Hổ Hành quan, Tưởng Khang Thần vận y phục ngắn gọn gàng, một đám tướng sĩ Hổ Hành quan do Đại Minh Vĩnh dẫn dắt đi đưa tiễn, Tưởng Khang Thần an toàn hộ tống hoàng kim và lương thảo tới Hổ Hành quan, sứ mạng của y đã hoàn thành, có thể hồi kinh. Ở trước mặt mọi người, Đại Minh Vinh từ trong lồng ngực rút ra một phong thư, hai tay đưa lên. "Thư này kính xin Tưởng nội quan mang cho quân hậu thiên tuế. Tướng sĩ Hổ Hành quan chúng ta chúc ngô hoàng và thiên tuế vạn sự như ý."

Tưởng Khang Thần dùng hai tay tiếp nhận, đáp. "Ty chức sẽ chuyển lời của đại soái cho hoàng thượng và quân hậu. Đại soái, tiểu tướng quân cùng chư vị tướng sĩ biên quan, ngày đêm canh giữ, vì Đại Yến chiến đấu, ngăn chặn ngoại địch xâm nhập, sau khi về kinh, ty chức sẽ đúng sự thật bẩm báo hoàng thượng và thiên tuế. Ty chức cũng chúc đại soái cùng chư vị tướng sỹ thân thể khỏe mạnh, vạn sự bình an."

Cất thư vào trong ngực, Tưởng Khang Thần lên ngựa, phất tay hành lễ với mọi người, sau đó vung roi. Lúc trở về không còn quân nhu, mấy trăm quân lính đi cùng Tưởng Khang Thần đều mặc áo giáp nhẹ lên đường, phóng ngựa như bay hồi kinh thành.

Tưởng Khang Thần cứ như vậy rời đi, mọi người nhìn thân ảnh bọn họ tới khi biến mất mới thôi. Có người thở dài một tiếng. "Tưởng nội quan sau này nên tới nhiều một chút nha."

Đại Chiến Kiêu nhìn sang, nở nụ cười. "Mạo thúc không nỡ à?"

Đới Mạo vuốt bụng gật đầu. "Đúng là không nỡ mà. Tưởng nội quan vừa tới, chúng ta có thịt ăn, có rượu uống. Hắn đi rồi, ta đúng là không nỡ."

Y nói xong, mấy người khác bật cười ha ha. Đại Minh Vinh cũng cười. Ba nghìn năm trăm lượng vàng, dùng để nấu canh thịt cho toàn quân tướng sĩ ăn còn miễn cưỡng. Tuy vậy, hai ngày này, trong doanh trại Hổ Hành quan nhộn nhịp cứ như ăn tết. Đại Minh Vinh không ngăn cấm các tướng sĩ mang tâm lý này. Quân lính của Đại Yến quốc quá khổ, bọn họ đã sớm học được cách mua vui trong nỗi khổ, mặc dù chỉ có một miếng canh thịt dê, bọn họ đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Tưởng Khang Thần đi rồi, Hổ Hành quan hết thảy lại trở về như cũ. Đại Minh Vinh nháy mắt trở nên nghiêm nghị, trầm giọng hạ lệnh. "Toàn thể tướng sĩ Hổ Hành quan nghe lệnh!"

"Có mạt tướng!"

"Bắt đầu từ hôm nay, các

"Từ giờ trở đi, tất cả các tướng lĩnh lẽ lãnh đạo bộ phận luyện tập, mỗi tiểu đoàn sẽ thi đấu trong mười ngày tới."

"Nghe lệnh đại soái!"

Sự ảnh hưởng của Tưởng Khang Thần mang tới, dưới mệnh lệnh của Đại Minh Vinh thực mau tiêu tán. Đối với biên quan tướng sĩ mà nói, vất vả thao luyện, phòng ngự ngoại địch, bảo vệ quốc gia mới là bản chất của bọn họ. Mà kinh thành, Sầm lão bị mắc kẹt ở phủ Ông lão. Dùng từ "mắc kẹt" cũng không hợp lý cho lắm. Sầm lão vào kinh chủ yếu là giao sách cho Ông lão sư huynh, thăm hỏi lão hữu và đám đồ đệ, sau đó trở lại huyện Vĩnh Tu. Nào biết, Ông lão không cho ông đi.

Nói về việc nghiên cứu sách vở, năng lực của Ông lão mạnh hơn Sầm lão nhiều. Nhưng ngoài việc cùng nghiên cứu với Sầm lão và Khang Thụy, mấy quyển sách này không thể đưa cho ngoại nhân xem. Vĩnh Minh Đế biết sự tồn tại của những cuốn sách này, nhưng trong xương cốt Vĩnh Minh Đế là một võ nhân, hơn nữa việc quốc sự nặng nề, không thể cả ngày đi nghiên cứu sách. Cho nên Ông lão không cho Sầm lão về, bắt ông ở lại cùng nghiên cứu thư tịch quý giá. Nếu không phải huyện Vĩnh Tu chỉ có hai vị học phủ phu tử, Ông lão còn không định cho Khang Thụy đi. Ông lão đã quyết định, mau chóng chọn lựa một vị học phủ phu tử thích hợp trong nhóm học sinh của huyện Vĩnh Tu, đổi Khang Thụy trở lại.

Sầm lão cơ hồ sẽ ở phủ của Ông lão lâu dài, nên Sầm phu nhân cũng ở chỗ này, mỗi ngày làm bạn với Ông phu nhân, ngược lại cũng thích ý. Bất quá, Sầm phu nhân thỉnh thoảng vẫn về lại phủ nhi tử ở mấy ngày, nhi tử và khuê nữ muốn nhân lúc bà ở kinh thành, dốc hết khả năng để báo hiếu. Hôm nay, Sầm phu nhân ngồi kiệu trở lại phủ nhi tử. Vừa vào cửa, lập tức nghe nói tôn nữ Sầm Bích Hoa đang khóc. Hỏi nguyên do, thế như lại là cái túi đeo chéo yêu thích của Sầm Bích Hoa bị người khác làm hỏng.

Sầm phu nhân đi vào chính đường, thấy nữ tế Sầm tiết thị đang dỗ tôn tữ. Sầm Bích Hoa khóc rất thương tâm. Trên mặt bàn trong phòng còn đặt cái túi của Sầm Bích Hoa, nhưng bị đứt đoạn, bên ngoài bẩn thỉu, giống như mới rơi xuống vũng bùn. Trên váy của Sầm Bích Hoa cũng dính bùn. Sầm phu nhân đau lòng. "Là ai làm hư túi của Bích Hoa nhà chúng ta?"

Hai người nghe tiếng ngẩng đầu, Sầm tiết thị vội hô. "Nương, ngài đã trở lại."

"Nãi nãi..." Sầm Bích Hoa nhào vào lòng nãi nãi, khóc lớn. "Nãi nãi, túi xách tiểu thúc thúc cho con bị bọn họ làm hư rồi..."

Sầm phu nhân nhìn nữ tế, Sầm tiết thị vừa đau lòng, vừa phẫn nộ, nói. "Không có đại sự gì, chính là các tiểu tỷ muội đùa giỡn với nhau, không cẩn thận. Ta sửa lại cho nó là được."

Sầm Bích Hoa ngẩng đầu. "Không phải không cẩn thận, là các nàng cố ý."

"Bích Hoa!" Sầm tiết thị giáo huấn nữ nhi. "Cho dù là cố ý, sau này con tránh mặt các nàng là được, chẳng lẽ muốn cha nương tới cửa tìm các nàng hỏi tội?"

Bị mẫu thân giáo huấn, Sầm Bích Hoa uất ức ôm nãi nãi khóc, khóc càng thương tâm.

Sầm phu nhân liếc nhìn nữ tế một cái, ra hiệu nàng đừng nói nữa. Bà ôm tôn nữ. "Không khóc không khóc, túi hỏng rồi, nhờ tiểu thúc con làm lại một cái là được. Bích Hoa của chúng ta không khóc."

Sầm phu nhân mang tôn nữ đi, Sầm tiết thị thở dài một tiếng, nhìn hai người tỳ nữ của nữ nhi, không dám hé răng đang cúi đầu, nói. "Các ngươi sau này phải để ý tiểu thư, đừng để nàng tiếp cận với nữ nhi của Sở gia và Ngụy gia, nếu gặp thì tránh đi."

"Vâng."

Sầm phu nhân mang tôn nữ tới phòng mình. Lau nước mắt cho tôn nữ, bà hỏi. "Bích Hoa, nói cho nãi nãi biết, ai khi dễ con?"

Sầm Bích Hoa lại trào nước mắt, mím môi không chịu nói. Sầm phu nhân lau nước mắt cho tôn nữ, nói. "Nãi nãi chỉ hỏi một chút. Nếu muốn nhờ tiểu thúc làm, lỡ như hắn hỏi, vậy phải nói cho hắn biết, không thể nói dối đúng không? Con nói cho nãi nãi, túi bị hư thế nào?"

Được nãi nãi dỗ dành, Sầm Bích Hoa rốt cuộc nói ra sự thật. Nguyên lai là Sầm Bích Hoa nhận lời mời của đám tỷ muội, qua phủ của họ dạo chơi, kết quả không hiểu ra sao lại gặp mặt hai vị tiểu thư của Ninh quốc công và Lỗ quốc công. Túi đeo của Sầm Bích Hoa vốn rất nổi danh trong giới tiểu thư thượng lưu ở kinh thành. Ai cũng biết bàng có một cái túi đeo chéo phiên bản giới hạn của Vân Long bao cục. Vân Long bao cục chỉ có một cửa hàng duy nhất tại huyện Vĩnh Tu, cửa hàng trên kinh thành còn chưa khai trương, hơn nữa, cái túi của nàng chỉ có một phiên bản duy nhất. Gia gia của Sầm Bích Hoa ở huyện Vĩnh Tu, cho nên mới có thể mua túi cho nàng.

Sầm gia xuất thân từ Quốc tử giám, cả nhà đều là văn nhân, thân phận tất nhiên không thể so sánh với tam công tứ hầu nhất vương. Sau khi cái túi bỗng nổi tiếng toàn kinh thành, phàm là những ai có thân phận, mặc dù trong nhà có xưởng thêu thùa, cũng không thể làm theo. Mang một cái hàng nhái ra ngoài, chẳng sợ bị người khác cười chết sao. Hai vị tiểu thư của quốc công phủ nhìn thấy cái túi độc nhất của Sầm Bích Hoa, sao có thể không ghen ghét. Thân phận của các nàng so với Sầm Bích Hoa cao quý hơn nhiều, thế nhưng ngay cả một cái túi cũng không có. Không phải gia gia của Sầm Bích Hoa ở huyện Vĩnh Tu hay sao.

Tiểu nữ nhi nhà ai cũng biết bí ẩn phía sau cái túi. Hai vị tiểu thư quốc công phủ muốn xem túi đeo của Sầm bích Hoa. Sầm Bích Hoa trong lòng không muốn cũng không dám đắc tội, cho nên mới đưa cho đối phương nhìn. Kết quả, hai vị tiểu thư kia cố ý chặt đứt dây đeo, còn "không cẩn thận" làm rớt vào nước bùn của hồ hoa sen. Tiểu thư chủ gia vội vã kêu người vớt túi, nhưng không thể vãn hồi. Cả đường trở về, Sầm Bích Hoa khóc lóc, muốn bao nhiêu thương tâm có bấy nhiêu thương tâm. Nàng đương nhiên nhìn ra, đối phương là cố ý, hai vị tiểu thư kia tuy không phải ruột thịt, nhưng đều là tiểu thư quốc công phủ, Sầm gia thì thế nào? Cho nên Sầm tiết thị mới không cho Sầm Bích Hoa lên tiếng.

Sầm phu nhân cực kỳ đau lòng, phẫn nộ. Nhưng ở kinh thành, bà là nữ nhân thì làm sao có thể thay tôn nữ lấy lại công đạo. Bà chỉ có thể an ủi, nói. "Nãi nãi lập tức viết thư cho tiểu thúc thúc, nhờ hắn làm cho con một cái, không, làm hai cái, hai cái túi, không khóc a!"

Sầm Bích Hoa vẫn còn thương tâm. "Con rất thích cái túi này."

"Nãi nãi sẽ nhờ tiểu thúc làm một cái giống như đúc."

Sầm Bích hoa gật đầu. "Cảm ơn nãi nãi."

Tôn nữ hiểu chuyện, lại chịu ủy khuất như vậy, Sầm phu nhân càng đau lòng. Dỗ dành tôn nữ xong, Sầm phu nhân giả bộ ở trước mặt tôn nữ viết thư cho tiểu nhi tử. Thấy nãi nãi thực sự viết thư cho tiểu thúc thúc, Sầm Bích Hoa mới bớt thương tâm.

Sầm tiết thị biết không thể truy cứu chuyện này, nàng cũng khuyên gia mẫu đừng gửi tin cho đệ đệ. Gia phụ gia mẫu không nói rõ, nhưng Sầm tiết thị không ngốc, nàng có thể nhận ra rằng, đệ đệ và quý nhân ở trong cung có mối liên hệ nào đó. Nếu làm lớn chuyện, người khác sẽ nói nhà bọn họ hẹp hòi. Nhưng Sầm phu nhân không vui, tôn nữ bị bắt nạt, là nãi nãi, không thể giúp tôn nữ lấy lại công đạo thì thôi, chẳng lẽ làm thêm một cái túi cho tôn nữ cũng không được sao. Sầm phu nhân không nghe lời khuyên của nữ tế, trực tiếp gọi gia đình vào, sai y tức khắc rời kinh, truyền thư về nhà. Sầm tiết thị không khuyên được gia mẫu, sai người mau chóng đi tìm lão gia.

Sầm phu nhân phái người truyền tin, sau đó mang theo tôn nữ rời khỏi Sầm phủ, tới Ông phủ. Ông phu nhân còn đang sửng sốt, tại sao nhanh như vậy mà Sầm phu nhân đã trở lại, không phải mỗi lần về phủ sẽ ở lại mấy ngày hay sao. Kết quả lúc nhìn thấy Sầm Bích hoa, rõ ràng là vừa mới khóc, bà hiểu rõ tất cả, khẳng định là đã xảy ra chuyện. Hỏi han xong, Ông phu nhân cũng đành bất lực. Mặc kệ ở đâu, loại chuyện thiếu gia tiểu thư nhà quyền quý khi dễ người khác là không hề thiếu, huống chi còn là tiểu thư của quốc công phủ. Làm trưởng bối không thể so đo với nữ hài, huống chi đối phương còn là khuê nữ, việc này chỉ có thể nhẫn nhịn. Ông phu nhân cũng an ủi Sầm Bích Hoa, còn dặn nhà bếp làm thêm mấy món ăn ngon.

Hai vị phu nhân đều không lấy "việc nhỏ" này đi quấy rầy phu quân. Cho nên, lúc Sầm lão biết chuyện đã là bốn ngày sau. Sầm lão cùng Ông lão cơ hồ điên cuồng nghiên cứu "Chu Dịch", suốt bốn ngày không ra khỏi thư phòng, ăn uống tiểu tiện đều ở bên trong, cũng may là mỗi ngày có người tới dọn dẹp, nếu không thì vô pháp tưởng tượng. Vẫn là Ông phu nhân và Sầm phu nhân lo lắng cho phu quân. Ông phu nhân ra mặt, muốn hai ông lão ra ngoài hít thở không khí, hai ông lão lúc này mới chịu ra.

Sầm lão sau khi biết chuyện, phản ứng y như Sầm phu nhân, viết thư cho Thiệu Vân An, muốn làm một cái túi khác. Chuyện nữ nhi, bọn họ làm trưởng bối cũng không tiện đứng ra. Gặp mặt phu nhân, cùng ăn uống một bữa, tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y, Sầm lão và Ông lão lại tới thư phòng. So sánh với việc nhỏ nhặt này, đến thư phòng nghiên cứu mới là đại sự. Nếu có thể nghiên cứu hết trong tuần này, Khâm Thiên Giám có thể bị cách chức.

Tiểu thư nhà mình bị ủy khuất, gia đinh đương nhiên là muốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa thư tới cho tiểu thiếu gia. Lúc thư tín truyền tới vương trạch ở thôn Tú Thủy, Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh, La Vinh Vương và Quách Tử Mục đang đánh mạt chược. Quách Tử Mục vốn muốn làm việc trong nhà bếp, nhưng La Vinh Vương nói là tam thiếu một, nhất định kéo y lại chơi. Bốn người không đặt cược tiền, không đặt cược đồ ăn, nhưng người thua thì bị dán giấy trên mặt. Trên gương mặt yêu nghiệt của Quách Tử Mục dán đầy giấy, thế nhưng ngoài ý muốn lại hài hòa không ngờ. Cũng có lẽ là nhờ có vật che mặt, nên chơi qua vài ván, Quách Tử Mục bắt đầu buông lỏng. Sau đó còn nghe thấy giọng nói của Quách Tử Mục và La Vinh Vương. La Vinh Vương cũng thích chơi xấu, Quách Tử Mục che bài không cho ông nhìn lén, hai người huyên náo không biết trời chăng mây đất.

Yến Phù Sinh tiến vào, báo có thư tín từ kinh thành, là lão phu nhân phái người đưa tới. Thiệu Vân An nhờ Yến Phù Sinh an bài chỗ nghỉ ngơi cho gia đình, rồi mở thư.

Nhìn vài hàng, sắc mặt Thiệu Vân An không vui cho lắm. La Vinh Vương thấy thế, kéo một tờ giấy trên mặt xuống, hỏi. "An nhi, xảy ra chuyện gì?"

Vương Thạch Tỉnh lại gần xem thư, Quách Tử Mục cũng xé giấy trên mặt xuống. Xem thư xong, Thiệu Vân An ngẩng đầu, sắc mặt khôi phục bình thường, cười nói. "Không có chuyện gì to tát. Nương muốn ta làm thêm mấy cái túi cho tôn nữ Bích Hoa."

La Vinh Vương mất hứng. "Đừng có chơi trò lừa gạt ta! Xảy ra chuyện gì! Nói!"

Thiệu Vân An cười. "Thật sự không có chuyện gì. Ta nhờ Chu thẩm làm thêm túi đeo chéo cho Bích Hoa, tiểu cô nương đặc biệt yêu thích. Hiện tại ở kinh thành, ai cũng biết túi xách của Vân Long bao cục là có hạn, biết cái túi của Bích hoa đeo là độc nhất, nên ước ao ghen tỵ. Có hai tiểu cô nương "không cẩn thận" làm hư túi của Bích Hoa, Bích Hoa rất khổ sở, nương nhờ ta làm thêm mấy cái mang lên kinh thành, an ủi nàng."

La Vinh Vương hừ lạnh. "Cái gì mà không cẩn thận. Ta thấy, không phải quốc công thì là hầu gia, nếu không thì là quan viên nhất phẩm nào đó. Huynh trưởng của ngươi tuy phẩm cấp thấp, nhưng cũng là chưởng giáo tiến sĩ, con cháu thế gia ai lại không muốn vào Quốc Tử GIám. Chẳng ai tự nhiên vô duyên vô cớ đi đắc tội một vị chưởng giáo tiến sĩ."

Thiệu Vân An không nói là ai, chỉ đáp. "Nữ hài tử ghen ghét là chuyện bình thường. Cũng do ta suy tính không chu toàn, chỉ muốn làm cho Bích Hoa một cái túi đặc biệt, lại quên mất kinh thành thiếu thứ gì, chứ không thiếu quan gia. Chốc nữa ta nhờ người bao cục làm thêm mấy cái đưa lên kinh thành, để nàng tặng cho bằng hữu. Nhiều người mang, người khác không thể nào làm hư hết được."

La Vinh Vương nói. "Ngươi không cần phái người mang đi. Ta thấy trà lần này đã làm không tồi, các ngươi cũng nên chuẩn bị vào kinh. Ngươi lên kinh thành, tự mình đưa túi cho chất nữ cùng tỷ muội của nàng, để bọn họ biết Vân Long bao cục là của ngươi. Đám tiểu thư ngang ngược sẽ không dám khi dễ chất nữ của ngươi nữa."

Thiệu Vân An nghe vậy không đồng ý. "Ta không muốn lên kinh thành."

La Vinh Vương trừng mắt. "Ngươi muốn hoàng thượng mời ngươi lên kinh thành?"

Thiệu Vân An không dám hé răng.

La Vinh Vương nhân cơ hội giáo dục hắn. "Ngươi nha, lên kinh thành là chuyện không thể tránh khỏi. Đừng nói hoàng thượng muốn gặp ngươi. Trước khi ta tới thôn Tú Thủy, vẫn luôn hiếu kỳ người như thế nào mới có thể làm ra trà mới, có thể nhưỡng rượu ngon, có thể vì hoàng thượng và quân hậu kiếm bạc. Ngươi cứ giấu diếm không phải điều tốt. Chờ hoàng thượng hạ chỉ, không bằng tự ngươi lên kinh thành thỉnh an hoàng thượng và quân hậu. Vừa lúc tiến cống trà mới, xem như có nguyên cớ."

Lần đầu tiên Quách Tử Mục dám chủ động vì sự tình của Thiệu Vân An mà mở miệng. "Vân An, ngươi nghe Mộ Dung bá bá đi. Không phải ngươi từng nói cây to đón gió sao. Nếu chờ hoàng thượng hạ chỉ, người ngoài sẽ nói ngươi kiêu ngạo."

La Vinh Vương. "Thấy chưa, tiểu Mục còn hiểu chuyện hơn ngươi."

Thiệu Vân An thật là hết nói nổi. "Ta và Tỉnh ca lên kinh thành, Thanh nhi, Hi nhi và Ni tử phải làm sao? Ni tử ta có thể mang theo, nhưng Thanh nhi phải đọc sách. Còn Hi nhi, ngài xác định muốn ta dẫn nó lên kinh thành? Còn có Quách tiểu ca. Ta với Tỉnh ca không ở nhà, vạn nhất có người khi dễ hắn thì làm sao? Đại ca cũng phải lên kinh thành báo cáo công tác, trong nhà chỉ có sư huynh. Sư huynh lại ở thư viện, ta không yên tâm."

La Vinh Vương bộ dáng giống như, sao ngươi ngốc như vậy. "Sợ cái gì! Mang đi hết! Đi kinh thành, ngươi còn sợ Thanh nhi không có chỗ đọc sách sao? Cái chức chưởng giáo tiến sĩ của đại ca ngươi là để gạt người à? Còn Hi nhi, chẳng lẽ muốn nó ở thôn Tú Thủy mãi? Đi kinh thành, các ngươi cứ ở phủ của ta. An quốc công quyền thế cỡ nào, cũng không dám tới thân vương phủ đòi người. Chưa kể, người An quốc công phủ không còn bằng năm đó. Bọn họ dám đòi người, ngươi cứ đi tìm thiên tuế, chỗ dựa của ngươi còn lớn hơn bọn họ.

Tử Mục thì sao, có thể làm cơm, làm điểm tâm. Không phải các ngươi còn có một cửa hàng điểm tâm trên kinh thành sao, vừa lúc kêu Tử Mục đi nhìn một cái, xem có thể chỉ điểm cái gì hay không. Tử Mục cũng không thể ở mãi tại thôn Tú Thủy, cũng phải đi ra ngoài chứ. Tuy ta là vương gia không quản thế sự, nhưng năng lực bảo vệ các ngươi ta vẫn có. Trong thư có nói khi nào bọn họ trở về hay không?"

"Nương nói chỉ sợ còn phải chờ một đoạn thời gian nữa. Cha và Ông lão nghiên cứu học vấn, mất ăn mất ngủ, trong thời gian ngắn chưa thể về."

"Vậy thì càng tốt. Không phải ngươi lo lắng cha nương ngươi ở kinh thành ăn không ngon sao, vậy thì đi thăm."

Lời nói của La Vinh Vương khiến Thiệu Vân An động tâm, bất quá có người không muốn đi. Quách Tử Mục ậm ừ nói. "Ta không đi, ta ở nhà giữ nhà. Vân An ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không ra khỏi nhà là được."

La Vinh Vương trừng mắt. "Nói cái gì! Ngươi là người chứ đâu phải gia súc, sao có thể không ra khỏi nhà. Gia súc cũng có lúc ra ngoài đi dạo mà."

Thiệu Vân An đỡ trán, Vương gia ơi, so sánh của ngài không thỏa đáng tý nào.

Quách Tử Mục cúi đầu. "Ta, không thích gặp người."

La Vinh Vương đáy mắt xẹt qua đau lòng, ông nói. "Ngươi đừng sợ. Có Mộ Dung bá bá ở đây, ai cũng không khi dễ được ngươi. Nếu ngươi sợ, thì mang mặt nạ ra ngoài, có thị vệ trong phủ, không ai dám động tới ngươi."

Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh trầm tư nói, "Vậy lên kinh thành. Tử Mục cũng đi chung. Tử Du cũng đi. Yến quản gia giữ nhà. Ta thông báo cho Trần đương gia một tiếng, nếu có chuyện gì thì nhờ hắn ra mặt giải quyết. Còn có sư huynh ở nhà, hẳn là không thành vấn đề. Bận rộn lâu như vậy, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi, mang hài tử ra ngoài giải khuây một chút."

"Đúng đúng đúng, vẫn là Thạch Tỉnh hiểu lý lẽ."

Cả nhà đã lên tiếng, Thiệu Vân An không rối rắm nữa, nói. "Để ta suy nghĩ xem mang lễ vật nào thì thích hợp. Quách tiểu ca, ngươi lựa chọn mấy loại bánh quy và điểm tâm giao cho đầu bếp trong điểm tâm phòng. Lúc ngươi không có mặt, cửa hàng sẽ bán mấy thứ đó. Muốn ăn đồ ngon, chờ ngươi trở về rồi nói. Ngươi vừa vặn lên kinh thành, nhìn xem điểm tâm phòng trên kinh thành có cần cải tiến thêm cái gì không. An thúc có gửi thư, hỏi ta có thể lên kinh thành chỉ điểm cho bọn họ hay không."

Quách Tử Mục muốn nói, bị La Vinh Vương phán một câu "nghe lời" chặn trở lại. Cứ như vậy, Quách Tử Mục không có quyền lựa chọn, theo mọi người lên kinh thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện