Ngáp một cái, Thiệu Vân An nằm nướng trên giường không muốn đứng dậy, mặc dù bên ngoài mặt trời đã lên cao. Sau khi trở về từ Trung Dũng thôn, Thiệu Vân An bị quân hậu giữ lại trong cung, Túc Thần Dật cũng ở. Hiện giờ các lão nhân gia không có ở nhà, hắn và cha nhỏ ở trong cung chiếu cố quân hậu mang thai. Sau khi hồi kinh hắn bắt đầu bận rộn ủ rượu, trong lúc đó còn phải nấu đồ ăn cho quân hậu, may mà nhờ có cha nhỏ ở bên cạnh giúp đỡ chia sẻ một ít. Cha nhỏ có kinh nghiệm mang thai sinh con, đây là điều quân hậu cần nhất lúc này, ở trong cung rất thích hợp. Nhưng bởi vì Thiệu Vân An ở lại trong cung, Vương Thanh và Ni tử cũng phá lệ ở trong cung. Nếu hắn về rồi mà hai đứa nhỏ cứ ở vương phủ mãi, người bên ngoài không biết sẽ nghĩ thế nào. Quân hậu không cưỡng ép bọn họ chia lìa, dù sao hậu cung ít người, hai đứa bé còn nhỏ, vào ở cũng không sao.

Còn về đứa nhóc Hi nhi kia, Thiệu Vân An đành thở dài. Buổi sáng ngày hôm sau khi trở lại kinh thành, hắn chỉ gặp Hi nhi một lần, từ đó tới nay đã mười mấy ngày, hài tử kia biến mất vô tung. Ni tử gặp mặt Hi nhi còn nhiều hơn cả hắn. Thiệu Vân An hiểu rõ sự quyết tâm của đứa nhóc kia. Hi nhi nhận định Ni tử là tức phụ, cho nên bận rộn thế nào, Hi nhi vẫn sẽ dành thời gian để gặp Ni tử. Về phần những người khác, nếu không cần thiết nhóc sẽ không lãng phí thời gian, cho dù là cha, cha nhỏ, hay nhạc phụ đại nhân đều nằm trong danh sách nhân sự không thiết yếu.

Bận rộn y như Tưởng Mạt Hi còn có Đại lão tướng quân. Tư vụ phường giờ đây gần như là một ngôi nhà khác của Tưởng Mạt Hi và Đại lão tướng quân. Ngoại trừ thỉnh thoảng tiến cung thăm Ni tử, Tưởng Mạt Hi dành hết thời gian còn lại ở tư vụ phường. Đại lão tướng quân thậm chí không về phủ. Lão phu nhân và lão chính quân hiện đang ở Trung Dũng thôn, Đại lão tướng quân có thể nói là tập trung chuyên môn vào tư vụ phường. Tư vụ phường nằm trong tay Đại lão tướng quân, giờ có thể ví như một cái thùng sắt. Thế gia kinh thành và mật thám khắp nơi đều biết Vĩnh Minh Đế đã thành lập một tổ chức bí mật, do lão tướng quân phụ trách, nhưng họ không thể nào điều tra ra tổ chức này là gì, chỉ biết rằng thường xuyên có rất nhiều gỗ, quặng sắt và các vật liệu khác được chuyển tới đó.

Bẩm báo lên Vĩnh Minh Đế tin tức về hoa thiết, nghi là thép wootz, ngày hôm sau, Vĩnh Minh Đế triệu Đại lão tướng quân và Tưởng Mạt Hi tiến cung. Từ lúc này về sau, Thiệu Vân An không còn tham gia vào sự việc liên quan tới hoa thiết nữa. Toàn bộ đồ vật làm từ hoa thiết mà hắn đưa tới giao hết cho Tưởng Mạt Hi. Tuy hắn là người xuyên việt, nhưng sở trường của hắn chẳng liên quan gì tới công nghệ khoa học kỹ thuật. Điều duy nhất hắn có thể giúp chính là sách vở trong không gian mà trước kia hắn từng thu thập nhân lúc rảnh rỗi. Những quyển sách này cần phải lọc ra xem quyển nào hữu ích với Tưởng Mạt Hi. Có thể nói, điểm mấu chốt nhất chính là Tưởng Mạt Hi. Bộ não thiên tài và tính cách lãnh đạm của Tưởng Mạt Hi, nếu ghép với những kiến thức về tương lai, ngay cả Thiệu Vân An còn thấy rùng mình khi nghĩ đến, đây đúng là một tổ hợp khủng bố. Thiệu Vân An hoàn toàn không hiếu kỳ Tưởng Mạt Hi làm gì ở tư vụ phường, hắn chỉ mong tiểu tử này đừng trở thành phần tử khủng bố.

Không muốn rời giường, mấy ngày nay không hiểu sao luôn thấy mệt mỏi, chẳng lẽ nguyên nhân là vì Tỉnh ca không ở bên cạnh? Lúc trước bận rộn hơn thế này hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, dù sao cũng có linh tuyền, là pháp khí khôi phục thể lực. Nhưng dường như hai ngày nay linh tuyền không còn tác dụng, cứ luôn buồn ngủ. Có lẽ thật sự bởi vì Tỉnh ca không có bên cạnh.

Bất quá, dù Vương Thạch Tỉnh không ở bên cạnh, nhưng hai người vẫn luôn thư từ qua lại. Hầu phủ biệt viện thường xuyên vận chuyển nước lên kinh thành, nên thư từ đương nhiên không thể thiếu. Từ đường Trung vương thị đã xây dựng xong. Vương Thạch Tỉnh hiện giờ đang cùng với Quách Tử Du nhưỡng rượu, có cả Tưởng Khang Ninh hỗ trợ. Thiệu Vân An hồi kinh mang theo hai thuyền dương nãi tử, ngày hôm sau, hắn tăng ca làm thêm dương nãi tửu ở tửu phường mà quân hậu chuẩn bị cho hắn, nhân tiện tranh thủ đổi rượu ở trong không gian với rượu dành cho nhà đấu giá. Chỉ có hắn mới biết rõ ủ được bao nhiêu thùng dương nãi tửu. An công công chỉ phụ trách số lượng cuối cùng.

Thiệu Vân An giao cho Quách Tử Mục một bản công thức ủ dương nãi tửu. Dương nãi tửu trong tiệm ăn tại gia của Quách Tử Mục đều do chính tay Quách Tử Mục làm. Lại nói tiếp, tiệm ăn tại gia của Quách Tử Mục đã nổi tới mức khiến Thiệu Vân An giật mình. Tất nhiên, vị vương chính quân tương lai này không thể tự mình xuống bếp. Mộ Dung thế tử tìm cho y một đầu bếp đáng tin cậy, Quách Tử Mục chỉ cần hướng dẫn kỹ thuật là được. Thiệu Vân An ở vương phủ đã nếm thử các món ăn do Quách Tử Mục tự phát minh, không khỏi giơ đầu ngón tay cái.

Tiệm ăn tại gia chỉ nhận đặt mười bàn mỗi ngày và phải đặt chỗ trước. Mỗi bàn ăn tối thiểu ba mươi lượng bạc. Nếu đồ ăn cao cấp thì số lượng tiêu phí sẽ cao hơn chút, mức cao nhất có thể lên tới một trăm lượng bạc. Giá này do Thiệu Vân An định ra, lúc thấy giá này Quách Tử Mục hoàn toàn ngốc, có ai dám bỏ giá này ra ăn sao? Sự thật chứng minh, không có nhiều, chỉ có càng nhiều hơn. Hiện tại thương nhân ngoại quốc, các thế lực khắp nơi đều hướng về kinh thành. Quách Tử Mục là ai, y là người xuất thân từ Trung Dũng hầu phủ, là chính quân của La Vinh Vương. Y mở tiệm ăn tại gia, cho dù không ngon nhưng chắc chắn sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc, còn chưa kể phẩm chất thức ăn nơi này, ngay cả Vân Long các, tửu lầu lớn nhất kinh thành cũng thua kém. Nhưng muốn ăn ở đây chỉ cần có tiền là chưa đủ, không có thân phận địa vị, ngươi định trước là không đặt được bàn. Thiệu Vân An nhớ tới bộ dáng ngớ ngẩn của Quách Tử Mục sau khi nhìn thấy lợi nhuận tháng thứ nhất, mỗi lần nhớ tới lại không ngừng cười to.

Hôm nay phải tới chỗ Quách tiểu ca thử đồ ngọt, Thiệu Vân An đã sớm nhận ra Quách Tử Mục kiêng kỵ tiến cung, cũng nhận ra quân hậu đồng dạng kiêng kỵ. Ở trong lòng lắc đầu, Thiệu Vân An vốn muốn tiếp tục ngủ nướng đành xốc chăn, gian nan chồm dậy. Thật là lạ, tại sao lại mệt mỏi như vậy, không đúng a. Tuy rằng quân hậu sau khi mang thai rất kén ăn, nhưng đối với hắn mà nói không khó hầu hạ. Hơn nữa không chỉ có hắn nấu ăn, còn bao gồm ngự trù nữa mà, không nên mệt mỏi mới đúng.

Đánh mấy cái ngáp liên tục, Thiệu Vân An vặn vặn cái eo bủn rủn, xem chừng là thiếu vận động đây mà. "Đời trước" hắn thường xuyên tới phòng tập, "đời này"... Hình như từ lúc xuyên qua tới nay hắn chưa bao giờ tập thể dục! "Vương Thiệu chính quân, ngài dậy chưa?"

Giọng nói của cung nữ từ bên ngoài truyền đến, động tác Thiệu Vân An dừng lại. "Dậy rồi." Hổ ca vốn đang nằm sấp, đứng lên duỗi cái eo lười biếng. Nó thời thời khắc khắc ở bên cạnh bảo vệ Thiệu Vân An.

Bốn vị cung nữ đồng thời bước vào, đều là người do quân hậu phái tới hầu hạ. Tuy nhiên, mỗi lần bước qua người Hổ ca, các nàng vẫn cứng đơ người. Hổ ca nhảy lên ghế dài, nằm xuống. Thiệu Vân An không quen người khác hầu hạ, tuy nhà hắn có tiền, nhưng bên người đúng là không có người phục vụ. Bất quá thân phận hiện giờ của hắn đã khác, đây là hoàng cung, phải có lễ nghi, trong tướng quân phủ cũng có người hầu hạ. Đây là quy tắc của tầng lớp quý tộc trong xã hội phong kiến, Thiệu Vân An chỉ có thể tuân theo.

Rửa mặt, đánh răng, một cung nữ chải đầu, còn hai cung nữ mặc y phục cho hắn, Thiệu Vân An ở trong lòng phỉ nhổ bản thân hư hỏng quá nhanh. Quân hậu sợ hắn mệt nên không quá nghiêm khắc. Nếu thực nghiêm khắc, hắn phải dậy từ sáng sớm. Bất quá, quân hậu quen ăn cháo vào buổi sớm, miễn là đồ ăn kèm ngon miệng là được. Ngự trù đã học rất nhiều cách làm đồ ăn sáng từ chỗ Thiệu Vân An, cơ bản có thể phù hợp với yêu cầu của quân hậu.

Thiệu Vân An ở trong phòng dùng cơm sáng trước khi đi vấn an quân hậu. Hôm nay hắn muốn xuất cung, hôm qua đã nói với quân hậu. Nhưng mà trước khi xuất cung, hắn phải chuẩn bị xong ngọ thiện cho quân hậu. Phản ứng mang thai của quân hậu không nghiêm trọng, chỉ đặc biệt kén ăn. Thiệu Vân An không thể không suy đoán, tiểu thái tử tương lai có lẽ là một tên cật hóa. Về phần cái thai này có phải nữ nhi hay không, tất cả mọi người đều không muốn suy đoán, kể cả Thiệu Vân An. Không phải Thiệu Vân An thích nam hài nhi hơn nữ hài nhi, nhưng cái thai này của quân hậu tốt nhất nên là nam hài.

"Vân An, mấy ngài nay nghỉ ngơi đi, nhìn ngươi có vẻ mệt mỏi."

Vừa tiến vào Cẩm Hoa cung, Thiệu Vân An đã nghe thấy quân hậu quan tâm dò hỏi. Hổ ca nằm sấp ở cái góc thường ngày, trông bộ dáng như không bao giờ tỉnh lại. Quân hậu không hề sợ Hổ ca. Nếu không phải Hổ ca không muốn, quân hậu còn muốn chạm vào nó. Vĩnh Minh Đế muốn quân hậu chuyên tâm an thai, nhưng quân hậu không phải kiểu người thích nhàn rỗi, cũng đã quen với việc chia sẻ gánh nặng với Vĩnh Minh Đế. Hơn nữa, hậu cung hiện tại không có ai, nếu buông tay, hậu cung của Vĩnh Minh Đế nhất định sẽ rối loạn.

Thiệu Vân An cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ, nói. "Không đâu, chắc là do trời nóng quá, muốn ngủ nướng. Có câu, mùa xuân ngủ mê, mùa thu thiếu ngủ, mùa hè ngủ gà ngủ gật, mùa đông tháng ba không dậy nổi."

Quân hậu cảm thấy thích thú, ngay cả Trác Kim cũng cười thành tiếng.

Quân hậu. "Ngươi một năm không ngủ."

"Là vì trong cung an tĩnh, rất thích hợp để ngủ."

Thiệu Vân An không khỏi ngáp một cái, quân hậu vỗ vỗ chỗ bên cạnh hắn. "Ăn cơm xong rồi sao?"

"Ăn xong rồi."

Thiệu Vân An ngồi xuống bên cạnh quân hậu. Trác Kim bưng trà. Thiệu Vân An uống hai ngụm, cảm thấy tỉnh táo hơn.

"Vân An, tổ yến mà ngươi nhắc tới, phía bên An trạch đã có tin tức. Nghe nói bộ lạc Đại Sơn có rất nhiều động én, còn không nhỏ, bọn họ đã phái người trở về lấy tổ yến, đợi khi giao tới, ngươi nhìn thử xem có dùng được hay không."

"Bộ lạc Đại Sơn có rất nhiều động én ư?" Động tác uống trà của Thiệu Vân An đình trệ. Vừa mới ủ rượu xong, hắn thiếu chút nữa thì quên mất.

Vì Thiệu Vân An vội ủ rượu nên quân hậu không nói với hắn chuyện này. Trác Kim thâm thúy trả lời. "Tiểu nữ nhi của đầu lĩnh bộ lạc Đại Sơn tình cờ ở kinh thành, đối phương đã đến gặp An đại nhân. Chỉ là bộ lạc Đại Sơn không ăn tổ yến, cũng không mang theo hàng, cho nên mới phải phái người trở về lấy."

Thiệu Vân An gật đầu, trong lòng thầm nghĩ. "Tựa hồ như những người sau thời nhà Đường đã biết đến việc dùng tổ yến, mặc dù các bộ lạc trên cao nguyên vẫn không biết giá trị của thứ này."

Quân hậu hiếu kỳ. "Vân An, tổ yến này thực sự có lợi cho bổn quân với hài nhi sao?"

Thiệu Vân An đáp. "Nếu chất lượng tổ yến của bộ lạc Đại Sơn tốt thì thiên tuế có thể dùng quanh năm. Trong sách nói, tổ yến là thành phẩm bổ dưỡng, dù dùng làm món ăn cho hài tử cũng không có tác dụng phụ. Nhưng không phải tổ yến nào cũng có thể ăn được, nên ta mới nói là phải xem trước."

Quân hậu kinh ngạc. "Tốt như vậy?"

"Là rất tốt. Nếu như có thể ăn, lúc đó chúng ta cùng ăn, đều là thứ tốt."

"Vậy được rồi."

Quách Tốn nhíu mày. "Cái tổ chim làm từ nhánh cây sao có thể ăn a?"

Thiệu Vân An theo bản năng trả lời. "Có vài loại chim én đặc biệt làm tổ chủ yếu bằng nước miếng."

Lần này sắc mặt quân hậu thay đổi, nôn hai lần, Quách Tốn hô to. "Nước miếng chim én sao mà ăn được!"

Thiệu Vân An vội vàng xoa ngực cho quân hậu, nói. "Đợi ta làm ra sẽ rõ, ta giải thích không được. Tiểu thúc, đừng có nghĩ tới nước miếng nữa, hôm nay ta làm cho ngài món súp gà hầm hoa keo. Đã ngâm từ hôm qua rồi, ta tới ngự thiện phòng nhìn xem."

Thiệu Vân An rời đi, quân hậu vẫn chưa hết cảm giác kinh tởm. Cái tổ yến gì đó hắn sẽ không ăn, cứ nghĩ tới lại thấy ghê tởm. Thiệu Vân An chuồn sớm không khỏi cười khổ. Nước miếng chim én thì tính cái gì, còn có món gọi là đu đủ hầm tuyết giáp dùng ống dẫn trứng của nhái tuyết để chế biến kìa. Nếu biết Thiệu Vân An có ý định tìm ống dẫn trứng của nhái tuyết cho mình ăn, quân hậu nhất định sẽ nôn mửa.

Sau khi bị nước miếng chim én làm cho ghê tởm phải nôn mửa nửa ngày, quân hậu uống súp gà hoa keo. Hoa keo được Thiệu Vân An chế biến không có bất cứ mùi tanh nào khiến quân hậu ăn đặc biệt ngon miệng. Bất quá, trước khi ăn, quân hậu vặn hỏi hoa keo là cái gì, đừng lại liên quan tới cái gì mà nước miếng chim én. Biết đây là bong bóng một loại cá lớn ngoài biển, quân hậu mới trấn tĩnh.

Thiệu Vân An cũng mang cho Quách Tử Mục một ít, còn mang thêm một hộp hoa keo chưa xử lý. Thứ này khẳng định lại đưa vào danh mục thực đơn tiệm ăn tại gia.

Trạng thái tinh thần hiện tại của Quách Tử Mục chỉ có thể mô tả bằng hai từ "hoảng hốt." Từ hoảng hốt này không ám chỉ y, mà là tất cả những ai nhìn thấy y. Mỗi ngày bị tình yêu nuôi dưỡng, lại có sự nghiệp chính mình, vốn dĩ là kinh thành tuyệt sắc giai nhân, nay lại càng mỹ lệ tới mức ai nhìn thấy cũng sẽ hoảng hốt - hoàn toàn bị mê hoặc - thế cho nên La Vinh Vương phải năn nỉ Quách Tử Mục đeo mặt nạ khi ra cửa, quả thực là nguy hiểm quá mà.

Quách Tử Mục ở tiệm ăn tại gia, Thiệu Vân An trực tiếp qua tìm, đi cùng hắn còn có hai mươi thiếp thân thị vệ cộng với Hổ ca. Hắn vừa rời hoàng cung, kinh thành phải nói là không nhỏ, nhưng một mình Hổ ca thôi đã đủ để khiến toàn kinh thành chú ý. Thiệu Vân An bước vào tiệm ăn tại gia không bao lâu, mấy nhóm người và ngựa lũ lượt kéo tới tiệm ăn. Chính quân vẫn luôn ở tại hoàng cung đã xuất cung a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện