Hoàng Các mỗi ngày không ngừng gửi tin túc từ tiền phương đến, giúp cho Lưu Sấm có thể hiểu tường tận những tiến triển của Viên Tào đại chiến.
Tào Tháo đã rút lui đến tận Thương Đình? Sự chờ mong trong lòng Lưu Sấm càng thêm mãnh liệt!
Hắn phái người báo tin cho Gia Cát Lượng để y tập trung thêm vào kết cục cuộc đại chiến ở Thương Đình, đồng thời cũng bắt tay vào bố trí hành động kế tiếp đối với Ký Châu.
Cảm giác được về nhà thật quá tuyệt vời.
Từ sau khi trận chiến Quan Độ trong năm Kiến An thứ năm bắt đầu, Lưu Sấm vẫn luôn căng thẳng, cuối cùng mới có thể thả lỏng.
Mỗi ngày hoặc là trong nhà làm bạn với thê thiếp, chờ đứa con đầu lòng sau khi hắn trọng sinh về thời Tam quốc ra đời, hoặc là đến chỗ Trịnh Huyền, nghe lão đại nhân này đàm luận cổ kim, giảng kinh, nói chuyện điển cố. Đồng thời, hắn còn nhận được một tin tức tốt: Hoàng Thừa Ngạn đã chế tác xong hỏa dược.
Chỉ có điều hỏa dược mà Hoàng Thừa Ngạn chế ra uy lực không quá lớn.
Tuy nhiên Lưu Sấm cũng không quá thất vọng. Hắn đã sớm dự đoán được, muốn thay đổi hình thức chiến tranh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Từ khi hỏa dược xuất hiện đến khi thật sự trở thành một thứ vũ khí ít nhất cũng phải cần đến thời gian mấy trăm năm.
Mà từ hỏa khí diễn biến đến khi trở thành súng ống lại cần thêm thời gian mấy trăm năm nữa… Đây là một quá trình khá dài, cũng là quá trình diễn biến văn minh nhân loại. Lưu Sấm có thể khiến hỏa dược xuất hiện trước mấy trăm năm, nhưng muốn thật sự thay đổi hình thức chiến tranh, còn cần nhiều thời gian hơn. Có lẽ là vài thập niên, có lẽ trên dưới một trăm năm, thậm chí có thể là mấy trăm năm, sự phát triển của khoa học kĩ thuật, cho tới bây giờ đều không phải hoàn thiện trong một lần là xong. Trong chuyện này cần tích lũy nhiều hơn nữa, thất bại nhiều lần hơn nữa, càng nhiều lần thử nghiệm hơn nữa… Lưu Sấm rất rõ ràng, ít nhất là cho đến khi hắn từ biệt cõi đời cũng chưa thể nhìn thấy hỏa khí ra đời.
Tuy nhiên như vậy cũng đủ rồi!
Hắn đã khiến hỏa dược xuất hiện trước mấy trăm năm, cũng không uổng một lần tái sinh…
Tháng sáu năm Kiến An thứ sáu, Lã Bố lệnh cho Hạ Hầu Lan xuất quân thẳng tiến Cao Khuyết, sau đó ông lại phái Thái Sử Từ và Ngụy Diên đi cắt qua Âm sơn, đóng binh ở Mãn Di cốc.
Lã Bố đột nhiên gây khó dễ, khiến cho Cao Can lập tức khẩn trương. Y vội vàng lệnh cho Tiêu Xúc từ Hồ quan xuất kích, chiếm trước Thái Nguyên.
Theo Cao Can, một loạt hành động của Lã Bố chính là khúc nhạc dạo cho việc động bing với Tịnh Châu. Không chỉ là hành động của Lã Bố mà còn có Hoàng Trung ở quận Nhạn Môn, Từ Thịnh ở Định Tương, cả Hứa Chử ở núi Cú Chú cũng bắt đầu điều động quân lính.
Tất cả đều biểu hiện Lưu Sấm muốn tiến quân đến Tịnh Châu.
Hô Trù Tuyền bởi vì phải bình định cuộc chiến nội bộ ở Nam Hung Nô nên không xuất binh. Nhưng y vẫn hiến tặng cho Lã Bố năm nghìn chiến mã, giúp Lã Bố dụng binh. Tất cả những chuyện này đều khiến Cao Can cảm thấy rất áp lực. Bất đắc dĩ, y lại phải phái người tới Nghiệp Thành cầu viện.
Thoạt nhìn việc Lưu Sấm động binh với Tịnh Châu là không thể tránh khỏi.
Kể cả Viên Thiệu ở Bình Khâu xa xôi cũng cảm nhận được áp lực năng nề.
Cũng chính là bởi vì chuyện này, Viên Thiệu quyết định phải quyết một trận tử chiến cùng Tào Tháo, mà địa điểm cho trận quyết chiến này chính là Xương Bình.
- Viên Bản Sơ đã loạn đầu trận tuyến rồi!
Gia Cát Lượng đã âm thầm ra khỏi Ngũ Nguyễn quan đến Diêm hương nghe được tin tức ở tiền phương, lập tức đưa ra nhận định.
Y nhanh chóng lệnh Trương Liêu làm chủ tướng, chuẩn bị kĩ lưỡng tiến vào chiếm Trung Sơn, đồng thời lại lệnh Triệu Vân từ Trấn Bình xuất phát, mai phục bên bờ Lư Thủy.
Cùng lúc đó trận quyết chiến giữa Tào Tháo và Viên Thiệu đã bùng nổ ở Thương Đình.
Viên Thiệu như trước chiếm giữ ưu thế binh lực, lệnh Viên Đàm làm tiên phong, xông thẳng đến đại doanh quân Tào bên bờ Hoàng hà.
Mà Tào Tháo thì lưng dựa Hoàng Hà, đoạn tuyệt đường lui của mình.
Lão khích lệ tướng sĩ Tào quân ra sức ứng chiến.
Sau khi quân tiên phong của Viên Thiệu đến, Hạ Hầu Uyên đột nhiên suất bộ đánh trả, khiến cho toàn bộ đội quân của Viên Đàm đại bại, còn trùng trùng lớp lớp bao vây Viên Đàm. Có câu phụ tử tình thâm, Viên Thiệu tuy rằng sủng ái Viên Thượng, nhưng Viên Đàm dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của y. Mắt thấy Viên Đàm bị Tào quân vây khốn, Viên Thiệu cũng lo lắng, lập tức xuất quân đến tiếp viện. Lúc đến Thương Đình, Tào Tháo đột nhiên buông tha cho Viên Đàm, dẫn quân chủ lực đón đầu giáng một đòn mạnh vào quân Viên Thiệu.
Ngay trong lúc hai bên đang giằng co, đội quân sớm mai phục ở hai cánh của Tào Hồng và Từ Hoảng ào lên chém giết…
Một bên đã bị đoạn tuyệt đường lui, chỉ có tử chiến mới có thể giành lấy con đường sống sót duy nhất; một bên lại là gấp gáp ứng chiến, trận thế đại loạn.
Tào Tháo lại tự mình xuất chinh, đốc xúc tướng sĩ tào quân anh dũng xông lên,
Dưới sự chỉ đạo của Tào Tháo, Viên quân cuối cùng không thể ngăn cản được làn sóng tấn công của Tào quân.
Hai bên đánh từ chính ngọ, chém giết đến khi mặt trời ngả về phía tây… Viên quân rốt cục ngăn cản không nổi những đợt công kích của Tào quân, tan tác chạy trốn. Viên Thiệu đôn đốc, chỉ huy binh mã liều mạng chém giết, dù sao thì đầu trận tuyến của Viên quân đã loạn, căn bản không thể xoay chuyển bại cục. Mắt thấy đại thế đã mất, Viên Thiệu dưới sự bảo vệ của Viên Đàm liều mạng đột phá trùng vây, lui hướng về Quán Đào.
Trận chiến ở Thương Đình, bảy mươi vạn đại quân của Viên Thiệu tổn thất hơn nửa.
Số lượng Viên quân hộ tống y về Quán Đào thậm chí còn không đến hai vạn.
Viên Thiệu sau khi trốn chạy về Quán Đào liền bệnh nặng khó mà qua khỏi.
Y thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, mình rõ ràng chiếm giữ thượng phong, tại sao lại thảm bại như vậy? Năm trước Quan Độ, năm nay Thương Đình… Sau hai trận đại chiến này, nguyên khí của Viên Thiệu tổn thương nặng nề. Đại chiến Thương Đình, Tào Tháo không chỉ đạt được chiến thắng cuối cùng trong chiến dịch này, quan trọng hơn nữa là lão chỉ bằng một trận chiến đã xoay chuyển được cục diện thua yếu bại lui của mình. Tuy rằng trong trận chiến Thương Đình, Tào quân cũng tổn thất nặng nề, người chết và bị thương không kể xiết, nhưng Tào Tháo lại thuận lợi chiếm lĩnh Âm An, Phồn Dương, Nguyên thành và huyện Ngụy, cùng Viên quân đối đầu giằng co tại Thanh Hà, đứng vững ở địa khu Hà Bắc…
Khe núi Bồ Âm là khe núi thứ bảy trong dãy núi Thái Hành.
Khu vực này núi non dựng đứng sừng sững, địa hình chật hẹp, bên trong thông với nhau. Kỵ binh muốn từ U Châu trực tiếp đến nội địa Hà Bắc, Trung Sơn chính là quan ải mật thiết nhất.
Quân Hán sau khi cướp lấy Ngũ Nguyên, khe núi Bồ Âm liền bị dẫm nát dưới móng ngựa.
Để phòng ngừa quân Hán đánh lén, Trương Nam tự mình dẫn binh mã tập trung ở khe núi Bồ Âm.
Tuy nhiên theo các động thái của Lã Bố ở quận Ngũ Nguyên, Trương Nam cũng dần dần mất đi cảnh giác.
Rất rõ ràng, mục tiêu của quân Hán là Tịnh Châu, mà không phải Trung Sơn. Ngẫm lại cũng chẳng có gì lạ, Lưu Sấm tuy rằng chiếm được U châu nhưng nếu muốn đối kháng với Viên Thiệu, hiển nhiên còn không phải là đối thủ. Đổi lại chính mình, trong lúc này tuyệt đối sẽ không đi đoạt lấy Trung Sơn, dễ dàng tìm một con đường chết như vậy.
Cho nên Trương Nam cũng thở nhẹ ra một hơi.
Tuy là Trương Liêu thường xuyên điều động binh mã ở Diêm hương nhưng Trương Nam cũng chẳng mấy bận tâm.
Mặc kệ ngươi lợi hại đến thế nào, ta chỉ cần tử thủ khe núi Bồ Âm thì quân Hán các ngươi cũng chẳng có cách nào khác... Y vốn tưởng là Viên Thiệu nhất định có thể đại hoạch toàn thắng.
Lại chưa bao giờ nghĩ đến Viên Thiệu đại bại trong trận Thương Đình, đã lui về Quán Đào.
Ngày hôm ấy, Trương Nam đang tuần tra ngay gần sát cổng thành, lại chợt thấy có người tiến đến bẩm báo: - Tướng quân, đại sự không xong rồi!
- Chuyện gì mà kinh hoảng đến vậy?
- Lư Nô Tô thị đột nhiên khởi binh tạo phản, mượn danh nghĩa đưa lương thực đã cướp mất Vọng Đô rồi.
Trương Nam nghe vậy sửng sốt, quá mức kinh hãi.
Vọng Đô chính là đại bản doanh của y, tất cả lương thảo và đồ quân nhu đều ở Vọng Đô, nếu như Vọng Đô thất thủ, y ở khe núi Bồ Âm liền phải đối mặt với địch tấn công từ hai mặt.
Đây là chuyện lớn rồi!
Trương Nam đương nhiên biết gia tộc Tô thị, chuyện này chắc chắn do thế lực của Tô thị.
Gia sản Tô thị hơn trăm triệu, lại có hơn năm nghìn đồng khách, nói cách khác, Tô thị có thể trong thời gian nháy mắt quy tụ đại quân trên năm nghìn người. Đội quân này trước đây vẫn hợp tác chặt chẽ với Viên Thiệu, làm sao có thể đột nhiên khởi sự tạo phản, chẳng lẽ không sợ Viên Công trách tội?
Trương Nam không dám do dự, vội vàng điểm đủ binh mã đến cứu viện Vọng Đô.
Nhưng sau khi Trương Nam rời đi được nửa ngày, một đạo nhân mã phong trần giản dị xuất hiện dưới khe núi Bồ Âm.
- Binh mã phía trước lập tức dừng lại, các ngươi là binh mã phương nào, từ đâu đến đây?
Chủ tướng trên Quan thành lập tức lớn tiếng hô vang.
Binh mã đối phương lập tức có người thúc ngựa tiến ra, cao giọng nói: - Ta là thủ hạ của Trương Nam tướng quân. Trương Nam tướng quân trên đường trở về Vọng Đô, lo lắng quân Hán đánh lén khe núi Bồ Âm, mà lực lượng trong thành lại quá mỏng cho nên lệnh cho chúng ta đến tương trợ. Ở đây có lệnh tiễn của Trương tướng quân làm chứng.
Tướng thủ thành đứng trên tường thành ngẩn ra, liền bảo đối phương đưa lệnh tiễn đến.
Y cẩn thận kiểm chứng dưới ánh lửa, sau khi xác nhận là lệnh tiễn thật mới hạ lệnh cho mở cửa thành.
Trương Nam lo lắng như vậy cũng rất hợp tình hợp lí.
Tô thị dù chiếm lĩnh Vọng Đô, nhưng cũng chỉ là một đám ô hợp, sao có thể ngăn cản được binh mã trong tay Trương Nam?
Cho nên tướng quâ canh giữ khe núi Bồ Âm vẫn chưa hoài nghi, đặc biệt là sau khi xác nhận lệnh tiễn kia là thật lại càng không có nửa điểm lo lắng... Nhưng đúng vào lúc sau khi đội binh mã kia nhập thành, chợt nghe thấy tiếng quân giáo chạy đến bẩm báo: - Chủ lực quân Hán hiện đang ở ngoài khe núi Bồ Âm, hình như muốn đi qua khe núi Bồ Âm…
Tướng canh phòng khe núi Bồ Âm kinh hãi, vội vàng tiến lên cửa thành xem xét. Chủ tướng của đội quân vừa tiến vào thành kia thì cười ha hả giữ chặt tướng trấn thủ khe núi Bồ Âm: - Quân Hán không biết sống chết, dám tiến đến khiêu khích, mỗ nguyện cũng tướng quân cũng trèo lên thành, muốn nhìn xem đám quân Hán kia rốt cục là do ai dẫn đầu.
Tướng trấn thủ khe núi Bồ Âm cũng không cự tuyệt, kéo tay người kia, cũng nhau thẳng tiến đến đầu thành.
- Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh tướng quân?
- Tại hạ Trương Hựu! (chưa xong còn tiếp)
Tào Tháo đã rút lui đến tận Thương Đình? Sự chờ mong trong lòng Lưu Sấm càng thêm mãnh liệt!
Hắn phái người báo tin cho Gia Cát Lượng để y tập trung thêm vào kết cục cuộc đại chiến ở Thương Đình, đồng thời cũng bắt tay vào bố trí hành động kế tiếp đối với Ký Châu.
Cảm giác được về nhà thật quá tuyệt vời.
Từ sau khi trận chiến Quan Độ trong năm Kiến An thứ năm bắt đầu, Lưu Sấm vẫn luôn căng thẳng, cuối cùng mới có thể thả lỏng.
Mỗi ngày hoặc là trong nhà làm bạn với thê thiếp, chờ đứa con đầu lòng sau khi hắn trọng sinh về thời Tam quốc ra đời, hoặc là đến chỗ Trịnh Huyền, nghe lão đại nhân này đàm luận cổ kim, giảng kinh, nói chuyện điển cố. Đồng thời, hắn còn nhận được một tin tức tốt: Hoàng Thừa Ngạn đã chế tác xong hỏa dược.
Chỉ có điều hỏa dược mà Hoàng Thừa Ngạn chế ra uy lực không quá lớn.
Tuy nhiên Lưu Sấm cũng không quá thất vọng. Hắn đã sớm dự đoán được, muốn thay đổi hình thức chiến tranh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Từ khi hỏa dược xuất hiện đến khi thật sự trở thành một thứ vũ khí ít nhất cũng phải cần đến thời gian mấy trăm năm.
Mà từ hỏa khí diễn biến đến khi trở thành súng ống lại cần thêm thời gian mấy trăm năm nữa… Đây là một quá trình khá dài, cũng là quá trình diễn biến văn minh nhân loại. Lưu Sấm có thể khiến hỏa dược xuất hiện trước mấy trăm năm, nhưng muốn thật sự thay đổi hình thức chiến tranh, còn cần nhiều thời gian hơn. Có lẽ là vài thập niên, có lẽ trên dưới một trăm năm, thậm chí có thể là mấy trăm năm, sự phát triển của khoa học kĩ thuật, cho tới bây giờ đều không phải hoàn thiện trong một lần là xong. Trong chuyện này cần tích lũy nhiều hơn nữa, thất bại nhiều lần hơn nữa, càng nhiều lần thử nghiệm hơn nữa… Lưu Sấm rất rõ ràng, ít nhất là cho đến khi hắn từ biệt cõi đời cũng chưa thể nhìn thấy hỏa khí ra đời.
Tuy nhiên như vậy cũng đủ rồi!
Hắn đã khiến hỏa dược xuất hiện trước mấy trăm năm, cũng không uổng một lần tái sinh…
Tháng sáu năm Kiến An thứ sáu, Lã Bố lệnh cho Hạ Hầu Lan xuất quân thẳng tiến Cao Khuyết, sau đó ông lại phái Thái Sử Từ và Ngụy Diên đi cắt qua Âm sơn, đóng binh ở Mãn Di cốc.
Lã Bố đột nhiên gây khó dễ, khiến cho Cao Can lập tức khẩn trương. Y vội vàng lệnh cho Tiêu Xúc từ Hồ quan xuất kích, chiếm trước Thái Nguyên.
Theo Cao Can, một loạt hành động của Lã Bố chính là khúc nhạc dạo cho việc động bing với Tịnh Châu. Không chỉ là hành động của Lã Bố mà còn có Hoàng Trung ở quận Nhạn Môn, Từ Thịnh ở Định Tương, cả Hứa Chử ở núi Cú Chú cũng bắt đầu điều động quân lính.
Tất cả đều biểu hiện Lưu Sấm muốn tiến quân đến Tịnh Châu.
Hô Trù Tuyền bởi vì phải bình định cuộc chiến nội bộ ở Nam Hung Nô nên không xuất binh. Nhưng y vẫn hiến tặng cho Lã Bố năm nghìn chiến mã, giúp Lã Bố dụng binh. Tất cả những chuyện này đều khiến Cao Can cảm thấy rất áp lực. Bất đắc dĩ, y lại phải phái người tới Nghiệp Thành cầu viện.
Thoạt nhìn việc Lưu Sấm động binh với Tịnh Châu là không thể tránh khỏi.
Kể cả Viên Thiệu ở Bình Khâu xa xôi cũng cảm nhận được áp lực năng nề.
Cũng chính là bởi vì chuyện này, Viên Thiệu quyết định phải quyết một trận tử chiến cùng Tào Tháo, mà địa điểm cho trận quyết chiến này chính là Xương Bình.
- Viên Bản Sơ đã loạn đầu trận tuyến rồi!
Gia Cát Lượng đã âm thầm ra khỏi Ngũ Nguyễn quan đến Diêm hương nghe được tin tức ở tiền phương, lập tức đưa ra nhận định.
Y nhanh chóng lệnh Trương Liêu làm chủ tướng, chuẩn bị kĩ lưỡng tiến vào chiếm Trung Sơn, đồng thời lại lệnh Triệu Vân từ Trấn Bình xuất phát, mai phục bên bờ Lư Thủy.
Cùng lúc đó trận quyết chiến giữa Tào Tháo và Viên Thiệu đã bùng nổ ở Thương Đình.
Viên Thiệu như trước chiếm giữ ưu thế binh lực, lệnh Viên Đàm làm tiên phong, xông thẳng đến đại doanh quân Tào bên bờ Hoàng hà.
Mà Tào Tháo thì lưng dựa Hoàng Hà, đoạn tuyệt đường lui của mình.
Lão khích lệ tướng sĩ Tào quân ra sức ứng chiến.
Sau khi quân tiên phong của Viên Thiệu đến, Hạ Hầu Uyên đột nhiên suất bộ đánh trả, khiến cho toàn bộ đội quân của Viên Đàm đại bại, còn trùng trùng lớp lớp bao vây Viên Đàm. Có câu phụ tử tình thâm, Viên Thiệu tuy rằng sủng ái Viên Thượng, nhưng Viên Đàm dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của y. Mắt thấy Viên Đàm bị Tào quân vây khốn, Viên Thiệu cũng lo lắng, lập tức xuất quân đến tiếp viện. Lúc đến Thương Đình, Tào Tháo đột nhiên buông tha cho Viên Đàm, dẫn quân chủ lực đón đầu giáng một đòn mạnh vào quân Viên Thiệu.
Ngay trong lúc hai bên đang giằng co, đội quân sớm mai phục ở hai cánh của Tào Hồng và Từ Hoảng ào lên chém giết…
Một bên đã bị đoạn tuyệt đường lui, chỉ có tử chiến mới có thể giành lấy con đường sống sót duy nhất; một bên lại là gấp gáp ứng chiến, trận thế đại loạn.
Tào Tháo lại tự mình xuất chinh, đốc xúc tướng sĩ tào quân anh dũng xông lên,
Dưới sự chỉ đạo của Tào Tháo, Viên quân cuối cùng không thể ngăn cản được làn sóng tấn công của Tào quân.
Hai bên đánh từ chính ngọ, chém giết đến khi mặt trời ngả về phía tây… Viên quân rốt cục ngăn cản không nổi những đợt công kích của Tào quân, tan tác chạy trốn. Viên Thiệu đôn đốc, chỉ huy binh mã liều mạng chém giết, dù sao thì đầu trận tuyến của Viên quân đã loạn, căn bản không thể xoay chuyển bại cục. Mắt thấy đại thế đã mất, Viên Thiệu dưới sự bảo vệ của Viên Đàm liều mạng đột phá trùng vây, lui hướng về Quán Đào.
Trận chiến ở Thương Đình, bảy mươi vạn đại quân của Viên Thiệu tổn thất hơn nửa.
Số lượng Viên quân hộ tống y về Quán Đào thậm chí còn không đến hai vạn.
Viên Thiệu sau khi trốn chạy về Quán Đào liền bệnh nặng khó mà qua khỏi.
Y thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, mình rõ ràng chiếm giữ thượng phong, tại sao lại thảm bại như vậy? Năm trước Quan Độ, năm nay Thương Đình… Sau hai trận đại chiến này, nguyên khí của Viên Thiệu tổn thương nặng nề. Đại chiến Thương Đình, Tào Tháo không chỉ đạt được chiến thắng cuối cùng trong chiến dịch này, quan trọng hơn nữa là lão chỉ bằng một trận chiến đã xoay chuyển được cục diện thua yếu bại lui của mình. Tuy rằng trong trận chiến Thương Đình, Tào quân cũng tổn thất nặng nề, người chết và bị thương không kể xiết, nhưng Tào Tháo lại thuận lợi chiếm lĩnh Âm An, Phồn Dương, Nguyên thành và huyện Ngụy, cùng Viên quân đối đầu giằng co tại Thanh Hà, đứng vững ở địa khu Hà Bắc…
Khe núi Bồ Âm là khe núi thứ bảy trong dãy núi Thái Hành.
Khu vực này núi non dựng đứng sừng sững, địa hình chật hẹp, bên trong thông với nhau. Kỵ binh muốn từ U Châu trực tiếp đến nội địa Hà Bắc, Trung Sơn chính là quan ải mật thiết nhất.
Quân Hán sau khi cướp lấy Ngũ Nguyên, khe núi Bồ Âm liền bị dẫm nát dưới móng ngựa.
Để phòng ngừa quân Hán đánh lén, Trương Nam tự mình dẫn binh mã tập trung ở khe núi Bồ Âm.
Tuy nhiên theo các động thái của Lã Bố ở quận Ngũ Nguyên, Trương Nam cũng dần dần mất đi cảnh giác.
Rất rõ ràng, mục tiêu của quân Hán là Tịnh Châu, mà không phải Trung Sơn. Ngẫm lại cũng chẳng có gì lạ, Lưu Sấm tuy rằng chiếm được U châu nhưng nếu muốn đối kháng với Viên Thiệu, hiển nhiên còn không phải là đối thủ. Đổi lại chính mình, trong lúc này tuyệt đối sẽ không đi đoạt lấy Trung Sơn, dễ dàng tìm một con đường chết như vậy.
Cho nên Trương Nam cũng thở nhẹ ra một hơi.
Tuy là Trương Liêu thường xuyên điều động binh mã ở Diêm hương nhưng Trương Nam cũng chẳng mấy bận tâm.
Mặc kệ ngươi lợi hại đến thế nào, ta chỉ cần tử thủ khe núi Bồ Âm thì quân Hán các ngươi cũng chẳng có cách nào khác... Y vốn tưởng là Viên Thiệu nhất định có thể đại hoạch toàn thắng.
Lại chưa bao giờ nghĩ đến Viên Thiệu đại bại trong trận Thương Đình, đã lui về Quán Đào.
Ngày hôm ấy, Trương Nam đang tuần tra ngay gần sát cổng thành, lại chợt thấy có người tiến đến bẩm báo: - Tướng quân, đại sự không xong rồi!
- Chuyện gì mà kinh hoảng đến vậy?
- Lư Nô Tô thị đột nhiên khởi binh tạo phản, mượn danh nghĩa đưa lương thực đã cướp mất Vọng Đô rồi.
Trương Nam nghe vậy sửng sốt, quá mức kinh hãi.
Vọng Đô chính là đại bản doanh của y, tất cả lương thảo và đồ quân nhu đều ở Vọng Đô, nếu như Vọng Đô thất thủ, y ở khe núi Bồ Âm liền phải đối mặt với địch tấn công từ hai mặt.
Đây là chuyện lớn rồi!
Trương Nam đương nhiên biết gia tộc Tô thị, chuyện này chắc chắn do thế lực của Tô thị.
Gia sản Tô thị hơn trăm triệu, lại có hơn năm nghìn đồng khách, nói cách khác, Tô thị có thể trong thời gian nháy mắt quy tụ đại quân trên năm nghìn người. Đội quân này trước đây vẫn hợp tác chặt chẽ với Viên Thiệu, làm sao có thể đột nhiên khởi sự tạo phản, chẳng lẽ không sợ Viên Công trách tội?
Trương Nam không dám do dự, vội vàng điểm đủ binh mã đến cứu viện Vọng Đô.
Nhưng sau khi Trương Nam rời đi được nửa ngày, một đạo nhân mã phong trần giản dị xuất hiện dưới khe núi Bồ Âm.
- Binh mã phía trước lập tức dừng lại, các ngươi là binh mã phương nào, từ đâu đến đây?
Chủ tướng trên Quan thành lập tức lớn tiếng hô vang.
Binh mã đối phương lập tức có người thúc ngựa tiến ra, cao giọng nói: - Ta là thủ hạ của Trương Nam tướng quân. Trương Nam tướng quân trên đường trở về Vọng Đô, lo lắng quân Hán đánh lén khe núi Bồ Âm, mà lực lượng trong thành lại quá mỏng cho nên lệnh cho chúng ta đến tương trợ. Ở đây có lệnh tiễn của Trương tướng quân làm chứng.
Tướng thủ thành đứng trên tường thành ngẩn ra, liền bảo đối phương đưa lệnh tiễn đến.
Y cẩn thận kiểm chứng dưới ánh lửa, sau khi xác nhận là lệnh tiễn thật mới hạ lệnh cho mở cửa thành.
Trương Nam lo lắng như vậy cũng rất hợp tình hợp lí.
Tô thị dù chiếm lĩnh Vọng Đô, nhưng cũng chỉ là một đám ô hợp, sao có thể ngăn cản được binh mã trong tay Trương Nam?
Cho nên tướng quâ canh giữ khe núi Bồ Âm vẫn chưa hoài nghi, đặc biệt là sau khi xác nhận lệnh tiễn kia là thật lại càng không có nửa điểm lo lắng... Nhưng đúng vào lúc sau khi đội binh mã kia nhập thành, chợt nghe thấy tiếng quân giáo chạy đến bẩm báo: - Chủ lực quân Hán hiện đang ở ngoài khe núi Bồ Âm, hình như muốn đi qua khe núi Bồ Âm…
Tướng canh phòng khe núi Bồ Âm kinh hãi, vội vàng tiến lên cửa thành xem xét. Chủ tướng của đội quân vừa tiến vào thành kia thì cười ha hả giữ chặt tướng trấn thủ khe núi Bồ Âm: - Quân Hán không biết sống chết, dám tiến đến khiêu khích, mỗ nguyện cũng tướng quân cũng trèo lên thành, muốn nhìn xem đám quân Hán kia rốt cục là do ai dẫn đầu.
Tướng trấn thủ khe núi Bồ Âm cũng không cự tuyệt, kéo tay người kia, cũng nhau thẳng tiến đến đầu thành.
- Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh tướng quân?
- Tại hạ Trương Hựu! (chưa xong còn tiếp)
Danh sách chương