“Đình Đình à, không hổ là anh anh em tốt của em, hiểu em ghê á.”
Trong điện thoại vang lên tiếng cậu nhóc hít thở đều đều, còn có cả những tiếng ồn ào trong phim trường, Án Đình không cúp máy, mà đẩy cửa phòng nghỉ nối liền bên cạnh ra, không cởi đồ nằm xuống đó.
Gian phòng yên tĩnh, tiếng hít thở của anh hòa cùng nhịp thở trong điện thoại, não bộ quay cuồng ầm ĩ cuối cùng cũng được yên tĩnh trong chốc lát.
Cơn buồn ngủ dần kéo tới, trước mặt khắp nơi trắng xóa, như có con cừu mập mạp nhảy qua.
“Lê Chiêu! Lê Chiêu!!” Tống Dụ tìm nửa phim trường, mới tìm được Lê Chiêu đang đắp áo khoác ngủ say trên ghế lười, hắn duỗi chân ra muốn đạp cái ghế, nhưng duỗi được nửa chừng lại thu chân về, mặt không cảm xúc búng trán Lê Chiêu: “Họ Lê, đến cảnh của cậu rồi.”
Trong cơn mơ màng, Lê Chiêu che chỗ thu âm điện thoại lại theo bản năng, không muốn âm thanh bên đây làm ồn đến Án Đình.
“Anh Tống à?” Lê Chiêu mở mắt ra, vừa đứng dậy đã bị gió thổi run lên cầm cập, cậu ghé tai vào điện thoại cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ, chắc Đình Đình đã ngủ rồi.
Cậu cúp máy, cảm ơn Tống Dụ: “Cảm ơn anh đã gọi em dậy, anh Tống à.”
“Nếu không phải có nhiều cảnh diễn với đối thủ của cậu thì ai mà thèm quản chứ.” Tống Dụ cười xùy, hờ hững nhìn mấy diễn viên đang nói chuyện rôm rả với Triệu Quân Nam: “Từ lúc anh ta vào đoàn phim, thời gian biểu của chúng ta bị xáo trộn, mà cậu là nhiều cảnh đêm nhất.”
Ba ngày liên tục diễn tới tận ba, bốn giờ sáng, ai mà chịu nổi? “Ekip của cậu nhận lương cao làm việc ít, chuyện như vậy mà bọn họ không bàn bạc với đoàn phim à?” Tống Dụ nhìn quầng thâm mắt đen xì của Lê Chiêu: “Hay là công ty cậu định vì lợi ích bộ phim này mà để cậu chịu oan?”
“Chiêu Chiêu à, uống chút trà nóng rồi nói chuyện sau.” Đại Khả bưng tách trà nóng tới cho Lê Chiêu, theo sau anh còn có chuyên gia trang điểm của đoàn phim.
“Anh vất vả rồi, anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm mai gọi em dậy là được.” Lê Chiêu nhìn đồng hồ, nói với Đại Khả: “Phía bên em cũng không có việc gì đâu, đóng phim xong quay về ngủ là được.”
“Không sao, anh lên xe nằm một lúc là được.” Đại Khả có ý riêng nói tiếp: “Công ty nghe nói mấy hôm nay cậu đóng cảnh đêm liên tục, bởi vậy nên sắp xếp xe nhà di động cho cậu, cũng tiện cho việc nghỉ ngơi.
Các chuyên gia trang điểm nghe vậy, biết rằng phía công ty giải trí Dâu Tây không hài lòng với sắp xếp của đoàn phim. Một người trong đó nhân lúc mọi người không chú ý, chạy đi thông báo việc này cho đoàn phim.
Phía đoàn phim vừa nghe tin tức này, liền biết nhà đầu tư đang bất mãn. Chỉ vì đạo diễn Dương có địa vị nhất định trong giới phim truyền hình, nên mới không muốn làm ầm lên, dùng cách thức ôn hòa này.
Tuy rằng Triệu Quân Nam đang được mọi người yêu mến, nhưng so với nhà đầu tư chính thì chẳng đáng nhắc tới. Năm nay có một Triệu Quân Nam, sang năm có thể sẽ có Lý Quân Nam, Trương Quân Nam.
Trong cái giới này, muốn nổi tiếng vừa khó lại vừa không khó.
Hiểu rõ ý của nhà đầu tư rồi, chuyện dễ dàng hơn nhiều. Tối hôm đó đoàn phim thức đêm để lập lịch quay mới, đồng thời cho các diễn viên đóng cảnh đêm nhiều ngày liên tiếp được nghỉ nửa buổi.
“Anh Nam à, đoàn phim lên danh sách quay mới, tối nay anh có hai cảnh đêm.” Trợ lý vừa nhận thời gian biểu từ quản lý của đoàn phim, lập tức phát hiện cách sắp xếp thời gian có gì đó không ổn.
Mấy hôm trước họ đã trao đổi qua với đoàn phim, nói dạo gần đây anh Nam bị suy nhược thần kinh, cố gắng không sắp xếp cảnh đêm cho anh ấy. Phía đoàn phim cũng hiểu chuyện, lập tức chuyển lịch đóng phim của Lê Chiêu sang buổi tối.
“Đoàn phim “Thiên ca” có ý gì thế?” Triệu Quân Nam nhìn thời gian biểu này, nhất thời giận tím mặt, cảnh diễn của hắn không phải sáng sớm thì cũng là chạng vạng tối vào giờ cơm, thậm chí còn có cả cảnh đêm nữa. Phim cổ trang chỉ tạo hình thôi cũng phải tốn mấy tiếng, nếu làm theo như lịch trình này, hắn cần dậy từ sáng, sau đó giữ lớp trang điểm đến tối mịt.
Triệu Quân Nam đập tờ thời gian biểu xuống bàn, đứng dậy bỏ ra ngoài.
“Anh Nam, anh Nam à!!” Mấy trợ lý thấy vậy, vội vã ngăn cản hắn lại: “Anh Nam à, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn bạc với đoàn phim sau, anh đừng kích động.”
Nhà đầu tư của đoàn phim “Thiên ca” đều là những nhân vật máu mặt trong giới, làm lớn chuyện không có lợi với anh Nam.
“Bọn họ mời tôi đến diễn mà giữ thái độ này à?” Triệu Quân Nam thở hổn hển, đẩy trợ lý ngăn cản mình ra, cố gắng kiềm chế cơn giận: “Mọi người đi hỏi thăm lịch đóng phim của Lê Chiêu xem.”
Không bao lâu sau, trợ lý quay trở về, lắp bắp nói rằng: “Anh Nam à, phía đoàn phim nói, Lê Chiêu đóng cảnh đêm ba ngày liền, hôm nay cho cậu ấy về khách sạn nghỉ ngơi.”
“Mẹ kiếp, bọn họ đùa ông đây à?” Triệu Quân Nam đạp chân ghế bên cạnh: “Được lắm được lắm, bọn họ vì một tên tân binh mà mặc kệ thể diện của tôi, vậy thì đừng trách tôi đây không nể mặt.”
Lúc Án Đình tỉnh dậy, đã là sáng ngày hôm sau. Đã lâu lắm rồi anh không được ngủ một giấc yên bình như vậy, anh nhìn ánh nắng chiếu qua ô cửa, dường như nó không còn đáng ghét như trước nữa.
Điện thoại còn chưa tới 10% pin, cuộc trò chuyện của anh với Lê Chiêu đã kết thúc từ lâu. Lúc năm giờ sáng, Lê Chiêu gửi tin nhắn cho anh.
Chiêu Chiêu có vận may: Mai được nghỉ nửa ngày, cuối cùng em cũng có thể ngủ đủ tám tiếng rồi, vui ghê á.
Cậu ấy vui vẻ, dường như từ này nhảy ra khỏi cả câu dài, lắc lư nhảy múa trước mặt anh.
Đặt điện thoại xuống, Án Đình đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo tinh tươm, gọi điện thoại nội bộ, để họ đưa bữa sáng vào.
“Anh Tần à, sếp ở công ty mấy chục tiếng rồi, chắc không thức trắng đâu chứ ạ?” Cô trợ lý mới tới có ngoại hình sáng sủa, tính cách cũng nhiệt tình đáng yêu, vừa mới tới phòng không bao lâu, chẳng mấy chốc đã làm quen hết với các đồng nghiệp.
Trợ lý Tần bưng khay đồ ăn sáng, nhìn cô nhân viên mới vẫn giữ mái tóc đen này: “Nghe nói lúc đi học thành tích của cô xuất sắc lắm à?”
Cô trợ lý nở nụ cười ngượng ngùng: “Cũng không hẳn, chắc là do may mắn nữa, lần nào cũng được thành tích tốt.”
“Nhưng bây giờ cô ở phòng trợ lý, phải hiểu một điều là, mọi việc không thể dựa vào vận may.” Trợ lý Tần thu nụ cười trên gương mặt lại. Lúc anh không cười trông hết sức nghiêm túc: “Làm việc ở ban ngành trợ lý, đầu tiên phải hiểu một điều, chính là không được lén lút thảo luận nếp sống của ông chủ. Hay là cô vừa mới đến công ty, đã nóng lòng muốn thay vị trí trợ lý đặc biệt này của tôi?”
Cô trợ lý tái mét mặt mày, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Trợ lý Tần, em không có ý này.”
“Không có ý này thì tập trung làm việc đi.” Trợ lý Tần giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, cất giọng hờ hững: “Cô tên gì?”
Sắc mặt trợ lý tái nhợt, cô không ngờ mình đến bộ phận này nửa tháng rồi, mà tên mình là gì trợ lý Tần cũng không biết, cắn khóe môi nói: “Em.. em tên Ngụy Điềm.”
Trợ lý Tần nhìn cô, không nói gì xoay người đi về phía văn phòng. Ngụy Điềm nhìn bóng lưng anh, nước mắt lưng tròng, thế nhưng mọi người xung quanh không ai dám đi tới an ủi.
Bình thường sếp tổng không xuất hiện trước mặt nhân viên, trợ lý Tần là cánh tay phải đắc lực của sếp tổng, ngay cả các quản lý cấp cao cũng không dám đắc tội trợ lý Tần, cô đồng nghiệp mới tới này thì hay rồi, có thể khiến trợ lý Tần sa sầm mặt.
Qua hồi lâu, Ngụy Điềm mới bình tĩnh lại, xốc tinh thần tiếp tục làm việc.
“Điềm Điềm à.” Đồng nghiệp ngồi cạnh khẽ nói với cô: “Giá trị bản thân của sếp tổng rất cao, bình thường có vô số người muốn tới tìm sếp, bởi vậy nên chỉ thư ký và trợ lý Tần mới biết rõ lịch trình một ngày của sếp tổng. Mấy chuyện lấn chức trách này là cấm kỵ, cô đừng tái phạm nữa.”
“Cảm ơn chị.” Ngụy Điểm đỏ mặt nói lời cảm ơn: “Chỉ là em thấy đèn văn phòng sáng mãi, nên mới hỏi thêm một câu, chứ không có ý gì khác.”
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn cô, không nói gì thêm, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, sự yên tĩnh khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Mấy ngày tiếp theo, Triệu Quân Nam vẫn rất chú tâm đóng phim, hắn là diễn viên đặc biệt, không có nhiều cảnh diễn, quay xong hết cảnh của mình, đoàn phim đặt một khách sạn trong thành phố làm tiệc chúc mừng đã hoàn tất cảnh phim.
Mới đầu bầu không khí trên bàn ăn cũng không đến nỗi nào, mãi đến khi Triệu Quân Nam chủ động nâng chén với Lê Chiêu: “Nào, Tiểu Chiêu, anh Nam mời cậu một chén. Lúc ở đoàn phim “Hiệp quân”, cậu còn là một diễn viên quần chúng không có lời thoại nào, một năm không gặp mà đã có thể đảm nhiệm nhân vật quan trọng trong phim của đạo diễn Dương, đúng là hậu sinh khả úy. Đợi sau này cậu bay cao bay xa, đừng quên dẫn anh theo đấy.”
Mấy lời của Triệu Quân Nam nghe như là ý tốt, nhưng nếu cẩn thận nghiền ngẫm sẽ thấy dường như đang nói Lê Chiêu lai lịch bất chính. Nếu không một người nổi lên nhờ bộ phim chiếu mạng, có bản lĩnh gì mà đóng phim của một cây đa cây đề tuyến một trong giới?
Những người ngồi đây đều là nhân vật xuất chúng trong giới, nghe ra được giọng điệu Triệu Quân Nam có vấn đề, những tiếng nói cười cũng nhỏ dần.
“Anh Nam à, anh lại đùa rồi.” Lê Chiêu nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn ly trước mặt mọi người ngồi trong bàn, cười híp mắt nói: “Trên con đường đóng phim này, em quen làm diễn viên quần chúng và đóng thế cho người ta, được đảm nhiệm nhân vật quan trọng như vậy trong phim của đạo diễn Dương đã là có phúc ba đời rồi.”
Nghe hai chữ “đóng thế”, Triệu Quân Nam khẽ chau mày, nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của Lê Chiêu, không biết Lê Chiêu chỉ tùy ý nói ra, hay là đang ám chỉ hắn.
“Hahaha.” Triệu Quân Nam cười nói, “Cái cậu nhóc này vẫn luôn nghiêm túc như vậy.” Hắn cầm ly rượu lên, nâng ly uống cạn sạch.
Sau khi buổi tiệc mừng kết thúc, Triệu Quân Nam đã chuếnh choáng say, hắn khoác tay lên vai Lê Chiêu: “Tiểu Lê à, phiền cậu đưa anh lên xe, ban nãy trợ lý anh xuống trước rồi.”
“Đâu cần phiền tới Tiểu Lê, để trợ lý của tôi đưa cậu xuống là được rồi.” Đạo diễn Dương cười sang sảng: “Tôi thấy tối nay Tiểu Lê cũng uống không ít, sợ hai người ngã sấp mặt trong thang máy bị người ta nhìn thấy, mai lại lên hotsearch.”
“Cái đó người ta gọi là thân thiết, còn có thể giúp đoàn phim chúng ta bớt phí tuyên truyền.” Triệu Quân Nam không để ý lời ngăn cản của đạo diễn Dương, như cười như không nhìn Lê Chiêu: “Tiểu Lê, chẳng lẽ cậu không muốn đỡ anh đi?”
“Anh Nam à, anh cẩn thận dưới chân.” Lê Chiêu cười híp mắt nói với đạo diễn Dương: “Đạo diễn Dương à, cháu đưa anh Nam đi rồi quay về.”
Đạo diễn Dương muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Đi sớm về sớm, có việc gì thì gọi cho chú.”
Triệu Quân Nam kéo Lê Chiêu vào thang máy, buông cổ cậu ra, mặt không cảm xúc dựa vào thang máy, lạnh lùng nhìn Lê Chiêu: “Hôm đó ở phòng nghỉ của tôi, cậu nghe thấy hết rồi à?”
Lê Chiêu chớp mắt nhìn: “Anh Nam, anh muốn nói gì ạ?”
“Còn trẻ tuổi, nổi tiếng cũng không dễ, cậu đừng đi nhầm đường, chôn vùi tương lai của chính mình.” Triệu Quân Nam châm điếu thuốc đưa lên miệng, nhả khói về phía Lê Chiêu: “Trong lòng phải nắm rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Lê Chiêu nhìn chòng chọc bàn tay cầm điếu thuốc của Triệu Quân Nam, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Sao, không vui à?” Triệu Quân Nam cười gằn: “Nói đi, bao nhiêu tiền để cậu câm miệng?”
“Trong thang máy cấm hút thuốc.” Lê Chiêu nghiêm mặt: “Vì sức khỏe của người khác, xin anh hãy tuân thủ nội quy công cộng.”
Bàn tay Triệu Quân Nam cầm thuốc khựng lại, hắn gảy tàn thuốc, thể như nghe thấy chuyện cười: “Nội quy công cộng, cậu là trẻ chưa cai sữa à? Đừng đổi đề tài, ra giá luôn đi.”
Đúng lúc này, cánh cửa thang máy từ từ mở ra, ngoài cửa là Tống Dụ với hai trợ lý của hắn, cùng với mấy nhân viên khác trong đoàn phim.
“Thầy Triệu vẫn chưa đi à?” Tống Dụ phẩy tay trước mặt, cất cao giọng nói: “Ai vô duyên thế, lại đi hút thuốc trong thang máy, vô đạo đức thế à?!”
Những người khác lặng lẽ nhìn điếu thuốc trong tay Triệu Quân Nam, lại làm như không có gì xảy ra mà thu hồi ánh mắt, bầu không khí lại trở nên hết sức khó xử.
“Ôi ngại quá, ban nãy em quên ấn nút xuống tầng hầm.” Lê Chiêu nở nụ cười vô tội, quay đầu nhìn về phía Triệu Quân Nam: “Ban nãy uống rượu nên không tỉnh táo, để anh Nam cười chê rồi.”
Nói rồi cậu đưa tay ấn nút xuống tầng, thang máy từ từ đóng lại, thang máy yên tĩnh, mãi đến khi cánh cửa mở ra, cũng không có người nói chuyện.
Triệu Quân Nam sa sầm mặt ra khỏi thang máy, quay đầu nhìn về phía Lê Chiêu: “Lên xe nói.”
Lê Chiêu nhìn chiếc xe trước mặt, không chút do dự ngồi xuống.
“Cậu to gan thật, dám ngồi vào xe.” Triệu Quân Nam cười xùy một tiếng, đặt chân lên chiếc ghế trước mặt, tỏ vẻ chế nhạo: “Một triệu đủ để cậu im miệng chưa?”
“Cả đoàn phim đều thấy em đi theo anh Nam thì có thể có chuyện gì chứ?” Lê Chiêu đặt tay trên đầu gối, như một bé học sinh mẫu giáo đợi giáo viên tới, trông đến là ngoan ngoãn.
Nhưng trong mắt Triệu Quân Nam, Lê Chiêu rất buồn nôn, chỉ ước gì đêm nay Lê Chiêu xảy ra sự cố biến mất khỏi thế giới này, bởi vì chỉ người chết mới không thể mở miệng nói chuyện.
“Ba triệu?”
Lê Chiêu vẫn nhìn hắn như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
“Năm triệu?”
Lê Chiêu chớp mắt nhìn, nở nụ cười ngây thơ vô tội.
Sắc mặt Triệu Quân Nam hết sức âm trầm: “Chẳng lẽ cậu còn muốn mười triệu, cả đời này đã thấy nhiều tiền như vậy chưa? Tham là thâm đấy, Lê Chiêu à, trở mặt không có gì tốt đâu.”
“Em thấy rồi.” Lê Chiêu giơ ngón tay lên, nở nụ cười tươi rói: “Bạn em có hai căn nhà, hai căn nhà lận!”
Đầu ngón tay duỗi ra gập vô, trông hết sức tự hào.
Triệu Quân Nam bị hai ngón tay gập lại duỗi ra làm tức đến điên lên: “Hai căn nhà thì liên quan gì tới cậu?!”
“Thì anh hỏi em chưa từng thấy mười triệu bao giờ còn gì?” Lê Chiêu nhìn Triệu Quân Nam bằng vẻ mặt “sao cái con người này vô lý thế”: “Em đang trả lời anh thôi mà.”
“Đừng giả ngây giả ngô với tôi nữa.” Triệu Quân Nam hít sâu một hơi: “Tôi muốn cậu ngậm chặt chuyện đóng thế trong miệng, cả đời này đừng nhắc tới nữa, dù có người hỏi cậu cũng phải phủ nhận. Chỉ cần cậu có thể làm được, tôi sẽ cho cậu sáu triệu.”
Lê Chiêu thương hại nhìn Triệu Quân Nam, như nhìn một kẻ ngốc: “Đoàn phim “Hiệp quân” có nhiều người như vậy, không phải một trăm thì cũng năm mươi người biết em từng đóng thế cho anh, anh có thể bịt kín miệng tất cả mọi người được không?”
“Chuyện này không liên quan gì tới cậu, chỉ cần cậu ngậm miệng là được.” Triệu Quân Nam đã mất kiên nhẫn, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn: “Nếu cậu không đồng ý cũng không sao, bây giờ mới chỉ là chèn ép tài nguyên đại diện, tài nguyên phim truyền hình của cậu. Còn nếu sau này xảy ra chuyện gì, cũng đừng có trách tôi đấy.”
Lê Chiêu sửng sốt, cậu.. đang bị đe dọa à?
Lúc trước cậu chỉ đóng thế kiếm tiền, sao lại mất luôn cả an toàn của bản thân chứ?
“Cộc cộc cộc.” Cửa sổ xe bị gõ.
Triệu Quân Nam quay đầu nhìn, sắc mặt tái nhợt, có một người đàn ông đẹp trai mặc âu phục đang đứng bên cửa sổ, người đàn ông này chỉ hờ hững nhìn vào trong xe, nhưng Triệu Quân Nam có cảm giác không tên rằng ánh mắt anh ta nhìn xuyên qua ô cửa kính, thấy rõ tất cả bên trong.
Trợ lý vẫn luôn ngồi im trước mặt mở cửa sổ xe, giọng điệu không ổn lắm: “Thưa anh, nghệ sĩ của chúng tôi không chấp nhận bất cứ yêu cầu gì của fan cuồng, mong anh đi ngay cho.”
Người đàn ông không để ý tới cậu ta, đôi mắt sâu thăm thẳm dõi vào trong xe: “Chiêu Chiêu, xuống xe đi.”
“Đình Đình à.” Lê Chiêu lách khỏi đôi chân Triệu Quân Nam gác trên ghế, Triệu Quân Nam suýt chút nữa ngã lăn xuống đất.
Không để tâm đến bộ dạng thảm hại của Triệu Quân Nam, Lê Chiêu hớn hở nhảy ra cửa xe, đi tới bên cạnh Án Đình: “Sao anh lại tới đây?”
“Đi công tác, tiện đường tới thăm cậu.” Án Đình đưa tay ra, quàng chiếc khăn vẫn khoác trên cánh tay lên cho Lê Chiêu: “Đi thôi.”
“Đợi đã!” Triệu Quân Nam từ trong xe đuổi ra: ” Lê Chiêu, cậu suy nghĩ cho kỹ chuyện tôi vừa nói, trước trưa mai tôi muốn một câu trả lời chắc chắn.”
Án Đình dừng bước, xoay người nhìn Triệu Quân Nam, ánh mắt khinh thường như nhìn gạch vụn ven đường.
Lê Chiêu kéo tay áo anh: “Đình Đình, chúng mình đi thôi.”
Thấy Án Đình không có chút phản ứng nào, sắc mặt Triệu Quân Nam hết sức khó coi. Thân là một ngôi sao, bất kể hắn đi tới đâu cũng có người cầm điện thoại len lén chụp ảnh hoặc muốn xin chữ ký, bị người ta đối xử như cỏ dại ven đường như vậy vẫn là lần đầu tiên.
“Tên ấy muốn làm gì cậu?” Bước chân Án Đình không nhanh không chậm, thể như dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới anh.
“Anh ấy muốn lấy sáu triệu ra để em nhận lời một chuyện.” Lê Chiêu đút tay vào túi áo: “Thấy em không đồng ý thì chế giễu cả đời em chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Em nói em thấy rồi anh ta lại không vui, đau đầu thiệt sự luôn.”
Bước chân Án Đình hơi chậm lại: “Hắn ta tên Triệu Quân Nam à?”
“Ừm.” Lê Chiêu gật đầu.
“Tôi biết rồi.” Án Đình buông rèm mi, che đi ánh nhìn u ám nơi đáy mắt.
“Đừng nhắc tới tên dở hơi kia nữa, anh qua bên đây từ lúc nào vậy, đã ăn tối chưa?” Lê Chiêu không muốn mấy chuyện lộn xộn trong giới showbiz làm ảnh hưởng tới người bạn hiền ngoan ngoãn trong sáng của mình, cậu nhảy chân sáo sóng vai cùng Án Đình: “Ở khách sạn kia, chừng nào anh về?”
“Chưa.” Án Đình nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Lê Chiêu: “Cậu về trước đi, tôi tìm chỗ ăn là được rồi.”
“Vậy sao được, đã mấy ngày rồi mình không gặp nhau, sao em có thể để anh đi ăn một mình được.” Lê Chiêu duỗi tay ôm cổ Án Đình: “Đúng lúc ban nãy em ăn không no, mình tìm chỗ nào ngồi ăn từ từ đi.”
“Được rồi.” Án Đình nghiêng đầu nhìn cậu nhóc bám lấy mình, nghe thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cậu, để mặc cậu dựa lên mình như một món đồ trang sức.
“Dạo này còn bị mất ngủ không?” Đồ ăn còn chưa lên bàn, Lê Chiêu rót sữa bò nóng cho Án Đình.
Án Đình nhìn cốc sữa bò không động đậy.
“Uống sữa tươi có lợi cho giấc ngủ, dù sao ngoài em ra cũng không ai thấy đâu mà.” Lê Chiêu cũng rót cho mình một cốc: “Cùng lắm em uống với anh, bọn mình không ai chê ai ẻo.”
Gò má cậu hồng hây hây, cảm giác men say vẫn chưa phai.
Án Đình cầm cốc sữa lên nhấp một ngụm, mùi tanh lan ra khắp miệng: “Không ngủ được.”
Lê Chiêu cầm cốc sữa bò, uống một ngụm vơi đi một nửa, nghe thấy Án Đình nói không ngủ được, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đếm cừu cũng vô dụng à?”
Án Đình khẽ lắc đầu.
“Có người nói đếm cừu không hợp với tiếng nước mình, lúc mất ngủ đếm sủi cảo hữu dụng hơn.” Lê Chiêu đặt cốc sữa bò xuống, vuốt cằm suy tư: “Hay là anh đếm sủi cảo đi, nhưng mà em sợ càng đếm càng đói bụng.”
Án Đình nhìn Lê Chiêu, đột nhiên cất tiếng: “Buổi tối hôm ấy cậu đếm cừu cho tôi rất hữu dụng.”
“Thật á?” Lê Chiêu hớn hở trông thấy: “Em cũng thấy em đọc lời thoại rất hay, rất giàu từ tính. Đình Đình à, không hổ là anh anh em tốt của em, hiểu em ghê á.”
Cậu hớn ha hớn hở, tuy rằng từ đầu tới cuối Án Đình không khen cậu đọc lời thoại hay, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng Lê Chiêu tự bổ não: “Anh đợi nhá, để em ghi âm một đoạn đếm cừu một đoạn đếm sủi cảo cho anh, tối mà mất ngủ thì anh nghe thử coi, biết đâu lại có tác dụng.”
“Ừm.” Án Đình đồng ý không chút do dự, dường như đã đợi Lê Chiêu nói như vậy từ lâu rồi.
“Một cái sủi cảo rơi vào bát, hai cái sủi cảo rơi vào bát.. ăn hết sạch một trăm cái sủi cảo, Đình Đình ngủ ngoan nhé, em chúc Đình Đình ngủ ngon thật ngon.”
Giọng cậu trong trẻo, Án Đình đứng trước cửa sổ sát đất, nghe từng cái sủi cảo rơi vào bát, đưa tay bật đèn giường, kéo thanh trạng thái về đoạn cuối.
“Đình Đình ngủ ngoan nhé, em chúc Đình Đình ngủ ngon thật ngon…”
“Đình Đình ngủ ngoan nhé, em chúc Đình Đình ngủ ngon thật ngon…”
Đèn ngủ tắt đi, căn phòng lại rơi vào bóng tối.
“Ngủ ngon nhé.”
Bốn giờ sáng, đáng lý là lúc mọi người ngủ ngon nhất, vậy mà ekip của Triệu Quân Nam lại gặp tin dữ, qua hồi lâu không bình tĩnh lại được.
Bọn họ vốn đã bàn bạc xong với một nhãn hàng nổi tiếng toàn quốc, cho Triệu Quân Nam làm đại diện châu Á cho sản phẩm mới quý này, mấy hôm trước đã bắt đầu tuyên truyền, tuy rằng không nói rõ, nhưng trong và ngoài giới đều biết, Triệu Quân Nam dành được tài nguyên xịn sò này.
Các đối thủ cạnh tranh đều ghen tị đỏ mắt, ekip của Triệu Quân Nam đắc ý lắm, còn nói tin này cho một vài fan cứng.
Nhưng đến khi sắp thông báo chính thức trên fanpage, nhãn hàng lại đột nhiên gọi điện thoại tới, nói hình tượng của Triệu Quân Nam không phù hợp với sản phẩm của họ, chuyện hợp tác để sau này bàn bạc lại.
Sau này, lấy đâu ra sau này nữa? Bọn họ bị nhãn hàng kia bỏ bom rồi.
Để nâng giá trị bản thân của Triệu Quân Nam, bọn họ đã sắp xếp không ít seeder trên các diễn đàn lớn, PR Triệu Quân Nam hợp tác với thương hiệu nổi tiếng, hôm qua Triệu Quân Nam còn chia sẻ weibo của đối phương, bây giờ phía thương hiệu đổi ý, bọn họ nhất thời trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Ngay khi bọn họ đang nghĩ cách giải quyết, lại có hai nhãn hàng sắp hợp tác điện báo hủy bỏ kế hoạch hợp tác song phương.
“Một nhãn hiệu hủy bỏ còn có thể là trùng hợp, nhưng trong một buổi tối có đến ba nhãn hiệu hủy bỏ kế hoạch hợp tác, chắc chắn có người ở bên trong cản trở.” Quản lý của Triệu Quân Nam mở cuộc họp khẩn suốt đêm, bàn bạc kế sách ứng phó: “Bây giờ chúng ta nhất định phải phải làm rõ, xem ai cản chân nhà chúng ta.”
Đại diện cho nhãn hiệu nổi tiếng bổ trợ rất nhiều cho giá trị bản thân của các nghệ sĩ hạng A, các fan cũng lấy làm tự hào, bây giờ suất đại diện nhãn hàng sắp tới miệng rồi còn bay đi, đương nhiên trong lòng quản lý nóng như lửa đốt.
Từ lúc Triệu Quân Nam nổi tiếng lại, đã chặn đường không ít nam nghệ sĩ hạng A, trong mắt quản lý, tất cả những nam nghệ sĩ từng cạnh tranh với Triệu Quân Nam đều đáng nghi hết cả.
Ai lại có năng lực mạnh như vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Một bé Chiêu Chiêu nhảy qua, một bé Chiêu Chiêu nhảy lại, Đình Đình giấu hết vào trong túi.
Trong điện thoại vang lên tiếng cậu nhóc hít thở đều đều, còn có cả những tiếng ồn ào trong phim trường, Án Đình không cúp máy, mà đẩy cửa phòng nghỉ nối liền bên cạnh ra, không cởi đồ nằm xuống đó.
Gian phòng yên tĩnh, tiếng hít thở của anh hòa cùng nhịp thở trong điện thoại, não bộ quay cuồng ầm ĩ cuối cùng cũng được yên tĩnh trong chốc lát.
Cơn buồn ngủ dần kéo tới, trước mặt khắp nơi trắng xóa, như có con cừu mập mạp nhảy qua.
“Lê Chiêu! Lê Chiêu!!” Tống Dụ tìm nửa phim trường, mới tìm được Lê Chiêu đang đắp áo khoác ngủ say trên ghế lười, hắn duỗi chân ra muốn đạp cái ghế, nhưng duỗi được nửa chừng lại thu chân về, mặt không cảm xúc búng trán Lê Chiêu: “Họ Lê, đến cảnh của cậu rồi.”
Trong cơn mơ màng, Lê Chiêu che chỗ thu âm điện thoại lại theo bản năng, không muốn âm thanh bên đây làm ồn đến Án Đình.
“Anh Tống à?” Lê Chiêu mở mắt ra, vừa đứng dậy đã bị gió thổi run lên cầm cập, cậu ghé tai vào điện thoại cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ, chắc Đình Đình đã ngủ rồi.
Cậu cúp máy, cảm ơn Tống Dụ: “Cảm ơn anh đã gọi em dậy, anh Tống à.”
“Nếu không phải có nhiều cảnh diễn với đối thủ của cậu thì ai mà thèm quản chứ.” Tống Dụ cười xùy, hờ hững nhìn mấy diễn viên đang nói chuyện rôm rả với Triệu Quân Nam: “Từ lúc anh ta vào đoàn phim, thời gian biểu của chúng ta bị xáo trộn, mà cậu là nhiều cảnh đêm nhất.”
Ba ngày liên tục diễn tới tận ba, bốn giờ sáng, ai mà chịu nổi? “Ekip của cậu nhận lương cao làm việc ít, chuyện như vậy mà bọn họ không bàn bạc với đoàn phim à?” Tống Dụ nhìn quầng thâm mắt đen xì của Lê Chiêu: “Hay là công ty cậu định vì lợi ích bộ phim này mà để cậu chịu oan?”
“Chiêu Chiêu à, uống chút trà nóng rồi nói chuyện sau.” Đại Khả bưng tách trà nóng tới cho Lê Chiêu, theo sau anh còn có chuyên gia trang điểm của đoàn phim.
“Anh vất vả rồi, anh về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm mai gọi em dậy là được.” Lê Chiêu nhìn đồng hồ, nói với Đại Khả: “Phía bên em cũng không có việc gì đâu, đóng phim xong quay về ngủ là được.”
“Không sao, anh lên xe nằm một lúc là được.” Đại Khả có ý riêng nói tiếp: “Công ty nghe nói mấy hôm nay cậu đóng cảnh đêm liên tục, bởi vậy nên sắp xếp xe nhà di động cho cậu, cũng tiện cho việc nghỉ ngơi.
Các chuyên gia trang điểm nghe vậy, biết rằng phía công ty giải trí Dâu Tây không hài lòng với sắp xếp của đoàn phim. Một người trong đó nhân lúc mọi người không chú ý, chạy đi thông báo việc này cho đoàn phim.
Phía đoàn phim vừa nghe tin tức này, liền biết nhà đầu tư đang bất mãn. Chỉ vì đạo diễn Dương có địa vị nhất định trong giới phim truyền hình, nên mới không muốn làm ầm lên, dùng cách thức ôn hòa này.
Tuy rằng Triệu Quân Nam đang được mọi người yêu mến, nhưng so với nhà đầu tư chính thì chẳng đáng nhắc tới. Năm nay có một Triệu Quân Nam, sang năm có thể sẽ có Lý Quân Nam, Trương Quân Nam.
Trong cái giới này, muốn nổi tiếng vừa khó lại vừa không khó.
Hiểu rõ ý của nhà đầu tư rồi, chuyện dễ dàng hơn nhiều. Tối hôm đó đoàn phim thức đêm để lập lịch quay mới, đồng thời cho các diễn viên đóng cảnh đêm nhiều ngày liên tiếp được nghỉ nửa buổi.
“Anh Nam à, đoàn phim lên danh sách quay mới, tối nay anh có hai cảnh đêm.” Trợ lý vừa nhận thời gian biểu từ quản lý của đoàn phim, lập tức phát hiện cách sắp xếp thời gian có gì đó không ổn.
Mấy hôm trước họ đã trao đổi qua với đoàn phim, nói dạo gần đây anh Nam bị suy nhược thần kinh, cố gắng không sắp xếp cảnh đêm cho anh ấy. Phía đoàn phim cũng hiểu chuyện, lập tức chuyển lịch đóng phim của Lê Chiêu sang buổi tối.
“Đoàn phim “Thiên ca” có ý gì thế?” Triệu Quân Nam nhìn thời gian biểu này, nhất thời giận tím mặt, cảnh diễn của hắn không phải sáng sớm thì cũng là chạng vạng tối vào giờ cơm, thậm chí còn có cả cảnh đêm nữa. Phim cổ trang chỉ tạo hình thôi cũng phải tốn mấy tiếng, nếu làm theo như lịch trình này, hắn cần dậy từ sáng, sau đó giữ lớp trang điểm đến tối mịt.
Triệu Quân Nam đập tờ thời gian biểu xuống bàn, đứng dậy bỏ ra ngoài.
“Anh Nam, anh Nam à!!” Mấy trợ lý thấy vậy, vội vã ngăn cản hắn lại: “Anh Nam à, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn bạc với đoàn phim sau, anh đừng kích động.”
Nhà đầu tư của đoàn phim “Thiên ca” đều là những nhân vật máu mặt trong giới, làm lớn chuyện không có lợi với anh Nam.
“Bọn họ mời tôi đến diễn mà giữ thái độ này à?” Triệu Quân Nam thở hổn hển, đẩy trợ lý ngăn cản mình ra, cố gắng kiềm chế cơn giận: “Mọi người đi hỏi thăm lịch đóng phim của Lê Chiêu xem.”
Không bao lâu sau, trợ lý quay trở về, lắp bắp nói rằng: “Anh Nam à, phía đoàn phim nói, Lê Chiêu đóng cảnh đêm ba ngày liền, hôm nay cho cậu ấy về khách sạn nghỉ ngơi.”
“Mẹ kiếp, bọn họ đùa ông đây à?” Triệu Quân Nam đạp chân ghế bên cạnh: “Được lắm được lắm, bọn họ vì một tên tân binh mà mặc kệ thể diện của tôi, vậy thì đừng trách tôi đây không nể mặt.”
Lúc Án Đình tỉnh dậy, đã là sáng ngày hôm sau. Đã lâu lắm rồi anh không được ngủ một giấc yên bình như vậy, anh nhìn ánh nắng chiếu qua ô cửa, dường như nó không còn đáng ghét như trước nữa.
Điện thoại còn chưa tới 10% pin, cuộc trò chuyện của anh với Lê Chiêu đã kết thúc từ lâu. Lúc năm giờ sáng, Lê Chiêu gửi tin nhắn cho anh.
Chiêu Chiêu có vận may: Mai được nghỉ nửa ngày, cuối cùng em cũng có thể ngủ đủ tám tiếng rồi, vui ghê á.
Cậu ấy vui vẻ, dường như từ này nhảy ra khỏi cả câu dài, lắc lư nhảy múa trước mặt anh.
Đặt điện thoại xuống, Án Đình đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo tinh tươm, gọi điện thoại nội bộ, để họ đưa bữa sáng vào.
“Anh Tần à, sếp ở công ty mấy chục tiếng rồi, chắc không thức trắng đâu chứ ạ?” Cô trợ lý mới tới có ngoại hình sáng sủa, tính cách cũng nhiệt tình đáng yêu, vừa mới tới phòng không bao lâu, chẳng mấy chốc đã làm quen hết với các đồng nghiệp.
Trợ lý Tần bưng khay đồ ăn sáng, nhìn cô nhân viên mới vẫn giữ mái tóc đen này: “Nghe nói lúc đi học thành tích của cô xuất sắc lắm à?”
Cô trợ lý nở nụ cười ngượng ngùng: “Cũng không hẳn, chắc là do may mắn nữa, lần nào cũng được thành tích tốt.”
“Nhưng bây giờ cô ở phòng trợ lý, phải hiểu một điều là, mọi việc không thể dựa vào vận may.” Trợ lý Tần thu nụ cười trên gương mặt lại. Lúc anh không cười trông hết sức nghiêm túc: “Làm việc ở ban ngành trợ lý, đầu tiên phải hiểu một điều, chính là không được lén lút thảo luận nếp sống của ông chủ. Hay là cô vừa mới đến công ty, đã nóng lòng muốn thay vị trí trợ lý đặc biệt này của tôi?”
Cô trợ lý tái mét mặt mày, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Trợ lý Tần, em không có ý này.”
“Không có ý này thì tập trung làm việc đi.” Trợ lý Tần giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, cất giọng hờ hững: “Cô tên gì?”
Sắc mặt trợ lý tái nhợt, cô không ngờ mình đến bộ phận này nửa tháng rồi, mà tên mình là gì trợ lý Tần cũng không biết, cắn khóe môi nói: “Em.. em tên Ngụy Điềm.”
Trợ lý Tần nhìn cô, không nói gì xoay người đi về phía văn phòng. Ngụy Điềm nhìn bóng lưng anh, nước mắt lưng tròng, thế nhưng mọi người xung quanh không ai dám đi tới an ủi.
Bình thường sếp tổng không xuất hiện trước mặt nhân viên, trợ lý Tần là cánh tay phải đắc lực của sếp tổng, ngay cả các quản lý cấp cao cũng không dám đắc tội trợ lý Tần, cô đồng nghiệp mới tới này thì hay rồi, có thể khiến trợ lý Tần sa sầm mặt.
Qua hồi lâu, Ngụy Điềm mới bình tĩnh lại, xốc tinh thần tiếp tục làm việc.
“Điềm Điềm à.” Đồng nghiệp ngồi cạnh khẽ nói với cô: “Giá trị bản thân của sếp tổng rất cao, bình thường có vô số người muốn tới tìm sếp, bởi vậy nên chỉ thư ký và trợ lý Tần mới biết rõ lịch trình một ngày của sếp tổng. Mấy chuyện lấn chức trách này là cấm kỵ, cô đừng tái phạm nữa.”
“Cảm ơn chị.” Ngụy Điểm đỏ mặt nói lời cảm ơn: “Chỉ là em thấy đèn văn phòng sáng mãi, nên mới hỏi thêm một câu, chứ không có ý gì khác.”
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn cô, không nói gì thêm, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, sự yên tĩnh khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Mấy ngày tiếp theo, Triệu Quân Nam vẫn rất chú tâm đóng phim, hắn là diễn viên đặc biệt, không có nhiều cảnh diễn, quay xong hết cảnh của mình, đoàn phim đặt một khách sạn trong thành phố làm tiệc chúc mừng đã hoàn tất cảnh phim.
Mới đầu bầu không khí trên bàn ăn cũng không đến nỗi nào, mãi đến khi Triệu Quân Nam chủ động nâng chén với Lê Chiêu: “Nào, Tiểu Chiêu, anh Nam mời cậu một chén. Lúc ở đoàn phim “Hiệp quân”, cậu còn là một diễn viên quần chúng không có lời thoại nào, một năm không gặp mà đã có thể đảm nhiệm nhân vật quan trọng trong phim của đạo diễn Dương, đúng là hậu sinh khả úy. Đợi sau này cậu bay cao bay xa, đừng quên dẫn anh theo đấy.”
Mấy lời của Triệu Quân Nam nghe như là ý tốt, nhưng nếu cẩn thận nghiền ngẫm sẽ thấy dường như đang nói Lê Chiêu lai lịch bất chính. Nếu không một người nổi lên nhờ bộ phim chiếu mạng, có bản lĩnh gì mà đóng phim của một cây đa cây đề tuyến một trong giới?
Những người ngồi đây đều là nhân vật xuất chúng trong giới, nghe ra được giọng điệu Triệu Quân Nam có vấn đề, những tiếng nói cười cũng nhỏ dần.
“Anh Nam à, anh lại đùa rồi.” Lê Chiêu nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn ly trước mặt mọi người ngồi trong bàn, cười híp mắt nói: “Trên con đường đóng phim này, em quen làm diễn viên quần chúng và đóng thế cho người ta, được đảm nhiệm nhân vật quan trọng như vậy trong phim của đạo diễn Dương đã là có phúc ba đời rồi.”
Nghe hai chữ “đóng thế”, Triệu Quân Nam khẽ chau mày, nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của Lê Chiêu, không biết Lê Chiêu chỉ tùy ý nói ra, hay là đang ám chỉ hắn.
“Hahaha.” Triệu Quân Nam cười nói, “Cái cậu nhóc này vẫn luôn nghiêm túc như vậy.” Hắn cầm ly rượu lên, nâng ly uống cạn sạch.
Sau khi buổi tiệc mừng kết thúc, Triệu Quân Nam đã chuếnh choáng say, hắn khoác tay lên vai Lê Chiêu: “Tiểu Lê à, phiền cậu đưa anh lên xe, ban nãy trợ lý anh xuống trước rồi.”
“Đâu cần phiền tới Tiểu Lê, để trợ lý của tôi đưa cậu xuống là được rồi.” Đạo diễn Dương cười sang sảng: “Tôi thấy tối nay Tiểu Lê cũng uống không ít, sợ hai người ngã sấp mặt trong thang máy bị người ta nhìn thấy, mai lại lên hotsearch.”
“Cái đó người ta gọi là thân thiết, còn có thể giúp đoàn phim chúng ta bớt phí tuyên truyền.” Triệu Quân Nam không để ý lời ngăn cản của đạo diễn Dương, như cười như không nhìn Lê Chiêu: “Tiểu Lê, chẳng lẽ cậu không muốn đỡ anh đi?”
“Anh Nam à, anh cẩn thận dưới chân.” Lê Chiêu cười híp mắt nói với đạo diễn Dương: “Đạo diễn Dương à, cháu đưa anh Nam đi rồi quay về.”
Đạo diễn Dương muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Đi sớm về sớm, có việc gì thì gọi cho chú.”
Triệu Quân Nam kéo Lê Chiêu vào thang máy, buông cổ cậu ra, mặt không cảm xúc dựa vào thang máy, lạnh lùng nhìn Lê Chiêu: “Hôm đó ở phòng nghỉ của tôi, cậu nghe thấy hết rồi à?”
Lê Chiêu chớp mắt nhìn: “Anh Nam, anh muốn nói gì ạ?”
“Còn trẻ tuổi, nổi tiếng cũng không dễ, cậu đừng đi nhầm đường, chôn vùi tương lai của chính mình.” Triệu Quân Nam châm điếu thuốc đưa lên miệng, nhả khói về phía Lê Chiêu: “Trong lòng phải nắm rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Lê Chiêu nhìn chòng chọc bàn tay cầm điếu thuốc của Triệu Quân Nam, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Sao, không vui à?” Triệu Quân Nam cười gằn: “Nói đi, bao nhiêu tiền để cậu câm miệng?”
“Trong thang máy cấm hút thuốc.” Lê Chiêu nghiêm mặt: “Vì sức khỏe của người khác, xin anh hãy tuân thủ nội quy công cộng.”
Bàn tay Triệu Quân Nam cầm thuốc khựng lại, hắn gảy tàn thuốc, thể như nghe thấy chuyện cười: “Nội quy công cộng, cậu là trẻ chưa cai sữa à? Đừng đổi đề tài, ra giá luôn đi.”
Đúng lúc này, cánh cửa thang máy từ từ mở ra, ngoài cửa là Tống Dụ với hai trợ lý của hắn, cùng với mấy nhân viên khác trong đoàn phim.
“Thầy Triệu vẫn chưa đi à?” Tống Dụ phẩy tay trước mặt, cất cao giọng nói: “Ai vô duyên thế, lại đi hút thuốc trong thang máy, vô đạo đức thế à?!”
Những người khác lặng lẽ nhìn điếu thuốc trong tay Triệu Quân Nam, lại làm như không có gì xảy ra mà thu hồi ánh mắt, bầu không khí lại trở nên hết sức khó xử.
“Ôi ngại quá, ban nãy em quên ấn nút xuống tầng hầm.” Lê Chiêu nở nụ cười vô tội, quay đầu nhìn về phía Triệu Quân Nam: “Ban nãy uống rượu nên không tỉnh táo, để anh Nam cười chê rồi.”
Nói rồi cậu đưa tay ấn nút xuống tầng, thang máy từ từ đóng lại, thang máy yên tĩnh, mãi đến khi cánh cửa mở ra, cũng không có người nói chuyện.
Triệu Quân Nam sa sầm mặt ra khỏi thang máy, quay đầu nhìn về phía Lê Chiêu: “Lên xe nói.”
Lê Chiêu nhìn chiếc xe trước mặt, không chút do dự ngồi xuống.
“Cậu to gan thật, dám ngồi vào xe.” Triệu Quân Nam cười xùy một tiếng, đặt chân lên chiếc ghế trước mặt, tỏ vẻ chế nhạo: “Một triệu đủ để cậu im miệng chưa?”
“Cả đoàn phim đều thấy em đi theo anh Nam thì có thể có chuyện gì chứ?” Lê Chiêu đặt tay trên đầu gối, như một bé học sinh mẫu giáo đợi giáo viên tới, trông đến là ngoan ngoãn.
Nhưng trong mắt Triệu Quân Nam, Lê Chiêu rất buồn nôn, chỉ ước gì đêm nay Lê Chiêu xảy ra sự cố biến mất khỏi thế giới này, bởi vì chỉ người chết mới không thể mở miệng nói chuyện.
“Ba triệu?”
Lê Chiêu vẫn nhìn hắn như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
“Năm triệu?”
Lê Chiêu chớp mắt nhìn, nở nụ cười ngây thơ vô tội.
Sắc mặt Triệu Quân Nam hết sức âm trầm: “Chẳng lẽ cậu còn muốn mười triệu, cả đời này đã thấy nhiều tiền như vậy chưa? Tham là thâm đấy, Lê Chiêu à, trở mặt không có gì tốt đâu.”
“Em thấy rồi.” Lê Chiêu giơ ngón tay lên, nở nụ cười tươi rói: “Bạn em có hai căn nhà, hai căn nhà lận!”
Đầu ngón tay duỗi ra gập vô, trông hết sức tự hào.
Triệu Quân Nam bị hai ngón tay gập lại duỗi ra làm tức đến điên lên: “Hai căn nhà thì liên quan gì tới cậu?!”
“Thì anh hỏi em chưa từng thấy mười triệu bao giờ còn gì?” Lê Chiêu nhìn Triệu Quân Nam bằng vẻ mặt “sao cái con người này vô lý thế”: “Em đang trả lời anh thôi mà.”
“Đừng giả ngây giả ngô với tôi nữa.” Triệu Quân Nam hít sâu một hơi: “Tôi muốn cậu ngậm chặt chuyện đóng thế trong miệng, cả đời này đừng nhắc tới nữa, dù có người hỏi cậu cũng phải phủ nhận. Chỉ cần cậu có thể làm được, tôi sẽ cho cậu sáu triệu.”
Lê Chiêu thương hại nhìn Triệu Quân Nam, như nhìn một kẻ ngốc: “Đoàn phim “Hiệp quân” có nhiều người như vậy, không phải một trăm thì cũng năm mươi người biết em từng đóng thế cho anh, anh có thể bịt kín miệng tất cả mọi người được không?”
“Chuyện này không liên quan gì tới cậu, chỉ cần cậu ngậm miệng là được.” Triệu Quân Nam đã mất kiên nhẫn, vẻ mặt dần trở nên dữ tợn: “Nếu cậu không đồng ý cũng không sao, bây giờ mới chỉ là chèn ép tài nguyên đại diện, tài nguyên phim truyền hình của cậu. Còn nếu sau này xảy ra chuyện gì, cũng đừng có trách tôi đấy.”
Lê Chiêu sửng sốt, cậu.. đang bị đe dọa à?
Lúc trước cậu chỉ đóng thế kiếm tiền, sao lại mất luôn cả an toàn của bản thân chứ?
“Cộc cộc cộc.” Cửa sổ xe bị gõ.
Triệu Quân Nam quay đầu nhìn, sắc mặt tái nhợt, có một người đàn ông đẹp trai mặc âu phục đang đứng bên cửa sổ, người đàn ông này chỉ hờ hững nhìn vào trong xe, nhưng Triệu Quân Nam có cảm giác không tên rằng ánh mắt anh ta nhìn xuyên qua ô cửa kính, thấy rõ tất cả bên trong.
Trợ lý vẫn luôn ngồi im trước mặt mở cửa sổ xe, giọng điệu không ổn lắm: “Thưa anh, nghệ sĩ của chúng tôi không chấp nhận bất cứ yêu cầu gì của fan cuồng, mong anh đi ngay cho.”
Người đàn ông không để ý tới cậu ta, đôi mắt sâu thăm thẳm dõi vào trong xe: “Chiêu Chiêu, xuống xe đi.”
“Đình Đình à.” Lê Chiêu lách khỏi đôi chân Triệu Quân Nam gác trên ghế, Triệu Quân Nam suýt chút nữa ngã lăn xuống đất.
Không để tâm đến bộ dạng thảm hại của Triệu Quân Nam, Lê Chiêu hớn hở nhảy ra cửa xe, đi tới bên cạnh Án Đình: “Sao anh lại tới đây?”
“Đi công tác, tiện đường tới thăm cậu.” Án Đình đưa tay ra, quàng chiếc khăn vẫn khoác trên cánh tay lên cho Lê Chiêu: “Đi thôi.”
“Đợi đã!” Triệu Quân Nam từ trong xe đuổi ra: ” Lê Chiêu, cậu suy nghĩ cho kỹ chuyện tôi vừa nói, trước trưa mai tôi muốn một câu trả lời chắc chắn.”
Án Đình dừng bước, xoay người nhìn Triệu Quân Nam, ánh mắt khinh thường như nhìn gạch vụn ven đường.
Lê Chiêu kéo tay áo anh: “Đình Đình, chúng mình đi thôi.”
Thấy Án Đình không có chút phản ứng nào, sắc mặt Triệu Quân Nam hết sức khó coi. Thân là một ngôi sao, bất kể hắn đi tới đâu cũng có người cầm điện thoại len lén chụp ảnh hoặc muốn xin chữ ký, bị người ta đối xử như cỏ dại ven đường như vậy vẫn là lần đầu tiên.
“Tên ấy muốn làm gì cậu?” Bước chân Án Đình không nhanh không chậm, thể như dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới anh.
“Anh ấy muốn lấy sáu triệu ra để em nhận lời một chuyện.” Lê Chiêu đút tay vào túi áo: “Thấy em không đồng ý thì chế giễu cả đời em chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Em nói em thấy rồi anh ta lại không vui, đau đầu thiệt sự luôn.”
Bước chân Án Đình hơi chậm lại: “Hắn ta tên Triệu Quân Nam à?”
“Ừm.” Lê Chiêu gật đầu.
“Tôi biết rồi.” Án Đình buông rèm mi, che đi ánh nhìn u ám nơi đáy mắt.
“Đừng nhắc tới tên dở hơi kia nữa, anh qua bên đây từ lúc nào vậy, đã ăn tối chưa?” Lê Chiêu không muốn mấy chuyện lộn xộn trong giới showbiz làm ảnh hưởng tới người bạn hiền ngoan ngoãn trong sáng của mình, cậu nhảy chân sáo sóng vai cùng Án Đình: “Ở khách sạn kia, chừng nào anh về?”
“Chưa.” Án Đình nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Lê Chiêu: “Cậu về trước đi, tôi tìm chỗ ăn là được rồi.”
“Vậy sao được, đã mấy ngày rồi mình không gặp nhau, sao em có thể để anh đi ăn một mình được.” Lê Chiêu duỗi tay ôm cổ Án Đình: “Đúng lúc ban nãy em ăn không no, mình tìm chỗ nào ngồi ăn từ từ đi.”
“Được rồi.” Án Đình nghiêng đầu nhìn cậu nhóc bám lấy mình, nghe thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cậu, để mặc cậu dựa lên mình như một món đồ trang sức.
“Dạo này còn bị mất ngủ không?” Đồ ăn còn chưa lên bàn, Lê Chiêu rót sữa bò nóng cho Án Đình.
Án Đình nhìn cốc sữa bò không động đậy.
“Uống sữa tươi có lợi cho giấc ngủ, dù sao ngoài em ra cũng không ai thấy đâu mà.” Lê Chiêu cũng rót cho mình một cốc: “Cùng lắm em uống với anh, bọn mình không ai chê ai ẻo.”
Gò má cậu hồng hây hây, cảm giác men say vẫn chưa phai.
Án Đình cầm cốc sữa lên nhấp một ngụm, mùi tanh lan ra khắp miệng: “Không ngủ được.”
Lê Chiêu cầm cốc sữa bò, uống một ngụm vơi đi một nửa, nghe thấy Án Đình nói không ngủ được, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đếm cừu cũng vô dụng à?”
Án Đình khẽ lắc đầu.
“Có người nói đếm cừu không hợp với tiếng nước mình, lúc mất ngủ đếm sủi cảo hữu dụng hơn.” Lê Chiêu đặt cốc sữa bò xuống, vuốt cằm suy tư: “Hay là anh đếm sủi cảo đi, nhưng mà em sợ càng đếm càng đói bụng.”
Án Đình nhìn Lê Chiêu, đột nhiên cất tiếng: “Buổi tối hôm ấy cậu đếm cừu cho tôi rất hữu dụng.”
“Thật á?” Lê Chiêu hớn hở trông thấy: “Em cũng thấy em đọc lời thoại rất hay, rất giàu từ tính. Đình Đình à, không hổ là anh anh em tốt của em, hiểu em ghê á.”
Cậu hớn ha hớn hở, tuy rằng từ đầu tới cuối Án Đình không khen cậu đọc lời thoại hay, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng Lê Chiêu tự bổ não: “Anh đợi nhá, để em ghi âm một đoạn đếm cừu một đoạn đếm sủi cảo cho anh, tối mà mất ngủ thì anh nghe thử coi, biết đâu lại có tác dụng.”
“Ừm.” Án Đình đồng ý không chút do dự, dường như đã đợi Lê Chiêu nói như vậy từ lâu rồi.
“Một cái sủi cảo rơi vào bát, hai cái sủi cảo rơi vào bát.. ăn hết sạch một trăm cái sủi cảo, Đình Đình ngủ ngoan nhé, em chúc Đình Đình ngủ ngon thật ngon.”
Giọng cậu trong trẻo, Án Đình đứng trước cửa sổ sát đất, nghe từng cái sủi cảo rơi vào bát, đưa tay bật đèn giường, kéo thanh trạng thái về đoạn cuối.
“Đình Đình ngủ ngoan nhé, em chúc Đình Đình ngủ ngon thật ngon…”
“Đình Đình ngủ ngoan nhé, em chúc Đình Đình ngủ ngon thật ngon…”
Đèn ngủ tắt đi, căn phòng lại rơi vào bóng tối.
“Ngủ ngon nhé.”
Bốn giờ sáng, đáng lý là lúc mọi người ngủ ngon nhất, vậy mà ekip của Triệu Quân Nam lại gặp tin dữ, qua hồi lâu không bình tĩnh lại được.
Bọn họ vốn đã bàn bạc xong với một nhãn hàng nổi tiếng toàn quốc, cho Triệu Quân Nam làm đại diện châu Á cho sản phẩm mới quý này, mấy hôm trước đã bắt đầu tuyên truyền, tuy rằng không nói rõ, nhưng trong và ngoài giới đều biết, Triệu Quân Nam dành được tài nguyên xịn sò này.
Các đối thủ cạnh tranh đều ghen tị đỏ mắt, ekip của Triệu Quân Nam đắc ý lắm, còn nói tin này cho một vài fan cứng.
Nhưng đến khi sắp thông báo chính thức trên fanpage, nhãn hàng lại đột nhiên gọi điện thoại tới, nói hình tượng của Triệu Quân Nam không phù hợp với sản phẩm của họ, chuyện hợp tác để sau này bàn bạc lại.
Sau này, lấy đâu ra sau này nữa? Bọn họ bị nhãn hàng kia bỏ bom rồi.
Để nâng giá trị bản thân của Triệu Quân Nam, bọn họ đã sắp xếp không ít seeder trên các diễn đàn lớn, PR Triệu Quân Nam hợp tác với thương hiệu nổi tiếng, hôm qua Triệu Quân Nam còn chia sẻ weibo của đối phương, bây giờ phía thương hiệu đổi ý, bọn họ nhất thời trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Ngay khi bọn họ đang nghĩ cách giải quyết, lại có hai nhãn hàng sắp hợp tác điện báo hủy bỏ kế hoạch hợp tác song phương.
“Một nhãn hiệu hủy bỏ còn có thể là trùng hợp, nhưng trong một buổi tối có đến ba nhãn hiệu hủy bỏ kế hoạch hợp tác, chắc chắn có người ở bên trong cản trở.” Quản lý của Triệu Quân Nam mở cuộc họp khẩn suốt đêm, bàn bạc kế sách ứng phó: “Bây giờ chúng ta nhất định phải phải làm rõ, xem ai cản chân nhà chúng ta.”
Đại diện cho nhãn hiệu nổi tiếng bổ trợ rất nhiều cho giá trị bản thân của các nghệ sĩ hạng A, các fan cũng lấy làm tự hào, bây giờ suất đại diện nhãn hàng sắp tới miệng rồi còn bay đi, đương nhiên trong lòng quản lý nóng như lửa đốt.
Từ lúc Triệu Quân Nam nổi tiếng lại, đã chặn đường không ít nam nghệ sĩ hạng A, trong mắt quản lý, tất cả những nam nghệ sĩ từng cạnh tranh với Triệu Quân Nam đều đáng nghi hết cả.
Ai lại có năng lực mạnh như vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Một bé Chiêu Chiêu nhảy qua, một bé Chiêu Chiêu nhảy lại, Đình Đình giấu hết vào trong túi.
Danh sách chương