Edit: cầm thú

"Cô thật sự rất nhàm chán nhỉ."

Trình Cầm ngồi trên sofa lạnh lùng mở miệng, hắn cũng không thèm nhìn mấy tấm ảnh Lăng Hiểu đưa ra.

Hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ, càng không cần xem.

Nhìn thấy Trình Cẩm kháng cự như vậy, Lăng Hiểu ngược lại không quá bất ngờ, cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Trình Cẩm, sau đó theo bản năng nhích lại gần hắn.

Trình Cẩm nhíu mày, di chuyển sang vị trí khác.

Lăng Hiểu mặt mày không đổi sắc, lại đi tới ngồi cạnh Trình Cẩm.

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Trình Cẩm không kìm nén được nhìn Lăng Hiểu bên cạnh.

"Bình tĩnh! Người trẻ tuổi không nên vội vàng xúc động như vậy! Ổn định tinh thần!"

Vẻ mặt Lăng Hiểu lạnh nhạt nhìn Trình Cẩm: "Thật ra... tình hình của cậu tôi đã biết rõ, An Hải nói với tôi hết rồi, chẳng phải tôi muốn tốt cho cậu sao? Dù gì cậu cũng không thể cứ không chịu tiếp xúc với phụ nữ, cả đời không kết hôn sao?"

"Đó là chuyện của tôi."

Trình Cẩm thâm sâu liếc mắt nhìn Lăng Hiểu một cái: "Còn nữa, nếu tương lai thật sự cần, tôi sẽ suy xét đến kết hôn thương mại, Trình gia sẽ không tuyệt hậu, cô đừng nghĩ đến việc dùng chuyện này để uy hiếp tôi."

"Ngoan! Cháu trai lớn, nhất định là cậu xem nhiều phim truyền hình nhà giàu tranh đấu cẩu huyết hơn tôi rồi! Tôi thật sự chỉ đơn giản muốn thúc hôn mà thôi!"

Lăng Hiểu thử khuyên giải Trình Cẩm: "Hơn nữa, kết hôn thương mại nói nghe thật nhẹ nhàng, không có tình cảm làm cơ sở kết hôn sẽ hạnh phúc sao? Chẳng lẽ cậu muốn dùng cuộc đời mình để đánh cược?"

"Tình cảm..."

"Ừ."

Trình Cẩm cười lạnh một tiếng: "Tôi chưa bao giờ có tình cảm, tôi luôn là người lạnh lùng vô tình."

"Không, cậu không phải."

Lăng Hiểu đứng dậy, nhìn chằm chằm mặt Trình Cẩm: "Quán cà phê Tinh Không, là khi tôi trở về Trình gia được một tháng, cậu mới bỏ tiền ra mua, kỳ thật cậu cố ý mua quán cà phê cho tôi, cậu chỉ thích uống sữa tươi, sữa đậu nành, trà dưỡng sinh, chưa bao giờ đụng vào cà phê. Bởi vì cậu thấy tôi thích, lại thấy tôi không có việc gì làm lãng phí thanh xuân, cho nên mới mua quán cà phê đó, còn nữa... đống đồ ăn vặt của tôi... cậu vất vả cả đêm di chuyển chúng xuống nhà kho cũng vì tôi, rõ ràng cậu là một người dịu dàng chu đáo mềm lòng, vì sao cứ phải gói bản thân mình vào hình ảnh lạnh lùng vô tình?"

Lăng Hiểu đã sớm hiểu rõ mọi chuyện, cô đã nhìn thấu mấy người đàn ông của Trình gia, cho dù là Trình Cẩm hay Trình Tiêu, bọn họ đều là người dễ dàng ở chung, hơn nữa nội tâm còn rất sâu sắc...

Bọn họ tình nguyện chấp nhận Lăng Hiểu là người thân.

Có điều phương thức biểu đạt của đàn ông và bé trai cực kì khác biệt.

"Phụ nữ chính là sinh vật luôn luôn cảm tính, nói trắng ra chính là thích mơ mộng, tự coi mình là đúng."

Trình Cẩm nghe Lăng Hiểu nói xong, vẻ mặt lạnh lùng như cũ nhẹ giọng nói: "Tôi làm chuyện gì, đều xuất phát từ việc suy nghĩ lợi ích, tôi chỉ là thương nhân mà thôi, không phải người cảm tính cũng chưa từng dịu dàng chu đáo như cô nghĩ."

Nói xong, Trình Cẩm chậm rãi đứng dậy: "Người Hoa Hạ chúng ta luôn luôn coi trọng bối phận, nếu Trình gia thật sự muốn khai chi tán diệp, có phải nên bắt đầu từ cô nhỏ không? Vừa hay ngày mai có tiệc từ thiện, tôi dẫn cô đi làm quen vài người đàn ông tài giỏi đẹp trai?"

Lăng Hiểu muốn thúc hôn, Trình Cẩm liền tỉnh bơ ném quả cầu về cho cô.

"Được thôi."

Ai ngờ Lăng Hiểu lại vô cùng hưng phấn: "Tiệc gì gì đó tôi rất muốn tham gia."

Lăng Hiểu: Hừ, muốn đấu với tôi?

Dựa theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết ngôn tình của cô nhỏ nhà cậu, loại tiệc từ thiện này không chỉ quy tụ dàn nhân vật nổi tiếng và phú hào, không chỉ có thanh niên tài giỏi, còn có vô số tiểu thư nhà giàu! Ha ha ha...

Trình Cẩm: ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện