Một nam tử mặc y phục màu đen đứng ở trước mặt của nàng, bên trong lộ ra áo nạm vàng, thắt lưng bằng đai ngọc, ngũ quan như được điêu khắc sắc bén tản ra khí tức cuồng ngạo. Đáy mắt có ý cười nhìn chằm chằm nàng không nháy mắt một cái. . . . . .

Đại khái cao khoảng 1m85, trước ngực còn có thể thấy rõ cơ ngực phập phồng, mãnh nam! Mãnh nam đó!

Khóe môi mỗ nữ trượt xuống một giọt chất lỏng không rõ. Tiểu Nguyệt ở một bên nâng trán, cảm thấy thật mất thể diện!

"Ngươi chính là ‘ công tử ’ mà cái tên ngốc kia nói sao?" Vũ Văn Tiểu Tam dùng quạt chỉ chỉ Hoàn Nhan Trác.

Tên ngốc? Hoàn Nhan Trác không dám tin trợn to mắt! Tên Hoàn Nhan Trác, thiên hạ đều biết! Học phú ngũ xa, tài trí hơn người, làm sao đến trong miệng người này, hắn lại trở thành tên ngốc rồi hả? Gia Luật Trục Nguyên sảng lãng cười một tiếng, khí phách hiển rõ: "Đúng vậy, không biết tại hạ có thể diện mời công tử tụ họp một chút không?"

Lần này vẻ mặt Hoàn Nhan Trác đầy kinh ngạc nhìn vương thượng của mình. Làm sao vương thượng sẽ dùng xưng hô tôn kính "Tại hạ" đối với người này? Đây là lời nói vương thượng sẽ nói ra sao?

"Ai da, ta vừa thấy công tử đã cảm thấy chỉ hận không được gặp sớm hơn. Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi tụ họp nào!" Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng mở miệng, đã có chút không thể chờ đợi. Tuy nói không thể nào cùng trai đẹp này...nữa, nhưng được thưởng thức ở khoảng cách gần thì vẫn rất tốt!

Tiểu Nguyệt vuốt ve cái trán đau nhức, nàng cũng biết sẽ lại có bộ dạng này mà!

Gia Luật Trục Nguyên lại nhíu nhíu mày, tại sao hắn cảm thấy ánh mắt của người này nhìn mình có chút. . . . . . nóng bỏng?

Tuy là kinh ngạc, nhưng vẫn là mở miệng cười: "Xin mời!"

. . . . . .

Bộ dáng Hoàn Nhan Trác như bị đả kích đi vào theo, cõi lòng Tiểu Nguyệt đầy lo lắng cũng đi vào theo. Aizz, cũng không biết tiểu thư đi vào sẽ có chuyện gì hay không? Mặc dù hai người kia không giống như người xấu, nhưng mà thần thần bí bí đều làm cho người khác cảm thấy có chút lo lắng. Đây chắc là giác quan thứ sáu của nữ nhân mà tiểu thư hay nói đi!

Vừa bước vào cửa, A Cổ Đạt Mộc liền muốn xông tới chỗ Vũ Văn Tiểu Tam, nhưng nhớ tới vương thượng cũng đang ở đây, không nên quá mức càn rỡ, vì vậy mặt hắn đầy cuồng nhiệt nhìn nàng. Tự nhiên có một ánh mắt nóng bỏng còn mang theo vẻ cực kỳ coi trọng quét tới chỗ Vũ Văn Tiểu Tam, nàng giựt giựt khóe miệng, chẳng lẽ tên này là đoạn tụ?

"Công tử, mời ngồi!" Gia Luật Trục Nguyên chỉ chỉ ghế dài bên kia.

Vũ Văn Tiểu Tam lập tức nghênh ngang ngồi xuống: "Công tử, lúc nãy tại hạ quên hỏi, không biết có phải công tử tính mời tại hạ ăn cơm đúng không?" Lại nói nàng cũng có chút đói đói rồi!

Lúc này A Cổ Đạt Mộc có không ít cảm giác như gặp được tri kỷ! Người này ăn nói sảng khoái, là loại người ngay thẳng giống hắn! Không có chút nào giống như vương thượng và những đại thần kia, toàn một đám đa mưu túc trí, không biết là đang suy nghĩ ý đồ gì!

Gia Luật Trục Nguyên lúc này nở nụ cười: "Sảng khoái! Tại hạ chính là thích kết giao với những người như công tử! Trác, chuẩn bị thức ăn!"

"Dạ!" Hoàn Nhan Trác lui ra ngoài.

Vũ Văn Tiểu Tam một tay chống cằm, mắt đẹp ẩn tình, không nháy một cái nhìn chằm chằm Gia Luật Trục Nguyên, mãnh nam! Mãnh nam đấy! Không biết nếu so sánh với Thương Thương thì người nào lợi hại hơn đây!

Nghĩ tới đó khóe môi mỗ nữ lại lộ ra một nụ cười bỉ ổi. Đặc biệt sao?(câu này chắc câu chửi thề gì đó, không hiểu lắm, trong cv là vãi luyện ai biết nói cho mình với nha) Vì sao nơi này không phải là nước nữ tôn? Vì sao nàng không phải là nữ hoàng? Nghĩ tới chợt có chút ghen tị với Phượng Phi Yên rồi !

"Vì sao công tử lại nhìn tại hạ như vậy?" Tuy nói ánh mắt của nàng đúng là tương đối quỷ dị, nhưng Gia Luật Trục Nguyên hắn có việc gì chưa từng trải qua, làm sao bị một ánh mắt nho nhỏ của nàng hù được?

Vũ Văn Tiểu Tam bị hắn nói như thế, lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ , cười hì hì mở miệng nói: "Tại hạ chỉ nhìn khí phách sắc bén trong ánh mắt của công tử thôi, thật sự là tuấn lãng phi phàm, tương lai nhất định sẽ có nhiều thành tựu lớn! Cho nên nhất thời nhịn không được nhìn nhiều hơn một lát!"

Tiểu Nguyệt ngửa mặt lên trời liếc mắt, bây giờ đẳng cấp tìm lý do của tiểu thư càng ngày càng cao! Có thể so sánh với Trương Thiên Sư rồi! (Trương Thiên Sư là một đạo sĩ đời nhà hán, tên thật là Trương Lăng, các bạn có thể tìm thêm trên google)

Không ngờ A Cổ Đạt Mộc vừa nghe, hẳn vô cùng hưng phấn, vọt tới trước mặt nàng: "Ngươi cũng cảm thấy công tử nhà ta tương lai sẽ thành tựu lớn sao?" Đây không phải là nói vương thượng bọn họ nhất định sẽ nhất thống thiên hạ sao?

"Lui ra!" Gia Luật Trục Nguyên hét to một tiếng, A Cổ Đạt Mộc lập tức ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Vũ Văn Tiểu Tam có chút không hiểu nhìn hai người bọn hắn, đây là tình huống gì hả?

"Công tử hiểu số trời?" Sắc mặt của Gia Luật Trục Nguyên giờ phút này có chút nghiêm túc.

Ặc, nói không hiểu thì không phải lời nói dối của nàng sẽ bị vạch trần sao? "Hiểu sơ sơ!" Nói xong giống như thâm trầm cúi đầu, bưng ly rượu lên chạm khẽ. Dư quang khóe mắt liếc trộm Gia Luật Trục Nguyên, nhìn xem trên mặt hắn có vẻ hoài nghi không?

"Công tử có thể nhìn ra tại hạ từ phương nào đến? Và muốn đi nơi nào không?" Giờ phút này hắn đã hơi cảnh giác.

Vũ Văn Tiểu Tam chỉ nghĩ hắn muốn thử mình, vì vậy gật gù đắc ý mở miệng: "Đến chỗ cần đến, về nơi cần về! Không biết tại hạ nói đúng hay không?" Những lời này không có vấn đề gì chứ?

Quả nhiên hắn vừa nói xong, con ngươi sắc bén như chim ưng của Gia Luật Trục Nguyên xẹt qua chút thâm ý, cuối cùng không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa.

"Không biết công tử là nhân sĩ phương nào? Nhà ở nơi đâu?" Mở miệng lần nữa.

Vũ Văn Tiểu Tam phòng bị nhìn hắn một cái: "Ngươi hỏi làm gì? Muốn đến nhà ta ăn chực sao? Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!"

Lời này vừa nói ra, Gia Luật Trục Nguyên suýt nữa bị sặc bởi nước miếng của mình, im lặng nhìn nàng! Người đàn ông này không chỉ có tự luyến, còn tiểu khí nữa! Vậy bộ dáng đại khí nghiêm nghị vừa nãy là từ đâu tới?

"Ai nha, bất quá nhìn chúng ta hợp ý như vậy. Nếu ngươi trả tiền cơm như lời nói ngươi nói, ta cũng không phải là không thể mời ngươi ăn một bữa cơm!" Người nào đó chẳng biết xấu hổ mở miệng lần nữa.

Khóe miệng Gia Luật Trục Nguyên co quắp nghiêm trọng mấy cái, nói nếu hắn trả tiền cơm, thì nói "Hắn" sẽ mời ăn cơm? Gia Luật Trục Nguyên hắn còn chưa có gặp qua người có thể làm cho người ta không nói được lời nào như vậy đâu!

Lúc này cũng không hỏi hắn về cái vấn đề này nữa: "Tại hạ vừa thấy công tử đã cảm thấy rất hợp ý, không biết công tử có thể kết giao với tại hạ không?"

"Nếu không chúng ta kết bái đi?" Trực tiếp trả lời một câu như vậy.

Gia Luật Trục Nguyên sững sờ trong chốc lát, lúc này cười ha ha: "Tốt! Tốt! Ta rất thích người sảng khoái! Kết bái thì kết bái! Mộc, đi chuẩn bị!"

"Hả?" A Cổ Đạt Mộc ngơ ngác nhìn hắn, "Công tử, ngài thật muốn kết bái với hắn sao?" Đùa gì thế? Vương thượng thân phận cao quý, sao có thể kết bái với người này? Đây không phải là. . . . . . Đây không phải là trò cười lớn nhất thiên hạ sao!

"Kêu ngươi đi chuẩn bị thì ngươi đi chuẩn bị ngay đi!" Chẳng biết tại sao hắn nhìn người trước mặt này có một loại rất cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở nơi nào. Người này mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng thoải mái, trong tiềm thức luôn có một âm thanh nói cho hắn biết kết bái với hắn sẽ không sai!

Quả thật sẽ không sai, nhưng mà cũng không có quá đúng!

"Dạ!" Vẻ mặt A Cổ Đạt Mộc không thể tưởng tượng nổi bước ra cửa phòng. Mặc dù hắn thật thưởng thức tiểu công tử đó không sai, nhưng mà kết bái với vương thượng? Hắn không có mặt mũi lớn như vậy đâu? Đây là vận may mấy đời hả?

Tiểu Nguyệt nhìn bộ dáng tiểu thư nhà nàng vẫn bình thản ung dung, tiểu thư sẽ không thật xem mình là nam nhân chứ? Còn kết bái cùng vị công tử kia?

Vũ Văn Tiểu Tam nghĩ —— sau khi kết bái sẽ là huynh đệ tốt rồi, nhìn lâu thêm mấy lần, Thương Thương sẽ không có nhiều ý kiến đâu?

. . . . . .

"Công tử, chuyện này vạn lần không được!" Hoàn Nhan Trác ở bên ngoài vừa nghe thấy tin tức như thế, lập tức chạy vào. Cho dù vương thượng thưởng thức tiểu công tử đó, cũng tuyệt đối không thể kết bái! Nếu là kết bái rồi, chuyện này. . . . . . chuyện này. . . . . .

"Có gì không thể?" Mặt lạnh quay đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt cuồng ngạo đã tràn ngập vẻ không vui.

"Công tử. . . . . Chuyện này!" Nhìn nét mặt Gia Luật Trục Nguyên, hắn đã biết rõ chuyện này không thể thương lượng nữa. Nếu vương thượng đã quyết định chuyện gì, thì bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi được, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết!

Vũ Văn Tiểu Tam lắc lắc cây quạt, một bộ dáng "Ta rất hiểu", mở miệng nói với Gia Luật Trục Nguyên: "Hắn lo lắng, ta hiểu! Bởi vì hắn vừa nhìn Bản công tử, đã cảm thấy Bản công tử khí chất cao quý, dáng vẻ hiên ngang. Hắn vô cùng lo lắng ngươi sẽ bởi vì trèo cao với Bản công tử mà lòng mang áy náy, cho nên mới tìm mọi cách để ngăn trở, không để cho ngươi kết bái với ta!"

"Ha ha ha. . . . . . Công tử nói có lý!" Gia Luật Trục Nguyên ngước đầu nở nụ cười, tiểu công tử này thật là thú vị, vô sỉ làm cho người ta phải thán phục!

Tiểu Nguyệt và Hoàn Nhan Trác không hẹn mà cùng liếc mắt, quay đầu đi. Hai người này, bọn họ không thể lý giải được rồi!

. . . . . .

"Vương Gia, cho đến bây giờ tam vương phi còn không có ra khỏi tẩm cung của Thái hậu. Thuộc hạ thăm dò rất lâu, cũng không nhìn thấy bóng dáng của tam vương phi!" Đình Vân quỳ một chân trên đất, bẩm báo với Hiên Viên Vô Thương.

Vốn là hắn suy đoán tam vương phi có thể gặp bất trắc rồi, nhưng mà cho dù là gặp bất trắc, cũng nên sống phải thấy người, chết phải thấy xác chứ. Làm sao có thể mất tích hoàn toàn như vậy đây?

Trên dung nhan như cánh hoa đào trong nháy mắt tràn đầy hốt hoảng: "Không thấy Tam nhi?"

"Dạ!" Đình Vân nói xong thân thể khẽ run, hắn phụ trách bảo vệ an toàn của tam vương phi, nhưng cứ như vậy biến mất ở dưới mí mắt hắn. Hắn cũng khó thoát tội!

"Không đúng!" Mày kiếm nhíu chặt, Thái hậu tuyệt đối sẽ không động đến nàng. Thế nhưng nếu không động, vậy nàng đã đi nơi nào?

"Đình Vân, ngươi xác định tam vương phi sau khi đi vào, không có ra ngoài sao?" Âm thanh rất có từ tính vang lên, gõ vào tâm linh yếu ớt của Đình Vân.

Toàn thân Đình Vân run lên, mở miệng nói: "Vương Gia, thuộc hạ xác định! Tam vương phi sau khi đi vào thì không có ra ngoài nữa, sau đó hoàng thượng cũng đi vào, nhưng không lâu lắm liền đi ra."

"Lúc Mặc đi ra, sắc mặt ra sao?" Đây là mấu chốt.

Đình Vân nhíu mày nhớ lại lúc đó, mở miệng nói "Vẻ mặt không có gì đặc biệt, chỉ là có chút sa sút." Bất quá gần đây hoàng thượng không phải vẫn luôn rất sa sút sao?

"Sau khi hoàng thượng đi, Thái hậu có ra khỏi Phượng Tường cung không?"

"Vương Gia, không có!" Đình Vân rất chắc chắn mở miệng, "Hơn nữa thuộc hạ thấy sau khi hoàng thượng đi không lâu, Thái hậu liền đi ngủ!"

Tam vương phi bị Thái hậu cho mời đi vào, hắn vội vàng trở lại bẩm báo nên không biết sau khi tam vương phi đi vào đã xảy ra chuyện gì. Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, Thái hậu trong cung cũng có ẩn vệ bảo vệ, chỉ bằng vào mấy tên thuộc hạ của hắn, nếu lẻn vào nhìn lén thì rất dễ bị phát hiện.

"Theo Bổn vương đi biệt viện!" Hiên Viên Vô Thương nói xong liền đi ra ngoài. Nếu như vậy, hẳn là Trưởng Tôn Minh Tranh đã để choTam nhi đi, nàng có thể đi được nơi nào? Không thể trở về Vũ Văn tướng quân phủ, mà bây giờ hắn lại đang ở Thất Vương phủ, lắm thầy nhiều ma, chắc nàng cũng không thể tới đây, vậy cũng chỉ có biệt viện của hắn!

"Vương Gia, ngài hoài nghi tam vương phi đi biệt viện của ngài sao?" Đình Vân mở miệng hỏi ở phía sau hắn.

Một câu nói này thành công làm bước chân người trước mặt dừng lại! Nếu Tam nhi đang ở biệt viện của hắn, làm sao không có ai ở bên kia tới đây thông báo cho hắn biết được?

Ngay sau đó, trên dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện vẻ mặt cực kỳ khát máu: "Đáng chết! Nếu như bị ta bắt được, xem ta làm sao thu thập nàng!" Nếu hắn đoán không sai, nha đầu kia đang ở bên ngoài tiêu sái đây! Hơn nữa nói không chừng lại đang quyến rũ mỹ nam!

Nghĩ tới đây, lòng đã tràn đầy lửa giận!" Đình Vân, triệu tập 368 ẩn vệ của Bổn vương, đồng thời điều động tất cả nhân mã Thính Phong các và Thính Vũ Các theo Bổn vương lùng bắt vương phi!" Khóe môi nâng lên một nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

"Vương phi? Người nào ạ?" Suy nghĩ ngừng vận động trong thời gian ngắn.

"Vương phi của Bổn vương, ngươi nói là người nào hả?" Âm thanh cực kỳ êm dịu, nhẹ nhàng tựa như lông chim, lại làm cho toàn thân Đình Vân run lên. Lúc này mới kịp phản ứng, vương phi của Vương Gia còn có thể là ai? Đương nhiên là tam vương phi kinh khủng đó á!

"Dạ! Thuộc hạ lĩnh mệnh!" Đình Vân vọt thật nhanh ra ngoài, để tránh trở thành cá trong chậu gặp tai họa. Hắn đi theo Vương Gia lâu như vậy, nếu còn không nghĩ ra nguyên do trong đó thì hắn quá ngu ngốc rồi. Vương Gia triệu tập nhiều người như vậy, không phải là muốn dù có lật tung Kinh Thành cũng phải tìm ra tam vương phi sao?

Vị tam vương phi này, không, là vương phi chứ. Lá gan cũng quá to đi? Đã cõng Vương Gia rồi, còn dám đi ra ngoài phóng khoáng! Nếu như bị Vương Gia bắt được. . . . . . Hắn cũng có chút đồng tình với nàng!

Giày màu trắng không nhiễm bụi trần, xuất hiện trước mắt mọi người.

Giữa một đình viện to như vậy, một đám người đang quỳ xuống. Đám người ở giữa đều thống nhất mặc y phục màu đen, bên trái thống nhất mặc y phục nguyệt sắc, bên phải thống nhất mặc y phục băng lam.

Mà toàn bộ người làm Thất Vương phủ đã được thông báo không được bước vào nửa bước, cho nên cũng không biết bên trong viện này có cảnh tượng hoành tráng như vậy!

Tuy nhiên mọi người cũng có chút thấp thỏm, thuộc hạ của Vương Gia có mấy ngàn ẩn vệ, hai trang, tám các, hai mươi mốt lầu, tai mắt trải rộng khắp thiên hạ. Mà Thính Phong, Thính Vũ là hai các phụ trách theo dõi cả Hiên Viên đế quốc và thăm dò tình báo. Mà những ẩn vệ này là phụ trách an toàn của Vương Gia.

Hôm nay vì sao đột nhiên lại muốn triệu tập mọi người tới yết kiến? Trước kia thuộc hạ của Vương Gia chính là các tổ chức này, đều luôn tách ra hành động, ai làm việc nấy, không hề dính líu gì với nhau. Hôm nay lại vứt hết việc do thám cả Hiên Viên đế quốc qua một bên, đưa bọn họ ba đội nhân mã cùng tụ tập tại đây, là ý gì hả? Chẳng lẽ là muốn truyền đạt mệnh lệnh gì với họ ư?

"Các ngươi, đều là tâm phúc của Bổn vương, cũng là thủ hạ đắc lực của Bổn vương! Hôm nay tụ tập các ngươi lại đây là vì muốn lùng bắt vương phi của Bổn vương! Nếu làm xong chuyện này, từ đây Thính Vũ Các và Thính Phong các sẽ quản lý sáu các khác, còn 368 ẩn vệ về sau sẽ bảo vệ Bổn vương, một tấc cũng không rời. Nếu như làm không được, toàn thể giết, có dị nghị gì không?"

Một cỗ khí phách quần lâm thiên hạ tản mát ra, khiến trong lòng mọi người không tự chủ mà chấn động. Nếu Vương Gia làm Hoàng đế, dù là hoàng đế hiện nay hay bất luận hoàng đế nào không phải đều kém xa sao!

"Dạ! Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mạng!" Trên mặt mọi người đều là vẻ mặt kích động, thậm chí mơ hồ toát ra lục quang! Về sau chỉ bảo vệ Vương Gia, còn việc bảo vệ người khác sẽ giao cho ẩn vệ khác đi làm.

Ngày đêm bảo vệ Vương Gia an toàn, đây là vinh dự tối cao dành cho ẩn vệ! Mà quản lý sáu các khác, đây càng là ước mơ mười mấy năm qua của tất cả mọi người trong tám các đi!

Cũng chỉ là tìm người ở Hiên Viên đế quốc thôi, lấy năng lực của bọn họ, còn không phải là dễ như trở bàn tay sao? Đây thật là cơ hội tốt mà trời cao ban cho! Vận khí bọn họ thật tốt, giờ phút này đều ở tại Hiên Viên đế quốc!

Đình Vân ở một bên gian nan nuốt một ngụm nước miếng, trong bụng càng thêm đồng tình đối với vương phi. Vốn lấy năng lực những người này, muốn lật tung Kinh Thành để tìm được vương phi cũng không phải chuyện gì khó! Vương Gia còn treo phần thưởng cao như vậy! Cái gọi là có trọng thưởng tất có người dũng cảm, Vương Gia đây không phải là khiến đám người kia giống như điên lên để đi tìm vương phi sao?

Cho nên hắn càng thêm không dám tưởng tượng, sau khi vương phi bị tìm được, sẽ xảy ra chuyện gì! Nghĩ tới làm toàn thân càng thêm không nhịn được mà run lên!

"Vương Gia, không biết bộ dáng vương phi ra sao?" Có một người tiến lên hỏi thăm.

Hiên Viên Vô Thương đưa tay, ngay lập tức Đình Vân đem một bức họa đến trước mặt hắn, mở bức họa ra. Trong bức họa hiện lên một cô gái tuyệt sắc cười nói tự nhiên. Một cái nhăn mày, một nụ cười cũng cực kỳ giống như thật. Một nét bút, một nét vẽ đều có thể nhìn ra người vẽ tranh này dụng tâm cỡ nào!

Đây vốn là hắn trong lúc rãnh rỗi vẽ ra, nhưng không nghĩ lại biến thành bức họa để truy nã nàng!

"Thấy rõ ràng chưa?" Lạnh giọng mở miệng, ngưng mắt nhìn mọi người.

Mắt tất cả mọi người đều phát lục quang, thậm chí còn có nước miếng tràn ra. Không phải vì thèm thuồng sắc đẹp vương phi, mà là tưởng tượng đến phần thưởng Vương Gia vừa nói có liên hệ vô cùng lớn với nữ tử này, nên bọn họ nhìn tranh này liền không nhịn được kích động!

"Thấy rõ ràng rồi!" Thanh thế to lớn làm chim khiếp sợ bay vô số, tất cả mọi người hận không được lập tức xông ra bắt nữ nhân này trở lại giúp Vương Gia! Mặc dù bọn họ còn không biết Vương Gia có vương phi từ khi nào. Nhưng bây giờ, tất cả chuyện đó đều là râu ria , trong lòng của bọn họ chỉ có một việc, đó là hoàn thành nhiệm vụ, đạt được phần thưởng!

"Các ngươi đi đi!" Lời này vừa rơi xuống, mọi người đều lấy ra bản lĩnh xuất chúng của mình, bằng tốc độ nhanh nhất bay ra ngoài, tựa như cái mông bị bén lửa!

Nhưng mà sau lưng lại vang lên một giọng nói rất có từ tính: "Đứng lại!"

Mọi người bay đến một nửa, cùng nhau dừng lại. Vẻ mặt đưa đám quay đầu, Vương Gia sẽ không đổi ý chứ? Nhưng mà suy nghĩ một chút, Vương Gia tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đổi ý, bọn họ mới thoáng yên tâm!

"Nàng có thể nữ giả nam trang!" Giọng nói tà mị vang lên.

Mọi người mừng rỡ gật đầu một cái, đây là một tin tức quan trọng. Nếu Vương Gia không nói, bọn họ có thể chỉ tìm nữ nhân!"Vương Gia, vậy bọn thuộc hạ cáo lui!" Thủ lĩnh Thính Vũ Các ôm quyền về phía Hiên Viên Vô Thương.

Hiên Viên Vô Thương gật đầu một cái, mọi người cùng nhau bay tiếp, chợt lại nghe thấy một tiếng: "Trở lại!"

Hả? Mọi người lại quay đầu, bay trở về, mặt đầy ai oán nhìn Hiên Viên Vô Thương: "Vương Gia, chuyện gì?"

"Không được tổn thương vương phi, nếu không Bổn vương muốn mạng của các ngươi!" Nhíu lông mày dặn dò.

"Dạ! Vương Gia, bọn thuộc hạ nhất định mang vương phi hoàn hảo không chút tổn hại về!" Dù Vương Gia không nói, bọn họ cũng không dám đả thương vương phi! Vương phi cao quý biết bao, bọn họ cũng không phải mượn lá gan trời đâu!

"Ừm!" Lần nữa gật đầu một cái, mọi người lần nữa bay ra bên ngoài, trên mặt đều là vẻ mặt hạnh phúc.

Chợt. . . . . ."Trở lại!" Vương Gia vừa hô to một tiếng.

Lại chuyện gì nữa? Lần đầu tiên mọi người sinh ra cảm giác không nhịn được đối với Vương Gia nhà bọn họ!

"Cũng không được dọa vương phi sợ!" Nhíu lông mày rất nghiêm túc nói một câu như thế, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy lo lắng.

À? Gọi bọn họ lại chính là vì một câu như vậy sao? Không nói tới chuyện, vương phi không biết bọn họ, bọn họ làm sao có thể dọa được vương phi hả?

Các chủ Thính Phong các đã đoán được trước: "Vương Gia yên tâm, thuộc hạ bảo đảm sẽ không làm vương phi sợ!"

Hiên Viên Vô Thương nhìn các chủ Thính Phong các một chút, khuôn mặt lãnh khốc, dung nhan cực kì tuấn tú. Mặc dù không bằng hắn, nhưng cũng coi như là một mỹ nam tử, khuôn mặt hắn lúc này liền tối đen: "Vương phi không thích mỹ nam tử, ngươi đừng xuất hiện trước mặt nàng!"

Hả? Các chủ Thính Phong các suýt nữa ngã quỵ! Vương phi không thích mỹ nam tử, vậy vì sao lại ở chung một chỗ với Vương Gia, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử hả? Ngay sau đó nghĩ thông suốt ra, vương phi đây không phải là chạy trốn ư, Vương Gia còn phải truy nã nàng nữa, chắc thật sự là không thích ở chung với mỹ nam tử đây mà!

Lập tức gật đầu một cái: "Dạ! Thuộc hạ hiểu!" Bất quá sở thích của vương phi cũng quá kỳ quái đi?

Đình Vân ở một bên giựt giựt khóe miệng, im lặng quay đầu đi, hắn thật sự cái gì cũng không nghe thấy, thật sự không nghe thấy!

Không ngờ Hiên Viên Vô Thương lại nhìn hắn, đúng là càng xem càng không yên lòng: "Mà thôi! Sau khi các ngươi nhìn thấy vương phi, không cần phải lộ diện, trở lại thông báo cho Bổn vương, Bổn vương tự mình đi bắt người!"

"Dạ!" Mọi người cùng nhau đáp một tiếng, "Vương Gia còn có phân phó gì không?"

"Không có, chỉ vậy thôi! Các ngươi đi đi!" Lần này hắn mới chân chính yên tâm. Trong đôi mắt tà mị như hoa đào kia tràn đầy ý cười, chỉ là ý cười này không đạt đến đáy mắt!

Vũ Văn Tiểu Tam, rất tốt! Nếu để cho Bổn vương bắt được. . . . . . Đặc biệt là nếu lúc bắt được nàng, mà nàng lại đang ở bên cạnh mỹ nam tử, thì nàng cứ chờ xem bổn vương xử trí nàng thế nào!

Đình Vân không tự chủ được run rẩy thân thể. Vương phi, bản thân người tự cầu nhiều phúc đi!

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam đang ở trong khách sạn, đột nhiên không biết vì sao có cảm giác lạnh cả người, nhịn không được run một cái.

Gia Luật Trục Nguyên không hiểu quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy? Lạnh à?"

"Không có! Chỉ là không cẩn thận run lên một cái thôi!" Tại sao trong lòng nàng cứ có cảm giác kỳ kỳ thế nhỉ? Giống như lập tức sẽ xảy ra chuyện gì không tốt vậy!

Cùng lúc đó, A Cổ Đạt Mộc cầm đàn hương và rượu đi vào. . . . . .

Đặt một cái bàn ở cửa sổ, phía trên để một lư hương, bên trong cắm ba cây hương.

Đầu Tiểu Nguyệt đầy vạch đen nhìn tiểu thư nhà bọn họ khí thế rầm rộ, dường như bây giờ tiểu thư giả bộ làm nam nhân đã không nhìn ra sơ hở gì rồi. Nhưng không phải không nhìn ra sơ hở gì thì có thể tìm nam nhân kết bái chứ?

"Huynh đệ, còn không biết ngươi tên là gì!" Gia Luật Trục Nguyên cười nhìn nàng.

"Tên ta là Liệt Thác Nhĩ Tư Thái!" Mỗ nữ nói dối mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.

"Huynh đệ, bây giờ chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, ta hi vọng ngươi sẽ nói thật! Khắp thiên hạ cũng không có dòng họ này!" Bộ dạng Gia Luật Trục Nguyên trở nên nghiêm túc, tuy nói hắn đến bây giờ cũng không hiểu tại sao mình sẽ kết bái với vị công tử này. Nhưng nếu như đã quyết định kết bái, vậy nhất định phải thành thật với nhau!

Ặc, Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn, trong bụng cũng có chút ảo não, gãi đầu một cái, mở miệng nói: "Thật ra tiểu đệ gọi là Bách Độ!" (Bách Độ là baidu đó mọi người)

Tiểu Nguyệt khóe miệng giật giật, sao lại là Bách Độ!

"Bách Độ? Chẳng lẽ là thiên hạ đệ nhất quái tài?" Hoàn Nhan Trác rất kinh ngạc mở miệng.

"Đệ nhất thiên hạ quái tài?" Lần này Vũ Văn Tiểu Tam thật sự không hiểu, nàng khi nào lại nổi danh như vậy hả?

Hoàn Nhan Trác nhìn hắn một chút, có chút kính trọng mở miệng: "Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà, thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa" (*)

(*)Ca hát khi có rượu, đời người có bao nhiêu, ví như sương mai, trải qua nhiều đau khổ

"Khảng đương dĩ khảng, ưu tư nan vong. Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang!" (*) Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, đôi mắt cười như vầng trăng khuyết. Không ngờ bài thơ nàng sao chép trong hội thi thơ ngày đó đã nổi danh như vậy rồi, đến người này cũng biết. (mấy bài thơ mà chị này sao chép của các tác giả trong mấy chương trước đó mọi người)

(*)Phóng khoáng lúc nào thì cứ phóng khoáng, ưu tư khó quên. Làm sao Giải Ưu, chỉ có Đỗ Khang

"Thơ này là do huynh đài làm sao?" Giờ khắc này Hoàn Nhan Trác ngay cả "Huynh đài" cũng gọi ra.

"Đúng vậy! Bất quá sao huynh đài lại biết được?" Mỗ nữ chẳng biết xấu hổ mà thừa nhận. Dù sao có phải nàng làm hay không? Trừ nàng cũng không còn người nào biết!

Ngược lại cặp mắt như chim ưng của Gia Luật Trục Nguyên lóe lóe, có thể làm ra câu thơ như vậy, hai chữ "Tài tình" tuyệt đối không thể biểu đạt được, rõ ràng chính là ngực có chí lớn! (nghĩa là người có chí lớn)

Hoàn Nhan Trác cũng rất kích động nhìn vương thượng nhà mình. Ánh mắt vương thượng quả nhiên không có sai, người như vậy nếu có thể giúp Mông Man đế quốc một tay thống nhất nghiệp lớn, cơ hội thành công có thể tăng lên gấp đôi!

"Là do phụ tử Công Tôn đại nhân cùng nhau truyền bá đấy!" Phụ tử Công Tôn Trường Khanh đều có thể xem là ngôi sao sáng trong giới văn học, dẫn dắt nền văn học thiên hạ phát triển. Lời bọn họ nói ra tự nhiên có rất nhiều người tin phục!

Ai nha, không ngờ Công Tôn Trường Khanh ngược lại là một người tốt!

"Ta nói tên của ta rồi, vậy ngươi nên nói tên của ngươi đi chứ?" Nghiêng đầu liếc nhìn hắn, thật ra thì trong bụng cũng có chút lấm tấm mồ hôi, bởi vì nàng dùng tên giả mà.

Khí phách cười một tiếng: "Gia Luật Trục Nguyên!" Bốn chữ hơi kiêu ngạo nói ra.

Hoàn Nhan Trác và A Cổ Đạt Mộc đều cả kinh. Tại sao vương thượng có thể cứ như vậy nói ra tên của mình chứ? Nơi này chính là địa giới của Hiên Viên đế quốc, nếu cái tên Bách Độ này là người của hoàng đế Hiên Viên, vậy vương thượng gặp nguy hiểm rồi!

Gia Luật Trục Nguyên không hề lo lắng, bởi vì tiềm thức hắn nói cho hắn biết, tiểu công tử ngọc diện này nhất định sẽ không bán đứng hắn!

Tiểu Nguyệt gãi gãi đầu, cảm giác cái tên này có chút quen thuộc. Nhưng mà nàng nghĩ không ra là ai, rất buồn bực đứng ở một bên.

Tất cả mọi người cùng chờ phản ứng của Vũ Văn Tiểu Tam. Tay của A Cổ Đạt Mộc và Hoàn Nhan Trác cũng hơi nắm chặt lại, chỉ cần biểu hiện của tên Bách Độ này có nửa điểm không đúng, bọn họ liền giết hắn! Thưởng thức hắn là một việc, nhưng an nguy của vương thượng phải đặt lên hàng đầu!

Ai ngờ, Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên rất là khinh bỉ nhìn hắn một cái: "Giọng điệu ngươi như vậy là sao hả! Còn ‘Gia Luật Trục Nguyên!’ là gì, gọi Gia Luật Trục nghĩa là không dậy nổi sao? Nếu họ của ta là Gia Luật, ta trực tiếp gọi Gia Luật Tranh Giành, so với tên của ngươi nghe khí phách nhiều!"

Nói cái tên cũng chảnh tựa như nhị ngũ bát vạn, đúng là bệnh thần kinh!

Gia Luật Trục Nguyên suýt nữa không phản ứng kịp, có chút không dám tin nhìn nàng, chẳng lẽ người này không phải sống trên đại lục hay sao? Ngay cả Gia Luật Trục Nguyên hắn cũng chưa nghe qua? Hay do nhiều năm nay hắn không ra ngoài đánh giặc, nên mọi người đã quên hắn rồi sao?

Hoàn Nhan Trác dò xét cẩn thận Vũ Văn Tiểu Tam một lúc lâu, thấy nét mặt nàng không giống như đang giả bộ nên mới yên lòng. A Cổ Đạt Mộc hơi khó tin gãi đầu một cái. Không phải chứ? Ngay cả tên của vương thượng bọn hắn mà cũng không biết sao?

"Ha ha ha. . . . . . Chưa từng nghe qua cũng tốt! Vậy chúng ta liền uống máu ăn thề, kết bái đi!" Gia Luật Trục Nguyên cười đến vui vẻ, vẫn là người luôn bị nhiều người vây quanh nịnh hót, nhưng hôm nay lại có người không biết đến hắn, chỉ là xuất phát từ tình cảm cá nhân mà muốn kết bái cùng hắn. Loại cảm giác này rất là mới mẻ, cũng rất thoải mái.

"Hoàng Thiên tại thượng, Hậu Thổ tại hạ. Nay Gia Luật Trục Nguyên ta nguyện cùng Bách Độ đệ kết nghĩa huynh đệ, uống máu ăn thề!" Giọng nói khí phách cuồng ngạo vang lên.

"Hoàng Thiên tại thượng, Hậu Thổ tại hạ, nay Bách Độ ta,nguyện cùng Gia Luật Trục Nguyên huynh kết nghĩa huynh đệ, uống máu ăn thề!" Vũ Văn Tiểu Tam tận lực để cho giọng nói của mình nghe có vẻ khí phách nam tử một chút.

"Từ đây về sau, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!" Một Quân Vương vẻ mặt thành thật.

"Từ đây về sau, có phúc ta hưởng, gặp nạn hắn chịu!" Một mỗ nữ càng thêm nghiêm túc.

Gia Luật Trục Nguyên không dám tin từ từ quay đầu nhìn hắn một cái, hắn mới vừa nói gì vậy hả? "Có phúc ta hưởng, gặp nạn hắn chịu"? Hắn không có nghe lầm chứ?

Ba người khác cũng là bộ dáng bị đả kích và tổn thương rất sâu sắc.

Khí phách cười một tiếng, không để bụng mở miệng lần nữa: "Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!"

"Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu ta sống thêm vài năm so với hắn!" Âm thanh trong trẻo của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên lần nữa.

Lần này dù là Gia Luật Trục Nguyên nhịn giỏi đến đâu, cũng có chút không vui, quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Bách Độ đệ, đệ đây không phải là đang trêu vi huynh chứ?"

"Hả? Đâu có? Ta rất nghiêm túc mà!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong rất là thành kính nhìn lư hương.

"Huynh đệ coi trọng đồng sanh cộng tử, sao đệ có thể cầu xin sống thêm vài năm so với vi huynh?" Vẻ mặt Gia Luật Trục Nguyên tràn đầy không vui.

"Đó là bởi vì huynh so với ta lớn tuổi hơn, ta sống nhiều hơn ngươi mấy năm không phải là rất bình thường sao?" Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt mê man quay đầu nhìn hắn.

Gia Luật Trục Nguyên liền chán nản!

"Chẳng lẽ huynh kết bái với ta là vì huynh muốn sống thọ và chết cùng lúc với ta sao? Ta đây rõ ràng còn có thể sống thêm vài năm, lại chủ động chôn theo huynh hả?" Vũ Văn Tiểu Tam trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn "Không ngờ tâm tư của huynh lại ác độc như thế!"

Trong lúc nhất thời Gia Luật Trục Nguyên không thể nói được gì nữa, quay đầu mở miệng với A Cổ Đạt Mộc: "Mang rượu tới!"

"Dạ!" A Cổ Đạt Mộc nói xong, liền giơ lên vò rượu kia, chia rượu ra đổ vào trong hai cái chén. Trong bụng lại buồn bực không thôi, hắn đã nói những lời như thế rồi, vương thượng vẫn kết bái cùng người này, tính khí vương thượng lúc nào thì trở nên tốt như vậy hả?

"Công tử!" Nói xong giao một ly rượu đến tay của Gia Luật Trục Nguyên, sau đó giao một chén khác cho Vũ Văn Tiểu Tam.

Gia Luật Trục Nguyên cầm dao lên, nhẹ nhàng cắt một đường, một giọt máu liền nhỏ vào trong rượu, đưa cho Vũ Văn Tiểu Tam, mỗ nữ do dự một chút mở miệng: "Ta có thể uống ít một chút được không?" Dường như nàng tửu lượng nàng không cao nha!

"Không được!" Hắn đã cho qua nhiều lần như vậy rồi, còn uống ít một chút gì nữa?

"Được rồi!" Mím mím môi, uống vào một hớp.

Thấy nàng méo miệng, hắn khẽ cười một tiếng. Bộ dáng méo miệng của tiểu huynh đệ này nhìn có chút giống như nữ nhân!

"Đến phiên ngươi!" Gia Luật Trục Nguyên cầm dao găm trong tay đưa cho nàng.

Mỗ nữ cầm đao kia rồi nhìn tay của mình, trợn mắt nhìn một hồi lâu, làm bộ đáng thương ngẩng đầu lên: "Ta sợ đau!"

Tất cả mọi người suýt nữa ngã quỵ!

"Nam tử hán đại trượng phu, sợ đau cái gì!" A Cổ Đạt Mộc ở một bên chen vào nói.

Lời này kích thích Vũ Văn Tiểu Tam, nàng giơ đao lên chuẩn bị cắt một đường, thời điểm cách ngón tay còn có mấy millimet thì dừng lại, vẻ mặt đưa đám: "Ta thật sự sợ đau mà!"

Chợt linh cơ vừa động, nàng liền phun một bãi nước miếng vào trong ly rượu kia: "Như vậy là được rồi!"

Gia Luật Trục Nguyên chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa nhìn nàng một hồi lâu, như vậy là được rồi sao?

Thấy hắn không chấp nhận, nàng tiếp tục mở miệng: "Cái đó, cái đó, máu hay nước miếng đều là chất lỏng lưu động trong cơ thể con người thôi, không có gì khác biệt đâu?"

Gia Luật Trục Nguyên nhìn Hoàn Nhan Trác một cái, Hoàn Nhan Trác lúc này hiểu ý, lập tức lại rót một ly rượu khác đưa cho hắn. . . . . .

Nhận lấy rượu trong tay Vũ Văn Tiểu Tam, ném qua một bên. . . . . ."Này, ngươi làm gì thế!" . . . . . .

Tiếp đó một bàn tay mạnh mẽ bắt được tay của nàng, ánh đao chợt lóe. . . . . ."Á!" Một tiếng hét thảm, trầm bổng kéo dài. . . . . .

Gia Luật Trục Nguyên cười đem rượu kia uống một hơi cạn sạch. . . . . .

Tiểu Nguyệt ở một bên rất không đành lòng che mắt lại.

Vũ Văn Tiểu Tam mặt đầy oán hận nhìn hắn, một cái tay che tay của mình, đáy mắt rưng rưng, giống như cực kỳ úy khuất. Bộ dáng kia làm cho tim Gia Luật Trục Nguyên đập hơi chậm lại, có chút sững sờ.

"Nhìn cái gì! Ta bị ngươi chém chết rồi này!" Vũ Văn Tiểu Tam hét to lên một tiếng.

Một tiếng hô này làm tất cả mọi người không kìm chế được mà ho khan, chém chết?

Gia Luật Trục Nguyên dở khóc dở cười nhìn hắn một cái, thu hồi ánh mắt. Trong bụng lại có chút buồn bực, hắn là đàn ông, mình động lòng cái gì hả?

"Này, lại nói chúng ta cái này coi như là kết bái xong rồi chứ?" Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu liếc hắn, cảm giác say dâng trào, đầu hơi mơ màng rồi.

Gia Luật Trục Nguyên gật đầu cười, âm thanh khí phách vang lên: "Ừ, kết bái xong rồi. Về sau ta chính là huynh trưởng của đệ rồi, hiền đệ, mời!"

Vừa nói vừa chỉ chỉ về phía cái bàn kia, Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu một cái, di chuyển cái mông của mình qua. Cảnh tượng trước mắt đã có chút mông lung rồi, mơ hồ nhìn hắn: "Cái đó, dường như đầu ta có chút choáng váng!"

Trên khuôn mặt như ngọc cũng bắt đầu hiện lên màu sắc đỏ tươi, rất là mê người. . . . . . Mê người? Gia Luật Trục Nguyên lắc lắc đầu. Mình là nam nhân, tại sao có thể sinh ra suy nghĩ viễn vông đối với người cũng là nam nhân chứ!

Tiểu Nguyệt vội vàng tiến lên rót một chén nước: "Công tử, ngươi uống chút nước cho tỉnh rượu!"

Nhận lấy, uống vào một hớp. Nhưng đầu càng choáng váng lợi hại, nằm ở trên bàn đếm sao tràn đầy trong mắt. . . . . .

Bộ dáng này càng thêm vô cùng dễ thương, Gia Luật Trục Nguyên cố đè xuống cảm giác khác thường trong lòng, cau mày mở miệng: "Làm sao tửu lượng lại kém như vậy."

A Cổ Đạt Mộc cũng là một bộ dáng rất tiếc nuối.

Mê mê mang mang nhìn hắn một cái, đầu óc có chút muốn ngất đi: "Thương Thương đâu?" Lần trước nàng chính vì uống rượu, liền mạnh mẽ cưỡng đoạt Thương Thương rồi. Mặc dù dáng dấp người này cũng rất đẹp trai, nhưng không phải là Thương Thương của nàng, cho nên. . . . . .

"Thương Thương?" Gia Luật Trục Nguyên có chút nghi hoặc nhìn hắn.

Tiểu Nguyệt tiến lên trấn an cảm xúc của tiểu thư nhà mình: "Công tử, ngài bây giờ đang ở khách điếm. Giờ chúng ta đi tìm. . . . . . đi tìm Thương Thương, có được hay không?" Hiện tại không thể nói là Hi Vương Gia, nếu không bị mấy người kia nhìn ra cái gì sẽ không tốt.

"Nhưng mà, nhưng người ta muốn tìm Thương Thương ngay bây giờ luôn." Sau đó sẽ mạnh mẽ cưỡng đoạt hắn lần nữa, hắc hắc. Nói xong muốn đứng lên.

Gia Luật Trục Nguyên lôi kéo nàng, quay đầu phân phó Hoàn Nhan Trác: "Đi lấy thuốc giải rượu."

Hoàn Nhan Trác nhíu mày mở miệng: "Công tử, trước khi xuất môn không mang theo thuốc giải rượu. Chúng ta có thể để cho tiểu nhị đi nấu canh giải rượu, nhưng hiệu quả không tốt bằng thuốc giải rượu."

"Đi nấu trước đi!" Nhíu mày mở miệng, Vũ Văn Tiểu Tam đã có khuynh hướng muốn say khướt rồi.

"Dạ!" . . . . . .

Mỗ nữ nỗ lực muốn đem cánh tay của mình từ trong tay Gia Luật trục Nguyên thoát ra ngoài, nhíu mày cao giọng thét chói tai: "Buông ta ra, buông ra! Người ta muốn đi tìm Thương Thương!"

"Đệ nói cái người Thương Thương đó ở nơi nào? Vi huynh dẫn đệ đi tìm!" Âm thanh cuồng ngạo vang lên, trong lòng lại hơi nghi ngờ.

Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nói, lại bị Tiểu Nguyệt chặn lại: "Vị công tử này, công tử nhà chúng ta là say khướt nói mê sảng thôi, đừng để ý đến hắn!"

"Nói bậy, người ta đúng là muốn tìm Thương Thương mà, Thương Thương. . . . . ." Lảo đảo, bước chân có chút không ổn. Gia Luật Trục Nguyên chỉ đành phải đỡ nàng, lảo đảo vài bước, trong ánh mắt lo lắng của Tiểu Nguyệt, nàng rơi vào trong ngực của hắn.

Một mùi thơm ngát đập vào trong mũi, trong bụng khẽ nhúc nhích. Mùi hương trên người tiểu huynh đệ này thật dễ chịu. Nhìn chằm chằm khuôn mặt người trong ngực, trên mặt ngọc không có nửa điểm tỳ vết nào. Trên khuôn mặt trắng nõn nà dính chút màu đỏ tươi, lông mi như cánh chim đang xòe ra. Mắt đẹp rưng rưng, chu cái miệng nhỏ nhắn mở miệng: "Người ta muốn tìm Thương Thương. . . . . ."

Gia Luật Trục Nguyên nghe vậy, môi cương nghị mím chặt, chợt có chút ghen tị với cái tên "Thương Thương" đó rồi.

. . . . . .

Ngoài cửa sổ, một người đã thu hết tất cả vào mắt. Ánh mắt sáng lên, nhanh chóng bay về phía Thất Vương phủ, ha ha. . . . . . Rốt cuộc để hắn tìm được vương phi rồi, lập tức trở lại thông báo cho Vương Gia thôi!

Mắt như chim ưng của Gia Luật Trục Nguyên híp lại, quét ngoài cửa sổ, nhìn về khoảng không phía nam. Nhưng vào lúc này, Hoàn Nhan Trác đẩy cửa đi vào. Quay đầu nhìn hắn một chút, chỉ thấy trên tay của hắn bưng một chén canh giải rượu, nhận lấy rồi mạnh mẽ rót vào miệng Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .

"Ta không uống, ta muốn tìm Thương Thương. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Này, ta nói không uống. . . . . . Ưmh. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Từ chối một hồi lâu, vẫn bị mạnh mẽ đổ vào miệng.

Không lâu lắm, ý thức tỉnh táo, nhưng mà bước chân vẫn có chút không ổn định.

Ngẩng đầu lên cười híp mắt nhìn hắn một cái: "Ha ha. . . . . . Cảm tạ!"

Cười nói tự nhiên, mắt đẹp sáng ngời, càng làm cho tinh thần hắn có chút hoảng, lắc đầu một cái. Ở đáy lòng quở nhẹ một tiếng, mình nghĩ cái gì vậy. Đây là nghĩa đệ kết bái của hắn, tại sao có thể có tâm tư không đứng đắn như vậy! Huống chi, dù là ý tưởng, cũng không nên có với một người đàn ông chứ!

Quay đầu trầm giọng mở miệng: "Chúng ta lập tức đi, hành tung đã bị bại lộ."

"Hả?" A Cổ Đạt Mộc có chút không hiểu nhìn của hắn, "Công tử, chúng ta bại lộ khi nào?"

"Người tới chưa chắc là dò thân phận của chúng ta, nhưng mà ta đã bị người ta chú ý tới." Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, Hoàn Nhan Trác lập tức mở miệng, "Công tử, ta đi chuẩn bị xe ngựa." Vương tuyệt đối sẽ không tính sai!

. . . . . .

"Vương Gia, thuộc hạ tìm được vương phi rồi!" Một ẩn vệ rất là kích động đứng ở trước mặt của Hiên Viên Vô Thương bẩm báo.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười thoải mái, tuy xác định nàng ở bên ngoài phóng khoáng, nhưng vẫn còn có chút lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện, tìm được nàng thì hắn liền an tâm, nhưng. . . . . ."Nàng ở đâu?"

"Ở khách điếm Thanh Vân, mang theo một người hầu, ở chung một chỗ với một công tử áo đen và hai người hầu của hắn!" Ẳn vệ này nói ra cảnh tượng mình thấy được.

Đình Vân ở một bên vuốt ve cái trán, cảm thấy cực kỳ nhức đầu!

Quả nhiên, lập tức nhìn thấy Vương Gia nhà mình cười đến cực kỳ xinh đẹp quyến rũ: "Có phải dáng dấp nam tử mặc áo đen kia còn tương đối anh tuấn nữa đúng không?"

Ẩn vệ này không chút nào phát hiện Vương Gia nhà mình có điểm không thích hợp, cười híp mắt mở miệng: "Đúng vậy, Vương Gia. Dáng dấp nam tử mặc áo đen kia vô cùng anh tuấn, lúc đó thuộc hạ thấy vương phi đang trong ngực của hắn."

Thốt ra lời này xong, ẩn vệ này rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng. Vương phi ở trong ngực nam tử áo đen đó, vậy Vương Gia. . . . . .

Lần này, hắn rốt cuộc cảm thấy bọn họ ở chung một phòng, giống như cũng nhau cấu kết…!

Mồ hôi lạnh trên người có chút không thể khống chế được chảy ra, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt càng cười càng phát ra kiều diễm của Vương Gia: "Cái đó, cái đó, Vương Gia, ngài không nên tức giận, hình như là do vương phi uống rượu say thôi!"

Nữ nhân đáng chết này, nhanh như vậy đã quyến rũ được nam nhân khác. Còn uống rượu, lần trước chính vì uống rượu mới trao cho hắn. . . . . . Lần này không biết. . . . . . ? Càng nghĩ sắc mặt càng căng thẳng: "Bây giờ bọn họ đang ở chỗ nào?"

"Lúc thuộc hạ đi thì bọn họ vẫn còn ở khách điếm Thanh Vân! Còn bây giờ thì. . . . . ." Nói đến một nửa, một nam tử mặc y phục băng lam sắc liền vọt vào, không kịp nữa hành lễ liền mở miệng: "Vương Gia, thuộc hạ thấy một nam tử áo đen, đỡ vương phi đi Vọng Nguyệt Các!"

Vọng Nguyệt Các, cũng là tên một khách điếm!

Lời này vừa rơi xuống, một trận gió thổi qua, Vương Gia nhà bọn họ đã không thấy bóng dáng, chỉ là xa xa truyền đến một tiếng mắng: "Đáng chết!" . . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện