Viên tướng quân canh giữ sông Hô Đà cũng là người biết điều. Y cũng biết hiện giờ hai nhà Viên, Lưu đang hợp tác cho nên cũng không dám chậm trễ với Lưu Sấm. Lệnh đóng cửa bến sông Hô Đà là của Viên Thượng y không dám vi phạm. Nhưng về mặt riêng tư, yđã sớm chuẩn bị tốt nơi dừng chân cho đám người Lưu Sấm, đồng thời còn mang đến năm mươi con dê. Vốn dĩ y đề nghị Lưu Sấm qua sông nghỉ ngơi nhưng hắn từ chối. Bây giờ hắn đã vào nơi nguy hiểm, đương nhiên là phải vô cùng cẩn thận. Không phải là vấn đề to gan hay nhát gan mà là cần hay không cần... Hắn không cần phải xưng anh hùng chạy đên doanh trại quân Viên mà ra vẻ ta đây làm gì.

Tướng phòng giữ sông Hô Đà của quân Viên tên là Dương Phượng, vốn là giặc Khăn Vàng. Lúc đầu y, Lôi Công và đám người Bạch Lãng là một trong bảy mươi hai lộ Cừ soái. Chỉ có điều người này rất thức thời, thấy quân Khăn Vàng thế cục bất ổn liền quy hàng triều đình, được phong làm giáo úy Hắc Sơn. Dương Phượng vốn là người có học, ở đó cũng có chút danh tiếng. Sau khi quy hàng triều đình, không biết là y dùng cách gì mà lại được làm Hiếu liêm.

Sau khi giặc Khăn Vàng thất bại, Dương Phượng liền đâu quân cho Hàn Phức. Viên Thiệu cướp được Ký Châu, y liền quy hàng Viên Thiệu... Chi có điều cái thân phận giặc Khăn Vàng kia đã định từ trước khiến cho y không được Viên Thiệu trọng dụng, cho nên vẫn chỉ làm một chức vụ giáo úy Hắc Sơn, hơn mười năm năm nay vẫn dậm chân tại chỗ. Sau khi Viên Thiệu chết, Viên Thượng bổ nhiệm Dương Phượng đóng quân tại sông Hô Đà.

- Xem ra, Tam công tử rất đề phòng ta.

Lưu Sấm thưởng thức trà trong quân trướng, không kìm nổi cười mà nói với Lục Tốn.

Lục Tốn gật đầu: - Nếu ta là Viên Thượng e rằng cũng phải có mấy phần cảnh giác với hoàng thúc.

Y trầm ngâm một chút rồi hạ giọng nói: - Nhưng điều này cũng nói lên thái độ của toàn Ký Châu đối với Hoàng thúc. Bọn họ có phần cảnh giác với hoàng thúc, lại vừa hi vọng hoàng thúc có thể chống lại Tào Tháo. Tốn cho rằng, sau khi hoàng thúc đến Nghiệp Thành thì cũng không cần phải nóng lòng đến Lê Dương.

- Hả?

- Hoàng thúc phải nghĩ cách đầu tiên là ổn định trận thế ở Nghiệp Thành, nếu không xuất binh Lê Dương sẽ khó tránh khỏi bị người ta đâm lén.

Nghĩ đến dân chúng Từ Châu, tâm trạng của Lưu Sấm cũng rất mâu thuẫn. Hắn cũng có sự chuẩn bị tâm lý, cho nên lời nói này của Lục Tốn cũng không quá đường đột.

- Nhưng, thực ra ta cảm thấy, thái độ của tướng canh giữ sông Hô Đà Dương Phượng kia có chút mờ ám, nếu ta đoán không lầm thì đêm nay y sẽ có hành động.

- Hả?

Lưu Sấm vừa định nói chuyện thì Hứa Chử ở bên cạnh không nhịn được nói: - Nếu Dương Phượng kia tìm chỗ chết thì ta sẽ cho y chết thật thống khoái

Lục Tốn xua tay liên tục nói với Hứa Chử: - Hứa tướng quân e là đẽ hiểu lầm ta rồi, ý ta không phải là Dương Phượng kia có địch ý mà e rằng y có sự tính toán khác. Theo lý mà nói y phụng mệnh Viên Thượng đóng kín bến sông Hô Đà là chuyện hợp lý. Nhưng ông ta lại dựng doanh trại, rồi cố tình mang đến năm mươi con dê... Ha ha, ta cảm thấy vấn đề chính là ở những con dê ấy đấy...

Hứa Chử ngạc nhiên nói: - Dê thì có vấn đề gì? Ta thấy mùi vị rất ngon!

Lư Dục ở bên đột nhiên nói: - Ý của Bá Ngôn là Dương Phượng cố tình góp sức sao?

Lục Tốn cười gật đầu không nói thêm nữa.

- Cái tên này nói bậy gì thế... Đưa mấy chục con dê mà muốn góp sứccho chúng ta sao? Bá Ngôn, lời này của cậu... ha ha không có lý!

Đúng lúc này màn trướng vén lên.

Lý Dật Phong vội vàng đi vào, khom người nói: - Chủ công, một con thuyền nhỏ đến từ bờ bên kia, người trên thuyền nói có chuyện muốn bẩm báo với chủ công.

- Đến rồi!

Lục Tốn mỉm cười.

Hứa Chử thì hơi ngượng ngùng nhíu mày nói: - Hàm Ngưu Nhi, trên thuyền là ai vậy? - Người kia chỉ nói tên là Dương Minh.

- Dương Minh?

Lưu Sấm chưa từng nghe đến cái tên này, càng không có bất kì một ấn tượng nào.

Nhưng từ cái tên có thể đoán ra được, e rằng người này có quan hệ với Dương Phượng.

Lưu Sấm nhìn Lục Tốn sau đó nói với Lý Dật Phong: - Mời y vào!

Chỉ trong chốc lát Lý Dật Phong dẫn theo một người thanh niên mặc áo màu xanh đi vào lều lớn. Sau khi anh ta vào liền khom người vái chào: - Dương Minh bái kiến hoàng thúc.

Lưu Sấm nhìn về phía Lục Tốn ra hiệu Lục Tốn nói.

Lục Tốn cũng không khách sáo mà trầm giọng nói: - Dương Phượng là gì của ngươi?

Mặc dù y dùng tiếng Quan Thoại nhưng vẫn có một chút khẩu âm của Ngô Việt, nếu không để ý nghe sẽ không hiểu ý.

Dương Minh ngẩn người ra vội vàng nói: - Giáo úy Hắc Sơn là cha ta.

- Sao, Dương giáo úy hay là Giáo úy nào?

Dương Minh tỏ ra do dự một chút, nhưng chợt cắn răng rồi nói: - Hôm nay Minh đến là để đặc biệt cảnh báo Hoàng thúc.

- Hả?

- Mặc dù phụ thân ta đang đóng ở sông Hô Đà nhưng cũng có liên hệ với Nghiệp Thành. Mấy ngày trước nghe nói Tam công tử và hoàng thúc hợp tác với nhau, cha ta mừng khôn tả xiết. Nhưng cha ta lại nghe được những tin không tốt nói về chuyện liên kết giữa hai người từ Nghiệp Thành. Rất nhiều người trong lòng bất mãn. Trong đó đặc biệt có Đại công tử rất không vui, đã mấy lần phát người đi cãi vã với Tam công tử... Thêm nữa nên cạnh Tam công tử có mấy kẻ tiểu nhân đang quấy phá, cho nên Tam công tử do dự dường như đang muốn thay đổi chủ ý.

Lưu Sấm trầm mặt xuống, hai mắt nhắm lại.

Còn Hứa Chử thì giận tím mặt: - Ban đầu là Viên Tam phái người đến hợp tác, nay lại do dự đổi ý, tưởng chủ công ta dễ bắt nạt chắc?

Quả nhiên là Hứa Chử cương quyết, những năm gần đây theo Lưu Sấm đánh đông dẹp bắc, cũng có uy nghiêm của một chủ soái.

Y càng phát hỏa thì Dương Minh lại giật mình run lên, sắc mặt trắng bệch đi.

- Hứa tướng quân bớt giận, chuyện này không liên quan gì đến Dương công tử, cậu ta cũng chỉ có ý tốt đến cảnh báo mà thôi.

- Trọng Khang, ngồi xuống.

Cuối cùng Lưu Sấm cũng mở miệng nói với Dương Minh: - Dương công tử mời ngồi.

Dương Minh run rẩy ngồi xuống vẫn hết hồn. Lưu hoàng thúc mãnh tướng như mây, đặc biệt là Hứa Chử sát khí rất lớn... Người vừa rồi tức giận, chính là Hổ Si hay sao? Y nhìn trộm Hứa Chử một cái rồi ổn định tinh thần.

Lúc này Lưu Sấm nói: - Vậy ngươi có biết rốt cuộc thái độ của Tam công tử là thế nào không?

- Chuyện này thì ta không rõ lắm... Nhưng cha ta có đi dò la tin tức, bên Nghiệp Thành có quá nhiều tranh luận, có người tán thành hoàng thúc đến cũng có người không. Đặc biệt là những người thân cận của công tử kiên quyết phản đối, trong đó Hoa Ngạn là người phản đối mãnh liệt nhất.

- Hoa Ngạn?

Lưu Sấm bắt đầu cảm thấy cái tên này rất quen.

Hắn trầm ngâm một chút rồi nhớ ra lai lịch của Hoa Ngạn này...

Nói ra thì hắn và Hoa Ngạn cũng coi như đã quen biết từ lâu. Người này là người Thanh Châu, lúc đầu Lưu Sấm nhận lời mời của Viêm Đàm đến Lâm Truy thì Hoa Ngạn này cũng đã xuất hiện rồi. Tuy nhiên lúc đó Hoa Ngạn này cũng không thân thiện gì với hắn, thậm chí còn gây khó dễ. Lưu Sấm không ngờ là lần này hắn hợp tác với Viên Thượng lại lại xuất hiện người này. Cũng vì thế mà có thể nhìn ra được rằng Viên Đàm chẳn chào đón gì Lưu Sấm.

(chưa xong còn tiếp..)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện