Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng ta một cái: "Ta thế nào? Nữ hoàng, sẽ không lại muốn đánh ta chứ? Ngài cũng biết tính khí của ta không được tốt. Nếu tâm tình ta không tốt, viết sai cái gì. . . . . ."
Phượng Phi Yên cười lạnh một tiếng, ngồi trở lại trên ghế, không mặn không nhạt nhìn nàng ta. Nàng nhịn, nhìn nàng ta còn có thể ăn bữa cơm này đến bao lâu.
Đợi Vũ Văn Tiểu Tam từ từ ăn xong thức ăn trên bàn, Phượng Phi Yên cười nhạt một tiếng: "Bây giờ thì có thể viết rồi chứ?"
"Chưa được!" Lau miệng, đứng lên.
"Cái gì?" Phượng Phi Yên hung hăng vỗ một phát lên ghế "Ngươi dám trêu chọc trẫm?"
"Đâu có?" Mặt uất ức nhìn nàng ta, nàng trêu nàng ta khi nào chứ, hình như không có mà? Hạ Mộ Yên tiến lên: "Mới vừa rồi rõ ràng ngươi đã nói nếu bệ hạ chiêu đãi ngươi ăn uống thật tốt, ngươi sẽ suy tính đến việc tự sát, cũng như để lại một lá thư mà!"
"Đúng là như thế, nhưng ta mới vừa ăn cơm vừa suy tư, cảm thấy sinh mạng rất là đáng quý, ta tuyệt đối không thể coi thường mạng sống của mình, cho nên kết quả ta suy tính là ‘phải sống thật tốt’!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến mặt mày rạng rỡ!
"Người tới, giết nàng cho trẫm, trẫm phải xem các ngươi từng đao từng đao lăng trì nàng!" Giọng nói tàn nhẫn của Phượng Phi Yên vang lên.
Đúng lúc này, một ẩn vệ đi vào nhìn Phượng Phi Yên một chút, lại nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, tựa hồ đang do dự có nên nói hay không?
"Nói thẳng đi, dù sao nàng ta cũng là người sắp chết!" Không hề phòng bị Vũ Văn Tiểu Tam.
"Thuộc hạ mới vừa mật thám ở chỗ của Hoàng Đế của Hiên Viên đế quốc, nghe được đoạn đối thoại giữa Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Ngạo, nói chuẩn bị giữ bệ hạ ở lại đây. Thuộc hạ cả gan xin bệ hạ hỏa tốc trở lại Thanh Loan đế quốc, những chuyện khác chờ sau khi về nước sẽ bàn bạc kỹ hơn!" Ẩn vệ kia nói ra tin tức vừa nghe lén được.
Mắt xếch híp lại: "Ngươi có bị phát hiện không?"
"Thuộc hạ vô năng, giống như đã bị Hiên Viên Mặc phát hiện!" Vẻ mặt ẩn vệ này đầy hổ thẹn.
"Bệ hạ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta nên gấp rút rời đi ngay!" Hạ Mộ Yên lập tức mở miệng.
Phượng Phi Yên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút: "Tiện nghi cho ngươi rồi! Trực tiếp giết chết nàng ta, rồi lập tức theo trẫm rời đi!"
"Dạ!"
"Phượng Phi Yên, hình như bây giờ ngươi vẫn không thể giết ta được đâu!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến đắc ý, như đã tính được trước.
"Nói thế là ý gì?" Con ngươi co rúc lại, lông mày nhíu chặt.
"Ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn ngươi có thể chạy thoát?" Nụ cười này, chính là có thâm ý khác.
Hạ Mộ Yên xông lên trước, rất tức giận chỉ về phía nàng: "Bệ hạ có bao nhiêu phần trăm chắc chắn, ngươi cần gì phải quan tâm!"
Phượng Phi Yên cũng phản ứng lại, nếu không trốn thoát được, Vũ Văn Tiểu Tam chính là một lợi thế! Cười lạnh một tiếng: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi quả nhiên rất thông minh, ngược lại trẫm đã xem thường ngươi rồi!"
"Nếu ta không thông minh, chẳng lẽ đần giống ngươi à, như vậy Thương Thương làm sao sẽ coi trọng ta đây!" Lần này trên mặt toàn là vẻ đắc ý.
Nhưng một giây kế tiếp, nụ cười ở trên mặt nàng đột nhiên cứng đờ. Phượng Phi Yên lắc mình một cái đi tới trước người của nàng: "Ba!" một tiếng, một cái tát đánh lên mặt của nàng: "Hừ, trẫm không giết được ngươi, nhưng vẫn đánh được mà? Coi như vận khí ngươi tốt, đúng lúc Hiên Viên Mặc muốn tới giữ trẫm, nếu không trẫm chắc chắn sẽ làm ngươi sống không bằng chết!"
Một tát này xuống tay rất nặng, nửa bên mặt của Vũ Văn Tiểu Tam cũng sưng lên!
Mẹ nó! Đặc biệt sao, không ngờ tới nàng ta còn có một chiêu này! Vũ Văn Tiểu Tam đau đến nhe răng trợn mắt, Phượng Phi Yên tiện nhân này, đợi nàng tìm được cơ hội, nhất định phải trả thù lại!
"Lập tức đi thôi!" Nói xong liền dẫn đầu rời đi, những người khác lập tức đuổi theo, Vũ Văn Tiểu Tam cũng bị điểm huyệt, để ở trong túi, mang theo rời đi.
Dọc theo đường đi có người hành lễ về phía Phượng Phi Yên, bộ dáng Phượng Phi Yên lạnh nhạt gật đầu một cái, như không có chuyện gì xảy ra mang theo mọi người đi ra ngoài cung, chỉ là bước chân lại cực nhanh.
Đến cửa cung, thị vệ ngăn cản bước chân của các nàng: "Nữ hoàng Thanh Loan lại xuất cung làm gì?" Trong lòng đã có chút hoài nghi, họ mới xuất cung không bao lâu rồi trở lại. Hiện tại lại muốn đi ra ngoài, còn mang theo nhiều người như vậy, hơn nữa phía sau còn có một cái túi!
Hạ Mộ Yên sải mấy bước lên phía trước: "Nữ hoàng Thanh Loan muốn xuất cung. Còn phải khai báo với một thị vệ nho nhỏ như ngươi hay sao? Đây chính là đạo đãi khách của Hiên Viên quốc các ngươi sao?"
Vũ Văn Tiểu Tam thì lại ở bên trong túi khấn cầu, thị vệ đại ca, lòng hiếu kỳ của ngươi nhất định phải nặng, chỉ có như vậy ngươi mới có thể cứu một người thông minh thiện lương khả ái như ta ra ngoài! Nhưng. . . . . .
Thị vệ kia do dự một lát, lại mở miệng nói: "Bên trong túi là cái gì vậy?"
"Càn rỡ! Trẫm đựng vật gì trong đó, cũng phải xin phép ngươi hay sao?" Âm thanh uy nghiêm của Phượng Phi Yên vang lên.
Thị vệ kia dừng lại, lập tức lui ra, ôm quyền nói: "Đắc tội! Nữ hoàng Thanh Loan, xin mời!" Dứt lời liền nhường qua một bên.
. . . . . .
"Đáng chết!" Đã tới chậm một bước!
"Vương Gia, chắc hẳn họ vẫn chưa đi xa, chúng ta. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, Vương Gia nhà bọn họ đã đuổi theo!
. . . . . .
Ra cửa cung, đi chưa được mấy bước, một nam tử mặc áo trắng liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy nụ cười: "Nữ hoàng Thanh Loan, vội vội vàng vàng như vậy, là muốn đi nơi nào à?"
Âm thanh ngọt ngào, cực kỳ đáng yêu. Hắn ra cửa so hoàng thúc chậm hơn một bước, còn chưa tới cửa cung, đã nhìn thấy đoàn người này.
Ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam sáng lên, oa oa, Tiểu Triệt Triệt thân ái! Hắn không phải đã chạy rồi sao? Tại sao lại trở lại rồi?
"Đây không phải là Thất vương gia của Hiên Viên đế quốc sao? Trẫm ở Hiên Viên đế quốc quấy rầy nhiều ngày, cũng nên trở về nước rồi!" Giọng nói nhàn nhạt, giống như không thèm để ý, trong bụng lại sốt ruột. Nếu Hiên Viên Mặc đuổi tới, muốn đi sẽ rất khó khăn!
Vũ Văn Tiểu Tam rất muốn thét chói tai mấy tiếng để Tiểu Triệt Triệt cứu nàng, đáng tiếc bị điểm huyệt, kêu không được, kìm nén đến cực kỳ khó chịu!
Trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của Hiên Viên Triệt dính vào chút nghi ngờ, âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên: "Tại sao muốn trở về nước lại đi vào buổi tối? Buổi sáng ngày mai đi không tốt hơn sao? Tại sao Hoàng huynh không có ra ngoài tiễn các ngươi vậy?"
Liên tiếp hỏi lên nhiều vấn đề, giọng của Phượng Phi Yên đã mơ hồ có chút không nhịn được: "Thất vương gia, Thanh Loan có chuyện quan trọng chờ trẫm trở về xử lý, nên không kịp từ giả với Hoàng đế quý quốc, kính xin Thất vương gia để trẫm đi trước!"
"Nếu người ta không muốn thì làm sao đây?" Âm thanh vẫn thanh thúy như vậy, chỉ là ý lạnh nơi đáy mắt đã không còn che giấu được nữa, đồng thời cười híp mắt nhìn đám người sau lưng những người kia. . . . . .
"Không muốn, vậy trẫm cũng không khách khí!" Võ công của tên Hiên Viên Triệt rất cao cường, sợ là trừ mình ra, nơi này không người nào có thể cùng đọ sức với hắn. Nhưng mà bọn họ có nhiều người như vậy, chỉ cần mình giữ chân được hắn và Mộ Yên đánh lén nữa, nhất định có thể giành được thắng lợi!
"Người ta thật sự có chút tò mò, nữ hoàng Thanh Loan không khách khí sẽ như thế nào!" Nói xong cực kỳ ưu nhã lấy ra một bọc giấy nhỏ, cầm trên tay mình nhìn giống như đang nghiên cứu.
Ánh mắt đám người Phượng Phi Yên trở nên căng thẳng, người trong thiên hạ đều biết Hiên Viên Triệt dùng độc thuật, tất nhiên không thể khinh thường cái bọc giấy trên tay hắn!
"Hành động này của Thất vương gia là có ý gì?" Lạnh lùng quét hắn, đã có ý định đồng quy vu tận. Nếu như người tới là Hiên Viên Vô Thương hoặc là Hiên Viên Mặc, nàng còn có thể lấy Vũ Văn Tiểu Tam ra làm lợi thế, nhưng nếu là Hiên Viên Triệt, người này thì nàng không chắc!
Vậy trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con lộ ra một nụ cười đã thực hiện được gian kế, cầm bọc giấy trong tay ném ra thật xa, tiếp đó lại lui qua một bên: "Nữ hoàng Thanh Loan, xin mời!"
Trong bọc giấy đó rõ ràng không có gì cả, mà là Phượng Phi Yên nàng đã bị đùa giỡn rồi! Mặc dù rất tức giận, nhưng giờ phút này cũng không phải là lúc dây dưa với Hiên Viên Triệt!
Hung hăng trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, mở miệng: "Đi!" Một tiếng đi nói xong, cũng chỉ có mấy người ứng tiếng, kinh ngạc quay đầu. Người nàng mang tới đã ngã xuống hơn phân nửa, mà người khiêng Vũ Văn Tiểu Tam cũng đang trợn to cặp mắt, nằm trên mặt đất. . . . . .
Tốc độ thật nhanh! Là ai?
Không lâu lắm, ánh mắt của nàng liền quét về phía bên phải, nam tử mặc áo trắng cách bọn họ gần ba mươi thước với khí chất yêu tà, dung nhan tuyệt mỹ. Chỉ là trên dung nhan tuyệt mỹ như cánh hoa đào kia tràn đầy hốt hoảng, nhanh chóng cởi ra cái túi đang đựng Vũ Văn Tiểu Tam ra. . . . . .
Kinh ngạc nhìn bộ dáng hốt hoảng của hắn, hẳn là trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
"Bệ hạ, đi mau!" Âm thanh của Hạ Mộ Yên vang lên, bởi vì sau lưng đã có một đội nhân mã đuổi theo.
Hiên Viên Triệt sải mấy bước vượt đến bên người Hiên Viên Vô Thương, giờ phút này Vũ Văn Tiểu Tam đã chui từ bên trong túi ra ngoài. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị kìm nén nên có chút ửng đỏ, ngón tay thon dài đưa ra, giải huyệt đạo cho nàng: "Tam nhi, nàng không sao chứ?"
"Khụ khụ. . . . . . Không có việc gì! Không có việc gì. . . . . ." Đặc biệt sao, dám bắt nàng!
Bờ môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười nhạt, ôm nàng vào trong ngực: "Ta cũng biết, Tam nhi của ta sẽ không có việc gì!" Nàng thông minh như vậy, làm sao có thể có chuyện đây? Nhưng hắn vẫn nhịn không được mà run rẩy.
Hiên Viên Triệt đứng ở một bên nhìn bọn họ, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con là một nụ cười, chỉ là nụ cười này có chút gượng ép. . . . . .
"Được rồi Thương Thương, người ta không có việc gì mà! A. . . . . ." Vừa nói vừa xoay bên mặt bị sưng do Phượng Phi Yên đánh qua!
"Làm sao vậy?" Hiên Viên Vô Thương đẩy nàng ra, đã nhìn thấy trên mặt nàng rõ ràng có dấu đỏ. Trong nháy mắt trên dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy sát khí! Quả đấm hung hăng nắm lại, quay đầu nhìn về phía Phượng Phi Yên, giờ phút này nàng đã bị Hiên Viên Mặc mang binh bao vây!
Nhìn bộ dáng kinh khủng kia của hắn, nàng bắt tay hắn lại: "Thương Thương, ta không sao!" Nàng không thích nhìn bộ dáng khát máu của hắn, hắn như vậy làm cho nàng cảm thấy rất xa lạ.
Quay đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ kia lộ ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng: "Tam nhi đừng sợ!"
Ánh mắt của Hiên Viên Mặc cũng rất nhanh chú ý tới bên này, vốn là có chút kỳ quái tại sao hoàng thúc lại ở nơi này, nhưng nhìn thấy chân của Vũ Văn Tiểu Tam vẫn còn ở trong cái túi đen, hắn cũng hiểu được đại khái.
Nhìn Phượng Phi Yên: "Nữ hoàng Thanh Loan hình như không có để lời trẫm nói vào trong lòng!"
"Có nghe hay không, không phải hoàng đế Hiên Viên đều muốn chặn trẫm lại sao?" Thu hồi ánh mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương, nhàn nhạt nhìn Hiên Viên Mặc.
"Tam nhi, có đau hay không?" Đặt ngón tay thon dài lên gò má của nàng, cái tát kia của Phượng Phi Yên xuống tay thật là nặng, có phải thật coi Hiên Viên Vô Thương hắn là quả hồng mềm không?
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn một chút, mở miệng cười: "Không đau!" Nhưng thật ra là có chút đau, chỉ là không muốn làm cho hắn lo lắng.
Mày kiếm nhíu chặt, nhìn Hiên Viên Triệt một chút. Hiên Viên Triệt lập tức tự giác từ trong lòng móc ra một bình sứ đưa cho hắn, nhẹ nhàng bôi thuốc lên trên mặt của nàng. Trên khuôn mặt như ngọc của hắn không có bất kỳ biểu lộ gì, làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư. . . . . .
Sau khi bôi thuốc tốt xong, nhàn nhạt đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía đám người nọ, cả người tỏa ra khí thế tiêu điều!
Đi tới bên người Hiên Viên Mặc, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái: "Mặc, tránh ra!"
"Hoàng thúc, ngươi. . . . . ." Bộ dáng bây giờ của hoàng thúc rất không bình thường, hắn cơ hồ chưa từng có nhìn thấy vẻ mặt không có biểu lộ gì như vậy.
Vũ Văn Tiểu Tam một cước đá văng cái túi đen kia, đứng lên có chút lo lắng nhìn sang bên kia: "Tiểu Triệt Triệt, cháu có biết Thương Thương bị làm sao hay không?"
Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn nàng một cái, âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên: "Người ta cũng không biết, nhưng người ta biết hoàng thúc giống như đang rất tức giận!"
Âm thanh ngọt ngào mềm dẻo vẫn làm rung động dây cung ở trong lòng nàng, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam tạm thời không có chú ý tới cái này, chỉ là cõi lòng đầy lo lắng nhìn bên kia, nhìn bộ dạng Thương Thương làm nàng có chút lo lắng.
"Chúng ta đi qua nhìn một chút!" Nói xong liền muốn chạy tới, lại bị Hiên Viên Triệt kéo lại: "Hoàng tẩu, chúng ta không nên đi qua đó thì tốt hơn!" Bởi vì nếu hoàng thúc nhìn thấy vết thương trên mặt nàng, sẽ chỉ biết tức giận hơn thôi!
"Nhưng người ta muốn qua đó!" Quay mặt sang nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Khóe miệng Hiên Viên Triệt giật giật, sao hoàng tẩu lại có bộ dáng này? "Tẩu qua đó cũng không giúp được gì đâu!" Âm thanh này thật là đáng yêu "Nếu như hoàng thúc thật muốn đánh nàng, tẩu qua đó cũng không ngăn được đâu!"
"Ta mới không phải muốn đi ngăn cản, nếu Thương Thương đánh nàng, ta ở bên này xác định đánh không tới!" Nàng cũng không phải là Thánh mẫu, tại sao Thương Thương giúp nàng báo thù mà nàng còn muốn đi ngăn lại, không lẽ nhìn bộ dáng nàng giống như đầu óc có bệnh lắm sao?
Hiên Viên Triệt im lặng quay đầu, cũng thả tay ra, để Vũ Văn Tiểu Tam chạy tới. . . . . .
"Thương Thương!" Xông tới lôi kéo cánh tay của hắn, hắn quay mặt sang dịu dàng cười một tiếng, không coi ai ra gì sờ sờ đầu của nàng: "Tam nhi, đứng ở một bên đi, có được không?" Hắn không muốn mùi máu tươi dính lên trên người của nàng.
Ặc, "Được!" Buông cánh tay hắn ra, lui về phía sau mấy bước.
"Vô Thương." Phượng Phi Yên tràn ngập thâm tình mở miệng kêu nam tử trước mặt.
"Là ai ra tay?" Âm thanh quỷ mị vang lên.
Mọi người khẽ giật mình không hiểu, lúc này Phượng Phi Yên liền phản ứng lại, cười to vài tiếng: "Là ta ra tay, ngươi muốn làm gì ta?"
Nàng là nữ hoàng Thanh Loan, dù Hiên Viên Mặc muốn giữ nàng lại, thì tuyệt đối cũng không thể làm nhục thể diện của nàng, huống chi nơi này có nhiều người như vậy, nàng cũng không tin hắn có thể làm gì nàng!
Tiêu sái đi từng bước từng bước tới trước mặt nàng, Phượng Phi Yên nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, đang muốn nói gì đó. Đột nhiên, hắn không báo trước xuất ra một chường, Phượng Phi Yên không né cũng không tránh, để một chưởng kia rơi vào trên người của mình. . . . . .
"Phốc!" Phun ra một ngụm máu tươi, nhỏ xuống long bào màu vàng, nhưng cặp mắt xếch kia vẫn tràn ngập thâm tình nhìn lên nam tử trước mặt "Vô Thương, tấm lòng của trẫm đối với ngươi, ngươi thật sự không hiểu sao?"
Trên dung nhan như cánh hoa đào không có chút biếu tình nào, giống như cho nàng một vẻ mặt cũng cảm thấy thật dư thừa.
"Bệ hạ!" Hạ Mộ Yên ở một bên đỡ nàng, lôi kéo Phượng Phi Yên lùi về sau mấy bước, mặt đầy phòng bị nhìn Hiên Viên Vô Thương "Hi Vương Gia, ngài rốt cuộc muốn thế nào?"
"Bổn vương muốn nàng chết!" Khi dễ Tam nhi của hắn, bất luận là người nào, đều chỉ có thể chết!
"Hi Vương Gia, bệ hạ chính là nữ hoàng của Thanh Loan quốc, ngài lại dám. . . . . ." Hạ Mộ Yên ngăn ở trước người của Phượng Phi Yên, nhìn lên nam tử quỷ mị trước mặt kia.
Phượng Phi Yên đặt một tay ở trên cánh tay của Hạ Mộ Yên, đẩy nàng qua một bên: "Mộ Yên, ngươi lui ra! Khụ khụ. . . . . ."
"Bệ hạ!" Hạ Mộ Yên quay đầu nhìn Phượng Phi Yên.
"Lui ra! Ta cũng muốn nhìn một chút, tim của hắn có bao nhiêu tàn nhẫn!" Nàng nói xong dùng sức đẩy Hạ Mộ Yên ra, Hạ Mộ Yên chỉ đành phải mặt đầy lo lắng nhìn nàng.
Đáy mắt như lưu ly của Hiên Viên Triệt xẹt qua một nụ cười đầy khinh thường và giễu cợt, Phượng Phi Yên này quả nhiên là không biết sống chết!
Nhìn nam tử mặc áo trắng kia cách mình càng ngày càng gần, đáy mắt nàng tràn đầy kiên định. Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc hắn sẽ không giết nàng. Bất luận là vì Thanh Loan đế quốc mà không giết nàng, hay là vì thâm tình của nàng mà không giết nàng, đều tốt! Ít nhất nàng có thể lưu lại chút an ủi trong lòng mình.
"Thương Thương. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam có chút lo lắng nhìn bọn hắn, tuy nói Phượng Phi Yên đánh nàng làm nàng cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn không đến mức muốn mạng của nàng ta?
Hiên Viên Vô Thương quay đầu, dịu dàng cười với nàng một tiếng: "Tam nhi đừng sợ, người ta đang giúp Tam nhi ra mặt thôi, ai cũng không thể khi dễ Tam nhi!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, cười ngọt ngào, gật đầu một cái!
"Trẫm cũng muốn xem một chút, ngươi muốn giúp nàng ra mặt thế nào!" Âm thanh Phượng Phi Yên mang theo ghen ghét nồng đậm truyền đến.
Trên dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười xinh đẹp như hoa, nâng một tay lên, một trận gió cường đại đập lên gương mặt của nàng ta làm mơ hồ có chút đau "Bổn vương hôm nay sẽ cho ngươi biết, trên cái thế giới này, dám động Tam nhi thì bất luận là người nào đều chỉ có một con đường chết!"
Nói xong còn không đợi Hiên Viên Mặc lên tiếng ngăn cản, một chưởng hung hăng đánh tới trên người của Phượng Phi Yên, một chưởng này dùng tới tám phần nội lực. . . . . . Rồi sau đó bóng dáng màu trắng chợt lóe, xoay người lại một cái, ôm lấy cô gái một thân hồng y, đặt đầu nàng vào trong ngực của mình: "Tam nhi, đừng xem, bẩn!"
"Thương Thương. . . . . ." Nàng nhỏ giọng kêu tên hắn, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn giết người. Tối nay hắn tựa như ma quỷ, giống như là Satan tới từ địa ngục, làm cho từ tận trong đáy lòng của người ta mơ hồ dâng lên một nỗi sợ hãi.
Nghe ra run rẩy trong giọng nói của nàng, hắn thu lại nét mặt tà mị của mình, cúi đầu nhìn nàng: "Tam nhi, có phải nàng. . . . . . sợ hay không?" Không phải nàng sợ hắn rồi chứ? Không còn dịu dàng như một vị tiên nhân, mà tàn nhẫn như một tu la trong địa ngục.
Nàng ngơ ngác không nói lời nào, hắn lại nóng nảy, bắt được bả vai của nàng, nhìn nàng: "Tam nhi, về sau Thương Thương không bao giờ giết người nữa, nàng đừng sợ ta có được hay không?"
Tất cả mọi người không dám tin nhìn hắn, mọi người trong thiên hạ đều biết Hi Vương Gia là tên khát máu, thế nhưng giờ phút này lại yếu ớt như đứa bé, không để ý ở chỗ này có nhiều người như vậy, không để ý đến nữ hoàng Thanh Loan bị hắn đánh đến chỉ còn lại một hơi thở, cứ như vậy ôm cô gái kia nói ra những lời đó.
Đôi mắt như mặc ngọc của Hiên Viên Mặc đều là thần thái hâm mộ, hắn cũng rất muốn cái gì cũng không quản, cái cũng không để ý nói ra những lời trong lòng của hắn với nàng. Nhưng hắn là một Đế Vương, là một Đế Vương. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng hốt hoảng của hắn, bàn tay trắng nõn như bạch ngọc lau lên dung nhan như cánh hoa đào của hắn: "Đứa ngốc! Chỉ cần là chàng, ta đều yêu!"
Hắn vừa nghe liền yên lòng, trên dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười có lúm đồng tiền như hoa bỉ ngạn, ôm nàng thật chặt: "Cám ơn Tam nhi!"
Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút dở khóc dở cười, cái này thì có cái gì tốt để cảm ơn sao?
Mà Hiên Viên Mặc cũng nghe được âm thanh kia của nàng "Chỉ cần là chàng, ta đều yêu!" Sau đó, trong lòng đau xót, trong đôi mắt như mặc ngọc đều là tuyệt vọng. Nàng đã yêu hoàng thúc rồi, về sau hắn đã không thể có hy vọng xa vời gì rồi!
Con ngươi như lưu ly của Hiên Viên Triệt xẹt qua một tia sáng, xem ra mấy ngày hắn đi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Phượng Phi Yên che ngực, nhìn hai người kia trước mặt mọi người mà không coi ai ra gì biểu diễn thâm tình. Cặp mắt xếch ẩn tình tràn đầy bi thương, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng của nàng phun ra. . . . . .
Hạ Mộ Yên tiến lên đỡ nàng, mặt đầy bi thương: "Bệ hạ!"
Hiện tại nàng rất hối hận không sớm một chút khuyên bệ hạ trở về, mới dẫn đến mọi chuyện như bây giờ, chỉ đánh Vũ Văn Tiểu Tam đó một cái tát, Hiên Viên Vô Thương liền hạ sát chiêu đối với bệ hạ!
Chân Phượng Phi Yên mềm nhũn, té xuống đất, tay kia bắt được tay của Hạ Mộ Yên, đứt quãng mở miệng: "Mộ Yên. . . . . . Nếu như ngươi, khụ khụ. . . . . . Nếu như ngươi có thể trở về nước, hãy để cho Phượng thân vương. . . . . . không phải họ Phượng thì không được thừa kế vương vị, đây là ý chỉ của trẫm, ngươi nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ, bệ hạ! Bệ hạ ngài yên tâm, ngài sẽ không có việc gì đâu!" Bệ hạ có ơn tri ngộ đối với nàng! Hạ Mộ Yên vội vàng bắt mạch cho Phượng Phi Yên, nước mắt không báo trước mà rớt xuống, trên mặt vẻ tuyệt vọng càng ngày càng rõ ràng.
"Khụ khụ. . . . . . Thân thể của trẫm…trẫm tự mình biết, trẫm….trẫm chỉ hận. . . . . . chỉ hận mình yêu lầm người. Nhưng trẫm dứt khoát, dứt khoát. . . . . ." Âm điệu cuối cùng rơi xuống, bàn tay nắm tay Hạ Mộ Yên cũng tuột xuống. . . . . .
"Bệ hạ!" Giọng nói thê lương của Hạ Mộ Yên vang lên.
"Bệ hạ!" Chúng nữ quan và toàn bộ tùy tùng sau lưng Phượng Phi Yên đều quỳ xuống, đáy mắt tràn đầy bi thương và thù hận!
"Hiên Viên Vô Thương, ngươi đến cùng có phải là người hay không? Lòng của ngươi làm bằng sắt đá đúng không? Bệ hạ đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng như vậy, thế nhưng ngươi. . . . . ." Hạ Mộ Yên mở miệng mắng to về phía bóng lưng của Hiên Viên Vô Thương.
Nam tử tuyệt mỹ quay đầu, đôi mắt tà mị như hoa đào nhìn nàng ta, trên mặt không có chút ấm áp nào, môi mỏng như hoa anh đào kéo nhẹ: "Nàng thích Bổn vương là chuyện của nàng, không liên quan tới Bổn vương! Nhưng ai dám động đến Tam nhi của Bổn vương, cũng chỉ có một con đường chết!"
Sau khi nói xong quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi, chúng ta trở về có được hay không?"
"Được!" Vũ Văn Tiểu Tam cười híp mắt mà gật gật đầu.
Ôm lấy nàng mở miệng nói với Hiên Viên Mặc: "Mặc, hoàng thúc đi về trước, phiền toái này là do hoàng thúc chọc, hoàng thúc sẽ dọn dẹp!"
"Ừm!" Hiên Viên Mặc gật đầu một cái.
. . . . . .
Hiên Viên Triệt lập tức đuổi theo bước chân hai người kia, nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút: "Hoàng thúc, có phải thúc nên cảm tạ người ta đã đi theo hay không? Nếu không, nói không chừng thúc không thể chận được Phượng Phi Yên rồi! Hơn nữa người ta còn ở phía trước đánh yểm trợ giúp hoàng thúc một tay đó, nếu không hoàng thúc cũng không thể dễ dàng cứu được hoàng tẩu đâu!"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên, còn mang theo chút đắc ý.
Nam tử tuyệt mỹ chợt quay mặt sang, nhìn hắn một chút, sắc mặt Hiên Viên Triệt lập tức cứng đờ, lúc này đổi lời nói: "Khụ khụ. . . . . . Hoàng thúc, cháu nói sai rồi, là hoàng thẩm!"
Tán thưởng nhìn hắn một cái, ngay sau đó mở miệng: "Nghĩ muốn phần thưởng là cái gì?"
"Cái đó, cũng không phải là phần thưởng gì hết...chỉ cần hoàng thúc giúp cháu nói với mẫu hậu, người ta không muốn cưới vợ một chút nào hết!" Hiên Viên Triệt quệt mồm nhìn hắn, trong đôi mắt như lưu ly kia lấp lánh lệ quang, làm người ta không nhịn được mà thương tiếc.
Vì vậy. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam rất là kích động mở miệng: "Ai nha, một chút chuyện nhỏ như vậy, chàng giúp tiểu Triệt Triệt một chút đi. Có câu nói dưa hái xanh không ngọt, chuyện hôn nhân, nếu miễn cưỡng chắc chắn sẽ không hạnh phúc, chúng ta nhất định không thể để cho loại chuyện như vậy xảy ra được, cho nên. . . . . ."
Càng nói càng phát hiện không khí chung quanh càng ngày càng lạnh, Hiên Viên Triệt càng thêm hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng xanh lè rồi!
"Tam nhi, người ta ngược lại cho là tuổi của Triệt đã không còn nhỏ, thật sự nên lập gia đình rồi. Cháu thấy đúng không, tiểu Triệt Triệt?" Ba chữ cuối cùng được cắn rất nặng, quay đầu cười đến vô cùng xinh đẹp, nhìn đến nỗi sau lưng Hiên Viên Triệt đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của mỗ Triệt hung hăng nhíu lại một chỗ, mặt bi thống nhìn hoàng thúc của mình: "Hoàng thúc, nếu thúc thật sự không nói giúp Triệt với mẫu hậu, thì ít nhất cũng đừng khai ra Triệt đang ở đâu đó?"
"Nếu Triệt thật sự là không muốn lập gia đình, làm sao hoàng thúc sẽ khai ra cháu đang ở đâu chứ, chỉ là cháu cũng biết biệt viện của hoàng thúc lớn như vậy, cháu ở bên trong cũng có nhiều bất tiện, nếu không hoàng thúc tìm chỗ khác cho cháu ở?" Hiên Viên Vô Thương cười đến mặt mày hiền lành, hắn không thể để Triệt ở lại trong biệt viện, nếu không sợ rằng nha đầu này lại gây ra cho hắn không ít chuyện phiền phức!
Nhìn hoàng thúc cười đến mặt mày hòa ái, Hiên Viên Triệt ở đáy lòng oán thầm một hồi, đang muốn đồng ý, liền nghe âm thanh của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên: "Thương Thương, biệt viện lớn như thế, chàng cũng đừng hẹp hòi như vậy....Dù sao chàng cũng ở Thất Vương phủ lâu rồi, tiểu Triệt Triệt thật vất vả mới tới đây ở một lần, làm sao chàng có thể để cho hắn ở nơi khác?"
Hiên Viên Triệt vừa nghe, vui sướng hài lòng gật đầu: "Đúng vậy. Hoàng thúc, hoàng thẩm cũng đã nói như vậy, thúc cứ để cho Triệt ở nhờ mấy ngày đi!"
"Vậy cháu đi ở phòng chứa củi đi!" Cắn răng nghiến lợi nói xong bước chân vào biệt viện, ôm nữ nhân không an phận ở trong ngực đi vào hậu viện.
Lưu lại Hiên Viên Triệt khóe miệng co giật đứng ở sau lưng bọn họ, ở phòng chứa củi? Đừng ác như vậy có được không? Hắn dầu gì cũng là cháu ruột của thúc ấy mà!
Suy nghĩ một chút, vẫn là chạy đến phòng mỗi lần hắn hay tới đây để ngủ đi. Phòng chứa củi, hắn không chịu nổi đâu!
. . . . . .
"Thương Thương, chàng thật hẹp hòi!" Nàng ở ngực hắn vẽ vòng vòng, khóe miệng cũng nâng lên một nụ cười ngọt ngào, nàng tự nhiên biết tại sao hắn lại đối với Hiên Viên Triệt như vậy.
Đặt nàng lên trên giường, sau đó cởi quần áo cho nàng. . . . . .
"Làm gì?" Mặt đầy phòng bị nhìn hắn, tên cầm thú này, sẽ không lại muốn làm chuyện đó chứ?
"Ngủ!" Sắc mặt đen kịt, rõ ràng còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi.
"Thương Thương, chàng tức giận?" Co rúm lại nhìn hắn, lại nói hắn vẫn chưa có tức giận thật sự với nàng đâu!
"Không có!" Nói là không có, nhưng giọng nói lại vô cùng không tốt!
Không để ý phản đối của nàng, cởi áo ngoài của nàng xuống, sau đó cởi xuống của mình, hai người đều chỉ còn lại trung y. Hắn kéo chăn qua, chui vào chăn, ôm chặt nàng vào trong ngực, sau đó nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Lần này Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc sâu sắc biết được hắn đang tức giận, nhỏ nhẹ mở miệng: "Thương Thương. . . . . ."
Không lên tiếng.
"Thương Thương. . . . . ." Thanh tuyến kéo dài.
Vẫn không có phản ứng.
"Thương Thương. . . . . ." Lỗ mũi vừa kéo, mang theo chút nức nở.
Nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Ặc, xem ra tức giận có chút lớn rồi đây! "Thương Thương, không nên tức giận có được hay không?" Nói xong cọ xát ở trong ngực hắn.
Không để ý tới nàng? Tiếp tục cọ!
Thế nhưng hôm nay hắn giống như quyết tâm không mở miệng, mặc kệ nàng cọ thế nào cũng không chịu mở miệng!
"Thương Thương, người ta biết sai rồi!" Ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Nhưng người nọ nhắm mắt lại, thật sự không để ý tới nàng, vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đưa đám nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, ở đáy lòng kêu rên, xong đời, lần này tiêu rồi!
"Thương Thương, ta thề……ta không bao giờ có tâm tư không đứng đắn nữa, có được hay không?" Nói xong cắn môi dưới nhíu lông mày nhìn hắn.
"Thật?" Đôi mắt tà mị như hoa đào mở ra, bên trong hẳn là lệ quang trong suốt.
Thấy thế làm tim nàng hơi chậm lại, thật nhanh gật đầu: "Thật! Thật! Người ta không bao giờ sờ đầu tiểu Triệt Triệt nữa, cũng không gọi Long Ngạo Thiên ca ca luôn!"
"Còn Gia Luật Trục Nguyên?" Giọng nói rất có vị chua vang lên.
Ặc, Gia Luật Trục Nguyên, đây là nghĩa huynh kết bái của nàng mà. Tại sao có thể không để ý chứ, vì vậy do dự. . . . . .
"Thật ra thì Thương Thương biết, Tam nhi căn bản cũng không yêu người ta!" Hắn nói xong giận dỗi buông nàng ra, xoay người đưa lưng về phía nàng.
Ặc, không có nghiêm trọng như thế chứ?
"Cái đó, Thương Thương. . . . . ." Co rúm lại ở sau lưng hắn gọi hắn, thế nhưng hắn lại không thèm để ý.
" Thương Thương thân ái. . . . . ." Giọng nói buồn nôn kéo dài, nhưng người nọ vẫn không hề phản ứng.
"Thương Thương bảo bối. . . . . ." Không ngừng cố gắng.
Rốt cuộc, lần này âm thanh rất có từ tính vang lên, nhưng đều là ý vị uất ức, còn mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở: "Người ta biết, cũng bởi vì người ta không có cơ ngực, lại keo kiệt, nên Tam nhi mới không thích người ta! Không thích người ta coi như xong, Tam nhi muốn đi thì đi đi, đi tìm Gia Luật Trục Nguyên, để cho người ta chết ở chỗ này đi!"
Cặp mắt tà mị như hoa đào kia thoáng qua chút giảo hoạt.
Nàng dở khóc dở cười nhìn bóng lưng của hắn, tại sao lời này giống như tiểu nữ nhân nói vậy? "Cái đó, Thương Thương. . . . . ."
Tiếp đã nhìn thấy hắn giống như đang uất ức, một bộ dáng rất đau lòng đưa lưng về phía nàng dụi dụi con mắt. . . . . .
Lần này nàng thật có chút luống cuống, ôm hông của hắn từ sau lưng: "Được rồi! Được rồi! Thương Thương, về sau người ta cũng không gọi hắn là Trục Nguyên ca ca nữa?"
"Thật?" Âm thanh rất hoài nghi vang lên.
"Thật!" Vũ Văn Tiểu Tam nghiêm túc gật đầu một cái.
Nam tử đưa lưng về phía nàng, môi mỏng khiêu gợi nâng lên một nụ cười đã thực hiện được gian kế!
Lại nói còn phải cảm tạ Triệt, nếu không phải hôm nay Triệt chạy trở về, liên tục làm bộ đáng yêu làm hắn lây nhiễm, thì làm sao hắn có thể giả bộ thuận buồm xuôi gió như vậy được chứ!
Nhưng vẫn không thể dễ dàng bỏ qua cho nha đầu này: "Người ta không tin!"
"Ai da. . . . . . Chàng tin tưởng ta đi, Thương Thương thân ái, Thương Thương bảo bối, Thương Thương yêu dấu. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam buồn nôn hết sức có thể, ở sau lưng hắn cố gắng suy nghĩ thêm từ.
Nhưng nam tử nằm nghiêng trước mặt của nàng lại không hề thấy buồn nôn, nụ cười trên khóe môi như hoa anh đào khuếch trương càng ngày càng lớn.
"Thương Thương, người ta thật rất thích…..rất thích chàng, tình yêu của ta đối với chàng. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Đột nhiên nhớ lại lần trước viết thư tình cho Hiên Viên Ngạo. Cái đó là nói giả, bây giờ là nói thật, cho nên không thể giống nhau, vậy thì nên nói cái gì mới tốt nhỉ?
Nghiêng đầu suy tư. . . . . .
Kết quả nam tử trước mặt đang cười đến mặt mày hạnh phúc chờ đoạn sau của nàng, bỗng vẻ mặt tối sầm lại, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Đối với ta như thế nào?" Nói tới chỗ này sao không nói tiếp, chẳng lẽ tình yêu đối với hắn đều là giả?
Ặc, "Tình yêu đối với chàng, đối với chàng. . . . . . đối với chàng đã không cách nào biểu đạt bằng ngôn ngữ nữa!" Bởi vì nàng phát hiện từ có thể sử dụng, lần trước đều dùng để viết thư tình cho Hiên Viên Ngạo rồi.
"Thật sao?" Trong nháy mắt vẻ mặt nhiều mây của người nào đó đều biến mất, cười đến mặt mày vui vẻ.
"Đúng, đúng!" Mỗ nữ điên cuồng gật đầu "Thương Thương, vậy chàng không nên tức giận có được không?"
"Không được!" Âm thanh tức giận truyền đến "Trừ phi Tam nhi nói tiếp rốt cuộc yêu người ta nhiều bao nhiêu!"
Sau ót xẹt qua một vệt đen, nam nhân kiêu ngạo thật khó phục vụ!
"Cái này còn phải nói sao? Nhất định là rất thích rất thích á! Chỉ cần một khắc không thấy được Thương Thương bảo bối, người ta liền nghĩ muốn chàng đến nổi điên luôn!" Nàng vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết nói khoa trương như vậy, ông trời nghe có thể đánh một sét để nàng trở về hiện đại không đây!
"Chàng là điện, chàng là quang, chàng là thần thoại duy nhất, ta chỉ yêu chàng! Chàng là ý nghĩa, là trời, dĩ nhiên cũng là thần! Trừ yêu chàng, không có chân lý nào khác!"
Nàng thật sự là không biết nói gì rồi, lời bài hát cũng sao chép tới đây, câu tiếng anh kia đoán chừng có nói hắn cũng không hiểu, cho nên chỉ tóm tắt gần đúng thôi.
Sao chép quá vui mừng, lại làm cho sắc mặt nam tử đưa lưng về phía nàng tối sầm lại, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Tam nhi, nàng ở đây chỉ nói qua loa với người ta!" Nói có thứ tự như vậy, còn không vào vấn đề chính, tuyệt đối không phải là lời trong lòng của nàng!
Ặc, nam nhân đáng chết này không có việc gì thông minh như vậy làm gì?
"A ha ha ha. . . . . . Thương Thương bảo bối, người ta thật thật rất yêu chàng đó. Đến đây, đến đây, Thương Thương bảo bối cho gia hôn một cái nào!"
Nói xong lật thân thể hắn xoay lại phía mình, ở trong lòng liều mạng trợn trắng mắt! Làm cái gì vậy, nam nhân đáng chết này, rốt cuộc ai mới là nữ hả! Lại muốn nàng dụ dỗ hắn!
Kết quả người kia vẫn bất động!
Hung hăng cắn răng, buông tay đang ôm hông hắn ra: "Không để ý tới thì thôi! Hừ!"
Lời này vừa nói ra, nam tử đưa lưng về phía nàng ngồi dậy, vén chăn lên: "Tam nhi không cần người ta, người ta cũng không muốn sống nữa!" Nói xong liền đi xuống.
Aizz! Vũ Văn Tiểu Tam lôi kéo cánh tay của hắn, nhìn hắn đưa lưng về phía nàng, hình như đang lau nước mắt, khóe miệng giật giật, hắn còn nói muốn tìm cái chết nữa chứ! "Tam nhi muốn Thương Thương, muốn Thương Thương, chỉ cần một mình Thương Thương thôi! Thương Thương ngoan!"
Nam tử đưa lưng về phía nàng, nụ cười trên mặt càng phát sáng rỡ, thu lại khuôn mặt tươi cười, quay đầu giống như rất uất ức nhìn nàng, còn hít mũi một cái: "Tam nhi nói thật sao?"
"Thật! Thật!" Đau cả đầu, sao giống như đang dỗ một đứa bé vậy hả?
"Người ta muốn có bảo bảo!" Giờ phút này đôi mắt tà mị như hoa đào long lanh, có khuynh hướng muốn phát nước lũ.
Vũ Văn Tiểu Tam im lặng nhìn hắn, giang hai cánh tay, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt: "Đến đây đi!" Nói xong chủ động ôm lên hông của hắn, ở đáy lòng vô cùng oán thầm. Nếu tên này náo loạn như vậy thêm mấy lần, nàng muốn không điên cũng không được! Nhưng trong lòng lại có điểm hoài nghi!
Đôi mắt tà mị như hoa đào cười đến híp lại, vui sướng hài lòng ôm lại nàng, sau đó trở về trong chăn làm ổ. . . . . .
Đột nhiên Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên, bộ dáng tên nam nhân đang cười đến hả hê liền rơi vào đáy mắt của nàng, khuôn mặt tươi cười cứng đờ: "Cái đó, Tam nhi. . . . . ."
"Chàng được đấy Hiên Viên Vô Thương, giả bộ thật giống đó!" Người nào đó như mẫu dạ xoa hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
Hít mũi một cái: "Nhưng người ta lúc mới bắt đầu là thật sự tức giận!" Nói xong làm bộ đáng thương nhìn nàng.
Nhìn bộ dáng kia của hắn, dù nàng biết rõ là hắn giả bộ, cũng không tức giận được, liếc mắt: "Nếu dám gạt ta, cẩn thận da của chàng!"
"Người ta biết!" Khéo léo gật đầu.
"Hừ!" Nàng vẫn rất căm tức, một bàn tay leo lên lỗ tai của hắn "Lại dám gạt ta, xem ta thu thập chàng như thế nào!"
. . . . . .
Sau khi hai người náo loạn một hồi lâu, nàng vùi ở trong ngực của hắn, đột nhiên nhớ lại sự việc ngày hôm nay: "Thương Thương, chàng giết Phượng Phi Yên, có phải muốn đánh trận chiến này rồi không?"
"Ừm!" Dù không giết Phượng Phi Yên, trận đánh này cũng nhất định phải đánh. Chẳng qua hiện tại bất đồng chính là hắn không thể không tham dự vào trong trận chiến này rồi.
"Hôm nay Tam nhi có sợ không?" Vuốt tóc của nàng, dịu dàng mở miệng hỏi nàng.
Vũ Văn Tiểu Tam chui vào trong lòng hắn: "Thật ra thì lúc Phượng Phi Yên mới vừa bắt người ta, vẫn là rất sợ đấy!" Nàng là một người sợ chết mà!
"Tam nhi yên tâm, sau này Thương Thương sẽ không để cho nàng bị người bắt đi nữa đâu!" Hắn ôm chặt nàng, nhíu nhíu lông mày "Mấy ngày nữa Tam nhi đi xuất chinh với ta có được hay không?"
"Gì? Đi đánh giặc?" Khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng như đang kêu gào ....!
"Ừm! Thương Thương không yên lòng để Tam nhi ở nơi khác, cho nên Tam nhi ở bên cạnh Thương Thương, có được hay không?" Dịu dàng mở miệng thăm dò ý kiến của nàng. Thật ra thì hắn cũng không muốn mang nàng đi chiến trường, lo lắng thương tổn đến nàng, nhưng không đặt nàng ở bên cạnh mình, hắn lại không yên lòng!
"Ách, được rồi!" Thật ra thì nàng cũng không yên lòng một mình hắn đi đánh giặc.
"Tam nhi, ngủ đi!" Đã muộn rồi, nếu còn không ngủ thì trời sẽ sáng mất!
"Được!" . . . . . .
. . . . . .
Mấy ngày nay, Hiên Viên Triệt cũng bị Hiên Viên Vô Thương lấy các loại lý do để cách ly, chưa từng xuất hiện trước mặt của Vũ văn Tiểu Tam, mà Vũ Văn Tiểu Tam cũng rất nhàm chán chống cằm, ngồi ở trên ghế đá.
"Tiểu thư, ngài nói hiện tại Tam vương gia như thế nào rồi?" Tiểu Nguyệt chợt nhớ lại Hiên Viên Ngạo, lại nói Tam vương gia đối với tiểu thư rất tốt, còn bị Thái hậu đánh cho thành như vậy, nàng đều có chút đau lòng thay tiểu thư!
Khuôn mặt tươi cười của Vũ Văn Tiểu Tam chợt cứng đờ, đôi mày thanh tú nhíu chặt, thật ra thì nàng cũng không biết Hiên Viên Ngạo thế nào rồi, hơn nữa đáy lòng cũng có chút lo lắng, dù sao chung sống lâu như vậy, lại nói về sau hắn đối với nàng cũng không tồi.
"Cũng hơn mười ngày rồi, chắc là không có gì đáng ngại đâu?" Cái vấn đề này, nàng theo bản năng liền muốn trốn tránh, bởi vì nàng cảm giác mình không có cách nào đi hồi báo tâm tình kia của hắn.
"Tiểu thư, nếu không ngươi đi hỏi Hi Vương Gia một chút đi?" Hi Vương Gia mới vừa bị Đình Vân gọi đi, nói là cái gì hoàng tử tỉnh, tiểu thư lười đi qua nên ở lại chỗ này.
Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, hỏi hắn? Sợ rằng dù Hiên Viên Ngạo còn sống cũng biến thành chết rồi!
"Thôi, có hỏi hay không, tất cả đều giống nhau!" Hiên Viên Ngạo, mặc dù trước kia ngươi luôn chống đối với lão nương, nhưng hiện tại ta cũng thật lòng mong ước ngươi có thể tìm được hạnh phúc thuộc về ngươi.
. . . . . .
"Ngạo, bây giờ đệ trở về tam vương phủ?" Hiên Viên Mặc nhíu lông mày, nhìn tâm tình Hiên Viên Ngạo rõ ràng rất tốt.
"Ừm!" Khóe môi lạnh lẽo nâng lên một nụ cười nhạt, lập tức liền có thể nhìn thấy nàng rồi.
Lại thấy vẻ mặt Hiên Viên Mặc không đúng: "Hoàng huynh, huynh làm sao vậy?"
Nhìn hắn một chút, móc phong thơ trong ngực ra, đưa cho hắn. . . . . .
Mang theo nghi ngờ nhận lấy, ngay sau đó thái độ từ mừng rỡ biến thành không dám tin, cuối cùng hoàn toàn biến thành một mảnh trắng bệch!
"Hoàng huynh, là mẫu hậu ép có đúng không?" Hắn gắt gao nắm cánh tay Hiên Viên Mặc.
Con ngươi dịu dàng bình tĩnh nhìn mặt của hắn, mang theo một loại sợ hãi: "Có phải mẫu hậu ép hay không, bây giờ không phải là vấn đề đệ nên suy tính, quốc sự làm đầu!"
Có lẽ chiến tranh sẽ từ từ giải thoát hắn từ trong đau đớn ra ngoài!
Đôi mắt lạnh lẽo dính vào một chút lệ quang, nhắm mắt thật chặt lại. Hắn là Chiến thần Hiên Viên đế quốc, tuyệt đối không thể rơi lệ!
Hiên Viên Mặc đặt tay lên trên bả vai của hắn: "Gia Luật Trục Nguyên đã chuẩn bị rời đi, chuyện này đã nói giao cho đệ đi làm mà. Chờ đến khi làm sáng tỏ chuyện của Mông Man đế quốc rồi, đệ hãy đi tìm nàng, hoàng huynh sẽ không ngăn cản đệ. Nhưng hiện tại đệ trước hết cứ đặt tâm tư lên chuyện quốc gia đại sự đi, đây là trách nhiệm của người hoàng thất Hiên Viên quốc ta!"
Hiên Viên Ngạo mở mắt ra, do dự nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, gật đầu một cái: "Tốt! Thần Đệ đồng ý với huynh!"
Nói xong cũng chuẩn bị rời đi, khắp người đã đều là khí thế lạnh lẽo, hình như muốn ngăn cách tất cả mọi thứ ở bên ngoài. Hiên Viên Mặc nhìn bóng lưng của hắn, mở miệng: "Cuộc chiến tranh này, nàng và hoàng thúc cũng sẽ đi!"
Bước chân người phía trước chợt dừng lại, quyền kia nắm chặt lại một nơi, gắt gao cắn răng, ép buộc mình phải điều chỉnh lại giọng nói cho bình thường một chút: "Biết, hoàng huynh yên tâm, Thần Đệ tự biết chừng mực!"
Ý tứ hoàng huynh là để cho hắn tạm thời bỏ rơi vấn đề này trước, đặt quốc sự ở vị thứ nhất!
"Ừm!" Âm thanh ôn nhã vang lên, liền nhìn thấy Hiên Viên Ngạo cất bước rời đi. Trước kia Ngạo rất lạnh lùng, là bởi vì tính cách của hắn, nhưng bây giờ, hắn lại là chân chánh lạnh tâm, lạnh đến toàn thân giống như cách một tầng băng đá, không có gì phá nổi. . . . . .
Cho đến khi Hiên Viên Ngạo biến mất ở trong tầm mắt hắn, hắn mới bất đắc dĩ lắc đầu, đi Ngự Thư Phòng. . . . . . Ngạo khổ, hắn tự nhiên biết, mà nỗi khổ của hắn, có thể nói cho ai nghe đây?
Phượng Phi Yên cười lạnh một tiếng, ngồi trở lại trên ghế, không mặn không nhạt nhìn nàng ta. Nàng nhịn, nhìn nàng ta còn có thể ăn bữa cơm này đến bao lâu.
Đợi Vũ Văn Tiểu Tam từ từ ăn xong thức ăn trên bàn, Phượng Phi Yên cười nhạt một tiếng: "Bây giờ thì có thể viết rồi chứ?"
"Chưa được!" Lau miệng, đứng lên.
"Cái gì?" Phượng Phi Yên hung hăng vỗ một phát lên ghế "Ngươi dám trêu chọc trẫm?"
"Đâu có?" Mặt uất ức nhìn nàng ta, nàng trêu nàng ta khi nào chứ, hình như không có mà? Hạ Mộ Yên tiến lên: "Mới vừa rồi rõ ràng ngươi đã nói nếu bệ hạ chiêu đãi ngươi ăn uống thật tốt, ngươi sẽ suy tính đến việc tự sát, cũng như để lại một lá thư mà!"
"Đúng là như thế, nhưng ta mới vừa ăn cơm vừa suy tư, cảm thấy sinh mạng rất là đáng quý, ta tuyệt đối không thể coi thường mạng sống của mình, cho nên kết quả ta suy tính là ‘phải sống thật tốt’!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến mặt mày rạng rỡ!
"Người tới, giết nàng cho trẫm, trẫm phải xem các ngươi từng đao từng đao lăng trì nàng!" Giọng nói tàn nhẫn của Phượng Phi Yên vang lên.
Đúng lúc này, một ẩn vệ đi vào nhìn Phượng Phi Yên một chút, lại nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, tựa hồ đang do dự có nên nói hay không?
"Nói thẳng đi, dù sao nàng ta cũng là người sắp chết!" Không hề phòng bị Vũ Văn Tiểu Tam.
"Thuộc hạ mới vừa mật thám ở chỗ của Hoàng Đế của Hiên Viên đế quốc, nghe được đoạn đối thoại giữa Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Ngạo, nói chuẩn bị giữ bệ hạ ở lại đây. Thuộc hạ cả gan xin bệ hạ hỏa tốc trở lại Thanh Loan đế quốc, những chuyện khác chờ sau khi về nước sẽ bàn bạc kỹ hơn!" Ẩn vệ kia nói ra tin tức vừa nghe lén được.
Mắt xếch híp lại: "Ngươi có bị phát hiện không?"
"Thuộc hạ vô năng, giống như đã bị Hiên Viên Mặc phát hiện!" Vẻ mặt ẩn vệ này đầy hổ thẹn.
"Bệ hạ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta nên gấp rút rời đi ngay!" Hạ Mộ Yên lập tức mở miệng.
Phượng Phi Yên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút: "Tiện nghi cho ngươi rồi! Trực tiếp giết chết nàng ta, rồi lập tức theo trẫm rời đi!"
"Dạ!"
"Phượng Phi Yên, hình như bây giờ ngươi vẫn không thể giết ta được đâu!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đến đắc ý, như đã tính được trước.
"Nói thế là ý gì?" Con ngươi co rúc lại, lông mày nhíu chặt.
"Ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn ngươi có thể chạy thoát?" Nụ cười này, chính là có thâm ý khác.
Hạ Mộ Yên xông lên trước, rất tức giận chỉ về phía nàng: "Bệ hạ có bao nhiêu phần trăm chắc chắn, ngươi cần gì phải quan tâm!"
Phượng Phi Yên cũng phản ứng lại, nếu không trốn thoát được, Vũ Văn Tiểu Tam chính là một lợi thế! Cười lạnh một tiếng: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi quả nhiên rất thông minh, ngược lại trẫm đã xem thường ngươi rồi!"
"Nếu ta không thông minh, chẳng lẽ đần giống ngươi à, như vậy Thương Thương làm sao sẽ coi trọng ta đây!" Lần này trên mặt toàn là vẻ đắc ý.
Nhưng một giây kế tiếp, nụ cười ở trên mặt nàng đột nhiên cứng đờ. Phượng Phi Yên lắc mình một cái đi tới trước người của nàng: "Ba!" một tiếng, một cái tát đánh lên mặt của nàng: "Hừ, trẫm không giết được ngươi, nhưng vẫn đánh được mà? Coi như vận khí ngươi tốt, đúng lúc Hiên Viên Mặc muốn tới giữ trẫm, nếu không trẫm chắc chắn sẽ làm ngươi sống không bằng chết!"
Một tát này xuống tay rất nặng, nửa bên mặt của Vũ Văn Tiểu Tam cũng sưng lên!
Mẹ nó! Đặc biệt sao, không ngờ tới nàng ta còn có một chiêu này! Vũ Văn Tiểu Tam đau đến nhe răng trợn mắt, Phượng Phi Yên tiện nhân này, đợi nàng tìm được cơ hội, nhất định phải trả thù lại!
"Lập tức đi thôi!" Nói xong liền dẫn đầu rời đi, những người khác lập tức đuổi theo, Vũ Văn Tiểu Tam cũng bị điểm huyệt, để ở trong túi, mang theo rời đi.
Dọc theo đường đi có người hành lễ về phía Phượng Phi Yên, bộ dáng Phượng Phi Yên lạnh nhạt gật đầu một cái, như không có chuyện gì xảy ra mang theo mọi người đi ra ngoài cung, chỉ là bước chân lại cực nhanh.
Đến cửa cung, thị vệ ngăn cản bước chân của các nàng: "Nữ hoàng Thanh Loan lại xuất cung làm gì?" Trong lòng đã có chút hoài nghi, họ mới xuất cung không bao lâu rồi trở lại. Hiện tại lại muốn đi ra ngoài, còn mang theo nhiều người như vậy, hơn nữa phía sau còn có một cái túi!
Hạ Mộ Yên sải mấy bước lên phía trước: "Nữ hoàng Thanh Loan muốn xuất cung. Còn phải khai báo với một thị vệ nho nhỏ như ngươi hay sao? Đây chính là đạo đãi khách của Hiên Viên quốc các ngươi sao?"
Vũ Văn Tiểu Tam thì lại ở bên trong túi khấn cầu, thị vệ đại ca, lòng hiếu kỳ của ngươi nhất định phải nặng, chỉ có như vậy ngươi mới có thể cứu một người thông minh thiện lương khả ái như ta ra ngoài! Nhưng. . . . . .
Thị vệ kia do dự một lát, lại mở miệng nói: "Bên trong túi là cái gì vậy?"
"Càn rỡ! Trẫm đựng vật gì trong đó, cũng phải xin phép ngươi hay sao?" Âm thanh uy nghiêm của Phượng Phi Yên vang lên.
Thị vệ kia dừng lại, lập tức lui ra, ôm quyền nói: "Đắc tội! Nữ hoàng Thanh Loan, xin mời!" Dứt lời liền nhường qua một bên.
. . . . . .
"Đáng chết!" Đã tới chậm một bước!
"Vương Gia, chắc hẳn họ vẫn chưa đi xa, chúng ta. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, Vương Gia nhà bọn họ đã đuổi theo!
. . . . . .
Ra cửa cung, đi chưa được mấy bước, một nam tử mặc áo trắng liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy nụ cười: "Nữ hoàng Thanh Loan, vội vội vàng vàng như vậy, là muốn đi nơi nào à?"
Âm thanh ngọt ngào, cực kỳ đáng yêu. Hắn ra cửa so hoàng thúc chậm hơn một bước, còn chưa tới cửa cung, đã nhìn thấy đoàn người này.
Ánh mắt Vũ Văn Tiểu Tam sáng lên, oa oa, Tiểu Triệt Triệt thân ái! Hắn không phải đã chạy rồi sao? Tại sao lại trở lại rồi?
"Đây không phải là Thất vương gia của Hiên Viên đế quốc sao? Trẫm ở Hiên Viên đế quốc quấy rầy nhiều ngày, cũng nên trở về nước rồi!" Giọng nói nhàn nhạt, giống như không thèm để ý, trong bụng lại sốt ruột. Nếu Hiên Viên Mặc đuổi tới, muốn đi sẽ rất khó khăn!
Vũ Văn Tiểu Tam rất muốn thét chói tai mấy tiếng để Tiểu Triệt Triệt cứu nàng, đáng tiếc bị điểm huyệt, kêu không được, kìm nén đến cực kỳ khó chịu!
Trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của Hiên Viên Triệt dính vào chút nghi ngờ, âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên: "Tại sao muốn trở về nước lại đi vào buổi tối? Buổi sáng ngày mai đi không tốt hơn sao? Tại sao Hoàng huynh không có ra ngoài tiễn các ngươi vậy?"
Liên tiếp hỏi lên nhiều vấn đề, giọng của Phượng Phi Yên đã mơ hồ có chút không nhịn được: "Thất vương gia, Thanh Loan có chuyện quan trọng chờ trẫm trở về xử lý, nên không kịp từ giả với Hoàng đế quý quốc, kính xin Thất vương gia để trẫm đi trước!"
"Nếu người ta không muốn thì làm sao đây?" Âm thanh vẫn thanh thúy như vậy, chỉ là ý lạnh nơi đáy mắt đã không còn che giấu được nữa, đồng thời cười híp mắt nhìn đám người sau lưng những người kia. . . . . .
"Không muốn, vậy trẫm cũng không khách khí!" Võ công của tên Hiên Viên Triệt rất cao cường, sợ là trừ mình ra, nơi này không người nào có thể cùng đọ sức với hắn. Nhưng mà bọn họ có nhiều người như vậy, chỉ cần mình giữ chân được hắn và Mộ Yên đánh lén nữa, nhất định có thể giành được thắng lợi!
"Người ta thật sự có chút tò mò, nữ hoàng Thanh Loan không khách khí sẽ như thế nào!" Nói xong cực kỳ ưu nhã lấy ra một bọc giấy nhỏ, cầm trên tay mình nhìn giống như đang nghiên cứu.
Ánh mắt đám người Phượng Phi Yên trở nên căng thẳng, người trong thiên hạ đều biết Hiên Viên Triệt dùng độc thuật, tất nhiên không thể khinh thường cái bọc giấy trên tay hắn!
"Hành động này của Thất vương gia là có ý gì?" Lạnh lùng quét hắn, đã có ý định đồng quy vu tận. Nếu như người tới là Hiên Viên Vô Thương hoặc là Hiên Viên Mặc, nàng còn có thể lấy Vũ Văn Tiểu Tam ra làm lợi thế, nhưng nếu là Hiên Viên Triệt, người này thì nàng không chắc!
Vậy trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con lộ ra một nụ cười đã thực hiện được gian kế, cầm bọc giấy trong tay ném ra thật xa, tiếp đó lại lui qua một bên: "Nữ hoàng Thanh Loan, xin mời!"
Trong bọc giấy đó rõ ràng không có gì cả, mà là Phượng Phi Yên nàng đã bị đùa giỡn rồi! Mặc dù rất tức giận, nhưng giờ phút này cũng không phải là lúc dây dưa với Hiên Viên Triệt!
Hung hăng trợn mắt nhìn hắn một hồi lâu, mở miệng: "Đi!" Một tiếng đi nói xong, cũng chỉ có mấy người ứng tiếng, kinh ngạc quay đầu. Người nàng mang tới đã ngã xuống hơn phân nửa, mà người khiêng Vũ Văn Tiểu Tam cũng đang trợn to cặp mắt, nằm trên mặt đất. . . . . .
Tốc độ thật nhanh! Là ai?
Không lâu lắm, ánh mắt của nàng liền quét về phía bên phải, nam tử mặc áo trắng cách bọn họ gần ba mươi thước với khí chất yêu tà, dung nhan tuyệt mỹ. Chỉ là trên dung nhan tuyệt mỹ như cánh hoa đào kia tràn đầy hốt hoảng, nhanh chóng cởi ra cái túi đang đựng Vũ Văn Tiểu Tam ra. . . . . .
Kinh ngạc nhìn bộ dáng hốt hoảng của hắn, hẳn là trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
"Bệ hạ, đi mau!" Âm thanh của Hạ Mộ Yên vang lên, bởi vì sau lưng đã có một đội nhân mã đuổi theo.
Hiên Viên Triệt sải mấy bước vượt đến bên người Hiên Viên Vô Thương, giờ phút này Vũ Văn Tiểu Tam đã chui từ bên trong túi ra ngoài. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị kìm nén nên có chút ửng đỏ, ngón tay thon dài đưa ra, giải huyệt đạo cho nàng: "Tam nhi, nàng không sao chứ?"
"Khụ khụ. . . . . . Không có việc gì! Không có việc gì. . . . . ." Đặc biệt sao, dám bắt nàng!
Bờ môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười nhạt, ôm nàng vào trong ngực: "Ta cũng biết, Tam nhi của ta sẽ không có việc gì!" Nàng thông minh như vậy, làm sao có thể có chuyện đây? Nhưng hắn vẫn nhịn không được mà run rẩy.
Hiên Viên Triệt đứng ở một bên nhìn bọn họ, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con là một nụ cười, chỉ là nụ cười này có chút gượng ép. . . . . .
"Được rồi Thương Thương, người ta không có việc gì mà! A. . . . . ." Vừa nói vừa xoay bên mặt bị sưng do Phượng Phi Yên đánh qua!
"Làm sao vậy?" Hiên Viên Vô Thương đẩy nàng ra, đã nhìn thấy trên mặt nàng rõ ràng có dấu đỏ. Trong nháy mắt trên dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy sát khí! Quả đấm hung hăng nắm lại, quay đầu nhìn về phía Phượng Phi Yên, giờ phút này nàng đã bị Hiên Viên Mặc mang binh bao vây!
Nhìn bộ dáng kinh khủng kia của hắn, nàng bắt tay hắn lại: "Thương Thương, ta không sao!" Nàng không thích nhìn bộ dáng khát máu của hắn, hắn như vậy làm cho nàng cảm thấy rất xa lạ.
Quay đầu, trên gương mặt tuyệt mỹ kia lộ ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng: "Tam nhi đừng sợ!"
Ánh mắt của Hiên Viên Mặc cũng rất nhanh chú ý tới bên này, vốn là có chút kỳ quái tại sao hoàng thúc lại ở nơi này, nhưng nhìn thấy chân của Vũ Văn Tiểu Tam vẫn còn ở trong cái túi đen, hắn cũng hiểu được đại khái.
Nhìn Phượng Phi Yên: "Nữ hoàng Thanh Loan hình như không có để lời trẫm nói vào trong lòng!"
"Có nghe hay không, không phải hoàng đế Hiên Viên đều muốn chặn trẫm lại sao?" Thu hồi ánh mắt nhìn Hiên Viên Vô Thương, nhàn nhạt nhìn Hiên Viên Mặc.
"Tam nhi, có đau hay không?" Đặt ngón tay thon dài lên gò má của nàng, cái tát kia của Phượng Phi Yên xuống tay thật là nặng, có phải thật coi Hiên Viên Vô Thương hắn là quả hồng mềm không?
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn một chút, mở miệng cười: "Không đau!" Nhưng thật ra là có chút đau, chỉ là không muốn làm cho hắn lo lắng.
Mày kiếm nhíu chặt, nhìn Hiên Viên Triệt một chút. Hiên Viên Triệt lập tức tự giác từ trong lòng móc ra một bình sứ đưa cho hắn, nhẹ nhàng bôi thuốc lên trên mặt của nàng. Trên khuôn mặt như ngọc của hắn không có bất kỳ biểu lộ gì, làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư. . . . . .
Sau khi bôi thuốc tốt xong, nhàn nhạt đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía đám người nọ, cả người tỏa ra khí thế tiêu điều!
Đi tới bên người Hiên Viên Mặc, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái: "Mặc, tránh ra!"
"Hoàng thúc, ngươi. . . . . ." Bộ dáng bây giờ của hoàng thúc rất không bình thường, hắn cơ hồ chưa từng có nhìn thấy vẻ mặt không có biểu lộ gì như vậy.
Vũ Văn Tiểu Tam một cước đá văng cái túi đen kia, đứng lên có chút lo lắng nhìn sang bên kia: "Tiểu Triệt Triệt, cháu có biết Thương Thương bị làm sao hay không?"
Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn nàng một cái, âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng vang lên: "Người ta cũng không biết, nhưng người ta biết hoàng thúc giống như đang rất tức giận!"
Âm thanh ngọt ngào mềm dẻo vẫn làm rung động dây cung ở trong lòng nàng, nhưng Vũ Văn Tiểu Tam tạm thời không có chú ý tới cái này, chỉ là cõi lòng đầy lo lắng nhìn bên kia, nhìn bộ dạng Thương Thương làm nàng có chút lo lắng.
"Chúng ta đi qua nhìn một chút!" Nói xong liền muốn chạy tới, lại bị Hiên Viên Triệt kéo lại: "Hoàng tẩu, chúng ta không nên đi qua đó thì tốt hơn!" Bởi vì nếu hoàng thúc nhìn thấy vết thương trên mặt nàng, sẽ chỉ biết tức giận hơn thôi!
"Nhưng người ta muốn qua đó!" Quay mặt sang nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Khóe miệng Hiên Viên Triệt giật giật, sao hoàng tẩu lại có bộ dáng này? "Tẩu qua đó cũng không giúp được gì đâu!" Âm thanh này thật là đáng yêu "Nếu như hoàng thúc thật muốn đánh nàng, tẩu qua đó cũng không ngăn được đâu!"
"Ta mới không phải muốn đi ngăn cản, nếu Thương Thương đánh nàng, ta ở bên này xác định đánh không tới!" Nàng cũng không phải là Thánh mẫu, tại sao Thương Thương giúp nàng báo thù mà nàng còn muốn đi ngăn lại, không lẽ nhìn bộ dáng nàng giống như đầu óc có bệnh lắm sao?
Hiên Viên Triệt im lặng quay đầu, cũng thả tay ra, để Vũ Văn Tiểu Tam chạy tới. . . . . .
"Thương Thương!" Xông tới lôi kéo cánh tay của hắn, hắn quay mặt sang dịu dàng cười một tiếng, không coi ai ra gì sờ sờ đầu của nàng: "Tam nhi, đứng ở một bên đi, có được không?" Hắn không muốn mùi máu tươi dính lên trên người của nàng.
Ặc, "Được!" Buông cánh tay hắn ra, lui về phía sau mấy bước.
"Vô Thương." Phượng Phi Yên tràn ngập thâm tình mở miệng kêu nam tử trước mặt.
"Là ai ra tay?" Âm thanh quỷ mị vang lên.
Mọi người khẽ giật mình không hiểu, lúc này Phượng Phi Yên liền phản ứng lại, cười to vài tiếng: "Là ta ra tay, ngươi muốn làm gì ta?"
Nàng là nữ hoàng Thanh Loan, dù Hiên Viên Mặc muốn giữ nàng lại, thì tuyệt đối cũng không thể làm nhục thể diện của nàng, huống chi nơi này có nhiều người như vậy, nàng cũng không tin hắn có thể làm gì nàng!
Tiêu sái đi từng bước từng bước tới trước mặt nàng, Phượng Phi Yên nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, đang muốn nói gì đó. Đột nhiên, hắn không báo trước xuất ra một chường, Phượng Phi Yên không né cũng không tránh, để một chưởng kia rơi vào trên người của mình. . . . . .
"Phốc!" Phun ra một ngụm máu tươi, nhỏ xuống long bào màu vàng, nhưng cặp mắt xếch kia vẫn tràn ngập thâm tình nhìn lên nam tử trước mặt "Vô Thương, tấm lòng của trẫm đối với ngươi, ngươi thật sự không hiểu sao?"
Trên dung nhan như cánh hoa đào không có chút biếu tình nào, giống như cho nàng một vẻ mặt cũng cảm thấy thật dư thừa.
"Bệ hạ!" Hạ Mộ Yên ở một bên đỡ nàng, lôi kéo Phượng Phi Yên lùi về sau mấy bước, mặt đầy phòng bị nhìn Hiên Viên Vô Thương "Hi Vương Gia, ngài rốt cuộc muốn thế nào?"
"Bổn vương muốn nàng chết!" Khi dễ Tam nhi của hắn, bất luận là người nào, đều chỉ có thể chết!
"Hi Vương Gia, bệ hạ chính là nữ hoàng của Thanh Loan quốc, ngài lại dám. . . . . ." Hạ Mộ Yên ngăn ở trước người của Phượng Phi Yên, nhìn lên nam tử quỷ mị trước mặt kia.
Phượng Phi Yên đặt một tay ở trên cánh tay của Hạ Mộ Yên, đẩy nàng qua một bên: "Mộ Yên, ngươi lui ra! Khụ khụ. . . . . ."
"Bệ hạ!" Hạ Mộ Yên quay đầu nhìn Phượng Phi Yên.
"Lui ra! Ta cũng muốn nhìn một chút, tim của hắn có bao nhiêu tàn nhẫn!" Nàng nói xong dùng sức đẩy Hạ Mộ Yên ra, Hạ Mộ Yên chỉ đành phải mặt đầy lo lắng nhìn nàng.
Đáy mắt như lưu ly của Hiên Viên Triệt xẹt qua một nụ cười đầy khinh thường và giễu cợt, Phượng Phi Yên này quả nhiên là không biết sống chết!
Nhìn nam tử mặc áo trắng kia cách mình càng ngày càng gần, đáy mắt nàng tràn đầy kiên định. Nàng đang đánh cuộc, đánh cuộc hắn sẽ không giết nàng. Bất luận là vì Thanh Loan đế quốc mà không giết nàng, hay là vì thâm tình của nàng mà không giết nàng, đều tốt! Ít nhất nàng có thể lưu lại chút an ủi trong lòng mình.
"Thương Thương. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam có chút lo lắng nhìn bọn hắn, tuy nói Phượng Phi Yên đánh nàng làm nàng cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn không đến mức muốn mạng của nàng ta?
Hiên Viên Vô Thương quay đầu, dịu dàng cười với nàng một tiếng: "Tam nhi đừng sợ, người ta đang giúp Tam nhi ra mặt thôi, ai cũng không thể khi dễ Tam nhi!"
Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, cười ngọt ngào, gật đầu một cái!
"Trẫm cũng muốn xem một chút, ngươi muốn giúp nàng ra mặt thế nào!" Âm thanh Phượng Phi Yên mang theo ghen ghét nồng đậm truyền đến.
Trên dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười xinh đẹp như hoa, nâng một tay lên, một trận gió cường đại đập lên gương mặt của nàng ta làm mơ hồ có chút đau "Bổn vương hôm nay sẽ cho ngươi biết, trên cái thế giới này, dám động Tam nhi thì bất luận là người nào đều chỉ có một con đường chết!"
Nói xong còn không đợi Hiên Viên Mặc lên tiếng ngăn cản, một chưởng hung hăng đánh tới trên người của Phượng Phi Yên, một chưởng này dùng tới tám phần nội lực. . . . . . Rồi sau đó bóng dáng màu trắng chợt lóe, xoay người lại một cái, ôm lấy cô gái một thân hồng y, đặt đầu nàng vào trong ngực của mình: "Tam nhi, đừng xem, bẩn!"
"Thương Thương. . . . . ." Nàng nhỏ giọng kêu tên hắn, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn giết người. Tối nay hắn tựa như ma quỷ, giống như là Satan tới từ địa ngục, làm cho từ tận trong đáy lòng của người ta mơ hồ dâng lên một nỗi sợ hãi.
Nghe ra run rẩy trong giọng nói của nàng, hắn thu lại nét mặt tà mị của mình, cúi đầu nhìn nàng: "Tam nhi, có phải nàng. . . . . . sợ hay không?" Không phải nàng sợ hắn rồi chứ? Không còn dịu dàng như một vị tiên nhân, mà tàn nhẫn như một tu la trong địa ngục.
Nàng ngơ ngác không nói lời nào, hắn lại nóng nảy, bắt được bả vai của nàng, nhìn nàng: "Tam nhi, về sau Thương Thương không bao giờ giết người nữa, nàng đừng sợ ta có được hay không?"
Tất cả mọi người không dám tin nhìn hắn, mọi người trong thiên hạ đều biết Hi Vương Gia là tên khát máu, thế nhưng giờ phút này lại yếu ớt như đứa bé, không để ý ở chỗ này có nhiều người như vậy, không để ý đến nữ hoàng Thanh Loan bị hắn đánh đến chỉ còn lại một hơi thở, cứ như vậy ôm cô gái kia nói ra những lời đó.
Đôi mắt như mặc ngọc của Hiên Viên Mặc đều là thần thái hâm mộ, hắn cũng rất muốn cái gì cũng không quản, cái cũng không để ý nói ra những lời trong lòng của hắn với nàng. Nhưng hắn là một Đế Vương, là một Đế Vương. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng hốt hoảng của hắn, bàn tay trắng nõn như bạch ngọc lau lên dung nhan như cánh hoa đào của hắn: "Đứa ngốc! Chỉ cần là chàng, ta đều yêu!"
Hắn vừa nghe liền yên lòng, trên dung nhan tuyệt mỹ nở rộ một nụ cười có lúm đồng tiền như hoa bỉ ngạn, ôm nàng thật chặt: "Cám ơn Tam nhi!"
Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút dở khóc dở cười, cái này thì có cái gì tốt để cảm ơn sao?
Mà Hiên Viên Mặc cũng nghe được âm thanh kia của nàng "Chỉ cần là chàng, ta đều yêu!" Sau đó, trong lòng đau xót, trong đôi mắt như mặc ngọc đều là tuyệt vọng. Nàng đã yêu hoàng thúc rồi, về sau hắn đã không thể có hy vọng xa vời gì rồi!
Con ngươi như lưu ly của Hiên Viên Triệt xẹt qua một tia sáng, xem ra mấy ngày hắn đi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Phượng Phi Yên che ngực, nhìn hai người kia trước mặt mọi người mà không coi ai ra gì biểu diễn thâm tình. Cặp mắt xếch ẩn tình tràn đầy bi thương, từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng của nàng phun ra. . . . . .
Hạ Mộ Yên tiến lên đỡ nàng, mặt đầy bi thương: "Bệ hạ!"
Hiện tại nàng rất hối hận không sớm một chút khuyên bệ hạ trở về, mới dẫn đến mọi chuyện như bây giờ, chỉ đánh Vũ Văn Tiểu Tam đó một cái tát, Hiên Viên Vô Thương liền hạ sát chiêu đối với bệ hạ!
Chân Phượng Phi Yên mềm nhũn, té xuống đất, tay kia bắt được tay của Hạ Mộ Yên, đứt quãng mở miệng: "Mộ Yên. . . . . . Nếu như ngươi, khụ khụ. . . . . . Nếu như ngươi có thể trở về nước, hãy để cho Phượng thân vương. . . . . . không phải họ Phượng thì không được thừa kế vương vị, đây là ý chỉ của trẫm, ngươi nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ, bệ hạ! Bệ hạ ngài yên tâm, ngài sẽ không có việc gì đâu!" Bệ hạ có ơn tri ngộ đối với nàng! Hạ Mộ Yên vội vàng bắt mạch cho Phượng Phi Yên, nước mắt không báo trước mà rớt xuống, trên mặt vẻ tuyệt vọng càng ngày càng rõ ràng.
"Khụ khụ. . . . . . Thân thể của trẫm…trẫm tự mình biết, trẫm….trẫm chỉ hận. . . . . . chỉ hận mình yêu lầm người. Nhưng trẫm dứt khoát, dứt khoát. . . . . ." Âm điệu cuối cùng rơi xuống, bàn tay nắm tay Hạ Mộ Yên cũng tuột xuống. . . . . .
"Bệ hạ!" Giọng nói thê lương của Hạ Mộ Yên vang lên.
"Bệ hạ!" Chúng nữ quan và toàn bộ tùy tùng sau lưng Phượng Phi Yên đều quỳ xuống, đáy mắt tràn đầy bi thương và thù hận!
"Hiên Viên Vô Thương, ngươi đến cùng có phải là người hay không? Lòng của ngươi làm bằng sắt đá đúng không? Bệ hạ đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng như vậy, thế nhưng ngươi. . . . . ." Hạ Mộ Yên mở miệng mắng to về phía bóng lưng của Hiên Viên Vô Thương.
Nam tử tuyệt mỹ quay đầu, đôi mắt tà mị như hoa đào nhìn nàng ta, trên mặt không có chút ấm áp nào, môi mỏng như hoa anh đào kéo nhẹ: "Nàng thích Bổn vương là chuyện của nàng, không liên quan tới Bổn vương! Nhưng ai dám động đến Tam nhi của Bổn vương, cũng chỉ có một con đường chết!"
Sau khi nói xong quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi, chúng ta trở về có được hay không?"
"Được!" Vũ Văn Tiểu Tam cười híp mắt mà gật gật đầu.
Ôm lấy nàng mở miệng nói với Hiên Viên Mặc: "Mặc, hoàng thúc đi về trước, phiền toái này là do hoàng thúc chọc, hoàng thúc sẽ dọn dẹp!"
"Ừm!" Hiên Viên Mặc gật đầu một cái.
. . . . . .
Hiên Viên Triệt lập tức đuổi theo bước chân hai người kia, nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút: "Hoàng thúc, có phải thúc nên cảm tạ người ta đã đi theo hay không? Nếu không, nói không chừng thúc không thể chận được Phượng Phi Yên rồi! Hơn nữa người ta còn ở phía trước đánh yểm trợ giúp hoàng thúc một tay đó, nếu không hoàng thúc cũng không thể dễ dàng cứu được hoàng tẩu đâu!"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên, còn mang theo chút đắc ý.
Nam tử tuyệt mỹ chợt quay mặt sang, nhìn hắn một chút, sắc mặt Hiên Viên Triệt lập tức cứng đờ, lúc này đổi lời nói: "Khụ khụ. . . . . . Hoàng thúc, cháu nói sai rồi, là hoàng thẩm!"
Tán thưởng nhìn hắn một cái, ngay sau đó mở miệng: "Nghĩ muốn phần thưởng là cái gì?"
"Cái đó, cũng không phải là phần thưởng gì hết...chỉ cần hoàng thúc giúp cháu nói với mẫu hậu, người ta không muốn cưới vợ một chút nào hết!" Hiên Viên Triệt quệt mồm nhìn hắn, trong đôi mắt như lưu ly kia lấp lánh lệ quang, làm người ta không nhịn được mà thương tiếc.
Vì vậy. . . . . . Vũ Văn Tiểu Tam rất là kích động mở miệng: "Ai nha, một chút chuyện nhỏ như vậy, chàng giúp tiểu Triệt Triệt một chút đi. Có câu nói dưa hái xanh không ngọt, chuyện hôn nhân, nếu miễn cưỡng chắc chắn sẽ không hạnh phúc, chúng ta nhất định không thể để cho loại chuyện như vậy xảy ra được, cho nên. . . . . ."
Càng nói càng phát hiện không khí chung quanh càng ngày càng lạnh, Hiên Viên Triệt càng thêm hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng xanh lè rồi!
"Tam nhi, người ta ngược lại cho là tuổi của Triệt đã không còn nhỏ, thật sự nên lập gia đình rồi. Cháu thấy đúng không, tiểu Triệt Triệt?" Ba chữ cuối cùng được cắn rất nặng, quay đầu cười đến vô cùng xinh đẹp, nhìn đến nỗi sau lưng Hiên Viên Triệt đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của mỗ Triệt hung hăng nhíu lại một chỗ, mặt bi thống nhìn hoàng thúc của mình: "Hoàng thúc, nếu thúc thật sự không nói giúp Triệt với mẫu hậu, thì ít nhất cũng đừng khai ra Triệt đang ở đâu đó?"
"Nếu Triệt thật sự là không muốn lập gia đình, làm sao hoàng thúc sẽ khai ra cháu đang ở đâu chứ, chỉ là cháu cũng biết biệt viện của hoàng thúc lớn như vậy, cháu ở bên trong cũng có nhiều bất tiện, nếu không hoàng thúc tìm chỗ khác cho cháu ở?" Hiên Viên Vô Thương cười đến mặt mày hiền lành, hắn không thể để Triệt ở lại trong biệt viện, nếu không sợ rằng nha đầu này lại gây ra cho hắn không ít chuyện phiền phức!
Nhìn hoàng thúc cười đến mặt mày hòa ái, Hiên Viên Triệt ở đáy lòng oán thầm một hồi, đang muốn đồng ý, liền nghe âm thanh của Vũ Văn Tiểu Tam vang lên: "Thương Thương, biệt viện lớn như thế, chàng cũng đừng hẹp hòi như vậy....Dù sao chàng cũng ở Thất Vương phủ lâu rồi, tiểu Triệt Triệt thật vất vả mới tới đây ở một lần, làm sao chàng có thể để cho hắn ở nơi khác?"
Hiên Viên Triệt vừa nghe, vui sướng hài lòng gật đầu: "Đúng vậy. Hoàng thúc, hoàng thẩm cũng đã nói như vậy, thúc cứ để cho Triệt ở nhờ mấy ngày đi!"
"Vậy cháu đi ở phòng chứa củi đi!" Cắn răng nghiến lợi nói xong bước chân vào biệt viện, ôm nữ nhân không an phận ở trong ngực đi vào hậu viện.
Lưu lại Hiên Viên Triệt khóe miệng co giật đứng ở sau lưng bọn họ, ở phòng chứa củi? Đừng ác như vậy có được không? Hắn dầu gì cũng là cháu ruột của thúc ấy mà!
Suy nghĩ một chút, vẫn là chạy đến phòng mỗi lần hắn hay tới đây để ngủ đi. Phòng chứa củi, hắn không chịu nổi đâu!
. . . . . .
"Thương Thương, chàng thật hẹp hòi!" Nàng ở ngực hắn vẽ vòng vòng, khóe miệng cũng nâng lên một nụ cười ngọt ngào, nàng tự nhiên biết tại sao hắn lại đối với Hiên Viên Triệt như vậy.
Đặt nàng lên trên giường, sau đó cởi quần áo cho nàng. . . . . .
"Làm gì?" Mặt đầy phòng bị nhìn hắn, tên cầm thú này, sẽ không lại muốn làm chuyện đó chứ?
"Ngủ!" Sắc mặt đen kịt, rõ ràng còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi.
"Thương Thương, chàng tức giận?" Co rúm lại nhìn hắn, lại nói hắn vẫn chưa có tức giận thật sự với nàng đâu!
"Không có!" Nói là không có, nhưng giọng nói lại vô cùng không tốt!
Không để ý phản đối của nàng, cởi áo ngoài của nàng xuống, sau đó cởi xuống của mình, hai người đều chỉ còn lại trung y. Hắn kéo chăn qua, chui vào chăn, ôm chặt nàng vào trong ngực, sau đó nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Lần này Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc sâu sắc biết được hắn đang tức giận, nhỏ nhẹ mở miệng: "Thương Thương. . . . . ."
Không lên tiếng.
"Thương Thương. . . . . ." Thanh tuyến kéo dài.
Vẫn không có phản ứng.
"Thương Thương. . . . . ." Lỗ mũi vừa kéo, mang theo chút nức nở.
Nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Ặc, xem ra tức giận có chút lớn rồi đây! "Thương Thương, không nên tức giận có được hay không?" Nói xong cọ xát ở trong ngực hắn.
Không để ý tới nàng? Tiếp tục cọ!
Thế nhưng hôm nay hắn giống như quyết tâm không mở miệng, mặc kệ nàng cọ thế nào cũng không chịu mở miệng!
"Thương Thương, người ta biết sai rồi!" Ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Nhưng người nọ nhắm mắt lại, thật sự không để ý tới nàng, vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đưa đám nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, ở đáy lòng kêu rên, xong đời, lần này tiêu rồi!
"Thương Thương, ta thề……ta không bao giờ có tâm tư không đứng đắn nữa, có được hay không?" Nói xong cắn môi dưới nhíu lông mày nhìn hắn.
"Thật?" Đôi mắt tà mị như hoa đào mở ra, bên trong hẳn là lệ quang trong suốt.
Thấy thế làm tim nàng hơi chậm lại, thật nhanh gật đầu: "Thật! Thật! Người ta không bao giờ sờ đầu tiểu Triệt Triệt nữa, cũng không gọi Long Ngạo Thiên ca ca luôn!"
"Còn Gia Luật Trục Nguyên?" Giọng nói rất có vị chua vang lên.
Ặc, Gia Luật Trục Nguyên, đây là nghĩa huynh kết bái của nàng mà. Tại sao có thể không để ý chứ, vì vậy do dự. . . . . .
"Thật ra thì Thương Thương biết, Tam nhi căn bản cũng không yêu người ta!" Hắn nói xong giận dỗi buông nàng ra, xoay người đưa lưng về phía nàng.
Ặc, không có nghiêm trọng như thế chứ?
"Cái đó, Thương Thương. . . . . ." Co rúm lại ở sau lưng hắn gọi hắn, thế nhưng hắn lại không thèm để ý.
" Thương Thương thân ái. . . . . ." Giọng nói buồn nôn kéo dài, nhưng người nọ vẫn không hề phản ứng.
"Thương Thương bảo bối. . . . . ." Không ngừng cố gắng.
Rốt cuộc, lần này âm thanh rất có từ tính vang lên, nhưng đều là ý vị uất ức, còn mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở: "Người ta biết, cũng bởi vì người ta không có cơ ngực, lại keo kiệt, nên Tam nhi mới không thích người ta! Không thích người ta coi như xong, Tam nhi muốn đi thì đi đi, đi tìm Gia Luật Trục Nguyên, để cho người ta chết ở chỗ này đi!"
Cặp mắt tà mị như hoa đào kia thoáng qua chút giảo hoạt.
Nàng dở khóc dở cười nhìn bóng lưng của hắn, tại sao lời này giống như tiểu nữ nhân nói vậy? "Cái đó, Thương Thương. . . . . ."
Tiếp đã nhìn thấy hắn giống như đang uất ức, một bộ dáng rất đau lòng đưa lưng về phía nàng dụi dụi con mắt. . . . . .
Lần này nàng thật có chút luống cuống, ôm hông của hắn từ sau lưng: "Được rồi! Được rồi! Thương Thương, về sau người ta cũng không gọi hắn là Trục Nguyên ca ca nữa?"
"Thật?" Âm thanh rất hoài nghi vang lên.
"Thật!" Vũ Văn Tiểu Tam nghiêm túc gật đầu một cái.
Nam tử đưa lưng về phía nàng, môi mỏng khiêu gợi nâng lên một nụ cười đã thực hiện được gian kế!
Lại nói còn phải cảm tạ Triệt, nếu không phải hôm nay Triệt chạy trở về, liên tục làm bộ đáng yêu làm hắn lây nhiễm, thì làm sao hắn có thể giả bộ thuận buồm xuôi gió như vậy được chứ!
Nhưng vẫn không thể dễ dàng bỏ qua cho nha đầu này: "Người ta không tin!"
"Ai da. . . . . . Chàng tin tưởng ta đi, Thương Thương thân ái, Thương Thương bảo bối, Thương Thương yêu dấu. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam buồn nôn hết sức có thể, ở sau lưng hắn cố gắng suy nghĩ thêm từ.
Nhưng nam tử nằm nghiêng trước mặt của nàng lại không hề thấy buồn nôn, nụ cười trên khóe môi như hoa anh đào khuếch trương càng ngày càng lớn.
"Thương Thương, người ta thật rất thích…..rất thích chàng, tình yêu của ta đối với chàng. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Đột nhiên nhớ lại lần trước viết thư tình cho Hiên Viên Ngạo. Cái đó là nói giả, bây giờ là nói thật, cho nên không thể giống nhau, vậy thì nên nói cái gì mới tốt nhỉ?
Nghiêng đầu suy tư. . . . . .
Kết quả nam tử trước mặt đang cười đến mặt mày hạnh phúc chờ đoạn sau của nàng, bỗng vẻ mặt tối sầm lại, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Đối với ta như thế nào?" Nói tới chỗ này sao không nói tiếp, chẳng lẽ tình yêu đối với hắn đều là giả?
Ặc, "Tình yêu đối với chàng, đối với chàng. . . . . . đối với chàng đã không cách nào biểu đạt bằng ngôn ngữ nữa!" Bởi vì nàng phát hiện từ có thể sử dụng, lần trước đều dùng để viết thư tình cho Hiên Viên Ngạo rồi.
"Thật sao?" Trong nháy mắt vẻ mặt nhiều mây của người nào đó đều biến mất, cười đến mặt mày vui vẻ.
"Đúng, đúng!" Mỗ nữ điên cuồng gật đầu "Thương Thương, vậy chàng không nên tức giận có được không?"
"Không được!" Âm thanh tức giận truyền đến "Trừ phi Tam nhi nói tiếp rốt cuộc yêu người ta nhiều bao nhiêu!"
Sau ót xẹt qua một vệt đen, nam nhân kiêu ngạo thật khó phục vụ!
"Cái này còn phải nói sao? Nhất định là rất thích rất thích á! Chỉ cần một khắc không thấy được Thương Thương bảo bối, người ta liền nghĩ muốn chàng đến nổi điên luôn!" Nàng vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết nói khoa trương như vậy, ông trời nghe có thể đánh một sét để nàng trở về hiện đại không đây!
"Chàng là điện, chàng là quang, chàng là thần thoại duy nhất, ta chỉ yêu chàng! Chàng là ý nghĩa, là trời, dĩ nhiên cũng là thần! Trừ yêu chàng, không có chân lý nào khác!"
Nàng thật sự là không biết nói gì rồi, lời bài hát cũng sao chép tới đây, câu tiếng anh kia đoán chừng có nói hắn cũng không hiểu, cho nên chỉ tóm tắt gần đúng thôi.
Sao chép quá vui mừng, lại làm cho sắc mặt nam tử đưa lưng về phía nàng tối sầm lại, cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Tam nhi, nàng ở đây chỉ nói qua loa với người ta!" Nói có thứ tự như vậy, còn không vào vấn đề chính, tuyệt đối không phải là lời trong lòng của nàng!
Ặc, nam nhân đáng chết này không có việc gì thông minh như vậy làm gì?
"A ha ha ha. . . . . . Thương Thương bảo bối, người ta thật thật rất yêu chàng đó. Đến đây, đến đây, Thương Thương bảo bối cho gia hôn một cái nào!"
Nói xong lật thân thể hắn xoay lại phía mình, ở trong lòng liều mạng trợn trắng mắt! Làm cái gì vậy, nam nhân đáng chết này, rốt cuộc ai mới là nữ hả! Lại muốn nàng dụ dỗ hắn!
Kết quả người kia vẫn bất động!
Hung hăng cắn răng, buông tay đang ôm hông hắn ra: "Không để ý tới thì thôi! Hừ!"
Lời này vừa nói ra, nam tử đưa lưng về phía nàng ngồi dậy, vén chăn lên: "Tam nhi không cần người ta, người ta cũng không muốn sống nữa!" Nói xong liền đi xuống.
Aizz! Vũ Văn Tiểu Tam lôi kéo cánh tay của hắn, nhìn hắn đưa lưng về phía nàng, hình như đang lau nước mắt, khóe miệng giật giật, hắn còn nói muốn tìm cái chết nữa chứ! "Tam nhi muốn Thương Thương, muốn Thương Thương, chỉ cần một mình Thương Thương thôi! Thương Thương ngoan!"
Nam tử đưa lưng về phía nàng, nụ cười trên mặt càng phát sáng rỡ, thu lại khuôn mặt tươi cười, quay đầu giống như rất uất ức nhìn nàng, còn hít mũi một cái: "Tam nhi nói thật sao?"
"Thật! Thật!" Đau cả đầu, sao giống như đang dỗ một đứa bé vậy hả?
"Người ta muốn có bảo bảo!" Giờ phút này đôi mắt tà mị như hoa đào long lanh, có khuynh hướng muốn phát nước lũ.
Vũ Văn Tiểu Tam im lặng nhìn hắn, giang hai cánh tay, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt: "Đến đây đi!" Nói xong chủ động ôm lên hông của hắn, ở đáy lòng vô cùng oán thầm. Nếu tên này náo loạn như vậy thêm mấy lần, nàng muốn không điên cũng không được! Nhưng trong lòng lại có điểm hoài nghi!
Đôi mắt tà mị như hoa đào cười đến híp lại, vui sướng hài lòng ôm lại nàng, sau đó trở về trong chăn làm ổ. . . . . .
Đột nhiên Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên, bộ dáng tên nam nhân đang cười đến hả hê liền rơi vào đáy mắt của nàng, khuôn mặt tươi cười cứng đờ: "Cái đó, Tam nhi. . . . . ."
"Chàng được đấy Hiên Viên Vô Thương, giả bộ thật giống đó!" Người nào đó như mẫu dạ xoa hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
Hít mũi một cái: "Nhưng người ta lúc mới bắt đầu là thật sự tức giận!" Nói xong làm bộ đáng thương nhìn nàng.
Nhìn bộ dáng kia của hắn, dù nàng biết rõ là hắn giả bộ, cũng không tức giận được, liếc mắt: "Nếu dám gạt ta, cẩn thận da của chàng!"
"Người ta biết!" Khéo léo gật đầu.
"Hừ!" Nàng vẫn rất căm tức, một bàn tay leo lên lỗ tai của hắn "Lại dám gạt ta, xem ta thu thập chàng như thế nào!"
. . . . . .
Sau khi hai người náo loạn một hồi lâu, nàng vùi ở trong ngực của hắn, đột nhiên nhớ lại sự việc ngày hôm nay: "Thương Thương, chàng giết Phượng Phi Yên, có phải muốn đánh trận chiến này rồi không?"
"Ừm!" Dù không giết Phượng Phi Yên, trận đánh này cũng nhất định phải đánh. Chẳng qua hiện tại bất đồng chính là hắn không thể không tham dự vào trong trận chiến này rồi.
"Hôm nay Tam nhi có sợ không?" Vuốt tóc của nàng, dịu dàng mở miệng hỏi nàng.
Vũ Văn Tiểu Tam chui vào trong lòng hắn: "Thật ra thì lúc Phượng Phi Yên mới vừa bắt người ta, vẫn là rất sợ đấy!" Nàng là một người sợ chết mà!
"Tam nhi yên tâm, sau này Thương Thương sẽ không để cho nàng bị người bắt đi nữa đâu!" Hắn ôm chặt nàng, nhíu nhíu lông mày "Mấy ngày nữa Tam nhi đi xuất chinh với ta có được hay không?"
"Gì? Đi đánh giặc?" Khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng như đang kêu gào ....!
"Ừm! Thương Thương không yên lòng để Tam nhi ở nơi khác, cho nên Tam nhi ở bên cạnh Thương Thương, có được hay không?" Dịu dàng mở miệng thăm dò ý kiến của nàng. Thật ra thì hắn cũng không muốn mang nàng đi chiến trường, lo lắng thương tổn đến nàng, nhưng không đặt nàng ở bên cạnh mình, hắn lại không yên lòng!
"Ách, được rồi!" Thật ra thì nàng cũng không yên lòng một mình hắn đi đánh giặc.
"Tam nhi, ngủ đi!" Đã muộn rồi, nếu còn không ngủ thì trời sẽ sáng mất!
"Được!" . . . . . .
. . . . . .
Mấy ngày nay, Hiên Viên Triệt cũng bị Hiên Viên Vô Thương lấy các loại lý do để cách ly, chưa từng xuất hiện trước mặt của Vũ văn Tiểu Tam, mà Vũ Văn Tiểu Tam cũng rất nhàm chán chống cằm, ngồi ở trên ghế đá.
"Tiểu thư, ngài nói hiện tại Tam vương gia như thế nào rồi?" Tiểu Nguyệt chợt nhớ lại Hiên Viên Ngạo, lại nói Tam vương gia đối với tiểu thư rất tốt, còn bị Thái hậu đánh cho thành như vậy, nàng đều có chút đau lòng thay tiểu thư!
Khuôn mặt tươi cười của Vũ Văn Tiểu Tam chợt cứng đờ, đôi mày thanh tú nhíu chặt, thật ra thì nàng cũng không biết Hiên Viên Ngạo thế nào rồi, hơn nữa đáy lòng cũng có chút lo lắng, dù sao chung sống lâu như vậy, lại nói về sau hắn đối với nàng cũng không tồi.
"Cũng hơn mười ngày rồi, chắc là không có gì đáng ngại đâu?" Cái vấn đề này, nàng theo bản năng liền muốn trốn tránh, bởi vì nàng cảm giác mình không có cách nào đi hồi báo tâm tình kia của hắn.
"Tiểu thư, nếu không ngươi đi hỏi Hi Vương Gia một chút đi?" Hi Vương Gia mới vừa bị Đình Vân gọi đi, nói là cái gì hoàng tử tỉnh, tiểu thư lười đi qua nên ở lại chỗ này.
Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, hỏi hắn? Sợ rằng dù Hiên Viên Ngạo còn sống cũng biến thành chết rồi!
"Thôi, có hỏi hay không, tất cả đều giống nhau!" Hiên Viên Ngạo, mặc dù trước kia ngươi luôn chống đối với lão nương, nhưng hiện tại ta cũng thật lòng mong ước ngươi có thể tìm được hạnh phúc thuộc về ngươi.
. . . . . .
"Ngạo, bây giờ đệ trở về tam vương phủ?" Hiên Viên Mặc nhíu lông mày, nhìn tâm tình Hiên Viên Ngạo rõ ràng rất tốt.
"Ừm!" Khóe môi lạnh lẽo nâng lên một nụ cười nhạt, lập tức liền có thể nhìn thấy nàng rồi.
Lại thấy vẻ mặt Hiên Viên Mặc không đúng: "Hoàng huynh, huynh làm sao vậy?"
Nhìn hắn một chút, móc phong thơ trong ngực ra, đưa cho hắn. . . . . .
Mang theo nghi ngờ nhận lấy, ngay sau đó thái độ từ mừng rỡ biến thành không dám tin, cuối cùng hoàn toàn biến thành một mảnh trắng bệch!
"Hoàng huynh, là mẫu hậu ép có đúng không?" Hắn gắt gao nắm cánh tay Hiên Viên Mặc.
Con ngươi dịu dàng bình tĩnh nhìn mặt của hắn, mang theo một loại sợ hãi: "Có phải mẫu hậu ép hay không, bây giờ không phải là vấn đề đệ nên suy tính, quốc sự làm đầu!"
Có lẽ chiến tranh sẽ từ từ giải thoát hắn từ trong đau đớn ra ngoài!
Đôi mắt lạnh lẽo dính vào một chút lệ quang, nhắm mắt thật chặt lại. Hắn là Chiến thần Hiên Viên đế quốc, tuyệt đối không thể rơi lệ!
Hiên Viên Mặc đặt tay lên trên bả vai của hắn: "Gia Luật Trục Nguyên đã chuẩn bị rời đi, chuyện này đã nói giao cho đệ đi làm mà. Chờ đến khi làm sáng tỏ chuyện của Mông Man đế quốc rồi, đệ hãy đi tìm nàng, hoàng huynh sẽ không ngăn cản đệ. Nhưng hiện tại đệ trước hết cứ đặt tâm tư lên chuyện quốc gia đại sự đi, đây là trách nhiệm của người hoàng thất Hiên Viên quốc ta!"
Hiên Viên Ngạo mở mắt ra, do dự nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, gật đầu một cái: "Tốt! Thần Đệ đồng ý với huynh!"
Nói xong cũng chuẩn bị rời đi, khắp người đã đều là khí thế lạnh lẽo, hình như muốn ngăn cách tất cả mọi thứ ở bên ngoài. Hiên Viên Mặc nhìn bóng lưng của hắn, mở miệng: "Cuộc chiến tranh này, nàng và hoàng thúc cũng sẽ đi!"
Bước chân người phía trước chợt dừng lại, quyền kia nắm chặt lại một nơi, gắt gao cắn răng, ép buộc mình phải điều chỉnh lại giọng nói cho bình thường một chút: "Biết, hoàng huynh yên tâm, Thần Đệ tự biết chừng mực!"
Ý tứ hoàng huynh là để cho hắn tạm thời bỏ rơi vấn đề này trước, đặt quốc sự ở vị thứ nhất!
"Ừm!" Âm thanh ôn nhã vang lên, liền nhìn thấy Hiên Viên Ngạo cất bước rời đi. Trước kia Ngạo rất lạnh lùng, là bởi vì tính cách của hắn, nhưng bây giờ, hắn lại là chân chánh lạnh tâm, lạnh đến toàn thân giống như cách một tầng băng đá, không có gì phá nổi. . . . . .
Cho đến khi Hiên Viên Ngạo biến mất ở trong tầm mắt hắn, hắn mới bất đắc dĩ lắc đầu, đi Ngự Thư Phòng. . . . . . Ngạo khổ, hắn tự nhiên biết, mà nỗi khổ của hắn, có thể nói cho ai nghe đây?
Danh sách chương