Editor: Tuyền Uri

Bởi vì Lượng cứ quấn chặt lấy, nên chỉ có thể để cho cậu ta ở cùng một phòng, bối rối nhìn chiếc giường lớn, đem nay sao ngủ được đây? Chợt bị người phía sau ôm lấy, người đó ám muội vuốt ve cổ tôi.

“Lượng, phải đi đánh răng rồi.” Thoát khỏi vòng tay ấm áp của cậu, đi về phía trước, quay lưng nói với cậu.

Thư Lượng từ phía sau vòng lấy cổ tôi, nhỏ giọng: “Đừng đi…….” Trong giọng nói có chút căng thẳng và hốt hoảng.

Anh chàng này, muốn gì đây…….

Xoay vai tôi lại, để tôi đối diện với cậu, mắt của cậu vì kích động hồi nãy vừa đỏ vừa sưng.

“Lượng……….” Không biết nên nói như thế nào, sau khi ở cùng cậu, cảm thấy mình bị cậu ta sỏ mũi dắt đi rồi.

Lượng nắm lấy tay tôi, khàn khàn nói: “Đừng rời đi, lấy em nhé!”

Thấy bộ dạng này của cậu, chỉ thấy tim đau nhói từng hồi, một hồi không đành lòng, thở dài một tiếng, ôm cậu vỗ vỗ khuôn mặt anh tuấn của cậu nói: “Ngốc nghếch, mau ngủ đi!” Nói xong, đẩy Lượng tới phòng tắm đánh răng rửa mặt, Thư Lượng vẫn không chịu đi, liên tục bảo đảm khi cậu không ở đó sẽ không chạy trốn, cậu mới đi vào phòng tắm, chưa đến 3 phút đã đi ra rồi, sợ tôi không giữ lời chạy trốn.

Thật không thể hiểu nổi anh chàng này, chúng tôi bây giờ đang trên thuyền, nếu tôi muốn chạy trốn ấy, cũng chỉ có nước lao xuống biển, tôi không đến nỗi không muốn trông thấy cậu như vậy.

Vốn muốn để cậu đi tìm một phòng ngủ, nhưng Thư Lượng sống chết không thuận theo, đành theo ý cậu ta vậy.

Trên giường lớn Thư Lượng một hồi ôm lấy tôi, một hồi lại tựa vào lòng tôi, tôi nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã điểm 12 giờ, tiểu Thư Lượng vẫn còn thao thao bất tuyệt, trong giọng nói không có chút gì là uể oải, vui như một đứa trẻ vậy.

Phát hiện quầng thâm dưới mí mắt cậu, đau lòng sờ xuống, nói với cậu: “Lượng, tối nay em nghỉ ngơi chút đi, ngày mai cô sẽ lại chơi với em.”

Nhưng Thư Lượng lại ăn vạ nói: “Em buông tay ra, cô lại không thấy đâu thì làm thế nào?” Biểu hiện đó khiến người khác thấy thương cảm, nghĩ tới tiểu Thư Lượng vừa nãy khóc thiếu chút nữa sặc khí, lại mềm lòng, liền để mặc cho cậu ôm.

Cậu từ từ chìm vào giấc mộng, nhìn gương mặt tú mỹ của cậu, ngũ quan tinh tế, bóng của hàng mi dài dưới mí mắt, lúc này rất nhớ cậu, không muốn rời xa cậu, tôi phải yêu lấy cậu, bằng không sẽ rất đau lòng.

Trước giờ chưa có một người đàn ông nào vì mình mà liều mạng như vậy, Lượng như vậy tôi nên trân trọng, con người tuấn mỹ này chính là món quà mà ông trời ban cho tôi.

“Em là thiên sứ sao?” Khẽ vén sợi tóc trên mặt cậu, gõ gõ lên chop mũi cậu, “tiểu thiên sứ.”

Cậu hình như đang mơ, chau mày lại, thở ra phiền não. Cúi đầu xuống khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, cậu rất nhanh an tĩnh trở lại, khóe miệng khẽ cười…….

Trở mình một cái, để mặt mình đối diện với cửa sổ, lắng nghe tiếng sóng biển.

Thư Lượng làu bàu một tiếng, trở mình, cánh tay dài vắt ngang, kéo cơ thể sắp rơi xuống giường của tôi lại trong vòng tay mình, mùi một loại gel tắm hoa cúc tươi ngay lập tức xông vào mũi tôi, ấm áp dễ chịu khiến mỗi lỗ chân lông của tôi đều nở ra.

Thư Lượng ngủ không được yên, mơ rất nhiều.

Cảm giác trời đất quay cuồng, cảm giác đau lòng, khiến cậu khó thở tỉnh lại.

“Lượng, cô không cần em nữa.”

Trong lòng đột nhiên đau như có dao đâm, tim bị nát ra từng mảnh, “Vân……….em sai rồi, em sẽ không đánh người nữa, không lên cơn nữa, cô không thích ông nội em cũng không thèm để ý ông ấy nữa, cô không thích em cầu hôn, em sẽ không cầu hôn nữa.”

Bất kể là lo lắng kêu gào thế nào cũng không thể níu giữ người kia lại, bóng dáng của cô cứ như vậy xa dần, rồi biến mất trong đêm tối.

“Không——”Một tiếng kêu tuyệt vọng khiến lồng ngực vỡ tan, “Vân………em yêu cô……….em yêu cô a……”

Tiếng kêu đó vang vọng tới não, đau lòng đến tột đỉnh, Vân của cậu thật sự muốn rời xa cậu, Vân, đừng đi, đừng đi……….

“Đừng đi……đừng đi………” Khoát Thư Lượng lẩm bẩm mở mắt ra, khóe mắt lành lạnh ẩm ướt. 

Xông vào mắt, là bóng dáng kia, trong nháy mắt.

Nước mắt giống như tràn ra, cô vẫn ở đó, ngay trước mặt cậu.

Người trước mặt cậu ngủ rất ngọt ngào, hơi thở đều đều, mang theo hơi ấm, làm tiêu tan giấc mơ trong tim.

Đang ở trước mặt mình, nghĩ ba năm này yêu nhau, thật là khổ không thể tả.

Ngón tay như ngọc, khẽ vuốt tóc cô, từng chút từng chút, khẽ như không thể nhận ra tiếng gió lướt qua, trong mắt tràn ngập yêu thương. 

Trước giờ chưa có, nghĩ sẽ đi che chở như vậy cho một người, không có, trước giờ chưa có, vì một người mà đau lòng như vậy, đau đến tận xương tủy. Trước giờ chưa từng không muốn rời xa như vậy, ngay cả khi cô đang ngủ trước mặt cũng vẫn không ngừng nhung nhớ, trước giờ chưa từng liều mạng như vậy chạy tới bên một người…………

Nhìn cô ngủ ngọt ngào như vậy, Hoát Thư Lượng cổ họng nuốt lên nuốt xuống, cảm xúc đậm sâu, cậu vừa ngắm nhìn cô, vừa cười ngốc ngốc, ngón tay lại bắt đầu không an phận rồi, cậu muốn với ra chạm mặt cô, chạm vào làn da mịn màng của cô, cậu nghĩ đến hương vị trên người cô——

Đứng là khó có thể kháng cự lại sức hấp dẫn từ cô. Nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng của cô, cúi xuống, khẽ đặt môi lên cô, dịu dàng hôn lên môi cô, đột nhiên cảm thấy một sự cuồng nhiên lan khắp cơ thể.

“Vân……..” Âm thanh khàn khàn trong miệng phả ra khí nóng lên chop mũi cô, âm thanh cầu ái của cậu chỉ muốn có được sự đáp trả.

Nhưng không được phản ứng lại, cậu bắt đầu gấp gáp tiến tới càng mãnh liệt, đôi tay từ từ lả lướt trên thân thể mềm mại của cô thám hiểm, đôi môi nóng bỏng và đói khát, tham lam hít lấy mùi hương mê hoặc từ trên làn da cô. Theo đó không thể dừng lại được cậu nhiệt tình thâm nhập, Lục Yên Vân đang trong giấc ngủ cũng hơi chau mày lại, như có như không khe khẽ rên rỉ, chân tay của cô bắt đầu buông lỏng………lại buông lỏng……….

Đầu lưỡi cậu bắt đầu ở viền môi cô sau đó lại luồn vào trong miệng cô, không ngừng trêu chọc đưa một cỗ lửa nhiệt càng mãnh liệt hơn vào trong cơ thể cô, tay đặt lên lưng cô, thuận thế trượt xuống sống lưng nhạy cảm của cô, đem cô ép vào cậu.

Tiếp xúc thân mật như vậy trên người cậu đưa tới cảm giác mãnh liệt cực độ, cậu cũng không kìm nén được đặt cô lên miệng thật chặt liếm lấy môi cô.

Đôi môi dán sát vào sau tai nàng thở nhẹ, hai má cô cũng tự nhiên ửng hồng lên một cách hấp dẫn.

" ừ......" Nằm mơ, mơ thấy mình nuôi một con cún dễ thương, đáng yêu a………còn liếm tai tôi nữa……

Mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, á trời!

“Em làm gì vậy!” Theo bản năng đẩy cậu ta ra, cậu ta muốn làm cái gì!

“Vân……em muốn……..” bất mãn, Khoát Thư Lượng mắt sáng lên, cậu rất muốn.

“Em muốn gì!” Mạch não ngắn ngủn hỏi.

“Em………em………cũng không biết……….” Cậu cảm thấy thật khó chịu, cơ thể thật nóng thật khó chịu, cậu muốn phát tiết, nhưng cậu sẽ không như vậy, trước khi gặp Vân cậu chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Nhìn cậu phồng lên, ai……….bỏ đi, lên lớp cậu ta, Thư Lượng đôi mắt đen tối, lại khóa tôi lại, khiến cho tim tôi không nghe.

Từ cuồng loạn chỉ huy, thế giới này giống như chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Đứng dậy hôn cậu,

“Uhm……..”

Cậu phối hợp với tôi, trầm luân cuồn cuộn biển tình……..

Khoát Thư Lượng chưa bao giờ ngủ ngon đến vậy.

Tiếng còi địch thanh của du thuyền, nhiễu loạn mộng đẹp của cậu, lòng cậu không cam tâm không tình nguyện mở mắt ra, lại thấy có đồ mềm mại đang vùi ở ngực cậu. Cúi xuống nhìn, gương mặt soái khí lập tức nhu hòa, ánh mắt nhìn xuống Lục Yên Vân đang say ngủ.

Xem ra cô cũng ngủ rất ngon, hơn nữa giống như cậu, ngủ say sưa và thoải mái.

Cậu cưng chiều đặt lên má cô một nụ hôn, đồng thời cũng chú ý đến những vết bầm cùng vết hôn to nhỏ trên da cô.

Cậu lần đầu biết mùi đời, quá sức thô lỗ.

Hồi tưởng lại thân thiết giữa hai người hôm qua, có thể nói là thời khắc cậu cuồng dã nhất, cũng là thỏa mãn nhất.

Lần đầu tiên trong đời, cậu si mê một cô gái, mãnh liệt đến ngay cả mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Một kẻ ngốc ngốc cười, ôm Vân vào trong lòng, lại lần nữa khép đôi mắt.

Nhưng khi cậu lần nữa tỉnh lại,……….cô lại không thấy đâu nữa! Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cô sau khi tỉnh lại đã hối hận rồi? Hay tức giận? 

Cậu càng lúc càng lo lắng, vội vàng đứng dậy, đứng ở cửa sổ (Nơi Vân ở là phòng hướng ra biển tầng thứ 6, từ cửa sổ có thể nhìn ra cảnh biển bên ngoài và những hoạt động trên boong tàu?), tìm tung tích cô, tim lo lắng đến độ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đột nhiên một bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt lên lông mày cậu.

Là Vân!

Bàn tay nhỏ mềm mại như vậy, ngoài cô ra còn ai vào đây?

Cậu thấy cô đã ngồi bên cạnh mình, không khỏi thả lỏng toàn thân.

Cậu phát hiện ra mình càng ngày càng hỏng bét, bên cạnh cậu không thể không có cô, chỉ cần cô không ở bên, trong lòng cậu liền trực tiếp phát hoảng, luôn có một loại cảm giác  trống vắng, làm cái gì cũng không chuyên tâm.

Trời ạ! Lúc trước cậu ghét nhất là người khác theo cậu, mà bây giờ cậu lại dính cô chặt như vậy, một bước cũng không muốn rời cô, điều này khiến cậu có chút kinh hoảng, bản thân lại biến thành loại người mà trước đây cậu ghét nhất, điều này hắn phải chấp nhận sao đây?

Nhưng hiện tại cậu bất đắc dĩ phải thừa nhận, chỉ cần cô vừa xuất hiện trước mặt cậu cái, điều duy nhất cậu có thể nghĩ là nhất nhất ôm lấy cô vào lòng, dính lấy sự mềm mại làm tan chảy trái tim cậu của cô………
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện