Trước không đề cập tới việc thánh chỉ truyền tới An quốc công phủ gây ra hỗn loạn như thế nào. Sau khi Vĩnh Minh Đế tuyên phạt An quốc công phủ xong còn đơn độc lưu lại Thiệu Vân An, để Tưởng Khang Thần và Đại Dĩnh Tư về trước. Vĩnh Minh Đế thậm chí còn không cho Quách Tốn hầu hạ. Đợi mọi người ra ngoài hết, Vĩnh Minh Đế mở miệng hỏi. "Thiệu Vân An, trẫm hỏi ngươi, tiên quả có còn hay không?"
Thiệu Vân An kinh ngạc một chút, lắc đầu. "Không còn." Dừng lại, hắn nhỏ giọng. "Bất quá, chúng ta còn giữ lại rễ tiên thảo. Hái tiên quả xong thì chỗ kia bị sụp, cây tiên quả nháy mắt khô héo, chỉ còn lại rễ. Tỉnh ca nghĩ có lẽ nó sẽ lớn lên lại, cho nên đã trồng ở hồ nước phía sau núi của nhà chúng ta."
Vĩnh Minh Đế nói. "Nếu là tiên quản, trẫm tin tưởng chỉ có một trái. Sở dĩ trẫm hỏi ngươi là bởi vì." Ánh mắt Vĩnh Minh Đế âm trầm. "Quân hậu bị trúng độc chính là "ngàn ti!"
"Híc..." Thiệu Vân An quả thật không ngờ tới.
Quân hậu biểu tình bình tĩnh vỗ vỗ tay Vĩnh Minh Đế, nói. "Kỳ thực, lúc trước ăn xong dữu tử trà của ngươi, bản quân cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều."
Thiệu Vân An lập tức đáp. "Ngụy Hoằng dám nói năng lỗ mãng với thiên tuế, ta quá tức giận, lúc trở về có kể lại với Tỉnh ca, bị Hổ ca nghe được. Ngày hôm sau Hổ ca mang về nhà mấy cái lá cây. Nó biết ta định làm dữu tử trà cho thiên tuế nên ném lá cây vào trong nồi. Ta cứ nghĩ là dược thảo Hổ ca không biết tìm thấy ở chỗ nào, loại sự tình này trước đó thường xuyên xảy ra. Sau đó ta mài nhỏ lá cây, bỏ chung với dữu tử trà. Mãi sau này gặp tiên quả, ta mới biết đó là lá câu tiên thảo."
Vĩnh Minh Đế giận giữ nói. "Lúc trước trẫm từng hoài nghi Võ gia tham dự vào việc hạ độc, hiện tại không cần hoài nghi nữa! Bọn họ không chỉ hãm hại quân hậu của trẫm, còn hại chết hoàng tử của trẫm!"
Thiệu Vân An biết bởi vì quân hậu trúng độc nên mới không giữ được hài tử. Quân hậu cố nén bi thương, nắm tay Vĩnh Minh Đế để hắn bình tĩnh, cũng là muốn hắn không cần nhắc lại sự việc kia.
Thiệu Vân An chỉ có thể trấn an nói. "Hoàng thượng và thiên tuế ăn tiên quả, hẳn là sẽ bất độc bách xâm. Nếu hoàng thượng lo lắng, ta nhờ Tỉnh ca đào rễ tiên quả lên mang vào cung."
Vĩnh Minh Đế lắc đầu. "Không, cứ để trên núi của các ngươi đi. Nhưng mỗi tháng các ngươi phải mang nước vào cung. Tiên quả có thể bách độc bất xâm đương nhiên là chuyện tốt, nếu không thể, trẫm cần phải đề phòng."
Thiệu Vân An gật mạnh đầu. "Không thành vấn đề. Hoàng thượng cứ phái tâm phúc mỗi tháng tới nhận nước là được. Nhà ta thiếu người, nếu tháng nào cũng mang nước lên kinh thành, sợ là sẽ có người hoài nghi."
Vĩnh Minh Đế. "Trẫm sẽ tự an bài. Việc này còn có ai biết không?"
Thiệu Vân An không giấu diếm. "Tỉnh ca có nói với lão tướng quân. Ta và Tỉnh ca sợ ngoại bang ham muốn tiên quả của Đại Yến, Tỉnh ca tìm lão tướng quân thương lượng, đã nói ra. Những người khác thì không, chúng ta không dám nói."
Vĩnh Minh Đế không có gì bất mãn, chỉ nói. "Việc này không thể lại cho người khác biết, cho dù là đôi nhi nữ của ngươi cũng không được."
"Vâng, hoàng thượng yên tâm."
Quân hậu lên tiếng. "Chuyện tiên quả là đại sự, quốc gia khác tất nhiên sẽ có phản ứng. Bổn cung và hoàng thượng ăn tiên quả xong dung mạo biến hóa to lớn, giấu cũng giấu không được. Bọn họ muốn tới cứ tới, muốn chiến cứ chiến!" Quân hậu không nói ngoài, nhưng tai mắt trong cung có ở khắp nơi, chuyện tiên quả khẳng định không giấu được.
Thiệu Vân An lập tức ủng hộ. "Ta và Tỉnh ca tuy lực lượng nhỏ, nhưng chỉ cần quốc gia yêu cầu, hai người chúng ta sẽ dốc hết sức lực."
Quân hậu tươi cười rạng rỡ. "Bổn quân tin tưởng hai người các ngươi. Chưa kể, bổn quân và hoàng thượng thật sự là hưởng quá nhiều phúc của các ngươi a."
Thiệu Vân An lập tức (làm bộ) ngượng ngùng, vẻ mặt chân thành áy náy. "Thật ra lúc trước ta muốn ôm đùi to nên mới nhờ đại ca tìm Ông lão, sau đó là tìm thiên tuế ngài. Ta và Tỉnh ca là bá tánh bình thường, không có chỗ dựa che chở, một nhà chúng ta có thể sẽ vì công thức chế trà mà bị ám hại. Ta cảm thấy, dưới bầu trời này, chỗ dựa lớn nhất chính là hoàng thượng và thiên tuế không phải sao."
"Ha ha ha..." Quân hậu bị vẻ thành thật của Thiệu Vân An chọc cười, ngay cả sắc mặt Vĩnh Minh Đế cũng hòa hoãn hơn nhiều. Quân hậu trêu chọc. "Bổn quân phải để người của phủ An quốc công tới xem, Trung Dũng hầu chính quân hãn tới mức bổn quân tự nhận không dám bằng đi đâu mất rồi."
Thiệu Vân An ngượng ngùng (làm bộ), Vĩnh Minh Đế cũng mỉm cười. Thật ra, câu nói của Thiệu Vân An kỳ thật cũng vì mưu lợi, làm thượng giả, có đôi khi bọn họ càng thích nghe những lời thô ráp trần trụi. Thiệu Vân An không che giấu tâm tư, ngược lại càng khiến hoàng thượng và quân hậu tin tưởng sự trung tâm của hắn. Bởi vị hai người họ là chỗ dựa vững chắc lớn nhất, cho nên Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mới trung thành với bọn họ.
Cười xong, quân hậu nhắc nhở. "Ngươi hiện giờ đã là cáo mệnh, nói chuyện với người khác phải chú ý đúng mực, đặc biệt là danh xưng."
Thiệu Vân An hắc hắc cười. "Đây là thay đổi nhanh quá chưa kịp thích ứng. Sau này thần nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý."
Quân hậu lắc đầu, giống như đành cam chịu, ngược lại nói. "Võ Giản kia, cứu cũng được, nhưng không thể quá nhanh, kéo dài một hai năm đi. Hắn bây giờ là gia nô trong nhà ngươi, kêu Tưởng Khang Thần tạm thời nhẫn nại." Thời gian một hai năm, cũng đủ để hoàng thượng rửa sạch Võ gia.
Thiệu Vân An lập tức đứng đắn đáp. "Thần ghi nhớ thiên tuế phân phó." Hắn nghiêm túc như vậy lại chọc cho quân hậu buồn cười.
Vĩnh Minh Đế tâm tình luôn không tốt, quân hậu không giữ Thiệu Vân An nữa. Thiệu Vân An đi rồi, Vĩnh Minh Đế nổi trận lôi đình. "Võ gia đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!"
Lúc này, quân hậu không khuyên hắn nữa. Quân hậu vòng qua bàn trà, quỳ xuống trước mặt Vĩnh Minh Đế. "Thần khẩn cầu hoàng thượng, tính mạng Võ tặc để thần tự đi lấy." Hắn muốn báo thù cho cái chết thảm của hai hoàng nhi.
Vĩnh Minh Đế đứng lên đỡ quân hậu, giống như phát thệ. "Chỉ cần là người hại chết hoàng nhi, một người trẫm cũng không bỏ qua!"
Ra khỏi cung, tới cỗ xe ngựa đang đón hắn trở lại, Thiệu Vân An ánh mắt kinh ngạc, bên trong xe, Vương Thạch Tỉnh cư nhiên ở đó. Vương Thạch Tỉnh vươn tay kéo hắn tới, nói. "Ta tới đón đệ."
Thiệu Vân An hỏi. "Huynh biết chuyện An quốc công phủ chưa?"
"Đã biết, An quốc công phủ phái người tới, đang ở tướng quân phủ, lão tướng quân nói hai chúng ta tránh mặt trước. Mộ Dung đại ca đã tới đón Khang Thần đại ca và ba đứa nhỏ, sợ rằng tướng quân phủ gần đây sẽ không yên, hiện tại trong vương phủ an toàn hơn rất nhiều. Nếu chúng ta không chịu nổi cũng có thể đi qua. Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên ở lại tướng quân phủ, đệ thấy sao."
"Đương nhiên ở lại, ta mà tránh mặt chẳng khác nào chột dạ." Dứt lời, Thiệu Vân An dựa đầu vào ngực Vương Thạch Tỉnh. "Phiền chết rồi. Còn tưởng tới kinh thành có thể dạo chơi một vòng, nào biết rắc rối còn nhiều hơn cả thôn Tú Thủy. Võ gia thế nhưng dám hạ độc Võ Giản, đây là loại người gì! Kiểu trạch đấu chỉ xuất hiện trong phim truyền hình lại diễn ra sờ sờ ở trước mắt ta!"
Vương Thạch Tỉnh che miệng Thiệu Vân An, thấp giọng. "Cẩn thận kẻo người khác nghe được."
Thiệu Vân An kéo tay Vương Thạch Tỉnh ra. "Chúng ta trở về? Hay đi đâu?"
"Đi vương phủ trước. Khang Thần đại ca muốn gặp đệ, lần đầu tiên ta thấy tiểu tử Hi nhi khóc, Ni tử nhìn thấy Hi nhi khóc thì khóc theo. Thanh nhi an ủi hai đứa, kết quả cũng khóc."
"Người Võ gia quả thực không bằng cầm thú! Chúng ta nhanh đi đi, ta cũng muốn được thanh tĩnh. Đấu trí với Võ gia so với Vương lão thái còn mệt hơn gấp trăm lần."
Vương Thạch Tỉnh hôn môi Thiệu Vân An, đau lòng tức phụ mệt nhọc, hắn cũng muốn biết tình huống của Võ Giản, nhưng ở trên xe ngựa, bên ngoài còn có phu xe, không tiện hỏi nhiều.
Hai người tới vương phủ, vừa mới xuống xe, cổng chính lập tức mở ra. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vừa vào phủ, không mấy chốc thế tử Mộ Dung đã đi ra. Vừa thấy mặt, Mộ Dung thế tử lập tức hỏi Thiệu Vân An. "An quốc công phủ có tìm ngươi không?"
Vương Thạch Tỉnh thay hắn trả lời. "Vân An vừa ra cung ta đã đón đệ ấy tới đây."
"Cha và cha nhỏ đang chờ trong thư phòng."
Mộ Dung thế tử nói xong lời này, Thiệu Vân An lập tức ho khan. Mộ Dung thế tử hiểu nguyên do tại sao hắn ho khan, cười nói. "Tuy cha nhỏ còn chưa vào cửa, nhưng cũng sắp rồi. Ấn theo bối phận, ta nên gọi một tiếng "cha nhỏ."
Vương Thạch Tỉnh bí mật nhắc nhở. "Tuổi tác so với bối phận chỉ là thứ yếu."
Cổ nhân vô cùng trọng quy củ, lễ nghi, bối phận. Người hiện đại như Thiệu Vân An không thể tiếp thu nổi việc gọi người nhỏ tuổi hơn mình là cha, nhưng đối với cổ nhân, tuổi tác không phải trọng yếu. Huống chi Quách Tử Mục đưa toàn bộ tiên thủy cho La Vinh Vương, tâm lý Mộ Dung thế tử rất án đồng, cho nên tiếng "cha nhỏ" gọi lại càng thuận miệng.
Để che giấu xấu hổ, Thiệu Vân An nói. "Mộ Dung ca có thể thừa nhận địa vị của Quách tiểu ca, ta có thể an tâm rồi. Ta còn tưởng ngài không thể chấp nhận chuyện Mộ Dung bá bá tìm cha nhỏ cho ngài cơ, ha ha ha."
Mộ Dung thế tử ẩn ý đáp. "Nếu là người khác, có lẽ ta sẽ không đồng ý. Cha và cha nhỏ chờ sốt ruột rồi, chúng ta đi mau."
Lời này là có ý gì? Thiệu Vân An đánh một dấu chấm hỏi trong đầu.
Quách Tử Mục không thích gặp người ngoài. Sau khi Mộ Dung thế tử chỉnh đốn vương phủ, hạ nhân Vương phủ không được chủ nhân cho phép thì không được tùy ý tới gần. Cho nên Quách Tử Mục cũng thoải mái hơn nhiều. Vào thư phòng của La Vinh Vương, quả nhiên mọi người đều có mặt, ba hài tử, Hổ ca, Đại Kim Tiểu Kim, và Quách Tử Mục không đeo mặt nạ. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh vừa bước vào, Ni tử chạy vội tới ôm lấy Thiệu Vân An, khóc to. "Cha nhỏ, ngài cứu cứu cha của Hi ca ca."
"Ni tử ngoan, cha và cha nhỏ sẽ nghĩ cách." Thiệu Vân An ngồi xổm lau nước mắt cho Ni tử. Đôi mắt Vương Thanh cũng hồng hồng. Ba hài tử tình cảm thâm sâu,Tưởng Mạt Hi trước giờ luôn lãnh khốc lại khóc thương tâm như thế, khó trách dọa sợ Vương Thanh và Ni tử.
Vương Thạch Tỉnh bế Ni tử lên, kéo Thiệu Vân An ngồi xuống. Tưởng Khang Thần vội vàng hỏi. "Vân An, Võ Giản đâu, lưu lại trong cung sao?"
La Vinh Vương cũng hỏi. "Tình huống Võ Giản có tệ lắm không?"
Thiệu Vân An trả lời. "Võ Giản đại ca trước tiên phải ở trong cung cho thái y trị độc. Bất quá hoàng thượng và thiên tuế đã hạ lệnh, các thái y sẽ không dám chậm trễ. Thiên tuế nói, độc của Võ Giản đại ca giải xong sẽ đưa hắn tới hầu phủ, mà hầu phủ chưa tu sửa xong nên sẽ chuyển tới tướng quân phủ." Nói tới đây, Thiệu Vân An nhìn Tưởng Mạt Hi. "Hi nhi, An thúc nhất định sẽ cứu cha con, con, Ni tử và Thanh đi ra ngoài sân đi dạo được không, chút nữa An thúc sẽ tìm các con."
Tưởng Mạt Hi xuống ghế, không hỏi gì hết, nắm tay Ni tử. Ni tử tụt từ trong ngực cha xuống. Vương Thanh cũng không hỏi nhiều, cùng muội muội và đại ca ra ngoài. Đại Kim Tiểu Kim bị Vương Thạch Tỉnh phân phó đi theo.
Bọn nhỏ đi rồi, Thiệu Vân An mới nhỏ giọng nói. "Khang Thần đại ca, Võ Giản đại ca nhất định sẽ hồi phục, chỉ là cần thời gian. Khả năng có thể sẽ kéo dài một năm mới khôi phục hoàn toàn. Trong lúc này, ngài phải tỏ vẻ không quan tâm. Hoàng thượng và thiên tuế muốn động tới Võ gia, nếu ngài quá để ý hắn, ngược lại sẽ bị Võ gia lợi dụng."
La Vinh Vương nháy mắt nghiêm túc, Tưởng Khang Thần mím chặt môi gật đầu. "Ta sẽ nhẫn nhịn."
Mộ Dung thế tử hỏi. "Vân An, là hoàng thượng nói với ngươi ư?"
Thiệu Vân An. "Hoàng thượng nói, năm đó thiên tuế trúng loại độc trùng với độc trong người Võ Giản đại ca. Hoàng thượng vẫn luôn nghi ngờ Võ gia có tham dự, nhưng không có chứng cớ. Hiện tại không cần hoài nghi nữa. Ý của thiên tuế rất rõ ràng, Võ Giản đại ca khôi phục ít nhất phải một hai năm, chẳng lẽ không biểu thị rõ ràng hoàng thượng và quân hậu muốn động thủ với Võ gia sao? Thiên tuế nhờ ta nói với Khang Thần đại ca, trong thời gian này không nên biểu hiện quá mức quan tâm Võ Giản đại ca."
Tưởng Khang Thần hít sâu. "Ta sẽ nhịn. Thạch Tỉnh, Vân An, đa tạ các ngươi, đa tạ các ngươi!"
"Khang Thần đại ca đang khách khí với chúng ta đúng không."
Tưởng Khang Thần không biết làm sao biểu đạt lòng cảm kích với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Hoàng thượng phạt Võ Giản làm gia nô cho Trung Dũng hầu, thực tế chính là đưa Võ Giản rời khỏi Võ gia. Nói là gia nô, lẽ nào Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thực sự sai khiến y như gia nô hay sao. Tưởng Khang Thần tự nhủ bản thân, dù muốn hay không, y nhất định phải chịu đựng. Khung cảnh cả nhà đoàn viên đã không còn xa.
Thiệu Vân An kinh ngạc một chút, lắc đầu. "Không còn." Dừng lại, hắn nhỏ giọng. "Bất quá, chúng ta còn giữ lại rễ tiên thảo. Hái tiên quả xong thì chỗ kia bị sụp, cây tiên quả nháy mắt khô héo, chỉ còn lại rễ. Tỉnh ca nghĩ có lẽ nó sẽ lớn lên lại, cho nên đã trồng ở hồ nước phía sau núi của nhà chúng ta."
Vĩnh Minh Đế nói. "Nếu là tiên quản, trẫm tin tưởng chỉ có một trái. Sở dĩ trẫm hỏi ngươi là bởi vì." Ánh mắt Vĩnh Minh Đế âm trầm. "Quân hậu bị trúng độc chính là "ngàn ti!"
"Híc..." Thiệu Vân An quả thật không ngờ tới.
Quân hậu biểu tình bình tĩnh vỗ vỗ tay Vĩnh Minh Đế, nói. "Kỳ thực, lúc trước ăn xong dữu tử trà của ngươi, bản quân cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều."
Thiệu Vân An lập tức đáp. "Ngụy Hoằng dám nói năng lỗ mãng với thiên tuế, ta quá tức giận, lúc trở về có kể lại với Tỉnh ca, bị Hổ ca nghe được. Ngày hôm sau Hổ ca mang về nhà mấy cái lá cây. Nó biết ta định làm dữu tử trà cho thiên tuế nên ném lá cây vào trong nồi. Ta cứ nghĩ là dược thảo Hổ ca không biết tìm thấy ở chỗ nào, loại sự tình này trước đó thường xuyên xảy ra. Sau đó ta mài nhỏ lá cây, bỏ chung với dữu tử trà. Mãi sau này gặp tiên quả, ta mới biết đó là lá câu tiên thảo."
Vĩnh Minh Đế giận giữ nói. "Lúc trước trẫm từng hoài nghi Võ gia tham dự vào việc hạ độc, hiện tại không cần hoài nghi nữa! Bọn họ không chỉ hãm hại quân hậu của trẫm, còn hại chết hoàng tử của trẫm!"
Thiệu Vân An biết bởi vì quân hậu trúng độc nên mới không giữ được hài tử. Quân hậu cố nén bi thương, nắm tay Vĩnh Minh Đế để hắn bình tĩnh, cũng là muốn hắn không cần nhắc lại sự việc kia.
Thiệu Vân An chỉ có thể trấn an nói. "Hoàng thượng và thiên tuế ăn tiên quả, hẳn là sẽ bất độc bách xâm. Nếu hoàng thượng lo lắng, ta nhờ Tỉnh ca đào rễ tiên quả lên mang vào cung."
Vĩnh Minh Đế lắc đầu. "Không, cứ để trên núi của các ngươi đi. Nhưng mỗi tháng các ngươi phải mang nước vào cung. Tiên quả có thể bách độc bất xâm đương nhiên là chuyện tốt, nếu không thể, trẫm cần phải đề phòng."
Thiệu Vân An gật mạnh đầu. "Không thành vấn đề. Hoàng thượng cứ phái tâm phúc mỗi tháng tới nhận nước là được. Nhà ta thiếu người, nếu tháng nào cũng mang nước lên kinh thành, sợ là sẽ có người hoài nghi."
Vĩnh Minh Đế. "Trẫm sẽ tự an bài. Việc này còn có ai biết không?"
Thiệu Vân An không giấu diếm. "Tỉnh ca có nói với lão tướng quân. Ta và Tỉnh ca sợ ngoại bang ham muốn tiên quả của Đại Yến, Tỉnh ca tìm lão tướng quân thương lượng, đã nói ra. Những người khác thì không, chúng ta không dám nói."
Vĩnh Minh Đế không có gì bất mãn, chỉ nói. "Việc này không thể lại cho người khác biết, cho dù là đôi nhi nữ của ngươi cũng không được."
"Vâng, hoàng thượng yên tâm."
Quân hậu lên tiếng. "Chuyện tiên quả là đại sự, quốc gia khác tất nhiên sẽ có phản ứng. Bổn cung và hoàng thượng ăn tiên quả xong dung mạo biến hóa to lớn, giấu cũng giấu không được. Bọn họ muốn tới cứ tới, muốn chiến cứ chiến!" Quân hậu không nói ngoài, nhưng tai mắt trong cung có ở khắp nơi, chuyện tiên quả khẳng định không giấu được.
Thiệu Vân An lập tức ủng hộ. "Ta và Tỉnh ca tuy lực lượng nhỏ, nhưng chỉ cần quốc gia yêu cầu, hai người chúng ta sẽ dốc hết sức lực."
Quân hậu tươi cười rạng rỡ. "Bổn quân tin tưởng hai người các ngươi. Chưa kể, bổn quân và hoàng thượng thật sự là hưởng quá nhiều phúc của các ngươi a."
Thiệu Vân An lập tức (làm bộ) ngượng ngùng, vẻ mặt chân thành áy náy. "Thật ra lúc trước ta muốn ôm đùi to nên mới nhờ đại ca tìm Ông lão, sau đó là tìm thiên tuế ngài. Ta và Tỉnh ca là bá tánh bình thường, không có chỗ dựa che chở, một nhà chúng ta có thể sẽ vì công thức chế trà mà bị ám hại. Ta cảm thấy, dưới bầu trời này, chỗ dựa lớn nhất chính là hoàng thượng và thiên tuế không phải sao."
"Ha ha ha..." Quân hậu bị vẻ thành thật của Thiệu Vân An chọc cười, ngay cả sắc mặt Vĩnh Minh Đế cũng hòa hoãn hơn nhiều. Quân hậu trêu chọc. "Bổn quân phải để người của phủ An quốc công tới xem, Trung Dũng hầu chính quân hãn tới mức bổn quân tự nhận không dám bằng đi đâu mất rồi."
Thiệu Vân An ngượng ngùng (làm bộ), Vĩnh Minh Đế cũng mỉm cười. Thật ra, câu nói của Thiệu Vân An kỳ thật cũng vì mưu lợi, làm thượng giả, có đôi khi bọn họ càng thích nghe những lời thô ráp trần trụi. Thiệu Vân An không che giấu tâm tư, ngược lại càng khiến hoàng thượng và quân hậu tin tưởng sự trung tâm của hắn. Bởi vị hai người họ là chỗ dựa vững chắc lớn nhất, cho nên Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mới trung thành với bọn họ.
Cười xong, quân hậu nhắc nhở. "Ngươi hiện giờ đã là cáo mệnh, nói chuyện với người khác phải chú ý đúng mực, đặc biệt là danh xưng."
Thiệu Vân An hắc hắc cười. "Đây là thay đổi nhanh quá chưa kịp thích ứng. Sau này thần nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý."
Quân hậu lắc đầu, giống như đành cam chịu, ngược lại nói. "Võ Giản kia, cứu cũng được, nhưng không thể quá nhanh, kéo dài một hai năm đi. Hắn bây giờ là gia nô trong nhà ngươi, kêu Tưởng Khang Thần tạm thời nhẫn nại." Thời gian một hai năm, cũng đủ để hoàng thượng rửa sạch Võ gia.
Thiệu Vân An lập tức đứng đắn đáp. "Thần ghi nhớ thiên tuế phân phó." Hắn nghiêm túc như vậy lại chọc cho quân hậu buồn cười.
Vĩnh Minh Đế tâm tình luôn không tốt, quân hậu không giữ Thiệu Vân An nữa. Thiệu Vân An đi rồi, Vĩnh Minh Đế nổi trận lôi đình. "Võ gia đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!"
Lúc này, quân hậu không khuyên hắn nữa. Quân hậu vòng qua bàn trà, quỳ xuống trước mặt Vĩnh Minh Đế. "Thần khẩn cầu hoàng thượng, tính mạng Võ tặc để thần tự đi lấy." Hắn muốn báo thù cho cái chết thảm của hai hoàng nhi.
Vĩnh Minh Đế đứng lên đỡ quân hậu, giống như phát thệ. "Chỉ cần là người hại chết hoàng nhi, một người trẫm cũng không bỏ qua!"
Ra khỏi cung, tới cỗ xe ngựa đang đón hắn trở lại, Thiệu Vân An ánh mắt kinh ngạc, bên trong xe, Vương Thạch Tỉnh cư nhiên ở đó. Vương Thạch Tỉnh vươn tay kéo hắn tới, nói. "Ta tới đón đệ."
Thiệu Vân An hỏi. "Huynh biết chuyện An quốc công phủ chưa?"
"Đã biết, An quốc công phủ phái người tới, đang ở tướng quân phủ, lão tướng quân nói hai chúng ta tránh mặt trước. Mộ Dung đại ca đã tới đón Khang Thần đại ca và ba đứa nhỏ, sợ rằng tướng quân phủ gần đây sẽ không yên, hiện tại trong vương phủ an toàn hơn rất nhiều. Nếu chúng ta không chịu nổi cũng có thể đi qua. Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên ở lại tướng quân phủ, đệ thấy sao."
"Đương nhiên ở lại, ta mà tránh mặt chẳng khác nào chột dạ." Dứt lời, Thiệu Vân An dựa đầu vào ngực Vương Thạch Tỉnh. "Phiền chết rồi. Còn tưởng tới kinh thành có thể dạo chơi một vòng, nào biết rắc rối còn nhiều hơn cả thôn Tú Thủy. Võ gia thế nhưng dám hạ độc Võ Giản, đây là loại người gì! Kiểu trạch đấu chỉ xuất hiện trong phim truyền hình lại diễn ra sờ sờ ở trước mắt ta!"
Vương Thạch Tỉnh che miệng Thiệu Vân An, thấp giọng. "Cẩn thận kẻo người khác nghe được."
Thiệu Vân An kéo tay Vương Thạch Tỉnh ra. "Chúng ta trở về? Hay đi đâu?"
"Đi vương phủ trước. Khang Thần đại ca muốn gặp đệ, lần đầu tiên ta thấy tiểu tử Hi nhi khóc, Ni tử nhìn thấy Hi nhi khóc thì khóc theo. Thanh nhi an ủi hai đứa, kết quả cũng khóc."
"Người Võ gia quả thực không bằng cầm thú! Chúng ta nhanh đi đi, ta cũng muốn được thanh tĩnh. Đấu trí với Võ gia so với Vương lão thái còn mệt hơn gấp trăm lần."
Vương Thạch Tỉnh hôn môi Thiệu Vân An, đau lòng tức phụ mệt nhọc, hắn cũng muốn biết tình huống của Võ Giản, nhưng ở trên xe ngựa, bên ngoài còn có phu xe, không tiện hỏi nhiều.
Hai người tới vương phủ, vừa mới xuống xe, cổng chính lập tức mở ra. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vừa vào phủ, không mấy chốc thế tử Mộ Dung đã đi ra. Vừa thấy mặt, Mộ Dung thế tử lập tức hỏi Thiệu Vân An. "An quốc công phủ có tìm ngươi không?"
Vương Thạch Tỉnh thay hắn trả lời. "Vân An vừa ra cung ta đã đón đệ ấy tới đây."
"Cha và cha nhỏ đang chờ trong thư phòng."
Mộ Dung thế tử nói xong lời này, Thiệu Vân An lập tức ho khan. Mộ Dung thế tử hiểu nguyên do tại sao hắn ho khan, cười nói. "Tuy cha nhỏ còn chưa vào cửa, nhưng cũng sắp rồi. Ấn theo bối phận, ta nên gọi một tiếng "cha nhỏ."
Vương Thạch Tỉnh bí mật nhắc nhở. "Tuổi tác so với bối phận chỉ là thứ yếu."
Cổ nhân vô cùng trọng quy củ, lễ nghi, bối phận. Người hiện đại như Thiệu Vân An không thể tiếp thu nổi việc gọi người nhỏ tuổi hơn mình là cha, nhưng đối với cổ nhân, tuổi tác không phải trọng yếu. Huống chi Quách Tử Mục đưa toàn bộ tiên thủy cho La Vinh Vương, tâm lý Mộ Dung thế tử rất án đồng, cho nên tiếng "cha nhỏ" gọi lại càng thuận miệng.
Để che giấu xấu hổ, Thiệu Vân An nói. "Mộ Dung ca có thể thừa nhận địa vị của Quách tiểu ca, ta có thể an tâm rồi. Ta còn tưởng ngài không thể chấp nhận chuyện Mộ Dung bá bá tìm cha nhỏ cho ngài cơ, ha ha ha."
Mộ Dung thế tử ẩn ý đáp. "Nếu là người khác, có lẽ ta sẽ không đồng ý. Cha và cha nhỏ chờ sốt ruột rồi, chúng ta đi mau."
Lời này là có ý gì? Thiệu Vân An đánh một dấu chấm hỏi trong đầu.
Quách Tử Mục không thích gặp người ngoài. Sau khi Mộ Dung thế tử chỉnh đốn vương phủ, hạ nhân Vương phủ không được chủ nhân cho phép thì không được tùy ý tới gần. Cho nên Quách Tử Mục cũng thoải mái hơn nhiều. Vào thư phòng của La Vinh Vương, quả nhiên mọi người đều có mặt, ba hài tử, Hổ ca, Đại Kim Tiểu Kim, và Quách Tử Mục không đeo mặt nạ. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh vừa bước vào, Ni tử chạy vội tới ôm lấy Thiệu Vân An, khóc to. "Cha nhỏ, ngài cứu cứu cha của Hi ca ca."
"Ni tử ngoan, cha và cha nhỏ sẽ nghĩ cách." Thiệu Vân An ngồi xổm lau nước mắt cho Ni tử. Đôi mắt Vương Thanh cũng hồng hồng. Ba hài tử tình cảm thâm sâu,Tưởng Mạt Hi trước giờ luôn lãnh khốc lại khóc thương tâm như thế, khó trách dọa sợ Vương Thanh và Ni tử.
Vương Thạch Tỉnh bế Ni tử lên, kéo Thiệu Vân An ngồi xuống. Tưởng Khang Thần vội vàng hỏi. "Vân An, Võ Giản đâu, lưu lại trong cung sao?"
La Vinh Vương cũng hỏi. "Tình huống Võ Giản có tệ lắm không?"
Thiệu Vân An trả lời. "Võ Giản đại ca trước tiên phải ở trong cung cho thái y trị độc. Bất quá hoàng thượng và thiên tuế đã hạ lệnh, các thái y sẽ không dám chậm trễ. Thiên tuế nói, độc của Võ Giản đại ca giải xong sẽ đưa hắn tới hầu phủ, mà hầu phủ chưa tu sửa xong nên sẽ chuyển tới tướng quân phủ." Nói tới đây, Thiệu Vân An nhìn Tưởng Mạt Hi. "Hi nhi, An thúc nhất định sẽ cứu cha con, con, Ni tử và Thanh đi ra ngoài sân đi dạo được không, chút nữa An thúc sẽ tìm các con."
Tưởng Mạt Hi xuống ghế, không hỏi gì hết, nắm tay Ni tử. Ni tử tụt từ trong ngực cha xuống. Vương Thanh cũng không hỏi nhiều, cùng muội muội và đại ca ra ngoài. Đại Kim Tiểu Kim bị Vương Thạch Tỉnh phân phó đi theo.
Bọn nhỏ đi rồi, Thiệu Vân An mới nhỏ giọng nói. "Khang Thần đại ca, Võ Giản đại ca nhất định sẽ hồi phục, chỉ là cần thời gian. Khả năng có thể sẽ kéo dài một năm mới khôi phục hoàn toàn. Trong lúc này, ngài phải tỏ vẻ không quan tâm. Hoàng thượng và thiên tuế muốn động tới Võ gia, nếu ngài quá để ý hắn, ngược lại sẽ bị Võ gia lợi dụng."
La Vinh Vương nháy mắt nghiêm túc, Tưởng Khang Thần mím chặt môi gật đầu. "Ta sẽ nhẫn nhịn."
Mộ Dung thế tử hỏi. "Vân An, là hoàng thượng nói với ngươi ư?"
Thiệu Vân An. "Hoàng thượng nói, năm đó thiên tuế trúng loại độc trùng với độc trong người Võ Giản đại ca. Hoàng thượng vẫn luôn nghi ngờ Võ gia có tham dự, nhưng không có chứng cớ. Hiện tại không cần hoài nghi nữa. Ý của thiên tuế rất rõ ràng, Võ Giản đại ca khôi phục ít nhất phải một hai năm, chẳng lẽ không biểu thị rõ ràng hoàng thượng và quân hậu muốn động thủ với Võ gia sao? Thiên tuế nhờ ta nói với Khang Thần đại ca, trong thời gian này không nên biểu hiện quá mức quan tâm Võ Giản đại ca."
Tưởng Khang Thần hít sâu. "Ta sẽ nhịn. Thạch Tỉnh, Vân An, đa tạ các ngươi, đa tạ các ngươi!"
"Khang Thần đại ca đang khách khí với chúng ta đúng không."
Tưởng Khang Thần không biết làm sao biểu đạt lòng cảm kích với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Hoàng thượng phạt Võ Giản làm gia nô cho Trung Dũng hầu, thực tế chính là đưa Võ Giản rời khỏi Võ gia. Nói là gia nô, lẽ nào Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thực sự sai khiến y như gia nô hay sao. Tưởng Khang Thần tự nhủ bản thân, dù muốn hay không, y nhất định phải chịu đựng. Khung cảnh cả nhà đoàn viên đã không còn xa.
Danh sách chương