“Em khuyên sếp thiện lương một chút.”

“Chào Đình tiên sinh.” Tiền Ứng Dân nhìn mấy người bạn cùng phòng của con mình trước một chút, “Anh cũng đưa cậu nhà đi học à?”

“Ừm.” Án Đình treo quần áo xong, lấy một bọc đồ ăn vặt trong vali đặt lên bàn, “Chiêu Chiêu à, nói chuyện với bạn bè đi, để anh sắp xếp đồ.”

Lê Chiêu mở bọc đồ ăn vặt ra, mời mọi người ăn, cậu mở một túi, nếm thấy vị không tồi, đút một miếng vào miệng Án Đình: “Sao anh mang nhiều quần áo thế, em định tối nào không có tiết thì về nhà cơ.”

Mặc dù đại học thành phố có quy định sinh viên năm nhất buộc phải ở lại trường, nhưng trước khi đến Lê Chiêu đã điều tra qua, trường họ ban đêm không kiểm tra quá nghiêm ngặt.

Nhất là chuyên ngành của cậu, cho phép sinh viên xin nghỉ ra ngoài, chỉ cần đảm bảo học phần đầy đủ.

“Thừa còn hơn thiếu.” Án Đình phân chia và cất kỹ càng quần áo và tất, anh nhìn hoàn cảnh phòng ngủ một chút, “Khi nào rảnh hẳn hẵng về nhà ở.”

Điều kiện của ký túc này quả thật hơi tệ, thiết bị tiên tiến nhất có lẽ là chiếc điều hòa treo tường hơi cũ kia.

Tiền Ứng Dân lặng lẽ nhìn Án Đình gấp quần áo, sắp xếp giá sách cho cậu chàng trẻ tuổi, trong lòng từ kinh ngạc cho đến bình tĩnh rồi lại tới hớn hở.

Ông lặng lẽ nhìn cậu con trai đang cầm đồ ăn vặt, ăn đến là vui vẻ, điên cuồng hò hét trong lòng, tới lúc ôm đùi rồi, con trai, phải cố gắng vào!

“Người anh em, cậu với anh cậu thân nhau nhỉ.” Tiền Đạc nhìn những đồ ăn vặt trên bàn này, tất cả đều là sản phẩm đắt đỏ, “Ngay cả quần áo cũng treo cho cậu.”

Đến cha ruột cậu ta cũng không kiên nhẫn được như vậy.

Lê Chiêu ôm túi đồ ăn vặt, dựa vào người Án Đình cười gập người: “Đúng vậy, bọn tôi nương tựa vào nhau, chuyện gì của tôi anh ấy cũng bận lòng.”

Tiền Đạc nhớ người chị một lời không hợp đã đánh của mình, quay đầu nói với Tiền Ứng Dân: “Ba à, ba nhìn anh trai nhà người ta đi, quay về dạy dỗ chị con cho tốt vào.”

Tiền Ứng Dân: “…….”

Cái thằng này có thể thi đậu đại học thành phố là nhờ một công tổ tiên họ Tiền phù hộ đúng không? Còn anh nhà người ta nữa, đây là anh bình thường à?

Đây là anh yêu đấy!!!

Tiền Ứng Dân muốn giải thích, con trai mình mất não từ nhỏ, trí thông minh không cao, nhưng thấy Án Đình không ngại, lại nuốt ngược lời trở về.

Có mấy vệ sĩ Tiền Ứng Dân đưa tới, ký túc xá nhanh chóng được quét dọn không nhiễm bụi trần, cuối cùng những vệ sĩ này còn đeo găng tay trắng, sờ cả phòng từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận vệ sinh đạt chuẩn mới cùng nhau rời đi.

Hai người bạn học ở nơi khác nhìn điệu bộ này, mờ mịt nhìn Tiền Đạc, xem ra trong nhà người anh em này có mỏ.

Một người nhà giàu, một người lại là ngôi sao, đều tới ký túc xá họ ở, xem chừng tiếng tăm ký túc này sẽ tốt hơn!

Buổi trưa mọi người ngồi lại ăn một bữa, Án Đình không theo Lê Chiêu về ký túc xá nữa: “Quay về ở với bạn cùng phòng cho tốt, nhưng cũng không được gần gũi quá.”

Lê Chiêu gật đầu.

“Khi nào nhớ anh thì gọi cho anh, đợi huấn luyện quân sự kết thúc, anh sẽ tới đón em.” Án Đình kéo mũ Lê Chiêu xuống, “Anh đi trước.”

Lê Chiêu không nỡ lòng mà gật đầu.

Sáng mai sinh viên năm nhất sẽ được đưa tới căn cứ huấn luyện quân sự, tiến hành khóa huấn luyện quân sự trong vòng hai tuần.

Mấy hôm trước Đại Khả khóc lóc xin cậu lúc đi huấn luyện quân sự đừng quên kem chống nắng.

Án Đình nhìn Lê Chiêu, nếu không phải nơi đây người qua kẻ lại, anh chỉ muốn kéo Lê Chiêu vào lòng, nhưng anh biết mình không thể làm vậy.

Nhân lúc chỉnh mũ cho cậu, lòng bàn tay Án Đình lướt qua gương mặt Lê Chiêu, cuối cùng đành phải thu tay lại.

Xe đã đợi bên cạnh lâu lắm rồi, Án Đình quay người mở cửa xe, ngồi vào.

“Đợi đã.” Lê Chiêu rảo bước về phía trước, mở cửa xe ra, ngồi vào rồi đóng cửa lại, cậu nâng gương mặt Án Đình lên, hôn chụt một cái lên môi anh.

“Đừng cử động.” Giọng Án Đình khản đặc, kéo Lê Chiêu qua.

Cách đó không xa, hai bạn cùng phòng vẫn còn đang đợi hai người bạn chào tạm biệt người nhà.

Người bạn cùng phòng đến từ phương Bắc tên Trần Bằng, dáng người cao lớn, tính cách xởi lởi, vừa gặp như đã quen lâu ngày, cậu ta nhỏ giọng nói với người bạn cùng phòng tới từ phương Nam tên Lâm Châu, “Tôi nhớ truyền thông từng đưa tin, Lê Chiêu lớn lên trong cô nhi viện, người anh hôm nay không phải anh ruột đâu nhỉ?”

Lâm Châu lắc đầu: “Tôi không rõ.”

Cậu thích phim điện ảnh, nhưng mù tịt về tin tức showbiz.

“Nhưng như vậy cũng tốt, bên cạnh có người chăm sóc vẫn tốt hơn là đơn độc một thân một mình trong showbiz.” Giọng Trần Bằng cảm thán, “Showbiz áp lực lớn, bên cạnh mà không có mấy người bạn tri kỷ hoặc người nhà giúp đỡ thì khổ lắm.”

Ở bên kia, Tiền Ứng Dân còn đang dặn dò con trai đừng có mâu thuẫn với bạn cùng phòng, ông còn muốn con trai phải chơi thân thiết với Lê Chiêu, nhưng thân làm cha, không nỡ bắt con mình khép nép đi lấy lòng người khác, nên cũng không nhắc tới thân phận của Án Đình.

“Ba à, ba yên tâm đi, con sẽ hòa thuận với bạn cùng phòng.” Tiền Đạc đẩy Tiền Ứng Dân vào trong xe, “Con thấy mấy cậu bạn này cũng dễ ở chung, thay vì bận tâm tới con, không bằng lo đề phòng chú hai nhà ta. Bây giờ quyền quản lý toàn bộ Tiền thị vào tay ba rồi, Tiền Kiều nhìn con với chị cứ là lạ.”

Từ nhỏ cậu đã không chơi được với Tiền Kiều, nhà họ Tiền nhiều trẻ con, ngày lễ ngày Tết rất đông vui, chỉ có Tiền Kiều là lắm chuyện, hở ra là khóc lóc, hở ra là nói người ta bắt nạt mình.

Sau này chị cậu vào quản lý công ty, Tiền Kiều nói chị cậu là nữ cường nhân, không ra dáng con gái gì cả, làm cậu tức đến mức đổ cả lọ thuốc màu vào người Tiền Kiều.

Lần này Lê Chiêu ở trên mạng tỏ thái độ kiên quyết với Tiền Kiều khiến Tiền Kiều mất mặt, cậu vui lắm ấy chứ.

Kẻ thù của kẻ thù là bạn, bây giờ họ còn ở cùng ký túc xá, chín bỏ làm mười là anh em.

Tiền Ứng Dân bị con trai đẩy vào trong xe, cũng không tức giận: “Con yên tâm, chú hai con không có cơ hội làm gia chủ nhà họ Tiền nữa đâu.”

“Vì sao ạ?” Tiền Đạc chỉ là đứa trẻ mười tám tuổi, không am hiểu chuyện trong gia tộc, chỉ biết trong mấy ngày ngắn ngủi, cả nhà họ Tiền tỏ vẻ bất mãn với chú hai, sau đó chỉ trong chớp mắt ba cậu làm gia chủ.

“Ông ta đắc tội người không nên đắc tội.” Tiền Ứng Dân chăm chú nhìn chiếc xe đậu phía trước, trong đó là sếp tổng Thương Hoàn khiến vô số người làm ăn sợ hãi.

“Đắc tội ai vậy?” Tiền Đạc chỉ biết hơn nửa tháng trước, Tiền Kiều ầm ĩ với Lê Chiêu, khiến rất nhiều người tiêu dùng bất mãn với tập đoàn Tiền thị, ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng của Tiền thị.

Mãi đến khi ba cậu lên chức, bên PR bỏ tiền ra vận động một phen, mới khiến người tiêu dùng cảm thấy Tiền thị là xí nghiệp có tâm, cho dù là tổng giám đốc phạm sai lầm cũng phải khai trừ.

“Những chuyện này đợi con tốt nghiệp rồi tính sau.” Tiền Ứng Dân xua tay, “Học sinh thì phải làm việc cho ra dáng học sinh, con ở trường học hành cho tốt, không cúp tiết là tốt lắm rồi.”

Tiền Đạc: “…………..”

Yêu cầu này là cao hay là không cao?

Tiền Đạc tới chỗ mấy người bạn cùng phòng, thấy Lê Chiêu bước từ trên xe xuống, bờ môi còn ưng ửng đỏ, trong lòng nghĩ, xem ra Lê Chiêu không ăn cay được?

Bốn người quay trở lại ký túc xá, vừa chơi game vừa nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc đã quen thuộc.

Trên thực tế bởi vì giờ cơm trưa, Lê Chiêu ăn quá nhiều, hình tượng minh tinh thần bí trong lòng họ đã vỡ tan tành.

“Lê Chiêu à, chú ý đường đi!”

“Đánh nó!”

“Bình tĩnh, đẩy trụ của nó.”

“Đa tạ ba anh đã gánh em!” Có ba người bạn cùng phòng này, Tiền Đạc nằm thôi cũng thắng, điều này giúp cậu cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui chiến thắng.

Lê Chiêu thoạt nhìn đơn thuần vô hại, trong game lại là cao thủ, không biết bao nhiêu đối thủ bị Lê Chiêu lừa.

Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, cậu đã thu nhận ba cậu em.

Chơi vui quá, mãi đến khi quản lý gọi điện thoại cậu mới nhớ, đáng lý hôm nay phải đăng một weibo nhập học.

Lê Chiêu chụp một bức ảnh phòng mình, sau đó chụp màn hình chiến tích của mình với bạn cùng phòng đăng lên weibo.

Lê Chiêu V: Tiện thể đưa tin, bạn cùng phòng rất nhiệt tình. 【Hình 1】 【Hình 2】

“Đến giờ cơm, cuối cùng Chiêu Chiêu cũng nhớ đăng weibo.”

“Tui nghi quản lý bảo ẻm lên tiếng, cơ mà hổng có bằng chứng.”

“Các anh chị em à, vừa lòng đi, vừa chơi game vừa đăng weibo khó khăn nhường nào chứ.”

“Xem ra Chiêu Chiêu đã kết được bạn tốt, cho nên mới chơi với nhau như vậy, mải chơi đến mức quên cả đăng weibo.”

Mấy nghệ sĩ mới nhập học đều PR đưa tin ảnh chụp đẹp đẽ, chỉ có Lê Chiêu là khác biệt. Nguyên một ngày trời không có tin tức gì, ngay cả các phóng viên chầu chực ở khu nhập học cũng không chụp được bóng dáng cậu.

Thậm chí có tin tức ngầm, Lê Chiêu vốn không trúng tuyển đại học thành phố, cho nên mới chột dạ không dám trả lời.

Cư dân mạng ăn dưa thảo luận đến tận trưa, mà cậu thì mải chơi với bạn cùng phòng, còn lấy thành tích game ra khoe.

“Nhìn cái ký túc xá này là biết phong cách đại học thành phố chúng ta rồi, cho nên đám anti tung tin đồn nhảm Lê Chiêu không trúng tuyển đại học thành phố, người ta chỉ nghỉ ngơi một chút, cho thằng nhỏ không gian yên tĩnh để chơi game đi.”

“Hahaha, lại còn cho thằng nhỏ không gian yên tĩnh chơi game? Fan học bá Lê đang đùa đó hả, đáng lý mấy người phải khiển trách ẻm, răn dạy ẻm, để ẻm đừng mê mệt game nữa.”

Fan Lê: Răn dạy khiển trách?

Không tồn tại, đó giờ bọn họ đều là fan hâm mộ nuông chiều trẻ con, không có nguyên tắc.

Sinh viên đại học thành phố đều là anh tài từ khắp các nơi trên thế giới đổ về, dù rằng mọi người hơi tò mò với cậu ngôi sao Lê Chiêu này, nhưng trong mắt họ tri thức vẫn là đáng quý nhất, cho nên không ai cố ý tới xem, hoặc mất lý trí tới quấy rầy.

Nhiều nhất là mấy bạn nữ trong lúc huấn luyện quân sự mệt mỏi ngắm gương mặt Lê Chiêu để xoa dịu áp lực.

Lúc huấn luyện quân sự, ngay cả sĩ quan huấn luyện cũng biết trong lớp có một ngôi sao tên Lê Chiêu, lúc ca hát gọi tên Lê Chiêu, hát cho mọi người một bài.

Lê Chiêu: “……………..”

“Báo cáo sĩ quan, em đóng phim còn được, nhưng khả năng hát hò rất bình thường.” Lê Chiêu cũng không khó chịu, đứng dậy cười bảo, “Nhưng nếu mọi người không chê, em đành phải vấy bẩn tai mọi người một chút.”

“Mọi người vỗ tay đi!” Sĩ quan huấn luyện bị Lê Chiêu chọc cười, “Để chúng ta cùng mở mang kiến thức về ngón giọng tệ hại của Lê Chiêu.”

Các bạn học cười vang, Lê Chiêu giả vờ ho khan hai tiếng, sau đó giọng cũng thay đổi: “Kìa con bướm vàng kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh..”

“Hahahahahaha.”

Các bạn học cười vang.

“Chiêu Chiêu à, hình ảnh thần tượng của cậu đâu rồi?”

“Bước vào quân khu, trong lòng chỉ có quân lệnh và quốc gia, đâu còn hình ảnh thần tượng gì nữa.” Lê Chiêu đàng hoàng trịnh trọng nói, “Bài hát này hay biết bao nhiêu, người lớn trẻ con đều biết hát, lanh lảnh trôi chảy lại êm tai.”

Mới đầu mọi người còn sợ Lê Chiêu không dễ ở chung, bây giờ tất cả mọi người đều gọi cậu “Chiêu Chiêu ơi” “Chiêu Chiêu à”, chơi với Lê Chiêu rất vui vẻ.

Lê Chiêu đang ở quân khu huấn luyện quân sự vui vẻ, trên mạng lại đăng tin phốt Lê Chiêu.

Có một blogger nói, thực tế giá trị thương mại của Lê Chiêu không cao, trong nghề không coi trọng cậu ấy. Từ lúc debut đến giờ chỉ làm đại diện cho mấy nhãn hàng, hãng kem đánh răng mới thông báo nhận này là một nhãn hiệu cũ sắp phá sản tới nơi. Thảm hại hơn cả, ngay cả nhãn hiệu sắp phá sản này, Lê Chiêu cũng phải giảm giá mới có thể nhận được.

Các cư dân mạng này đều biết dạo gần đây Lê Chiêu đang làm đại diện cho một hãng kem đánh răng, rất nhiều người sau khi thấy Lê Chiêu làm đại diện cho hãng kem đánh răng này, ấn tượng đầu tiên là, hóa ra hãng kem này vẫn bán đến giờ?

Nhất thời khiến rất nhiều người hoài niệm tuổi thơ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thương hiệu kem đánh răng này tăng lên thần tốc.

Nhờ chuyện này mà có fanpage nhà nước cố ý khen ngợi Lê Chiêu, nói Lê Chiêu yêu mến hàng nội, ủng hộ hàng nội.

Được fanpage nhà nước khẳng định, đối với fan hâm mộ là chuyện đáng để ăn mừng, nhưng sau khi tin tức này đăng tải, lại trở thành Lê Chiêu làm đại diện nhãn hàng này, chỉ là muốn người ta cảm thấy cậu nổi tiếng, đại diện nhiều nhãn hàng, thực tế không có giá trị thương mại gì.

Đối với một diễn viên đang nổi mà nói, không có giá trị thương mại là một chuyện hết sức đáng buồn.

Đương nhiên fan Lê không đồng ý với cách nói này, trong lúc các fan hâm mộ đang bàn bạc phương án đối phó, phía đồng hồ Thương Thời đột nhiên đăng một weibo.

Nội dung là sau khi đồng hồ Thương Thời bỏ phiếu cho một nam diễn viên được yêu thích nhất, hệ thống tự động đăng bài viết.

Mọi người thấy, đồng hồ Thương Thời bỏ phiếu cho Lê Chiêu.

Chẳng mấy chốc, fanpage ô tô Thương Hành cũng có bài đăng mới, cũng bỏ phiếu cho Lê Chiêu.

“Hmmm…. ủa blogger kia vừa mới dứt lời Lê Chiêu không có giá trị thương mại, phía nhãn hàng Lê Chiêu đại diện liền bỏ phiếu cho Lê Chiêu.”

“Tui hông phải blogger mà còn thấy xấu hổ giùm nè.”

“Đồng hồ Thương Thời, tiên phong vả mặt antifan Lê Chiêu, là ba ba nhãn hiệu tri kỷ nhất trần đời.”

“Tui lại muốn chèo thuyền tổng tài thần bí với tiểu minh tinh đẹp trai ồiiii.”

Ông chủ xí nghiệp kem đánh răng cũng không ngờ, Lê Chiêu làm đại diện cho sản phẩm của họ lại mang tới nhiều phiền toái cho Lê Chiêu đến như vậy. Đúng vậy, nhãn hiệu kem đánh răng bọn họ định giá kém, đối tượng khách hàng cũng chỉ là dân thường, chẳng có miếng liên quan nào tới các thương hiệu thời thượng cao cấp, ngược lại còn tượng trưng cho sự quê mùa, tụt hậu.

Chẳng trách sau khi mình gửi lời mời hợp tác, các phòng làm việc của những nghệ sĩ ít tên tuổi cũng từ chối, những nghệ sĩ không có tên tuổi tuy không từ chối, nhưng cũng yêu cầu tăng giá mới chịu ngồi xuống đàm phán.

Lê Chiêu nể tình cũ, tự hạ mình làm đại diện cho sản phẩm của họ, giúp lượng tiêu thụ tháng này của họ tăng vọt, ông cũng không thể làm ngơ.

Hãng kem đánh răng này cũng có fanpage riêng, thế nhưng đó giờ cư dân mạng không hề chú ý đến, ông chủ tự mình viết một phong thư cảm ơn, đăng lên weibo, phong thư này đặt tên là “Thư cảm ơn cậu Lê.”

【Sau khi những lời mời hợp tác lần lượt bị từ chối, nói thật là trong lòng tôi đã từ bỏ. Nếu đây không phải tâm huyết nhiều năm của cha mình, nhất định tôi sẽ không chút do dự mặc kệ không làm.】

【Đêm hôm đó quyết định từ bỏ, tôi và xưởng phó hút thuốc suốt cả đêm, nhìn những nếp nhăn trên gương mặt xưởng phó, tôi không dám đối mặt với ánh mắt của ông ấy. Sáng hôm sau, nhận được câu trả lời của phòng làm việc của Lê Chiêu, nói đồng ý hợp tác với tôi, tôi còn tưởng mình nằm mơ.】

【Cậu Lê Chiêu nói, cậu ấy không có ý kiến gì với tất cả các điều khoản, chỉ là không hài lòng về mặt giá cả, tôi nghĩ bụng, nếu có ngôi sao nổi tiếng chịu ký hợp đồng, ra giá gấp đôi cũng được. Ai mà ngờ cậu Lê Chiêu lại nói, cậu ấy chỉ lấy một nửa giá, sao tôi chấp nhận được? Chúng tôi là người làm ăn đàng hoàng, không thể lợi dụng người trẻ tuổi như vậy có đúng không? Tôi và cậu Lê Chiêu tranh cãi nửa buổi, cuối cùng hai bên lui một bước, chỉ giảm xuống còn 80%. Ký hợp đồng xong tôi hỏi tại sao cậu Lê Chiêu nằng nặc đòi hạ giá như vậy, cậu ấy mới nói chân tướng cho tôi nghe.】

【Ba tôi vẫn luôn làm từ thiện, cũng chưa từng nghĩ được báo đáp, nhưng cậu Lê Chiêu vẫn nhớ. Nói thật là, những gói quà gia dụng kia đều là sản phẩm của công ty tôi, không tốn bao nhiêu, năm nào ba tôi cũng gửi rất nhiều tới vùng sâu vùng xa nghèo khó.】

【Tôi nhà quê, không biết rõ chuyện trên mạng, nhưng tôi muốn nói rõ, Lê Chiêu là một cậu bé rất tốt, là một diễn viên giỏi, hy vọng mọi người đừng trách móc nặng nề chỉ vì cậu ấy làm đại diện cho sản phẩm của chúng tôi.】

Sếp tổng nhà máy kem đánh răng viết lưu loát mấy ngàn chữ, tình cảm hết sức chân thành tha thiết, thái độ còn nghiêm túc hơn cả học sinh tiểu học viết văn.

Dù là fan hay là anti, lần đầu tiên thấy ông chủ một nhãn hàng tự mình đứng ra làm sáng tỏ tin đồn, hơn nữa còn dùng phương thức viết thư.

Phương thức giản dị không màu mè này, thế mà lại được lòng các cư dân mạng.

“Có thể thấy ông chủ là một người giản dị ngay thẳng.”

“Một thương hiệu nội địa, bao nhiêu năm qua vẫn lặng lẽ làm từ thiện, không khoe khoang, không dát vàng lên mặt, kết quả lại bị người tiêu dùng dần dần lãng quên đi, hơi ngược tâm.”

“Trước kia nhà tôi vẫn luôn dùng nhãn hiệu kem đánh răng này, mùi thơm lắm ấy.”

“Một thương hiệu làm ăn thành thật, làm từ thiện khiêm tốn, một nghệ sĩ hiểu được ân tình, hợp tác với nhau lại bị chế giễu, không hiểu nổi vấn đề nằm ở đâu.”

“Ủng hộ hàng nội địa, không phải thấp kém mà không quên sơ tâm, nhìn vào là biết.”

Án Đình nghe tin có người bôi đen Lê Chiêu trên mạng, còn chưa kịp ra tay, dư luận đã đổi hướng, điều này khiến anh không có đất dụng võ.

Mở phong thư cảm ơn của ông chủ nhà máy kem đánh răng, hàng mày của Án Đình toát lên vẻ kiêu ngạo.

Chiêu Chiêu nhà anh chính là cậu bé ưu tú như vậy đấy.

“Thưa sếp?”

Tần Tiêu nhắc nhở Án Đình, “Đến lúc tan tầm, sếp nên về nhà dùng bữa rồi ạ.”

Lê Chiêu cố ý nhắc nhở tất cả mọi người bên cạnh sếp, nhất định phải giám sát sếp ăn cơm, đi ngủ đúng giờ.

“Cậu đã đọc phong thư cảm ơn ông chủ nhà máy kem đánh răng viết cho Chiêu Chiêu chưa?” Án Đình hỏi.

Tần Tiêu lắc đầu.

“Thế cậu có thể nhìn xem.” Vẻ mặt Án Đình âm trầm.

Tần Tiêu tìm tin về phong thư cảm ơn này, phát hiện cả bức thư đều cảm ơn, ca ngợi Lê Chiêu.

Nên là?

“Cậu nhóc nhà tôi ưu tú như vậy, tôi nên mua gì để khuyến khích em ấy?”

Tần Tiêu: “??????”

Sếp ơi, em khuyên sếp thiện lương một chút, khiêm tốn một chút ạ.

“Phải rồi,” Án Đình đột nhiên hỏi, “Kế hoạch kho gen trẻ em thất lạc bao lâu nữa mới có thể hoàn thành?”

Tần Tiêu ngẩn người, trầm mặc một lúc: “Sắp xong rồi ạ.”

Dự án này đã tiến hành nhiều năm, nhưng bởi vì không đủ tài chính nên vẫn tiến hành đứt quãng, mãi đến khi sếp anh đầu tư một khoản tiền lớn mới có thể giúp kế hoạch vận hành nhanh chóng.
Lời tác giả:

Có người nói xấu bé Chiêu Chiêu.

Bé Đình Đình vung tay áo lên, không thể chờ mà lao ra.

Một bạn nhỏ khác: Bạn Chiêu Chiêu là bạn giỏi nhất nhà trẻ chúng ta, đừng vu oan cho bạn ấy.

Bé Đình Đình lặng lẽ buông tay áo xuống: ………. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện