"Vương thượng, hạ thần. . . . . . hạ thần. . . . . ." Vào giờ khắc này mặt thiết huyết của A Cổ Đạt Mộc đã kìm nén đến xanh mét. Ai u, vương thượng dẫn bọn hắn đến thăm nghĩa muội của người, cũng chính là "Bách Độ" đó, có tin báo dò xét được nàng hôn mê hai năm đã tỉnh rồi.

Lần trước đi ăn phải canh bế môn. Lần này nữ nhân kia tỉnh, chắc sẽ không để cho bọn họ ăn thêm một lần canh bế môn đi? Nhưng bây giờ, hắn gặp phải một chuyện cực kì rối rắm.

Người cuồng ngạo khí phách quay mặt sang, nhìn vẻ mặt rối rắm kia, mở miệng cười: "Ngươi làm sao vậy?" Tâm tình hiếm khi mới tốt như vậy, chỉ cần nghĩ tới sẽ lập tức nhìn thấy nghĩa muội tinh quái kia, khóe miệng không tự giác nâng lên.

Hoàn Nhan Trác cũng có chút kỳ quái nhìn A Cổ Đạt Mộc, người này đây là bị gì? Không phải luôn là Tam đại ngũ thô, nói cái gì cũng tùy tiện à? Hôm nay thế nào còn có chút khó có thể mở miệng hả? Cõi đời này còn có thể có chuyện khiến A Cổ Đạt Mộc khó có thể mở miệng sao?

"Hạ thần, hạ thần. . . . . ." Nói tới đó, mặt càng đỏ hơn.

"Có lời gì cứ việc nói thẳng." Trong giọng nói đã mang theo chút nghi ngờ, chợt mở miệng cười trêu nói, "Tướng quân oai hùng của Mông Man đế quốc ta, hôm nay sao lại giống như một đại cô nương, ngượng ngùng khó xử. Người không biết còn tưởng rằng trẫm đã làm gì ngươi!"

Hoàn Nhan Trác nghe vậy, lập tức ở một bên cười trộm.

A Cổ Đạt Mộc nhìn nụ cười chướng mắt trên mặt hắn, cắn răng mở miệng: "Hoàn Nhan Trác, ngươi còn cười nữa, lão tử sẽ liều mạng với ngươi!"

Hoàn Nhan Trác cầm quạt lông vũ, một bộ dáng không chút để ý: "Được rồi, ta không cười! Đại tướng quân của chúng ta, ngài rốt cuộc có chuyện gì mà khó mở miệng như vậy hả?"

Tuy nói không phải rất ưa thích tên mãng phu này, nhưng chung đụng đã lâu, phát hiện người này cũng không phải là rất xấu.

"Cái đó. . . . . . cái đó. . . . . . Vương thượng, hạ thần, hạ thần muốn, muốn đi ngoài!" Rốt cuộc kìm nén đến mặt mày đỏ bừng, nói ra lời nói cực kỳ mất thể diện.

Hai người sau khi sững sờ mấy giây, tuôn ra một tràng cười to: "Ha ha ha. . . . . ." Người này, nếu trực tiếp nói hắn muốn đi ngoài vậy cũng không có gì, nhưng lại cứ ấp úng lâu như vậy, lại nặn ra một câu như thế, khiến người nào nghe cũng cảm thấy khôi hài!

Nhìn hai người kia cười thành như vậy, trong lòng A Cổ Đạt Mộc đầy tức giận, có loại cảm giác xấu hổ khi dũng khí gặp phải trở ngại!

***, Làm sao lại muốn thải ra rồi, thật là đặc biệt phiền lòng! Hiện tại thì tốt rồi, bị vương thượng cười nhạo cũng không có gì, nhưng bị Hoàn Nhan Trác - tên gia hỏa chua lòm, cả ngày lẫn đêm đều ra vẻ nho nhã, thích đối nghịch với hắn cười nhạo, thật là đã vứt thể diện đi rồi! Nghĩ tới hơi sững sờ một chút. Ách, hiện tại không phải đang ở bên ngoài sao?

Nhìn sắc mặt hắn đã trướng thành màu gan heo, Gia Luật Trục Nguyên mở miệng cười: "Được rồi, được rồi, không cười ngươi nữa, chỉ là. . . . . ." Nhìn chung quanh một lần, lần này hắn là cải trang ra ngoài, cho nên không thể tùy tiện đi nhà trọ, nếu như bị người khác nhận ra, chẳng những không đi được mà còn phải bị một đường ám sát trở về.

Nhưng bây giờ A Cổ Đạt Mộc phải đi ngoài, làm thế nào đây?

Chợt Hoàn Nhan Trác chỉ khu rừng nhỏ ở phía tây ngoại ô kinh thành: "Vương thượng, không bằng đến bên kia đi?"

Gia Luật Trục Nguyên gật đầu: "Đi thôi, chúng ta chạy tới bên kia!" Rừng trúc một mảnh yên tĩnh, chắc không có mấy người đi qua. Giải quyết ở chỗ đó, chắc không có vấn đề.

. . . . . .

Trên xe ngựa, Đình Vân lo lắng vội vàng đánh xe, không biết vì sao vương gia gấp trở về vương phủ như vậy.

Mà bên trong xe ngựa, người một thân áo trắng níu lấy vạt áo trước ngực mình, không nhịn được lại phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng lại hoàn toàn không để ý, trong lòng chỉ có một ý niệm, trở về phủ! Trở về phủ! Nhưng hắn lại không biết vì sao mình lại gấp gáp muốn trở về như vậy, chẳng qua là cảm thấy giống như có cái gì đó muốn rời khỏi hắn.

. . . . . .

"Vương phi, tiểu thế tử, các ngươi đây là. . . . . . ?" Quản gia đứng ở cửa buồn bực nhìn bọn họ, làm sao giống như dọn nhà vậy, mỗi người còn cầm một bao quần áo.

"Ngươi nói với Hiên Viên Vô Thương, Vũ Văn Tiểu Tam ta ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn!" Mặt lạnh mở miệng, dường như không thèm để ý, nhưng đáy lòng là từng trận đau đớn!

"Hả? Vương phi, chuyện này. . . . . ." Quản gia kia hoảng sợ trợn to mắt, mặt đầy không dám tin nhìn hắn, không phải buổi trưa hôm nay còn rất tốt hay sao? Sao lại đột nhiên thành như vậy!

Hiên Viên Lạc Thần cũng lạnh lùng mở miệng với hư không: "Các ngươi cũng ở lại vương phủ đi!"

Không lâu lắm, đám người áo đen quỳ gối trước mặt hắn: "Tiểu thế tử, thuộc hạ. . . . . ."

"Các ngươi ở lại vương phủ, đừng đi cùng. Nếu không, bản thế tử không khách khí!" Bọn họ đều là ẩn vệ phụ vương cho hắn, nếu thật đuổi theo, không bao lâu hành tung của bọn họ sẽ bại lộ.

Tuy trong lòng hắn không hi vọng phụ vương và mẫu thân tách ra, nhưng phụ vương làm chuyện như vậy, trừng phạt người một thời gian cũng tốt! Nói không chừng qua một thời gian, mẫu thân hết giận sẽ tốt hơn. Nhưng phụ vương, đích xác là thiếu chút dạy dỗ!

"Ngươi thuận tiện nói cho hắn biết, bạn lâu năm Đình Vũ của hắn bị ta giết chết rồi. Nếu hắn muốn báo thù thì tới tìm ta, nhưng với điều kiện hắn phải tìm được!" Nói xong cầm bọc quần áo trong tay, tiêu sái đi.

Tiểu Nguyệt và hai đứa bé lập tức đuổi theo, lưu lại quản gia kia đưa một tay ra, cản cũng không được, không cản cũng không được.

Đám người áo đen kia cũng quỳ một gối xuống, không biết là nên đuổi theo hay không? Bởi vì bọn họ đuổi theo, tiểu thế tử tuyệt đối sẽ muốn mạng của bọn hắn.

Không biết là ai nói một câu: "Nhanh đi bẩm báo vương gia!"

Lời này vừa nói ra, lập tức có một người áo đen phi thân nhảy lên, bay về phía hoàng cung.

. . . . . .

"Tiểu thư, chúng ta đi đâu?" Đến trên đường, Tiểu Nguyệt mở miệng hỏi thăm, chỉ là không dám nhìn sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, không dám nhìn tới nét mặt lạnh nhạt của tiểu thư.

"Đi đâu. . . . . ." Vấn đề này cũng làm cho nàng lọt vào mê mang, chợt cười khẽ một tiếng, "Đi đâu cũng tốt, đi tới chỗ không có người của hắn."

"Mẫu thân, chúng ta ở trên đường đi loạn, sợ rằng chỉ chốc lát nữa liền bị phụ vương tìm được." Hiên Viên Lạc Thần nhíu mày kiếm mở miệng nhắc nhở.

Vũ Văn Tiểu Tam dừng một chút, nhìn cánh rừng phía tây kia một chút: "Chúng ta đi tới bên kia đi!"

"Được!" . . . . . .

. . . . . .

Khi người áo đen kia gặp xe ngựa Hiên Viên Vô Thương ở nửa đường liền nhanh chóng bước tới, ở trước xe ngựa mở miệng: "Vương gia, việc lớn không tốt!"

"Dừng!" Đình Vân kéo ngựa, ngừng lại.

Bên trong xe ngựa truyền ra giọng nói vô cùng từ tính nhưng có chút yếu đuối: "Thế nào?"

"Vương phi, vương phi mang theo tiểu thế tử và tiểu công tử đi rồi!" Người áo đen vội vàng nói.

"Cái gì?" Màn xe bị vén lên, lộ ra khuôn mặt hoa đào tái nhợt, "Ngươi nói cái gì?"

"Vương phi đi rồi. Người nói muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với vương gia. Còn nói, còn nói, nàng giết bạn lâu năm - Đình Vũ của vương gia. Nếu vương gia muốn báo thù, có thể đi tìm người!" Người áo đen kia nói đứt quãng. Ở trong lòng lau mồ hôi, lại nói ẩn chủ là lúc nào thì biến thành "Bạn lâu năm" của vương gia rồi, bọn họ làm sao cũng không hiểu?

Lời này vừa rơi xuống, bọn họ chỉ nhìn thấy bạch quang chợt lóe, người bên trong xe ngựa đã không thấy bóng dáng!

"Vương gia!" Đình Vân lập tức đuổi theo, lúc bệnh cũ của vương gia tái phát là không thể dùng nội lực! Đây. . . . . . nghĩ tới liền tăng nhanh bước chân, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ vương gia.

Rừng trúc ở ngoại ô phía tây, khuôn mặt Vũ Văn Tiểu Tam không chút biểu tình đi lên phía trước, hai đứa bé theo ở phía sau, Tiểu Nguyệt ở ngay bên cạnh, yên tĩnh không tiếng động, lọt và tai chỉ có tiếng côn trùng kêu vang và chim hót, ai cũng không nói gì, cũng đều không biết nên nói cái gì cho đúng.

Chợt, sau lưng truyền đến giọng nói của người kia: "Tam nhi!"

Bước chân dừng lại, đáy mắt thoáng qua một tia bi thương sợ hãi. Rồi sau đó mở miệng về phía Tiểu Nguyệt: "Các ngươi đi trước đi, tới phía trước chờ ta." Nàng cũng nên nói rõ ràng với hắn.

"Dạ!" Tiểu Nguyệt có chút lo lắng nhìn nàng một chút, rồi sau đó mang theo hai đứa bé nhu thuận đi về phía trước. Hai đứa trẻ nhìn cũng không quay đầu lại nhìn phụ thân một cái, chỉ là tự mình đi về phía trước

"Tam nhi!" Giọng nói của hắn lại truyền vào trong tai, mang theo chút suy yếu.

Nàng kìm nén lệ trong đáy mắt, xoay người nhìn hắn. Bọn họ cách nhau chỉ có mười bước chân.

Một nam tử bạch y, xinh đẹp như trích tiên, chỉ là trên vạt áo như tuyết nở rộ một đóa mai đỏ. Hắn muốn xông lên ôm nàng giải thích, nhưng trái tim co rút từng trận làm hắn hô hấp cũng khó khăn, chứ đừng nói di chuyển bước chân.

Mà nàng, một bộ hồng y, diễm lệ như yêu tinh, nhưng đáy mắt đều là thất vọng và bi thương! Nhìn máu trên vạt áo của hắn, trái tim căng lên, không biết máu này là vì sao mà đến. Ngay sau đó, ở đáy lòng nhẹ nhàng trào phúng, sợ là biết Đình Vũ chết rồi, khổ sở trong lòng thôi.

"Ngươi muốn vì Đình Vũ báo thù sao?" Trên gương mặt tuyệt sắc treo một nụ cười lạnh. Đình Vũ chết rồi, có thể khiến hắn bi thương đến mức đó sao?

"Tam nhi, không phải. . . . . . không phải như vậy. Không phải, không phải như nàng nghĩ. . . . . ." Mỗi một câu nói đều đau đến toàn thân run rẩy. Bệnh cũ tái phát, lại dùng nội lực, thân thể dĩ nhiên là không chịu nổi.

"Không đúng? Không phải như vậy thì như thế nào? Ngươi nói đi, ngươi nói ta liền tin ngươi!" Ngoài miệng thì nói nếu ngươi nói ta liền tin ngươi, nhưng trên gương mặt đó lại viết, mặc kệ ngươi nói cái gì, ta đều không tin.

"Tam nhi là, là. . . . . ." Cảm giác ngực hít thở không thông ngày càng mãnh liệt, há mồm lại không nhả ra được một chữ.

Thấy hắn nói hồi lâu cũng không nói được gì. Trên gương mặt tuyệt diễm cười tự giễu: "Thiên hạ này nhiều mỹ nhân như vậy, sao ta lại tin tưởng ngươi sẽ yêu một mình ta. Nói ngươi và Đình Vũ xảy ra chuyện như vậy là do ngươi không biết, nhưng sau đó vẫn còn vương vấn không dứt với nàng ta. Ta cũng từng nói qua không thích nàng ta, nhưng ngươi chỉ là điều nàng ta đi!"

Sao nàng lại quên, trước kia nàng nói không thích người nào, hắn đều trực tiếp giết chết người đó! Tại sao một lần kia chỉ là đuổi đi đây?

"Không, không phải, là . . . . ." Ra sức mở miệng, thế nhưng giọng nói lại nhỏ đến mức mình cũng nghe không rõ. Hắn chỉ vì tình cảm chủ tớ nhiều năm, không có ý gì khác, càng không phải như nàng nghĩ.

Gắt gao cắn môi dưới, dùng sức nặn ra mấy chữ: "Tam nhi, tin ta. . . . . ."

"Ha ha ha. . . . . . Tin ngươi? Là Vũ Văn Tiểu Tam ta ngu xuẩn, ngươi nói ngươi phải đi xem nàng ta, ta còn ngây ngốc nói ta tin ngươi. Ha ha ha. . . . . . Đúng, ta tin ngươi, nhưng ngươi chính là hồi báo ta như vậy sao? Hiên Viên Vô Thương, ngươi nói, hiện tại ta phải tin ngươi như thế nào đây?" Cười điên cuồng, sau khi cười xong, mặt đã đầy ý lạnh.

"Tam nhi. . . . . ." Hắn gọi nàng, nhưng cũng không giữ được bước chân của nàng.

Một thân hồng y xoay người, đưa lưng về phía hắn mở miệng: "Coi như mắt ta mù mới nhìn trúng ngươi. Hiện tại, ta hiểu rồi, đã hiểu rồi. Cho tới bây giờ, ta mới thật sự đã hiểu ngươi, đã hiểu Hiên Viên Vô Thương ngươi! Sau này, hãy coi nhau như người lạ. Ta đi, đừng nhớ!"

Nói xong cũng không quay đầu lại nhìn hắn một cái liền rời đi. . . . . .

Mà nam tử sau lưng nàng rốt cuộc không chống đỡ nổi, té ngã trên đất. . . . . .

Nghe được một tiếng vang kia, bước chân của nàng dừng một chút. Bàn tay nhanh chóng nắm lại thành nắm đấm, trong đầu lại chợt nhớ tới ngày đó ở hoàng cung, hắn cũng ngã xuống đất như vậy để lừa nàng . Hôm nay, lại muốn lặp lại chiêu cũ sao? Cười lạnh, bước chân đã không hề do dự nữa.

Hiên Viên Vô Thương, ta và ngươi, có lẽ thật chỉ là một cuộc kính hoa thủy nguyệt(1). . . . . .

Một nam tử toàn thân áo trắng, mắt chứa bi thương sợ hãi nhìn bóng lưng của nàng. Ý thức càng ngày càng mơ hồ, cười khổ một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi. Tam nhi, Tam nhi của ta, vì sao nàng không chịu tin ta! Vì sao không chịu tin ta! Đừng nhớ, đừng nhớ! Sao ta có thể không nhớ, sao có thể không nhớ. . . . . .

Cặp mắt tà mị đào hoa kia từ từ nhắm lại, khóe mắt rốt cuộc không nhịn được dính vào chút lệ.

"Vương gia!" Đình Vân vừa chạy tới đã nhìn thấy vương gia của mình ngã xuống đất hôn mê. Mà cách đó khoảng năm trăm thước là bóng dáng rời đi của vương phi nhà bọn hắn.

Vương phi, người đúng là quá độc ác! Vương gia té xỉu ở đây, người vẫn không quan tâm mà bỏ đi!

Nhìn bóng lưng của nàng một chút, lại nhìn vương gia trên đất. Cắn răng, liền ôm Hiên Viên Vô Thương trở về vương phủ. . . . . .

. . . . . .

Hội hợp với bọn Tiểu Nguyệt, tâm tình đã bình phục không ít.

"Tiểu thư, người. . . . . ." Tiểu Nguyệt nhìn nàng một chút, sau đó lại nhìn phía sau nàng một chút. Vương gia lại không đuổi tới sao? Nghĩ tới, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

"Ta không sao! Đi mệt chưa?" Nói xong nhìn tiểu nhi tử. Cuồng nhi không có võ công, một đứa bé đi lâu như vậy, chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.

Hiên Viên Sở Cuồng nhìn nàng một chút, khéo léo cười một tiếng: "Mẫu thân, Cuồng nhi không mệt!" Thật ra là rất mệt mỏi, nhưng tâm tình mẫu thân không tốt, hắn không thể chọc mẫu thân không vui.

Vũ Văn Tiểu Tam vuốt ve cái đầu nhỏ của hắn, biết hắn muốn làm mình vui. Mà người kia cũng không có đuổi theo nữa, bọn họ không cần phải chạy trối chết, vì vậy liền mở miệng nói: "Vẫn là nghỉ ngơi một chút đi. Cuồng nhi không mệt, nhưng mẫu thân mệt!" Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh cái cây kia.

Vào thời khắc này, một nam tử mặc áo trắng đi tới từ phía nam rừng trúc. Trên khuôn mặt thanh nhã không có chút biểu tình nào, bước từng bước về phía mấy người Vũ Văn Tiểu Tam.

Đây không phải là Mộ Di Tuyết sao? Có chút kinh ngạc, sao hắn lại tới nơi này?

"Nhiếp chính vương phi, hạnh ngộ!" Giọng nói vẫn êm tai như tiếng trời, dễ nghe như một loại âm thanh trong một hang động không đáy.

"Hạnh ngộ! Không biết tại sao Mộ công tử lại xuất hiện ở nơi này?" Tuy nói nàng không phải rất ưa thích Mộ Di Tuyết, hơn nữa còn rất không thích cặp mắt của Mộ Di Tuyết như có thể nhìn thấu ánh mắt của nàng. Nhưng dù sao người ta từng dạy mình cưỡi ngựa, cho nên nàng vẫn hòa nhã với hắn một chút.

"Tìm ngươi." Nói hai chữ đơn giản.

"Tìm ta làm gì?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc.

Mà Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng ở một bên, thấy Hiên Viên Vô Thương không đuổi theo, cho là phụ vương không cần bọn họ nữa. Nhìn lại dáng dấp nam tử trước mặt cũng rất đẹp trai, trong lòng liền đánh bảng cửu chương, nhưng rất nhanh lại bị mình hủy bỏ. Bọn họ vẫn không nỡ bỏ phụ vương, nhưng tại sao phụ vương lại không đuổi theo?

Trên gương mặt anh tuấn như ngọc thoáng qua một tia phức tạp, môi mỏng khẽ nâng lên nhưng vẫn không mở miệng. Chỉ là nhàn nhạt nói một câu: "Một năm này, ta theo ngươi."

Ách? Đi theo nàng làm cái gì? "Ngươi có ý đồ gì?"

Hỏi xong những lời này, đáy mắt hắn lướt qua một tia tĩnh mịch. Chợt, móc một cây ngân châm ra, đang lúc mọi người chưa kịp phản ứng, bắn về phía Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .

Hiên Viên Lạc Thần muốn đưa tay ngăn cản, lại phát hiện võ công của mình rõ ràng không bằng người này, không chặn lại được.

Mà cây ngân châm kia dưới ánh mắt kinh sợ của Vũ văn Tiểu Tam. Sượt qua cổ nàng, còn để lại một vết máu nhàn nhạt, rơi vào trên cây sau lưng nàng!

"Võ công của Mộ công tử quả nhiên cao siêu! Đâm không kém chút nào!" Trong giọng nói cuồng ngạo khí phách mang theo chút ý cười truyền đến. Không ngờ A Cổ Đạt Mộc - cái tên muốn đi ngoài kia, ngược lại đúng lúc để cho hắn gặp được vị nghĩa muội đặc biệt này của vương.

Trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam không ngừng sợ hãi, rất căm tức nhìn hắn, đang ở bên phải cách mình chưa tới vài mét, thế nhưng không ra tay giúp nàng! Thật là rất quá đáng đó!

Chẳng biết tại sao đột nhiên Tiểu Nguyệt thét lên. Lúc nàng quay đầu lại, thì ra ngân châm của Mộ Di Tuyết là bắn tới con rắn trên cây kia, xác rắn rơi xuống đất. Mím mím môi, mở miệng về phía hắn: "Cảm tạ!"

Gật đầu một cái, ngay sau đó im lặng không lên tiếng, đứng ở một bên.

"Nghĩa muội, có nhớ vi huynh không?" Gia Luật Trục Nguyên nhìn bọc quần áo trong tay bọn họ, đáy mắt thoáng qua một tia thâm sắc

Vũ Văn Tiểu Tam cười lớn một tiếng: "Nhớ." Là rất nhớ, nhìn thấy hắn, tâm tình của nàng cũng không tệ, nhưng chỉ cần nhớ tới Hiên Viên Vô Thương liền cảm thấy đau lòng không chịu nổi.

"Sao các ngươi lại ở chỗ này?" Nhìn thấu trong nụ cười của nàng có chua xót và qua loa, hắn trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.

Tại sao lại ở chỗ này? Cúi đầu, yên lặng một lúc lâu. Vấn đề này, nàng không muốn trả lời.

Hiên Viên Sở Cuồng ở một bên gào to: "Chúng ta không cần phụ thân nữa, cho nên liền bỏ nhà đi!" Trước kia hắn từng nhìn thấy thúc thúc này, có đến thăm mẫu thân một lần, nhưng bị phụ thân đuổi về.

Gia Luật Trục Nguyên nhìn khuôn mặt giống như Vũ Văn Tiểu Tam, không nhịn được cười một tiếng: "Không cần phụ thân nữa, vậy đi theo cữu cữu có được hay không?"

Cữu cữu? Hai đứa trẻ cũng có chút mong đợi nhìn hắn, hắn là cữu cữu của bọn họ sao? Nhưng lần trước, lúc ông ngoại dẫn theo hai cữu cữu đến thăm mẫu thân, không có nhìn thấy hắn mà!

"Mẫu thân, người đó thật sự là cữu cữu của bọn con sao?" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.

Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu cười: "Ừm! Đúng!" Coi như là cữu cữu đi.

Nhìn bộ dáng suy sụp của nàng một chút, hoàn toàn không giống bộ dáng gặp gỡ năm đó! Lắc đầu một cái mở miệng: "Có muốn đi tới đại mạc của ta chơi một chút hay không?"

"Hả?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc, đi đại mạc? Vẫn là không muốn đi, vì không quen thuộc cuộc sống ở nơi đó! Mở miệng từ chối nhã nhặn, "Đa tạ ý tốt của huynh, chỉ là đại mạc quá xa, cho nên. . . . . ."

Thế nhưng hắn lại giống như ca ca, nở nụ cười với nàng. Trong nụ cười có bao dung, sờ sờ đầu của nàng: "Không vui, cứ coi như về nhà mẹ một chuyến đi."

Lời này lại làm cho hốc mắt Vũ Văn Tiểu Tam xuất hiện chút lệ quang, càng nhớ nhung cha mẹ kiếp trước của mình. Ở hiện đại, nếu ở nhà chồng bị uất ức là nên về nhà mẹ đẻ. Nhưng khi nàng quyết định rời khỏi Hiên Viên Vô Thương, nàng hoàn toàn không nghĩ mình phải đi đâu. Một nhà Vũ Văn tướng quân đối xử với nàng rất tốt, nhưng trong tiềm thức, nàng lại không có chân chính coi đó là nhà mẹ của nàng.

"Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn khóc nhè hả?" Trong giọng nói cuồng ngạo mang theo chút ân cần, "Đi tới đại mạc của ta chơi một chút, có lẽ qua một thời gian, tâm trạng sẽ tốt hơn!"

Nàng gật đầu một cái, trong mắt hàm chứa một chút lệ quang, nói: "Được!" Không vì cái gì khác, chỉ vì hắn nói một câu "Nhà mẹ" , chỉ vì hai chữ này khiến nàng xúc động. Thậm chí từ tận đáy lòng đã chân chính coi hắn như người thân. Nhà mẹ . . . . . . Người thân!

Chú thích:

(1) Kính hoa thủy nguyệt: thành ngữ, hoa trong gương, trăng trong nước, đây là mượn cảnh để diễn tả tâm sự, diễn tả một điều gì đó rất hư ảo, từ này xuất xứ từ nhà thơ Bùi Hưu đời Đường “Tranh vanh đống lương, nhất đán nhi tồi, thủy nguyệt kính tượng, vô tâm khứ lai”

Mà Mộ Di Tuyết đứng yên lặng một bên lại nhíu mày. Không phải sư phụ nói Hiên Viên Vô Thương và nữ nhân này phải ở chung một chỗ sao? Tại sao nàng ta có thể bỏ đi? Bàn tay dưới tay áo bào to lớn, bấm ngón tay tính toán một chút, trong nháy mắt liền tỉnh ngộ.

"Mẫu thân, chúng ta đi theo vị thúc thúc này....à không phải, đi theo cữu cữu đến đại mạc sao?" Nhưng đại mạc là nơi nào? Tiểu Sở Cuồng vẫn có chút không hiểu.

"Ừm! Đúng, có lẽ ở đó sẽ chơi rất vui. Cuồng nhi có muốn đi không?" Cười nhìn hắn.

"Muốn đi!" Hiên Viên Sở Cuồng cười hì hì gật đầu một cái.

Như vậy, đã quyết định xong.

"Không biết Mộ công tử chuẩn bị đi nơi nào?" Gia Luật Trục Nguyên nhìn hắn. Hai mắt sắc bén như chim ưng dính vào chút thần thái phức tạp.

"Nàng đi nơi nào, ta liền đi nơi đó." Giọng nói giống như thần tiên.

Khiến Gia Luật Trục Nguyên không nhịn được tán thưởng ở trong lòng một câu, không hổ là cao đồ của Thiên Sơn lão nhân! Không hổ với danh tiếng là người đến gần với thiên đạo nhất! Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy, giống như là truyền đến từ chân trời! Chỉ là. . . . . . "Mộ công tử cũng muốn đi tới Mông Man quốc của ta làm khách?"

"Ta phải giúp nàng." Bốn chữ, nhàn nhạt. Lại tỏ rõ thái độ, ta phải giúp nàng, chỉ đi làm khách mấy ngày mà không được sao? Không phải ngươi nói nơi đó của ngươi là nhà mẹ của nàng sao?

Bốn chữ này hình như không liên quan gì với câu hỏi của Gia Luật Trục Nguyên, nhưng lại làm cho khóe miệng Gia Luật Trục Nguyên giật giật. Từ chối cho ý kiến, xoay người đi, chỉ là cho Hoàn Nhan Trác một cái nháy mắt.

Hoàn Nhan Trác lập tức hiểu ý, ý vương thượng là bảo hắn không lưu lại một chút dấu vết việc bọn hắn đã tới đây.

Nhưng tại sao phải làm vậy? Nhìn bóng lưng Vũ Văn Tiểu Tam một chút, đáy mắt thoáng qua một tia thâm sắc. Hắn ngược lại nhớ, mỗi lần nghe người ta nhắc tới "Ngọc Diện công tử" và "Bách Độ" , vương thượng luôn nhịn không được cười khẽ rồi thở dài, vương thượng đây là có lòng riêng đi?

Đoàn người cười cười nói nói đi về phía trước, mà Mộ Di Tuyết chỉ nhàn nhạt đi theo sau lưng của bọn họ. Không gần không xa, khoảng cách đúng năm bước chân.

. . . . . .

Mông Man đế quốc.

Ban đêm, sau khi chăm sóc cho hai đứa bé đi ngủ, nàng liền bước ra khỏi lều.

Nhìn trăng sáng trên bầu trời một chút, lại không nhịn được nhớ tới người kia. Nàng tin tưởng, lấy năng lực của hắn nhất định có thể tìm được nàng, nhưng hắn lại không tìm được. Như vậy chỉ có một giải thích, đó chính là hắn không tìm, căn bản là không đi tìm.

Chỉ chốc lát sau, bên cạnh xuất hiện một bóng dáng một người mặc bạch y.

"Người đã đi theo ta tám tháng rồi, vẫn đi theo tiếp sao?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút bất đắc dĩ nhìn hắn. Mà giờ phút này, Gia Luật Trục Nguyên cũng xuất hiện ở nơi này.

"Một năm." Nói đơn giản hai chữ. Nhìn Gia Luật Trục Nguyên một chút, lạnh nhạt nơi đáy mắt thoáng qua một tia thâm sắc, rồi sau đó xoay người rời đi.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bóng lưng của hắn, không thú vị mím mím môi! Người này đi theo nàng gần tám tháng, mỗi lần đều xuất quỷ nhập thần, nói chuyện có thể ngắn bao nhiêu thì ngắn bấy nhiêu. Kỳ quái nhất chính là, mỗi lần Gia Luật Trục Nguyên xuất hiện, hắn liền quay đầu bỏ đi, giống như rất không muốn gặp Gia Luật Trục Nguyên.

"Nghĩa muội, muội đang nghĩ cái gì?" Có phải đang suy nghĩ đến người nam nhân kia không? Ban đầu, lúc bọn họ tới Mông Man đế quốc, hắn đã sai người xóa hết dấu vết, không còn chút gì. Cho nên muốn lần theo manh mối để tìm được bọn họ, trên căn bản là không thể nào.

Mà tám tháng, người nam nhân kia cơ hồ đã lật tung Hiên Viên đế quốc và Dạ Mị đế quốc, cũng đi Long Diệu đế quốc và Thanh Loan đế quốc để tìm. Dĩ nhiên, cũng không có bỏ qua nơi ở của hắn.

Thuộc hạ của Hiên Viên Vô Thương hắn tất nhiên lợi hại, nhưng Gia Luật Trục Nguyên hắn cũng không phải là ngồi không. Ở trên địa bàn của hắn, hắn muốn giấu ở một người còn không dễ dàng sao?

"Không nghĩ gì hết, chỉ là nhìn trăng sáng một chút mà thôi." Nghỉ một đằng nói một nẻo mở miệng, quay đầu lại cười với hắn. Nghĩa huynh này đối xử với mình cực kỳ tốt, tám tháng này nàng muốn thứ gì, hắn đều cho nàng thứ đó, khiến những ngày nàng sống còn tiêu sái hơn cả hoàng đế.

Nhìn trăng sáng một chút? Biết nàng không nói lời thật lòng, nhưng hắn cũng không nói ra. Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng sáng kia một chút, tâm tư cũng có chút phức tạp.

Hắn giữ nàng ở bên người, cản trở người của Hiên Viên Vô Thương, không để cho bọn họ tìm được nàng là bởi vì nàng tinh quái, luôn mang cho hắn rất nhiều vui vẻ. Thậm chí đến bây giờ, hắn vẫn không thể quên cảnh tượng lúc bọn họ mới gặp nhau. Nhưng tám tháng này, dù nàng đang cười, nhưng chỉ là nụ cười giả tạo. Nào có chút thú vị như trước kia?

Đã biết là do mình, nhưng vẫn không biết làm sao cho đúng?

"Muội đang nhớ hắn?" Sâu kín mở miệng, hình như là hỏi, nhưng trong giọng nói lại là chắc chắn.

Nhớ hắn, nhớ hắn sao? Sao nàng có thể không nhớ hắn? Nhưng nhớ hắn thì thế nào? Có thể thế nào chứ? Có thể thay đổi thứ gì? Cười khổ mở miệng: "Không nhớ!"

Nàng không muốn nhớ, nhưng lại không kiềm chế được mà nhớ hắn.

Người kia, bây giờ là một thân một mình, hay là trái ôm phải ấp đây?

Suy nghĩ một chút, lấy tin tức mình vừa nhận được nói ra: "Hắn muốn thành thân."

Đúng như trong dự đoán của hắn, thấy sắc mặt nàng cứng lại.

Yên lặng một lát, nhàn nhạt đáp một tiếng: "À."

À, đã biết nhưng lại bày tỏ không quan tâm. Nhưng vì sao trong lòng lại đau giống như hít thở không thông đây? Đều nói thời gian là loại thuốc tốt nhất để chữa vết thương lòng, nhưng đã tám tháng rồi....Tám tháng rồi, tại sao nàng vẫn không thể nào quên hắn, nhưng hắn lại muốn lấy vợ rồi.

"Tân nương là tiểu quận chúa của quận vương Dạ Hoằng Quy của Dạ Mị đế quốc." Nói tiếp.

"Ừ." Vẫn là một chữ giống như thanh tâm quả dục .

Gia Luật Trục Nguyên nhíu mày, quay đầu nhìn nàng: "Sao muội không hỏi vì sao?"

"Tại sao?" Theo lời hắn hỏi, chỉ là trong giọng nói không hề có vẻ quan tâm muốn biết. Tại sao, có thể vì cái gì chứ, coi trọng thì cưới thôi. Chỉ là nàng có chút không hiểu, hắn không cần nàng, nhưng sao ngay cả hai cái đứa bé mà hắn cũng không cần chứ?

Hắn đợi nàng, không giống giả bộ. Nhưng bây giờ. . . . . . thật ra thì nàng cũng có chút không phân rõ rồi. Rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả.

"Thật ra thì huynh cũng không biết tại sao. Chỉ biết là hắn cầu hoàng thượng ban hôn. Nhiếp chính vương Dạ Mị quốc muốn kết hôn, chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên là thiên hạ đều biết." Hắn muốn nói cho nàng biết? Thật ra thì tám tháng này, trừ Hiên Viên Vô Thương đang tìm nàng, Hiên Viên Ngạo và Hiên Viên Mặc cũng đều đang tìm nàng. Nhưng hắn mất rất nhiều công sức mới có thể che giấu.

"Ừ."

"Sau khi Tam vương gia của Hiên Viên đế quốc biết chuyện này, đã đi Dạ Mị đế quốc đánh một trận với hắn." Nói tiếp một chuyện khác.

"Ừ." Vẫn là nhàn nhạt như vậy.

"Chẳng lẽ muội không hiếu kỳ ai thắng ai thua sao?" Lấy tính tình trước kia của nàng, chắc hẳn sẽ nhảy dựng lên hỏi sau đó thì thế nào?

"Ai thắng ai thua?" Tâm tình vẫn không có chút dao động.

Hắn rốt cuộc không nhịn được thở dài một tiếng: "Thật ra thì tám tháng này hắn một mực tìm muội. Nhưng mà huynh lại không biết tại sao hắn đột nhiên quyết định lấy vợ. Hiên Viên Ngạo đánh hắn, hắn cũng không đánh trả. Huynh chỉ biết như thế."

Nàng nghe, bình tĩnh yên lặng. Cái gì cũng không nói.

"Kỳ thật bởi vì huynh có ý che giấu muội, cho nên hắn mới không thể tìm được muội. Muội sẽ không trách huynh chứ?" Thật ra thì nói xong hắn cũng cảm thấy buồn cười, làm sao sẽ không trách chứ? Có lẽ để cho hắn ta tìm được nàng, cũng sẽ không có chuyện nhiếp chính vương đón dâu. Nàng tự nhiên cũng không cần đau lòng khổ sở.

"Không biết. Muội nên cám ơn huynh." Quả thật là nên cảm ơn hắn, "Nếu không phải huynh giúp ta che giấu, làm sao ta biết được tình cảm hắn đối với ta, chỉ có tám tháng đây."

Tám tháng không tìm được nàng, liền cưới người khác.

"Aizz. . . . . ." Gia Luật Trục Nguyên thở dài một tiếng, đã không biết nên nói gì rồi.

Nàng vuốt ve bụng của mình, đã chín tháng, xem chừng cũng sắp lâm bồn rồi. Nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng là vì cái gì mà đến, nàng cũng có chút hoài niệm.

"Đại hôn của hắn là lúc nào?" Nhàn nhạt mở miệng hỏi, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì.

"Lúc nào. . . . . ." Tính toán một chút ngày, "Chắc là ba ngày sau."

"Huynh phải đi chúc mừng sao?" Nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc đón dâu, chắc hắn muốn đi chúc mừng chứ?

Cười cười: "Không đi." Hắn và Hiên Viên Vô Thương cũng không có bao nhiêu giao tình, có đi hay không cũng không có quan hệ.

"À." Lại một tiếng nhàn nhạt.

"Muội. . . . . ." Không hận? Không oán? Không khóc? Không làm khó? Đây là biểu hiện một nữ nhân bình thường nên có sao? Chính hắn cũng cảm thấy tức giận thay nàng. Mà nàng lại là một bộ dáng không sao cả.

"Huynh trưởng, khi nào thì huynh lấy vợ?" Hắn đã 27 tuổi đi? Lại còn không chịu thành hôn.

Lấy vợ. . . . . ."Ha ha ha, hiền muội, muội không nói, huynh ngược lại thật ra đã quên chuyện này" Đây là lời nói thật, trước kia các đại thần động một chút là thích thuyết giáo một phen, muốn hắn thành thân. Thậm chí lúc không có chuyện gì làm, còn chạy đến bên ngoài lều của hắn quỳ một đêm, buộc hắn đón dâu.

Nhưng lúc đó trong lòng hắn chỉ có thiết kỵ của mình, quét ngang thiên hạ, làm gì nghĩ tới vấn đề thành hôn hay không chứ? Luôn cảm thấy nữ nhân sẽ ngăn cản mình.

Vì vậy vẫn luôn không để ý chuyện này, các đại thần cầu xin luôn không có được kết quả. Cuối cùng cũng chết tâm, mấy năm này đều không nhắc tới. Không đề cập, hắn liền không để ý.

Hắn làm sao biết, các đại thần mới đầu là tuyệt vọng, nhưng yên lặng hơn hai năm, lúc muốn nói lần nữa thì Vũ Văn Tiểu Tam xuất hiện. Hắn đối với nàng đều là có cầu tất ứng, vì vậy mọi người đều cho rằng đứa bé trong bụng Vũ Văn Tiểu Tam chính là của vương. Bao gồm hai tiểu hài tử kia, bọn họ cũng cho là chính là con trai của vương. Bọn họ chỉ chờ Vũ Văn Tiểu Tam sinh con xong, mới xin cho nàng một thanh phận là vương hậu!

Mà hiểu rõ mọi chuyện chỉ có A Cổ Đạt Mộc và Hoàn Nhan Trác, vì giúp vương thượng che giấu thân phận của Vũ Văn Tiểu Tam, cho nên cũng không nói gì.

"Nghĩa huynh không chuẩn bị cưới cho ta một tẩu tẩu sao?" Hỏi lời này, nàng quay đầu nhìn hắn một chút, trên mặt lộ ra chút ý cười.

Trên khuôn mặt khí phách lộ ra một nụ cười cực kỳ cuồng ngạo: "Thiên hạ này không có nữ nhân xứng với trẫm!" Lúc nói lời này, gió đêm nổi lên, tay áo tung bay đầy khí phách, thật là có chút tư thế đứng ngạo nghễ trên thiên hạ!

"Vậy huynh trưởng không cưới vợ sao?" Tám tháng này, đây là lần đầu tiên nàng quan tâm đến một chuyện như vậy, thậm chí có chút bộ dáng truy hỏi kỹ càng sự việc.

"Không cưới!" Dù sao đã nhiều năm như vậy, cưới và không cưới cũng không có bao nhiêu khác biệt.

"Vương vị của huynh. . . . . . ?" Sinh con nối dõi cũng là trách nhiệm của vương. Hắn không thành hôn, vương vị sẽ do ai thừa kế?

"Vương vị, để cho con trai của đệ đệ ta thừa kế, cũng giống nhau thôi." Dù sao làm vương, hắn cũng không để lại thiên hạ cho đời sau của hắn, lại đưa cho người khác, cũng tránh cho con trai của mình nói cha vô năng.

Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam mới chăm chú nhìn hắn: "Huynh trưởng, nếu huynh đã không cưới, vậy giúp muội một việc được không?"

"Có lời gì cứ nói, huynh có khi nào cự tuyệt yêu cầu của muội chưa?" Cho tới bây giờ đều là nàng muốn thứ gì, hắn sẽ cho cái đó.

"Lấy muội!" Hai chữ, vang vang có lực.

"Muội nói cái gì?" Hắn thậm chí hoài nghi là mình nghe lầm, sao nàng có thể nói ra lời như vậy? Không phải nàng thích người đó. . . . . . Nghĩ tới liền hiểu ra, "Muội muốn làm cho hắn xem?"

"Dạ!" Nàng muốn hắn biết, Vũ Văn Tiểu Tam nàng cũng không phải là không thể không có hắn. Hắn có thể đón dâu, nàng cũng có thể lập gia đình. Ai cũng sẽ không thua!

"Được thôi." Nở nụ cười không sao cả. Một vị trí vương hậu, hắn không coi là cái gì. Huống chi, hắn cũng chưa chuẩn bị đón dâu, "Vậy có muốn ta lan truyền tin tức này ra ngoài?"

Nếu không phải lan truyền đến chỗ Hiên Viên Vô Thương đó, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì?

"Ừ. Ngày thành hôn là ba ngày sau." Ba ngày sau, hắn cưới người khác, nàng gả cho người khác, từ đó hai bên đều không liên quan gì đến nhau.

Gia Luật Trục Nguyên cười cười, hắn tự nhiên biết nàng không phải thật tâm gả cho hắn. Lần thành thân này, bất quá là tượng trưng mà thôi. Ba ngày sau, thật ra thì chuẩn bị ngược lại có chút phiền phức.

Nhưng chỉ làm một tuồng kịch mà thôi, cũng không cần quá chân thực!

"Được, ba ngày sau."

. . . . . .

Ba ngày sau, thiên hạ đều biết vương của Mông Man đế quốc, Gia Luật Trục Nguyên muốn thành thân. Người muốn cười lại là vương phi trước kia của nhiếp chính vương Dạ Mị đế quốc!

Cả nước Mông Man đế quốc đều kinh hãi! Đám đại thần kia càng thêm hận không được buổi lễ trực tiếp gặp trở ngại! Làm một hồi lâu, bọn họ cho nàng thật sự là vương hậu, không ngờ lại là vương phi trước kia của người ta! Mà hai đứa bé kia, cộng thêm đứa bé trong bụng, đều không phải là của vương!

Đám cưới chuẩn bị trong ba ngày ba đêm, văn võ bá quan cả triều quỳ trước trướng của vương ba ngày ba đêm! Không nói đến vương của bọn họ muốn kết hôn là phi tử trước kia của người khác, còn là nữ nhân có hai đứa bé, còn ôm một bụng bầu. Vậy mà vương còn muốn cưới nàng, đây không phải là chuyện cười lớn sao?

Người trong thiên hạ nhìn thì giống như không nói gì, thật ra đều đang chờ đợi xem chuyện cười của vương! Đây chính là đội nón xanh mơn mởn đó, so với màu xanh của ngọn núi còn tươi hơn! So màu xanh của lá cây khắp núi còn xanh hơn! Thật không rõ vương là đang suy nghĩ cái gì!

Nhưng bọn hắn quỳ ba ngày ba đêm, cũng không hề ảnh hưởng gì đến vương của bọn hắn!

Lúc nên ăn cơm thì ăn cơm, lúc nên uống trà thì uống trà. Dứt khoát miễn lâm triều luôn, nói không muốn nhìn thấy khuôn mặt bọn họ làm cho người ta chán ghét.

Cho nên hôn lễ vẫn tiến hành đúng giờ .

"Ca ca, huynh nói mẫu thân là thật muốn gả cho cữu cữu sao?" Nhìn đám người đi lui đi tới, từng tỳ nữ vào trướng thay đổi y phục cho mẫu thân.

Sau khi hai đứa bé ba tuổi rình cách trướng của Vũ Văn Tiểu Tam khoảng mười thước.

Hiên Viên Lạc Thần mím mím môi, gật đầu một cái: "Nhất định là đúng! Phụ thân cũng đón dâu rồi!" Hiên Viên Lạc Thần nói xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ xuất hiện vẻ mặt xám tro. Hắn thật không nghĩ tới phụ thân lại có thể cưới người khác! Không phải phụ thân rất thích mẫu thân sao?

"Ca ca, thật ra thì ta nhớ phụ thân rồi!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, trong cặp mắt to ngập nước chứa đầy nước mắt. Bọn hắn đã đi lâu như vậy, tám tháng, tám tháng không có nhìn thấy phụ thân rồi đó! Tuy có lúc phụ thân rất xấu, không thương bọn họ, thích ném bọn họ khắp nơi, nhưng bọn họ đều biết thật ra phụ thân rất thương bọn họ.

Nhưng tại sao, cũng đã tám tháng rồi mà phụ thân vẫn không đi tìm bọn hắn, còn muốn cưới nữ nhân khác! "Ca ca, có phải phụ thân không quan tâm chúng ta rồi không?" Nhất định là phụ thân không cần bọn họ nữa, cũng không cần mẫu thân rồi.

Tiểu Lạc Thần nghe lời này của hắn, đáy mắt cũng xuất hiện chút lệ quang, cắn răng mở miệng: "Chúng ta cũng không cần phụ thân nữa!" Thật ra thì hắn cũng nhớ phụ thân rồi!

"Ca ca, chúng ta trở về làm phụ thân không thể cưới người khác nữa có được hay không?" Cắn môi dưới, nước mắt trong đôi mắt đó rốt cuộc không nhịn được nữa mà chảy ra, lăn dài trên gò má mềm mại.

Làm phụ thân không thể cưới người khác, nhưng mẫu thân đã muốn gả cho người khác rồi! "Ngươi, tên đần độn này!" Rống một tiếng về phía Hiên Viên Sở Cuồng, nhưng mình cũng không nhịn được mà khóc lên.

Tiểu Nguyệt ở một bên nhìn hạ nhân giúp Vũ Văn Tiểu Tam thay y phục, đáy lòng bách vị tạp trần.

Vũ Văn Tiểu Tam cứ ngồi như vậy, không nhìn ra là vui hay buồn. Những ngày này, chuẩn bị hôn lễ của nàng, nhưng tin tức nghe được đều là hôn lễ của hắn.

Nghe nói nhiếp chính vương Dạ Mị quốc ném vạn kim, mời thợ thủ công đệ nhất thiên hạ xây phòng bằng ngọc lưu ly cho tân vương phi của hắn. . . . . .

Nghe nói đích thân nhiếp chính vương Dạ Mị quốc mới tú nương đệ nhất thiên hạ, thêu giá y cho tân vương phi của hắn. . . . . .

Nghe nói. . . . . .

Nghe nói rất nhiều rất nhiều, đơn giản đều là tin tức hắn muốn cưới tân vương phi. Cười lạnh một tiếng, Hiên Viên Vô Thương, ngươi cưới người khác, Vũ Văn Tiểu Tam ta cũng có thể gả cho người khác!

. . . . . .

Tại đại sảnh hôn lễ.

Trên khuôn mặt Gia Luật Trục Nguyên treo một nụ cười không rõ ý, chờ tân nương bụng lớn che khăn voan đỏ. Trong lòng cũng có chút thầm than, không phải mình đối với nàng quá tốt rồi sao! Sau hôn lễ này, mặt mũi của mình sợ là mất hết rồi!

Vương của Mông Man đế quốc, đội nón xanh lên đầu mình!

"Nhất Bái Thiên Địa!" . . . . . .

"Nhị Bái Cao Đường!" . . . . . .

"Phu thế. . . . . ."

Đúng lúc này, đột nhiên chân Vũ Văn Tiểu Tam mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất! Thật may là Gia Luật Trục Nguyên kịp đỡ nàng: "Muội làm sao vậy?" Khăn voan đỏ rơi xuống đất, lộ ra dung nhan hơi tái nhợt.

Nàng che bụng của mình: "Muội giống như là muốn sinh!"

"Mời bà mụ! Nhanh đi mời bà mụ!" Hỉ nương vội vàng kêu một tiếng.

Trong hôn lễ lại muốn sinh. Aizz, đây thật là. . . . . .

Nàng lại cười, cười ra nước mắt. Nàng muốn sinh, thời điểm nàng muốn sinh cũng là lúc hắn thành thân! Lúc hắn thành thân. . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện