“Nhiều nhà quá không nhớ rõ.”
Đúng là Diêu Sa Sa bị nụ cười của Lê Chiêu làm cho tức chết đi được. Hai năm trước cô từng dùng ánh mắt này đe dọa một cô bé mới vào nghề, từ hôm đó, cô ta sợ bị cô trả thù, sợ đến mức không chịu thêm được ngày nào, cuối cùng biến mất khỏi cái giới này.
Cô không ngờ, chiêu này lại vô dụng với Lê Chiêu. Bởi vì cô không biết, thực ra từ rất lâu trước đây, Lê Chiêu đã thấy ánh mắt đáng sợ hơn nhiều, lá gan của cậu cũng bị dọa nhiều mà to lên.
Sau nụ cười này, bầu không khí trở nên lúng túng. Ba người lần lượt đi ra, không ai cất tiếng.
Bước vào hậu trường chuẩn bị ghi hình, chuyên gia dặm lại lớp trang điểm cho họ, nhân viên kế hoạch đi tới nói qua quy trình cho ba người. Đạo diễn Lưu đứng bên cạnh thấy ba người không nói lời nào, sầu đến độ lại rụng thêm hai cọng tóc.
Bầu không khí gượng gạo như vậy, lên sân khấu ai mà chẳng nhìn ra diễn viên chính không hợp nhau? Trước kia ông còn có thể dìm Lê Chiêu xuống nâng hai người còn lại lên, nhưng bây giờ Lê Chiêu là người nổi tiếng nhất, đoàn phim cần dựa vào cậu để giữ độ hot, thực sự không đắc tội được ai.
Ekip chương trình “Có bạn đồng nghiệp” cứ như không nhìn ra các diễn viên chính có vấn đề, sau khi ghi hình để ba người đứng chung một chỗ chơi trò chơi.
Dưới khán đài có không ít cô bé giơ bảng tên của Lê Chiêu, đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với mấy cô bé nhiệt tình đáng yêu này, trong lòng cảm thấy rất vui, đôi mắt sáng long lanh vẫy tay về phía khán đài.
Nhất thời tiếng hoan hô làm rung chuyển cả trường quay.
Trong mắt các fan, cục cưng nhà họ tự mang theo hào quang, là mỹ nhan thịnh thế.
Với những nghệ sĩ lần đầu lên chương trình “Có bạn đồng nghiệp” như nhóm Lê Chiêu, ekip chương trình sẽ cho họ cơ hội thể hiện tài nghệ. Diêu Sa Sa hát ca khúc chủ đề của bộ phim truyền hình, Tống Dụ thì đánh một đoạn trống, khuấy động không khí ở trường quay trở nên náo nhiệt.
“Chiêu Chiêu à, là một chàng trai khiến vô số cô gái muốn trở thành tổng tài bá đạo, em muốn trổ tài gì với mọi người?”
Diêu Sa Sa ở khu nghỉ ngơi nở nụ cười khinh thường, cái tên nghèo còn không học đại học như Lê Chiêu thì có thể có tài nghệ gì chứ? Đúng là Lê Chiêu không biết chơi những nhạc cụ tốn nhiều tiền kia, cậu cũng không hiểu cách phát thanh chuyên nghiệp. Thậm chí ngay cả tiếng phổ thông tiêu chuẩn, cũng là hai năm qua từ từ sửa lại.
Nhưng bởi đã chấp nhận kế hoạch của ekip, cậu chỉ có thể phối hợp tuyên truyền.
Dưới ánh mắt mong đợi của các fans ngồi dưới khán đài, Lê Chiêu cầm micro đi tới giữa sân khấu, nói với MC mấy câu: “Anh Tống đánh trống rất ngầu, chị Sa Sa hát rất hay, em đứng ở đây, đúng là kém cỏi, mọi người đừng chê.”
“Không chê đâu!” Dưới khán đài có fan lớn tiếng gọi: “Cưng à, dù em có đứng yên trên sân khấu thì bọn chị cũng không chê đâu!!”
MC làm mặt xấu: “Ai, ai nói câu này vậy? Không ngờ mọi người lại có yêu cầu này, có phải tôi nên thỏa mãn mọi người không?”
Khán giả có mặt ở hiện trường nhất thời cười rộ lên.
“Em không có tài cán gì, đúng là làm khó em rồi.” Lê Chiêu lắc đầu thở dài, sờ vào trong túi, đột nhiên lấy ra một bó hoa rất đẹp.
“Lạ thật, sao tự nhiên trên người em có bó hoa thế này.” Lê Chiêu khom lưng lịch sự, tặng bó hoa cho một cô gái đang cầm bảng tên ngồi hàng đầu: “Nào, em gái, chúc em học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến lên.”
Các khán giả có mặt ở trường quay: “……….”
Học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến lên có được coi là lời chúc không?
Cô gái nhận được bó hoa kích động đến mức gò má ửng hồng, mặc kệ Lê Chiêu nói gì, chỉ mải gật đầu lia lịa. Đừng nói cục cưng bảo cô học hành chăm chỉ, dù có bảo cô đứng nhất lớp, cô cũng sẽ lao đầu vào học.
“Chiêu Chiêu à, cậu muốn biểu diễn cho mọi người xem tiết mục ảo thuật này à? MC thấy Lê Chiêu đi xuống khán đài, còn không quên nhắc nhở cô bé fan của mình cố gắng học tập, bật cười ha hả: “Nếu không phải cậu quá đẹp trai, suýt chút nữa anh nhầm rằng cậu là thầy chủ nhiệm trong trường đi lạc vào chương trình của chúng ta.”
“Anh à! Anh à! Không thể nói như vậy được.” Một MC khác lập tức phản damage: “Anh như vậy là nghi ngờ kỳ thị ngoại hình của chủ nhiệm đấy.”
“Thầy à, em sai rồi.” MC vội vã cúi đầu tạ lỗi với ống kính: “Để tỏ sự áy náy, tôi quyết định để Chiêu Chiêu biểu diễn một tiết mục cho mọi người.”
“Nào, Chiêu Chiêu, giúp anh một việc.” MC thân thiết duỗi tay ôm lấy vai Lê Chiêu: “Biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem nào.”
“Để lần tới anh gặp chủ nhiệm không bị phê bình, em đành mặt dày bêu xấu mình thôi.”
Nhân viên bưng một chiếc khay có phủ vải đỏ, Lê Chiêu lật tấm vải lên.
“Ôi!!” Ba MC tới gần xem: “Đây là bài tiêu à?”
(Bài tiêu: Một loại sáo bè ở Trung Quốc)
“Vâng, là bài tiêu.” Lê Chiêu rất đẹp trai, chỉ mỉm cười thôi đã trở thành cục cưng mà mọi người yêu mến rồi. Cậu cầm bài tiêu trong khay lên: “Bài tiêu ở nước ta đã có lịch sử mấy ngàn năm, cho tới hiện tại, bài tiêu được phát hiện sớm nhất cũng đã cách đây ba ngàn năm. Bởi vì tạo hình mà nó từng được cổ nhân gọi là “Cánh phượng”. Tiếc là đến nay đã mai một phương pháp thổi bài tiêu, phương pháp thổi của chúng ta hiện tại, đều được học hỏi từ hải ngoại.”
“Bài tiêu có nhiều vật liệu chế tác, trên tay em đây..” Lê Chiêu nhìn kỹ: “Chắc là khổ trúc?”
Các fan ngồi dưới khán đài không ngờ cục cưng nhà mình trước khi biểu diễn nhạc cụ còn phổ cập kiến thức, mọi người đều ngoan ngoãn lắng nghe, chỉ sợ lọt mất chữ nào.
Ai nói nghe phổ cập kiến thức nhàm chán chứ, rõ ràng rất thú vị, mọi người có thể nghe mười tiếng lận.
Giọng cục cưng rất hay, dáng đứng trên sân khấu cũng rất đẹp, đây là tiểu tiên nam tuyệt thế gì đây?!!
Diêu Sa Sa ở khu nghỉ ngơi cười gằn, đã học thuộc cái đoạn này từ trước rồi chứ gì, cũng ghê nhỉ? Ỷ vào việc khán giả không chú ý tới khu nghỉ ngơi, cô sa sầm mặt không chút kiêng dè.
Tống Dụ len lén liếc nhìn trong bóng tối, dịch xa Diêu Sa Sa ra một chút.
Hắn sợ bệnh ngu sẽ lây truyền.
“Có vẻ Chiêu Chiêu rất am hiểu cái này,” MC hỏi: “Bởi đã học từ nhỏ à?”
Lê Chiêu lắc đầu: “Hồi nhỏ có một người ông chăm sóc bọn em, ông ấy là thầy giáo dạy nhạc đã về hưu, sau này tới chỗ bọn em, ngày nào cũng dạy bọn em thổi vài bài hát, nhưng tiếc là hồi nhỏ em không hiểu chuyện, ham chơi, nên chỉ học qua loa.”
Viện trưởng nói với bọn cậu, người yêu thích nhạc cụ thực sự, đều sẽ mang theo nhạc cụ mình thích nhất. Mà cậu hiếm khi dành thời gian cho bài tiêu, thực sự không có mặt mũi tự xưng là “biết”.
Bài tiêu được làm từ khổ trúc, phát ra âm thanh trong trẻo hơn so với được làm bằng các chất liệu khác, thế nhưng Lê Chiêu không thổi những bài hát nổi tiếng, mà thổi một điệu nhạc dân ca địa phương.
Hiệu quả thu âm ở trường quay không thể so với những thính phòng chuyên nghiệp, thế nhưng khán giả có mặt ở trường quay nghe điệu dân ca không rõ tên gọi này, vẫn nghe thấy nỗi nhớ quê nhà.
Ca khúc kết thúc, khán đài rộn tiếng vỗ tay như sấm, nhất là ánh mắt các fan nhìn Lê Chiêu như cha mẹ thấy con mình cầm điểm cao nhất ở cuộc thi, đầy tự hào và thỏa mãn.
Con cưng của họ, đúng là đứa trẻ hoàn hảo tài mạo song toàn.
Kết thúc tiết mục biểu diễn tài năng và chơi trò chơi, cuối cùng cũng tới phân đoạn trò chuyện hỏi đáp. Bởi vì trong “Nữ tổng tài bá đạo”, nữ chính và nam phụ đều có thiết lập nhà giàu, nên MC và khách mời cũng trò chuyện về người bạn giàu có nhất của mình.
Lê Chiêu nghe tới đây, nhân lúc các khách mời không chú ý, vội lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Án Đình.
Bạn bè của cậu phần lớn đều nghèo như cậu hoặc còn nghèo hơn, người duy nhất có tiền, chính là Đình Đình nhà di dời.
Nghe các khách mời chia sẻ người bạn nhà giàu có tàu du lịch biệt thự, máy bay trực thăng, Diêu Sa Sa đột nhiên hỏi Lê Chiêu: “Chiêu Chiêu à, ban nãy lúc chúng tôi nói chuyện, cậu vẫn bấm điện thoại, sao không chia sẻ người giàu có trong cuộc sống của cậu?”
Hễ có cơ hội làm mất mặt Lê Chiêu, Diêu Sa Sa không muốn bỏ qua.
Quản lý của cô ngồi dưới khán đài thấy cảnh này thì tái mét. Trước khi tới đài Hương Quả anh đã dặn Diêu Sa Sa đừng ầm ĩ không vui với Lê Chiêu, ai dè cô xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai.
Quả nhiên, để một người muốn nổi tiếng nhưng mãi mà không nổi duy trì lý trí là một hy vọng xa vời.
“Ban nãy em nhắn tin cho người bạn có tiền của em, hỏi thăm tài sản của anh ấy.” Lê Chiêu vờ như không biết Diêu Sa Sa đang cố ý gây khó dễ cho mình, cười híp mắt nói: “Người bạn này của em thuộc dạng nhà bị di dời.”
“Nhà bị di dời?” Diêu Sa Sa không nhịn được cười nhạo, nhà quê đúng là nhà quê, đến loại người có mấy căn nhà đền bù di dời cũng không ngại mà kêu là có tiền: “Bây giờ có rất nhiều người thuộc hộ bị di dời, chưa chắc đã giàu.”
“Chị nói đúng, nhưng với một người nghèo như em, vậy đã là giàu lắm rồi.” Lê Chiêu mở tin nhắn trả lời của Án Đình ra, tâm tình hơi phức tạp.
Nghe cậu nói vậy, Diêu Sa Sa lại càng xem thường: “Thế cậu đã hỏi được chưa?”
“Anh ấy nói có nhiều nhà quá, không nhớ rõ, chắc cũng chỉ là một hai căn nhà, mấy chục cửa hàng gì đó…” Lê Chiêu thầm tính giá trong lòng, lặng lẽ nuốt nước miếng.
“Cũng chỉ là..” Diêu Sa Sa muốn nói cũng chỉ là mấy căn nhà, nhưng cô không nói được ra.
Nếu cô có nhiều nhà và cửa hàng như vậy, còn lăn lộn trong giới showbiz làm gì!!
“Chiêu Chiêu à, người bạn kia của cậu có thiếu bạn không?” MC ôm lấy cánh tay Lê Chiêu: “Kiểu bạn biết ăn nói, ăn được ngủ được ấy.”
“Không thiếu không thiếu.” Lê Chiêu làm mặt đề phòng nhìn MC: “Anh ấy có em làm bạn là đủ rồi.”
“Hai người thì có gì vui, ba người còn chơi bài được.” MC vẫn không buông tha Lê Chiêu.
“Bốn người làm bàn mạt chược.” Một MC khác đi tới, ôm cánh tay còn lại của Lê Chiêu: “Thêm người thêm vui, anh tốt bụng kiến nghị bạn của cậu suy nghĩ kỹ một chút.”
Diêu Sa Sa nhìn chòng chọc Lê Chiêu được hai MC bám lấy, ghen tị đến mức đôi mắt đỏ vằn lên. Cô đang chuẩn bị mở miệng, chiếc mic trong tay Tống Dụ không cẩn thận đụng vào mu bàn tay cô.
Biết rõ Tống Dụ cố ý, nhưng bởi trên người cài mic nên cô chỉ mỉm cười.
Cả hai diễn viên nam trong đoàn phim này đều có vấn đề, không nhã nhặn lịch sự miếng nào á, lúc nào cũng đối nghịch với cô, đàn ông con trai cái gì chứ!!
Nhưng khiến cô khó xử nhất không phải lúc ghi hình ở trường quay, mà là hai hôm sau, ekip chương trình “Có bạn đồng nghiệp” tung vài đoạn clip bên lề lên.
Trong clip, vừa hay chiếu tới cảnh cô nhắc tới người bạn giàu có của mình, người bạn cô nhắc này không bao lâu sau đăng weibo, nói là chỉ có duyên gặp mặt cô Diêu đây mấy lần.
Điều này nhất thời gây nên vô số người trào phúng và chế giễu cô. Cô gọi điện thoại cho bạn mình, phát hiện số điện thoại của mình đã bị cho vào danh sách đen.
Nói là làm bạn với một đại gia, ai dè đại gia vốn không quen cô, đây chính là hiện trường ôm đùi thất bại vô cùng tàn khốc, càng thảm hại hơn là, khán giả cả nước đều biết cô ôm đùi thất bại.
Có đoạn ầm ĩ này, chương trình “Có bạn đồng nghiệp” kỳ này còn chưa phát sóng đã nổi, ngay cả rất nhiều người không xem bộ phim “Nữ tổng tài bá đạo” cũng bắt đầu mong chờ tiết mục được lên sóng.
Ăn dưa luôn luôn là điều các cư dân mạng nhàm chán thích nhất.
Ngày chương trình lên sóng, Án Đình nhà giàu sở hữu hai căn nhà và mấy chục cửa hàng ngồi trong một quán đồ nướng đối diện chợ đêm ầm ĩ tiếng người, lần đầu tiên gặp mặt quản lý của Lê Chiêu.
Ngoài cửa mọi người tới tới lui lui, trong cửa hàng trai gái uống rượu ăn thịt xiên nói cười ầm ĩ, thi thoảng còn có tiếng ngọn lửa bập bùng cháy lên khi xào nấu, hòa cùng âm thanh huyên náo chốn chợ đêm, ầm ĩ lượn lờ bên mang tai Án Đình.
Đây là thế giới anh chưa từng đặt chân tới.
“Em bảo ông chủ cho ít ớt, ít tiêu Tứ Xuyên, ít thì là rồi.” Một xâu tôm nướng thơm phức được đưa tới trước mặt Án Đình: “Thực phẩm nhà này tươi lắm, cứ yên tâm ăn đi, có muốn nếm thử không?”
Cậu chàng mặc chiếc áo phông đen, đội mũ lưỡi trai cười tươi rói nhìn anh. Trên mũ cậu có hoa văn, là ngọn lửa hồng rực rỡ và đầy diễm lệ.
Đúng là Diêu Sa Sa bị nụ cười của Lê Chiêu làm cho tức chết đi được. Hai năm trước cô từng dùng ánh mắt này đe dọa một cô bé mới vào nghề, từ hôm đó, cô ta sợ bị cô trả thù, sợ đến mức không chịu thêm được ngày nào, cuối cùng biến mất khỏi cái giới này.
Cô không ngờ, chiêu này lại vô dụng với Lê Chiêu. Bởi vì cô không biết, thực ra từ rất lâu trước đây, Lê Chiêu đã thấy ánh mắt đáng sợ hơn nhiều, lá gan của cậu cũng bị dọa nhiều mà to lên.
Sau nụ cười này, bầu không khí trở nên lúng túng. Ba người lần lượt đi ra, không ai cất tiếng.
Bước vào hậu trường chuẩn bị ghi hình, chuyên gia dặm lại lớp trang điểm cho họ, nhân viên kế hoạch đi tới nói qua quy trình cho ba người. Đạo diễn Lưu đứng bên cạnh thấy ba người không nói lời nào, sầu đến độ lại rụng thêm hai cọng tóc.
Bầu không khí gượng gạo như vậy, lên sân khấu ai mà chẳng nhìn ra diễn viên chính không hợp nhau? Trước kia ông còn có thể dìm Lê Chiêu xuống nâng hai người còn lại lên, nhưng bây giờ Lê Chiêu là người nổi tiếng nhất, đoàn phim cần dựa vào cậu để giữ độ hot, thực sự không đắc tội được ai.
Ekip chương trình “Có bạn đồng nghiệp” cứ như không nhìn ra các diễn viên chính có vấn đề, sau khi ghi hình để ba người đứng chung một chỗ chơi trò chơi.
Dưới khán đài có không ít cô bé giơ bảng tên của Lê Chiêu, đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với mấy cô bé nhiệt tình đáng yêu này, trong lòng cảm thấy rất vui, đôi mắt sáng long lanh vẫy tay về phía khán đài.
Nhất thời tiếng hoan hô làm rung chuyển cả trường quay.
Trong mắt các fan, cục cưng nhà họ tự mang theo hào quang, là mỹ nhan thịnh thế.
Với những nghệ sĩ lần đầu lên chương trình “Có bạn đồng nghiệp” như nhóm Lê Chiêu, ekip chương trình sẽ cho họ cơ hội thể hiện tài nghệ. Diêu Sa Sa hát ca khúc chủ đề của bộ phim truyền hình, Tống Dụ thì đánh một đoạn trống, khuấy động không khí ở trường quay trở nên náo nhiệt.
“Chiêu Chiêu à, là một chàng trai khiến vô số cô gái muốn trở thành tổng tài bá đạo, em muốn trổ tài gì với mọi người?”
Diêu Sa Sa ở khu nghỉ ngơi nở nụ cười khinh thường, cái tên nghèo còn không học đại học như Lê Chiêu thì có thể có tài nghệ gì chứ? Đúng là Lê Chiêu không biết chơi những nhạc cụ tốn nhiều tiền kia, cậu cũng không hiểu cách phát thanh chuyên nghiệp. Thậm chí ngay cả tiếng phổ thông tiêu chuẩn, cũng là hai năm qua từ từ sửa lại.
Nhưng bởi đã chấp nhận kế hoạch của ekip, cậu chỉ có thể phối hợp tuyên truyền.
Dưới ánh mắt mong đợi của các fans ngồi dưới khán đài, Lê Chiêu cầm micro đi tới giữa sân khấu, nói với MC mấy câu: “Anh Tống đánh trống rất ngầu, chị Sa Sa hát rất hay, em đứng ở đây, đúng là kém cỏi, mọi người đừng chê.”
“Không chê đâu!” Dưới khán đài có fan lớn tiếng gọi: “Cưng à, dù em có đứng yên trên sân khấu thì bọn chị cũng không chê đâu!!”
MC làm mặt xấu: “Ai, ai nói câu này vậy? Không ngờ mọi người lại có yêu cầu này, có phải tôi nên thỏa mãn mọi người không?”
Khán giả có mặt ở hiện trường nhất thời cười rộ lên.
“Em không có tài cán gì, đúng là làm khó em rồi.” Lê Chiêu lắc đầu thở dài, sờ vào trong túi, đột nhiên lấy ra một bó hoa rất đẹp.
“Lạ thật, sao tự nhiên trên người em có bó hoa thế này.” Lê Chiêu khom lưng lịch sự, tặng bó hoa cho một cô gái đang cầm bảng tên ngồi hàng đầu: “Nào, em gái, chúc em học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến lên.”
Các khán giả có mặt ở trường quay: “……….”
Học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến lên có được coi là lời chúc không?
Cô gái nhận được bó hoa kích động đến mức gò má ửng hồng, mặc kệ Lê Chiêu nói gì, chỉ mải gật đầu lia lịa. Đừng nói cục cưng bảo cô học hành chăm chỉ, dù có bảo cô đứng nhất lớp, cô cũng sẽ lao đầu vào học.
“Chiêu Chiêu à, cậu muốn biểu diễn cho mọi người xem tiết mục ảo thuật này à? MC thấy Lê Chiêu đi xuống khán đài, còn không quên nhắc nhở cô bé fan của mình cố gắng học tập, bật cười ha hả: “Nếu không phải cậu quá đẹp trai, suýt chút nữa anh nhầm rằng cậu là thầy chủ nhiệm trong trường đi lạc vào chương trình của chúng ta.”
“Anh à! Anh à! Không thể nói như vậy được.” Một MC khác lập tức phản damage: “Anh như vậy là nghi ngờ kỳ thị ngoại hình của chủ nhiệm đấy.”
“Thầy à, em sai rồi.” MC vội vã cúi đầu tạ lỗi với ống kính: “Để tỏ sự áy náy, tôi quyết định để Chiêu Chiêu biểu diễn một tiết mục cho mọi người.”
“Nào, Chiêu Chiêu, giúp anh một việc.” MC thân thiết duỗi tay ôm lấy vai Lê Chiêu: “Biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem nào.”
“Để lần tới anh gặp chủ nhiệm không bị phê bình, em đành mặt dày bêu xấu mình thôi.”
Nhân viên bưng một chiếc khay có phủ vải đỏ, Lê Chiêu lật tấm vải lên.
“Ôi!!” Ba MC tới gần xem: “Đây là bài tiêu à?”
(Bài tiêu: Một loại sáo bè ở Trung Quốc)
“Vâng, là bài tiêu.” Lê Chiêu rất đẹp trai, chỉ mỉm cười thôi đã trở thành cục cưng mà mọi người yêu mến rồi. Cậu cầm bài tiêu trong khay lên: “Bài tiêu ở nước ta đã có lịch sử mấy ngàn năm, cho tới hiện tại, bài tiêu được phát hiện sớm nhất cũng đã cách đây ba ngàn năm. Bởi vì tạo hình mà nó từng được cổ nhân gọi là “Cánh phượng”. Tiếc là đến nay đã mai một phương pháp thổi bài tiêu, phương pháp thổi của chúng ta hiện tại, đều được học hỏi từ hải ngoại.”
“Bài tiêu có nhiều vật liệu chế tác, trên tay em đây..” Lê Chiêu nhìn kỹ: “Chắc là khổ trúc?”
Các fan ngồi dưới khán đài không ngờ cục cưng nhà mình trước khi biểu diễn nhạc cụ còn phổ cập kiến thức, mọi người đều ngoan ngoãn lắng nghe, chỉ sợ lọt mất chữ nào.
Ai nói nghe phổ cập kiến thức nhàm chán chứ, rõ ràng rất thú vị, mọi người có thể nghe mười tiếng lận.
Giọng cục cưng rất hay, dáng đứng trên sân khấu cũng rất đẹp, đây là tiểu tiên nam tuyệt thế gì đây?!!
Diêu Sa Sa ở khu nghỉ ngơi cười gằn, đã học thuộc cái đoạn này từ trước rồi chứ gì, cũng ghê nhỉ? Ỷ vào việc khán giả không chú ý tới khu nghỉ ngơi, cô sa sầm mặt không chút kiêng dè.
Tống Dụ len lén liếc nhìn trong bóng tối, dịch xa Diêu Sa Sa ra một chút.
Hắn sợ bệnh ngu sẽ lây truyền.
“Có vẻ Chiêu Chiêu rất am hiểu cái này,” MC hỏi: “Bởi đã học từ nhỏ à?”
Lê Chiêu lắc đầu: “Hồi nhỏ có một người ông chăm sóc bọn em, ông ấy là thầy giáo dạy nhạc đã về hưu, sau này tới chỗ bọn em, ngày nào cũng dạy bọn em thổi vài bài hát, nhưng tiếc là hồi nhỏ em không hiểu chuyện, ham chơi, nên chỉ học qua loa.”
Viện trưởng nói với bọn cậu, người yêu thích nhạc cụ thực sự, đều sẽ mang theo nhạc cụ mình thích nhất. Mà cậu hiếm khi dành thời gian cho bài tiêu, thực sự không có mặt mũi tự xưng là “biết”.
Bài tiêu được làm từ khổ trúc, phát ra âm thanh trong trẻo hơn so với được làm bằng các chất liệu khác, thế nhưng Lê Chiêu không thổi những bài hát nổi tiếng, mà thổi một điệu nhạc dân ca địa phương.
Hiệu quả thu âm ở trường quay không thể so với những thính phòng chuyên nghiệp, thế nhưng khán giả có mặt ở trường quay nghe điệu dân ca không rõ tên gọi này, vẫn nghe thấy nỗi nhớ quê nhà.
Ca khúc kết thúc, khán đài rộn tiếng vỗ tay như sấm, nhất là ánh mắt các fan nhìn Lê Chiêu như cha mẹ thấy con mình cầm điểm cao nhất ở cuộc thi, đầy tự hào và thỏa mãn.
Con cưng của họ, đúng là đứa trẻ hoàn hảo tài mạo song toàn.
Kết thúc tiết mục biểu diễn tài năng và chơi trò chơi, cuối cùng cũng tới phân đoạn trò chuyện hỏi đáp. Bởi vì trong “Nữ tổng tài bá đạo”, nữ chính và nam phụ đều có thiết lập nhà giàu, nên MC và khách mời cũng trò chuyện về người bạn giàu có nhất của mình.
Lê Chiêu nghe tới đây, nhân lúc các khách mời không chú ý, vội lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Án Đình.
Bạn bè của cậu phần lớn đều nghèo như cậu hoặc còn nghèo hơn, người duy nhất có tiền, chính là Đình Đình nhà di dời.
Nghe các khách mời chia sẻ người bạn nhà giàu có tàu du lịch biệt thự, máy bay trực thăng, Diêu Sa Sa đột nhiên hỏi Lê Chiêu: “Chiêu Chiêu à, ban nãy lúc chúng tôi nói chuyện, cậu vẫn bấm điện thoại, sao không chia sẻ người giàu có trong cuộc sống của cậu?”
Hễ có cơ hội làm mất mặt Lê Chiêu, Diêu Sa Sa không muốn bỏ qua.
Quản lý của cô ngồi dưới khán đài thấy cảnh này thì tái mét. Trước khi tới đài Hương Quả anh đã dặn Diêu Sa Sa đừng ầm ĩ không vui với Lê Chiêu, ai dè cô xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai.
Quả nhiên, để một người muốn nổi tiếng nhưng mãi mà không nổi duy trì lý trí là một hy vọng xa vời.
“Ban nãy em nhắn tin cho người bạn có tiền của em, hỏi thăm tài sản của anh ấy.” Lê Chiêu vờ như không biết Diêu Sa Sa đang cố ý gây khó dễ cho mình, cười híp mắt nói: “Người bạn này của em thuộc dạng nhà bị di dời.”
“Nhà bị di dời?” Diêu Sa Sa không nhịn được cười nhạo, nhà quê đúng là nhà quê, đến loại người có mấy căn nhà đền bù di dời cũng không ngại mà kêu là có tiền: “Bây giờ có rất nhiều người thuộc hộ bị di dời, chưa chắc đã giàu.”
“Chị nói đúng, nhưng với một người nghèo như em, vậy đã là giàu lắm rồi.” Lê Chiêu mở tin nhắn trả lời của Án Đình ra, tâm tình hơi phức tạp.
Nghe cậu nói vậy, Diêu Sa Sa lại càng xem thường: “Thế cậu đã hỏi được chưa?”
“Anh ấy nói có nhiều nhà quá, không nhớ rõ, chắc cũng chỉ là một hai căn nhà, mấy chục cửa hàng gì đó…” Lê Chiêu thầm tính giá trong lòng, lặng lẽ nuốt nước miếng.
“Cũng chỉ là..” Diêu Sa Sa muốn nói cũng chỉ là mấy căn nhà, nhưng cô không nói được ra.
Nếu cô có nhiều nhà và cửa hàng như vậy, còn lăn lộn trong giới showbiz làm gì!!
“Chiêu Chiêu à, người bạn kia của cậu có thiếu bạn không?” MC ôm lấy cánh tay Lê Chiêu: “Kiểu bạn biết ăn nói, ăn được ngủ được ấy.”
“Không thiếu không thiếu.” Lê Chiêu làm mặt đề phòng nhìn MC: “Anh ấy có em làm bạn là đủ rồi.”
“Hai người thì có gì vui, ba người còn chơi bài được.” MC vẫn không buông tha Lê Chiêu.
“Bốn người làm bàn mạt chược.” Một MC khác đi tới, ôm cánh tay còn lại của Lê Chiêu: “Thêm người thêm vui, anh tốt bụng kiến nghị bạn của cậu suy nghĩ kỹ một chút.”
Diêu Sa Sa nhìn chòng chọc Lê Chiêu được hai MC bám lấy, ghen tị đến mức đôi mắt đỏ vằn lên. Cô đang chuẩn bị mở miệng, chiếc mic trong tay Tống Dụ không cẩn thận đụng vào mu bàn tay cô.
Biết rõ Tống Dụ cố ý, nhưng bởi trên người cài mic nên cô chỉ mỉm cười.
Cả hai diễn viên nam trong đoàn phim này đều có vấn đề, không nhã nhặn lịch sự miếng nào á, lúc nào cũng đối nghịch với cô, đàn ông con trai cái gì chứ!!
Nhưng khiến cô khó xử nhất không phải lúc ghi hình ở trường quay, mà là hai hôm sau, ekip chương trình “Có bạn đồng nghiệp” tung vài đoạn clip bên lề lên.
Trong clip, vừa hay chiếu tới cảnh cô nhắc tới người bạn giàu có của mình, người bạn cô nhắc này không bao lâu sau đăng weibo, nói là chỉ có duyên gặp mặt cô Diêu đây mấy lần.
Điều này nhất thời gây nên vô số người trào phúng và chế giễu cô. Cô gọi điện thoại cho bạn mình, phát hiện số điện thoại của mình đã bị cho vào danh sách đen.
Nói là làm bạn với một đại gia, ai dè đại gia vốn không quen cô, đây chính là hiện trường ôm đùi thất bại vô cùng tàn khốc, càng thảm hại hơn là, khán giả cả nước đều biết cô ôm đùi thất bại.
Có đoạn ầm ĩ này, chương trình “Có bạn đồng nghiệp” kỳ này còn chưa phát sóng đã nổi, ngay cả rất nhiều người không xem bộ phim “Nữ tổng tài bá đạo” cũng bắt đầu mong chờ tiết mục được lên sóng.
Ăn dưa luôn luôn là điều các cư dân mạng nhàm chán thích nhất.
Ngày chương trình lên sóng, Án Đình nhà giàu sở hữu hai căn nhà và mấy chục cửa hàng ngồi trong một quán đồ nướng đối diện chợ đêm ầm ĩ tiếng người, lần đầu tiên gặp mặt quản lý của Lê Chiêu.
Ngoài cửa mọi người tới tới lui lui, trong cửa hàng trai gái uống rượu ăn thịt xiên nói cười ầm ĩ, thi thoảng còn có tiếng ngọn lửa bập bùng cháy lên khi xào nấu, hòa cùng âm thanh huyên náo chốn chợ đêm, ầm ĩ lượn lờ bên mang tai Án Đình.
Đây là thế giới anh chưa từng đặt chân tới.
“Em bảo ông chủ cho ít ớt, ít tiêu Tứ Xuyên, ít thì là rồi.” Một xâu tôm nướng thơm phức được đưa tới trước mặt Án Đình: “Thực phẩm nhà này tươi lắm, cứ yên tâm ăn đi, có muốn nếm thử không?”
Cậu chàng mặc chiếc áo phông đen, đội mũ lưỡi trai cười tươi rói nhìn anh. Trên mũ cậu có hoa văn, là ngọn lửa hồng rực rỡ và đầy diễm lệ.
Danh sách chương