“Chưa một ai nói với cậu, rằng cậu là người quan trọng nhất.”

Ngụy Điềm rời công ty, về đến nhà liền gọi điện thoại cho người yêu.

Hai người nói mấy lời đường mật một hồi, Ngụy Điềm nhắc tới Lê Chiêu: “Anh đoán không sai, Lê Chiêu có quan hệ với một quản lý cấp cao nào đó ở Thương Hoàn, em nghi là… Án Đình.”

“Không thể là anh ta được!” Người bạn trai ở đầu bên kia nói chắc như đinh đóng cột, “Ai cũng có thể, chỉ Án Đình là không thể.”

Ngụy Điềm: “Tại sao?”

“Không cần hỏi tại sao.” Giọng người bạn trai có phần nôn nóng, nhưng nhanh chóng khôi phục được bình tĩnh: “Điềm Điềm à, ngoài Án Đình ra, em cảm thấy Lê Chiêu có khả năng với ai nhất?”

Nếu không có quản lý cấp cao trong Thương Hoàn coi trọng Lê Chiêu, thì nhân viên cấp cao trong Thương Hoàn chắc chắn sẽ không thẳng thắn nói mình yêu thích diễn xuất của Lê Chiêu trong phim ngay trên tiết mục truyền hình được.

“Em… em…” Ngụy Điềm không nỡ khiến bạn trai không vui, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu: “Tần Tiêu, còn có Tần Tiêu.”

“Lần trước có một người rất giống Lê Chiêu tới đưa cơm, Tần Tiêu tự mình xuống đón cậu ta lên.” Ngụy Điềm nói hết những gì mình biết ra: “Với cả trong đêm hội thường niên của Thương Hoàn, nghe đồn Tần Tiêu biết Lê Chiêu bị Lư Nhân Dịch đổi vị trí chỗ ngồi, dẫn Lê Chiêu đi ngồi cạnh mình. Thậm chí vì muốn Lê Chiêu vui mà còn tự bỏ tiền túi ra mua lại một chiếc laptop, vờ như Lê Chiêu trúng thưởng.”

“Phải rồi, khi đó người đưa tin đã đề cập chuyện này với anh, sao anh lại quên chứ.” Người bạn trai ở đầu dây bên kia lẩm bẩm, “Mấy năm qua anh ta luôn là người truyền lời cho Án Đình, ngoài anh ta ra, còn ai có thể khiến cả đám quản lý cấp cao của Thương Hoàn nịnh nọt một nghệ sĩ chứ?”

“Nhưng.. nhưng tại sao không thể là Án Đình?” Ngụy Điềm do dự mở lời: “Ai lại dám lấy quyền mưu tư dưới chướng Án Đình chứ?”

“Em nghĩ Án Đình bây giờ quản Thương Hoàn sống chết thế nào à?” Người bạn trai cười gằn: “Tần Tiêu đương nhiên dám rồi.”

Ngoài Tần Tiêu biết tình trạng của Án Đình ra, còn ai dám làm chuyện như vậy nữa? “Là.. là sao?” Ngụy Điềm mơ hồ cảm thấy không đúng.

“Chẳng bao lâu nữa em sẽ rõ thôi.” Người bạn trai cười ha hả, dường như trong đó còn ẩn chứa sự mong chờ: “Mấy tháng trở lại đây, có phải Án Đình thường không tới công ty làm việc không?”

“Tầng văn phòng làm việc của Án Đình bình thường không cho người ta qua lại, anh ta hầu như không ra mặt với bộ phận trợ lý, em không thể đoán được anh ta có tới công ty hay không.” Ngụy Điềm cắn răng nghiến lợi nói: “Mấy nhân viên kỳ cựu ở bộ phận trợ lý, thoạt nhìn có vẻ dễ gần, nhưng thực ra lại rất kín miệng, không nghe ngóng được tin tức gì hữu dụng cả.”

“Em yêu à, em vất vả rồi.” Người bạn trai ở đầu bên kia nở nụ cười dịu dàng: “Chuyện của anh không quan trọng, quan trọng là phải chăm sóc tốt cho chính bản thân em, nếu không anh sẽ đau lòng đấy.”

Ngụy Điềm đỏ mặt lên: “Anh yên tâm, nhất định em sẽ điều tra rõ ràng giúp anh.”

Thế nhưng ngày hôm sau Ngụy Điềm tới công ty làm việc, cô phát hiện mình không còn cơ hội để điều tra tiếp.

Cô vừa ngồi vào văn phòng thì nhận được thông báo từ phòng nhân sự, bởi vì trong lúc thực tập làm chuyện trái điều lệ của công ty nên đã bị sa thải.

Nhận được thông báo này, Ngụy Điềm cảm thấy thật nực cười. Cô là học sinh xuất sắc tốt nghiệp trường danh giá, biết nhiều ngôn ngữ, từng giành được nhiều giải thưởng lớn, vậy mà Thương Hoàn lại sa thải cô trong thời gian thực tập sao?!

Những đồng nghiệp bình thường tươi cười với cô, nghe tin cô bị sa thải không một ai giữ lại, hoặc định nói giúp cho cô, mọi người chỉ giả mù sa mưa chúc cô sống vui vẻ.

Thậm chí cô còn nghi ngờ, mình bị sa thải có liên quan tới những đồng nghiệp này.

Là ai?

Là thực tập sinh tới cùng cô, hay là ả Chu Hà từ chi nhánh điều tới?

Không, đều không phải.

Ánh mắt ba người này nhìn cô không hề tránh né, thậm chí còn ngạc nhiên, hiển nhiên chỉ vừa mới biết tin này.

Đột nhiên cô nghĩ tới một khả năng.

Lê Chiêu!

Mấy chuyện xảy ra ở đại sảnh chiều qua tới tai Tần Tiêu rồi!

Là Tần Tiêu!

Nhất định là anh ta, chỉ anh ta mới có thể thuận miệng nói một câu là có thể sa thải nhân viên làm việc cho tổng giám đốc.

Tìm chiếc hộp giấy, bỏ hết đồ cá nhân vào. Đi tới cửa, cô quay đầu nhìn văn phòng mình làm việc trong suốt mấy tháng qua, các đồng nghiệp đều cúi đầu bận rộn làm việc, không một ai tiễn cô đi.

Những đồng nghiệp này cũng giống như công ty to lớn, nhìn thì xuất chúng, thực ra không có chút tình người.

Đợi Ngụy Điềm đi rồi, các nhân viên vốn cặm cụi làm việc đồng loạt dừng động tác trong tay.

“Cô ta nhiều lần nhìn lén nội dung tài liệu trong tay tôi.”

“Tài liệu sai mấy bữa trước ấy, tôi cho cô ta nhìn.”

“Ôi trùng hợp quá, hai hôm trước tôi cũng không cẩn thận cho cô ta nhìn một phần tài liệu đánh sai.”

Những người có thể ở lại làm việc trong bộ phận tổng giám đốc của Thương Hoàn đều là tinh anh trong tinh anh, bọn họ đối xử dịu dàng ôn hòa với các thực tập sinh, để thực tập sinh vô tình quên đi thân phận tinh anh của họ, coi họ như những người anh, người chị tri kỷ.

Chỉ có như vậy, những kẻ có dụng tâm mới để lộ sơ hở.

Ngụy Điềm tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh, thế nhưng từ hai tháng trước, các đồng nghiệp đã bắt đầu nghi ngờ cô.

Hai thực tập sinh khác không ngờ Ngụy Điềm thế mà lại là gián điệp thương mại, sợ đến mức mặt mày tái mét. Nhất là cô gái tốt nghiệp cùng trường với Ngụy Điềm, nhấp nhổm không yên gõ bàn phím, không biết làm thế nào để chứng minh mình không có quan hệ gì với Ngụy Điềm.

Trông thấy cảnh này, Chu Hà lắc đầu trong lòng, cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp, tố chất tâm lý vẫn không sánh bằng những tay lõi đời lăn lộn chốn thương trường.

Các nhân viên kỳ cựu dám nói những lời này trước mặt họ, cũng đã chứng minh trong lòng họ, họ không thành vấn đề.

Giống như hôm qua đồng nghiệp gọi cô lên tầng đưa tài liệu cũng đã ám chỉ sự tin tưởng dành cho cô.

Buổi trưa dùng cơm, Chu Hà mở group wechat ra, tag Chiêu Chiêu vào.

m thanh hoa nở: Chiêu Chiêu à, cái cô ả Ngụy Điềm khả nghi hôm qua đã bị sa thải rồi. @Chiêu Chiêu có vận may.

Lê Chiêu nhanh chóng trả lời.

Chiêu Chiêu có vận may: Nhanh thế cơ á? Chiều qua lúc đi về em cũng nói với Đình Đình chuyện này. @Án Đình.

Hôm qua lúc ở phòng tiếp khách cậu nói chuyện với chị Hà về việc Ngụy Điềm có hành động bất thường, dọc đường về nhà cậu lại nhắc nhở Án Đình một lần nữa.

Cậu không rõ “lôi đình phong vũ” chốn công sở, nhưng cứ thấy ai khả nghi là phải báo cho Đình Đình đã, ít nhất còn có thể đề phòng.

Trong rất nhiều bộ phim truyền hình, các nhân vật chính bị phản diện lừa, đều vì rõ ràng nghi ngờ phản diện, nhưng không dám liên tiếng lẫn nhau, cuối cùng bị vờn gần chết mới giải quyết được.

Thấy Chiêu Chiêu tag Án Đình trong group, Chu Hà mới phát hiện ra mình đã gửi nhầm rồi, trong group “Cả nhà tương thân tương ái” có Án Đình.

Mở nhiều nhóm trò chuyện có vấn đề ở chỗ ấy, không cẩn thận là gửi nhầm nhóm.

Chu Hà chỉ muốn thu lại những gì mình vừa nhắn, coi như chưa có gì xảy ra.

Nhưng sếp tổng xuất hiện rồi, mang theo biểu cảm mỉm cười xuất hiện!

Án Đình: Tối qua nói chuyện điện thoại với trợ lý Tần, sau khi điều tra suốt đêm, quyết định sa thải cô ấy 

Chu Hà nhìn biểu cảm mỉm cười kia, có cảm giác sếp đang nhục mạ mình.

Chiêu Chiêu có vận may: Người như vậy bị sa thải cũng được, em không cần phải lo anh với chị Hà bị hại nữa 

Chu Hà: “……………….”

Hóa ra sếp tổng bị Chiêu Chiêu dạy lệch lạc.

Nhìn kỹ thì, cái biểu cảm mỉm cười này cũng đáng yêu lắm chứ bộ.

Giản dị hàm hậu, còn có mấy phần ngây thơ đáng yêu.

Thứ sáu là ngày cử hành hôn lễ của Trần Hiểu Quân với người yêu.

Dù rằng sau lưng có rất nhiều người cười chê cô gả cho một người ở vùng khác không có nhà cửa, nhưng cô vẫn chọn anh ấy.

Lúc cô gặp nguy hiểm, người đàn ông này dùng cả tính mạng để bảo vệ cô, cứ đến ngày lễ lại tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng, chứ không hề bắt cô phải chịu khổ vì anh ấy.

Phù dâu là bạn cùng phòng thời đại học, khoảng ba giờ sáng, cô tỉnh giấc, phù dâu vây quanh cô: “Lâm Lâm à, Trần Hiểu Quân nói sẽ sắp xếp chuyên gia trang điểm và váy cưới tới cho bà, họ không đến muộn đấy chứ?”

“Không đâu.” Lâm Lâm rất tin tưởng người yêu của mình.

“Tôi nghe nói có một vài chuyên gia trang điểm vì muốn lừa tiền mà cố ý đến muộn vào ngày tổ chức đám cưới, hoặc là…”

Còn chưa dứt lời, chuông cửa vang lên.

Họ mở cửa ra, liền trông thấy mấy người cả nam cả nữ mặc trang phục đẹp đẽ, tay cầm hộp trang điểm, hộp trang phục, hộp trang sức đi vào.

“Chào cô Chu, chúng tôi là nhà thiết kế anh Trần sắp xếp tới tạo hình.” Chuyên gia trang điểm đi đầu mở hộp trang sức ra, bên trong bày vương miện cô dâu, khuyên tai, dây chuyền.. rực rỡ muôn màu.

Các phù dâu mở to mắt nhìn, Trần Hiểu Quân bỏ ra bao nhiêu vậy, thế mà lại mời chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp như vậy tới.

Đợi Lâm Lâm thay váy cưới đẹp đẽ xong, các phù dâu nghe nói những chuyên gia trang điểm này là ekip tạo hình chuyên dụng cho ngôi sao, sự hâm mộ với Lâm Lâm hầu như hóa thành thực chất.

Tất cả mọi người đều đang hâm mộ cô, mà chỉ có cô lại lo Trần Hiểu Quân tiêu quá nhiều tiền.

Nhân khoảng thời gian rảnh khi thợ làm tóc cho mình, cô mở group chat chị Hà lập ra, phát hiện nhóm chat này hết sức náo nhiệt, lại nhìn ngày trò chuyện.

Mấy người bạn của Hiểu Quân, để chuẩn bị cho hôn lễ mà hầu như không ngủ suốt cả đêm.

Bao gồm cả người bạn ngôi sao kia của Hiểu Quân.

“Cô Chu đẹp quá, nhất định cô sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất.” Nhà tạo mẫu tóc chọn vương miện cho cô: “Chúc cô và anh Trần bạc đầu giai lão, trăm năm hòa hợp.”

“Em cảm ơn.” Chu Lâm Lâm gửi lì xì và kẹo cưới cho họ.

“Ôi, hôm nay chúng tôi nhận được hai phần lì xì, cọ được không ít điềm lành.” Những người này đều do Lê Chiêu sắp xếp tới, bọn họ nói một loạt lời êm tai, mới mang đồ rời đi.

Đợi họ đi rồi, các phù dâu vui vẻ đến độ phát cuồng cả lên, vây quanh Lâm Lâm hết hỏi đông rồi lại hỏi tây.

Ai nói Lâm Lâm gả cho tên nhà nghèo chứ, có chuyên gia trang điểm chuyên dụng của minh tinh mà cũng kêu nghèo được à?

Đến khi họ hàng nhà họ Chu trông thấy đoàn xe sang chảnh đón dâu thì ai nấy đều kinh ngạc đến độ sững sờ.

Nhà họ Chu gả con gái đi cũng khoa trương, chú ý quá, chỉ đoàn xe này thôi cũng đã tiêu tốn không ít tiền rồi.

Mấy chiếc xe sang này, phí thuê xe phải tính theo từng giờ.

“Mọi người nhìn chiếc xe đi đầu kia đi, trông giống chiếc xe hàng giới hạn phải mấy ngàn vạn trở lên ấy?”

“Không phải giống, mà chính là nó đấy.” Một người trẻ tuổi cầm phần mềm nhận dạng ô tô mà đần mặt ra: “Là loại xe có tiền cũng không thuê được đâu, hiểu không?”

Con rể nhà họ Chu này có bối cảnh thế nào vậy?

Đám cưới tổ chức ở một nhà hàng xa hoa nổi tiếng thế giới, đội xe rước dâu cũng toàn là xe sang, nghe nói còn mời ngôi sao làm phù rể?

Ông bà Chu vốn còn không hài lòng với Trần Hiểu Quân cho lắm, dưới rất nhiều ánh mắt hâm mộ, đã hết sức thỏa mãn với cậu con rể Trần Hiểu Quân này.

Người đàn ông chịu bỏ ra nhiều công sức chuẩn bị đám cưới cho con gái, nhất định thật lòng với con gái họ.

Vì đám cưới của Trần Hiểu Quân mà nhóm Lê Chiêu cả đêm không ngủ, trong đám cưới còn giúp chú rể và cô dâu nhảy một đoạn, đợi khi chú rể dắt tay cô dâu, Lê Chiêu lặng lẽ lui về.

Để tránh gây hỗn loạn, Lê Chiêu chào hỏi ông bà Chu rồi chui vào trong phòng khách.

Án Đình đã ngồi trong phòng khách đợi cậu từ trước, cậu ngồi xuống bên cạnh Án Đình, không nhịn được mà ngáp một cái.

Vui vẻ phấn khởi qua đi, hai mắt đã díp cả vào rồi.

“Dựa vào anh mà ngủ một lúc, đợi cô dâu chú rể tới anh sẽ đánh thức em.”

“Vâng.” Lê Chiêu ngả người vào Án Đình, “Chị Hà bên anh Minh, anh Hiểu Quân có chị Lâm Lâm, sau này mọi người không cô đơn nữa, tốt quá rồi.”

Án Đình từ từ đưa tay lên, do dự khoác lên bả vai Lê Chiêu, không nói gì.

“Khi người ta thành gia lập thất rồi, gia đình sẽ trở thành sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng người ấy.” Lê Chiêu không mở mắt ra, như vậy thực sự rất tốt.”

Đầu ngón tay khoác lên vai cậu khe khẽ run lên: “Anh làm bạn với em, dù em không kết hôn, cũng không cần phải sợ cô đơn.”

Lê Chiêu mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy: “Thật ạ?”

“Anh không kết hôn, cũng không có người bạn nào quan trọng khác.” Án Đình nhìn Lê Chiêu: “Trong lòng anh, không một ai quan trọng bằng em.”

Chị Hà có anh Minh.

Anh Minh có chị Hà.

Anh Tiểu Nguyên còn cha mẹ anh ấy.

Anh Hiểu Quân có chị Lâm Lâm.

Mỗi người họ đều rất quan tâm tới cậu, bảo vệ cậu, nhưng cậu biết, cậu không phải người quan trọng nhất trong lòng họ.

Cậu thích họ, cảm kích họ, nhưng cậu không muốn vì mình mà làm phiền tới cuộc sống của họ.

Chưa một ai nói với cậu, rằng cậu là người quan trọng nhất.

Mà cậu cũng chưa bao giờ ôm hi vọng trở thành độc nhất vô nhị với một ai.

Cậu ngạc nhiên nhìn Án Đình, đột nhiên nhoẻn cười.

Dù không phải vĩnh hằng, nhưng ít nhất vào giờ phút này đây, cậu biết lời Đình Đình nói là sự thực.

Lần đầu tiên trong đời, cậu trở thành người quan trọng nhất với một ai đó.

Dường như rất vui, mà dường như lại hơi hốt hoảng.

Đầu óc ngẩn ngẩn ngơ ngơ, dường như đã uống nhiều rượu rồi.

Có chút lơ mơ.
Lời tác giả:

Bé Đình Đình: Ai bảo Chiêu Chiêu không phải người số một. Trong lòng tớ cậu ấy là số một á!

Trên đời luôn có một người như vậy, yêu bạn như báu vật, không ai quan trọng bằng bạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện