Editor: Tuyền Uri
Sau khi từ nhà Ngưu Đại Bằng trở về, vì chân bị thương, tôi xin nghỉ khoảng một tuần, Thư Lượng cũng không tới lớp, ở nhà với tôi, từ sau chuyện bị thương ở chân, giữa hai người chúng tôi có chút ám muội, đám học trò dường như cũng cảm nhận được, ánh mắt khi nhìn chúng tôi đều quái quái.

Không biết lấy được tin tức từ chỗ nào, hôm này, có một vị khách bất ngờ đến nhà tôi, học trưởng của tôi, Trần Nhiên.

Lượng đối với sự tới thăm của học trưởng, rõ ràng là không hoan nghênh, nhưng có thể thấy được, cậu đang ẩn nhẫn.

“Ngồi.” Cậu ta nói với học trưởng, hết sức khống chế giọng điệu của mình, nói rồi còn cười cười, khóe miệng rất căng, nhìn lên còn có chút khó chịu. Có lẽ cậu ta nhận thấy mình có chút không đúng, nói có chút chuyện phải ra ngoài gọi điện thoại. Tôi gật gật đầu, phải một lúc lâu cậu ta mới trở lại, nhìn lên thấy bình tĩnh nhiều rồi.

“Tiểu Lượng, đi rót chút trà đi.”

Khoát Thư Lượng nghe lời đi tới bếp, sau khi thấy cậu ta đi rồi, học trưởng hỏi “tiểu Vân, cậu ta là?”

“Là học trò của em.”

"Oh. . . . . ." Hiệu trưởng thoáng có chút đăm chiêu nhìn tôi, cười khổ rằng “Cậu ta hình như rất thích em.”

“Anh muốn nói gì?” Tôi cũng thừa nhận, Lượng đối với tôi có một loại tình cảm không rõ ràng, nhưng tôi không muốn cái tầng quan hệ này bị người khác tới phá vỡ.

“Anh chỉ muốn cho em hiểu rõ được tâm ý của anh mà thôi, anh đã chia tay với cô ấy rồi, nếu có một ngày………anh chỉ là “nếu”, em vẫn chưa tìm được người trong lòng kia, hoặc là, người ta đối với em không đủ tốt, anh muốn xin em cho anh được một lần nữa yêu em, có cơ hội thương yêu em, được không?”

Tôi không biết nên trả lời như thế nào, một giọng nói nam tính mang đầy nộ khí ở phía sau hai người chúng tôi đột nhiên bộc phát.

“Nằm mơ!”

Tim tôi giật bắn lên, nhanh chóng quay đầu lại.
Chỉ thấy Thư Lượng nộ khí bừng bừng đứng tại nơi đó, nét mặt đanh thép, huyệt thái dương hai bên trán hiện rỗ đang giật giật, tiếng ngựa gầm Ngự dụng của dì Quỳnh Dao đoán chừng cũng phải chịu kém cỏi hơn, cậu ta, giận quả thật không nhẹ chút nào.

“Lượng…………” Tôi yếu ớt thở dài, hiểu rõ cậu ta có tính nóng nảy, trong lúc nhất thời, tôi cũng đau đầu, thật sự sợ Thư Lượng điên lên, làm bị thương người ta thì không hay rồi.

Thư Lượng không nhìn tôi, đôi mắt như có lửa trừng trừng nhìn học trưởng. Gần như cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi nói cho ông biết, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau sau nữa, cô ấy đều thuộc về tôi. Ông cút!”

Tôi nhất thời ngây ra, tim đập nhanh hơn, đây là đang thổ lộ sao? Đây còn là lần đầu tiên Thư Lượng nói 1 câu hoàn chỉnh như vậy. (sau này mới biết, những lời đó thật ra là cậu ta xem phim thần tượng Đài Loan học được –!)

Học trưởng nheo mắt lại, trầm tĩnh nói: “Bất luận thế nào, cơ hội của tôi cũng lớn hơn cậu.”

“Tôi đánh chết ông!” Thư Lượng nghiến răng nổi giận. Đột nhiên hướng học trưởng nhào tới, học trưởng tội nghiệp không có bất cứ phòng hộ nào bị hai quyền, nhìn vào khuôn mặt của học trưởng, tôi có chút gấp gáp, không quan tâm chân đang bị thương tôi nhảy xuống giường ngăn Thư Lượng lại, nói với Trần Nhiên “học trưởng mau đi, đứa bé này có bệnh, giúp em gọi số điện thoại ở cửa” đó là Trần Mặc phòng ngộ nhỡ, đem số điện thoại di động của mình dán phía trong cửa nhà tôi.

Đoán chừng cậu nhóc kịp thời nhận ra cái chân bị thương của tôi, nên không có đẩy tôi, may thay, học trưởng nhận thức được nên đã đi rồi, bằng không, tôi thấy bộ dạng hôm nay của Thư Lượng, nói không chừng thật sự sẽ đánh chết anh ta.

Nhưng cậu ngay lập tức nắm lấy tay tôi, giống như sợ tôi chạy mất vậy, nắm rất là chặt, tôi cảm thấy có chút đau, vẫn là ngoan ngoãn mặc cho cậu nắm lấy. Ngẩng đầu nhìn người con trai đang tức giận sôi trào này, tôi đã bị sốc khi thấy nỗi thống khổ trong mắt cậu. Cảm giác duy nhất lúc này của tôi là người phụ nữ bị chồng bắt gian tại trận ngay trên giường.

“Em yêu cô………em yêu cô……….cô không được phép yêu người khác……… cô không được phép yêu người khác! Nói xong, cậu ta đột nhiên phá lên cười , sự chua xót trong tiếng cười là người ai nghe cũng có thể hiểu được, Thư Lượng lắc lưu lảo đảo đứng ở nơi đó như một người điên vừa cười……….vừa khóc, trên mặt cậu một bộ dạng điên cuồng đầy bi thương.

Vì tay bị cậu ta giữ, tôi cứ đứng nơi đó không thể động đậy gì được, mặc dù trong lòng tôi điên cuồng hô, rời khỏi rời khỏi mau rời khỏi nơi này, tôi không muốn nghe cậu ta nói, càng không muốn nghe cậu ta nói yêu tôi. Trần Mặc vì sao vẫn chưa tới…………

“Cô cũng thích em có phải không?”

Tôi chưa từng thấy Thư Lượng như này bao giờ, cậu lúc này đây có một loại trưởng thành vượt qua cả tuổi tác, trong đôi mắt không có thần thái ánh lửa mới từ từ tỏa ra.

“Thư Lượng, em là học trò của cô, tôi coi em là một đứa trẻ, tình yêu của tôi đối với em, không phải như em nghĩ đâu.”

“Cô nói dối, cô gạt người.”

“Lượng, cô yêu em, nhưng không phải tình yêu, mà là tình yêu giữa con người với nhau.”

“Cô nói dối, cô gạt người!” Thưu Lượng dường như không biết phải nói gì để thuyết phục tôi, nên cứ nói hai câu này.

“Thư Lượng, em bình tĩnh chút đi, em như vậy, cô càng không yêu em.”

“Cô nói dối, cô gạt người! Rốt cuộc là vì sao cô phải đối xử với em như vậy, vì sao cô phải che chở cho người đàn ông kia, vì sao???”

Thư Lượng đã hoàn toàn bộc phát, đưa đôi tay ra gắt gao nắm chặt lấy vai tôi, hai mắt mở to tràn đầy sự cuồng loạn, nỗi thống khổ làm cho khuôn mặt trở nên vặn vẹo xanh tím một mảnh, dùng sức lắc lắc đôi tay tôi giống như một chiếc gọng sắt nặng nề kẹp chặt lấy tôi, đau đớn bắt đầu lan dần trong cơ thể tôi.

Tôi bây giờ không thể kích động cậu, mặc cho cậu lại một lần nữa siết chặt đôi vai tôi, chọn cách im lặng, Trần Mặc a………cậu khi nào mới tới a, tôi sắp mất mạng rồi.

Trong giây lát đôi tay đang lắc lắc vai tôi chợt dừng lại, Thư Lượng giương đôi mắt đã mất đi thần thái nhìn chằm chằm về phía tôi, từ từ tôi phát hiện sự sắc bén trong mắt Thư Lượng đã dần biến mất, ý thức được cậu ta có thể sẽ làm gì đó, hai vai dùng lực nghĩ thoát khỏi sự khống chế của cậu ta, thối lui để không bị cậu ta làm thương tổn.

“A ! ! ! ! ! !”

Trong đầu ầm ầm nổ vang, giống như có ngàn vạn những con côn trùng nhỏ đang bò trong đó cắn lấy, Khoát Thư Lượng ôm lấy chiếc đầu thống khổ của mình cuồng loạn hét lên, cậu ta cũng bắt đầu không khống chế được bản thân nữa, bắt đầu đập loạn lung tung, mảnh vụn bàn ghế rơi xuống đất, thỉnh thoảng còn có cả những vệt máu đỏ tươi xen lẫn trong đó.

Thật lâu…………..

Thời điểm lần nữa bình tĩnh trở lại, cậu đã không còn giống như cậu nữa, quần áo chỉnh tề biến thành nát bươm, tóc đang mượt bỗng thành rối bù, trong đôi mắt sâu thẳm một mảnh trống rỗng, không thấy một chút thần thái nào mà một người nên có, cậu khóe miệng dính máu liền trông giống như 1 con quỷ vừa từ dưới lòng đất chui ra, lẳng lặng đứng tại nơi đó mà tuyệt không có người nào dám tiến lại một bước.

Tôi bị kinh hãi đến nỗi không nói thành lời, lần đầu tiên ở gần như vậy với một Thư Lượng đang phát bệnh, nghĩ vừa nãy nếu tôi mà phản ứng chậm một chút, trời, thật không dám tưởng tượng a.

Lúc này Trần Mặc và vệ sĩ của cậu ấy đã tới.
Không thể để cho cậu ta ở lại nữa, một câu không yêu liền làm tổn thương cậu ta đến như vậy, tôi không dám cũng không chịu nổi làm tổn thương thêm cậu cái gì nữa, dù cho tôi vì sự quan tâm của cậu ta làm cho kinh ngạc, nhưng điều này tuyệt đối sẽ không trở thành lý do để tôi tiếp nhận cậu, lạnh lùng lên tiếng:

“Cậu về đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện