Không thể không nói căn cơ mà Viên Thiệu đẻ lại rất vững chắc..

Ban đêm, trong yến tiệc tẩy trần mà Viên Thượng mở ra, Lưu Sấm nhìn thấy không ít nhân vật có tiếng tăm.

Ví dụ như Phùng Kỷ, ví dụ như Trần Lâm từng làm hịch văn trách mắng khiến Táo Tháo toát mồ hôi lạnh, ví dụ như danh sĩ Nhữ Nam Ứng Thiệu... trong bữa tiệc, các đại thận của Viên thị ở Nghiệp thành đều xuất hiện, tuy nhiên có thể nhận ra mưu thần chủ tọa Phùng Kỷ bên cạnh Viên Thượng dường như bị xa lánh rất nhiều. Người ngồi ở vị trí đầu tiên dưới Viên Thượng tên là Đào Thăng, Lưu Sấm chưa hề nghe thấy cái tên này bao giờ.

Đào Thăng là người thế nào? Người này vốn dĩ là một quan lại nhỏ cai trị Ngụy quận.

Năm Sơ Bình thứ tư, Thái thú quận Ngụy cấu kết với Hắc Sơn tặc tạo phản. Mà lúc ấy Viên Thiệu giao chiến với Điền Giai ở Thanh Châu và không ở Nghiệp Thành. Nhưng phần lớn người nhà của y đều ở lại quân Ngụy, trong đó bao gồm cả Viên Thượng. Đào Thăng bị cuốn vào vòng tạo phản, nhưng không cam lòng theo giặc. Sau đó y đã tìm cơ hội, cứu toàn bộ người nhà của Viên Thiệu ở Nghiệp Thành ra, hộ tống đến Xích Khâu đợi Viên Thiệu quay về Hà Bắc mới đem người nhà trả lại cho Viên Thiệu. Vì thế mà Viên Thiệu mới thăng chức cho Đào Thăng làm Trung lang tướng, vô cùng tín nhiệm y.

Tiếc là Đào Thăng không đủ tài năng, thanh danh cũng không nổi trội.

Cho dù Viên Thiệu có giúp đỡ thì cũng chỉ đến mức đại tướng quân phủ duyện, chứ y vẫn chẳng có tiếng tăm gì.

Nếu tính ra, quan hệ của Đào Thăng này với Viên Thượng cũng có phần hơi giống với quan hệ của A Đẩu Lưu Thiện được Triệu Vân giải cứu tại vách núi Trường Bản.

Nhưng Viên Thượng chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh nên cũng không thân cận với Đào Thăng.

Mãi đến sau khi Viên Thiệu chết đi, Nghiệp Thành không ngừng rối ren, Đào Thăng vẫn kiên trì ở bên Viên Thượng, cũng khiến Viên Thượng hiểu ra nhiều điều... Mặc dù đám người Phùng Kỷ có chút tài năng nhưng lại có quá nhiều toan tính. Y cảm thấy đầu tiên là phải trấn an để những người này trung thành và tận tâm với y. Đợi sau khi y nắm chắc được những người nhất mực trung thành với mình, rồi mới chiêu mộ những người khác là sẽ có nền tảng vững vàng. Cái gọi là ngàn vàng mua xương ngựa cũng chính là như thế. Cũng chính vì thế mà sau khi Viên Thượng tự lĩnh Đại tướng quân liền thăng chức cho Đào Thăng còn cao hơn cả Phùng Kỷ.

Đào Thăng này thực sự rất trung thành và tận tâm với Viên Thượng.

Rất khó để nói Viên Thượng làm như vậy là đúng hay sai. Y ổn định thế cục, tụ tập tin dùng những người thân tín nhưng lại quá đề cao Đào Thăng, những người như Phùng Kỷ sẽ nghĩ thế nào? Tuy rằng những người này đều có chút ích kỷ nhưng ai mà không có những toan tính riêng? Dù thế nào, đám người Phùng Kỷ từ trước vẫn luôn trợ giúp Viên Thượng, là công thần giúp Viên Thượng tiếp nhận chức vị Đại tướng quân... Mà nay quyền cao chức trọng lại đang ở trong tay của Đào Thăng.

Suy nghĩ của đứa con trong gia đình giàu có thực sự không thể hiểu nổi.

Có lẽ Viên Thượng có suy nghĩ của riêng mình, nhưng có quan hệ gì đến Lưu Sấm?

- Lưu Hoàng thúc này đến Nghiệp Thành cùng với chủ công nhà ta liên hiệp chống Tào, Không biết Lưu Hoàng thúc có được bao nhiêu hiểu biết về Tào Tháo?

Lúc tiệc rượu say sưa, chợt có người đứng lên lớn tiếng hỏi Lưu Sấm.

Vừa nghe những câu này dường như không có vấn đề gì.

Nhưng câu hỏi của người kia, hơn nữa cả vẻ mặt của y nữa hàm chứa nhiều ẩn ý.

Lưu Sám cảm nhận được người này chính là Hoa Ngạn mà năm đó hắn gặp ở Lâm Truy, cũng chính là mưu sĩ bên cạnh Viên Đàm.

Vẻ mặt của y mang theo cả sự khinh thường, tuy là thỉnh giáo nhưng thực tế là châm chọc Lưu Sấm không dám đối địch với Tào Tháo mà phải dựa vào Viên thị.

Hoa Ngạn khiêu khích dường như không nằm ngoài dự kiến của những người khác.

Nhìn từ góc độ cá nhân có nhíu mày, có khen ngợi, có bất mãn... Lưu Sấm có thể nhìn ra được những thần tử của lão Viên gia này vẫn có phe phái. Tỏ vẻ bất mãn là tâm phúc của Viên Thượng; còn tỏ vẻ khen ngợi là cấp dưới của Viên Đàm. Còn người trầm tư nhíu mày phần lớn là những người trung lập. Mà trong số những người này bao gồm cả Trần Lâm và những người sau này quy hàng Tào Tháo.

- Vị tiên sinh này là...

Lưu Sấm ra vẻ không biết Hoa Ngạn, hắn quay đầu lại hỏi Viên Thượng.

Một câu mà khiến Hoa Ngạn đỏ mặt tía tai.

Gã tự cho rằng rất hiên ngang nhưng người ta căn bản là không nhớ ngươi là thần thánh phương nào.

Điều này cũng khiến cho những điều Hoa Ngạn sớm chuẩn bị để nói, lập tức loạn lên không biết làm thế nào cho phải.

Viên Thượng cười nói: - Hoa Ngạn tiên sinh là danh sĩ Lâm Truy. Mấy năm trước từng gặp Hoàng thúc ở Lâm Truy, Hoàng thúc không nhớ sao?

- Ồ!

Lưu Sấm tỏ vẻ chợt nhớ ra: - Tam công tử vừa nói ta mới nhớ ra. Nhớ lúc đó Thái Sơn tặc người đông thế mạnh tấn công Tam công tử, Hoa Ngạn tiên sinh để ta gấp rút xuất binh chi viện... Nhưng kết quả là không cho ta nổi một binh một tốt. Ta nhớ lúc đó hình như Hoa Ngạn tiên sinh làm Tòng sự ở Thanh Châu, không ngờ không thể điều động binh mã dưới trị hạ của mình, ha ha!

“Ngươi hỏi ta có biết gì về Tào Tháo không ư? Trước tiên là ta nói về chuyện xấu hổ của ngươi...”

Dường như Viên Thượng cũng nhớ đến những chuyện không tốt, sắc mặt liền trầm xuống.

Còn những câu này của Lưu Sấm lại làm cho không ít người lộ ra vẻ nhạo báng: đến vùng đất của mình mà cũng không thống trị được, thật là...

Vẻ mặt của Hoa Ngạn từ đỏ chuyển sang xanh mét.

Lục Tốn ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: - Hoa Ngạn tiên sinh hỏi chủ công nhà ta đánh giá về Tào Tháo thế nào sao?

Đây là tên quốc tặc! Người này lấy danh Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, nhìn thì có vẻ giống một bậc trung thần của Hán thất, nhưng thật ra là tên quốc tặc. Còn nay lão tiến binh lên Hà Bắc, thanh thế kinh người nhưng thực ra không chịu nổi một đòn. Duyện Châu, Dự Châu chiến tranh liên tục mấy năm nay đã khiến sức dân mệt mỏi. Sở dĩ lão dám xuất binh đơn giản là vì Đại tướng quân đã mất, lão muốn đục nước béo cò. Nhưng suy đi tính lại Tào Tháo tứ phía có địch, tây nam Lưu Biểu, đông nam Tôn Quyền đều là đại địch của lão... Nếu lão không thắng hai lần thì đâu có thể kiêu ngạo được như vậy? Nếu Viên Lưu có thể hợp tác tất đánh bại kẻ địch này.

Có lẽ là thấy Hoa Ngạn bị lép vế, vẻ mặt khó coi, Phùng Kỷ đột nhiên mở miệng nói: - Hoàng thúc có vẻ tràn đầy sự tự tin. Nhưng theo ta được biết, từ khi Hoàng thúc xuất đạo đến nay đã nhiều lần bại dưới tay Tào Tháo. Trận chiến Quảng Lăng thập tử nhất sinh cuối cùng không thể không vứt bỏ Bắc Hải, Đông Lai. Nếu không được Viên công giúp đỡ và thu nhận thì Hoàng thúc cũng không có chốn mà dung thân. Nay lại ra oai... Ha ha, không khỏi khiến người ta nhạo báng.

Sắc mặt của Lưu Sấm vẫn không đổi cười mà không nói.

Đột nhiên Lư Dục mở miệng nói: - Vị này là Phùng Kỷ Phùng Nguyên Đồ tiên sinh đúng không?

- Đúng vậy!

Phùng Kỷ vê râu tỏ vẻ ngạo nghễ.

Lư Dục lại cười nói: - Nghe nói tiên sinh là danh sĩ đương thời, đâu ngờ lại nói ra được những câu như vậy thật khiến cho người ra thất vọng.

Đại bàng dang cánh bay ngàn dặm, chí hướng của y lại chỉ như chim yến thôi sao?

Nhớ lúc đầu, Hoàng thúc khởi sự ở Từ Châu, ổn định Bắc Hải Đông Lai. Trong hai năm cũng nổi tiếng nhân từ, mở ra thư viện Nam Sơn, biên soạn Tứ khố toàn thư. Bắc Hải Đông Lai vốn dĩ là nơi hoang vu hẻo lánh, nhưng chi trong vòng hai ba năm ngắn ngủi dân số đã tăng vọt lên hơn mười vạn người... Từ Loạn Khăn Vàng đến nay vẫn chưa hề có một chế độ chính trị nhân từ nào. Trong khi Tào Tháo tàn bạo, khởi binh ra biên giới, Hoàng thúc lấy đại cục làm trọng không đành lòng làm hại đến tính mạng dân chúng Bắc Hải, đành bất đắc dĩ phải rời khỏi Bắc Hải Đông Lai, đến Liêu Tây xa xôi. Trấn thủ biên cương cho Đại Hán ta. Từ thời Hoàn Linh đến nay đâu có được hưng thịnh như vậy. Nguyên Đồ tiên sinh nói Hoàng thúc ra oai, vậy không biết trong thời gian Viên công tại thế tái bắc có được binh ổn như vậy không, lại có thể mở rộng thêm được bao nhiêu đất đai?

Phùng Kỷ biến sắc cả giận nói: - Nhớ lúc đầu Lưu Hoàng thúc cùng đường, nếu không có Viên công thu nhận và giúp đỡ thì sao có được như ngày hôm nay? Nhưng Hoàng thúc từ Liêu Đông đến đây lại cướp biên tái của ta, chiếm giữ U Châu, điều động binh lực. Đây là chuyện bậc đại trượng phu nên làm sao?

Lục Tốn tức giận đứng lên nói: - Nguyên Đồ tiên sinh sao có thể nói đại nghịch bất đạo như vậy được? Có câu đất trong thiên hạ nơi đâu chẳng là đất của vua, người trong thiên hạ ai ai không phải là con dân của vua. Chủ công nhà ta phụng chiếu mệnh của thiên tử, trấn thủ Bắc Cương... lại không biết U Châu từ lúc nào biến thành của Viên Công vậy? Người làm bậc đại trượng phu, xây dựng công lao sự nghiệp. Nhưng hiện tại, giặc xâm lấn quốc gia, tình hình nguy cấp, chủ công nhà ta thật lòng đến tương trợ, các ngươi không bày mưu tính kế cho chủ công mình lại còn gây điều khó dễ, càng khiến cho giặc thêm lợi thế... Nguyên Đồ tiên sinh, xin hỏi có phải muốn học theo Hứa Du, vứt bỏ Tam công tử mà sẵn sàng góp sức giúp Tào Tháo sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện