Editor: Tuyền Uri


Nhìn bức tường trắng xung quanh, nếu sớm biết tối qua sẽ xảy ra chuyện, có đánh chết tôi cũng sẽ không ra ngoài.

Phát lại án kiện:

Xe của chúng tôi dừng lại ở ngã tư đợi đèn xanh, lúc này, một chiếc xe tải chở hàng vì tránh một người phụ nữ đang băng qua đường, đột nhiên mất kiểm soát đam về phía chúng tôi, trước khi ý thức của tôi biến mất, ý nghĩ duy nhất là: nếu tôi chết, có làm ma cũng về tìm người phụ nữ không tuân thủ luật giao thông kia, không xong với cô!

May mắn là, tôi không có bị thương, chỉ là bị tác động nên ngất đi, trong chiếc xe rùa nhỏ của tôi, Lượng ôm chặt lấy tôi, giữ an toàn cho tôi, nhưng mặt cậu bị mảnh kính vỡ cứa vào, chân phải cũng bị.

Nhìn Lượng quấn băng đang ngủ, trong lòng một hồi quặn đau, lặng lẽ cùng Trần Mặc đi ra ngoài.

“Bác sĩ Trần, đợi lần này Thư Lượng khỏe lại, tôi muốn rời đi một chút.”

“Tại sao?” Trần Mặc có chút khó tin nhìn tôi.

“Tôi muốn bình tĩnh lại một chút, tôi cảm thấy giữa tôi và Thư Lượng không chỉ chênh lệch về tuổi tác”, ban đầu qua loa, trong lòng luôn có chút lo lắng mơ hồ, càng ở cùng Lượng lâu, càng cảm thấy không theo kịp bước đi của cậu.

“Vậy sao khi đó cô còn đồng ý với cậu ấy?”

“Tôi khó kháng cự trước dung nhan cậu ấy.”

Nói xong, chung tôi không hẹn mà cùng cười lên.

“Như vậy cũng tốt, Thư Lượng bây giờ cảm xúc quá dựa vào cô, có lẽ, hai người tách nhau ra một chút, để cả hai cùng tỉnh táo lại, để cho cậu ấy làm quen với bản thân mình, đối diện với cảm xúc của mình, cũng có ích.”

“Vậy, làm phiền anh rồi.” Tôi chìa tay.

“Việc nên làm mà.” Trần Mặc đưa tay bắt lấy tay tôi.

“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi nhìn Trần Mặc, tương đối hiếu kỳ tuổi anh ta.

Anh ta do dự một chút mới nói: “31.”

“Mới 31?” Tôi còn cho rằng anh ta ít nhất cũng ba mươi mấy rồi.

“Sao vậy, không thể?” Anh ta nhướn hàng lông mày hỏi. Cô là biểu hiện gì vậy? Giống như anh ta rất già vậy.

“Không có không có! Tôi chỉ là cảm thấy anh tương đối chững chạc, nhìn thế nào cũng giống như 31 tuổi rưỡi vậy, ha ha ha……..”

Trở lại phòng bệnh, phát hiện Thư Lượng dựa vào cửa phòng, vịn vào mép cửa một cách khó khăn, nhìn tôi, cậu ấy đang đợi tôi.

Người vừa trông nom cho tôi hay, cậu tỉnh dậy không trông thấy tôi, liền trở nên rất cáu kỉnh.

Đỡ cậu trở lại bên giường, nhưng cậu lại vẹt ra, tay trái chống mép giường, lại giơ chân trái không bị thương ra, dùng lực đạp một cái, dựa vào sức của mình trở lại giường, đợi cậu làm xong tất cả động tác, tôi thay cậu kéo chăn lên, phát hiện vài giọt mồ hôi từ trán của cậu chảy xuống, trong lòng cảm thấy chua xót. Cậu bị thương thành ra như vậy, mà người ở cùng như tôi, lại không bị thương chút nào, khi đó cảnh sát đến hiện trường nói, Thư Lượng hình như trước tiên là đem tôi bảo vệ trong lòng cậu, độ nhạy bén giống như cảnh sát đặc nhiệm vậy.

Trần Mặc nói đó là bản năng của cậu.

Bản năng sao? Một hồi, thấy tôi không nói gì, cậu nằm trên giường, chắc nịch hỏi: “Ai kêu cô tiễn Trần Mặc vậy?”

“Cô không tiễn thì ai tiễn?” Phòng bệnh cao cấp này là nơi trong cùng của khu nội trú trong bệnh viện, môi trường yên tĩnh, rất ít người đến, tôi được thúc đẩy bởi trái tim biết ơn đó, giống như ngày ngày ở đây, trên giường vị đại thiếu gia này, tỉnh lại không thấy người, vội vàng gọi điện thoại, cho nên, bọn họ dứt khoát cho tôi thêm một cái giường ở trong phòng, kỳ nghỉ hè của tôi đoán chừng sẽ ở trong bệnh viện để trông nom rồi.

“Cô là ai của em?” Cậu ta đột nhiên trở nên nóng nảy, “Bạn gái? Vợ chưa cưới? Hay là vợ của em? Mà cần cô đi tiễn anh ta vậy!”

“Cô không có không biết tự lượng sức mình như vậy!” Đúng a, bây giờ ngay cả giáo viên cũng không phải rồi, quan hệ giữa chúng tôi sau lần từ chối cầu hôn đó, liền có chút bối rối.

“Vậy thì im miệng!” Cậu ta tức giận không thôi, ai sẽ mong làm vợ một tên điên như hắn chứ! Bây giờ đi bộ cũng còn tập tễnh nữa là.

“Ai……..” Tự nói với mình, không cần tức giận với cậu ta, cậu ta bị thương nặng như vậy, tâm tình đương nhiên không tốt, mình là người có tư cách, không cần thiết vì một danh hiệu mơ hồ mà tức giận với cậu ta.

“Cô vừa cùng Trần Mặc nói cái gì?”

“Không gì.” Chỉ là tìm hiểu một chút bệnh tình của cậu, về khía cạnh tâm lý, sau tai nạn xe cảm xúc của cậu rất không ổn định, quá rõ ràng.

“Không có gì sao đi lâu vậy!” Thư Lượng hừ lạnh một tiếng.

“Chỉ là tiện đó hàn huyên chút thôi.”

“Cô yêu anh ta rồi phải không?”

Tôi giật mình nhìn cậu ta một hồi, cậu ta đúng vẫn là một đứa trẻ nói năng không biết giữ miệng, hồ ngôn loạn ngữ.

“Trả lời em!” Quỷ ghen tị bên cạnh, chiếm hết lý trí của cậu ta, “Hai người trước mặt em liếc mắt đưa tình, em đều thấy hết, lẽ nào không phải tình đầu ý hợp?”

Sao cơ? Liếc mắt đưa tình? Đầu óc cậu ta đúng là bị đụng nên hư rồi!

Cậu hừ lạnh một tiếng, “Cô nắm chặt lấy tay anh ta! Em nhìn thấy hết rồi!”

“Cô đâu có nắm chặt lấy tay anh ta!” Oan uổng a, bác sĩ Trần người ta vì cậu mà tận tụy, tôi chẳng qua chỉ là lịch sự bắt tay anh ta, cảm ơn anh ta đã tốn nhiều công sức mà thôi. Liếc thấy Thư Lượng trán nổi gân xanh, cũng lười giải thích nhiều với cậu ta.

Thấy tôi không để ý tới cậu ta, cậu ta càng khoa trương nói: “Nắm đến độ trời tối rồi cũng không nỡ buông!”

“Trời vốn đã tối rồi.” Đây là lời nói thật, lúc tôi tiễn anh ta, trời đã tối rồi.

“Cô!” Cậu giận đến nỗi vết thương đau trở lại,  “Cô thông minh, cô biết nói năng, cô……..” Cậu ta bí từ rồi.

Lượng lại chảy mồ hôi, hốc mắt tràn đầy nước mắt, ai…….. Tôi đây là tạo cái gì nghiệt gì vậy trời. . . . . .

Đi tới xoa xoa gương mặt xanh lạnh của cậu, dịu dàng nói: “Cô chỉ là hỏi Trần Mặc về bệnh tình của em, cô không có yêu anh ta.”

Nếu nói lúc trước khi chưa quen tôi cậu ta là một tiểu quỷ, Thư Lượng bây giờ, sắp biến thành ác quỷ rồi. Vì cậu ta, cũng vì chính mình, tôi cần phải bình tĩnh, cậu ta cũng vậy, tên nhóc này dùng cả sinh mạng để yêu tôi, điều này khiến cho tôi sợ.

Thư Lượng không nói gì, thật sâu ôm lấy tôi, tựa đầu lên vai tôi nức nở.

Tôi dựa vào cậu, ánh mắt dần ảm đạm, cố gắng không để mình rơi nước mắt, quay mặt đi, đem mặt vùi vào trong lòng Thư Lượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện