Ngọc Tiểu Tiểu vui vẻ hôn tiếp, làm cho Cố Tinh Lãng từ khi ra đời đến nay còn chưa sờ qua tay cô nương nào, đỏ mặt.
"Nàng..." Mặt Cố Tinh Lãng đỏ lên, rốt cuộc trên mặt Ngọc Tiểu Tiểu cũng lộ ra nụ cười, thiếu niên ngượng ngùng như vậy, nàng chưa từng thấy qua ai.
Thấy người cười, còn là nụ cười tuyệt sắc như vậy, Cố Tinh Lãng thấy Ngọc Tiểu Tiểu cười, mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói: "Phòng...Trong phòng có chút nóng."
Không chắp nhặt với thiếu niên ngượng ngùng, vì vậy Ngọc Tiểu Tiểu nói với Cố Tinh Lãng: "Ta đi tìm mấy cây đao tới, tìm thêm một chút thuốc tiêu viêm, chàng chờ ta một chút, tối hôm nay ta sẽ phẫu thuật trị thương cho chàng."
Cố Tinh Lãng hỏi: "Nàng muốn tìm đao gì?"
"Đao nhỏ, hẹp mảnh." Ngọc Tiểu Tiểu hoa tay múa chân miêu tả hình dạng đao giải phẫu cho Cố Tinh Lãng, nói: "Ta sẽ kêu Vương ma ma đi hỏi mấy đại phu. Sẽ đau, chàng có sợ không?"
Cảm giác đau đớn khi bị kéo đứt gân chân đã trải qua, còn sợ đau đớn gì nữa? Cố Tĩnh Lãng lắc đầu, nói: "Ta không sợ." Tình cảnh xấu nhất thì chính cả đời này chàng không đứng lên được, không thể đi bộ, đã sớm bị các đại phu "kết án", Cố Tinh Lãng thấy mình hoàn toàn có thể chấp nhận được.
"Ta nhất định sẽ trị khỏi cho chàng." Ngọc Tiểu Tiểu ba một tiếng, lại thơm một cái vào mặt Cố Tinh Lãng, đứng dậy chạy ra khỏi tân phòng. (@Sao Nuy cảm thấy Tiểu Tỷ thích ăn đậu hủ của Lãng ca nha!!!)
Cố Tinh Lãng sờ vào khuôn mặt bị Ngọc Tiểu Tiểu hôn, khóe miệng giương lên, nở nụ cười, có phải là Công chúa Điện hạ thích chàng không, có phải hay không? ****
Lúc này Vương ma ma đứng trong hành lang, nhìn người đứng trước chân mình, Thanh Ngọc như cành liễu trong gió. Cố đại công tử đã đem chuyện của Thanh Ngọc đường hoàng nói qua cho Vương ma ma biết. Vào lúc này, trong lòng Vương ma ma vô cùng bực bội, trước sống chết, nha hoàn này tự thân tiến cử muốn lưu hậu cho Cố Tam thiếu gia, đây là nghĩa nữ, đánh không được, chửi cũng không được, vậy Công chúa mình làm sao đây?
Ngọc Tiểu Tiểu ra khỏi tân phòng, nhìn Vương ma ma một chút, rồi nhìn Thanh Ngọc một chút, nói: "Sao hai người lại đứng ở đây?"
Thanh Ngọc vừa thấy Ngọc Tiểu Tiểu, trên mặt lập tức đổi thành vẻ mặt hoảng sợ.
Vương ma ma thấy Công chúa mình, tâm đau. Mới vừa ngồi kiệu hoa vào cửa Cố gia, chuyện gì cũng chưa làm, trước xuất đầu lộ diện đánh nhau một trận, đem một danh hiền lương thục đức đánh bay sạch sẽ, bây giờ còn chưa động phòng, tiểu thiếp đã ở một bên chờ nhập thất, Vương ma ma lớn tuổi chua xót rơi lệ, sao Công chúa mình mệnh khổ như vậy chứ?
Ngọc Tiểu Tiểu thấy Vương ma ma và Thanh Ngọc không trả lời mình, thì nói với Vương ma ma: "Ma ma, bà đi tìm mấy đại phu tới đây."
Vương ma ma hỏi: "Công chúa Điện hạ vẫn muốn tìm đại phu trị chân của phò mã gia sao?"
Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, nàng cũng phải đi lấy thuốc tiêu viêm á, cũng không biết thế giới này có kháng sinh không.
Vương ma ma muốn nói cái gì, đột nhiên liếc thấy lỗ tai dựng đứng nghe lén một bên của Thanh Ngọc, tức giận nói: "Ngươi còn đứng ở đây làm gì? Lui ra."
Lúc này Thanh Ngọc mới ủy khuất lui xuống.
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ma ma, sao ta thấy nàng ta rất sợ ta?"
Vương ma ma nói: "Không có chuyện này, Công chúa, mọi chuyện đều có ma ma ở đây." Tiểu thiếp gì chứ, chờ Công chúa mình qua đêm động phòng hoa chúc rồi nói, cả đời một nữ nhân có mấy đêm động phòng hoa chúc? Phải thật vui vẻ mới được.
Ngọc Tiểu Tiểu thật sự không có đi hỏi chuyện Thanh Ngọc, nói với Vương ma ma: "Đi tìm mấy đại phu tới, ta muốn làm giải phẫu cho Cố Tinh Lãng."
Vương ma ma nghi hoặc: "Giải phẫu là cái gì?"
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Giải phẫu chính là, nói thế nào đây, giống như ta có thể trị thương cho y vậy."
Vương ma ma lảo đảo một cái, sau khi Công chúa Điện hạ ốm một trận, chẳng những thành cao thủ võ lâm, còn thành một thần y hả?
"Công chúa, ngài rốt cuộc là thế nào?" Lúc này Vương ma ma cũng không nhịn được, hỏi Ngọc Tiểu Tiểu một vấn đề.
Ngọc Tiểu Tiểu không biết phải nói thế nào, lại không biết nói dối, chỉ có thể im miệng.
Vương ma ma quan sát đứa nhỏ mình một tay nuôi lớn từ trên xuống dưới, nói: "Ngài là Công chúa Linh Lung đi?"
"Là ta." Ngọc Tiểu Tiểu vội vàng gật đầu, ma ma mập mạp này thật sự quan tâm mình, Ngọc Tiểu Tiểu thật lòng không muốn Vương ma ma khổ sở.
Có một số việc nghĩ không ra, Vương ma ma theo thói quen sẽ không nghĩ nữa, lần này Vương ma ma cũng vậy, dù sao có chết bà cũng không tin, Công chúa mình biến thành quái vật, lau mặt một cái, Vương ma ma nói: "Công chúa thật sự có thể chữa khỏi hai chân của phò mã gia sao?"
Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu: "Đại khái có thể."
"Nô tỳ đi tìm đại phu tới." Vương ma ma vừa nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Lúc này trên dưới Cố gia, có người bộn rộn tiệc cưới, có người dọn dẹp phòng, không ai phát hiện Vương ma ma đã rời phủ.
****
Lúc này Lão phu nhân ngồi trong phòng mình, nghe Thanh Ngọc nói chuyện chén thuốc và Ngọc Tiểu Tiểu, không tin hỏi: "Nàng tức giận ngươi, liền lấy chén thuốc của Tam thiếu gia hất vào mặt ngươi?"
Thanh Ngọc nhỏ giọng nói: "Công chúa Điện hạ cũng không phải cố ý, chắc là nô tỳ đã nói phạm thứ gì, làm cho Công chúa Điện hạ sinh khí, chính là lúc đó Tam thiếu gia còn chưa uống thuốc, nô tỳ thật sự rất lo lắng."
Một bà tử đứng bên cạnh lão phu nhân lập tức nói: "Nhanh đi phòng bếp, nấu thêm một chén thuốc cho Tam thiếu gia."
Âm thanh nức nở Thanh Ngọc vang lên: "Lão phu nhân, nô tỳ vẫn nên trở về phục vụ ngài đi, Công chúa Điện hạ, không muốn thấy nô tỳ."
"Ngươi đi xuống trước đi." Sắc mặt lão phu nhân không tốt, nhìn Thanh Ngọc phất phất tay.
Thanh Ngọc khom người lui ra ngoài, nàng tự biết, lúc này không thể trông cậy lão phu nhân ra mắt giúp nàng, chỉ cần làm lão phu nhân và Công chúa xảy ra rạn nứt, thì Thanh Ngọc coi như đã thỏa mãn rồi, những chuyện kia có thể làm từng bước cũng được.
"Sao lúc này muội lại chạy tới tố cáo?" Bên ngoài phòng ngủ, đại nha hoàn Thanh Hà thấy ánh mắt đỏ hoe của Thanh Ngọc, nhỏ giọng nói: "Muội không muốn sống nữa sao?"
Thanh Ngọc xoa xoa mắt, nói: "Ta chỉ nói thật thôi."
"Muội nghĩ ai có thể đánh được Công chúa Điện hạ sao?" Thanh Hà tốt bụng nói với tỷ muội mình.
Thanh Ngọc cũng không sợ, nói: "Ta không có sai, Công chúa cũng muốn đánh ta hả?"
Thanh Hà vội la lên: "Muội là nô, Công chúa Điện hạ chính là đánh chết muội, chẳng lẽ sẽ có người vì muội nói chuyện sao?"
"Ta đi phòng bếp xem thuốc Tam thiếu gia sắc xong chưa." Thanh Ngọc vòng qua người Thanh Hà, đáng đời vị tỷ tỷ này cả đời chỉ có thể làm nô tỳ, cuối cùng bị lão phu nhân chỉ cho một gã sai vặt, cứ như vậy sống hết cả đời. Công chúa Hoàng gia là tôn quý, nhưng cũng không thể gánh một danh tiếng ghen tỵ đi? Từ xưa đến nay thê không bằng thiếp, chỉ cần nữ chủ nhân trong nhà vẫn là lão phu nhân, nàng ta cũng không đáng sợ. (@Ai yêu, đúng là lão phu nhân là nữ chủ nhân nhà này, nhưng gia chủ vẫn là lão gia tử nha, lão gia tử là lớn nhất đấy, Thanh Ngọc ngươi quá ngốc đi! *khinh bỉ* - Nuy)
Lão phu nhân vẫn ngồi trong phòng ngủ, tay vỗ mạnh lên bàn trà, nổi giận với một nô tỳ, hất đổ chén thuốc của cháu trai bà sao? Người Hoàng gia á! Lúc này lão phu nhân lại có chút sinh khí lên Ngọc Tiểu Tiểu, tại sao tính khí lại lớn như vậy? Phu quân là trời, vị Công chúa Hoàng gia này có biết đạo lý này không hả?
Lúc này Cố Thần chấp tay sau lưng, đi vào phòng ngủ, liếc mắt thấy dáng vẻ của lão thê mình, nói: "Bà thế nào nữa đây?"
"Nàng..." Mặt Cố Tinh Lãng đỏ lên, rốt cuộc trên mặt Ngọc Tiểu Tiểu cũng lộ ra nụ cười, thiếu niên ngượng ngùng như vậy, nàng chưa từng thấy qua ai.
Thấy người cười, còn là nụ cười tuyệt sắc như vậy, Cố Tinh Lãng thấy Ngọc Tiểu Tiểu cười, mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói: "Phòng...Trong phòng có chút nóng."
Không chắp nhặt với thiếu niên ngượng ngùng, vì vậy Ngọc Tiểu Tiểu nói với Cố Tinh Lãng: "Ta đi tìm mấy cây đao tới, tìm thêm một chút thuốc tiêu viêm, chàng chờ ta một chút, tối hôm nay ta sẽ phẫu thuật trị thương cho chàng."
Cố Tinh Lãng hỏi: "Nàng muốn tìm đao gì?"
"Đao nhỏ, hẹp mảnh." Ngọc Tiểu Tiểu hoa tay múa chân miêu tả hình dạng đao giải phẫu cho Cố Tinh Lãng, nói: "Ta sẽ kêu Vương ma ma đi hỏi mấy đại phu. Sẽ đau, chàng có sợ không?"
Cảm giác đau đớn khi bị kéo đứt gân chân đã trải qua, còn sợ đau đớn gì nữa? Cố Tĩnh Lãng lắc đầu, nói: "Ta không sợ." Tình cảnh xấu nhất thì chính cả đời này chàng không đứng lên được, không thể đi bộ, đã sớm bị các đại phu "kết án", Cố Tinh Lãng thấy mình hoàn toàn có thể chấp nhận được.
"Ta nhất định sẽ trị khỏi cho chàng." Ngọc Tiểu Tiểu ba một tiếng, lại thơm một cái vào mặt Cố Tinh Lãng, đứng dậy chạy ra khỏi tân phòng. (@Sao Nuy cảm thấy Tiểu Tỷ thích ăn đậu hủ của Lãng ca nha!!!)
Cố Tinh Lãng sờ vào khuôn mặt bị Ngọc Tiểu Tiểu hôn, khóe miệng giương lên, nở nụ cười, có phải là Công chúa Điện hạ thích chàng không, có phải hay không? ****
Lúc này Vương ma ma đứng trong hành lang, nhìn người đứng trước chân mình, Thanh Ngọc như cành liễu trong gió. Cố đại công tử đã đem chuyện của Thanh Ngọc đường hoàng nói qua cho Vương ma ma biết. Vào lúc này, trong lòng Vương ma ma vô cùng bực bội, trước sống chết, nha hoàn này tự thân tiến cử muốn lưu hậu cho Cố Tam thiếu gia, đây là nghĩa nữ, đánh không được, chửi cũng không được, vậy Công chúa mình làm sao đây?
Ngọc Tiểu Tiểu ra khỏi tân phòng, nhìn Vương ma ma một chút, rồi nhìn Thanh Ngọc một chút, nói: "Sao hai người lại đứng ở đây?"
Thanh Ngọc vừa thấy Ngọc Tiểu Tiểu, trên mặt lập tức đổi thành vẻ mặt hoảng sợ.
Vương ma ma thấy Công chúa mình, tâm đau. Mới vừa ngồi kiệu hoa vào cửa Cố gia, chuyện gì cũng chưa làm, trước xuất đầu lộ diện đánh nhau một trận, đem một danh hiền lương thục đức đánh bay sạch sẽ, bây giờ còn chưa động phòng, tiểu thiếp đã ở một bên chờ nhập thất, Vương ma ma lớn tuổi chua xót rơi lệ, sao Công chúa mình mệnh khổ như vậy chứ?
Ngọc Tiểu Tiểu thấy Vương ma ma và Thanh Ngọc không trả lời mình, thì nói với Vương ma ma: "Ma ma, bà đi tìm mấy đại phu tới đây."
Vương ma ma hỏi: "Công chúa Điện hạ vẫn muốn tìm đại phu trị chân của phò mã gia sao?"
Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, nàng cũng phải đi lấy thuốc tiêu viêm á, cũng không biết thế giới này có kháng sinh không.
Vương ma ma muốn nói cái gì, đột nhiên liếc thấy lỗ tai dựng đứng nghe lén một bên của Thanh Ngọc, tức giận nói: "Ngươi còn đứng ở đây làm gì? Lui ra."
Lúc này Thanh Ngọc mới ủy khuất lui xuống.
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Ma ma, sao ta thấy nàng ta rất sợ ta?"
Vương ma ma nói: "Không có chuyện này, Công chúa, mọi chuyện đều có ma ma ở đây." Tiểu thiếp gì chứ, chờ Công chúa mình qua đêm động phòng hoa chúc rồi nói, cả đời một nữ nhân có mấy đêm động phòng hoa chúc? Phải thật vui vẻ mới được.
Ngọc Tiểu Tiểu thật sự không có đi hỏi chuyện Thanh Ngọc, nói với Vương ma ma: "Đi tìm mấy đại phu tới, ta muốn làm giải phẫu cho Cố Tinh Lãng."
Vương ma ma nghi hoặc: "Giải phẫu là cái gì?"
Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Giải phẫu chính là, nói thế nào đây, giống như ta có thể trị thương cho y vậy."
Vương ma ma lảo đảo một cái, sau khi Công chúa Điện hạ ốm một trận, chẳng những thành cao thủ võ lâm, còn thành một thần y hả?
"Công chúa, ngài rốt cuộc là thế nào?" Lúc này Vương ma ma cũng không nhịn được, hỏi Ngọc Tiểu Tiểu một vấn đề.
Ngọc Tiểu Tiểu không biết phải nói thế nào, lại không biết nói dối, chỉ có thể im miệng.
Vương ma ma quan sát đứa nhỏ mình một tay nuôi lớn từ trên xuống dưới, nói: "Ngài là Công chúa Linh Lung đi?"
"Là ta." Ngọc Tiểu Tiểu vội vàng gật đầu, ma ma mập mạp này thật sự quan tâm mình, Ngọc Tiểu Tiểu thật lòng không muốn Vương ma ma khổ sở.
Có một số việc nghĩ không ra, Vương ma ma theo thói quen sẽ không nghĩ nữa, lần này Vương ma ma cũng vậy, dù sao có chết bà cũng không tin, Công chúa mình biến thành quái vật, lau mặt một cái, Vương ma ma nói: "Công chúa thật sự có thể chữa khỏi hai chân của phò mã gia sao?"
Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu: "Đại khái có thể."
"Nô tỳ đi tìm đại phu tới." Vương ma ma vừa nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Lúc này trên dưới Cố gia, có người bộn rộn tiệc cưới, có người dọn dẹp phòng, không ai phát hiện Vương ma ma đã rời phủ.
****
Lúc này Lão phu nhân ngồi trong phòng mình, nghe Thanh Ngọc nói chuyện chén thuốc và Ngọc Tiểu Tiểu, không tin hỏi: "Nàng tức giận ngươi, liền lấy chén thuốc của Tam thiếu gia hất vào mặt ngươi?"
Thanh Ngọc nhỏ giọng nói: "Công chúa Điện hạ cũng không phải cố ý, chắc là nô tỳ đã nói phạm thứ gì, làm cho Công chúa Điện hạ sinh khí, chính là lúc đó Tam thiếu gia còn chưa uống thuốc, nô tỳ thật sự rất lo lắng."
Một bà tử đứng bên cạnh lão phu nhân lập tức nói: "Nhanh đi phòng bếp, nấu thêm một chén thuốc cho Tam thiếu gia."
Âm thanh nức nở Thanh Ngọc vang lên: "Lão phu nhân, nô tỳ vẫn nên trở về phục vụ ngài đi, Công chúa Điện hạ, không muốn thấy nô tỳ."
"Ngươi đi xuống trước đi." Sắc mặt lão phu nhân không tốt, nhìn Thanh Ngọc phất phất tay.
Thanh Ngọc khom người lui ra ngoài, nàng tự biết, lúc này không thể trông cậy lão phu nhân ra mắt giúp nàng, chỉ cần làm lão phu nhân và Công chúa xảy ra rạn nứt, thì Thanh Ngọc coi như đã thỏa mãn rồi, những chuyện kia có thể làm từng bước cũng được.
"Sao lúc này muội lại chạy tới tố cáo?" Bên ngoài phòng ngủ, đại nha hoàn Thanh Hà thấy ánh mắt đỏ hoe của Thanh Ngọc, nhỏ giọng nói: "Muội không muốn sống nữa sao?"
Thanh Ngọc xoa xoa mắt, nói: "Ta chỉ nói thật thôi."
"Muội nghĩ ai có thể đánh được Công chúa Điện hạ sao?" Thanh Hà tốt bụng nói với tỷ muội mình.
Thanh Ngọc cũng không sợ, nói: "Ta không có sai, Công chúa cũng muốn đánh ta hả?"
Thanh Hà vội la lên: "Muội là nô, Công chúa Điện hạ chính là đánh chết muội, chẳng lẽ sẽ có người vì muội nói chuyện sao?"
"Ta đi phòng bếp xem thuốc Tam thiếu gia sắc xong chưa." Thanh Ngọc vòng qua người Thanh Hà, đáng đời vị tỷ tỷ này cả đời chỉ có thể làm nô tỳ, cuối cùng bị lão phu nhân chỉ cho một gã sai vặt, cứ như vậy sống hết cả đời. Công chúa Hoàng gia là tôn quý, nhưng cũng không thể gánh một danh tiếng ghen tỵ đi? Từ xưa đến nay thê không bằng thiếp, chỉ cần nữ chủ nhân trong nhà vẫn là lão phu nhân, nàng ta cũng không đáng sợ. (@Ai yêu, đúng là lão phu nhân là nữ chủ nhân nhà này, nhưng gia chủ vẫn là lão gia tử nha, lão gia tử là lớn nhất đấy, Thanh Ngọc ngươi quá ngốc đi! *khinh bỉ* - Nuy)
Lão phu nhân vẫn ngồi trong phòng ngủ, tay vỗ mạnh lên bàn trà, nổi giận với một nô tỳ, hất đổ chén thuốc của cháu trai bà sao? Người Hoàng gia á! Lúc này lão phu nhân lại có chút sinh khí lên Ngọc Tiểu Tiểu, tại sao tính khí lại lớn như vậy? Phu quân là trời, vị Công chúa Hoàng gia này có biết đạo lý này không hả?
Lúc này Cố Thần chấp tay sau lưng, đi vào phòng ngủ, liếc mắt thấy dáng vẻ của lão thê mình, nói: "Bà thế nào nữa đây?"
Danh sách chương