Tối đó, thay vì chuẩn bị áo dài cưới thì chị Hồng lại chuẩn bị bộ đồ bà ba đỏ. Bởi chị hay nghe mấy người già kể, nếu tự tử mà mang đồ đỏ linh hồn sẽ quay lại trả thù. Chị chết, nhất định chị phải quay lại trả thù ông Toàn chị mới hả được cơn oán. Tôi ngồi bên thấy lạ nên tò mò hỏi.
- Chị ơi, mai ngày cưới của chị mà sao chị ko về nhà? Anh Cò với bà Bảy về nhà từ sớm rồi đó? Chị ko chuẩn bị sao? Chị Hồng cười hếch.
- Đám cưới? Sẽ ko còn đám cưới nào nữa đâu.
- Sao vậy chị?
- Thôi em đừng hỏi, em ngủ đi.
Chị Hồng đi lên phòng ông Toàn, tôi thì nghĩ chị Hồng lên đó đấm bóp cho ông Toàn thôi, nên tôi đi ngủ.
Trước phòng ông Toàn, tên Tài đứng sẵn ngoài cửa. Chị Hồng đi qua tên Tài để vào phòng nhưng liền bị hắn kéo lại, hắn kiểm tra người chị và lấy ra được con dao nhỏ chị lận trong lưng quần.
Vậy là ý định giết ông Toàn đã ko thành, thôi thì chị chờ thành ma mà ám ổng vậy.
Ông Toàn nằm chờ sẵn trên giường, thấy chị Hồng đi vào ông liền ngồi dậy tiến về chỗ chị, cười hềnh hệch. Nắm tay chị kéo lại bên giường.
- Em tới rồi sao, để anh chờ nãy giờ. Lại đây, lại đây.
Chị Hồng run sợ chỉ biết nghe theo ông Toàn, trong phòng ngọn đèn dầu mờ ảo yếu ớt.
Ông Toàn hôn hít lên tóc chị, hôn hít lên cổ chị, chị cảm thấy ghê sợ liền đẩy ông Toàn ngã lăn ra giường, rồi chị đứng lên.
- Con.. con xin lỗi ông..
Ông Toàn cười nhếch mép, nằm dài ra giường.
- Cái này là do em chọn chứ anh đâu có ép, em nên nhớ má và em của em có ở đâu thì anh cũng biết đó nghen.
Vậy mà ông Toàn nói là ko ép, những câu nói vừa rồi của ông chính là đang đe dọa chị. Nếu chị mà chết rồi thì má và em chị cũng sẽ ko được yên ổn.
Chị nuốt nước mắt rồi ngồi lại xuống giường, giọng run run nhỏ nhẹ.
- Con... xin lỗi ông.
- Cởi đồ ra.
- Ông ơi... con...
- Nếu ko cởi thì cút ra khỏi đây.
Chị Hồng bặm môi, nhắm mắt, 2 hàng nước mắt chảy ướt đẫm hết đôi má. Chị đưa đôi tay run run lên mở từng hột, từng hột nút. Ông Toàn nhìn thấy mà chịu ko nổi nữa, liền đè chị xuống xé toạc áo chị, kéo bỏ chiếc quần của chị vất đi.
Ông Toàn như con thú hoang, dằn xé lên cơ thể chị, ko 1 chút nhẹ nhàng, ko 1 chút cưng chiều. Cứ thế mà dày vò cơ thể của chị cả đêm. Ông Toàn có sẵn máu ham gái, nhưng mỗi lần chuẩn bị lên giường với ai đều uống vài ly rượu bổ dương, kiểu gì mà ông lại ko khỏe như trâu mộng.
.....
Sáng ra chị dậy sớm lắm, thật ra cả đêm chị ko ngủ được, cơn đau của "lần đầu tiên" từ bên dưới cứ sộc lên đau đớn. Chân thì mỏi đứ đừ, thật ko lết nổi xuống giường. Chị vơ lấy quần áo mặc vào rồi đi ra ngoài.
Tôi đang vo gạo nấu cháo gà cho ông Toàn ăn sáng thì thấy chị Hồng đi đến, dáng vẻ uể oải, tay còn cầm 2 tà áo bị rách, tóc tai rối bời.
- Chị Hồng ơi, em đây, em nấu cho chị....
Chị Hồng đi ngang qua tôi về thẳng buồng mà ko thấy đi ra.
Tôi ngớ người ko hiểu chuyện gì, cứ nghĩ là đêm qua chắc ông Toàn bắt chị Hồng đấm bóp cả đêm nên mới mỏi như vậy.
Nấu cháo xong tôi mang lên phòng cho ông Toàn ăn, vì sáng nay ông ấy còn phải đi công chuyện.
Tầm hơn 11 giờ, anh Cò mặc áo dài xanh tay đi thẳng vào chỗ bếp gọi lớn.
- Hồng, Hồng ơi em đâu rồi... Hồng ơi.
- Ủa, anh Cò anh sao qua đây?
- Hồng đâu em?
- Ủa, chị Hồng chưa về hả? Anh vào phòng xem sao?
Anh Cò nhanh chóng chạy vào phòng tìm chị Hồng. Cánh cửa phòng vẫn đóng.
- Hồng ơi, em có trong đó ko mở cửa cho anh.. Hồng ơi..
Giọng chị Hồng lạnh lùng.
- Anh về đi, tôi ko lấy anh nữa đâu.
- Tại sao lại ko? Có gì mình từ từ nói mà em.
Chị Hồng hét lên.
- Ko có gì mà nói nữa hết. Em tôi chết, má tôi bỏ đi rồi, tôi cô đơn rồi, tôi ko muốn lấy anh nữa.
- Ai chết kệ ai, ai bỏ đi kệ ai, em còn có anh mà. Mở cửa đi em.
Chị Hồng lại nhẹ giọng xuống, nhưng vẫn mang vẻ mặn của nước mắt.
- Má tôi nói đúng, anh nghèo lắm, anh ko lo cho tôi được. Ko lo cho má tôi được, tôi giờ ko muốn lấy anh nữa. Tôi xinh đẹp, tôi xứng đáng với người có tiền hơn anh. Anh cái gì cũng tốt, chỉ tại anh quá nghèo, anh hiểu ko?
- Anh ko hiểu, ko hiểu gì hết, em ra gặp anh đi Hồng ơi.
Cánh cửa được kéo ra, mặt chị Hồng lạnh tanh, nhìn anh Cò.
- Hồng à... anh...
- Anh tha cho tôi đi, ko lẽ anh muốn tôi theo anh chịu nghèo chịu khổ suốt đời sao? Tôi xin anh, anh tha cho tôi đi mà.
Anh Cò đấm mạnh tay vào cánh cửa.
- Em điên hả Hồng, mới hôm trước thôi chúng ta đã rất háo hức chờ đám cưới này. Hôm nay em bị sao vậy hả.
- Tôi điên rồi, tôi điên mới yêu anh. Tôi giờ tỉnh rồi, tôi ko muốn yêu anh nữa, tôi muốn lấy người có tiền, tôi nghèo đủ rồi.
Anh Cò liền nhẹ giọng, nắm lấy tay chị Hồng.
- Hồng à, anh biết giờ em ko được bình tĩnh, ko sao, mình cứ hoãn đám cưới, khi nào em bình tĩnh lại mình lại nói chuyện nghe em.
- Anh điếc hả, anh ko hiểu hả, anh đi đi để tôi yên.
Chị Hồng đóng cửa lại, ôm mặt khóc nức nở. Anh Cò cũng khóc, anh ấy thấy thật bất lực.
.....
Giỗ của ba bà Hiền to lắm, mời rất nhiều quan to quan bé tới dự. Tất nhiên là có ông tổng Dinh và con gái của ông ấy.
Đám giỗ này, cậu hai và cậu ba về thẳng luôn bên ngoại mà ko về bên nhà.
Đến khi nhập tiệc, ông tổng Dinh ngồi bàn cao với con gái và 1 vài quan lớn cùng cấp bậc nữa.
Ông Tổng Dinh vuốt râu cười hài lòng khi nhìn thấy dung mạo và cách đối đáp rất đỗi học thức của cậu hai. Bà Hiền thấy vậy liền lên tiếng.
- Thưa ông tổng, tôi có nghe danh về con gái ông học rộng hiểu cao, liệu chúng ta có nên làm duyên cho 2 đứa trẻ.
Cả bàn cười òa, rồi mỗi người 1 tiếng nói thúc vào.
Ông Tổng Dinh liền lên tiếng.
- Cái đó để xem ý con gái tôi thế nào, con gái học cao kén lắm.
Con gái ông Tổng Dinh tên là Thiên Kim lúc này mới lên tiếng.
- Là con gái, việc gã chồng con nghe theo cha. Cha đặt đâu, con xin ngồi đó, nào dám cãi lời. Nhưng con còn đang học, muốn xin cha để con thêm 4 năm học xong đã. Còn ko biết ý cậu hai thế nào.
Cô Thiên kim cười bẽn lẽn nhìn cậu hai, như đang chờ đợi sự thành toàn.
Cậu hai ko cười, mặt nghiêm túc, vì cậu biết đó là trách nhiệm của cậu khó mà trốn tránh.
- Dạ con thì cha mẹ nói sao con xin nghe vậy.
Chỉ có cậu ba là vui 1 chút trong lòng.
Tiệc tàn, cậu ba kéo cậu hai ra ngoài sau, giọng bực tức.
- Sao hôm đó anh dám nhận là cho người chữa bệnh cho ba con Sen.
- Anh ko nhận, do Sen tự nhận định vậy và ko cho anh có cơ hội giải thích.
- Vậy thì lần này anh lo mà giải thích cho nó, ai mới là người cứu ba nó đi.
- việc đó có quan trọng ko?
- Anh...
- Em thích Sen phải ko?
- Tôi ko thích nó.
- Em ko thích nó thì cái việc giải thích đó có quan trọng ko chứ?
- Tôi...
- Anh yêu Sen, tuy là anh phải lấy Thiên Kim nhưng anh yêu Sen. Nhất định anh sẽ cưới cô ấy, sẽ cho cô ấy 1 đời hạnh phúc.
- Hạnh phúc? Làm vợ 2 mà hạnh phúc hả? Cô Thiên Kim kia là ai chứ, con gái của Tổng Dinh đó, chắc là cô ta chấp nhận thân phận bằng với 1 con ở nghèo hèn thua kém gấp vạn lần à? Anh tỉnh lại đi.
- Nếu Sen cũng yêu anh, anh sẽ đưa cô ấy đi khỏi nơi này.
- Anh tưởng đi mà dễ à.
Cậu ba bực tức bỏ đi, cậu hai đứng đó với bộn bề nặng trĩu.
.....
Chị Hồng đang bóp chân cho bà Hiền, còn tôi thì đứng bên quạt. Bà Hiền tự dưng lại quan tâm đến chị Hồng.
- Hồng, mày với thằng Cò mấy nay sao đó, tao thấy lạ lạ à nghen, cưới nhau rồi mà sao ko thấy hạnh phúc vậy.
Chị Hồng e dè lên tiếng.
- Dạ... dạ.. tụi con ko có cưới nhau thưa bà.
- Ko cưới? Sao lại ko cưới?
- Tại em con chết rồi, má con bỏ đi đâu mà mấy ngày rồi con tìm ko ra.
- Có chắc vậy ko?
Chị Hồng nghe giọng của bà Hiền như là bà đã biết chuyện gì đó, nên chị cũng sợ lắm.
- Dạ... dạ chắc thưa bà.
Ông Toàn hình như cũng bị nhột nên cũng cố giải bày.
- Thôi bà đừng hỏi nó nữa, nó làm nhà mình lâu vậy rồi thì bà cũng biết tính nó mà.
- Hứ. Ông coi sao được thì coi, đừng để tôi nổi máu lên à.
- Bà này nghĩ lung tung ko à.
.....
Vài ngày sau đó, đêm đang ngủ có tiếng gõ cửa.
- Hồng ơi Hồng.
Chị Hồng nghe tên mình liền ra mở cửa, là tên Tài, sao hắn tìm chị giờ này.
- Anh tìm tôi có gì ko?
Tên Tài ghé tai chị Hồng.
- Ông Toàn tìm mày, theo tao.
Ông Toàn tìm chị làm gì cái giờ hơn 2 giờ sáng này chứ. Chị bước nhẹ, đóng khẽ cửa để tránh bà Bảy và tôi nghe, nhưng hình như bà Bảy cũng có để ý. Bà Bảy đi theo thấy chị leo vô cái chòi canh vịt, tên Tài cũng leo vô đó. Bà Bảy tức giận đi về, thì ra chị Hồng ngoại tình với tên Tài nên mới ko chịu lấy con trai bà đây mà. Lúc sau tên Tài đi ra, trong chòi đó còn lại ông Toàn và chị Hồng thôi.
- Ông ơi, ông tha cho con, lần đó, lần đó..con đã trả nợ cho ông rồi mà.
- Em làm như món nợ cứu người là làm tình với anh 1 đêm là xong sao, anh đây chơi chưa chán thì làm sao tha cho em được.
Chị Hồng hoảng, chị lại khóc lóc van xin ông, sau lần đó chị thấy mình ghê tởm nhơ nhớp lắm lắm.
- Xin ông tha cho con mà ông, để bà Hiền biết, bà giết con chết.
- Có anh đây, ai dám đụng đến em chứ. Em thương má em thì em phải nghe lời anh nge ko.
Chị Hồng nuốt đi nước mắt, 1 lần nữa chị phải trao thân cho lão khốn kiếp này, 1 lần nữa chị lại phải chịu đựng sự đau khổ nhơ nhớp này.
Gần 1 tiếng sau ông Toàn đi ra, để mình chị nằm đó, đầu tóc rối bời, ko 1 mảnh vải che thân nằm trên đống cỏ khô cứng rát. Chị ko khóc nữa, nước mắt chị cạn rồi, chỉ đã tự biến mình thành con búp bê tình dục của ông Toàn, để những lúc cần thõa mãn ông lại đè chị ra. Chi đưa ánh mắt nhìn vô hồn ra bầu trời sao cực đẹp, đến cả chết mà chị cũng ko có quyền làm điều đó, khốn nạn thật.
Tên Toàn cầm đèn dầu soi đường cho ông Toàn về nhà, vì thắc mắc nên hắn liều hỏi.
- Ông, ông biết má con Hồng ở đâu thật hả ông?
- Tao có phải thánh đâu mà cái gì cũng biết.
- Vậy là, ông...
- Món đồ còn ngon, còn nonhs hổi vậy thì dại gì bỏ sớm hả mày.
- Ông thật cao tay quá.
Rồi chủ tớ họ cười với nhau những điệu cười đê tiện.
- Chị ơi, mai ngày cưới của chị mà sao chị ko về nhà? Anh Cò với bà Bảy về nhà từ sớm rồi đó? Chị ko chuẩn bị sao? Chị Hồng cười hếch.
- Đám cưới? Sẽ ko còn đám cưới nào nữa đâu.
- Sao vậy chị?
- Thôi em đừng hỏi, em ngủ đi.
Chị Hồng đi lên phòng ông Toàn, tôi thì nghĩ chị Hồng lên đó đấm bóp cho ông Toàn thôi, nên tôi đi ngủ.
Trước phòng ông Toàn, tên Tài đứng sẵn ngoài cửa. Chị Hồng đi qua tên Tài để vào phòng nhưng liền bị hắn kéo lại, hắn kiểm tra người chị và lấy ra được con dao nhỏ chị lận trong lưng quần.
Vậy là ý định giết ông Toàn đã ko thành, thôi thì chị chờ thành ma mà ám ổng vậy.
Ông Toàn nằm chờ sẵn trên giường, thấy chị Hồng đi vào ông liền ngồi dậy tiến về chỗ chị, cười hềnh hệch. Nắm tay chị kéo lại bên giường.
- Em tới rồi sao, để anh chờ nãy giờ. Lại đây, lại đây.
Chị Hồng run sợ chỉ biết nghe theo ông Toàn, trong phòng ngọn đèn dầu mờ ảo yếu ớt.
Ông Toàn hôn hít lên tóc chị, hôn hít lên cổ chị, chị cảm thấy ghê sợ liền đẩy ông Toàn ngã lăn ra giường, rồi chị đứng lên.
- Con.. con xin lỗi ông..
Ông Toàn cười nhếch mép, nằm dài ra giường.
- Cái này là do em chọn chứ anh đâu có ép, em nên nhớ má và em của em có ở đâu thì anh cũng biết đó nghen.
Vậy mà ông Toàn nói là ko ép, những câu nói vừa rồi của ông chính là đang đe dọa chị. Nếu chị mà chết rồi thì má và em chị cũng sẽ ko được yên ổn.
Chị nuốt nước mắt rồi ngồi lại xuống giường, giọng run run nhỏ nhẹ.
- Con... xin lỗi ông.
- Cởi đồ ra.
- Ông ơi... con...
- Nếu ko cởi thì cút ra khỏi đây.
Chị Hồng bặm môi, nhắm mắt, 2 hàng nước mắt chảy ướt đẫm hết đôi má. Chị đưa đôi tay run run lên mở từng hột, từng hột nút. Ông Toàn nhìn thấy mà chịu ko nổi nữa, liền đè chị xuống xé toạc áo chị, kéo bỏ chiếc quần của chị vất đi.
Ông Toàn như con thú hoang, dằn xé lên cơ thể chị, ko 1 chút nhẹ nhàng, ko 1 chút cưng chiều. Cứ thế mà dày vò cơ thể của chị cả đêm. Ông Toàn có sẵn máu ham gái, nhưng mỗi lần chuẩn bị lên giường với ai đều uống vài ly rượu bổ dương, kiểu gì mà ông lại ko khỏe như trâu mộng.
.....
Sáng ra chị dậy sớm lắm, thật ra cả đêm chị ko ngủ được, cơn đau của "lần đầu tiên" từ bên dưới cứ sộc lên đau đớn. Chân thì mỏi đứ đừ, thật ko lết nổi xuống giường. Chị vơ lấy quần áo mặc vào rồi đi ra ngoài.
Tôi đang vo gạo nấu cháo gà cho ông Toàn ăn sáng thì thấy chị Hồng đi đến, dáng vẻ uể oải, tay còn cầm 2 tà áo bị rách, tóc tai rối bời.
- Chị Hồng ơi, em đây, em nấu cho chị....
Chị Hồng đi ngang qua tôi về thẳng buồng mà ko thấy đi ra.
Tôi ngớ người ko hiểu chuyện gì, cứ nghĩ là đêm qua chắc ông Toàn bắt chị Hồng đấm bóp cả đêm nên mới mỏi như vậy.
Nấu cháo xong tôi mang lên phòng cho ông Toàn ăn, vì sáng nay ông ấy còn phải đi công chuyện.
Tầm hơn 11 giờ, anh Cò mặc áo dài xanh tay đi thẳng vào chỗ bếp gọi lớn.
- Hồng, Hồng ơi em đâu rồi... Hồng ơi.
- Ủa, anh Cò anh sao qua đây?
- Hồng đâu em?
- Ủa, chị Hồng chưa về hả? Anh vào phòng xem sao?
Anh Cò nhanh chóng chạy vào phòng tìm chị Hồng. Cánh cửa phòng vẫn đóng.
- Hồng ơi, em có trong đó ko mở cửa cho anh.. Hồng ơi..
Giọng chị Hồng lạnh lùng.
- Anh về đi, tôi ko lấy anh nữa đâu.
- Tại sao lại ko? Có gì mình từ từ nói mà em.
Chị Hồng hét lên.
- Ko có gì mà nói nữa hết. Em tôi chết, má tôi bỏ đi rồi, tôi cô đơn rồi, tôi ko muốn lấy anh nữa.
- Ai chết kệ ai, ai bỏ đi kệ ai, em còn có anh mà. Mở cửa đi em.
Chị Hồng lại nhẹ giọng xuống, nhưng vẫn mang vẻ mặn của nước mắt.
- Má tôi nói đúng, anh nghèo lắm, anh ko lo cho tôi được. Ko lo cho má tôi được, tôi giờ ko muốn lấy anh nữa. Tôi xinh đẹp, tôi xứng đáng với người có tiền hơn anh. Anh cái gì cũng tốt, chỉ tại anh quá nghèo, anh hiểu ko?
- Anh ko hiểu, ko hiểu gì hết, em ra gặp anh đi Hồng ơi.
Cánh cửa được kéo ra, mặt chị Hồng lạnh tanh, nhìn anh Cò.
- Hồng à... anh...
- Anh tha cho tôi đi, ko lẽ anh muốn tôi theo anh chịu nghèo chịu khổ suốt đời sao? Tôi xin anh, anh tha cho tôi đi mà.
Anh Cò đấm mạnh tay vào cánh cửa.
- Em điên hả Hồng, mới hôm trước thôi chúng ta đã rất háo hức chờ đám cưới này. Hôm nay em bị sao vậy hả.
- Tôi điên rồi, tôi điên mới yêu anh. Tôi giờ tỉnh rồi, tôi ko muốn yêu anh nữa, tôi muốn lấy người có tiền, tôi nghèo đủ rồi.
Anh Cò liền nhẹ giọng, nắm lấy tay chị Hồng.
- Hồng à, anh biết giờ em ko được bình tĩnh, ko sao, mình cứ hoãn đám cưới, khi nào em bình tĩnh lại mình lại nói chuyện nghe em.
- Anh điếc hả, anh ko hiểu hả, anh đi đi để tôi yên.
Chị Hồng đóng cửa lại, ôm mặt khóc nức nở. Anh Cò cũng khóc, anh ấy thấy thật bất lực.
.....
Giỗ của ba bà Hiền to lắm, mời rất nhiều quan to quan bé tới dự. Tất nhiên là có ông tổng Dinh và con gái của ông ấy.
Đám giỗ này, cậu hai và cậu ba về thẳng luôn bên ngoại mà ko về bên nhà.
Đến khi nhập tiệc, ông tổng Dinh ngồi bàn cao với con gái và 1 vài quan lớn cùng cấp bậc nữa.
Ông Tổng Dinh vuốt râu cười hài lòng khi nhìn thấy dung mạo và cách đối đáp rất đỗi học thức của cậu hai. Bà Hiền thấy vậy liền lên tiếng.
- Thưa ông tổng, tôi có nghe danh về con gái ông học rộng hiểu cao, liệu chúng ta có nên làm duyên cho 2 đứa trẻ.
Cả bàn cười òa, rồi mỗi người 1 tiếng nói thúc vào.
Ông Tổng Dinh liền lên tiếng.
- Cái đó để xem ý con gái tôi thế nào, con gái học cao kén lắm.
Con gái ông Tổng Dinh tên là Thiên Kim lúc này mới lên tiếng.
- Là con gái, việc gã chồng con nghe theo cha. Cha đặt đâu, con xin ngồi đó, nào dám cãi lời. Nhưng con còn đang học, muốn xin cha để con thêm 4 năm học xong đã. Còn ko biết ý cậu hai thế nào.
Cô Thiên kim cười bẽn lẽn nhìn cậu hai, như đang chờ đợi sự thành toàn.
Cậu hai ko cười, mặt nghiêm túc, vì cậu biết đó là trách nhiệm của cậu khó mà trốn tránh.
- Dạ con thì cha mẹ nói sao con xin nghe vậy.
Chỉ có cậu ba là vui 1 chút trong lòng.
Tiệc tàn, cậu ba kéo cậu hai ra ngoài sau, giọng bực tức.
- Sao hôm đó anh dám nhận là cho người chữa bệnh cho ba con Sen.
- Anh ko nhận, do Sen tự nhận định vậy và ko cho anh có cơ hội giải thích.
- Vậy thì lần này anh lo mà giải thích cho nó, ai mới là người cứu ba nó đi.
- việc đó có quan trọng ko?
- Anh...
- Em thích Sen phải ko?
- Tôi ko thích nó.
- Em ko thích nó thì cái việc giải thích đó có quan trọng ko chứ?
- Tôi...
- Anh yêu Sen, tuy là anh phải lấy Thiên Kim nhưng anh yêu Sen. Nhất định anh sẽ cưới cô ấy, sẽ cho cô ấy 1 đời hạnh phúc.
- Hạnh phúc? Làm vợ 2 mà hạnh phúc hả? Cô Thiên Kim kia là ai chứ, con gái của Tổng Dinh đó, chắc là cô ta chấp nhận thân phận bằng với 1 con ở nghèo hèn thua kém gấp vạn lần à? Anh tỉnh lại đi.
- Nếu Sen cũng yêu anh, anh sẽ đưa cô ấy đi khỏi nơi này.
- Anh tưởng đi mà dễ à.
Cậu ba bực tức bỏ đi, cậu hai đứng đó với bộn bề nặng trĩu.
.....
Chị Hồng đang bóp chân cho bà Hiền, còn tôi thì đứng bên quạt. Bà Hiền tự dưng lại quan tâm đến chị Hồng.
- Hồng, mày với thằng Cò mấy nay sao đó, tao thấy lạ lạ à nghen, cưới nhau rồi mà sao ko thấy hạnh phúc vậy.
Chị Hồng e dè lên tiếng.
- Dạ... dạ.. tụi con ko có cưới nhau thưa bà.
- Ko cưới? Sao lại ko cưới?
- Tại em con chết rồi, má con bỏ đi đâu mà mấy ngày rồi con tìm ko ra.
- Có chắc vậy ko?
Chị Hồng nghe giọng của bà Hiền như là bà đã biết chuyện gì đó, nên chị cũng sợ lắm.
- Dạ... dạ chắc thưa bà.
Ông Toàn hình như cũng bị nhột nên cũng cố giải bày.
- Thôi bà đừng hỏi nó nữa, nó làm nhà mình lâu vậy rồi thì bà cũng biết tính nó mà.
- Hứ. Ông coi sao được thì coi, đừng để tôi nổi máu lên à.
- Bà này nghĩ lung tung ko à.
.....
Vài ngày sau đó, đêm đang ngủ có tiếng gõ cửa.
- Hồng ơi Hồng.
Chị Hồng nghe tên mình liền ra mở cửa, là tên Tài, sao hắn tìm chị giờ này.
- Anh tìm tôi có gì ko?
Tên Tài ghé tai chị Hồng.
- Ông Toàn tìm mày, theo tao.
Ông Toàn tìm chị làm gì cái giờ hơn 2 giờ sáng này chứ. Chị bước nhẹ, đóng khẽ cửa để tránh bà Bảy và tôi nghe, nhưng hình như bà Bảy cũng có để ý. Bà Bảy đi theo thấy chị leo vô cái chòi canh vịt, tên Tài cũng leo vô đó. Bà Bảy tức giận đi về, thì ra chị Hồng ngoại tình với tên Tài nên mới ko chịu lấy con trai bà đây mà. Lúc sau tên Tài đi ra, trong chòi đó còn lại ông Toàn và chị Hồng thôi.
- Ông ơi, ông tha cho con, lần đó, lần đó..con đã trả nợ cho ông rồi mà.
- Em làm như món nợ cứu người là làm tình với anh 1 đêm là xong sao, anh đây chơi chưa chán thì làm sao tha cho em được.
Chị Hồng hoảng, chị lại khóc lóc van xin ông, sau lần đó chị thấy mình ghê tởm nhơ nhớp lắm lắm.
- Xin ông tha cho con mà ông, để bà Hiền biết, bà giết con chết.
- Có anh đây, ai dám đụng đến em chứ. Em thương má em thì em phải nghe lời anh nge ko.
Chị Hồng nuốt đi nước mắt, 1 lần nữa chị phải trao thân cho lão khốn kiếp này, 1 lần nữa chị lại phải chịu đựng sự đau khổ nhơ nhớp này.
Gần 1 tiếng sau ông Toàn đi ra, để mình chị nằm đó, đầu tóc rối bời, ko 1 mảnh vải che thân nằm trên đống cỏ khô cứng rát. Chị ko khóc nữa, nước mắt chị cạn rồi, chỉ đã tự biến mình thành con búp bê tình dục của ông Toàn, để những lúc cần thõa mãn ông lại đè chị ra. Chi đưa ánh mắt nhìn vô hồn ra bầu trời sao cực đẹp, đến cả chết mà chị cũng ko có quyền làm điều đó, khốn nạn thật.
Tên Toàn cầm đèn dầu soi đường cho ông Toàn về nhà, vì thắc mắc nên hắn liều hỏi.
- Ông, ông biết má con Hồng ở đâu thật hả ông?
- Tao có phải thánh đâu mà cái gì cũng biết.
- Vậy là, ông...
- Món đồ còn ngon, còn nonhs hổi vậy thì dại gì bỏ sớm hả mày.
- Ông thật cao tay quá.
Rồi chủ tớ họ cười với nhau những điệu cười đê tiện.
Danh sách chương