- Hiển Phủ, con lập tức phái người chạy về Nghiệp Thành, mệnh Trương Nam xuất binh đoạt lại Cao Dương.

Cao Dương tuyệt đối không thể mất, nếu không Hà Gian nguy to. Nếu Hà Gian bị tên nhãi Lưu Sấm chiếm được, thì Ký Châu tất sẽ rung chuyển, không thể không đề phòng.

Viên Thượng nghe lời phân phó của Viên Thiệu, lập tức mặt như đưa đám.

- Hiển Phủ, sao lại đứng im thế? - Phụ thân, bên con nhận được tin tức, Trung Sơn… Tô thị ở Lư Nô và Trương gia ở huyện Đường liên kết phản loạn, cướp lấy khe núi Bồ Âm, công chiếm Vọng Đô, lại phong tỏa Thường Sơn quan. Bọn họ quy phục Lưu Sấm, khởi sự ở Trung Sơn quốc. Đại tướng quân Hán là Trương Liêu và Triệu Vân, đã cướp lấy Thường Sơn quan và Vọng Đô, hài nhi ước chừng Trung Sơn đã rơi vào tay quân Hán, để Tân Bình xuất binh cướp lấy Trung Sơn…

Viên Thiệu trừng hai mắt nhìn Viên Thượng.

Sắc mặt y đỏ lừ lên, miệng há rộng ra gấp đôi, một ngụm máu tươi liền phun ra, phun đỏ mặt Viên Thượng.

- Phụ thân, phụ thân!

Viên Đàm và Viên Thượng vội vàng tiến lên nhưng Viên Thiệu đã hôn mê.

Hai huynh đệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không biết nên làm thế nào cho phải...

- Mau tìm tiên sinh đến!

Viên Thượng phản ứng đầu tiên quay ra nhìn Viên Đàm rống lớn.

Viên Đàm lúc này đã mất hoàn toàn khả năng suy nghĩ, theo bản năng chạy ra khỏi phòng kêu người gọi thầy thuốc đến.

Nhưng y chợt nhận ra: Ta là đứa con cả, ta là huynh trưởng, Viên Hiển Phủ vừa rồi sao dám sai khiến ta?

Trong lòng y lập tức lửa giận bừng bừng, định quay lại tìm Viên Thượng tranh cãi. Nhưng vừa nghĩ đến Viên Thiệu đang hôn mê bất tỉnh, y lúc này quả không phù hợp để đi tranh cãi.

Sau khi đại phu đến, phải hao tổn bao nhiêu công sức mới mới xem như cứu được Viên Thiệu.

Viên Thiệu nhắm mắt lại, trong đầu lại không ngừng suy tư nguyên nhân Tân Bình và Tô Gia mưu phản.

Theo lí mà nói Tô Gia là thương nhân, thương nhân trọng lợi ích, lời lãi, Lưu Sấm chiếm lĩnh U Châu, cướp lấy núi Đại Tiên Ti lại có được Thụ Hàng thành, khác nào đoạt mất con đường làm ăn của Tô gia. Tô gia trong tình hình như vậy đầu hàng Lưu Sấm dường như cũng rất bình thường, còn là rất hợp lí.

Nhưng Tân Bình thì sao?

Tại sao Tân Bình lại mưu phản?

Viên Thiệu suy nghĩ trăm ngàn ần vẫn không tìm ra đáp án, cũng không muốn đi hỏi lại.

- Tân Tá Trị hiện giờ ở đâu?

- Tân Bì hiện nay trấn thủ Cao Đường, chính là để chống đỡ Tang Bá.

- Lập tức phái người bắt y lại, tuyệt đối không thể buông tha cho y… Còn nữa, người nhà của Tân Bình và Tân Bì đều ở Nghiệp thành, bắt tất cả lại cho ta.

- Vâng!

Cao Đường là một bến thuyền ở bờ phía Nam Hoàng Hà.

Sau khi Viên Thiệu thất bại ở trận chiến Quan Độ liền lui đến bờ bắc Hoàng Hà.

Nhưng Viên Đàm lại bảo lưu lại Cao Đường vì muốn sau này nếu có một ngày y có thể trở về Hà Nam, thu phục lại những địa bàn bị Tào Tháo cướp đi trước đây.

Nhưng hiện tại…

- Hiển Tư lại liền đóng giữ Bình Ân, phòng ngừa Tào tặc tiến lên xâm lấn.

Nhưng ta đoán chắc Tào Tháo chiến thắng ở trận Thương Đình nhưng cũng tổn thương nguyên khí, trong thời gian ngắn sẽ không tiếp tục phát động công kích.

Hiển Tư ở Bình Ân, tường thành kiên cố, dựa vào địa thế tự nhiên của Thanh hà tử thủ là được, tuyệt đối không thể tái mạo muội xuất kích. Ngươi hiện nay còn chưa phải đối thủ của Tào tặc.

Trong lòng Viên Đàm vui vẻ, liên tục gật đầu.

- Hiển Phủ chuẩn bị đoàn xe, sáng sớm ngày mai, chúng ta liền trở về Nghiệp Thành.

- Phụ thân, thân thể của cha!

- Lúc này còn lo lắng đến thân thể sao, nếu ta còn không quay về, chỉ sợ Nghiệp Thành sẽ đại loạn.

Viên Thiệu đã quyết định, cũng biết, khuyên nữa cũng vô dụng.

Bất đắc dĩ, y chỉ còn cách nghe Viên Thiệu phân phó, đi chuẩn bị đoàn xe.

Sáng sớm hôm sau, Viên Đàm suất quân đi Bình Ân. Mà Viên Thượng thì cùng với Viên Thiệu trở về Nghiệp Thành...

Đúng như lời của Viên Thiệu, y nếu còn không quay lại Nghiệp Thành sẽ loạn hết lên!

Cuối tháng sáu năm Kiến An thứ sáu, Tô thị và Trương gia mưu phản, quân Hán cướp lấy Vọng Đô và khe núi Bồ Âm. Sau khi Trương Liêu ra khỏi xã Diêm, lệnh Hách Chiêu xuất quân đoạt lấy Thường Sơn quan, phong tỏa con đường tiếp viện binh mã cho Tịnh Châu. Tiêu Xúc đóng quân ở Thái Nguyên nghe tin Trung Sơn thất thủ, vội vàng báo tin cho Cao Can, đồng thời tự mình dẫn đại quân đến giúp sức. Nào biết được binh linh tới Thường Sơn quan, lại bị quân Hán phục kích, đại bại chạy thoát thân, Tiêu Xúc cũng suýt mất mạng.

Từ đó Tiêu Xúc cũng không dám manh động nữa, đành phải chờ đợi viện binh của Cao Can.

Nhưng vấn đề ở chỗ, lúc này Cao Can làm sao có thể xuất ra binh mã?

Trương Liêu sau khi phục kích Viên quân ở Thường Sơn quanliền nhanh chóng tiến về phía Nam chiếm lĩnh Vọng Đô.

Mà Triệu Vân và Lục Tốn thì chia quân làm hai đường, Triệu Vân lao thẳng tới Lư Nô, còn Lục Tốn thì xuất quân cướp lấy Thượng Khúc Dương.

Lúc này, liền đó có thể thấy được thế lực của hai đại phú hào Tô-Trương. Đại bộ phận quan viên ở mười ba huyện trong Trung Sơn đều có quan hệ với bọn họ. Sau khi quân Hán tiến vào Trung Sơn, hai nhà Tô Trương đều phái người dẫn đường, Lục Tốn Triệu Vân gần như là không tốn một tốt đoạt được ba huyện Thượng Khúc Dương, Lư Nô, An Hỉ.

Đúng lúc quân Hán đang tiến công thần tốc ở Trung Sơn, Tân Bình ở Hà Gian Cao Dương đột nhiên khởi binh tạo phản, ba người Trương Cáp Cao Lãm Quách Viện gấp rút vượt Dịch Thủy, chiếm lĩnh ba tòa thành bên sông Dịch Thủy Cao Dương, huyện Mạo và Văn An. Mà Tân Bình thì mang gia quyến, bố trí tới Trác quận.

- Nếu vậy mà nói thì Tân Trọng Trị sớm đã có ý mưu phản?

Viên Thiệu sau khi trở lại Nghiệp Thành, liền nhanh chóng bình định lại đợt chấn động vừa rồi của Nghiệp Thành.

Cho dù thế nào Viên Thiệu hùng cứ Hà Bắc nhiều năm, cho dù là hai lần thảm bại dưới tay Tào Tháo, uy vọng của y tại Hà Bắc vẫn như trước không ai bì nổi.

Chỉ có điều những người Viên Thiệu trước đây phái về Nghiệp thành tróc nã gia quyến của Tân Bình đều phí công vô ích.

Nói ra thì trong lịch sử Tân Bình có kết cục rất thảm.

Hai huynh đệ Viên Đàm, Viên Thượng bất hòa, người nhà của Tân Bì và Quách đồ đều rời khỏi được, chỉ có người nhà của Tân Bình bị bắt hết. Tào Tháo đánh chiếm Nghiệp Thành, cháu của Thẩm Phối mở cửa thành làm nội ứng, Thẩm Phối thấy Tào quân vào thành, lại cho rằng là Tân Bình và Quách Đồ khiến Ký châu thất thủ, vì thế tru sát cả nhà Tân Bình. Lúc ấy huynh đệ của Tân Bình là Tân Bì đã ở trong Tào quân, muốn đi giải cứu gia quyến của Tân Bình thì cũng đã muộn.

Tân Bình là một nhân vật bi kịch.

Sau khi Viên Thiệu chết, y phụng mệnh đi sứ Hứa Đô được Tào Tháo coi trọng, có ý đồ mời chào.

Nhưng Tân Bình lại cự tuyệt, trở về Nam Bì góp sức cho Viên Đàm, nào biết được Viên Đàm lại không chịu tin y, kết quả là ôm hận mà chết.

Tuy nhiên, hiện giờ Tân Bình lại có thể tránh được một kiếp nạn.

Y chẳng những sẵn sàng góp sức cho Lưu Sấm, mà còn đưa người nhà đi khỏi. Mà người Viên Đàm phái đi tróc nã gia quyến của Tân Bình cũng chẳng bắt được gì…

Tân Bì sau khi biết tin Tân Bình mưu phản, liền lập tức thoát đến Cao Dương nương tựa Tào Tháo.

Đối mặt với kết quả như vậy, vậy một kết quả, Viên Thiệu cũng chỉ có thể cho rằng, huynh đệ Tân gia sớm có ý đồ mưu phản!

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Sau khi Viên Thiệu trở lại Nghiệp Thành liền ở trong nhà điều dưỡng thân thể.

Chỉ có điều oán khí tích tụ trong lòng khó mà áp chế, cho nên bệnh tình vẫn không thuyên giảm.

Thời gian vô thanh vô thức lại đến giữa tháng bảy… quân Hán sau khi cướp được Trung Sơn liền ám binh bất động, không tiếp tục công kích nữa. Không chỉ là phía Trung Sơn đình chỉ chiến sự, về phía Hà Gian Lưu Sấm dường như cũng không có ý tiếp tục tiến lên. Hắn chỉ để cho ba người Quách Viện, Trương Cáp, Cao Lãm đóng quân ở ba huyện liền không có thêm động tĩnh gì nữa. Đồng thời Lã Bố ở Tịnh Châu cũng ra lệnh cho Hạ Hầu Lan Thái Sử Từ và Ngụy Diên dừng việc tiến binh.

Bởi vì bọn họ có được một tin tốt.

Đứa con cả của Lưu Sấm, cũng coi như trưởng tử của hắn cuối tháng sáu ra đời.

Mà chính vào ngày đứa con cả của Lưu Sấm ra đời cũng chính là ngày Trương Liêu ở Thường Sơn quan đánh cho Tiêu Xúc chạy tơi bời, cho nên Lưu Sấm đặt tên cho đứa bé là “Thắng”.

Lưu Thắng!

Lưu Sấm có con trai là một chuyện không hề nhỏ.

Hắn hiện nay thân là chư hầu một phương, Đại Hán hoàng thúc, dưới tay lại đông đúc thủ hạ.

Cổ nhân vốn rất xem trọng huyết mạch kế thừa, Lưu Sấm có con nối dòng, cũng liền đại biểu cho sự kế thừa trong tương lai.

Vì thế, U Châu quốc khánh ba ngày, quân Hán cũng đình chỉ công kích để chúc mừng chủ công có con đầu lòng.

Lưu Thắng ra đời, có ý nghĩa phi phàm.

Nhưng đối với Viên Thiệu mà nói, đây cũng là một tin tức khiến y vô cùng tức giận…

Lưu Sấm thậm chí còn phái người đến Nghiệp Thành lần lượt đưa thiếp cưới. Điều này khiến cho Viên Thiệu càng thêm tức giận, y cho rằng hành động của Lưu Sấm chính là vũ nhục y.

Bệnh tình lập tức trở nên càng thêm nghiêm trọng.

Viên Thiệu một khi ngã bệnh liền bệnh nặng khó qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện