"Nếu ngươi không phải dám, ngươi có thể trở về! Đây là lúc chúng ta phải đánh cược một trận! Thay vì cả đời làm một vũ cơ nho nhỏ, chẳng thà liều chết đánh cuộc một lần! Chỉ cần có thể leo lên giường của bất kỳ người nào trong bọn họ, tương lai đều có thể bay lên cao làm phượng hoàng! Nếu thành công leo lên giường của thái tử Long Diệu đế quốc đó, nói không chừng chúng ta có thể làm hoàng hậu! Mà không phải vương phi của Tam vương gia đã chết rồi sao? Đây cũng là cơ hội cho chúng ta! Còn có Hi Vương Gia đó, dáng dấp đẹp như thế, nếu có thể ngủ chung một đêm với hắn, dù lập tức chết cũng đáng!" Cô gái được gọi là"Như Yên" đó tự cho là hợp tình hợp lý phân tích.
"Nhưng Hi Vương Gia và Hi vương phi tương lai đó thật sự là quá kinh khủng, ngươi nói chúng ta có thể thành công sao? Nếu là không thành công, vậy thì. . . . . ."
Lời này của nàng lập tức nhận lấy được sự tán thành nhất trí của ba người còn lại.
"Không có việc gì! Nhìn!" Nói xong lấy ra một bọc giấy nhỏ. . . . . .
"Cái đó là gì vậy?" Lời nói này rõ ràng là cùa cô gái nhát gan nhất mở miệng hỏi.
"Đây là cực phẩm mị dược của một người thần bí cho ta, chỉ cần hít vào một chút. . . . . . Ha ha. . . . . ." Nàng tựa như đã thấy được ánh sáng của thắng lợi "Ta chỉ cần nó đặt ở cửa là được, cửa vừa mở ra. . . . . ."
. . . . . .
"Thương Thương, ta cho chàng biết một bí mật!" Đột nhiên Vũ Văn Tiểu Tam nhớ tới chuyện ở hội hoa đăng mấy ngày trước đây, về chuyện nàng là người xuyên không, sớm muộn gì cũng phải nói cho hắn biết!
"Bí mật gì?" Hắn quay đầu nhìn nàng, mặt đầy nhu tình, nha đầu này còn có bí mật sao? "Thật ra thì ta không phải là Vũ Văn Tiểu Tam!" Nàng vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của hắn "Bây giờ, bất luận chàng nghe được cái gì, cũng không được kinh ngạc, còn có. . . . . ." Nàng muốn nói lại thôi nhìn hắn.
"Ừm! Còn có cái gì?" Tuy nàng nói nàng không phải là Vũ Văn Tiểu Tam, hắn có chút không dám tin. Nhưng mà không cần biết nàng là ai, cũng không có gì đáng kể! Bởi vì hắn chỉ biết, người nữ nhân hắn yêu chính là nàng, ngoài ra không còn gì khác.
Sau khi Vũ Văn Tiểu Tam do dự thật lâu, cắn răng mở miệng: "Còn nữa, coi như sau khi nghe, dù chàng cảm thấy kỳ quái, không thể tiếp nhận, chàng cũng đừng đi tìm cao tăng đắc đạo gì đó tới bắt ta đó!"
Sau khi hắn nghe xong, dở khóc dở cười nhìn nàng, ngón tay thon dài sờ sờ mũi của nàng: "Nghĩ gì thế, còn tìm cao tăng tới bắt nàng...Nàng cho là nàng là yêu quái sao?"
"So yêu quái còn kinh khủng hơn!" Nàng hiếm khi lại nghiêm túc như vậy.
"Tam nhi nói đi, Thương Thương gan lớn, không sợ! Coi như Tam nhi là yêu quái, Thương Thương cũng yêu!" Nói xong ôm nàng lên trên đùi, ôm vào trong ngực.
"Chàng mới là yêu quái!" Mỗ nữ hét to một tiếng.
Khẽ cười một tiếng, siết chặt gương mặt của nàng: "Dạ! Dạ! Dạ! Ta là yêu quái, Tam nhi là tiên nữ!"
Lời này ngược lại chọc cho Vũ Văn Tiểu Tam bật cười: "Chàng đúng là chân chó(1) mà! Thật ra thì ta không phải là người của thế giới này, ta đến từ mấy ngàn năm sau." Sau khi nói xong rất chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, không buông tha bất cứ vẻ mặt nào của hắn.
"Mấy ngàn năm sau?" Theo biểu hiện trước kia của nàng, hắn hoàn toàn có lý do suy đoán nha đầu này lại lâm vào tròng tưởng tượng rồi, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, lại không giống như đang giả bộ.
"Kiếp trước, tên của ta cũng gọi là Tiểu Tam. Ở nơi đó của chúng ta, nam nữ có thể tự do yêu đương, luật pháp quy định một nam nhân chỉ có thể có một thê tử, mà nữ nhân cũng chỉ có thể kết hôn với một nam nhân. Mỗi người sinh ra đều ngang hàng như nhau, không có Hoàng đế, cũng không có Vương Gia." Nàng quay đầu, mắt nhìn về phía bầu trời. Đáy mắt tràn đầy hoài niệm, như đang suy nghĩ nhớ tới thế giới kia, thế giới có ba mẹ của nàng.
"Vậy làm sao Tam nhi đi tới nơi này được?" Nhìn ánh mắt nàng nhìn về hư không, hắn cũng đọc được một vài ý nghĩ trong lòng nàng, cho nên đã tin...lời nói của nàng. Đây cũng là nguyên nhân nàng thường không để Mặc và Ngạo ở trong mắt sao? Trước kia còn tưởng rằng chỉ vì nàng gan lớn không sợ chết! Đồng thời cũng đã hiểu vì sao nàng theo đuổi sự duy nhất. ( ý a này nói VVTT theo đuổi sự duy nhất trong tình cảm ấy)
"Ai, đừng nói nữa, ngày đó ta đi trên đường, mắng to một tiếng về phía ông trời. Sau đó liền bị sét đánh, kế tiếp liền đến nơi này, vừa tỉnh thì đã ở trong người của Vũ Văn Tiểu Tam rồi, khi đó nàng ta đã tự vận!" Nhớ tới chuyện này nàng đã cảm thấy cực kỳ lừa bịp, mặc dù nàng vẫn rất muốn xuyên qua không sai, nhưng chỉ mắng ông trời là có thể xuyên qua. . . . . .
Khụ khụ, sớm biết thì đã sớm mắng rồi!
Hắn vừa nghe, cũng rất sợ, ôm chặt nàng: "Về sau lúc sét đánh, không cho phép Tam nhi ra cửa!" Hắn không suy nghĩ chuyện này kỳ quái, mà là. . . . . . Nếu thiên lôi dẫn nàng tới, nói không chừng một ngày kia, nàng lại bị thiên lôi mang đi, hắn không thể mất nàng, cũng không thể rời bỏ nàng!
"Lúc sét đánh bình thường trời cũng mưa xuống, tại sao ta lại muốn chạy ra ngoài? Chàng cho rằng ta ngu à?" Ngửa mặt lên trời liếc mắt, hắn cũng quá coi thường sự thông minh của nàng rồi?
Hắn vừa nghe, trên dung nhan như cánh hoa đào đều là ý vị dở khóc dở cười, hình như nha đầu này luôn không hiểu được ý tứ của hắn!
"Vậy Tam nhi sẽ rời bỏ ta sao?" Lúc hỏi vấn đề này, thân thể hắn hơi run rẩy.
Nàng quay đầu lại nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, cọ xát trong ngực hắn: "Thật ra thì người ta cũng không biết."
Hắn ôm chặt nàng, ở bên tai nàng cắn răng mở miệng: "Thương Thương không để cho nàng đi! Không để cho nàng đi!" Nếu như chết, hắn có thể phụng bồi nàng. Nhưng nếu như nàng trở về thế giới kia của nàng, thì hắn đi đâu mà tìm nàng đây?
"Tốt! Không đi! Người ta cũng không bỏ được Thương Thương!" Nàng nhẹ giọng mở miệng, vừa là trấn an hắn, cũng là an ủi mình. Nếu ông trời cho nàng đi đến nơi này, nhất định sẽ không mang nàng đi, đúng không?
. . . . . .
Cách đó không xa, trong đình viện, một bóng dáng lãnh ngạo cô đôc nhìn hai người đang dựa vào nhau trên nóc nhà. Môi lạnh lẽo giác nâng lên một nụ cười khổ, đứng ở tại chỗ, muốn đi lại không di chuyển được bước chân.
"Ngươi thích nàng?" Một âm thanh sảng lãng vang lên từ phía sau.
Hắn cứng đờ, không quay đầu lại, cũng không có mở miệng.
Nam tử một thân cẩm bào màu vàng, đứng ở bên cạnh hắn: "Nữ nhân kia, quả thật rất đặc biệt, chỉ là ta không hiểu. Nếu ngươi thích, tại sao lại buông tay?"
Đợi nửa ngày, lúc nghĩ là hắn sẽ không mở miệng, một giọng nói lạnh như băng lại vang lên. . . . . .
"Nếu như có thể, dù phụ cả thiên hạ, ta cũng không muốn buông nàng ra." Sâu kín mở miệng, trong đôi mắt lạnh lẽo kia tràn đầy ưu thương.
Long Ngạo Thiên ngẩn ra, có chút kinh ngạc khi nghe được lời nói đó từ miệng của hắn.
"Vậy bây giờ ngươi dự định làm sao?" Hiên Viên Ngạo là đệ đệ của nhị ca, mặc dù không có giao tình sâu đậm với hắn, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà lấy thân phận huynh trưởng quan tâm hắn ta.
"Ta đã đồng ý với hoàng huynh lấy quốc sự làm đầu!" Nói xong thì không còn hơi sức nói thêm gì nữa, chuẩn bị xoay người rời đi.
"Nếu không để ý, chúng ta đi ra ngoài uống một chén được không?" Theo nguyên tắc, bọn họ là người chuẩn bị lao tới chiến trường, không nên uống rượu. Nhưng mà. . . . . .
Bước chân của Hiên Viên Ngạo dừng lại, ngay sau đó điểm mủi chân, tung người nhảy một cái, bay về phía bên ngoài bức tường. Khóe môi cương nghị của Long Ngạo Thiên nâng lên một nụ cười sảng lãng, điểm mủi chân một cái, cũng nhảy ra ngoài. . . . . .
Thân là chủ soái, dẫn đầu đi ra ngoài uống rượu là phạm vào quân pháp, leo tường đi ra ngoài không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất!
. . . . . .
"Thương Thương, mệt!" Nàng ngẩng đầu lên ngáp một cái.
"Vậy chúng ta đi ngủ!" Dịu dàng mở miệng, rồi sau đó ôm lấy nàng phi thân xuống.
"Thương Thương, ta phát hiện ta ngày càng lười rồi, bây giờ đi đường, ăn cơm đều có chàng hầu hạ!" Đây là một chuyện hạnh phúc cỡ nào! Kiếp trước nàng dù muốn cũng không dám tưởng tượng, bởi vì nam nhân ở hiện đại không có nội lực, làm sao chống đỡ nổi cả ngày lẫn đêm ôm người đi tới đi lui chứ?
Môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười khẽ: "Thương Thương nguyện ý phục vụ Tam nhi cả đời!" Cho nên Tam nhi ngàn vạn lần không được rời khỏi ta, ngàn vạn lần không được. . . . . .
Đến cửa, ánh mắt Hiên Viên Vô Thương căng thẳng, nhìn cánh cửa kia.
"Thương Thương, sao vậy?" Thấy hắn không đi nữa, nàng có chút kinh ngạc.
Môi mỏng nâng lên một nụ cười khát máu: "Lăn ra đây cho bổn vương!"
Ặc, có người?
Chờ cả ngày cũng không có ai xuất hiện trước mặt bọn họ, "Thương Thương, có phải chàng lầm rồi không?" Không phải là quỷ chứ? Hơn nửa đêm rồi, không phải hắn đặc biệt hù dọa nàng chứ?
Ôm nàng càng chặt hơn một chút, dịu dàng mở miệng: "Tam nhi đừng sợ, không phải quỷ, là người!"
Ặc, trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam xuất hiện một chút thần sắc lúng túng, sao hắn biết mình cho là có quỷ? Khụ khụ. . . . . .
"Bổn vương lặp lại lần nữa, lăn ra đây!" Giờ phút này trong âm thanh tức giận rất có từ tính đã tràn đầy ý lạnh.
Lần này Vũ Văn Tiểu Tam cũng nghe được bên trong phòng có một ít tiếng động, nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, sẽ không thật sự có người muốn hại bọn họ chứ?
Đợi nửa buổi, vẫn không thấy có người ra ngoài.
Nội lực trong tay Hiên Viên Vô Thương đã vận chuyển, một cỗ khí cường đại như gió lốc từ từ tụ tập trong tay của hắn, cả hậu viện giống như cũng đung đưa theo. . . . . .
Không lâu lắm, một cô gái lảo đảo nghiêng ngã từ bên trong chạy ra. Chính là một trong những vũ cơ hiến vũ hôm nay, chỉ thấy thân thể nàng run lên, quỳ gối trước mặt bọn họ: "Hi Vương Gia, dân nữ đáng chết! Xin ngài tha cho ta đi, ta chỉ là bởi vì quá ngưỡng mộ ngài, mới có thể lẻn vào trong phòng của ngài. . . . . . làm ra chuyện như vậy, van ngài tha cho dân nữ lần này đi!"
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe, mắt hạnh trợn to, rất căm tức nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái. Đáy mắt đều là ý vị chỉ trích, đều tại chàng, dáng dấp đẹp trai như vậy làm gì!
"Tha ngươi lần này? Vậy ngươi còn muốn có mấy lần?" Âm thanh mỗ nữ vô cùng âm trầm, để cho những người như thiêu thân này từng bước từng bước leo lên giường Thương Thương nhà nàng sao? Nàng còn không có hồ đồ như vậy đâu? Coi Vũ Văn Tiểu Tam nàng là ngồi không sao?
"Hi vương phi, nô tỳ biết sai rồi, người tạm tha cho nô tỳ đi! Lại nói nam tử tam thê tứ thiếp là bình thường, người thân là đương gia chủ mẫu, vốn là nên rộng lượng!" Nàng kia quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, đáy mắt hàm chứa chút tinh quang.
Đáy mắt Hiên Viên Vô Thương thoáng qua một tia sát ý, đang muốn động thủ, lại bị Vũ Văn Tiểu Tam ngăn cản, chui từ trong ngực của hắn ra ngoài, thong thả đi từng bước đến trước mặt cô gái kia: "Lời này của ngươi nói cũng có lý!"
Lời này vừa rơi xuống, đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, nhìn cô gái Hồng Y phía trước, mặt đầy không vui!
Mà cô gái đang quỳ, ánh mắt bỗng sáng lên, tràn ngập mong đợi nhìn nàng.
Tiếp Vũ Văn Tiểu Tam ở trước mặt của nàng ta quan sát một phen: "Nhưng mà, muốn vào Hi vương phủ của chúng ta, phải theo quy củ! Phải xem ngươi có vui lòng chấp nhận không!"
"Bất luận quy củ là gì, nô tỳ cũng nguyện ý!" Lúc này vũ cơ kia liền đồng ý.
"Vậy hãy để cho bổn vương phi tới nói cho ngươi biết! Đầu tiên, tất cả cô gái muốn vào Hi Vương phủ, đều phải tự nguyện đổi tên là tiện nhân! Ngươi có bằng lòng hay không?" Đặc biệt sao? Là một tiện nhân lại dám đánh chủ ý lên Thương Thương nhà nàng.
Sắc mặt nàng ta lập tức cứng đờ, do dự một lát, điên cuồng gật đầu: "Nô tỳ nguyện ý, nô tỳ chính là tiện nhân!"
"Tiếp theo, khi tâm tình Vương Gia không tốt, hoặc là lúc không vui, ngươi nên tự giác chủ động vừa đánh mình mười mấy bạt tai, vừa cao giọng thét chói tai nói ngươi là tiện nhân, để lấy lòng Vương Gia! Ngươi có bằng lòng hay không?" Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đã trở nên hòa ái dễ gần hơn.
Đáy mắt tà mị như hoa đào của Hiên Viên Vô Thương dính vào chút ý cười, nha đầu này!
Bộ dáng nàng ta không dám tin nhìn nàng, lại thấy trong mắt của nàng không hề có ý đùa giỡn. Mặt Hi Vương Gia cũng không biến sắc, vì vậy mạnh mẽ chống lên khuôn mặt tươi cười, gật đầu một cái: "Nô tỳ nguyện ý!"
"Nếu nguyện ý, hiện tại liền tự tát mình mấy bạt tai, luyện tập cho bổn vương phi xem một chút đi, xem tư thế động tác của ngươi có đúng cách hay không? Nếu đúng cách, vậy cửa thứ hai ngươi cũng được thông qua!" Đáy mắt mỗ nữ lóe ra chút đắc chí, giành đàn ông với ta, không chơi chết ngươi ta sống thật uổng!
Nàng kia hung hăng cắn răng, giơ tay đánh lên mặt mình: "Ta là tiện nhân! Ta là tiện nhân. . . . . ." Một cái tát lại một cái tát vô cùng vang dội.
"Lực độ này còn chưa đủ, tiếng nhỏ như vậy, Vương Gia cũng không nghe được, làm sao có thể lấy lòng Vương Gia đây?" Thật ra thì âm thanh đã vô cùng lớn, nhưng mà Vũ Văn Tiểu Tam nàng nói không đủ, chính là không đủ!
Lời này vừa rơi xuống, "Ba!" , "Ba!" , "Ba!" Âm thanh càng thêm chói tai, đánh hồi lâu, Vũ Văn Tiểu Tam không đành lòng nhìn khuôn mặt như đầu heo của nàng: "Nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của muội muội này, cũng đánh thành như vậy rồi, tỷ tỷ thật là đau lòng! Xem ra muội muội quả nhiên rất có thành ý tiến vào vương phủ!"
Nàng ta nghe nàng đã bắt đầu gọi mình là muội muội rồi, trong mắt đẹp liền lấp lánh kim quang, chẳng lẽ nàng đã thành công rồi sao?
"Được rồi, nếu muội muội có thể thỏa mãn những yêu cầu đó, nói vậy yêu cầu cuối cùng của vương gia, muội muội chắc cũng có thể thỏa mãn được thôi!" Vũ Văn Tiểu Tam ngáp một cái, đi trở về bên người Hiên Viên Vô Thương. Lại nói nàng cũng hơi mệt mỏi, không có tâm tình lắm, chơi đùa không sai biệt lắm là được rồi.
Môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười khẽ, ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng mở miệng: "Tam nhi mệt mỏi, vậy để cho người ta tới xử lý đi!"
Mỗ nữ liếc mắt nhìn hắn, rồi sau đó chui đầu vào trong ngực của hắn: "Được, để xem chàng xử lý như thế nào!"
"Nô tỳ nguyện ý, nô tỳ cái gì cũng nguyện ý!" Vũ cơ này không nghe rõ lời bọn hắn nói, trong đầu đều là ý nghĩ mình sắp biến thành phượng hoàng, điên cuồng gật đầu, biểu hiện thành ý của mình với bọn họ.
Môi mỏng khêu gợi khẽ mở, trên dung nhan xinh đẹp là tư vị khát máu, âm thanh lại rất có từ tính, cực kỳ dịu dàng: "Yêu cầu cuối cùng của Bổn vương rất đơn giản, chỉ cần cô nương tự chặt hai tay cùng hai chân của mình, rồi móc hai mắt của mình, tiếp đó cắt rơi đầu lưỡi của mình, cuối cùng đi phơi khô cho bổn vương, để không có việc gì lấy ra cho vương phi chơi đùa là xong rồi!"
Vũ Văn Tiểu Tam che dạ dày của mình lại, mặt không dám tin nhìn gò má tuyệt mỹ của hắn. Không phải chứ, sao hắn lại ác tâm như vậy? Còn nữa, tại sao phải cho nàng chơi đùa hả? Nàng mới không chơi đồ ác tâm như vậy đâu!
Nàng ta nghe xong lời nói của Hiên Viên Vô Thương, càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, cuối cùng xụi lơ trên mặt đất. Rốt cuộc hiểu rõ nãy giờ mình đang bị người ta đùa bỡn, hơn nữa trong mắt người nam nhân này, mình ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng!
"Sao? Không muốn?" Nam tử tuyệt mỹ bước từng bước đến gần nàng ta, giống như câu hồn từ trong địa ngục khiến cho người ta sinh ra nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nàng kia bị dọa đến run rẩy cả người, quỳ lui từng bước từng bước về phía sau: "Hi Vương Gia, nô tỳ thật biết sai rồi, ngài tạm tha cho nô tỳ lần này đi!"
Vũ Văn Tiểu Tam kéo kéo vạt áo của Hiên Viên Vô Thương, đáy mắt ám hiệu ý vị rõ ràng. Mặc dù nàng rất ghét nữ nhân này, nhưng còn không đến mức muốn mạng của nàng, cho chút giáo huấn là đủ rồi.
Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, ho nhẹ một tiếng, rồi sau đó mở miệng: "Cút!"
Cái chữ này vừa ra, nàng kia như nhặt được đại xá, liều mạng chạy ra ngoài. Nhưng nàng ta không nhìn thấy phía sau mình, có một bóng dáng quỷ mị đi theo.
"Thương Thương, lời nói lúc nãy của chàng rất dọa người đó!" Nàng ôm cổ hắn, cười vui sướng.
Cúi đầu ở trên môi của nàng nhẹ nhàng liếm một cái: "Tam nhi không thích?"
"Ách, tàm tạm!" Trả lời một câu rất đúng trọng tâm như vậy.
"Đi ra đi!" Âm thanh rất có từ tính lại vang lên.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chung quanh, còn có người sao?
Tiếp đó một nam tử mặc áo trắng với khuôn mặt tươi cười xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy nụ cười, còn ẩn chứa chút ý vị lấy lòng, âm thanh ngọt ngào vang lên: "Hoàng thúc. . . . . ."
"Chơi rất vui sao?" Giọng nói tà mị vang lên, rồi sau đó quay đầu lạnh lùng quét hắn.
Đôi mắt như lưu ly mơ hồ có thủy quang thoáng qua, âm thanh khả ái vang lên lần nữa: "Hoàng thúc, người ta nào có chơi!" Cứ giả bộ ngu cho thỏa đáng.
“Độc phấn bị vẩy vào trong phòng bổn vương, là của ngươi sao?" Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, cho dù ai đều không nhìn ra tâm tình của hắn được "Có phải Triệt gần đây thật muốn thành thân đến điên rồi không? Nên không kịp chờ đợi hoàng thúc trở về thành toàn cho cháu phải không?"
"Hoàng thúc, người ta biết sai rồi, ngươi tạm tha cho người ta lần này đi. Người ta chỉ vì muốn thử dò xét năng lực phản ứng của hoàng thúc thôi!" Trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của mỗ Triệt đều là nụ cười lấy lòng.
"Chẳng lẽ không phải cháu muốn chờ hoàng thúc trúng kịch độc, sau đó chạy đến nói thật may là cháu tới kịp thời. Tiếp thì giúp hoàng thúc giải độc, sau đó thuận nước đẩy thuyền đi theo đến chiến trường, đúng không?" Trên dung nhan như cánh hoa anh đào tràn đầy nụ cười xinh đẹp.
Thấy toàn thân Hiên Viên Triệt đang run lên, trong nháy mắt khuôn mặt vô cùng xấu hổ, đều bị nhìn ra rồi!
Co rúm lại nhìn hoàng thúc của mình, đồng thời sử dụng ánh mắt cầu cứu tới Vũ Văn Tiểu Tam trong ngực hắn, đáng tiếc Vũ Văn Tiểu Tam đã ngủ rồi.
Nghe hô hấp đều đặn của tiểu nữ nhân trong ngực, hắn cúi đầu nhìn nàng một chút, chắc là đã ngủ rồi, cảm giác lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt. Trước kia nếu Triệt xuất hiện, dù nàng không kích động, cũng quyết không ngủ!
Tràn đầy cảnh cáo nhìn Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt sững sốt, lúc này liền vung tay lên, mấy độc phấn trong phòng liền tiêu tán ở trong không khí. Bước vào phòng, đặt Vũ Văn Tiểu Tam lên trên giường, rồi sau đó nhẹ nhàng đắp chăn lên cho nàng, sờ sờ mặt của nàng, tiếp theo từ căn phòng kia lui ra ngoài.
Hiên Viên Triệt chờ ở cửa: "Hoàng thúc, hoàng tẩu….À không, hoàng thẩm giống như bị trúng độc rồi!"
"Cháu nhìn ra độc đó sao?" Nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mắt tà mị như hoa đào dấy lên một tia sáng hi vọng. Nếu bàn về dùng độc, thế gian này chỉ có Hiên Viên Triệt là lợi hại nhất.
"Hẳn là ‘triền miên’ đi!" Đôi mắt như lưu ly mang theo một chút phiền não, lông mày cũng nhíu chặt lại một chỗ. Hoàng tẩu chơi vui như vậy, không thể gặp chuyện không may được!
Mấy ngày trước đây hắn đã cảm thấy hoàng tẩu có chút không đúng, nhưng tình trạng vẫn không rõ ràng lắm. Hôm nay lại thấy mi tâm của nàng đã mơ hồ lộ ra một điểm đen.
Nhưng thật kỳ quái, người trúng độc chỉ cần lộ ra điểm đen đó thì sẽ phát độc lần thứ nhất. Vì sao hoàng tẩu một chút phản ứng cũng không có?
"Cháu có thể có biện pháp giải không?" Giờ phút này ánh mắt hắn đã tràn đầy mong đợi.
"Hoàng thúc, thúc nên biết rằng độc trên người hoàng thẩm cần máu của Xà Vương, nhưng là trên đời này căn bản cũng không có xà vương!"
Thật ra thì trên cái thế giới này vẫn có một con xà vương, nhưng hắn không thể nói cho hoàng thúc biết, bởi vì con xà vương kia ở trong rừng rậm Tử Vong. Lại không nói lấy máu của Xà Vương phải trải qua cửu tử nhất sinh, phàm là người đi vào rừng rậm tử vong thì không thể sống sót đi ra! Tin tức này, hắn cũng chỉ vô tình biết được vào mấy ngày trước.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy thất bại, hắn không thể tưởng tượng được bộ dáng nàng lúc chịu đựng khổ sở sẽ ra sao? Chỉ mới tưởng tượng thôi mà hắn đã cảm thấy đau lòng khó nhịn rồi!
"Hoàng thúc, ngài cũng đừng quá chán nản như vậy.....Có lẽ còn có thể xoay chuyển mà!" Âm thanh ngọt ngào vang lên, khuôn mặt tinh xảo như con nít giơ nâng lên một nụ cười tinh khiết như tinh linh.
"Xoay chuyển?" Quay đầu nhìn hắn, trong mắt dính vào một chút nghi ngờ.
"Ừm! Theo nguyên lý mà nói, hoàng thẩm nên bị độc phát mấy lần rồi. Nhưng ta xem bộ dạng của nàng, không hề giống dáng vẻ đã bị độc phát, mặc dù không biết nguyên do là gì? Nhưng nhất định là có chút hi vọng." Thật ra thì hoàng tẩu người rất tốt, cũng chơi rất vui. Hắn cũng rất thích, cho nên hắn cũng không hi vọng hoàng tẩu xảy ra chuyện gì.
"Đáng tiếc thần y không có ở đây!" Có chút phiền muộn vuốt vuốt mi tâm.
"Hoàng thúc, thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng thôi”
Hắn vừa nghe liền ngẩn ra, rồi gật đầu một cái.
"A, đúng rồi, người ta tới là nói cho thúc biết một tin. Nguyệt Dịch Thừa không chỉ cài một tai mắt trong quân doanh, hơn nữa một vài ngày trước, đại hoàng huynh đã tra ra được." Bất luận tra được chính là người nào, bọn họ đều không hy vọng là người kia, nhưng cố tình lại là người đó!
Than nhẹ một tiếng, đã biết người hắn muốn nói là ai, dừng một chút: "Chờ mọi chuyện kết thúc, hoàng thúc hi vọng các ngươi có thể tha cho hắn một mạng!"
Bĩu môi, có chút bất mãn nhìn hắn: "Hoàng thúc, tại sao thúc luôn thiên vị như vậy! Hừ, Triệt không thích thúc nữa!"
"Thật ra thì hoàng thúc cũng không phải là rất ưa thích cháu, hơn nữa còn tương đối ghét. Nếu hai chúng ta đều ghét nhìn nhau, hoàng thúc nên đưa cháu đến chỗ Thái hậu vậy. . . . . ."
"Không có! Không có!" Hiên Viên Triệt điên cuồng lắc đầu "Hoàng thúc, người ta thật sự rất thích thúc, cho nên người ta tin tưởng thúc nhất định sẽ không bán đứng người ta, đúng không?"
Nói xong cặp mắt to ngập nước kia hàm chứa chút lệ quang nhìn hắn, hoàng thúc quá độc ác! Chẳng lẽ thúc ấy muốn hắn bỏ mệnh nơi thiên nhai(2) sao?
Một cái tát đánh lên đầu của hắn: "Cái tên tiểu tử này!"
Khuôn mặt tinh xảo như trẻ con bỗng cứng đờ, le lưỡi một cái với Hiên Viên Vô Thương, tại sao hiện tại thúc ấy cũng thích đánh lên đầu của hắn? À không…..không phải đánh mà là sờ. . . . . .
"Vương Gia, cô gái kia, đã xử trí theo phân phó của ngài!" Phế bỏ tứ chi, móc hai mắt và cắt đầu lưỡi. Vương Gia kia ho khan một tiếng, bọn họ tự nhiên có thể hiểu được hàm nghĩa(3).
Hiên Viên Triệt run lên, vẻ mặt e thẹn mở miệng: "Là người ta hại nàng!" Nếu không phải hắn ra chủ ý, cho nàng một bọc độc phấn, lừa nàng là xuân dược, chắc hẳn nàng cũng sẽ không đánh bạo tới trêu chọc hoàng thúc!
"Triệt rất đau lòng sao?" Quay đầu nhìn khuôn mặt kia dường như đang rất khó chịu.
Mặt mỗ Triệt đầy tự trách, đáy mắt thậm chí xuất hiện lệ quang trong suốt, liều mạng gật đầu: "Ừ, đúng, người ta rất áy náy!" Chỉ là đôi mắt tinh khiết đó thoáng qua một tia giảo hoạt.
"Nếu Triệt đã áy náy như vậy, là đang nhắc hoàng thúc vẫn chưa có cảm tạ ân tình cháu tặng độc phấn cho nàng sao? Nếu không hay là để cho cháu đi bồi nàng đi, cháu thấy thế nào?" Giọng nói đặc biệt êm ái, trực tiếp làm người ta dựng hết lông măng lên.
Hiên Viên Triệt toàn thân run lên, sống lưng mơ hồ có hơi tê dại, treo nụ cười tinh khiết trên mặt, lui về phía sau, một bước hai bước ba bước, rồi sau đó xoay người tháo chạy thật nhanh: "Hoàng thúc, người ta buồn ngủ quá, quay về ngủ đây!"
Nhưng một giây kế tiếp, cổ áo của hắn bị người từ phía sau bắt được, tránh thế nào cũng không thoát, vẻ mặt đưa đám quay đầu: "Hoàng thúc, ngươi tạm tha người ta đi?" Làm bộ đáng thương nhìn hoàng thúc, hy vọng có thể chiếm được chút đồng tình. Thật ra thì hắn chỉ là muốn chơi đùa một chút thôi, lại sợ hoàng thúc đuổi hắn trở về, mới có thể ra hạ sách này!
"Không phạt không được!" Âm thanh rất có từ tính vang lên, tràn đầy ý tứ nguy hiểm. Tiểu tử này, giả bộ đến nghiện rồi!
Hiên Viên Triệt một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt: "Hoàng thúc, thúc muốn đánh thì đánh đi! Chỉ là đừng đánh ngực, nếu đánh chết thì làm sao bây giờ!"
"Ha ha. . . . . ." Từ sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, cười đến bất an trong lòng càng sâu thêm, chỉ nghe người nọ mở miệng, "Hoàng thúc làm sao sẽ đánh lên ngực cháu chứ, vẫn theo quy củ cũ đi! Giống như lúc cháu không nghe lời khi còn bé vậy!"
Khi còn bé? Dường như khi còn bé, lúc hoàng thúc dạy võ công cho hắn. Hắn luôn không muốn học, vì vậy võ công không học được bao nhiêu, nhưng khinh công dùng để chạy trốn thì lại rất lợi hại, mà cái quy củ cũ là gì? Còn chưa suy nghĩ xong. . . . . .
Một tiếng hét thảm vang lên: "Hoàng thúc, Triệt đã lớn như vậy, sao thúc còn đánh mông người ta. . . . . ."
Kêu thê thảm, nhưng đáy mắt như lưu ly lại thoáng qua một chút ý cười, cảm giác có người thương yêu cưng chiều như vậy, thật ra thì cũng rất tốt. . . . . .
A Cổ Đạt Mộc cúi gằm đầu đứng ở trong doanh trướng của vương, chỉ chốc lát sau Hách Liên Dũng cũng vững vàng đi vào, hành lễ về phía Gia Luật Trục Nguyên: "Vương thượng!"
"Ừ, A Cổ Đạt Mộc nói hắn không có thấy lương thảo, ngươi có thấy không?" Giờ phút này âm thanh khí phách ẩn hàm chút tức giận.
"Hồi vương thượng, hạ thần cũng không thấy, đừng nói là lương thảo, đến cả binh sĩ cũng chưa từng thấy đi qua!" Hách Liên Dũng cũng rất kinh ngạc, hắn và A Cổ Đạt Mộc trông coi hai con đường, đều là con đường cần phải đi qua, không có lý do gì cả hai đều không thấy lương thảo!
"Chẳng lẽ là đi Giang Nam cùng Kinh châu bên kia?" Lông mày cuồng ngạo như ngọn núi nhướng lên, không cắt đứt được lương thảo cũng không phải chuyện lớn gì. Chủ yếu là bản đồ vận chuyển lương thảo đã đến tay hắn, hắn lại có thể vẫn không diệt được, thật là vô cùng nhục nhã!
Hoàn Nhan Trác phe phấy cây quạt lông vũ, rồi sau đó cúi đầu mở miệng: "Nếu thật đúng như vương thượng dự đoán, đi đường bên kia sợ rằng lương thảo cần một chút thời gian nữa mới đến. Bây giờ chúng ta có thể phái người đi mai phục, tiêu diệt tất cả những người khả nghi!"
"Ngươi nghĩ Hiên Viên Mặc là người chết sao?" Lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, từ trước đến giờ Trác đều rất thông minh, tại sao có thể có suy nghĩ này, ở trong cảnh nội Hiên Viên đế quốc chặn lại từng người khả nghi, sợ rằng không được mấy ngày liền bị giết chết!
"Hạ thần suy tính không chu đáo, xin vương thượng thứ tội! Nhưng nếu nói như vậy thì quả thật không dễ giải quyết rồi!" Lông mày Hoàn Nhan Trác như ngọn núi nhíu lại chung một chỗ, đã lấy được bản đồ lương thảo, sau đó còn phải điều động binh lực nhưng vẫn không thu hoạch được gì, nếu bị truyền đi thì Mông Man đế quốc của bọn họ sợ rằng sẽ bị cười đến rụng răng!
"Báo! Vương thượng, thám báo(4) cầu kiến, nói là có quân tình khẩn cấp!" Một người mặc quân phục chạy vào.
"Truyền!" Âm thanh cuồng ngạo khí phách vang lên, trong lòng đã mơ hồ có chút dự cảm.
Một nam tử mặc bố y¬(5) vững vàng đi vào, quỳ gối dưới đất: "Vương thượng, tiểu nhân dò xét được lương thảo của Hiên Viên đế quốc đã vận chuyển tới biên quan. Quân đội của Long diệu đế quốc và quân đội của Dạ Mị đế quốc cũng gần đến điểm tiếp giáp của ngũ quốc, liên quân của Thanh Loan đế quốc cũng sắp đến rồi!"
"Rắm thối! Làm sao lương thảo có thể chuyển đến rồi!" Nếu đi Giang Nam, tuyệt đối không thể nào đến nhanh như vậy! “Có phải ngươi đã bị Hiên Viên đế quốc thu mua rồi đúng không, nên chạy tới đây báo tin tức giả?"
Thám báo này ngẩng đầu lên, lớn tiếng biện giải cho mình: "Tướng quân A Cổ Đạt Mộc, tiểu nhân trung thành với vương thượng có nhật nguyệt chứng giám, làm sao có thể bị thu mua! Tiểu nhân có thể không cần mạng, nhưng xin tướng quân đừng vu oan danh dự của tiểu nhân!"
"Ngươi!" A Cổ Đạt Mộc tiến lên, có ý muốn động thủ!
"A Cổ Đạt Mộc! Lui ra!" Âm thanh uy nghiêm vang lên, A Cổ Đạt Mộc ngoan ngoãn im lặng, hung hăng nhìn chằm chằm thám báo này, lui sang một bên.
"Tin tức có chính xác không?" Lương thảo chuyển đến, Dạ Mị đế quốc cũng ra tay sao?
"Hồi bẩm vương thượng, thiên chân vạn xác!" Giọng nói của thám báo này vô cùng kiên định, ánh mắt cũng vô cùng thẳng thắn!
"Đi xuống đi!" Nhàn nhạt phất phất tay.
"Tạ vương thượng tin tưởng!" Nói xong liền lui ra ngoài.
A Cổ Đạt Mộc rất tức giận nhìn bóng lưng của hắn: "Vương thượng, làm sao người để cho hắn chạy rồi. Hạ thần cho là dù không nghiêm hình tra khảo, cũng có thể ép hỏi thật tốt một phen!"
Ngờ đâu Gia Luật Trục Nguyên lại nhìn chằm chằm hắn và Hách Liên Dũng: "Trên đường các ngươi trấn giữ có xảy ra chuyện kỳ quái gì không?"
Hách Liên Dũng suy tư một lúc, liền mở miệng: "Không có!"
A Cổ Đạt Mộc vốn là chuẩn bị nói không có, chợt nhớ tới chuyện khôi hài kia: "Ta bên này ngược lại xảy ra một chuyện kỳ quái, có hơn ngàn binh lính, ai cũng ốm yếu. Hạ thần quan sát cẩn thận bước chân của bọn hắn, đúng là già nua yếu ớt, không giống như giả bộ, không biết bọn họ đang vận chuyển thứ gì trên xe, còn ở phía trước giơ lên một lá cờ, viết là ‘đây là lương thảo của bổn vương, mau tới giành!’. Ha ha, có phải đầu Hiên Viên Ngạo chỉ để cho con lừa nó đá hay không? A Cổ Đạt Mộc ta làm sao sẽ bị lừa chứ!"
Lời này của hắn vừa rơi xuống, mấy người liếc mắt nhìn nhau, đã biết nguyên do.
Gia Luật Trục Nguyên nhìn A Cổ Đạt Mộc đang cười đến vui mừng: "Nếu trẫm không có đoán sai, đội nhân mã mà ngươi nói đúng là vận chuyển lương thảo!"
"Hả?" A Cổ Đạt Mộc không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, "Vương thượng, một người bình thường làm sao sẽ dùng thủ đoạn đó để vận chuyển lương thảo? Thuộc hạ cho là Hiên Viên đế quốc đang xáo trộn gian kế để chúng ta nhầm lẫn!"
"Cũng bởi vì một người bình thường sẽ không nghĩ dùng cách đó để vận chuyển lương thảo, nên một người bình thường cũng sẽ không cho là ở trong đó thật sự là lương thảo, vì vậy bọn họ liền thành công đi qua rồi!" Lần này không đợi Gia Luật Trục Nguyên mở miệng, Hoàn Nhan Trác liền lên tiếng giải thích.
A Cổ Đạt Mộc sững sờ một hồi lâu, sau khi phản ứng kịp, lập tức quỳ một chân trên đất: "Vương thượng, là lỗi của thuộc hạ, xin vương thượng trách phạt!" Lỗi của hắn dù xử bằng quân pháp cũng không quá đáng.
"Đứng lên đi. Cho dù là trẫm cũng chưa chắc nhìn ra được sự kỳ lạ trong đó. Nhưng đây không phải là tác phong của Hiên Viên Ngạo!" Mày kiếm nhíu chặt, lâm vào trầm tư. Hiên Viên Ngạo dụng binh đánh giặc từ trước đến giờ đều phong cách vững chắc, nếu như nói phân mấy đường để vận chuyển lương thảo thì giống như hắn làm hơn.
"Có phải là Long diệu thái tử không?" Hách Liên Dũng mở miệng dò hỏi.
Hoàn Nhan Trác lắc đầu một cái: "Long Ngạo Thiên dụng binh đánh giặc, từ trước đến giờ là mạnh mẽ vang dội. Nếu là hắn, ngược lại có thể để cho lương thảo đi theo quân là được, rồi sau đó toàn lực xuất phát."
"Lần tham chiến này còn có Hi Vương Gia của Hiên Viên đế quốc!" Thác Bạt Hạo nhíu mày mở miệng, Hiên Viên Vô Thương làm việc quỷ dị, làm cho người ta suy nghĩ không ra. Nếu nói là hắn làm, thật sự cũng không phải là không có khả năng!
"Không phải hắn!" Hiên Viên Vô Thương xử lý chuyện từ trước đến giờ dù một giọt nước cũng không lọt, nếu là hắn ngược lại có thể đi Giang Nam, tuy là xa một chút, tiền vốn vận chuyển hơi lớn, nhưng tuyệt đối an toàn.
Xem ra lần này Hiên Viên đế quốc bên kia còn có cao nhân tương trợ!
"Thôi, cái vấn đề này đến đây chấm dứt, không thảo luận nữa." Lương thảo đã vận chuyển đến, rối rắm nữa cũng là vô dụng.
A Cổ Đạt Mộc cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Hiên Viên Ngạo đáng chết này, thật sự là quá gian trá rồi!" Lại có thể dùng chiêu này để tổn hại hắn, hại hắn mất thể diện lớn như vậy, lần này A Cổ Đạt Mộc hắn nhất định phải tìm trở về!
"Hiện tại vấn đề chủ yếu nhất là Dạ Mị đế quốc đã tham chiến, không biết là địch hay bạn!" Thác Bạt Hạo chỉ ra vấn đề thiết yếu nhất hiện giờ.
. . . . . .
Một tháng lộ trình, rốt cuộc đám người Vũ Văn Tiểu Tam đã tới được biên thành. Mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào với Hiên Viên Vô Thương, ngày trôi qua cũng coi như thoải mái, tương đối bận tâm chính là mỗi lần Tiểu Triệt Triệt xuất hiện trước mặt nàng, sẽ luôn bị Hiên Viên Vô Thương đuổi đi.
Bất quá Vũ Văn Tiểu Tam nàng là một người chung thủy, cho nên cũng không sao! Khụ khụ. . . . . . Có điều cũng không nên thờ ơ đúng không?!
Hôm đó xuất phát vào lúc sáng sớm, không biết Hiên Viên Ngạo và Long Ngạo Thiên trở lại từ chỗ nào, trở lại trong phòng chưa được vài phút đã kêu người hầu mang ra mấy cổ thi thể. Long Ngạo Thiên giận đến giết người, xem ra lá gan của những vũ cơ kia cũng nuôi được rất béo tốt!
Ngược lại lực uy hiếp của Hiên Viên Ngạo lại lớn hơn, sau khi chém Hạ Nhược Hàn, thành chủ dọc đường đều giả bộ mình rất khổ sở, giả bộ đến nỗi vừa thấy bọn họ hận không thể trước hết khóc một trận mới sảng khoái được!
Chuyện tương đối bận tâm là Hiên Viên Ngạo luôn dùng ánh mắt không có việc gì để nhìn nàng, nhìn đến nàng cực kỳ không tự nhiên. Nàng vẫn thích bộ dáng giận đến giơ chân, muốn bóp chết nàng của hắn hơn, như vậy có vẻ quen hơn!
Xuống xe ngựa, ở cổng thành vẫn là tất cả quan viên quỳ đầy đất: "Cung nghênh Hi Vương Gia, Tam vương gia! Ra mắt Long diệu thái tử!"
"Đứng lên đi!" Lạnh giọng mở miệng, nhìn chúng tướng sĩ quỳ đầy đất, Thủ tướng biên quan là Úy Trì Minh, đệ đệ ruột của Úy Trì phong, tuyệt đối có thể tin, rất trung thành.
"Tạ Tam vương gia! Mời các vị vào bên trong, quân đội của Mông Man đế quốc chỉ còn cách nơi này mười dặm, tình thế cấp bách, thứ cho hạ quan không thể chiêu đãi Vương Gia và Long diệu thái tử thật tốt, chỉ chuẩn bị rượu nhạt đơn giản, mời Hi Vương Gia, Tam vương gia và Long diệu thái tử cùng nhau dùng bữa, rồi sau đó cùng thương thảo đại sự!" Úy Trì Minh nhanh chóng nói xong, đồng thời nhìn ca ca Úy Trì Phong một chút, gật đầu một cái.
Úy Trì Phong cũng gật đầu cười.
Vào trong thành, mấy người vẫn ngồi theo thân phận địa vị, đúng là mấy ly rượu nhạt, rượu không phải là rất ngon, nhưng thức ăn ngược lại chuẩn bị rất tỉ mỉ.
Mấy người vừa bắt đầu ăn cơm, Úy Trì Minh liền mở miệng: "Vương Gia, lần này quân đội của Dạ Mị đế quốc cũng xuất động, không biết là địch hay là bạn. Mấy ngày gần đây hạ quan vẫn vì thế mà ăn ngủ không yên, không biết Vương Gia có thăm dò được gì không?"
"Dạ Mị đế quốc là quân đội của Bổn vương!" Hiên Viên Ngạo còn chưa kịp mở miệng, ngược lại Hiên Viên Vô Thương mở miệng trước.
"À?" Người ở chỗ này trừ Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Triệt, Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt đều không biến sắc, thì những người khác đều là mặt sợ hãi nhìn hắn, Hi Vương Gia chưa từng dính líu quan hệ gì với Dạ Mị đế quốc mà?
Ngược lại ánh mắt của một mưu sĩ râu bạc bồng bềnh sáng lên: "Tin đồn Nhiếp Chính vương của Dạ Mị đế quốc, kinh thái tuyệt diễm, dung mạo tựa Phan An, có tám phần giống với mỹ nữ đệ nhất thiên hạ Dạ Tử Mị, không biết có phải là Hi Vương Gia hay không?"
Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ Dạ Tử Mị, chính là công chúa của Dạ Mị đế quốc. Long Tử Nghiên cũng không thể so sánh, đó mới chân chính là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành! Năm đó Hiên Viên đế quốc vì thế mà đã đánh một trận với Dạ Mị đế quốc, tiên hoàng thật vất vả mới ôm được mỹ nhân về, sau khi Dạ Tử Mị sinh hạ Hi Vương Gia liền qua đời! Nói như vậy Hi Vương Gia cũng là hoàng duệ của Dạ Mị đế quốc, làm sao trước kia bọn họ lại không liên hệ hai người này với nhau?
Hi Vương Gia ở Hiên Viên đế quốc đã là lợi hại như vậy, còn có thân phận là người giàu nhất thiên hạ, cho nên bọn họ cũng chưa có nghĩ tới hắn còn có một lá bài tẩy này!
Vũ Văn Tiểu Tam rõ ràng cảm thấy khi Hiên Viên Vô Thương nghe thấy ba chữ "Dạ Tử Mị" kia, thân thể không tự chủ được run rẩy. Đáy mắt tà mị như hoa đào kia thoáng qua chút sát ý cùng yếu ớt, nàng nắm chặt tay của hắn, không tiếng động an ủi hắn. . . . . .
Theo như lời đó, Dạ Tử Mị là mẫu thân của Thương Thương rồi.
Hắn cúi đầu nhìn nàng một cái, đáy mắt hàm chứa chút cảm kích. Lúc hắn yếu ớt, luôn có nàng ở bên người, loại cảm giác này, thật là tốt!
Mưu sĩ râu bạc bồng bềnh vẫn chờ Hiên Viên Vô Thương đáp lời, chợt nghe được một tiếng quát lạnh: "Đương đầu quốc nạn, tiên sinh còn có lòng rãnh rỗi hỏi những chuyện này sao?"
Người nọ dừng lại, nhìn sắc mặt Hiên Viên Vô Thương không tốt, lại nhìn sang Hiên Viên Ngạo đang quát lớn với hắn, lúc này cả người liền toát mồ hôi lạnh, lập tức ngồi xuống, không lên tiếng nữa.
"Ngạo, chuyện hành quân đánh giặc liền giao cho cháu, muốn điều động binh mã Dạ Mị đế quốc thì trực tiếp nói một tiếng với hoàng thúc là được!" Nhàn nhạt mở miệng, muốn phủi sạch quan hệ, loại chuyện đánh giặc như vậy, Ngạo vốn am hiểu hơn so với hắn, giao cho Ngạo cũng không có bao nhiêu vấn đề.
"Ừ." Lạnh lùng đáp một tiếng, lơ đãng quét qua bàn tay đang nắm chặt chung một chỗ của bon họ, trái tim xẹt qua một tia đau nhói.
"Đình Vân!" Mở miệng khẽ gọi.
Thân hình Đình Vân chợt lóe lên, quỳ gối trước mặt của Hiên Viên Vô Thương: "Vương Gia!"
"Ngươi hỗ trợ Ngạo!" Binh mã của Dạ Mị đế quốc đều là do Đình Vân quản lý .
"Dạ!" Đình Vân đứng lên, đứng ở bên cạnh Hiên Viên Ngạo.
Lần này ngay cả Hiên Viên Ngạo cũng có chút kinh ngạc, hoàng thúc giao ám vệ của hắn cho mình làm cái gì?
Đình Vân, Đình Vân. . . . . . Chợt, đôi mắt Úy Trì Phong sáng lên, hơi kinh hãi thêm vui mừng quay đầu, nhìn bộ dáng lạnh lùng của Đình Vân: "Ngươi sẽ không phải là Vân Chi Dực, linh hồn của Dạ Mị quốc chứ?"
Đình Vân vừa nghe, quay đầu nhìn hắn một chút, rồi sau đó gật đầu một cái. Trên khuôn mặt lãnh khốc không có bất kỳ vẻ mặt nào, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Lần này, người ở chỗ này đều là từng tiếng hút khí!
Gia Luật Trục Nguyên là con rồng cuồng ngạo của Mông Man quốc, Vân Chi Dực là linh hồn của Dạ Mị quốc, Hiên Viên Ngạo là tu la của Hiên Viên quốc, Long Ngạo Thiên là thượng thần của Long Diệu quốc, Mộ Di Tuyết là vật cát tường của Thanh Loan quốc!
Tên năm người này trong quân đội đều có thể nói là truyền kỳ trong truyền kỳ, được thiên hạ xưng là ngũ đại chiến thần! Nhưng chưa từng nghĩ Vân Chi Dực thần bí này, vẫn còn có một thân phận khác là ám vệ của Hiên Viên Vô Thương!
Không ít người nhớ tới bộ dáng Đình Vân đánh xe ngựa cho Hiên Viên Vô Thương, khóe miệng đều hơi co quắp! Để cho một đời Chiến thần đánh xe ngựa, thế mà Hi Vương Gia cũng nghĩ ra được!
Chú thích:
(1) Chân chó: nịnh hót
(2) Thiên nhai: chân trời, nơi xa xăm
(3) Hàm nghĩa: ý nghĩa sâu xa
(4) Thám báo: lính trinh sát
(5) Bố y: quần áo vải thô mà dân thường hay mặc
"Nhưng Hi Vương Gia và Hi vương phi tương lai đó thật sự là quá kinh khủng, ngươi nói chúng ta có thể thành công sao? Nếu là không thành công, vậy thì. . . . . ."
Lời này của nàng lập tức nhận lấy được sự tán thành nhất trí của ba người còn lại.
"Không có việc gì! Nhìn!" Nói xong lấy ra một bọc giấy nhỏ. . . . . .
"Cái đó là gì vậy?" Lời nói này rõ ràng là cùa cô gái nhát gan nhất mở miệng hỏi.
"Đây là cực phẩm mị dược của một người thần bí cho ta, chỉ cần hít vào một chút. . . . . . Ha ha. . . . . ." Nàng tựa như đã thấy được ánh sáng của thắng lợi "Ta chỉ cần nó đặt ở cửa là được, cửa vừa mở ra. . . . . ."
. . . . . .
"Thương Thương, ta cho chàng biết một bí mật!" Đột nhiên Vũ Văn Tiểu Tam nhớ tới chuyện ở hội hoa đăng mấy ngày trước đây, về chuyện nàng là người xuyên không, sớm muộn gì cũng phải nói cho hắn biết!
"Bí mật gì?" Hắn quay đầu nhìn nàng, mặt đầy nhu tình, nha đầu này còn có bí mật sao? "Thật ra thì ta không phải là Vũ Văn Tiểu Tam!" Nàng vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của hắn "Bây giờ, bất luận chàng nghe được cái gì, cũng không được kinh ngạc, còn có. . . . . ." Nàng muốn nói lại thôi nhìn hắn.
"Ừm! Còn có cái gì?" Tuy nàng nói nàng không phải là Vũ Văn Tiểu Tam, hắn có chút không dám tin. Nhưng mà không cần biết nàng là ai, cũng không có gì đáng kể! Bởi vì hắn chỉ biết, người nữ nhân hắn yêu chính là nàng, ngoài ra không còn gì khác.
Sau khi Vũ Văn Tiểu Tam do dự thật lâu, cắn răng mở miệng: "Còn nữa, coi như sau khi nghe, dù chàng cảm thấy kỳ quái, không thể tiếp nhận, chàng cũng đừng đi tìm cao tăng đắc đạo gì đó tới bắt ta đó!"
Sau khi hắn nghe xong, dở khóc dở cười nhìn nàng, ngón tay thon dài sờ sờ mũi của nàng: "Nghĩ gì thế, còn tìm cao tăng tới bắt nàng...Nàng cho là nàng là yêu quái sao?"
"So yêu quái còn kinh khủng hơn!" Nàng hiếm khi lại nghiêm túc như vậy.
"Tam nhi nói đi, Thương Thương gan lớn, không sợ! Coi như Tam nhi là yêu quái, Thương Thương cũng yêu!" Nói xong ôm nàng lên trên đùi, ôm vào trong ngực.
"Chàng mới là yêu quái!" Mỗ nữ hét to một tiếng.
Khẽ cười một tiếng, siết chặt gương mặt của nàng: "Dạ! Dạ! Dạ! Ta là yêu quái, Tam nhi là tiên nữ!"
Lời này ngược lại chọc cho Vũ Văn Tiểu Tam bật cười: "Chàng đúng là chân chó(1) mà! Thật ra thì ta không phải là người của thế giới này, ta đến từ mấy ngàn năm sau." Sau khi nói xong rất chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, không buông tha bất cứ vẻ mặt nào của hắn.
"Mấy ngàn năm sau?" Theo biểu hiện trước kia của nàng, hắn hoàn toàn có lý do suy đoán nha đầu này lại lâm vào tròng tưởng tượng rồi, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, lại không giống như đang giả bộ.
"Kiếp trước, tên của ta cũng gọi là Tiểu Tam. Ở nơi đó của chúng ta, nam nữ có thể tự do yêu đương, luật pháp quy định một nam nhân chỉ có thể có một thê tử, mà nữ nhân cũng chỉ có thể kết hôn với một nam nhân. Mỗi người sinh ra đều ngang hàng như nhau, không có Hoàng đế, cũng không có Vương Gia." Nàng quay đầu, mắt nhìn về phía bầu trời. Đáy mắt tràn đầy hoài niệm, như đang suy nghĩ nhớ tới thế giới kia, thế giới có ba mẹ của nàng.
"Vậy làm sao Tam nhi đi tới nơi này được?" Nhìn ánh mắt nàng nhìn về hư không, hắn cũng đọc được một vài ý nghĩ trong lòng nàng, cho nên đã tin...lời nói của nàng. Đây cũng là nguyên nhân nàng thường không để Mặc và Ngạo ở trong mắt sao? Trước kia còn tưởng rằng chỉ vì nàng gan lớn không sợ chết! Đồng thời cũng đã hiểu vì sao nàng theo đuổi sự duy nhất. ( ý a này nói VVTT theo đuổi sự duy nhất trong tình cảm ấy)
"Ai, đừng nói nữa, ngày đó ta đi trên đường, mắng to một tiếng về phía ông trời. Sau đó liền bị sét đánh, kế tiếp liền đến nơi này, vừa tỉnh thì đã ở trong người của Vũ Văn Tiểu Tam rồi, khi đó nàng ta đã tự vận!" Nhớ tới chuyện này nàng đã cảm thấy cực kỳ lừa bịp, mặc dù nàng vẫn rất muốn xuyên qua không sai, nhưng chỉ mắng ông trời là có thể xuyên qua. . . . . .
Khụ khụ, sớm biết thì đã sớm mắng rồi!
Hắn vừa nghe, cũng rất sợ, ôm chặt nàng: "Về sau lúc sét đánh, không cho phép Tam nhi ra cửa!" Hắn không suy nghĩ chuyện này kỳ quái, mà là. . . . . . Nếu thiên lôi dẫn nàng tới, nói không chừng một ngày kia, nàng lại bị thiên lôi mang đi, hắn không thể mất nàng, cũng không thể rời bỏ nàng!
"Lúc sét đánh bình thường trời cũng mưa xuống, tại sao ta lại muốn chạy ra ngoài? Chàng cho rằng ta ngu à?" Ngửa mặt lên trời liếc mắt, hắn cũng quá coi thường sự thông minh của nàng rồi?
Hắn vừa nghe, trên dung nhan như cánh hoa đào đều là ý vị dở khóc dở cười, hình như nha đầu này luôn không hiểu được ý tứ của hắn!
"Vậy Tam nhi sẽ rời bỏ ta sao?" Lúc hỏi vấn đề này, thân thể hắn hơi run rẩy.
Nàng quay đầu lại nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, cọ xát trong ngực hắn: "Thật ra thì người ta cũng không biết."
Hắn ôm chặt nàng, ở bên tai nàng cắn răng mở miệng: "Thương Thương không để cho nàng đi! Không để cho nàng đi!" Nếu như chết, hắn có thể phụng bồi nàng. Nhưng nếu như nàng trở về thế giới kia của nàng, thì hắn đi đâu mà tìm nàng đây?
"Tốt! Không đi! Người ta cũng không bỏ được Thương Thương!" Nàng nhẹ giọng mở miệng, vừa là trấn an hắn, cũng là an ủi mình. Nếu ông trời cho nàng đi đến nơi này, nhất định sẽ không mang nàng đi, đúng không?
. . . . . .
Cách đó không xa, trong đình viện, một bóng dáng lãnh ngạo cô đôc nhìn hai người đang dựa vào nhau trên nóc nhà. Môi lạnh lẽo giác nâng lên một nụ cười khổ, đứng ở tại chỗ, muốn đi lại không di chuyển được bước chân.
"Ngươi thích nàng?" Một âm thanh sảng lãng vang lên từ phía sau.
Hắn cứng đờ, không quay đầu lại, cũng không có mở miệng.
Nam tử một thân cẩm bào màu vàng, đứng ở bên cạnh hắn: "Nữ nhân kia, quả thật rất đặc biệt, chỉ là ta không hiểu. Nếu ngươi thích, tại sao lại buông tay?"
Đợi nửa ngày, lúc nghĩ là hắn sẽ không mở miệng, một giọng nói lạnh như băng lại vang lên. . . . . .
"Nếu như có thể, dù phụ cả thiên hạ, ta cũng không muốn buông nàng ra." Sâu kín mở miệng, trong đôi mắt lạnh lẽo kia tràn đầy ưu thương.
Long Ngạo Thiên ngẩn ra, có chút kinh ngạc khi nghe được lời nói đó từ miệng của hắn.
"Vậy bây giờ ngươi dự định làm sao?" Hiên Viên Ngạo là đệ đệ của nhị ca, mặc dù không có giao tình sâu đậm với hắn, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà lấy thân phận huynh trưởng quan tâm hắn ta.
"Ta đã đồng ý với hoàng huynh lấy quốc sự làm đầu!" Nói xong thì không còn hơi sức nói thêm gì nữa, chuẩn bị xoay người rời đi.
"Nếu không để ý, chúng ta đi ra ngoài uống một chén được không?" Theo nguyên tắc, bọn họ là người chuẩn bị lao tới chiến trường, không nên uống rượu. Nhưng mà. . . . . .
Bước chân của Hiên Viên Ngạo dừng lại, ngay sau đó điểm mủi chân, tung người nhảy một cái, bay về phía bên ngoài bức tường. Khóe môi cương nghị của Long Ngạo Thiên nâng lên một nụ cười sảng lãng, điểm mủi chân một cái, cũng nhảy ra ngoài. . . . . .
Thân là chủ soái, dẫn đầu đi ra ngoài uống rượu là phạm vào quân pháp, leo tường đi ra ngoài không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất!
. . . . . .
"Thương Thương, mệt!" Nàng ngẩng đầu lên ngáp một cái.
"Vậy chúng ta đi ngủ!" Dịu dàng mở miệng, rồi sau đó ôm lấy nàng phi thân xuống.
"Thương Thương, ta phát hiện ta ngày càng lười rồi, bây giờ đi đường, ăn cơm đều có chàng hầu hạ!" Đây là một chuyện hạnh phúc cỡ nào! Kiếp trước nàng dù muốn cũng không dám tưởng tượng, bởi vì nam nhân ở hiện đại không có nội lực, làm sao chống đỡ nổi cả ngày lẫn đêm ôm người đi tới đi lui chứ?
Môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười khẽ: "Thương Thương nguyện ý phục vụ Tam nhi cả đời!" Cho nên Tam nhi ngàn vạn lần không được rời khỏi ta, ngàn vạn lần không được. . . . . .
Đến cửa, ánh mắt Hiên Viên Vô Thương căng thẳng, nhìn cánh cửa kia.
"Thương Thương, sao vậy?" Thấy hắn không đi nữa, nàng có chút kinh ngạc.
Môi mỏng nâng lên một nụ cười khát máu: "Lăn ra đây cho bổn vương!"
Ặc, có người?
Chờ cả ngày cũng không có ai xuất hiện trước mặt bọn họ, "Thương Thương, có phải chàng lầm rồi không?" Không phải là quỷ chứ? Hơn nửa đêm rồi, không phải hắn đặc biệt hù dọa nàng chứ?
Ôm nàng càng chặt hơn một chút, dịu dàng mở miệng: "Tam nhi đừng sợ, không phải quỷ, là người!"
Ặc, trên mặt Vũ Văn Tiểu Tam xuất hiện một chút thần sắc lúng túng, sao hắn biết mình cho là có quỷ? Khụ khụ. . . . . .
"Bổn vương lặp lại lần nữa, lăn ra đây!" Giờ phút này trong âm thanh tức giận rất có từ tính đã tràn đầy ý lạnh.
Lần này Vũ Văn Tiểu Tam cũng nghe được bên trong phòng có một ít tiếng động, nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, sẽ không thật sự có người muốn hại bọn họ chứ?
Đợi nửa buổi, vẫn không thấy có người ra ngoài.
Nội lực trong tay Hiên Viên Vô Thương đã vận chuyển, một cỗ khí cường đại như gió lốc từ từ tụ tập trong tay của hắn, cả hậu viện giống như cũng đung đưa theo. . . . . .
Không lâu lắm, một cô gái lảo đảo nghiêng ngã từ bên trong chạy ra. Chính là một trong những vũ cơ hiến vũ hôm nay, chỉ thấy thân thể nàng run lên, quỳ gối trước mặt bọn họ: "Hi Vương Gia, dân nữ đáng chết! Xin ngài tha cho ta đi, ta chỉ là bởi vì quá ngưỡng mộ ngài, mới có thể lẻn vào trong phòng của ngài. . . . . . làm ra chuyện như vậy, van ngài tha cho dân nữ lần này đi!"
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe, mắt hạnh trợn to, rất căm tức nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái. Đáy mắt đều là ý vị chỉ trích, đều tại chàng, dáng dấp đẹp trai như vậy làm gì!
"Tha ngươi lần này? Vậy ngươi còn muốn có mấy lần?" Âm thanh mỗ nữ vô cùng âm trầm, để cho những người như thiêu thân này từng bước từng bước leo lên giường Thương Thương nhà nàng sao? Nàng còn không có hồ đồ như vậy đâu? Coi Vũ Văn Tiểu Tam nàng là ngồi không sao?
"Hi vương phi, nô tỳ biết sai rồi, người tạm tha cho nô tỳ đi! Lại nói nam tử tam thê tứ thiếp là bình thường, người thân là đương gia chủ mẫu, vốn là nên rộng lượng!" Nàng kia quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, đáy mắt hàm chứa chút tinh quang.
Đáy mắt Hiên Viên Vô Thương thoáng qua một tia sát ý, đang muốn động thủ, lại bị Vũ Văn Tiểu Tam ngăn cản, chui từ trong ngực của hắn ra ngoài, thong thả đi từng bước đến trước mặt cô gái kia: "Lời này của ngươi nói cũng có lý!"
Lời này vừa rơi xuống, đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, nhìn cô gái Hồng Y phía trước, mặt đầy không vui!
Mà cô gái đang quỳ, ánh mắt bỗng sáng lên, tràn ngập mong đợi nhìn nàng.
Tiếp Vũ Văn Tiểu Tam ở trước mặt của nàng ta quan sát một phen: "Nhưng mà, muốn vào Hi vương phủ của chúng ta, phải theo quy củ! Phải xem ngươi có vui lòng chấp nhận không!"
"Bất luận quy củ là gì, nô tỳ cũng nguyện ý!" Lúc này vũ cơ kia liền đồng ý.
"Vậy hãy để cho bổn vương phi tới nói cho ngươi biết! Đầu tiên, tất cả cô gái muốn vào Hi Vương phủ, đều phải tự nguyện đổi tên là tiện nhân! Ngươi có bằng lòng hay không?" Đặc biệt sao? Là một tiện nhân lại dám đánh chủ ý lên Thương Thương nhà nàng.
Sắc mặt nàng ta lập tức cứng đờ, do dự một lát, điên cuồng gật đầu: "Nô tỳ nguyện ý, nô tỳ chính là tiện nhân!"
"Tiếp theo, khi tâm tình Vương Gia không tốt, hoặc là lúc không vui, ngươi nên tự giác chủ động vừa đánh mình mười mấy bạt tai, vừa cao giọng thét chói tai nói ngươi là tiện nhân, để lấy lòng Vương Gia! Ngươi có bằng lòng hay không?" Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam đã trở nên hòa ái dễ gần hơn.
Đáy mắt tà mị như hoa đào của Hiên Viên Vô Thương dính vào chút ý cười, nha đầu này!
Bộ dáng nàng ta không dám tin nhìn nàng, lại thấy trong mắt của nàng không hề có ý đùa giỡn. Mặt Hi Vương Gia cũng không biến sắc, vì vậy mạnh mẽ chống lên khuôn mặt tươi cười, gật đầu một cái: "Nô tỳ nguyện ý!"
"Nếu nguyện ý, hiện tại liền tự tát mình mấy bạt tai, luyện tập cho bổn vương phi xem một chút đi, xem tư thế động tác của ngươi có đúng cách hay không? Nếu đúng cách, vậy cửa thứ hai ngươi cũng được thông qua!" Đáy mắt mỗ nữ lóe ra chút đắc chí, giành đàn ông với ta, không chơi chết ngươi ta sống thật uổng!
Nàng kia hung hăng cắn răng, giơ tay đánh lên mặt mình: "Ta là tiện nhân! Ta là tiện nhân. . . . . ." Một cái tát lại một cái tát vô cùng vang dội.
"Lực độ này còn chưa đủ, tiếng nhỏ như vậy, Vương Gia cũng không nghe được, làm sao có thể lấy lòng Vương Gia đây?" Thật ra thì âm thanh đã vô cùng lớn, nhưng mà Vũ Văn Tiểu Tam nàng nói không đủ, chính là không đủ!
Lời này vừa rơi xuống, "Ba!" , "Ba!" , "Ba!" Âm thanh càng thêm chói tai, đánh hồi lâu, Vũ Văn Tiểu Tam không đành lòng nhìn khuôn mặt như đầu heo của nàng: "Nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của muội muội này, cũng đánh thành như vậy rồi, tỷ tỷ thật là đau lòng! Xem ra muội muội quả nhiên rất có thành ý tiến vào vương phủ!"
Nàng ta nghe nàng đã bắt đầu gọi mình là muội muội rồi, trong mắt đẹp liền lấp lánh kim quang, chẳng lẽ nàng đã thành công rồi sao?
"Được rồi, nếu muội muội có thể thỏa mãn những yêu cầu đó, nói vậy yêu cầu cuối cùng của vương gia, muội muội chắc cũng có thể thỏa mãn được thôi!" Vũ Văn Tiểu Tam ngáp một cái, đi trở về bên người Hiên Viên Vô Thương. Lại nói nàng cũng hơi mệt mỏi, không có tâm tình lắm, chơi đùa không sai biệt lắm là được rồi.
Môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười khẽ, ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng mở miệng: "Tam nhi mệt mỏi, vậy để cho người ta tới xử lý đi!"
Mỗ nữ liếc mắt nhìn hắn, rồi sau đó chui đầu vào trong ngực của hắn: "Được, để xem chàng xử lý như thế nào!"
"Nô tỳ nguyện ý, nô tỳ cái gì cũng nguyện ý!" Vũ cơ này không nghe rõ lời bọn hắn nói, trong đầu đều là ý nghĩ mình sắp biến thành phượng hoàng, điên cuồng gật đầu, biểu hiện thành ý của mình với bọn họ.
Môi mỏng khêu gợi khẽ mở, trên dung nhan xinh đẹp là tư vị khát máu, âm thanh lại rất có từ tính, cực kỳ dịu dàng: "Yêu cầu cuối cùng của Bổn vương rất đơn giản, chỉ cần cô nương tự chặt hai tay cùng hai chân của mình, rồi móc hai mắt của mình, tiếp đó cắt rơi đầu lưỡi của mình, cuối cùng đi phơi khô cho bổn vương, để không có việc gì lấy ra cho vương phi chơi đùa là xong rồi!"
Vũ Văn Tiểu Tam che dạ dày của mình lại, mặt không dám tin nhìn gò má tuyệt mỹ của hắn. Không phải chứ, sao hắn lại ác tâm như vậy? Còn nữa, tại sao phải cho nàng chơi đùa hả? Nàng mới không chơi đồ ác tâm như vậy đâu!
Nàng ta nghe xong lời nói của Hiên Viên Vô Thương, càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, cuối cùng xụi lơ trên mặt đất. Rốt cuộc hiểu rõ nãy giờ mình đang bị người ta đùa bỡn, hơn nữa trong mắt người nam nhân này, mình ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng!
"Sao? Không muốn?" Nam tử tuyệt mỹ bước từng bước đến gần nàng ta, giống như câu hồn từ trong địa ngục khiến cho người ta sinh ra nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Nàng kia bị dọa đến run rẩy cả người, quỳ lui từng bước từng bước về phía sau: "Hi Vương Gia, nô tỳ thật biết sai rồi, ngài tạm tha cho nô tỳ lần này đi!"
Vũ Văn Tiểu Tam kéo kéo vạt áo của Hiên Viên Vô Thương, đáy mắt ám hiệu ý vị rõ ràng. Mặc dù nàng rất ghét nữ nhân này, nhưng còn không đến mức muốn mạng của nàng, cho chút giáo huấn là đủ rồi.
Nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, ho nhẹ một tiếng, rồi sau đó mở miệng: "Cút!"
Cái chữ này vừa ra, nàng kia như nhặt được đại xá, liều mạng chạy ra ngoài. Nhưng nàng ta không nhìn thấy phía sau mình, có một bóng dáng quỷ mị đi theo.
"Thương Thương, lời nói lúc nãy của chàng rất dọa người đó!" Nàng ôm cổ hắn, cười vui sướng.
Cúi đầu ở trên môi của nàng nhẹ nhàng liếm một cái: "Tam nhi không thích?"
"Ách, tàm tạm!" Trả lời một câu rất đúng trọng tâm như vậy.
"Đi ra đi!" Âm thanh rất có từ tính lại vang lên.
Vũ Văn Tiểu Tam nhìn chung quanh, còn có người sao?
Tiếp đó một nam tử mặc áo trắng với khuôn mặt tươi cười xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy nụ cười, còn ẩn chứa chút ý vị lấy lòng, âm thanh ngọt ngào vang lên: "Hoàng thúc. . . . . ."
"Chơi rất vui sao?" Giọng nói tà mị vang lên, rồi sau đó quay đầu lạnh lùng quét hắn.
Đôi mắt như lưu ly mơ hồ có thủy quang thoáng qua, âm thanh khả ái vang lên lần nữa: "Hoàng thúc, người ta nào có chơi!" Cứ giả bộ ngu cho thỏa đáng.
“Độc phấn bị vẩy vào trong phòng bổn vương, là của ngươi sao?" Đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, cho dù ai đều không nhìn ra tâm tình của hắn được "Có phải Triệt gần đây thật muốn thành thân đến điên rồi không? Nên không kịp chờ đợi hoàng thúc trở về thành toàn cho cháu phải không?"
"Hoàng thúc, người ta biết sai rồi, ngươi tạm tha cho người ta lần này đi. Người ta chỉ vì muốn thử dò xét năng lực phản ứng của hoàng thúc thôi!" Trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của mỗ Triệt đều là nụ cười lấy lòng.
"Chẳng lẽ không phải cháu muốn chờ hoàng thúc trúng kịch độc, sau đó chạy đến nói thật may là cháu tới kịp thời. Tiếp thì giúp hoàng thúc giải độc, sau đó thuận nước đẩy thuyền đi theo đến chiến trường, đúng không?" Trên dung nhan như cánh hoa anh đào tràn đầy nụ cười xinh đẹp.
Thấy toàn thân Hiên Viên Triệt đang run lên, trong nháy mắt khuôn mặt vô cùng xấu hổ, đều bị nhìn ra rồi!
Co rúm lại nhìn hoàng thúc của mình, đồng thời sử dụng ánh mắt cầu cứu tới Vũ Văn Tiểu Tam trong ngực hắn, đáng tiếc Vũ Văn Tiểu Tam đã ngủ rồi.
Nghe hô hấp đều đặn của tiểu nữ nhân trong ngực, hắn cúi đầu nhìn nàng một chút, chắc là đã ngủ rồi, cảm giác lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt. Trước kia nếu Triệt xuất hiện, dù nàng không kích động, cũng quyết không ngủ!
Tràn đầy cảnh cáo nhìn Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt sững sốt, lúc này liền vung tay lên, mấy độc phấn trong phòng liền tiêu tán ở trong không khí. Bước vào phòng, đặt Vũ Văn Tiểu Tam lên trên giường, rồi sau đó nhẹ nhàng đắp chăn lên cho nàng, sờ sờ mặt của nàng, tiếp theo từ căn phòng kia lui ra ngoài.
Hiên Viên Triệt chờ ở cửa: "Hoàng thúc, hoàng tẩu….À không, hoàng thẩm giống như bị trúng độc rồi!"
"Cháu nhìn ra độc đó sao?" Nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mắt tà mị như hoa đào dấy lên một tia sáng hi vọng. Nếu bàn về dùng độc, thế gian này chỉ có Hiên Viên Triệt là lợi hại nhất.
"Hẳn là ‘triền miên’ đi!" Đôi mắt như lưu ly mang theo một chút phiền não, lông mày cũng nhíu chặt lại một chỗ. Hoàng tẩu chơi vui như vậy, không thể gặp chuyện không may được!
Mấy ngày trước đây hắn đã cảm thấy hoàng tẩu có chút không đúng, nhưng tình trạng vẫn không rõ ràng lắm. Hôm nay lại thấy mi tâm của nàng đã mơ hồ lộ ra một điểm đen.
Nhưng thật kỳ quái, người trúng độc chỉ cần lộ ra điểm đen đó thì sẽ phát độc lần thứ nhất. Vì sao hoàng tẩu một chút phản ứng cũng không có?
"Cháu có thể có biện pháp giải không?" Giờ phút này ánh mắt hắn đã tràn đầy mong đợi.
"Hoàng thúc, thúc nên biết rằng độc trên người hoàng thẩm cần máu của Xà Vương, nhưng là trên đời này căn bản cũng không có xà vương!"
Thật ra thì trên cái thế giới này vẫn có một con xà vương, nhưng hắn không thể nói cho hoàng thúc biết, bởi vì con xà vương kia ở trong rừng rậm Tử Vong. Lại không nói lấy máu của Xà Vương phải trải qua cửu tử nhất sinh, phàm là người đi vào rừng rậm tử vong thì không thể sống sót đi ra! Tin tức này, hắn cũng chỉ vô tình biết được vào mấy ngày trước.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy thất bại, hắn không thể tưởng tượng được bộ dáng nàng lúc chịu đựng khổ sở sẽ ra sao? Chỉ mới tưởng tượng thôi mà hắn đã cảm thấy đau lòng khó nhịn rồi!
"Hoàng thúc, ngài cũng đừng quá chán nản như vậy.....Có lẽ còn có thể xoay chuyển mà!" Âm thanh ngọt ngào vang lên, khuôn mặt tinh xảo như con nít giơ nâng lên một nụ cười tinh khiết như tinh linh.
"Xoay chuyển?" Quay đầu nhìn hắn, trong mắt dính vào một chút nghi ngờ.
"Ừm! Theo nguyên lý mà nói, hoàng thẩm nên bị độc phát mấy lần rồi. Nhưng ta xem bộ dạng của nàng, không hề giống dáng vẻ đã bị độc phát, mặc dù không biết nguyên do là gì? Nhưng nhất định là có chút hi vọng." Thật ra thì hoàng tẩu người rất tốt, cũng chơi rất vui. Hắn cũng rất thích, cho nên hắn cũng không hi vọng hoàng tẩu xảy ra chuyện gì.
"Đáng tiếc thần y không có ở đây!" Có chút phiền muộn vuốt vuốt mi tâm.
"Hoàng thúc, thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng thôi”
Hắn vừa nghe liền ngẩn ra, rồi gật đầu một cái.
"A, đúng rồi, người ta tới là nói cho thúc biết một tin. Nguyệt Dịch Thừa không chỉ cài một tai mắt trong quân doanh, hơn nữa một vài ngày trước, đại hoàng huynh đã tra ra được." Bất luận tra được chính là người nào, bọn họ đều không hy vọng là người kia, nhưng cố tình lại là người đó!
Than nhẹ một tiếng, đã biết người hắn muốn nói là ai, dừng một chút: "Chờ mọi chuyện kết thúc, hoàng thúc hi vọng các ngươi có thể tha cho hắn một mạng!"
Bĩu môi, có chút bất mãn nhìn hắn: "Hoàng thúc, tại sao thúc luôn thiên vị như vậy! Hừ, Triệt không thích thúc nữa!"
"Thật ra thì hoàng thúc cũng không phải là rất ưa thích cháu, hơn nữa còn tương đối ghét. Nếu hai chúng ta đều ghét nhìn nhau, hoàng thúc nên đưa cháu đến chỗ Thái hậu vậy. . . . . ."
"Không có! Không có!" Hiên Viên Triệt điên cuồng lắc đầu "Hoàng thúc, người ta thật sự rất thích thúc, cho nên người ta tin tưởng thúc nhất định sẽ không bán đứng người ta, đúng không?"
Nói xong cặp mắt to ngập nước kia hàm chứa chút lệ quang nhìn hắn, hoàng thúc quá độc ác! Chẳng lẽ thúc ấy muốn hắn bỏ mệnh nơi thiên nhai(2) sao?
Một cái tát đánh lên đầu của hắn: "Cái tên tiểu tử này!"
Khuôn mặt tinh xảo như trẻ con bỗng cứng đờ, le lưỡi một cái với Hiên Viên Vô Thương, tại sao hiện tại thúc ấy cũng thích đánh lên đầu của hắn? À không…..không phải đánh mà là sờ. . . . . .
"Vương Gia, cô gái kia, đã xử trí theo phân phó của ngài!" Phế bỏ tứ chi, móc hai mắt và cắt đầu lưỡi. Vương Gia kia ho khan một tiếng, bọn họ tự nhiên có thể hiểu được hàm nghĩa(3).
Hiên Viên Triệt run lên, vẻ mặt e thẹn mở miệng: "Là người ta hại nàng!" Nếu không phải hắn ra chủ ý, cho nàng một bọc độc phấn, lừa nàng là xuân dược, chắc hẳn nàng cũng sẽ không đánh bạo tới trêu chọc hoàng thúc!
"Triệt rất đau lòng sao?" Quay đầu nhìn khuôn mặt kia dường như đang rất khó chịu.
Mặt mỗ Triệt đầy tự trách, đáy mắt thậm chí xuất hiện lệ quang trong suốt, liều mạng gật đầu: "Ừ, đúng, người ta rất áy náy!" Chỉ là đôi mắt tinh khiết đó thoáng qua một tia giảo hoạt.
"Nếu Triệt đã áy náy như vậy, là đang nhắc hoàng thúc vẫn chưa có cảm tạ ân tình cháu tặng độc phấn cho nàng sao? Nếu không hay là để cho cháu đi bồi nàng đi, cháu thấy thế nào?" Giọng nói đặc biệt êm ái, trực tiếp làm người ta dựng hết lông măng lên.
Hiên Viên Triệt toàn thân run lên, sống lưng mơ hồ có hơi tê dại, treo nụ cười tinh khiết trên mặt, lui về phía sau, một bước hai bước ba bước, rồi sau đó xoay người tháo chạy thật nhanh: "Hoàng thúc, người ta buồn ngủ quá, quay về ngủ đây!"
Nhưng một giây kế tiếp, cổ áo của hắn bị người từ phía sau bắt được, tránh thế nào cũng không thoát, vẻ mặt đưa đám quay đầu: "Hoàng thúc, ngươi tạm tha người ta đi?" Làm bộ đáng thương nhìn hoàng thúc, hy vọng có thể chiếm được chút đồng tình. Thật ra thì hắn chỉ là muốn chơi đùa một chút thôi, lại sợ hoàng thúc đuổi hắn trở về, mới có thể ra hạ sách này!
"Không phạt không được!" Âm thanh rất có từ tính vang lên, tràn đầy ý tứ nguy hiểm. Tiểu tử này, giả bộ đến nghiện rồi!
Hiên Viên Triệt một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt: "Hoàng thúc, thúc muốn đánh thì đánh đi! Chỉ là đừng đánh ngực, nếu đánh chết thì làm sao bây giờ!"
"Ha ha. . . . . ." Từ sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, cười đến bất an trong lòng càng sâu thêm, chỉ nghe người nọ mở miệng, "Hoàng thúc làm sao sẽ đánh lên ngực cháu chứ, vẫn theo quy củ cũ đi! Giống như lúc cháu không nghe lời khi còn bé vậy!"
Khi còn bé? Dường như khi còn bé, lúc hoàng thúc dạy võ công cho hắn. Hắn luôn không muốn học, vì vậy võ công không học được bao nhiêu, nhưng khinh công dùng để chạy trốn thì lại rất lợi hại, mà cái quy củ cũ là gì? Còn chưa suy nghĩ xong. . . . . .
Một tiếng hét thảm vang lên: "Hoàng thúc, Triệt đã lớn như vậy, sao thúc còn đánh mông người ta. . . . . ."
Kêu thê thảm, nhưng đáy mắt như lưu ly lại thoáng qua một chút ý cười, cảm giác có người thương yêu cưng chiều như vậy, thật ra thì cũng rất tốt. . . . . .
A Cổ Đạt Mộc cúi gằm đầu đứng ở trong doanh trướng của vương, chỉ chốc lát sau Hách Liên Dũng cũng vững vàng đi vào, hành lễ về phía Gia Luật Trục Nguyên: "Vương thượng!"
"Ừ, A Cổ Đạt Mộc nói hắn không có thấy lương thảo, ngươi có thấy không?" Giờ phút này âm thanh khí phách ẩn hàm chút tức giận.
"Hồi vương thượng, hạ thần cũng không thấy, đừng nói là lương thảo, đến cả binh sĩ cũng chưa từng thấy đi qua!" Hách Liên Dũng cũng rất kinh ngạc, hắn và A Cổ Đạt Mộc trông coi hai con đường, đều là con đường cần phải đi qua, không có lý do gì cả hai đều không thấy lương thảo!
"Chẳng lẽ là đi Giang Nam cùng Kinh châu bên kia?" Lông mày cuồng ngạo như ngọn núi nhướng lên, không cắt đứt được lương thảo cũng không phải chuyện lớn gì. Chủ yếu là bản đồ vận chuyển lương thảo đã đến tay hắn, hắn lại có thể vẫn không diệt được, thật là vô cùng nhục nhã!
Hoàn Nhan Trác phe phấy cây quạt lông vũ, rồi sau đó cúi đầu mở miệng: "Nếu thật đúng như vương thượng dự đoán, đi đường bên kia sợ rằng lương thảo cần một chút thời gian nữa mới đến. Bây giờ chúng ta có thể phái người đi mai phục, tiêu diệt tất cả những người khả nghi!"
"Ngươi nghĩ Hiên Viên Mặc là người chết sao?" Lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, từ trước đến giờ Trác đều rất thông minh, tại sao có thể có suy nghĩ này, ở trong cảnh nội Hiên Viên đế quốc chặn lại từng người khả nghi, sợ rằng không được mấy ngày liền bị giết chết!
"Hạ thần suy tính không chu đáo, xin vương thượng thứ tội! Nhưng nếu nói như vậy thì quả thật không dễ giải quyết rồi!" Lông mày Hoàn Nhan Trác như ngọn núi nhíu lại chung một chỗ, đã lấy được bản đồ lương thảo, sau đó còn phải điều động binh lực nhưng vẫn không thu hoạch được gì, nếu bị truyền đi thì Mông Man đế quốc của bọn họ sợ rằng sẽ bị cười đến rụng răng!
"Báo! Vương thượng, thám báo(4) cầu kiến, nói là có quân tình khẩn cấp!" Một người mặc quân phục chạy vào.
"Truyền!" Âm thanh cuồng ngạo khí phách vang lên, trong lòng đã mơ hồ có chút dự cảm.
Một nam tử mặc bố y¬(5) vững vàng đi vào, quỳ gối dưới đất: "Vương thượng, tiểu nhân dò xét được lương thảo của Hiên Viên đế quốc đã vận chuyển tới biên quan. Quân đội của Long diệu đế quốc và quân đội của Dạ Mị đế quốc cũng gần đến điểm tiếp giáp của ngũ quốc, liên quân của Thanh Loan đế quốc cũng sắp đến rồi!"
"Rắm thối! Làm sao lương thảo có thể chuyển đến rồi!" Nếu đi Giang Nam, tuyệt đối không thể nào đến nhanh như vậy! “Có phải ngươi đã bị Hiên Viên đế quốc thu mua rồi đúng không, nên chạy tới đây báo tin tức giả?"
Thám báo này ngẩng đầu lên, lớn tiếng biện giải cho mình: "Tướng quân A Cổ Đạt Mộc, tiểu nhân trung thành với vương thượng có nhật nguyệt chứng giám, làm sao có thể bị thu mua! Tiểu nhân có thể không cần mạng, nhưng xin tướng quân đừng vu oan danh dự của tiểu nhân!"
"Ngươi!" A Cổ Đạt Mộc tiến lên, có ý muốn động thủ!
"A Cổ Đạt Mộc! Lui ra!" Âm thanh uy nghiêm vang lên, A Cổ Đạt Mộc ngoan ngoãn im lặng, hung hăng nhìn chằm chằm thám báo này, lui sang một bên.
"Tin tức có chính xác không?" Lương thảo chuyển đến, Dạ Mị đế quốc cũng ra tay sao?
"Hồi bẩm vương thượng, thiên chân vạn xác!" Giọng nói của thám báo này vô cùng kiên định, ánh mắt cũng vô cùng thẳng thắn!
"Đi xuống đi!" Nhàn nhạt phất phất tay.
"Tạ vương thượng tin tưởng!" Nói xong liền lui ra ngoài.
A Cổ Đạt Mộc rất tức giận nhìn bóng lưng của hắn: "Vương thượng, làm sao người để cho hắn chạy rồi. Hạ thần cho là dù không nghiêm hình tra khảo, cũng có thể ép hỏi thật tốt một phen!"
Ngờ đâu Gia Luật Trục Nguyên lại nhìn chằm chằm hắn và Hách Liên Dũng: "Trên đường các ngươi trấn giữ có xảy ra chuyện kỳ quái gì không?"
Hách Liên Dũng suy tư một lúc, liền mở miệng: "Không có!"
A Cổ Đạt Mộc vốn là chuẩn bị nói không có, chợt nhớ tới chuyện khôi hài kia: "Ta bên này ngược lại xảy ra một chuyện kỳ quái, có hơn ngàn binh lính, ai cũng ốm yếu. Hạ thần quan sát cẩn thận bước chân của bọn hắn, đúng là già nua yếu ớt, không giống như giả bộ, không biết bọn họ đang vận chuyển thứ gì trên xe, còn ở phía trước giơ lên một lá cờ, viết là ‘đây là lương thảo của bổn vương, mau tới giành!’. Ha ha, có phải đầu Hiên Viên Ngạo chỉ để cho con lừa nó đá hay không? A Cổ Đạt Mộc ta làm sao sẽ bị lừa chứ!"
Lời này của hắn vừa rơi xuống, mấy người liếc mắt nhìn nhau, đã biết nguyên do.
Gia Luật Trục Nguyên nhìn A Cổ Đạt Mộc đang cười đến vui mừng: "Nếu trẫm không có đoán sai, đội nhân mã mà ngươi nói đúng là vận chuyển lương thảo!"
"Hả?" A Cổ Đạt Mộc không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, "Vương thượng, một người bình thường làm sao sẽ dùng thủ đoạn đó để vận chuyển lương thảo? Thuộc hạ cho là Hiên Viên đế quốc đang xáo trộn gian kế để chúng ta nhầm lẫn!"
"Cũng bởi vì một người bình thường sẽ không nghĩ dùng cách đó để vận chuyển lương thảo, nên một người bình thường cũng sẽ không cho là ở trong đó thật sự là lương thảo, vì vậy bọn họ liền thành công đi qua rồi!" Lần này không đợi Gia Luật Trục Nguyên mở miệng, Hoàn Nhan Trác liền lên tiếng giải thích.
A Cổ Đạt Mộc sững sờ một hồi lâu, sau khi phản ứng kịp, lập tức quỳ một chân trên đất: "Vương thượng, là lỗi của thuộc hạ, xin vương thượng trách phạt!" Lỗi của hắn dù xử bằng quân pháp cũng không quá đáng.
"Đứng lên đi. Cho dù là trẫm cũng chưa chắc nhìn ra được sự kỳ lạ trong đó. Nhưng đây không phải là tác phong của Hiên Viên Ngạo!" Mày kiếm nhíu chặt, lâm vào trầm tư. Hiên Viên Ngạo dụng binh đánh giặc từ trước đến giờ đều phong cách vững chắc, nếu như nói phân mấy đường để vận chuyển lương thảo thì giống như hắn làm hơn.
"Có phải là Long diệu thái tử không?" Hách Liên Dũng mở miệng dò hỏi.
Hoàn Nhan Trác lắc đầu một cái: "Long Ngạo Thiên dụng binh đánh giặc, từ trước đến giờ là mạnh mẽ vang dội. Nếu là hắn, ngược lại có thể để cho lương thảo đi theo quân là được, rồi sau đó toàn lực xuất phát."
"Lần tham chiến này còn có Hi Vương Gia của Hiên Viên đế quốc!" Thác Bạt Hạo nhíu mày mở miệng, Hiên Viên Vô Thương làm việc quỷ dị, làm cho người ta suy nghĩ không ra. Nếu nói là hắn làm, thật sự cũng không phải là không có khả năng!
"Không phải hắn!" Hiên Viên Vô Thương xử lý chuyện từ trước đến giờ dù một giọt nước cũng không lọt, nếu là hắn ngược lại có thể đi Giang Nam, tuy là xa một chút, tiền vốn vận chuyển hơi lớn, nhưng tuyệt đối an toàn.
Xem ra lần này Hiên Viên đế quốc bên kia còn có cao nhân tương trợ!
"Thôi, cái vấn đề này đến đây chấm dứt, không thảo luận nữa." Lương thảo đã vận chuyển đến, rối rắm nữa cũng là vô dụng.
A Cổ Đạt Mộc cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Hiên Viên Ngạo đáng chết này, thật sự là quá gian trá rồi!" Lại có thể dùng chiêu này để tổn hại hắn, hại hắn mất thể diện lớn như vậy, lần này A Cổ Đạt Mộc hắn nhất định phải tìm trở về!
"Hiện tại vấn đề chủ yếu nhất là Dạ Mị đế quốc đã tham chiến, không biết là địch hay bạn!" Thác Bạt Hạo chỉ ra vấn đề thiết yếu nhất hiện giờ.
. . . . . .
Một tháng lộ trình, rốt cuộc đám người Vũ Văn Tiểu Tam đã tới được biên thành. Mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào với Hiên Viên Vô Thương, ngày trôi qua cũng coi như thoải mái, tương đối bận tâm chính là mỗi lần Tiểu Triệt Triệt xuất hiện trước mặt nàng, sẽ luôn bị Hiên Viên Vô Thương đuổi đi.
Bất quá Vũ Văn Tiểu Tam nàng là một người chung thủy, cho nên cũng không sao! Khụ khụ. . . . . . Có điều cũng không nên thờ ơ đúng không?!
Hôm đó xuất phát vào lúc sáng sớm, không biết Hiên Viên Ngạo và Long Ngạo Thiên trở lại từ chỗ nào, trở lại trong phòng chưa được vài phút đã kêu người hầu mang ra mấy cổ thi thể. Long Ngạo Thiên giận đến giết người, xem ra lá gan của những vũ cơ kia cũng nuôi được rất béo tốt!
Ngược lại lực uy hiếp của Hiên Viên Ngạo lại lớn hơn, sau khi chém Hạ Nhược Hàn, thành chủ dọc đường đều giả bộ mình rất khổ sở, giả bộ đến nỗi vừa thấy bọn họ hận không thể trước hết khóc một trận mới sảng khoái được!
Chuyện tương đối bận tâm là Hiên Viên Ngạo luôn dùng ánh mắt không có việc gì để nhìn nàng, nhìn đến nàng cực kỳ không tự nhiên. Nàng vẫn thích bộ dáng giận đến giơ chân, muốn bóp chết nàng của hắn hơn, như vậy có vẻ quen hơn!
Xuống xe ngựa, ở cổng thành vẫn là tất cả quan viên quỳ đầy đất: "Cung nghênh Hi Vương Gia, Tam vương gia! Ra mắt Long diệu thái tử!"
"Đứng lên đi!" Lạnh giọng mở miệng, nhìn chúng tướng sĩ quỳ đầy đất, Thủ tướng biên quan là Úy Trì Minh, đệ đệ ruột của Úy Trì phong, tuyệt đối có thể tin, rất trung thành.
"Tạ Tam vương gia! Mời các vị vào bên trong, quân đội của Mông Man đế quốc chỉ còn cách nơi này mười dặm, tình thế cấp bách, thứ cho hạ quan không thể chiêu đãi Vương Gia và Long diệu thái tử thật tốt, chỉ chuẩn bị rượu nhạt đơn giản, mời Hi Vương Gia, Tam vương gia và Long diệu thái tử cùng nhau dùng bữa, rồi sau đó cùng thương thảo đại sự!" Úy Trì Minh nhanh chóng nói xong, đồng thời nhìn ca ca Úy Trì Phong một chút, gật đầu một cái.
Úy Trì Phong cũng gật đầu cười.
Vào trong thành, mấy người vẫn ngồi theo thân phận địa vị, đúng là mấy ly rượu nhạt, rượu không phải là rất ngon, nhưng thức ăn ngược lại chuẩn bị rất tỉ mỉ.
Mấy người vừa bắt đầu ăn cơm, Úy Trì Minh liền mở miệng: "Vương Gia, lần này quân đội của Dạ Mị đế quốc cũng xuất động, không biết là địch hay là bạn. Mấy ngày gần đây hạ quan vẫn vì thế mà ăn ngủ không yên, không biết Vương Gia có thăm dò được gì không?"
"Dạ Mị đế quốc là quân đội của Bổn vương!" Hiên Viên Ngạo còn chưa kịp mở miệng, ngược lại Hiên Viên Vô Thương mở miệng trước.
"À?" Người ở chỗ này trừ Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Triệt, Vũ Văn Tiểu Tam vẻ mặt đều không biến sắc, thì những người khác đều là mặt sợ hãi nhìn hắn, Hi Vương Gia chưa từng dính líu quan hệ gì với Dạ Mị đế quốc mà?
Ngược lại ánh mắt của một mưu sĩ râu bạc bồng bềnh sáng lên: "Tin đồn Nhiếp Chính vương của Dạ Mị đế quốc, kinh thái tuyệt diễm, dung mạo tựa Phan An, có tám phần giống với mỹ nữ đệ nhất thiên hạ Dạ Tử Mị, không biết có phải là Hi Vương Gia hay không?"
Mỹ nữ đệ nhất thiên hạ Dạ Tử Mị, chính là công chúa của Dạ Mị đế quốc. Long Tử Nghiên cũng không thể so sánh, đó mới chân chính là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành! Năm đó Hiên Viên đế quốc vì thế mà đã đánh một trận với Dạ Mị đế quốc, tiên hoàng thật vất vả mới ôm được mỹ nhân về, sau khi Dạ Tử Mị sinh hạ Hi Vương Gia liền qua đời! Nói như vậy Hi Vương Gia cũng là hoàng duệ của Dạ Mị đế quốc, làm sao trước kia bọn họ lại không liên hệ hai người này với nhau?
Hi Vương Gia ở Hiên Viên đế quốc đã là lợi hại như vậy, còn có thân phận là người giàu nhất thiên hạ, cho nên bọn họ cũng chưa có nghĩ tới hắn còn có một lá bài tẩy này!
Vũ Văn Tiểu Tam rõ ràng cảm thấy khi Hiên Viên Vô Thương nghe thấy ba chữ "Dạ Tử Mị" kia, thân thể không tự chủ được run rẩy. Đáy mắt tà mị như hoa đào kia thoáng qua chút sát ý cùng yếu ớt, nàng nắm chặt tay của hắn, không tiếng động an ủi hắn. . . . . .
Theo như lời đó, Dạ Tử Mị là mẫu thân của Thương Thương rồi.
Hắn cúi đầu nhìn nàng một cái, đáy mắt hàm chứa chút cảm kích. Lúc hắn yếu ớt, luôn có nàng ở bên người, loại cảm giác này, thật là tốt!
Mưu sĩ râu bạc bồng bềnh vẫn chờ Hiên Viên Vô Thương đáp lời, chợt nghe được một tiếng quát lạnh: "Đương đầu quốc nạn, tiên sinh còn có lòng rãnh rỗi hỏi những chuyện này sao?"
Người nọ dừng lại, nhìn sắc mặt Hiên Viên Vô Thương không tốt, lại nhìn sang Hiên Viên Ngạo đang quát lớn với hắn, lúc này cả người liền toát mồ hôi lạnh, lập tức ngồi xuống, không lên tiếng nữa.
"Ngạo, chuyện hành quân đánh giặc liền giao cho cháu, muốn điều động binh mã Dạ Mị đế quốc thì trực tiếp nói một tiếng với hoàng thúc là được!" Nhàn nhạt mở miệng, muốn phủi sạch quan hệ, loại chuyện đánh giặc như vậy, Ngạo vốn am hiểu hơn so với hắn, giao cho Ngạo cũng không có bao nhiêu vấn đề.
"Ừ." Lạnh lùng đáp một tiếng, lơ đãng quét qua bàn tay đang nắm chặt chung một chỗ của bon họ, trái tim xẹt qua một tia đau nhói.
"Đình Vân!" Mở miệng khẽ gọi.
Thân hình Đình Vân chợt lóe lên, quỳ gối trước mặt của Hiên Viên Vô Thương: "Vương Gia!"
"Ngươi hỗ trợ Ngạo!" Binh mã của Dạ Mị đế quốc đều là do Đình Vân quản lý .
"Dạ!" Đình Vân đứng lên, đứng ở bên cạnh Hiên Viên Ngạo.
Lần này ngay cả Hiên Viên Ngạo cũng có chút kinh ngạc, hoàng thúc giao ám vệ của hắn cho mình làm cái gì?
Đình Vân, Đình Vân. . . . . . Chợt, đôi mắt Úy Trì Phong sáng lên, hơi kinh hãi thêm vui mừng quay đầu, nhìn bộ dáng lạnh lùng của Đình Vân: "Ngươi sẽ không phải là Vân Chi Dực, linh hồn của Dạ Mị quốc chứ?"
Đình Vân vừa nghe, quay đầu nhìn hắn một chút, rồi sau đó gật đầu một cái. Trên khuôn mặt lãnh khốc không có bất kỳ vẻ mặt nào, không kiêu ngạo không nóng nảy.
Lần này, người ở chỗ này đều là từng tiếng hút khí!
Gia Luật Trục Nguyên là con rồng cuồng ngạo của Mông Man quốc, Vân Chi Dực là linh hồn của Dạ Mị quốc, Hiên Viên Ngạo là tu la của Hiên Viên quốc, Long Ngạo Thiên là thượng thần của Long Diệu quốc, Mộ Di Tuyết là vật cát tường của Thanh Loan quốc!
Tên năm người này trong quân đội đều có thể nói là truyền kỳ trong truyền kỳ, được thiên hạ xưng là ngũ đại chiến thần! Nhưng chưa từng nghĩ Vân Chi Dực thần bí này, vẫn còn có một thân phận khác là ám vệ của Hiên Viên Vô Thương!
Không ít người nhớ tới bộ dáng Đình Vân đánh xe ngựa cho Hiên Viên Vô Thương, khóe miệng đều hơi co quắp! Để cho một đời Chiến thần đánh xe ngựa, thế mà Hi Vương Gia cũng nghĩ ra được!
Chú thích:
(1) Chân chó: nịnh hót
(2) Thiên nhai: chân trời, nơi xa xăm
(3) Hàm nghĩa: ý nghĩa sâu xa
(4) Thám báo: lính trinh sát
(5) Bố y: quần áo vải thô mà dân thường hay mặc
Danh sách chương