“Nếu đây không phải tình yêu, thì trên đời này không có tình yêu nữa rồi.”
Vẻ mặt Từ Bắc đầy khiếp sợ, trong đầu có một suy đoán hoang đường nhưng hắn không muốn thừa nhận.
Không, không thể nào.
Lê Chiêu không thể gặp gỡ Án Đình, không thể nào!
“Nhìn vẻ mặt anh dường như rất ngạc nhiên với việc tôi quen Án Đình à?” Lê Chiêu vỗ vai Từ Bắc, “Không sao đâu, tôi hiểu tâm lý không muốn thừa nhận của anh. Nhưng có đôi khi sự thực vô tình như vậy, dù anh không phải họ hàng thân thích của Án Đình, nhưng tôi lại có giao tình với Án Đình thật.”
Bờ môi Từ Bắc run lên, qua nửa buổi mà vẫn không nói được lời nào.
Chẳng trách, chẳng trách…
Chẳng trách giải trí Dâu Tây lại nâng đỡ Lê Chiêu, sắp xếp tài nguyên hàng đầu so với những người mới khác trong giới, ngay cả bộ phim “Dáng hình không trung” vốn chỉ quay một nửa cũng thuận lợi hoàn thành, nghe đâu hậu kỳ cũng bố trí đẳng cấp nhất.
Hắn đinh ninh rằng vì Lê Chiêu tham gia bộ phim này nên kéo theo nhà đầu tư mới cho bộ phim, không ngờ kim chủ phía sau lại là Án Đình.
Sao lại như vậy chứ? Hắn ngạc nhiên nhìn Lê Chiêu, chẳng phải Lê Chiêu liều mạng đóng phim, khiến trên người mắc một đống bệnh tật, qua tuổi ba mươi thì nhập viện vì bệnh nặng, cuối cùng chết tại bệnh viện hay sao?
Cậu ta không có người thân, ngay cả tang lễ cũng do công ty quản lý và bạn bè tổ chức. Sau khi cậu qua đời, trở thành ánh trăng sáng trong lòng rất nhiều fan hâm mộ điện ảnh, những người đã từng không thích cậu cũng nói tốt cho cậu.
Mãi đến khi có người bạn viết truyện ký cho Lê Chiêu, mọi người mới biết hồi nhỏ Lê Chiêu đã từng trải qua những chuyện gì. Cuộc đời ngắn ngủi của cậu, toàn bộ số tiền kiếm được đều đi làm từ thiện, di sản đáng giá nhất là căn nhà ở thủ đô, mãi đến khi cậu chết, cũng không tìm được cha mẹ ruột.
Vì sao cuộc đời của Lê Chiêu lại có sự thay đổi lớn như vậy?
Là bởi vì hắn sống lại, thay đổi quỹ tích vốn có ư?
Không, không đúng.
Nguyên nhân tất cả bắt đầu từ đoàn phim “Nữ tổng tài bá đạo” thay đổi vai diễn của Lê Chiêu và Tống Dụ trong phim, còn là Tống Dụ chủ động thay đổi.
Tống Dụ….
Chẳng lẽ Tống Dụ giống như hắn, cũng biết được chuyện xảy ra trong tương lai?
Không, không phải, tất cả quá hoang đường.
Rõ ràng ông trời thiên vị cậu ta, cho người khác sống lại để đền bù những gì cậu ta không có được ở kiếp trước.
Lê Chiêu gì đó, Tống Dụ gì đó đều không được.
Từ Bắc vỡ òa, hắn tính toán kỹ càng cũng không thành hiện thực, lại còn đắc tội Án Đình.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy?
Lê Chiêu thấy sắc mặt Từ Bắc càng ngày càng khó coi, sợ hãi tới cùng cực, thể như nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm. Vẻ mặt sợ hãi này còn chân thực hơn cả khi ở trong nhà ma.
“Kim… kim chủ của cậu thế mà lại là Án Đình ư?” Giọng Từ Bắc khàn khàn, duỗi tay ra túm lấy Lê Chiêu, “Là Án Đình thật sao?”
“Có gì thì nói, đừng cứ lôi lôi kéo kéo.” Lê Chiêu thấy Từ Bắc sắp nổi điên lên tới nơi, kim chủ cái gì chứ, tư tưởng của mấy người trẻ tuổi bây giờ thật đen tối, không thể bình thường được à?
Thấy Lê Chiêu không trả lời, Từ Bắc sụp đổ hoàn toàn, ngồi sụp xuống đất không chút hình tượng, cũng mặc kệ bên cạnh còn quản lý của mình nhìn, khẽ lẩm bẩm: “Không thể nào, không phải.. không phải Án Đình sắp chết rồi hay sao?”
Quản lý nghe thấy tiếng này, bị dọa đến mức đôi chân run lên, chạy lên che miệng Từ Bắc lại: “Thầy Lê à, trưa nay Từ Bắc uống nhiều, bây giờ nói hươu nói vượn, thầy đừng để bụng.”
Lê Chiêu mặt không đổi sắc nhìn quản lý: “Tránh ra.”
Quản lý giữ lấy Từ Bắc đang run lên cầm cập, khẩn cầu nhìn Lê Chiêu: “Thầy Lê à…”
Nhưng Lê Chiêu không để ý tới ánh mắt của quản lý, mạnh mẽ kéo Từ Bắc bên cạnh anh ta ra, túm lấy cổ áo Từ Bắc, nện một cú đấm xuống.
“Anh nói ai chết cơ?!”
“Có giỏi thì lặp lại lần nữa đi.”
“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, bình tĩnh một chút.”
“Thầy Lê, tôi thay mặt Từ Bắc xin lỗi cậu, cậu đừng đánh nữa, đánh là sẽ xảy ra chuyện đấy!”
Thấy Lê Chiêu xuống tay mạnh như vậy, Đại Khả và tay quản lý đều giật nảy mình, cùng tiến lên ngăn Lê Chiêu lại: “Bình tĩnh, bình tĩnh đi.”
Cơn đau khiến Từ Bắc tỉnh táo lại, nhân lúc Lê Chiêu bị cản lại, hắn đứng dậy kéo cửa chạy ra ngoài. Ánh mắt Lê Chiêu thật đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến hắn có cảm giác bị sói đói tiếp cận.
Trong đầu hắn không còn dám nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn bỏ chạy.
Có Án Đình làm chỗ dựa cho Lê Chiêu rồi, dù Lê Chiêu có đánh hắn xảy ra chuyện, Án Đình cũng có thể dìm vụ việc này xuống, chỉ có hắn xui xẻo mà thôi.
Che cái mũi bị Lê Chiêu đánh lệch đi, Từ Bắc hốt hoảng chạy bừa, té nhào vào thang máy, thậm chí còn chẳng thèm để ý tới những người đứng trong thang máy.
Tòa nhà này có không ít phòng làm việc của các đạo diễn biên kịch, thấy một người trẻ tuổi chật vật chạy vào thang máy, bọn họ giật nảy mình.
Nhìn kỹ, đây chẳng phải Từ Bắc của giải trí Cà Tím hay sao?
Ôi trời, mặt mũi sao sưng bên này, lõm bên kia, cả cái mũi dị dạng kia nữa, mũi từng dao kéo bị đánh lệch chứ gì?
Vừa khéo trong thang máy có một nghệ sĩ thuộc Cà Tím, cô sợ hãi nhìn Từ Bắc: “Anh Từ, có chuyện gì vậy, có cần em báo cảnh sát giúp anh không.”
“Không được báo cảnh sát.” Từ Bắc giật mình kêu lên, bấy giờ hắn mới để ý trong thang máy có rất nhiều người đứng, ánh mắt mấy người này hết sức quái dị, thể như đang nhìn hắn mà hóng hớt.
Hắn đưa tay lên che mặt, đợi cửa thang máy mở ra, vội vã chen ra khỏi thang máy đầu tiên.
“Từ Bắc bị người ta đánh à?”
“Cái tên này đê tiện lắm, thích chặn tài nguyên của người khác, ghi hình chương trình còn thích giở chiêu trò, tiếc là người ta có thiếu gia Cà Tím làm chỗ dựa, nghệ sĩ bình thường không làm gì được hắn ta.”
“Anh hùng nào đánh hắn ta thành dạng này, đúng là trừ hại cho dân.”
“Hình như phòng làm việc của đạo diễn “Đi giải trí” ở tầng hắn ta đi vào à?”
“Chẳng lẽ bị nhân viên làm việc trong chương trình đánh?”
“Hóng được rồi!” Một biên tập nói, “Nghe nói chiều nay Lê Chiêu và Từ Bắc nói chuyện ở tầng trên.”
“Nói vậy là Từ Bắc bị Lê Chiêu đánh à?”
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, vội ho một tiếng, bộ dạng chuyện người ta không liên quan gì tới mình.
Đợi đến khi lên xe, mọi người nhanh chóng lấy điện thoại ra, chia sẻ tin tức này cho bạn bè.
Từ Bắc giành tài nguyên, mua bài dìm hàng nghệ sĩ khác, đã đắc tội không ít người từ lâu, bây giờ Từ Bắc gặp nạn, bốn phương tám hướng đều muốn khen người ra tay.
Thế nhưng vì phía sau Lê Chiêu có giải trí Dâu Tây, lại thêm Lê Chiêu có danh tiếng tốt, cho nên những người biết chuyện buôn dưa này chỉ nói Từ Bắc gây nhiều tội quá, cuối cùng cũng bị người ta đánh, ngay cả mũi cũng bị đánh lệch cả đi.
Tin tức này sau khi đến tai các blogger đã thành Từ Bắc chọc quá nhiều người, bị người ta tìm cơ hội tẩn cho một trận, mũi giả bị đánh bay, mặt phẫu thuật cũng bị đập lệch.
Trong tay blogger còn có mấy bức ảnh động Từ Bắc che mặt, lăn vòng vòng vào trong thang máy như chó.
Nhưng blogger không lập tức đăng bài, còn đợi hiệu quả chương trình “Đi giải trí” tối nay.
Lê Chiêu đánh Từ Bắc xong, chào tạm biệt đạo diễn quay về, trong lòng vẫn không được thoải mái.
Được lắm, Từ Bắc dựa vào đâu mà nói Đình Đình nhà họ sẽ chết chứ?
Hừ hừ hừ, mấy lời này không tốt, trả lại hết đấy.
“Chiêu Chiêu à.” Đại Khả chưa từng thấy Lê Chiêu nổi giận như vậy, anh dè dặt nhìn Lê Chiêu ngồi ở hàng ghế sau không nói lời nào, “Bây giờ em về nghỉ ngơi trước, anh tới công ty bàn biện pháp xử lý chuyện này.”
“Có gì mà bàn bạc?” Lê Chiêu nghiêm mặt, “Cứ dồn anh ta vào đường cùng cho em.”
Đại Khả nuốt nước miếng: “Ừ ừ ừ.”
Cái người bình thường vẫn luôn tươi cười rạng rỡ, lúc hắc hóa đáng sợ ghê hồn. Lần trước đánh cái tên rich kid đùa giỡn con gái nhà lành Chiêu Chiêu cũng không giận như vậy.
Cả dọc đường không nói gì, đưa Lê Chiêu tới cửa biệt thự, trong lòng Đại Khả hết sức rối bời, lại nói, anh cũng là nhân vật từng ngồi ăn cùng một bàn với sếp tổng Thương Hoàn cơ đấy.
Chuyện này kể ra, ai mà tin chứ?
Lê Chiêu đi vào cổng lớn, bốn năm giờ chiều, trời vẫn nắng gay gắt như cũ, cậu nhìn những đóa hồng rực rỡ dưới ánh mặt trời, bước chân hơi dừng lại.
Thứ thuốc Đình Đình uống là gì vậy nhỉ?
Chẳng lẽ sức khỏe của anh ấy có vấn đề thật, chỉ là cậu không biết?
Do dự một chút, cậu xoay người ra khỏi biệt thự, có lẽ có người biết.
Tống Dụ vừa quay xong cảnh nói mấy lời tình tứ với nữ chính thì nhận được điện thoại của Lê Chiêu.
“Ai cơ? Diêu Vũ Quang á?” Tống Dụ nghi ngờ, “Cậu cần cách liên lạc với cậu ta làm gì?”
“Có chút việc tìm anh ta.”
Nghe thấy giọng Lê Chiêu có phần nghiêm túc, Tống Dụ không dám nói nhiều, tranh thủ thời gian nhờ người lấy số điện thoại của Diêu Vũ Quang, gửi cho Lê Chiêu.
“Cảm ơn anh.”
Nghe thấy tiếng máy bận ở đầu bên kia, Tống Dụ chau mày, tiếp tục chơi game.
“Anh Tống à.” Trợ lý hớn hở đi tới, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Nghe nói Từ Bắc bị người ta đánh, cái mặt dao kéo bị đánh lệch cả đi, chạy như chó, em có đứa bạn gửi video, anh xem cái coi.”
“Thật á?” Tống Dụ tỉnh cả người, cầm điện thoại của trợ lý xem một chút, trong video, Từ Bắc gần như lăn vào thang máy, ngồi trong đó che mặt, như một con chó mất chủ.
Hình như trong video có người định báo cảnh sát giúp hắn, nhưng hắn sợ hãi từ chối.
“Bạn em làm biên kịch trong một studio, phòng làm việc ở trong tòa nhà ấy, trong thang máy có sáu bảy người chứng kiến.”
“Đánh hay lắm! Loại người này đáng ăn đòn.” Tống Dụ nhìn thấy bộ dạng chết giẫm của Từ Bắc, vui vẻ hẳn lên.
“Video này đã truyền đi, chắc cả nửa showbiz biết rồi. Mất mặt như vậy, nửa năm tới cậu ta sẽ biết thân biết phận hơn nhiều.”
“Phải đấy, còn phải tốn tiền đi sửa lại cái bộ mặt dao kéo kia nữa.” Đó giờ Tống Dụ không hề khách sáo khi đả kích đối thủ về mặt này, “Đã xấu còn ham đóng nhiều, rốt cuộc người xem đã làm gì sai mà phải đối mặt với bộ mặt xấu xỉ giả tạo này chứ.”
Trợ lý: “……….”
Mấy hôm nay Diêu Vũ Quang sống rất thoải mái, công ty nhà Cẩu Thịnh xảy ra chuyện, mà công ty nhà cậu lại giành được một đợt hàng, thậm chí mới đây còn nhận được hai đơn hàng lợi nhuận không tệ lắm, cậu nghi rằng Án Đình biết chuyện xảy ra ở khách sạn.
Nếu không thì nhà Cẩu Thịnh đã không thảm như vậy.
Đang yên đang ổn không thích, lại cứ thích đi chọc vào người đàn ông của Án Đình, không phải tìm đường chết thì là gì?
Sau khi cậu tìm đường chết một lần về, thấy quý trọng sinh mệnh sâu sắc, lấy nguyên tắc không được đắc tội Lê Chiêu, để giữ lại mạng cho nhà mình.
Tâm tình tốt, khẩu vị cũng tốt theo, cậu đang định rủ mấy đứa bạn đi bar quẩy một chút thì có số lạ gọi tới.
“Ai vậy?” Cậu hơi mất kiên nhẫn, ai lại không có mắt nhìn như vậy, dám gọi vào số máy riêng tư của cậu?
“Tôi, Lê Chiêu.”
“Ôi cậu Lê đó ạ, chào cậu, chào cậu.” Diêu Vũ Quang không tự chủ khom lưng cúi đầu, “Xin hỏi cậu có chuyện gì cần phân phó ạ?”
“Buổi chiều có rảnh không, tôi muốn hẹn gặp mặt anh.”
“Có chứ có chứ, cậu ở đâu, tôi tới gặp cậu ngay.” Dù ngoài trời có mưa đao, cậu cũng muốn mặc áo giáp tới gặp.
Diêu Vũ Quang tới địa điểm mà Lê Chiêu nói, tìm hồi lâu mới thấy Lê Chiêu đeo kính đội mũ ngồi trong góc phòng không đáng chú ý.
Quán cafe này giữ bí mật rất tốt, rất hợp với các nghệ sĩ.
Hắn chạy chậm tới trước mặt Lê Chiêu thì dừng lại: “Cậu Lê.”
“Mời anh Diêu ngồi xuống.” Lê Chiêu ấn chuông phục vụ, “Muốn uống gì thì tự gọi đi.”
“Cậu khách sáo quá.” Diêu Vũ Quang dè dặt ngồi xuống trước mặt Lê Chiêu, xác định cậu không định ra tay mới cười giả lả hỏi: “Cậu Lê tới tìm tôi là có chuyện gì muốn phân phó ạ?”
“Tôi muốn biết tình trạng sức khỏe của Án Đình.”
Diêu Vũ Quang sửng sốt: “Thân thể anh ấy.. vẫn luôn rất tốt, không có vấn đề gì cả.”
Chẳng lẽ hai người về mặt nào đó không được hài hòa, nên Lê Chiêu có ý kiến?
Ăn một miếng bánh gato, hòa tan vị cà phê đắng ngắt trong miệng, Lê Chiêu buông chiếc dĩa bạc xuống: “Kể tôi nghe một vài chuyện của Án Đình khi còn nhỏ.”
Diêu Vũ Quang nhớ lại một chút, quyết định kể một vài ưu điểm của Án Đình: “Từ nhỏ anh ấy đã rất ưu tú, học gì cũng nhanh, dường như có thể xưng là đã thấy thì không thể quên được. Mà anh ấy còn biết chơi đàn piano và violin nữa, thế nhưng từ khi lớn lên thì anh ấy không đàn nữa. Trên đời này dường như không có gì có thể làm khó anh ấy.”
Nói đến đây Diêu Vũ Quang cười khổ: “Nói thật là, hồi bé bọn tôi ghét nhất là loại trẻ con như vậy, nhưng mà người lớn lại thích trẻ con như vậy nhất. Sau khi cậu… ba mẹ của anh ấy qua đời, anh ấy được ông bà ngoại cậu nuôi, nhưng không được mấy năm thì ông bà ngoại cũng lần lượt qua đời. Trước khi ông ngoại qua đời đã giao quyền thừa kế công ty cho anh ấy, thế nhưng khi đó anh ấy vẫn còn chưa trưởng thành, cho nên ba mẹ tôi đứng ra đại diện.”
Bây giờ cậu thường nghĩ, nếu năm đó mẹ cậu không cùng cậu của cậu gây khó dễ cho mẹ Án Đình, khiến mẹ Án Đình bị mắc bệnh tâm thần, có lẽ bi kịch sẽ không xảy ra.
Nếu năm đó ông bà ngoại qua đời, người nhà họ Từ không dùng trăm phương ngàn kế đối phó với một đứa trẻ mới hơn mười tuổi, có lẽ Án Đình đã không vô tình với nhà họ Từ như vậy.
Mẹ của Án Đình, bị mọi người nhà họ Từ bức điên.
Mấy người nhà giàu có vô số cách để làm khổ một người phụ nữ đa sầu đa cảm.
Bà mất rồi, ngoài Án Đình vô tội ra, cả nhà họ Từ không có lấy một người vô tội, ngay cả ông bà ngoại sau này muốn bù đắp cho Án Đình cũng vậy.
(Ông bà ngoại của DVQ, nhưng là ông bà nội của Đình Đình)
Lúc xảy ra sự việc, cậu ta còn rất nhỏ, chỉ biết có lần mẹ đi mấy ngày mới về, lúc quay về vẻ mặt rất kì lạ.
“Vũ Quang, mợ con chết rồi, cậu con cũng chết rồi.”
Cậu còn nhỏ không hiểu chết là gì, chỉ ngẩn người nhìn mẹ mình hết khóc rồi lại cười, không biết nên nói gì.
“Thương Hoàn sẽ là của mẹ.” Mẹ nắm chặt cánh tay cậu, dùng lực rất mạnh, mạnh đến mức cậu muốn trốn đi, “Chẳng bao lâu nữa con sẽ trở thành thái tử Thương Hoàn.”
Tiếc là mơ thì đẹp lắm, hiện thực lại thảm thương. Đợi Án Đình trưởng thành bước vào công ty, ba mẹ cậu liên tục lụi bại trước mặt Án Đình, cuối cùng ba cậu còn bị tống vào tù.
Trước khi tống ba cậu vào tù, Án Đình còn cho cậu và mẹ nhìn một đống bằng chứng ông ta ngoại tình, đây chính là giết người còn tru tâm.
Diêu Vũ Quang cảm thấy mình là một đứa con hiếu thuận, cậu từng nghĩ đến việc báo thù cho cha, nhưng mà.. thực lực không cho phép.
Cậu đây không phải sợ, mà là thức thời.
“Án Đình anh ấy.. còn biết chơi piano và violin?” Lê Chiêu không ngờ Án Đình lại đa tài đa nghệ như vậy.
Thấy Lê Chiêu không hỏi chuyện xảy ra giữa ba mẹ cậu với người quản lý Thương Hoàn, Diêu Vũ Quang khẽ thở phào một hơi, cậu sợ Lê Chiêu hỏi xong, lại không kiềm chế được đánh cậu một trận.
“Ừm, hơn nữa anh ấy đàn hay lắm, lúc ấy các bạn nữ trong trường đều nói anh ấy là cái gì mà.. hoàng tử trong truyền thuyết.” Diêu Vũ Quang lấy điện thoại ra, tìm tài khoản của một người bạn xã giao, tìm một bức ảnh độ phân cao không cao: “Bức ảnh này này.”
Trong bức ảnh, gương mặt Án Đình mũm mĩm trẻ con, mặc âu phục màu trắng, thắt nơ đỏ, hai tay đặt lên phím đàn, đáng yêu như một thiên sứ.
Sao trên đời lại có một cậu bé đẹp như vậy.
Đẹp tới như vậy!
Chăm chú nhìn bức ảnh mấy giây, Lê Chiêu ngước mắt lên nhìn Diêu Vũ Quang: “Gửi bức ảnh cho tôi.”
Diêu Vũ Quang vội vàng gật đầu, thuận tiện tỏ vẻ nịnh nọt, cậu còn có thể tới chỗ mấy cô gái tìm thêm rất nhiều ảnh.
“Ở trường anh ấy được yêu mến lắm, là ánh trăng sáng trong lòng rất nhiều nữ sinh, ngay cả một vài nam sinh cũng si mê anh ấy.” Diêu Vũ Quang thêm bạn trên wechat với Lê Chiêu, ngẩng đầu lên dè dặt quan sát sắc mặt cậu, vội vàng giải thích: “Nhưng anh ấy chưa từng đếm xỉa, mấy năm qua tôi không thấy anh ấy để tâm tới ai, cho nên ngoại trừ cậu ra, không còn ai là chân ái nữa.”
Lê Chiêu hừ một tiếng, mấy người này bị làm sao vậy, sao ai cũng cảm thấy cậu với Đình Đình có quan hệ nam nam không đứng đắn? Tư tưởng có thể trong sáng một chút, quang minh lỗi lạc một chút không hả?
“Mong cậu Lê yên tâm, trong vòng ba ngày tôi sẽ sưu tập đủ ảnh chụp cho cậu.” Diêu Vũ Quang mừng rỡ không thôi vì được thêm cách liên lạc với Lê Chiêu, chín bỏ làm mười là cậu được ôm đùi người đàn ông của Án Đình, cũng không khác nào ôm đùi Án Đình.
“Sức khỏe của anh ấy rất tốt, về điểm này cậu có thể yên tâm.” Diêu Vũ Quang giơ ngón tay lên giải thích, năm đời nhà họ Từ trở lên đều rất thọ, chỉ trừ..”
Trừ người cậu bức vợ mình điên lên, cuối cùng bị vợ mình chém chết.
“Cho nên cậu không cần phải lo đâu, cậu nhất định có thể bạch đầu giai lão, bên nhau trọn đời với Án Đình.” Cuối cùng Diêu Vũ Quang cũng không quên khen ngợi Án Đình, “Án Đình khác tôi, tôi thấy gái xinh là mê mệt, không đáng để dựa dẫm cả đời. Anh ấy không dễ động lòng, động lòng là cả một đời, chắc chắn đáng tin cậy.”
Để nịnh bợ, bôi đen bản thân có là gì?
Lê Chiêu không nhịn được nữa: “Ai nói với anh tôi với Án Đình là một đôi?”
“Loại chuyện này mà cũng cần phải nói à?” Diêu Vũ Quang cười hì hì, “Từ nhỏ đến giờ tôi yêu đương không đến một trăm thì cũng phải năm mươi lần, hai người có tình ý với nhau hay không tôi vừa liếc mắt là có thể nhìn ra.”
Lê Chiêu chau mày không nói.
Dơ dáy dơ dáy quá, cậu với Án Đình là tình anh em trong sáng, chẳng lẽ tình anh em không phải là tình?
Thấy Lê Chiêu chau mày, Diêu Vũ Quang tỏ vẻ tôi hiểu mà: “Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ giữ bí mật chuyện này cho cậu. Cậu là người của công chúng mà, nếu tình yêu kiểu này bị lộ ra thì sẽ hủy hoại sự nghiệp của cậu mất. Sau này nếu có người nghe ngóng được, tôi cam đoan sẽ nói với họ hai người là anh em tốt đơn thuần, không để người ta nghi ngờ quan hệ của hai người.”
Lê Chiêu: “……….”
Quả nhiên công tử đào hoa yêu đương năm mươi lần, nhìn ai cũng giống đang yêu đương.
Lê Chiêu gọi phục vụ tới, bảo họ đóng gói một miếng bánh gato không ngọt mang về.
“Cậu Lê mang về cho Án Đình à?” Diêu Vũ Quang lúc lắc cái mông theo sau thanh toán.
“Ừm.” Lê Chiêu gật đầu, “Bánh gato này rất ngon, tôi mang về cho anh ấy thử.”
Ăn một miếng bánh gato, thấy ngon mà cũng muốn mang về, đúng là tình yêu chân thành động lòng người.
Nếu đây không phải tình yêu, thì trên đời này không có tình yêu nữa rồi.
Lê Chiêu nhìn vẻ mặt “Tui hiểu mà, tui biết quá mà” của Diêu Vũ Quang, cậu nín lặng.
Mấy người thân của Đình Đình bị sao vậy, nếu không đần thì cũng đều là kẻ xấu.
“Cậu Lê đi thong thả.” Diêu Vũ Quang đứng tại chỗ vẫy tay với Lê Chiêu.
Lê Chiêu cẩn thận mang bánh gato, không để hộp đóng gói làm ảnh hưởng đến hoa văn trên bánh, vẫy tay qua loa.
Được rồi, mặc kệ họ nghĩ sao thì nghĩ.
Chỉ cần trong lòng cậu và Đình Đình hiểu rõ là được rồi.
Lời tác giả:
Bé Chiêu Chiêu: Cái bánh gato này ngon ghê, tớ muốn mang về cho Đình Đình.
Bé Chiêu Chiêu: Con ngựa này chơi vui ghê, tớ muốn mang về cho Đình Đình.
Bạn học khác: Thưa cô! Bạn Chiêu Chiêu và Đình Đình yêu sớm!!
Vẻ mặt Từ Bắc đầy khiếp sợ, trong đầu có một suy đoán hoang đường nhưng hắn không muốn thừa nhận.
Không, không thể nào.
Lê Chiêu không thể gặp gỡ Án Đình, không thể nào!
“Nhìn vẻ mặt anh dường như rất ngạc nhiên với việc tôi quen Án Đình à?” Lê Chiêu vỗ vai Từ Bắc, “Không sao đâu, tôi hiểu tâm lý không muốn thừa nhận của anh. Nhưng có đôi khi sự thực vô tình như vậy, dù anh không phải họ hàng thân thích của Án Đình, nhưng tôi lại có giao tình với Án Đình thật.”
Bờ môi Từ Bắc run lên, qua nửa buổi mà vẫn không nói được lời nào.
Chẳng trách, chẳng trách…
Chẳng trách giải trí Dâu Tây lại nâng đỡ Lê Chiêu, sắp xếp tài nguyên hàng đầu so với những người mới khác trong giới, ngay cả bộ phim “Dáng hình không trung” vốn chỉ quay một nửa cũng thuận lợi hoàn thành, nghe đâu hậu kỳ cũng bố trí đẳng cấp nhất.
Hắn đinh ninh rằng vì Lê Chiêu tham gia bộ phim này nên kéo theo nhà đầu tư mới cho bộ phim, không ngờ kim chủ phía sau lại là Án Đình.
Sao lại như vậy chứ? Hắn ngạc nhiên nhìn Lê Chiêu, chẳng phải Lê Chiêu liều mạng đóng phim, khiến trên người mắc một đống bệnh tật, qua tuổi ba mươi thì nhập viện vì bệnh nặng, cuối cùng chết tại bệnh viện hay sao?
Cậu ta không có người thân, ngay cả tang lễ cũng do công ty quản lý và bạn bè tổ chức. Sau khi cậu qua đời, trở thành ánh trăng sáng trong lòng rất nhiều fan hâm mộ điện ảnh, những người đã từng không thích cậu cũng nói tốt cho cậu.
Mãi đến khi có người bạn viết truyện ký cho Lê Chiêu, mọi người mới biết hồi nhỏ Lê Chiêu đã từng trải qua những chuyện gì. Cuộc đời ngắn ngủi của cậu, toàn bộ số tiền kiếm được đều đi làm từ thiện, di sản đáng giá nhất là căn nhà ở thủ đô, mãi đến khi cậu chết, cũng không tìm được cha mẹ ruột.
Vì sao cuộc đời của Lê Chiêu lại có sự thay đổi lớn như vậy?
Là bởi vì hắn sống lại, thay đổi quỹ tích vốn có ư?
Không, không đúng.
Nguyên nhân tất cả bắt đầu từ đoàn phim “Nữ tổng tài bá đạo” thay đổi vai diễn của Lê Chiêu và Tống Dụ trong phim, còn là Tống Dụ chủ động thay đổi.
Tống Dụ….
Chẳng lẽ Tống Dụ giống như hắn, cũng biết được chuyện xảy ra trong tương lai?
Không, không phải, tất cả quá hoang đường.
Rõ ràng ông trời thiên vị cậu ta, cho người khác sống lại để đền bù những gì cậu ta không có được ở kiếp trước.
Lê Chiêu gì đó, Tống Dụ gì đó đều không được.
Từ Bắc vỡ òa, hắn tính toán kỹ càng cũng không thành hiện thực, lại còn đắc tội Án Đình.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy?
Lê Chiêu thấy sắc mặt Từ Bắc càng ngày càng khó coi, sợ hãi tới cùng cực, thể như nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm. Vẻ mặt sợ hãi này còn chân thực hơn cả khi ở trong nhà ma.
“Kim… kim chủ của cậu thế mà lại là Án Đình ư?” Giọng Từ Bắc khàn khàn, duỗi tay ra túm lấy Lê Chiêu, “Là Án Đình thật sao?”
“Có gì thì nói, đừng cứ lôi lôi kéo kéo.” Lê Chiêu thấy Từ Bắc sắp nổi điên lên tới nơi, kim chủ cái gì chứ, tư tưởng của mấy người trẻ tuổi bây giờ thật đen tối, không thể bình thường được à?
Thấy Lê Chiêu không trả lời, Từ Bắc sụp đổ hoàn toàn, ngồi sụp xuống đất không chút hình tượng, cũng mặc kệ bên cạnh còn quản lý của mình nhìn, khẽ lẩm bẩm: “Không thể nào, không phải.. không phải Án Đình sắp chết rồi hay sao?”
Quản lý nghe thấy tiếng này, bị dọa đến mức đôi chân run lên, chạy lên che miệng Từ Bắc lại: “Thầy Lê à, trưa nay Từ Bắc uống nhiều, bây giờ nói hươu nói vượn, thầy đừng để bụng.”
Lê Chiêu mặt không đổi sắc nhìn quản lý: “Tránh ra.”
Quản lý giữ lấy Từ Bắc đang run lên cầm cập, khẩn cầu nhìn Lê Chiêu: “Thầy Lê à…”
Nhưng Lê Chiêu không để ý tới ánh mắt của quản lý, mạnh mẽ kéo Từ Bắc bên cạnh anh ta ra, túm lấy cổ áo Từ Bắc, nện một cú đấm xuống.
“Anh nói ai chết cơ?!”
“Có giỏi thì lặp lại lần nữa đi.”
“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, bình tĩnh một chút.”
“Thầy Lê, tôi thay mặt Từ Bắc xin lỗi cậu, cậu đừng đánh nữa, đánh là sẽ xảy ra chuyện đấy!”
Thấy Lê Chiêu xuống tay mạnh như vậy, Đại Khả và tay quản lý đều giật nảy mình, cùng tiến lên ngăn Lê Chiêu lại: “Bình tĩnh, bình tĩnh đi.”
Cơn đau khiến Từ Bắc tỉnh táo lại, nhân lúc Lê Chiêu bị cản lại, hắn đứng dậy kéo cửa chạy ra ngoài. Ánh mắt Lê Chiêu thật đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến hắn có cảm giác bị sói đói tiếp cận.
Trong đầu hắn không còn dám nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn bỏ chạy.
Có Án Đình làm chỗ dựa cho Lê Chiêu rồi, dù Lê Chiêu có đánh hắn xảy ra chuyện, Án Đình cũng có thể dìm vụ việc này xuống, chỉ có hắn xui xẻo mà thôi.
Che cái mũi bị Lê Chiêu đánh lệch đi, Từ Bắc hốt hoảng chạy bừa, té nhào vào thang máy, thậm chí còn chẳng thèm để ý tới những người đứng trong thang máy.
Tòa nhà này có không ít phòng làm việc của các đạo diễn biên kịch, thấy một người trẻ tuổi chật vật chạy vào thang máy, bọn họ giật nảy mình.
Nhìn kỹ, đây chẳng phải Từ Bắc của giải trí Cà Tím hay sao?
Ôi trời, mặt mũi sao sưng bên này, lõm bên kia, cả cái mũi dị dạng kia nữa, mũi từng dao kéo bị đánh lệch chứ gì?
Vừa khéo trong thang máy có một nghệ sĩ thuộc Cà Tím, cô sợ hãi nhìn Từ Bắc: “Anh Từ, có chuyện gì vậy, có cần em báo cảnh sát giúp anh không.”
“Không được báo cảnh sát.” Từ Bắc giật mình kêu lên, bấy giờ hắn mới để ý trong thang máy có rất nhiều người đứng, ánh mắt mấy người này hết sức quái dị, thể như đang nhìn hắn mà hóng hớt.
Hắn đưa tay lên che mặt, đợi cửa thang máy mở ra, vội vã chen ra khỏi thang máy đầu tiên.
“Từ Bắc bị người ta đánh à?”
“Cái tên này đê tiện lắm, thích chặn tài nguyên của người khác, ghi hình chương trình còn thích giở chiêu trò, tiếc là người ta có thiếu gia Cà Tím làm chỗ dựa, nghệ sĩ bình thường không làm gì được hắn ta.”
“Anh hùng nào đánh hắn ta thành dạng này, đúng là trừ hại cho dân.”
“Hình như phòng làm việc của đạo diễn “Đi giải trí” ở tầng hắn ta đi vào à?”
“Chẳng lẽ bị nhân viên làm việc trong chương trình đánh?”
“Hóng được rồi!” Một biên tập nói, “Nghe nói chiều nay Lê Chiêu và Từ Bắc nói chuyện ở tầng trên.”
“Nói vậy là Từ Bắc bị Lê Chiêu đánh à?”
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, vội ho một tiếng, bộ dạng chuyện người ta không liên quan gì tới mình.
Đợi đến khi lên xe, mọi người nhanh chóng lấy điện thoại ra, chia sẻ tin tức này cho bạn bè.
Từ Bắc giành tài nguyên, mua bài dìm hàng nghệ sĩ khác, đã đắc tội không ít người từ lâu, bây giờ Từ Bắc gặp nạn, bốn phương tám hướng đều muốn khen người ra tay.
Thế nhưng vì phía sau Lê Chiêu có giải trí Dâu Tây, lại thêm Lê Chiêu có danh tiếng tốt, cho nên những người biết chuyện buôn dưa này chỉ nói Từ Bắc gây nhiều tội quá, cuối cùng cũng bị người ta đánh, ngay cả mũi cũng bị đánh lệch cả đi.
Tin tức này sau khi đến tai các blogger đã thành Từ Bắc chọc quá nhiều người, bị người ta tìm cơ hội tẩn cho một trận, mũi giả bị đánh bay, mặt phẫu thuật cũng bị đập lệch.
Trong tay blogger còn có mấy bức ảnh động Từ Bắc che mặt, lăn vòng vòng vào trong thang máy như chó.
Nhưng blogger không lập tức đăng bài, còn đợi hiệu quả chương trình “Đi giải trí” tối nay.
Lê Chiêu đánh Từ Bắc xong, chào tạm biệt đạo diễn quay về, trong lòng vẫn không được thoải mái.
Được lắm, Từ Bắc dựa vào đâu mà nói Đình Đình nhà họ sẽ chết chứ?
Hừ hừ hừ, mấy lời này không tốt, trả lại hết đấy.
“Chiêu Chiêu à.” Đại Khả chưa từng thấy Lê Chiêu nổi giận như vậy, anh dè dặt nhìn Lê Chiêu ngồi ở hàng ghế sau không nói lời nào, “Bây giờ em về nghỉ ngơi trước, anh tới công ty bàn biện pháp xử lý chuyện này.”
“Có gì mà bàn bạc?” Lê Chiêu nghiêm mặt, “Cứ dồn anh ta vào đường cùng cho em.”
Đại Khả nuốt nước miếng: “Ừ ừ ừ.”
Cái người bình thường vẫn luôn tươi cười rạng rỡ, lúc hắc hóa đáng sợ ghê hồn. Lần trước đánh cái tên rich kid đùa giỡn con gái nhà lành Chiêu Chiêu cũng không giận như vậy.
Cả dọc đường không nói gì, đưa Lê Chiêu tới cửa biệt thự, trong lòng Đại Khả hết sức rối bời, lại nói, anh cũng là nhân vật từng ngồi ăn cùng một bàn với sếp tổng Thương Hoàn cơ đấy.
Chuyện này kể ra, ai mà tin chứ?
Lê Chiêu đi vào cổng lớn, bốn năm giờ chiều, trời vẫn nắng gay gắt như cũ, cậu nhìn những đóa hồng rực rỡ dưới ánh mặt trời, bước chân hơi dừng lại.
Thứ thuốc Đình Đình uống là gì vậy nhỉ?
Chẳng lẽ sức khỏe của anh ấy có vấn đề thật, chỉ là cậu không biết?
Do dự một chút, cậu xoay người ra khỏi biệt thự, có lẽ có người biết.
Tống Dụ vừa quay xong cảnh nói mấy lời tình tứ với nữ chính thì nhận được điện thoại của Lê Chiêu.
“Ai cơ? Diêu Vũ Quang á?” Tống Dụ nghi ngờ, “Cậu cần cách liên lạc với cậu ta làm gì?”
“Có chút việc tìm anh ta.”
Nghe thấy giọng Lê Chiêu có phần nghiêm túc, Tống Dụ không dám nói nhiều, tranh thủ thời gian nhờ người lấy số điện thoại của Diêu Vũ Quang, gửi cho Lê Chiêu.
“Cảm ơn anh.”
Nghe thấy tiếng máy bận ở đầu bên kia, Tống Dụ chau mày, tiếp tục chơi game.
“Anh Tống à.” Trợ lý hớn hở đi tới, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Nghe nói Từ Bắc bị người ta đánh, cái mặt dao kéo bị đánh lệch cả đi, chạy như chó, em có đứa bạn gửi video, anh xem cái coi.”
“Thật á?” Tống Dụ tỉnh cả người, cầm điện thoại của trợ lý xem một chút, trong video, Từ Bắc gần như lăn vào thang máy, ngồi trong đó che mặt, như một con chó mất chủ.
Hình như trong video có người định báo cảnh sát giúp hắn, nhưng hắn sợ hãi từ chối.
“Bạn em làm biên kịch trong một studio, phòng làm việc ở trong tòa nhà ấy, trong thang máy có sáu bảy người chứng kiến.”
“Đánh hay lắm! Loại người này đáng ăn đòn.” Tống Dụ nhìn thấy bộ dạng chết giẫm của Từ Bắc, vui vẻ hẳn lên.
“Video này đã truyền đi, chắc cả nửa showbiz biết rồi. Mất mặt như vậy, nửa năm tới cậu ta sẽ biết thân biết phận hơn nhiều.”
“Phải đấy, còn phải tốn tiền đi sửa lại cái bộ mặt dao kéo kia nữa.” Đó giờ Tống Dụ không hề khách sáo khi đả kích đối thủ về mặt này, “Đã xấu còn ham đóng nhiều, rốt cuộc người xem đã làm gì sai mà phải đối mặt với bộ mặt xấu xỉ giả tạo này chứ.”
Trợ lý: “……….”
Mấy hôm nay Diêu Vũ Quang sống rất thoải mái, công ty nhà Cẩu Thịnh xảy ra chuyện, mà công ty nhà cậu lại giành được một đợt hàng, thậm chí mới đây còn nhận được hai đơn hàng lợi nhuận không tệ lắm, cậu nghi rằng Án Đình biết chuyện xảy ra ở khách sạn.
Nếu không thì nhà Cẩu Thịnh đã không thảm như vậy.
Đang yên đang ổn không thích, lại cứ thích đi chọc vào người đàn ông của Án Đình, không phải tìm đường chết thì là gì?
Sau khi cậu tìm đường chết một lần về, thấy quý trọng sinh mệnh sâu sắc, lấy nguyên tắc không được đắc tội Lê Chiêu, để giữ lại mạng cho nhà mình.
Tâm tình tốt, khẩu vị cũng tốt theo, cậu đang định rủ mấy đứa bạn đi bar quẩy một chút thì có số lạ gọi tới.
“Ai vậy?” Cậu hơi mất kiên nhẫn, ai lại không có mắt nhìn như vậy, dám gọi vào số máy riêng tư của cậu?
“Tôi, Lê Chiêu.”
“Ôi cậu Lê đó ạ, chào cậu, chào cậu.” Diêu Vũ Quang không tự chủ khom lưng cúi đầu, “Xin hỏi cậu có chuyện gì cần phân phó ạ?”
“Buổi chiều có rảnh không, tôi muốn hẹn gặp mặt anh.”
“Có chứ có chứ, cậu ở đâu, tôi tới gặp cậu ngay.” Dù ngoài trời có mưa đao, cậu cũng muốn mặc áo giáp tới gặp.
Diêu Vũ Quang tới địa điểm mà Lê Chiêu nói, tìm hồi lâu mới thấy Lê Chiêu đeo kính đội mũ ngồi trong góc phòng không đáng chú ý.
Quán cafe này giữ bí mật rất tốt, rất hợp với các nghệ sĩ.
Hắn chạy chậm tới trước mặt Lê Chiêu thì dừng lại: “Cậu Lê.”
“Mời anh Diêu ngồi xuống.” Lê Chiêu ấn chuông phục vụ, “Muốn uống gì thì tự gọi đi.”
“Cậu khách sáo quá.” Diêu Vũ Quang dè dặt ngồi xuống trước mặt Lê Chiêu, xác định cậu không định ra tay mới cười giả lả hỏi: “Cậu Lê tới tìm tôi là có chuyện gì muốn phân phó ạ?”
“Tôi muốn biết tình trạng sức khỏe của Án Đình.”
Diêu Vũ Quang sửng sốt: “Thân thể anh ấy.. vẫn luôn rất tốt, không có vấn đề gì cả.”
Chẳng lẽ hai người về mặt nào đó không được hài hòa, nên Lê Chiêu có ý kiến?
Ăn một miếng bánh gato, hòa tan vị cà phê đắng ngắt trong miệng, Lê Chiêu buông chiếc dĩa bạc xuống: “Kể tôi nghe một vài chuyện của Án Đình khi còn nhỏ.”
Diêu Vũ Quang nhớ lại một chút, quyết định kể một vài ưu điểm của Án Đình: “Từ nhỏ anh ấy đã rất ưu tú, học gì cũng nhanh, dường như có thể xưng là đã thấy thì không thể quên được. Mà anh ấy còn biết chơi đàn piano và violin nữa, thế nhưng từ khi lớn lên thì anh ấy không đàn nữa. Trên đời này dường như không có gì có thể làm khó anh ấy.”
Nói đến đây Diêu Vũ Quang cười khổ: “Nói thật là, hồi bé bọn tôi ghét nhất là loại trẻ con như vậy, nhưng mà người lớn lại thích trẻ con như vậy nhất. Sau khi cậu… ba mẹ của anh ấy qua đời, anh ấy được ông bà ngoại cậu nuôi, nhưng không được mấy năm thì ông bà ngoại cũng lần lượt qua đời. Trước khi ông ngoại qua đời đã giao quyền thừa kế công ty cho anh ấy, thế nhưng khi đó anh ấy vẫn còn chưa trưởng thành, cho nên ba mẹ tôi đứng ra đại diện.”
Bây giờ cậu thường nghĩ, nếu năm đó mẹ cậu không cùng cậu của cậu gây khó dễ cho mẹ Án Đình, khiến mẹ Án Đình bị mắc bệnh tâm thần, có lẽ bi kịch sẽ không xảy ra.
Nếu năm đó ông bà ngoại qua đời, người nhà họ Từ không dùng trăm phương ngàn kế đối phó với một đứa trẻ mới hơn mười tuổi, có lẽ Án Đình đã không vô tình với nhà họ Từ như vậy.
Mẹ của Án Đình, bị mọi người nhà họ Từ bức điên.
Mấy người nhà giàu có vô số cách để làm khổ một người phụ nữ đa sầu đa cảm.
Bà mất rồi, ngoài Án Đình vô tội ra, cả nhà họ Từ không có lấy một người vô tội, ngay cả ông bà ngoại sau này muốn bù đắp cho Án Đình cũng vậy.
(Ông bà ngoại của DVQ, nhưng là ông bà nội của Đình Đình)
Lúc xảy ra sự việc, cậu ta còn rất nhỏ, chỉ biết có lần mẹ đi mấy ngày mới về, lúc quay về vẻ mặt rất kì lạ.
“Vũ Quang, mợ con chết rồi, cậu con cũng chết rồi.”
Cậu còn nhỏ không hiểu chết là gì, chỉ ngẩn người nhìn mẹ mình hết khóc rồi lại cười, không biết nên nói gì.
“Thương Hoàn sẽ là của mẹ.” Mẹ nắm chặt cánh tay cậu, dùng lực rất mạnh, mạnh đến mức cậu muốn trốn đi, “Chẳng bao lâu nữa con sẽ trở thành thái tử Thương Hoàn.”
Tiếc là mơ thì đẹp lắm, hiện thực lại thảm thương. Đợi Án Đình trưởng thành bước vào công ty, ba mẹ cậu liên tục lụi bại trước mặt Án Đình, cuối cùng ba cậu còn bị tống vào tù.
Trước khi tống ba cậu vào tù, Án Đình còn cho cậu và mẹ nhìn một đống bằng chứng ông ta ngoại tình, đây chính là giết người còn tru tâm.
Diêu Vũ Quang cảm thấy mình là một đứa con hiếu thuận, cậu từng nghĩ đến việc báo thù cho cha, nhưng mà.. thực lực không cho phép.
Cậu đây không phải sợ, mà là thức thời.
“Án Đình anh ấy.. còn biết chơi piano và violin?” Lê Chiêu không ngờ Án Đình lại đa tài đa nghệ như vậy.
Thấy Lê Chiêu không hỏi chuyện xảy ra giữa ba mẹ cậu với người quản lý Thương Hoàn, Diêu Vũ Quang khẽ thở phào một hơi, cậu sợ Lê Chiêu hỏi xong, lại không kiềm chế được đánh cậu một trận.
“Ừm, hơn nữa anh ấy đàn hay lắm, lúc ấy các bạn nữ trong trường đều nói anh ấy là cái gì mà.. hoàng tử trong truyền thuyết.” Diêu Vũ Quang lấy điện thoại ra, tìm tài khoản của một người bạn xã giao, tìm một bức ảnh độ phân cao không cao: “Bức ảnh này này.”
Trong bức ảnh, gương mặt Án Đình mũm mĩm trẻ con, mặc âu phục màu trắng, thắt nơ đỏ, hai tay đặt lên phím đàn, đáng yêu như một thiên sứ.
Sao trên đời lại có một cậu bé đẹp như vậy.
Đẹp tới như vậy!
Chăm chú nhìn bức ảnh mấy giây, Lê Chiêu ngước mắt lên nhìn Diêu Vũ Quang: “Gửi bức ảnh cho tôi.”
Diêu Vũ Quang vội vàng gật đầu, thuận tiện tỏ vẻ nịnh nọt, cậu còn có thể tới chỗ mấy cô gái tìm thêm rất nhiều ảnh.
“Ở trường anh ấy được yêu mến lắm, là ánh trăng sáng trong lòng rất nhiều nữ sinh, ngay cả một vài nam sinh cũng si mê anh ấy.” Diêu Vũ Quang thêm bạn trên wechat với Lê Chiêu, ngẩng đầu lên dè dặt quan sát sắc mặt cậu, vội vàng giải thích: “Nhưng anh ấy chưa từng đếm xỉa, mấy năm qua tôi không thấy anh ấy để tâm tới ai, cho nên ngoại trừ cậu ra, không còn ai là chân ái nữa.”
Lê Chiêu hừ một tiếng, mấy người này bị làm sao vậy, sao ai cũng cảm thấy cậu với Đình Đình có quan hệ nam nam không đứng đắn? Tư tưởng có thể trong sáng một chút, quang minh lỗi lạc một chút không hả?
“Mong cậu Lê yên tâm, trong vòng ba ngày tôi sẽ sưu tập đủ ảnh chụp cho cậu.” Diêu Vũ Quang mừng rỡ không thôi vì được thêm cách liên lạc với Lê Chiêu, chín bỏ làm mười là cậu được ôm đùi người đàn ông của Án Đình, cũng không khác nào ôm đùi Án Đình.
“Sức khỏe của anh ấy rất tốt, về điểm này cậu có thể yên tâm.” Diêu Vũ Quang giơ ngón tay lên giải thích, năm đời nhà họ Từ trở lên đều rất thọ, chỉ trừ..”
Trừ người cậu bức vợ mình điên lên, cuối cùng bị vợ mình chém chết.
“Cho nên cậu không cần phải lo đâu, cậu nhất định có thể bạch đầu giai lão, bên nhau trọn đời với Án Đình.” Cuối cùng Diêu Vũ Quang cũng không quên khen ngợi Án Đình, “Án Đình khác tôi, tôi thấy gái xinh là mê mệt, không đáng để dựa dẫm cả đời. Anh ấy không dễ động lòng, động lòng là cả một đời, chắc chắn đáng tin cậy.”
Để nịnh bợ, bôi đen bản thân có là gì?
Lê Chiêu không nhịn được nữa: “Ai nói với anh tôi với Án Đình là một đôi?”
“Loại chuyện này mà cũng cần phải nói à?” Diêu Vũ Quang cười hì hì, “Từ nhỏ đến giờ tôi yêu đương không đến một trăm thì cũng phải năm mươi lần, hai người có tình ý với nhau hay không tôi vừa liếc mắt là có thể nhìn ra.”
Lê Chiêu chau mày không nói.
Dơ dáy dơ dáy quá, cậu với Án Đình là tình anh em trong sáng, chẳng lẽ tình anh em không phải là tình?
Thấy Lê Chiêu chau mày, Diêu Vũ Quang tỏ vẻ tôi hiểu mà: “Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ giữ bí mật chuyện này cho cậu. Cậu là người của công chúng mà, nếu tình yêu kiểu này bị lộ ra thì sẽ hủy hoại sự nghiệp của cậu mất. Sau này nếu có người nghe ngóng được, tôi cam đoan sẽ nói với họ hai người là anh em tốt đơn thuần, không để người ta nghi ngờ quan hệ của hai người.”
Lê Chiêu: “……….”
Quả nhiên công tử đào hoa yêu đương năm mươi lần, nhìn ai cũng giống đang yêu đương.
Lê Chiêu gọi phục vụ tới, bảo họ đóng gói một miếng bánh gato không ngọt mang về.
“Cậu Lê mang về cho Án Đình à?” Diêu Vũ Quang lúc lắc cái mông theo sau thanh toán.
“Ừm.” Lê Chiêu gật đầu, “Bánh gato này rất ngon, tôi mang về cho anh ấy thử.”
Ăn một miếng bánh gato, thấy ngon mà cũng muốn mang về, đúng là tình yêu chân thành động lòng người.
Nếu đây không phải tình yêu, thì trên đời này không có tình yêu nữa rồi.
Lê Chiêu nhìn vẻ mặt “Tui hiểu mà, tui biết quá mà” của Diêu Vũ Quang, cậu nín lặng.
Mấy người thân của Đình Đình bị sao vậy, nếu không đần thì cũng đều là kẻ xấu.
“Cậu Lê đi thong thả.” Diêu Vũ Quang đứng tại chỗ vẫy tay với Lê Chiêu.
Lê Chiêu cẩn thận mang bánh gato, không để hộp đóng gói làm ảnh hưởng đến hoa văn trên bánh, vẫy tay qua loa.
Được rồi, mặc kệ họ nghĩ sao thì nghĩ.
Chỉ cần trong lòng cậu và Đình Đình hiểu rõ là được rồi.
Lời tác giả:
Bé Chiêu Chiêu: Cái bánh gato này ngon ghê, tớ muốn mang về cho Đình Đình.
Bé Chiêu Chiêu: Con ngựa này chơi vui ghê, tớ muốn mang về cho Đình Đình.
Bạn học khác: Thưa cô! Bạn Chiêu Chiêu và Đình Đình yêu sớm!!
Danh sách chương