Chuyển ngữ: Nuy Ham
Tiểu Trang nghe đại hán châm chọc, sắc mặt lập tức thay đổi, đứng dậy muốn tính sổ với đại hán này.
Tay Cố Tinh Lãng nhấn Tiểu Trang xuống, lắc đầu.
Tiểu Trang thấy Cố Tinh Lãng muốn nhẫn nhịn, không khỏi vội la lên: "Phò mã gia!"
"Bây giờ không phải lúc gây thêm chuyện!" Cố Tinh Lãng nói một câu với Tiểu Trang.
"Ta...."
"Phò mã gia nói rất đúng." Tiểu Vệ trợn mắt với Tiểu Trang, thấp giọng nói: "Ngươi là sợ đám người Triệu gia không tìm được lỗi của Công chúa và phò mã gia sao? Ngươi còn ngại bây giờ Công chúa có quá ít chuyện phiền lòng đi?"
Tiểu Trang không lên tiếng.
"Nếu ta là Cố Tinh Lãng, khi còn ở trong thiên lao, ta đã đụng đầu vào tường, lấy cái chết để thể hiện tinh thần bất khuất." Cố tam thiếu bên này không muốn gây chuyện, không có nghĩa là đại hán bên bàn kia im miệng, tráng hán râu ria rậm rạp vỗ bàn nói: "Dựa vào nữ nhân mà sống coi là chuyện gì xảy ra? Con bà nó, ta không ưa cái loại túng đản này, ta...."
Tiểu Trang nghe tráng hán nước miếng tung bay mắng to Cố Tinh Lãng, hiện tại không nhịn được cơn tức nữa, vỗ một cái mạnh lên bàn.
Tráng hán râu ria rậm rạp hăng say nói, nghe bên cạnh có người vỗ bàn, nhìn sang bàn của Cố Tinh Lãng, nói: "Ngươi là Cố Tinh Lãng hả?"
Tiểu Trang hung ác trừng tráng hán này, nói: "Câm miệng!"
"Ai yêu." Tráng hán nói: "Ngươi thật sự là phò mã gia sao? Chân này của ngươi nhìn rất tốt, không có què nha."
Lúc này Tiểu Vệ thật lòng vì Cố Tinh Lãng cảm thấy không đáng, con rể hoàng gia bị người ta mỉa mai như vậy, đoán chừng Cố phò mã là người thứ nhất đi.
Cố Tinh Lãng cúi đầu, chậm rãi ăn hoành thánh, người bên cạnh không thấy được sắc mặt của vị Cố tam thiếu gia lúc này.
Tráng hán nhìn Tiểu Trang nói: "Ánh mắt phò mã gia trừng lớn như vậy làm gì? Đây là muốn động thủ sao?"
Tiểu Trang vỗ bàn đứng lên.
"Tiểu Trang ngươi là sao vậy?" Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu cầm cái tô không đi tới, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Trang muốn ẩu đả đánh người, mở miệng hỏi.
Tiểu Vệ thấy Ngọc Tiểu Tiểu trở về, trực giác nói không tốt, muốn ngăn Tiểu Trang lại, chỉ tiếc là không ngăn kịp, Tiểu Trang trực tiếp nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Chủ tử, bọn họ mắng chửi người!"
Ngọc Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn bốn đại hán, nói: "Bọn họ mắng người nào?"
Tiểu Trang chạy tới trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói: "Bọn họ mắng phò mã gia."
Lúc này Cố Tinh Lãng ngẩng đầu lên nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Ăn no rồi sao? Ăn no rồi thì chúng ta trở về thôi."
"Thì ra là mặt hàng dựa vào nữ nhân." Tráng hán râu ria rậm rạp thấy Tiểu Trang chạy tới bên người Ngọc Tiểu Tiểu, hơi khom lưng nói chuyện, cười lớn, nói: "Ta nói này, nam nhân trong kinh thành đều con mẹ nó là mặt hàng dựa vào nữ nhân sống qua ngày hả?"
Lông mày Ngọc Tiểu Tiểu nhướng lên nhìn Tiểu Trang.
Tiểu Trang nói: "Bọn họ mới vừa rồi chính là mắng phò mã gia như vậy!" Tiểu Trang đem mấy lời tráng hán râu ria rậm rạp mắng Cố Tinh Lãng, một chữ không thiếu, nói hết một lần nói Ngọc Tiểu Tiểu.
Lúc Tiểu Trang hồi báo tình huống cho Ngọc Tiểu Tiểu biết, thì Tiểu Vệ và Cố Tinh Lãng thấp giọng nói chuyện: "Phò mã gia, nhìn qua bốn người này không giống như quan viên, lại dám ở kinh thành nói như vậy, thân phận bốn người này thật khả nghi."
Cố Tinh Lãng nghe Tiểu Vệ nói, nhìn về phía bốn đại hán, đều là lưng hùm vai gấu, vừa nhìn chính là người có gân cốt luyện võ, mặc dù nhìn giống như dân chúng bình thường, nhưng lại có một cỗ thảo mãng khí, Cố Tinh Lãng nhìn kỹ, mơ hồ cảm giác được bốn người này nhìn có chút quen mắt.
"Nhìn không giống người tốt." Tiểu Vệ nói với Cố Tinh Lãng.
"Các ngươi là ai?" Lúc này Cố Tinh Lãng mở miệng hỏi tráng hán râu ria rậm rạp.
Tráng hán liếc nhìn hai chân quấn vải dày của Cố Tinh Lãng, rất khinh thường xuy một tiếng, mắt liếc Ngọc Tiểu Tiểu: "Tiểu nương tử đây là muốn ra mặt thay người nào?" Tráng hán chỉ Tiểu Vệ: "Là tiểu phế vật này, hay là...." Tráng hán lại chỉ Cố Tinh Lãng: "Hay là người tàn phế này?"
Tiểu Trang bạo phát, hôm nay không đánh chết tên khốn khiếp này, hắn sẽ có lỗi với bản thân mình!
Động tác của Ngọc Tiểu Tiểu còn nhanh hơn Tiểu Trang, ở lúc Tiểu Trang rút được nửa thanh đao bên hông, Ngọc Tiểu Tiểu đã đến trước mặt tráng hán, một tay bưng một tô canh hoành thánh trên bàn, cả thảy đổ hết lên đầu tráng hán.
"...."
Quần chúng xung quanh cùng nhau trầm mặc.
Canh hoành thánh nhà Vương bà làm rất ngon, lại uống rất tốt, nhưng là bị người ta đổ đầy mặt, đây không phải là vấn đề uống có ngon hay không, tráng hán hú lên một tiếng quái dị, từ trên ghế dài nhảy cẩng lên, canh hoành thánh có không ít hột tiêu, nước hột tiêu chảy vào mắt, làm cặp mắt tráng hán đỏ bừng, chảy nước mắt đầm đìa.
Quần chúng cùng nhau thở hốc vì kinh ngạc, tráng hán này đứng lên, cùng đứng chung một chỗ với Ngọc Tiểu Tiểu, thân hình hai vị này cũng chênh lệch quá lớn đi, đại hán một thước chín, còn Ngọc Tiểu Tiểu, ho khan một tiếng, bây giờ Công chúa Linh Lung còn chưa tới một thước sáu đâu.
"Lão tử không đánh nữ nhân." Tráng hán râu ria rậm rạp nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Gọi nam nhân của ngươi tới đây."
"Người kia nghĩ thật nhiều a?" Phía sau, Tiểu Vệ nói với Cố Tinh Lãng: "Trên đường nhiều người hắn không tìm, lại tìm ngay đến Công chúa?"
Tiểu Trang cũng không có bước lên trợ chiến, hắn đối với lực chiến đấu của Công chúa là một chút hoài nghi cũng không có.
Vào lúc này Cố Tinh Lãng không nói ra trong lòng mình có tư vị gì, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu muốn mở miệng nói chuyện, lại không biết hiện tại nên nói cái gì.
"Người nào mà không có lúc suy sụp chứ?" Ngọc Tiểu Tiểu tới trước mặt tráng hán, nói.
Tráng hán sửng sốt, không nghĩ tới sẽ gặp hung thần ác sát, ngay cả lão nương của mình còn không dám nhìn thẳng mình, Ngọc Tiểu Tiểu chẳng những không sợ, ngược lại còn dám đứng nói chuyện trước mặt mình.
Tráng hán cúi đầu nhìn Ngọc Tiểu Tiểu đang tóm lấy tay của mình, bàn tay bé nhỏ này còn chưa bằng nửa đấm lớn của hắn.
"Buông tay." Tráng hán nói: "Nam nhân nhà ngươi chết hết rồi sao? Muốn ngươi một con quỷ nhỏ tới đây la lối om sòm với lão tử?"
So với nói chuyện, thì Ngọc Tiểu Tiểu thích động thủ hơn, tóm lấy cánh tay của tráng hán giơ lên rồi quăng đi.
Quần chúng xung quanh đầu cầu cùng nhau ngẩng đầu, trơ mắt nhìn tráng hán ở giữa không trung vẽ một đường cong thật lớn, thật đẹp, sau đó bùm một tiếng lớn, tráng hán rơi xuống sông rồi nhỉ.
Vốn tiếng người ở hai đầu cầu còn huyên náo ầm ĩ nhất thời im lặng không tiếng động, hơn phân nửa người nói thầm trong lòng, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Ngọc Tiểu Tiểu cũng không quên mấy người bạn thân mến của tráng hán, một tay giơ lên, liền đem ba người tráng hán còn lại ném vào sông.
Hai đầu cầu càng yên lặng như tờ.
"Thêm một chén bánh trôi nước, bánh nhân vừng." Sau khi Ngọc Tiểu Tiểu ném người xong, nghiêng đầu nói với Vương bà.
Vương bà ngu ngơ, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, con ngươi cũng không chuyển động.
Ngọc Tiểu Tiểu không nhìn sắc mặt mọi người, gọi xong món ăn, cũng nhanh bước tới chỗ Cố Tinh Lãng, hôm nay Ngọc Tiểu Tiểu mặc một bộ váy thêu thạch lưu (*cây lựu, hoa lựu - Nuy), đúng lúc có một cơn gió thổi qua, bước chân vị này vừa nhanh, chéo váy tung bay, giống như thạch lưu khai hoa, một chút điểm hồng mềm mại cứ như vậy nở ra trong mắt Cố Tinh Lãng, trái tim như bị thứ gì đó đốt lên, rất nóng, còn có chút đau.
Cố Tinh Lãng kìm lòng không được kéo tay Ngọc Tiểu Tiểu: "Ta sẽ kêu Tiểu Vệ gói đồ ăn lại mang đi, chúng ta về nhà ăn đi."
Ngọc Tiểu Tiểu nhìn chợ đêm, nói: "Chỗ kia có người ca diễn."
Tiểu Trang và Tiểu Vệ cũng khóe miệng co rút, vị này có có ý tứ xem diễn đêm?
Cố Tinh Lãng nói: "Ta hơi mệt, ngày mai chúng ta lại quay lại có được hay không?"
Những lời Cố Tinh Lãng nói lúc này, vẻ mặt rất nghiêm chỉnh, ngữ điệu rất bình thường, nhưng Ngọc Tiểu Tiểu lại run run, có được hay không? Người này cũng làm nũng với nàng sao?
Tiểu Trang nghe đại hán châm chọc, sắc mặt lập tức thay đổi, đứng dậy muốn tính sổ với đại hán này.
Tay Cố Tinh Lãng nhấn Tiểu Trang xuống, lắc đầu.
Tiểu Trang thấy Cố Tinh Lãng muốn nhẫn nhịn, không khỏi vội la lên: "Phò mã gia!"
"Bây giờ không phải lúc gây thêm chuyện!" Cố Tinh Lãng nói một câu với Tiểu Trang.
"Ta...."
"Phò mã gia nói rất đúng." Tiểu Vệ trợn mắt với Tiểu Trang, thấp giọng nói: "Ngươi là sợ đám người Triệu gia không tìm được lỗi của Công chúa và phò mã gia sao? Ngươi còn ngại bây giờ Công chúa có quá ít chuyện phiền lòng đi?"
Tiểu Trang không lên tiếng.
"Nếu ta là Cố Tinh Lãng, khi còn ở trong thiên lao, ta đã đụng đầu vào tường, lấy cái chết để thể hiện tinh thần bất khuất." Cố tam thiếu bên này không muốn gây chuyện, không có nghĩa là đại hán bên bàn kia im miệng, tráng hán râu ria rậm rạp vỗ bàn nói: "Dựa vào nữ nhân mà sống coi là chuyện gì xảy ra? Con bà nó, ta không ưa cái loại túng đản này, ta...."
Tiểu Trang nghe tráng hán nước miếng tung bay mắng to Cố Tinh Lãng, hiện tại không nhịn được cơn tức nữa, vỗ một cái mạnh lên bàn.
Tráng hán râu ria rậm rạp hăng say nói, nghe bên cạnh có người vỗ bàn, nhìn sang bàn của Cố Tinh Lãng, nói: "Ngươi là Cố Tinh Lãng hả?"
Tiểu Trang hung ác trừng tráng hán này, nói: "Câm miệng!"
"Ai yêu." Tráng hán nói: "Ngươi thật sự là phò mã gia sao? Chân này của ngươi nhìn rất tốt, không có què nha."
Lúc này Tiểu Vệ thật lòng vì Cố Tinh Lãng cảm thấy không đáng, con rể hoàng gia bị người ta mỉa mai như vậy, đoán chừng Cố phò mã là người thứ nhất đi.
Cố Tinh Lãng cúi đầu, chậm rãi ăn hoành thánh, người bên cạnh không thấy được sắc mặt của vị Cố tam thiếu gia lúc này.
Tráng hán nhìn Tiểu Trang nói: "Ánh mắt phò mã gia trừng lớn như vậy làm gì? Đây là muốn động thủ sao?"
Tiểu Trang vỗ bàn đứng lên.
"Tiểu Trang ngươi là sao vậy?" Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu cầm cái tô không đi tới, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Trang muốn ẩu đả đánh người, mở miệng hỏi.
Tiểu Vệ thấy Ngọc Tiểu Tiểu trở về, trực giác nói không tốt, muốn ngăn Tiểu Trang lại, chỉ tiếc là không ngăn kịp, Tiểu Trang trực tiếp nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Chủ tử, bọn họ mắng chửi người!"
Ngọc Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn bốn đại hán, nói: "Bọn họ mắng người nào?"
Tiểu Trang chạy tới trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói: "Bọn họ mắng phò mã gia."
Lúc này Cố Tinh Lãng ngẩng đầu lên nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Ăn no rồi sao? Ăn no rồi thì chúng ta trở về thôi."
"Thì ra là mặt hàng dựa vào nữ nhân." Tráng hán râu ria rậm rạp thấy Tiểu Trang chạy tới bên người Ngọc Tiểu Tiểu, hơi khom lưng nói chuyện, cười lớn, nói: "Ta nói này, nam nhân trong kinh thành đều con mẹ nó là mặt hàng dựa vào nữ nhân sống qua ngày hả?"
Lông mày Ngọc Tiểu Tiểu nhướng lên nhìn Tiểu Trang.
Tiểu Trang nói: "Bọn họ mới vừa rồi chính là mắng phò mã gia như vậy!" Tiểu Trang đem mấy lời tráng hán râu ria rậm rạp mắng Cố Tinh Lãng, một chữ không thiếu, nói hết một lần nói Ngọc Tiểu Tiểu.
Lúc Tiểu Trang hồi báo tình huống cho Ngọc Tiểu Tiểu biết, thì Tiểu Vệ và Cố Tinh Lãng thấp giọng nói chuyện: "Phò mã gia, nhìn qua bốn người này không giống như quan viên, lại dám ở kinh thành nói như vậy, thân phận bốn người này thật khả nghi."
Cố Tinh Lãng nghe Tiểu Vệ nói, nhìn về phía bốn đại hán, đều là lưng hùm vai gấu, vừa nhìn chính là người có gân cốt luyện võ, mặc dù nhìn giống như dân chúng bình thường, nhưng lại có một cỗ thảo mãng khí, Cố Tinh Lãng nhìn kỹ, mơ hồ cảm giác được bốn người này nhìn có chút quen mắt.
"Nhìn không giống người tốt." Tiểu Vệ nói với Cố Tinh Lãng.
"Các ngươi là ai?" Lúc này Cố Tinh Lãng mở miệng hỏi tráng hán râu ria rậm rạp.
Tráng hán liếc nhìn hai chân quấn vải dày của Cố Tinh Lãng, rất khinh thường xuy một tiếng, mắt liếc Ngọc Tiểu Tiểu: "Tiểu nương tử đây là muốn ra mặt thay người nào?" Tráng hán chỉ Tiểu Vệ: "Là tiểu phế vật này, hay là...." Tráng hán lại chỉ Cố Tinh Lãng: "Hay là người tàn phế này?"
Tiểu Trang bạo phát, hôm nay không đánh chết tên khốn khiếp này, hắn sẽ có lỗi với bản thân mình!
Động tác của Ngọc Tiểu Tiểu còn nhanh hơn Tiểu Trang, ở lúc Tiểu Trang rút được nửa thanh đao bên hông, Ngọc Tiểu Tiểu đã đến trước mặt tráng hán, một tay bưng một tô canh hoành thánh trên bàn, cả thảy đổ hết lên đầu tráng hán.
"...."
Quần chúng xung quanh cùng nhau trầm mặc.
Canh hoành thánh nhà Vương bà làm rất ngon, lại uống rất tốt, nhưng là bị người ta đổ đầy mặt, đây không phải là vấn đề uống có ngon hay không, tráng hán hú lên một tiếng quái dị, từ trên ghế dài nhảy cẩng lên, canh hoành thánh có không ít hột tiêu, nước hột tiêu chảy vào mắt, làm cặp mắt tráng hán đỏ bừng, chảy nước mắt đầm đìa.
Quần chúng cùng nhau thở hốc vì kinh ngạc, tráng hán này đứng lên, cùng đứng chung một chỗ với Ngọc Tiểu Tiểu, thân hình hai vị này cũng chênh lệch quá lớn đi, đại hán một thước chín, còn Ngọc Tiểu Tiểu, ho khan một tiếng, bây giờ Công chúa Linh Lung còn chưa tới một thước sáu đâu.
"Lão tử không đánh nữ nhân." Tráng hán râu ria rậm rạp nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Gọi nam nhân của ngươi tới đây."
"Người kia nghĩ thật nhiều a?" Phía sau, Tiểu Vệ nói với Cố Tinh Lãng: "Trên đường nhiều người hắn không tìm, lại tìm ngay đến Công chúa?"
Tiểu Trang cũng không có bước lên trợ chiến, hắn đối với lực chiến đấu của Công chúa là một chút hoài nghi cũng không có.
Vào lúc này Cố Tinh Lãng không nói ra trong lòng mình có tư vị gì, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu muốn mở miệng nói chuyện, lại không biết hiện tại nên nói cái gì.
"Người nào mà không có lúc suy sụp chứ?" Ngọc Tiểu Tiểu tới trước mặt tráng hán, nói.
Tráng hán sửng sốt, không nghĩ tới sẽ gặp hung thần ác sát, ngay cả lão nương của mình còn không dám nhìn thẳng mình, Ngọc Tiểu Tiểu chẳng những không sợ, ngược lại còn dám đứng nói chuyện trước mặt mình.
Tráng hán cúi đầu nhìn Ngọc Tiểu Tiểu đang tóm lấy tay của mình, bàn tay bé nhỏ này còn chưa bằng nửa đấm lớn của hắn.
"Buông tay." Tráng hán nói: "Nam nhân nhà ngươi chết hết rồi sao? Muốn ngươi một con quỷ nhỏ tới đây la lối om sòm với lão tử?"
So với nói chuyện, thì Ngọc Tiểu Tiểu thích động thủ hơn, tóm lấy cánh tay của tráng hán giơ lên rồi quăng đi.
Quần chúng xung quanh đầu cầu cùng nhau ngẩng đầu, trơ mắt nhìn tráng hán ở giữa không trung vẽ một đường cong thật lớn, thật đẹp, sau đó bùm một tiếng lớn, tráng hán rơi xuống sông rồi nhỉ.
Vốn tiếng người ở hai đầu cầu còn huyên náo ầm ĩ nhất thời im lặng không tiếng động, hơn phân nửa người nói thầm trong lòng, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Ngọc Tiểu Tiểu cũng không quên mấy người bạn thân mến của tráng hán, một tay giơ lên, liền đem ba người tráng hán còn lại ném vào sông.
Hai đầu cầu càng yên lặng như tờ.
"Thêm một chén bánh trôi nước, bánh nhân vừng." Sau khi Ngọc Tiểu Tiểu ném người xong, nghiêng đầu nói với Vương bà.
Vương bà ngu ngơ, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, con ngươi cũng không chuyển động.
Ngọc Tiểu Tiểu không nhìn sắc mặt mọi người, gọi xong món ăn, cũng nhanh bước tới chỗ Cố Tinh Lãng, hôm nay Ngọc Tiểu Tiểu mặc một bộ váy thêu thạch lưu (*cây lựu, hoa lựu - Nuy), đúng lúc có một cơn gió thổi qua, bước chân vị này vừa nhanh, chéo váy tung bay, giống như thạch lưu khai hoa, một chút điểm hồng mềm mại cứ như vậy nở ra trong mắt Cố Tinh Lãng, trái tim như bị thứ gì đó đốt lên, rất nóng, còn có chút đau.
Cố Tinh Lãng kìm lòng không được kéo tay Ngọc Tiểu Tiểu: "Ta sẽ kêu Tiểu Vệ gói đồ ăn lại mang đi, chúng ta về nhà ăn đi."
Ngọc Tiểu Tiểu nhìn chợ đêm, nói: "Chỗ kia có người ca diễn."
Tiểu Trang và Tiểu Vệ cũng khóe miệng co rút, vị này có có ý tứ xem diễn đêm?
Cố Tinh Lãng nói: "Ta hơi mệt, ngày mai chúng ta lại quay lại có được hay không?"
Những lời Cố Tinh Lãng nói lúc này, vẻ mặt rất nghiêm chỉnh, ngữ điệu rất bình thường, nhưng Ngọc Tiểu Tiểu lại run run, có được hay không? Người này cũng làm nũng với nàng sao?
Danh sách chương