Trước giờ Thiệu Vân An không hề nghĩ tới sẽ có ngày mình trở thành đại địa chủ. Những thứ như đất đai, cho dù ở thời cổ đại hay hiện đại, hoàn toàn là tiền tệ cứng. Vĩnh Minh Đế một lần ban thưởng chính là ngàn mẫu đất ruộng, còn toàn là ruộng tốt. Không chỉ như vậy, dựa theo quy củ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không cần nộp thuế cho ngàn mẫu ruộng này, thậm chí cả những tá điền trong phạm vi ngàn mẫu ruộng này cũng thuộc về bọn họ, chỉ khác gia nô mà Vĩnh Minh Đế ban thưởng ở chỗ không có khế bán mình.

Sau khi Thiệu Vân An thị sát xong ngàn mẫu ruộng tốt nhà mình. "Tiếp kiến" bốn vị đại diện cho các tá điền, hắn không khỏi vừa xúc động, vừa phiền não vì ruộng quá nhiều! Xem như bây giờ hắn đã hiểu, tại sao thế gia vọng tộc thường cưới rất nhiều lão bà, sinh rất nhiều hài tử. Ruộng đồng, tài sản riêng nhiều thế này, không nhờ hài tử quản lý giúp thì quả thực hold không được.

Hoàng thượng nện cho một đống đồ ban thưởng, Thiệu Vân An ban đầu cảm thấy trong nhà thiếu nhân lực, bây giờ lại càng thiếu. Chuyện tu sửa hầu phủ đã nhờ phủ Đại tướng quân hỗ trợ, cho nên không thể lại nhờ tướng quân phủ ra mặt xử lý ngàn mẫu ruộng. Không phải Thiệu Vân An keo kiệt, trong mấy ngày qua, hắn đã nhìn rõ mấy thứ loanh quanh vòng vèo trong kinh thành, nếu tướng quân phủ giúp đỡ, sợ người ngoài lại nói tướng quân phủ nhân cơ hội lợi dụng, sẽ hất nước bẩn vào tướng quân phủ.

May mà có Sầm lão góp ý cho hai đứa nhi tử. Đại tướng quân phủ thường hay giúp đỡ một ít thuộc hạ tàn tật trở về từ chiến trường, việc này ở kinh thành không phải bí mật. Vương Thạch Tỉnh cũng từng tham gia quân ngũ, còn là Dực Hổ quân, Tốt nhất là thuê mướn những thương binh từng phục vụ trong Dực Hổ quân vẫn còn khả năng làm việc. Thứ nhất, những người này chắc chắn sẽ biết ơn. Thứ hai, phẩm tính của quân lính trong Dực Hổ quân có thể tin tưởng được. Thứ ba, Vương Thạch Tỉnh làm như vậy sẽ tạo dựng được chút thanh danh.

Thiệu Vân An lập tức cảm thấy biện pháp này quá tốt. Làm như vậy cũng có thể hỗ trợ cho quân nhân không phải sao. Vương Thạch Tỉnh cũng cảm thấy khá tốt, làm sao hắn lại không biết binh lính thương tật sống khổ sở thế nào sau khi rời quân ngũ. Nhờ tướng quân phủ ra mặt chuyện này không thành vấn đề. Tìm một người thành thật, nhưng không ngu ngốc tới quản lý ruộng đất và các việc vặt vãnh khác trong hầu phủ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An có thể thư giãn hơn. Hơn nữa, người xuất thân là binh lính của Dực Hổ quân sẽ không dễ dàng bị người có tâm thu mua.

Sầm lão còn kiến nghị, trong số những nhà có quan hệ thân thiết với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở thôn Tú Thủy, có thể chọn lựa người thích hợp làm quản gia. Tìm một gười nắm rõ tình huống thường tốt hơn so với tìm một người không biết gì. Theo thường lệ, một người đang thăng tiến hay lựa chọn người đồng tộc tới  giúp đỡ. Tuy Vương Thạch Tỉnh rời tông tộc, nhưng toàn bộ thôn Tú Thủy hiện giờ đã thuộc về hắn, chọn ra một người thích hợp để làm việc cũng là bình thường. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An liên tục gật đầu khi nghe ý kiến của nghĩa phụ. Bọn họ thực sự có một vài người thích hợp. Một trăm thợ thủ công và xưởng rèn của Tưởng Mạt Hi không ở kinh thành. Thợ thủ công mấy ngày nữa mới tới, còn xưởng rèn thì ở trấn Tấn Nghiệp thuộc phạm vi kinh thành, nhưng ngồi xe ngựa cũng mất cả ngày mới tới. Cả nhóm Vân An cùng bọn nhỏ, bao gồm Quách Tử Mục đều không muốn trở về kinh thành, chơi mấy ngày ở trong thôn có ngàn mẫu ruộng tốt. Sau đó, Vương Thạch Tỉnh mang mọi người tới thẳng trấn Tấn Nghiệp.

Bên Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thì bao giờ về chưa rõ, còn bên kinh thành là mưa gió bão bùng, đồng thời, huyện Vĩnh Tu cùng thôn Tú Thủy như bị nấu sôi, nhân tâm quay cuồng.

Quách Tử Du sớm rời bỏ ân khoa không hề nghĩ tới chức Vĩnh Tu huyện lệnh lại rơi xuống đầu y, không chỉ như thế, phủ vương gia còn phái người tới bàn luận chuyện hôn sự giữa Quách Tử Mục và La Vinh Vương. La Vinh Vương đã công bố ra bên ngoài ông đã cầu thân, cho nên chuyện kế tiếp chính là tổ chức hôn sự. Quách Tử Du đọc thư Thiệu Vân An viết riêng cho y, cả hồi lâu vẫn chưa thể phản ứng.

Tưởng Khang Ninh phải nhậm chức tri phủ Sắc Nam nên trở về huyện Vĩnh Tu trước. Y phải bàn giao chức huyện lệnh lại cho Quách Tử Du. Quách Tử Du chóng mặt nhức đầu, trong lòng gào to. [Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!]

Cho dù là chức huyện lệnh, chuyện giữa đệ đệ và La Vinh Vương, hay cả chuyện Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An dâng tiến tiên quả, mỗi một chuyện đều khiến Quách Tử Du như hôn mê.

Quách Tử Du hôn mê, thôn dân thôn Tú Thủy đồng dạng chết ngất. Vương Thạch Tỉnh thành Trung Dũng hầu, thành hầu gia! Thôn Tú Thủy đổi tên thành Trung Dũng thôn, toàn bộ thôn từ trên xuống dưới, từ đất tới nước, từ nhà ở tới đồn điền, toàn bộ đều thuộc về Vương Thạch Tỉnh! Thái giám tuyên chỉ vừa rời đi, Lí chính Triệu đại thúc phệt mông ngồi xuống mặt đất, đồng dạng còn có Vương Văn hòa. Có người cất giọng khóc rống, toàn bộ mọi người quay đầu qua nhìn, không biết nên thể hiện tâm trạng trong lòng thế nào. Người khóc chính là Vương Đại Lực, khóc tới mức nước mắt giàn dụa, đau lòng đứt ruột đứt gan, à không...là hối hận.

Vương Đại Lực khóc, Vương Văn Hòa khóc theo. Vương Văn Hòa cũng hối hận, thật hối hận. Ông và tộc nhân đặt hết hi vọng vào Vương Chi Tùng, nhưng người mang lại vinh quang vô thượng cho Vương thị lại là người ông cảm thấy có lỗi nhất, Vương Thạch Tỉnh. Hầu gia, đó là khái niệm gì, đó chính là người có thân phận cao quý hiển hách mà người thôn Tú Thủy như bọn họ đời này không dám đụng chạm, nghĩ cũng không dám nghĩ, thậm chí là địa vị tôn túy mà bọn họ căn bản không thể tượng tưởng nổi. Nhưng mà, cho dù cao quý, tôn quý, hiển quý thì có quan hệ gì với gia tộc bọn họ. Trung Vương tộc, từ nay về sau, vinh dự này chỉ dành riêng cho Trung Vương tộc. Là chính ông tự mình đẩy vinh dự này ra, là tại ông! Vương Văn Hòa đau khổ gần chết, tâm trạng tộc nhân vương thị cũng không dễ chịu gì. Ngay cả người có giao hảo với Vương Thạch Tỉnh như Vương Tứ thẩm cũng không dễ chịu, còn những nhà không có quan hệ gì với Vương Thạch Tỉnh càng thêm lo sợ bất an. Nhưng giờ có tiền cũng không mua được cái gọi là sớm biết, trên đời cũng không có thuốc hối hận. Thánh chỉ đã hạ, Vương Thạch Tỉnh là người khai tông của Trung Vương thị, hắn và Vương thị thôn Tú Thủy không còn liên quan. Đối với Vương Thạch Tỉnh, Vương thị thôn Tú Thủy không khác gì tá điền trong ngàn mẫu ruộng kia, chỉ là người thuê mướn trong thổ địa của Trung Dũng hầu, bây giờ gặp mặt, thân phận đã khác xa một trời một vực.

Người dân thôn Tú Thủy bị đổi tên thành Trung Dũng thôn hoang mang lo sợ, không còn tâm trạng kiếm tiền. Mà ở phương khác, chỗ Thiệu gia thôn, có một hộ nhân gia trong lúc ngủ mơ bị quân binh xâm nhập trói đi, sống hay chết tới giờ không rõ.

"Giá!"

"Tránh ra tránh ra, mau tránh hết ra!"

Trên đường phố kinh thành, một con hắc mã phi nước đại, người đi đường vội vã né tránh dưới sự thúc giục của kỵ sĩ. Đại mã không hề giảm tốc, phi thẳng một mạch tới tướng quân phủ.

Đại lão tướng quân lấy cớ không khỏe né tránh gặp khách đang nhàm chán nghịch ngợm quân cờ, âm thầm hối hận tại sao không đi cùng với nhóm Thiệu Vân An. Tên "Nghĩa phụ" Sầm Nguyệt Bạch kia còn đi theo, ông thân là gia gia thứ thiệt lại phải buồn chán ở trong phủ. Đại lão tướng quân càng nghĩ càng khó chịu. Kỳ thật, nguyên nhân khó chịu chủ yếu chính là, Sầm Nguyệt Bạch tuy là "nghĩa", nhưng vẫn là "phụ" của Thiệu Vân An. Còn ông, rõ ràng chắc chắn Thiệu Vân An chính là người Đại gia, nhưng bởi vì chưa có chứng cứ xác thực nên không thể nào đâm thủng tầng giấy cửa sổ mỏng manh, dù trong lòng có muốn, cũng không thể vô cớ xuất binh.

Thông thường khi một ai tới tuổi già cả, chỉ hy vọng con cháu có thể sát phạt tứ phương giống như mình thời trẻ. Ông bây giờ chỉ là một gia gia bình thường, chỉ hy vọng sớm nhận lại tôn tử vào nhà.

Lúc này, lão quản gia vội vã chạy vào, sắc mặt cấp bách, vừa vào cửa đã hô. "Thái gia, Đại Giang đã trở lại."

Đại lão tướng quân đột nhiên ngẩng đầu, bởi vì hành động quá nhanh mà quân cờ vây trên bàn loảng xoảng rơi rớt. Đại lão tướng quân mở miệng nói. "Mau mau kêu hắn tới gặp ta!"

"Vâng!"

Lão quản gia xoay người chạy, Đại lão tướng quân gọi y lại. "Nói với hắn tới sảnh trước! Ngươi mau báo với chính quân và phu nhân!"

"Ta đã phái người đi báo!"

Lão quản gia theo bản năng đỡ lấy Đại lão tướng quân. Lão tướng quân tuy cải lão hoàn đồng, nhưng mọi người vẫn theo bản năng cho rằng ông là lão thái gia chân cẳng không thuận tiện như trước đây.

Lão chính quân và lão phu nhân nhận được tin cũng vội vàng tới sảnh trước. Đại lão tướng quân tới sảnh trước không bao lâu, lão chính quân và lão phu nhân cũng tới, trong đó có cả Thẩm Băng và Túc Thần Dật. Túc Thần Dật mỗi ngày đều mong ngóng tin tức của Đại Giang. Đại Giang vào phủ, y đương nhiên sẽ biết. Mọi người chưa kịp ngồi ổn định, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân vội vã, ngay sau đó, Đại Giang xuất hiện.

"Lão tướng quân! Lão phu nhân! Lão Chính Quân!"

Đại Giang quỳ hành lễ, Đại lão tướng quân vội vàng nói.

"Mau đứng lên mau đứng lên."

Đại Giang không dài dòng, đứng lên, từ trong ngực lấy ra một thứ được bọc trong một cái khăn lụa màu xanh, hai tay dâng lên, biểu tình kích động. "Lão tướng quân, tiểu tử may mắn không làm nhục mệnh!"

Nói xong, Đại lão tướng quân run tay. Túc Thần Dật một bước tiến nhanh về phía trước, nín thở cầm lấy vật kia. Lúc y mở khăn lụa, nhìn thấy thứ ở bên trong, thân thể y tức khắc lảo đảo, bị Đại Giang kịp thời đỡ lấy. Túc Thần Dật xoay người, thịch một phát quỳ gối. "Cha! Đây là Chiến An, đây là Chiến An!"

Nói xong câu này, Túc Thần Dật ấn đồ vật vào lòng khóc thành tiếng. Lão chính quân đi tới, cùng Đại Giang đỡ Túc Thần Dật đứng lên, dìu y tới chỗ ngồi. Túc Thần Dật khóc nức nở, tiếng khóc khiến người nghe phải rơi lệ. Lão chính quân vươn tay lấy đồ vật trong ngực Túc Thần Dật, liếc mắt một cái khóe mắt lập tức ươn ướt, nghẹn ngào nói. "Là Chiến An, là Minh Vinh đeo cho nó."

Trên tay lão chính quân có một khối ngọc bội màu trắng. Mặt trước khắc hình phù vân, mặt sau khắc bốn chữ "An Khang Trình Tường". Ngọc bội này, lão chính quân không hề xa lạ. Nhìn thấy ngọc bội này sau mười mấy năm mất tích của Đại Chiến An đã đủ giải thích tất cả.

Đại Giang không chờ các lão nhân dò hỏi, lập tức giải thích. "Khối ngọc bội này lục soát được trên người Thiệu gia. Tiểu tử suốt đêm thẩm vấn phu thê Thiệu gia, bọn họ đã thừa nhận ngọc bội này là của Thiệu Vân An."

Sau khi nhận được thư tay của Đại lão tướng quân, Đại Giang vô cùng khiếp sợ. Lập tức buông bỏ công việc, mang theo một đội nhân mã chạy tới Thiệu gia thôn. Lúc tới Thiệu gia thôn là ban đêm, Đại Giang trực tiếp xâm nhập Thiệu gia, giải cả nhà họ Thiệu tới huyện Vĩnh Tu, cả đêm thẩm vấn. Phu thê Thiệu gia vốn đã lo lắng về thân thế của Thiệu Vân An, sau khi bị Đại Giang lấy đao ra dọa, hai người tức khắc tè ra quần khai báo.

Sau khi Thiệu Vân An bị người Hồ bắt cóc, trên đường gặp phải thương đội từ bộ lạc Đại Sơn. Người bộ lạc Đại Sơn trời sinh đã là chiến sĩ, vô cùng bưu hãn. Người Đại Sơn và người Hồ là kẻ thù không đội trời chung, cho nên một khi chạm mặt, tự nhiên không cần dùng nhiều lời để nói. Các thương nhân của bộ lạc Đại Sơn thực sự cường hãn, tuy trọng thương mấy người nhưng đã giết sạch người hồ, trời xui đất khiến mà cứu được Thiệu Vân An.

Lúc đó, Thiệu Vân An bị thương ở đầu, sốt cao không ngừng. Trong thương đội bộ lạc Đại Sơn cũng có người bị thương, đầu lĩnh thương đội mới tìm một hộ nhân gia có quen biết trong trấn để dưỡng thương, nghỉ ngơi chỉnh đốn. Mà phu thê Thiệu gia chính là người làm mướn cho hộ nhân gia này. Thiệu Vân An bị thương đầu, lúc tỉnh lại chỉ nhớ rõ mình tên là An, các khác thì không có ấn tượng. Hộ nhân gia kia không có hài tử, thấy bộ dáng Thiệu Vân An không tồi, y phục trên người tuy dơ và rách rưới, nhưng có thể nhìn ra không phải đồ bình dân, nên chắc chắn là xuất thân giàu có. Nhưng Thiệu Vân An được cứu ra từ trong tay người Hồ, cũng không nghe thấy có người lân cận tìm hài tử, cho nên đầu lĩnh và gia chủ hộ nhân gia kia mới cho rằng, gia đình Thiệu Vân An đã gặp phải bất trắc.

Đầu lĩnh có việc phải trở về bộ lạc Đại Sơn nên giao Thiệu Vân An và các thủ hạ bị thương cho hộ nhân gia, hơn nữa còn để lại bạc. Hộ nhân gia này cũng có ý muốn thu dưỡng Thiệu Vân An. Nguyên bản, dựa theo luật pháp Đại Yến, thường dân muốn thu dưỡng hài tử phải tới nha môn bẩm báo, làm thủ tục, xác định lai lịch hài tử xong mới được nhận. Nhưng Thiệu Vân An mất trí nhớ, lại có liên hệ với người Hồ và người Đại Sơn bộ lạc, nên hộ nhân gia kia không lên nha môn khai báo, chỉ nói với người ngoài là hài tử thân thích của bà con xa, chờ một đoạn thời gian thì sẽ nhờ các mối quan hệ mà trực tiếp nhận Thiệu Vân An vào trong hộ là được.

Người bộ lạc Đại Sơn dưỡng thương xong thì về nhà. Thiệu Vân An ở lại hộ nhân gia sống qua ngày. Bởi vì đầu lĩnh nhặt được hắn ở vùng núi Hắc Vân, nên đặt tên cho hắn là Vân An. Nếu chỉ có vậy, người Đại gia nhất định sẽ tìm được hắn. Nhưng sau đó không lâu, chính phu nhân của hộ nhân gia kia mang thai. Lai lịch Thiệu Vân An không rõ, hiện tại phu nhân lại có thai, thân phận của Thiệu Vân An lập tức trở nên nhạy cảm. Nghĩ tới nghĩ lui, gia chủ hộ nhân gia kia quyết định đưa Thiệu Vân An tới nha môn tra rõ lai lịch. Nếu như còn người thân thì trả về nhà. Nếu không còn, thì nhờ nha môn chọn một nhà nào đó thu dưỡng. Hộ nhân gia này có chút gia sản, nếu trong nhà có nghĩa tử thì sợ sau này sẽ gặp phiền toái, cho nên mới muốn đưa Thiệu Vân An đi.

Chính phu nhân nhờ quản gia mang Thiệu Vân An đi. Quản gia lại giao Thiệu Vân An cho tức phụ nhà mình. Tức phụ của vị quản gia này lười biếng, nên giao Thiệu Vân An cho tức phụ Thiệu gia, vốn là người đảm nhận việc giặt giũ ở trong nhà, chính là Thiệu lão thái sau này. Phu thê Thiệu gia lúc đó đang chuẩn bị hồi hương, tức phụ của vị quản gia biết hai người họ chuẩn bị đi, nên tính tiện đường gửi Thiệu Vân An vào nha môn, đỡ cho bà phải chạy qua chạy lại. Nhưng phu thê Thiệu gia tự đánh bàn tính riêng. Thiệu Vân An ở trong hộ nhân gia này không hề chịu khổ, ăn mặc đều dựa theo tiêu chuẩn của thiếu gia. Trên cổ đeo ngọc bội chưa nói, trên tay còn đeo vòng bạc, do chính phu nhân mua. Vị gia chủ bởi vì áy náy nên còn đặc biệt mua cho Thiệu Vân An một cái khóa vàng, xem như bồi thường.

Nhìn số trang sức trên người Thiệu Vân An, phu thê Thiệu gia lập tức động tâm, từng làm đứa ở nhiều năm bên ngoài, hai người tích cóp được ít tiền bạc, nhưng tuyệt đối không đáng giá như mấy món đồ của Thiệu Vân An. Lúc đó, phu thê Thiệu gia chỉ có một nhi tử là Thiệu Đại Hổ, hai người vô cùng chiều chuộng y, đương nhiên không ngại tiền nhiều. Dù sao, thêm một hài tử là thêm một đôi đũa, nhưng đồ đạc trên người Thiệu Vân An quả thật giá trị rất nhiều tiền, hắn còn là nam hài, việc làm trong nhà sau này có thể giao cho hắn, trở lại trong tộc còn có thể giành thêm được ít phần gia sản dòng họ. Bọn họ chuẩn bị hồi hương, mang theo hài tử, người khác sẽ không phát hiện ra. Căn cứ vào thái độ của chính phu nhân, sợ là sẽ không lên huyện nha để thăm hài tử nữa. Hai người càng thương lượng càng thấy có khả năng, cho nên cứ như vậy mà mang theo Thiệu Vân An.

Lúc đó Thiệu Vân An đã hiểu chuyện, đi cả đường dài mà không tới nha môn, ngược lại càng đi càng xa. Phu thê Thiệu gia cướp hết vòng bạc, khóa vàng và ngọc bội của hắn, hắn khóc lóc ầm ĩ. Bị phu thê Thiệu gia đánh, mắng, hù dọa, một đứa trẻ mới năm tuổi sao có thể phản kháng. Vốn dĩ đã bị thương đầu, trải qua kiếp nạn, còn bị phu thê Thiệu gia đối xử thậm tệ, đứa nhỏ lập tức lâm bệnh nặng, phát sốt không hề giảm. Cứ như vậy vài lần, Thiệu Vân An trở nên mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không nhớ rõ, cứ như vậy, phu thê Thiệu gia mang Thiệu Vân An về Thiệu gia thôn, nói với bên ngoài là bọn họ sinh. Hai người cũng không đổi tên cho hắn, chỉ lo chìm đắm trong suy nghĩ sau khi bán vòng bạc và khóa vàng thì được bao nhiêu tuyệt bút bạc. Còn ngọc bội, sở dĩ giữ lại là vì sợ thân nhân của Thiệu Vân An còn ở trên đời, lỡ như lần theo ngọc bội mà tìm ra hắn, cho nên hai phu thê không dám mang đi cầm cố. Nhưng khối ngọc bội quả thật quý giá, bỏ  thì tiếc, cho nên mới đem giấu, đợi thời gian sau này an toàn rồi thì đưa cho tôn tử. Cũng may là bọn họ không mang đi cầm đồ hoặc bán. Đây là chứng cứ duy nhất mà Đại gia lưu lại cho Thiệu Vân An.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện