“Sáng sớm mai em gọi anh!”
“Tui khóc nức khóc nở luôn ý, cục cưng nhà chúng ta khó khăn quá.”
“Nhìn thấy Chiêu Chiêu ăn một gậy ngã xuống đất, nửa buổi không bò lên được, những người khác trong đoàn phim đi qua mà không ai dìu ẻm lên, làm tui đau lòng không thở nổi.”
“Mị là fan người qua đường mà khóc hết một bịch khăn giấy luôn nè.”
“Tui chỉ là người qua đường, nhưng xem video này mà thấy chua xót. Trong giới phim truyền hình còn bao nhiêu người như Lê Chiêu, làm diễn viên quần chúng ôm mộng phim truyền hình? Ngoại hình Lê Chiêu xuất chúng như vậy mà còn thảm thế này, những người ngoại hình không bằng cậu ấy còn vất vả tới nhường nào nữa?”
“Chị gái lầu trên ngây thơ rồi, Lê Chiêu đẹp trai thế kia, đáng lý ra không cần phải thảm như vậy. Sở dĩ cậu ấy thảm như vậy, là bởi không nghe lời, nói thẳng ra là không muốn chấp nhận một số quy tắc. Tôi có người bạn là người trong nghề, từng tiếp xúc với Lê Chiêu ở một đoàn phim nọ. Hai hôm trước tôi đi ăn với cậu ta, vô tình nhắc tới Lê Chiêu. Cậu ta bảo Lê Chiêu tốt lắm, lúc ở đoàn phim toàn ngồi tự cười ngốc nghếch, dù đóng phim mệt chết đi được, cũng có thể cầm cơm hộp đoàn phim phát ăn đến là vui vẻ. Cậu ấy còn bảo, bình thường Lê Chiêu sống rất tiết kiệm, chỉ hai đồng mua chai nước khoáng cũng không nỡ bỏ, bình thường toàn cầm chai đi tới chỗ lấy nước. Lần này cuối cùng Lê Chiêu cũng có thể ra mặt, bạn tôi vui lắm, hy vọng sau này cậu ấy càng ngày càng phát triển tốt hơn.”
“Phải rồi, còn có tin này không biết thật hay giả nữa, nghe đâu có một công ty giải trí chính thống rất coi trọng Lê Chiêu, chuẩn bị tập trung bồi dưỡng cậu ấy. Nếu tin này đáng tin, thì sau này Lê Chiêu nhà mọi người không cần phải sống thảm như vậy nữa.”
Ekip của Lê Chiêu thấy cư dân mạng này trả lời, bọn họ bèn hỏi Trương Tiểu Nguyên: “Anh Trương à, tin kia là thật hay giả vậy?”
“Đây là chuyện ở đoàn phim “Hiệp quân” năm ngoái.” Trương Tiểu Nguyên nhìn nội dung: “Xem ra bạn của cái người này là nhân viên trong đoàn phim “Hiệp quân”.”
“Chiêu Chiêu từng chịu thảm như vậy ạ.” Cậu nhân viên cảm thấy, có lẽ Lê Chiêu là người thảm nhất trong số những nghệ sĩ cậu từng tiếp xúc.
“Hết cách rồi.” Trương Tiểu Nguyên buông tiếng thở dài: “Lúc đó bọn tôi thực sự phải dựa vào cơm hộp của đoàn phim mới có thể gắng gượng sống qua ngày.”
“Thảm, thảm quá.” Cậu nhân viên lấy nửa túi khoai chiên trong ngăn kéo ra đưa cho Trương Tiểu Nguyên: “Anh lấy mà ăn, không cần trả lại em đâu.”
Trương Tiểu Nguyên: “…………”
Bản thảm thế này có phải hơi quá rồi không? Trong căn nhà u tối, chỉ có ánh đèn màn hình vi tính yếu ớt phát sáng.
Lúc video chiếu đến cảnh Lê Chiêu đụng đầu vào tường, đau đến mức ngã quỵ xuống đất, ngón tay trắng bệch cầm chuột ấn vào nút tạm dừng.
Buông chuột xuống, đưa tay về bên phải, cầm lấy chiếc di động trên bàn. Đã hơn mười giờ rồi, anh vẫn chưa nhận được tin mới của Lê Chiêu.
Anh nhìn chòng chọc màn hình bất động hồi lâu, cuối cùng vẫn ấn vào nút phát hình. Màn hình lại chuyển đổi, Lê Chiêu đội tóc giả, mặc đồ nữ chính nhảy xuống vũng bùn, trong bối cảnh còn vọng lên tiếng đạo diễn mắng chửi.
Cậu bé vừa cười, vừa cố gắng hết sức, khống chế cơ thể vì lạnh mà run lẩy bẩy. Một lần lại một lần nữa, mãi đến khi sức cùng lực kiệt, đạo diễn mới vừa lòng với cảnh quay này.
“Tíc tắc, tíc tắc.” Kim giây trên đồng hồ treo tường không ngừng chuyển động, Án Đình nhìn cảnh cuối cùng, cậu chàng cười như ánh dương ấm áp, lại lần nữa ấn nút tạm dừng.
“Thưa cậu.” Quản gia gõ cửa, “Cậu nên dùng thuốc rồi.”
“Vào đi.” Án Đình tắt màn hình vi tính, căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Quản gia mở cửa, thấy cả căn phòng u tối cũng không lấy làm ngạc nhiên. Ông thuần thục đi tới bên bàn đọc sách, đặt nước và thuốc lên bàn: “Thưa cậu, cậu nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trong bóng tối không có tiếng đáp lại ông, nhưng ông biết Án Đình nghe thấy, ngay lúc ông chuẩn bị xoay người rời đi, điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.
Ông còn chưa kịp phản ứng, cậu nhà đã cầm điện thoại lên, tốc độ nhanh đến mức ông cảm thấy bất ngờ.
【Chiêu Chiêu có vận may: Đình Đình à, anh ngủ chưa?】
Từ lúc kết bạn với wechat của Lê Chiêu, Lê Chiêu đã đổi tên wechat hai, ba lần rồi, nếu không phải vận may tới, thì cũng là tới vận may, cuối cùng hôm nay cũng đổi thành có vận may.
【Án Đình: Chưa】
“Đình Đình ơi!”
“Đình Đình à!!”
Dưới sân vọng lên tiếng Lê Chiêu. Án Đình đứng bật dậy, rảo bước ra cửa sổ, kéo tấm rèm dày ra, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa, không thể đợi được để len vào, in bóng mình lên người anh.
Căn phòng u tối cuối cùng cũng có ánh sáng.
Dưới sân nhà, bên chân Lê Chiêu là vali hành lý, cậu bọc kín người như một chiếc bánh bao lớn, ngước đầu nhìn lên tầng. Ánh trăng rọi lên gương mặt cậu, thể như gương mặt cậu đang phát sáng.
Thấy cửa sổ mở ra, Lê Chiêu ngước mắt lên nhìn, trông thấy bóng Án Đình.
“Đình Đình à, em về rồi này.” Cậu nhảy tại chỗ mấy cái, vẫy tay về phía Án Đình: “Em đói meo cả rồi, ăn chực một bữa ở nhà anh được không?”
Bàn tay Án Đình nắm rèm cửa sổ siết vào rồi lại buông ra: “Được chứ.”
Cánh cổng biệt thự lặng yên không một tiếng động chẳng mấy chốc mở ra trước mặt Lê Chiêu. Cậu kéo vali hành lý bước vào căn nhà, giậm chân cởi chiếc áo khoác dày cộp và khăn quàng cổ ra, ôm cái bụng xẹp lép bảo rằng: “Không có chuyến bay thẳng từ bên kia về bên này, em đành phải mua vé bay về thành phố bên cạnh, sau đó xếp hàng mua về đứng tàu cao tốc trở về, giờ đói đến mức nốc nguyên con trâu được luôn ấy chứ.”
Chẳng mấy chốc có người bưng bát mì nóng hổi đặt lên bàn, Lê Chiêu cũng không khách sáo, cầm đũa lên án, sau khi ăn nửa bát mì vào bụng, cuối cùng cũng coi như có sức nói chuyện với Án Đình: “Đợi năm phút nữa là sang năm mới rồi, chúc anh năm mới vui vẻ, đại cát đại lợi.”
Án Đình ngồi xuống bên cạnh bàn, đẩy đĩa đồ ăn kèm quản gia bưng tới trước mặt Lê Chiêu: “Về mấy ngày vậy.”
“Trước mười hai giờ trưa ngày kia phải về đoàn phim rồi.” Lê Chiêu đổ hết đồ ăn kèm vào trong bát mì, vùi đầu ăn nốt chỗ mì còn lại, mới xoa bụng nở nụ cười ngượng ngùng với Án Đình: “Có.. có thể cho em thêm một bát nữa không?”
Án Đình nhìn quản gia một chút, quản gia vội vàng nói: “Cậu đợi một chút, đầu bếp đang làm.”
“May mà em mang thẻ vào cổng nhà anh, không thì còn lâu mới vào đến đây được.” Lê Chiêu lau khô khóe môi, chau mày nói: “Tối qua lúc video call, em thấy hình như trên bàn anh có lọ thuốc, anh lại bị ốm à?”
“Thuốc cường thân kiện thể.” Án Đình nhìn Lê Chiêu: “Cậu về vì cái này à?”
“Mấy nhân vật chính trong đoàn phim đều nhận lời mời đêm hội năm mới ở các đài truyền hình lớn, nên là đạo diễn Dương cho em nghỉ một ngày rưỡi luôn.” Lê Chiêu đưa tay cầm lấy quả táo trên bàn, nhai rôm rốp: “Anh cứ lầm lầm lì lì, có chuyện gì cũng không thích nói ra, nên em về xem thế nào luôn.”
Nói đoạn cậu lau khô bàn tay, đặt tay sờ lên trán Án Đình. Không bị sốt, nhiệt độ bình thường, xem ra Đình Đình không lừa cậu.
Quản gia bưng bát mì tới trông thấy cảnh này, liền thả nhẹ bước chân, mãi đến khi Lê Chiêu bỏ tay xuống, mới mỉm cười tiến lên: “Cậu Lê à, mì tới rồi đây.”
“Cảm ơn chú ạ.” Lê Chiêu cười híp mắt nhận lấy bát mì trước mặt mình, lại bắt đầu há to miệng ăn.
Nhìn Lê Chiêu ăn ngon như vậy, quản gia không khỏi quay đầu nhìn Án Đình, xem con nhà người ta xem, một bát mì bình thường cũng có thể ăn ngon lành như vậy.
“Đình Đình à, mì nhà anh làm cũng cầu kỳ ghê, cho bao nhiêu là nguyên liệu vào như vậy.” Lê Chiêu lấy một con tôm to bự trong bát mì ra, ăn đến là sung sướng: “Đợi em kiếm được tiền rồi, cắm rễ ở nhà anh ăn chầu uống chực, không đi đâu nữa, không làm gì cả.”
“Thế thì tốt quá, cậu nhà ngóng cậu tới chơi lắm.” Quản gia tự ý tiếp lời, nói xong ông cẩn thận quan sát sắc mặt Án Đình, quả nhiên không có phản ứng gì.
Lê Chiêu cười khì khì gật đầu: “Sau này mấy page bóc phốt showbiz lại buôn, diễn viên Lê Chiêu nổi tiếng vì ăn quá nhiều, bị bạn đuổi ra khỏi nhà hahahahahahaha!”
Án Đình: “Không đâu.”
“Không gì cơ?” Lê Chiêu trố mắt ra, cậu không thể trở thành diễn viên nổi tiếng, hay là không thể kiếm được nhiều tiền?”
“Không đuổi cậu ra ngoài đâu.” Án Đình nhìn Lê Chiêu: “Tôi có tiền mà.”
Lê Chiêu: “……….”
Đúng rồi, Đình Đình có hai căn nhà cơ mà!!
Lê Chiêu ăn ba bát mì lận, cuối cùng mới coi như lấp đầy bụng. Cậu mở vali hành lý to sụ, lấy trong đó một đống đồ ra.
Bên trong có đồ ăn, có đồ thủ công mỹ nghệ, còn có một chiếc áo khoác Hán cách tân thêu hai chữ “Đại cát”.
(Hán cách tân: Nguyên văn là áo Hán nguyên tố (áo có yếu tố Hán phục) chỉ những bộ trang phục hiện đại, được dựa trên cơ sở trang phục phương Tây, nhưng thêm thắt những yếu tố của Hán phục. Những yếu tố này có thể là đặc điểm hình dáng các bộ phận, hoa văn..)
“Lúc quay cảnh xuất ngoại, ở đó có một cô gái thêu thùa, cô ấy thêu tay đẹp lắm, em bèn bảo cô ấy thêu hai cái áo khoác.” Cậu chỉ vào chiếc áo khoác mình cởi ra, “Áo của em là “Đại Lợi”, áo của anh là “Đại Cát”. Qua đêm giao thừa là sang năm mới, đại cát đại lợi nghe rất ý nghĩa, phải vậy không?”
“Đừng mê tín.”
“Đây không phải mê tín, đây là mong đợi những điều tốt đẹp với cuộc sống.” Lê Chiêu cầm chiếc áo ướm lên người Án Đình: “Anh lớn hơn em một cỡ, chắc vừa thôi, anh mặc vào thử xem?”
Án Đình mặt không cảm xúc mặc chiếc áo vào.
“Đình Đình à, anh đúng là cái móc áo trời sinh, mặc đồ gì lên người cũng có cảm giác hàng hiệu đắt tiền ý.” Lê Chiêu đi quanh Án Đình một vòng: “Đồ phục vụ trong khách sạn mà anh có thể toát lên cảm giác quý tộc. mặc bộ đồ này lên người lại cứ như Công Tôn vương tử tao nhã, anh đúng là cái bảo tàng di động.”
“Mấy người trong đoàn phim còn chê em mua đồ xấu chứ, đẹp thế này cơ mà.” Lê Chiêu cười híp mắt, “Công ty của anh được nghỉ Tết dương chứ?”
“Ừm.”
“Thế mình mặc đồ anh em đi chơi đi.” Lê Chiêu hí hửng nói: “Đêm mai có lễ hội ánh sáng, em nhờ người ta đặt giúp hai tấm vé, mình đi xem đi?”
“Năm ngoái em xem video lễ hội ánh sáng chào năm mới rồi, siêu đẹp luôn.” Lê Chiêu đưa tay khoác cổ Án Đình: “Vé này khó đặt lắm ấy.”
“Ừm.” Án Đình đồng ý. Bàn tay khoác lên cổ anh nóng rát, như một ngọn lửa cháy hừng hực, hâm nóng từ đầu đến trái tim anh.
“Phải rồi, anh đừng kể cho anh Tiểu Nguyên đấy.” Lê Chiêu lắc cổ Án Đình, khẽ nói: “Dạo này anh ấy bận lắm, anh ấy mà biết em dẫn anh đi xem lễ hội ánh sáng, anh ấy điên lên mất.”
“Tôi không nói đâu.” Án Đình cúi đầu nhìn cánh tay khoác lên cổ mình, không đẩy nó ra.
“Thế em về ngủ đây.” Lê Chiêu ngáp một cái, buông cổ Án Đình ra, đứng lên nói: “Sáng sớm mai em tới gọi anh.”
Cái cổ đột nhiên trống rỗng, rõ ràng phòng vẫn nóng ấm, nhưng Án Đình lại cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo.
Lê Chiêu ngồi dưới đất thu dọn nửa vali, ngẩng đầu lên nhìn Án Đình: “Ngủ sớm một chút, mai mình chơi đến muộn, hao sức lắm đấy.”
Án Đình khom lưng nhặt những món đồ rơi lộn xộn dưới mặt đất, bỏ vào trong vali của Lê Chiêu: “Tôi đợi cậu gọi.”
“Vâng.” Lê Chiêu kéo vali hành lý đứng dậy: “Thế em về đây, ngủ ngon.”
Án Đình nhìn cậu chàng kéo vali trống, bước chân nhẹ nhàng in lên ánh trăng ngoài cửa, giống như khi cậu xuất hiện trong sân, lặng yên không có tiếng động và hơi thở nào.
Đợi đến khi không còn thấy bóng Lê Chiêu nữa, anh cúi đầu nhìn chiếc áo khoác thêu hai chữ Đại Cát trên sofa, đặt nó lên khuỷu tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Câu hỏi: Con gái mặc quần áo giống nhau gọi là đồ bạn thân, con trai mặc quần áo giống nhau là gì?
Bé Chiêu giơ tay lên: Em biết ạ, gọi là đồ anh em!!
“Tui khóc nức khóc nở luôn ý, cục cưng nhà chúng ta khó khăn quá.”
“Nhìn thấy Chiêu Chiêu ăn một gậy ngã xuống đất, nửa buổi không bò lên được, những người khác trong đoàn phim đi qua mà không ai dìu ẻm lên, làm tui đau lòng không thở nổi.”
“Mị là fan người qua đường mà khóc hết một bịch khăn giấy luôn nè.”
“Tui chỉ là người qua đường, nhưng xem video này mà thấy chua xót. Trong giới phim truyền hình còn bao nhiêu người như Lê Chiêu, làm diễn viên quần chúng ôm mộng phim truyền hình? Ngoại hình Lê Chiêu xuất chúng như vậy mà còn thảm thế này, những người ngoại hình không bằng cậu ấy còn vất vả tới nhường nào nữa?”
“Chị gái lầu trên ngây thơ rồi, Lê Chiêu đẹp trai thế kia, đáng lý ra không cần phải thảm như vậy. Sở dĩ cậu ấy thảm như vậy, là bởi không nghe lời, nói thẳng ra là không muốn chấp nhận một số quy tắc. Tôi có người bạn là người trong nghề, từng tiếp xúc với Lê Chiêu ở một đoàn phim nọ. Hai hôm trước tôi đi ăn với cậu ta, vô tình nhắc tới Lê Chiêu. Cậu ta bảo Lê Chiêu tốt lắm, lúc ở đoàn phim toàn ngồi tự cười ngốc nghếch, dù đóng phim mệt chết đi được, cũng có thể cầm cơm hộp đoàn phim phát ăn đến là vui vẻ. Cậu ấy còn bảo, bình thường Lê Chiêu sống rất tiết kiệm, chỉ hai đồng mua chai nước khoáng cũng không nỡ bỏ, bình thường toàn cầm chai đi tới chỗ lấy nước. Lần này cuối cùng Lê Chiêu cũng có thể ra mặt, bạn tôi vui lắm, hy vọng sau này cậu ấy càng ngày càng phát triển tốt hơn.”
“Phải rồi, còn có tin này không biết thật hay giả nữa, nghe đâu có một công ty giải trí chính thống rất coi trọng Lê Chiêu, chuẩn bị tập trung bồi dưỡng cậu ấy. Nếu tin này đáng tin, thì sau này Lê Chiêu nhà mọi người không cần phải sống thảm như vậy nữa.”
Ekip của Lê Chiêu thấy cư dân mạng này trả lời, bọn họ bèn hỏi Trương Tiểu Nguyên: “Anh Trương à, tin kia là thật hay giả vậy?”
“Đây là chuyện ở đoàn phim “Hiệp quân” năm ngoái.” Trương Tiểu Nguyên nhìn nội dung: “Xem ra bạn của cái người này là nhân viên trong đoàn phim “Hiệp quân”.”
“Chiêu Chiêu từng chịu thảm như vậy ạ.” Cậu nhân viên cảm thấy, có lẽ Lê Chiêu là người thảm nhất trong số những nghệ sĩ cậu từng tiếp xúc.
“Hết cách rồi.” Trương Tiểu Nguyên buông tiếng thở dài: “Lúc đó bọn tôi thực sự phải dựa vào cơm hộp của đoàn phim mới có thể gắng gượng sống qua ngày.”
“Thảm, thảm quá.” Cậu nhân viên lấy nửa túi khoai chiên trong ngăn kéo ra đưa cho Trương Tiểu Nguyên: “Anh lấy mà ăn, không cần trả lại em đâu.”
Trương Tiểu Nguyên: “…………”
Bản thảm thế này có phải hơi quá rồi không? Trong căn nhà u tối, chỉ có ánh đèn màn hình vi tính yếu ớt phát sáng.
Lúc video chiếu đến cảnh Lê Chiêu đụng đầu vào tường, đau đến mức ngã quỵ xuống đất, ngón tay trắng bệch cầm chuột ấn vào nút tạm dừng.
Buông chuột xuống, đưa tay về bên phải, cầm lấy chiếc di động trên bàn. Đã hơn mười giờ rồi, anh vẫn chưa nhận được tin mới của Lê Chiêu.
Anh nhìn chòng chọc màn hình bất động hồi lâu, cuối cùng vẫn ấn vào nút phát hình. Màn hình lại chuyển đổi, Lê Chiêu đội tóc giả, mặc đồ nữ chính nhảy xuống vũng bùn, trong bối cảnh còn vọng lên tiếng đạo diễn mắng chửi.
Cậu bé vừa cười, vừa cố gắng hết sức, khống chế cơ thể vì lạnh mà run lẩy bẩy. Một lần lại một lần nữa, mãi đến khi sức cùng lực kiệt, đạo diễn mới vừa lòng với cảnh quay này.
“Tíc tắc, tíc tắc.” Kim giây trên đồng hồ treo tường không ngừng chuyển động, Án Đình nhìn cảnh cuối cùng, cậu chàng cười như ánh dương ấm áp, lại lần nữa ấn nút tạm dừng.
“Thưa cậu.” Quản gia gõ cửa, “Cậu nên dùng thuốc rồi.”
“Vào đi.” Án Đình tắt màn hình vi tính, căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Quản gia mở cửa, thấy cả căn phòng u tối cũng không lấy làm ngạc nhiên. Ông thuần thục đi tới bên bàn đọc sách, đặt nước và thuốc lên bàn: “Thưa cậu, cậu nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trong bóng tối không có tiếng đáp lại ông, nhưng ông biết Án Đình nghe thấy, ngay lúc ông chuẩn bị xoay người rời đi, điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.
Ông còn chưa kịp phản ứng, cậu nhà đã cầm điện thoại lên, tốc độ nhanh đến mức ông cảm thấy bất ngờ.
【Chiêu Chiêu có vận may: Đình Đình à, anh ngủ chưa?】
Từ lúc kết bạn với wechat của Lê Chiêu, Lê Chiêu đã đổi tên wechat hai, ba lần rồi, nếu không phải vận may tới, thì cũng là tới vận may, cuối cùng hôm nay cũng đổi thành có vận may.
【Án Đình: Chưa】
“Đình Đình ơi!”
“Đình Đình à!!”
Dưới sân vọng lên tiếng Lê Chiêu. Án Đình đứng bật dậy, rảo bước ra cửa sổ, kéo tấm rèm dày ra, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa, không thể đợi được để len vào, in bóng mình lên người anh.
Căn phòng u tối cuối cùng cũng có ánh sáng.
Dưới sân nhà, bên chân Lê Chiêu là vali hành lý, cậu bọc kín người như một chiếc bánh bao lớn, ngước đầu nhìn lên tầng. Ánh trăng rọi lên gương mặt cậu, thể như gương mặt cậu đang phát sáng.
Thấy cửa sổ mở ra, Lê Chiêu ngước mắt lên nhìn, trông thấy bóng Án Đình.
“Đình Đình à, em về rồi này.” Cậu nhảy tại chỗ mấy cái, vẫy tay về phía Án Đình: “Em đói meo cả rồi, ăn chực một bữa ở nhà anh được không?”
Bàn tay Án Đình nắm rèm cửa sổ siết vào rồi lại buông ra: “Được chứ.”
Cánh cổng biệt thự lặng yên không một tiếng động chẳng mấy chốc mở ra trước mặt Lê Chiêu. Cậu kéo vali hành lý bước vào căn nhà, giậm chân cởi chiếc áo khoác dày cộp và khăn quàng cổ ra, ôm cái bụng xẹp lép bảo rằng: “Không có chuyến bay thẳng từ bên kia về bên này, em đành phải mua vé bay về thành phố bên cạnh, sau đó xếp hàng mua về đứng tàu cao tốc trở về, giờ đói đến mức nốc nguyên con trâu được luôn ấy chứ.”
Chẳng mấy chốc có người bưng bát mì nóng hổi đặt lên bàn, Lê Chiêu cũng không khách sáo, cầm đũa lên án, sau khi ăn nửa bát mì vào bụng, cuối cùng cũng coi như có sức nói chuyện với Án Đình: “Đợi năm phút nữa là sang năm mới rồi, chúc anh năm mới vui vẻ, đại cát đại lợi.”
Án Đình ngồi xuống bên cạnh bàn, đẩy đĩa đồ ăn kèm quản gia bưng tới trước mặt Lê Chiêu: “Về mấy ngày vậy.”
“Trước mười hai giờ trưa ngày kia phải về đoàn phim rồi.” Lê Chiêu đổ hết đồ ăn kèm vào trong bát mì, vùi đầu ăn nốt chỗ mì còn lại, mới xoa bụng nở nụ cười ngượng ngùng với Án Đình: “Có.. có thể cho em thêm một bát nữa không?”
Án Đình nhìn quản gia một chút, quản gia vội vàng nói: “Cậu đợi một chút, đầu bếp đang làm.”
“May mà em mang thẻ vào cổng nhà anh, không thì còn lâu mới vào đến đây được.” Lê Chiêu lau khô khóe môi, chau mày nói: “Tối qua lúc video call, em thấy hình như trên bàn anh có lọ thuốc, anh lại bị ốm à?”
“Thuốc cường thân kiện thể.” Án Đình nhìn Lê Chiêu: “Cậu về vì cái này à?”
“Mấy nhân vật chính trong đoàn phim đều nhận lời mời đêm hội năm mới ở các đài truyền hình lớn, nên là đạo diễn Dương cho em nghỉ một ngày rưỡi luôn.” Lê Chiêu đưa tay cầm lấy quả táo trên bàn, nhai rôm rốp: “Anh cứ lầm lầm lì lì, có chuyện gì cũng không thích nói ra, nên em về xem thế nào luôn.”
Nói đoạn cậu lau khô bàn tay, đặt tay sờ lên trán Án Đình. Không bị sốt, nhiệt độ bình thường, xem ra Đình Đình không lừa cậu.
Quản gia bưng bát mì tới trông thấy cảnh này, liền thả nhẹ bước chân, mãi đến khi Lê Chiêu bỏ tay xuống, mới mỉm cười tiến lên: “Cậu Lê à, mì tới rồi đây.”
“Cảm ơn chú ạ.” Lê Chiêu cười híp mắt nhận lấy bát mì trước mặt mình, lại bắt đầu há to miệng ăn.
Nhìn Lê Chiêu ăn ngon như vậy, quản gia không khỏi quay đầu nhìn Án Đình, xem con nhà người ta xem, một bát mì bình thường cũng có thể ăn ngon lành như vậy.
“Đình Đình à, mì nhà anh làm cũng cầu kỳ ghê, cho bao nhiêu là nguyên liệu vào như vậy.” Lê Chiêu lấy một con tôm to bự trong bát mì ra, ăn đến là sung sướng: “Đợi em kiếm được tiền rồi, cắm rễ ở nhà anh ăn chầu uống chực, không đi đâu nữa, không làm gì cả.”
“Thế thì tốt quá, cậu nhà ngóng cậu tới chơi lắm.” Quản gia tự ý tiếp lời, nói xong ông cẩn thận quan sát sắc mặt Án Đình, quả nhiên không có phản ứng gì.
Lê Chiêu cười khì khì gật đầu: “Sau này mấy page bóc phốt showbiz lại buôn, diễn viên Lê Chiêu nổi tiếng vì ăn quá nhiều, bị bạn đuổi ra khỏi nhà hahahahahahaha!”
Án Đình: “Không đâu.”
“Không gì cơ?” Lê Chiêu trố mắt ra, cậu không thể trở thành diễn viên nổi tiếng, hay là không thể kiếm được nhiều tiền?”
“Không đuổi cậu ra ngoài đâu.” Án Đình nhìn Lê Chiêu: “Tôi có tiền mà.”
Lê Chiêu: “……….”
Đúng rồi, Đình Đình có hai căn nhà cơ mà!!
Lê Chiêu ăn ba bát mì lận, cuối cùng mới coi như lấp đầy bụng. Cậu mở vali hành lý to sụ, lấy trong đó một đống đồ ra.
Bên trong có đồ ăn, có đồ thủ công mỹ nghệ, còn có một chiếc áo khoác Hán cách tân thêu hai chữ “Đại cát”.
(Hán cách tân: Nguyên văn là áo Hán nguyên tố (áo có yếu tố Hán phục) chỉ những bộ trang phục hiện đại, được dựa trên cơ sở trang phục phương Tây, nhưng thêm thắt những yếu tố của Hán phục. Những yếu tố này có thể là đặc điểm hình dáng các bộ phận, hoa văn..)
“Lúc quay cảnh xuất ngoại, ở đó có một cô gái thêu thùa, cô ấy thêu tay đẹp lắm, em bèn bảo cô ấy thêu hai cái áo khoác.” Cậu chỉ vào chiếc áo khoác mình cởi ra, “Áo của em là “Đại Lợi”, áo của anh là “Đại Cát”. Qua đêm giao thừa là sang năm mới, đại cát đại lợi nghe rất ý nghĩa, phải vậy không?”
“Đừng mê tín.”
“Đây không phải mê tín, đây là mong đợi những điều tốt đẹp với cuộc sống.” Lê Chiêu cầm chiếc áo ướm lên người Án Đình: “Anh lớn hơn em một cỡ, chắc vừa thôi, anh mặc vào thử xem?”
Án Đình mặt không cảm xúc mặc chiếc áo vào.
“Đình Đình à, anh đúng là cái móc áo trời sinh, mặc đồ gì lên người cũng có cảm giác hàng hiệu đắt tiền ý.” Lê Chiêu đi quanh Án Đình một vòng: “Đồ phục vụ trong khách sạn mà anh có thể toát lên cảm giác quý tộc. mặc bộ đồ này lên người lại cứ như Công Tôn vương tử tao nhã, anh đúng là cái bảo tàng di động.”
“Mấy người trong đoàn phim còn chê em mua đồ xấu chứ, đẹp thế này cơ mà.” Lê Chiêu cười híp mắt, “Công ty của anh được nghỉ Tết dương chứ?”
“Ừm.”
“Thế mình mặc đồ anh em đi chơi đi.” Lê Chiêu hí hửng nói: “Đêm mai có lễ hội ánh sáng, em nhờ người ta đặt giúp hai tấm vé, mình đi xem đi?”
“Năm ngoái em xem video lễ hội ánh sáng chào năm mới rồi, siêu đẹp luôn.” Lê Chiêu đưa tay khoác cổ Án Đình: “Vé này khó đặt lắm ấy.”
“Ừm.” Án Đình đồng ý. Bàn tay khoác lên cổ anh nóng rát, như một ngọn lửa cháy hừng hực, hâm nóng từ đầu đến trái tim anh.
“Phải rồi, anh đừng kể cho anh Tiểu Nguyên đấy.” Lê Chiêu lắc cổ Án Đình, khẽ nói: “Dạo này anh ấy bận lắm, anh ấy mà biết em dẫn anh đi xem lễ hội ánh sáng, anh ấy điên lên mất.”
“Tôi không nói đâu.” Án Đình cúi đầu nhìn cánh tay khoác lên cổ mình, không đẩy nó ra.
“Thế em về ngủ đây.” Lê Chiêu ngáp một cái, buông cổ Án Đình ra, đứng lên nói: “Sáng sớm mai em tới gọi anh.”
Cái cổ đột nhiên trống rỗng, rõ ràng phòng vẫn nóng ấm, nhưng Án Đình lại cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo.
Lê Chiêu ngồi dưới đất thu dọn nửa vali, ngẩng đầu lên nhìn Án Đình: “Ngủ sớm một chút, mai mình chơi đến muộn, hao sức lắm đấy.”
Án Đình khom lưng nhặt những món đồ rơi lộn xộn dưới mặt đất, bỏ vào trong vali của Lê Chiêu: “Tôi đợi cậu gọi.”
“Vâng.” Lê Chiêu kéo vali hành lý đứng dậy: “Thế em về đây, ngủ ngon.”
Án Đình nhìn cậu chàng kéo vali trống, bước chân nhẹ nhàng in lên ánh trăng ngoài cửa, giống như khi cậu xuất hiện trong sân, lặng yên không có tiếng động và hơi thở nào.
Đợi đến khi không còn thấy bóng Lê Chiêu nữa, anh cúi đầu nhìn chiếc áo khoác thêu hai chữ Đại Cát trên sofa, đặt nó lên khuỷu tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Câu hỏi: Con gái mặc quần áo giống nhau gọi là đồ bạn thân, con trai mặc quần áo giống nhau là gì?
Bé Chiêu giơ tay lên: Em biết ạ, gọi là đồ anh em!!
Danh sách chương