Edit: cầm thú

Nghe thấy lời Lăng Hiểu nói, Ngô Hữu Vi cười ảm đạm, giơ tay đưa kim cài áo tới trước mặt Lăng Hiểu: "Đây là đồ con gái thích đeo, nếu như cô thích, cái này cho cô cũng được."

Ngô Hữu Vi không thích trang bị này, cho nên không định sẽ đeo lên người.

"Vậy thì cám ơn anh!"

Lăng Hiểu không chút khách khí cầm lấy kim cài áo, kim cài áo nho nhỏ rất nhẹ, nhưng vừa đến tay Lăng Hiểu, liền lóe lên ánh sáng nhạt, trong đầu Lăng Hiểu lập tức hiện lên hướng dẫn sử dụng vật phẩm.

Kim cài áo học bá.

Chậc chậc chậc.

Lăng Hiểu có chút kinh ngạc, cũng có chút vui mừng.

Thân từng là học tra tiêu biểu, tất nhiên cũng có trí hướng được thành tích tốt.

Không ngờ học bá là một học tra không muốn làm học tra.

Tất nhiên, thực lực thì đồng ý nhưng lại không cho phép, mà thôi chuyện này nói sau đi.

... ...

Ngô Hữu Vi nhìn Lăng Hiểu lấy kim cài áo, ánh mắt của hắn hơi lóe lên ---

Trang bị này, NPC cũng có thể đeo được à?

Có điều nói ra, Lăng Hiểu là NPC nhưng lại không giống mấy NPC khác.

Cô ấy càng giống người bình thường hơn.

So với đám nhiệm vụ giả bọn họ cô còn có chút trẻ con.

Ngô Hữu Vi xuyên qua rất nhiều thế giới, làm không ít nhiệm vụ, tuy nhiên đây là lần đầu tiên gặp được NPC như vậy, trong lòng không nói rõ là cảm giác như thế nào.

Nhiệm vụ giả làm việc với nhiệm vụ giả không đáng tin chút nào.

Nhưng với NPC thì sao?

Ngô Hữu Vi sẵn sàng tin tưởng và dựa vào Lăng Hiểu.

Loại tín nhiệm này, có thể là cảm giác tin tưởng vào đồng đội mà lâu rồi hắn không cảm nhận được, bây giờ khiến đáy lòng hắn thấy rất ấm áp.

Ngô Hữu Vi nhớ lại ngày tháng trước đây khi kề vai chiến đấu cùng với lão đại.

Đáng tiếc...

Thời gian không gian của nhiệm vụ thế giới vô tận đều là tùy tiện, hơn nữa chọn đại các nhiệm vụ giả, ở thế giới hiện thực Ngô Hữu Vi quen biết không ít nhiệm vụ giả, nhưng bọn họ có thể đồng thời xuất hiện ở một thế giới hay không tỷ lệ cực kì thấp...

***

Một đêm không nói gì.

Chớp mắt đã tới ngày thứ ba, cũng là ngày ghi hình cuối cùng.

Sáng sớm thức dậy, Lăng Hiểu phát hiện bên ngoài âm u, mưa rơi lác đác.

Thực không phải là thời tiết tốt.

Hiện giờ, tiết mục chỉ còn lai bốn tổ khách quý, xem ra thành tích chiến đấu không tệ, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, tối nay mới là đêm khó nhai và quan trọng nhất.

Sống sót đến khi tiết mục kết thúc.

Hiện giờ, đã bắt đầu đếm ngược thời gian, bất cứ thời điểm nào cũng có thể xảy ra chuyện bất trắc.

So với nhóm người nhiệm vụ giả thần hồn nát thần tính, nhóm NPC tương đối bình tĩnh hơn.

Bởi vì ngày hôm qua Hình Ý bị loại, nhóm ba người Cố Tiêu hiện tại chỉ có thể chơi đấu địa chủ.

Lăng Hiểu luôn luôn không có hứng thú với mấy trò giải trí như bài tú lơ khơ hay mạt trượt, bên ngoài trời mưa, một mình cô trốn ở trong lều, trước kia ở thế giới <<vô tận tu tiên>>, một mình tu luyện mấy tháng trời cô cũng không cảm thấy buồn chán, bây giờ ở trong lều một mình một ngày ngoại trừ nhàm chán, buồn bực, còn thấy hơi đói.

Cũng không còn cảm giác gì khác.

... ...

Có lẽ bởi vì là ngày ghi hình cuối cùng, thức ăn hôm nay khá tốt, thậm chí còn có thêm chân gà.

Ngô Hữu Vi nhìn thấy khẩu vị Lăng Hiểu có vẻ tốt, cho nên cho cô chân gà của mình.

"Nếu như cô chưa ăn no, tôi có thể cho cô thêm."

Lúc này, Ngô Hân Di đột nhiên đi tới bên cạnh Lăng Hiểu, hơn nữa mỉm cười đưa chân gà của mình vào bát của Lăng Hiểu.

Ôi chao, ai, ôi?

Lăng Hiểu kinh ngạc liếc mắt nhìn Ngô Hân Di một cái.

Cô ta chớp mắt cười cười: "Tôi sợ mập, không dám ăn nhiều."

"A... a..."

Lăng Hiểu cười cười, thu nhận toàn bộ.

Ngô Hân Di cố ý làm thân...

Vì sao cô ấy làm thân, có mục đích gì, Lăng Hiểu không muốn biết, cô chỉ cần biết bản thân có chân gà ăn là được.

Buổi tối cuối cùng, đúng hạn mà đến.

Khi mọi người tụ tập ở sân thể dục, không có người của tổ tiết mục đến, cũng không có ngọn đèn.

Khi màn hình điện thoại chỉ bảy giờ, tất cả mọi người đều biến mất.

Trên sân thể dục, chớp mắt đã không còn một bóng người. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện