Ngu Trà tức giận nên không nói chuyện với Lục Dĩ Hoài.

Bọn Tần Du rất hoạt bát, nói vài chuyện thú vị trong trường làm các nữ sinh rất vui vẻ, trong chốc lát liền cùng bọn Thượng Thần tụ thành một nhóm.

Đồ ăn của chỗ này rất ngon, đời trước Ngu Trà sống ở Lục gia đã ăn rất nhiều đồ ngon, nhưng đây là lần đầu tiên cô ăn ở đây.

Cô chỉ tập trung ăn, cũng không phát hiện đồ ăn cô gắp qua đều ở rất gần.

Bất quá Ngu Trà ăn rất ít, chỉ mới ăn một ít đã không ăn được nữa, nên cô ăn rất chậm, từng ngụm từng ngụm ăn.

Tiếng chạm cốc thanh thúy trên bàn vang lên.

Ngu Trà ngẩng đầu, nhìn bọn Tần Du chạm cốc, Lục Dĩ Hoài tay cầm ly, bàn tay có thể thấy được gân xanh nổi lên, ngoài ý muốn rất hấp dẫn người khác.

Cô vội vàng lên tiếng: "Anh không thể uống rượu."

Cô nói chuyện không lớn, nhưng căn phòng lại không lớn, mọi người đều có thể nghe thấy, đối diện Chu Chu nở nụ cười, "Chị dâu nhỏ quản cũng thật nghiêm."

Ngu Trà giật giật tay, "Tôi không quản."

"Đây không phải là quản sao." Tần Du cười hì hì mở miệng: "Bạn gái trước của tôi cũng thường nói loại lời này."

Ngu Trà nghe hắn nói vậy cũng không biết phản bác như thế nào.

Nếu bây giờ cô đang ở Lục gia, được bọn họ chiếu cố, cô phải có trách nhiệm, chân của Lục Dĩ Hoài cần phải được tốt lên.

Bất cứ nhân tố nào làm ảnh hưởng trị liệu cũng đều cần phải bóp chết từ trong trứng.

Lục Dĩ Hoài cầm ly thủy tinh đưa lại, chất lỏng xuyên thấu ra bên ngoài, màu sắc phản xạ thật rất đẹp, làm người khác say mê hoa mắt.

Hắn nói: "Nếu tôi uống thì sao?"

Ngu Trà trầm mặc vài giây, nhớ đến liều thuốc tàn nhẫn kia: "Nếu anh uống rượu, sau khi về tôi sẽ báo với dì Giang."

"Lục ca đừng uống."

"Chị dâu nhỏ đã mở miệng, không nghe lời không được a."

"Anh đừng uống."

Nghe bọn hắn ồn ào, Ngu Trà càng muốn phản bác, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Lục Dĩ Hoài, "Anh có nghe không?"

Tính cô rất dễ chịu, nhưng đối với việc này lại rất kiên trì.

Lục Dĩ Hoài nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, cười cười, nói: "Không uống, vậy em thay tôi uống."

Ngu Trà không tin: "Cái, cái gì?"

"Tôi sẽ không uống, nhưng em phải thay tôi." Lục Dĩ Hoài cúi người tiến sát lại, "Trà Trà, nghe được không?"

Đây là lần đầu tiên hắn gọi nhũ danh của cô.

Không, cũng không phải lần đầu tiên, là lần đầu tiên của đời này.

Đời trước khi hắn tức giận sẽ gọi cả tên họ của cô, khi lên đỉnh khoái lạc cũng đã từng rất lưu luyến gọi tên cô.

Trà Trà, gọi tên tôi.

Hay Trà Trà của tôi lại không nghe lời.

Ngu Trà một trận hoảng hốt, đến khi cô tỉnh táo lại thì trong tay đã cầm ly của Lục Dĩ Hoài.

Lâm Thu Thu ngồi xéo bên kia, đang liếc mắt ra hiệu cho cô.

Ngu Trà không có cách nào trả ly lại cho Lục Dĩ Hoài, dứt khoát uống một ngụm thật to, xém chút nữa bị sặc, dùng tay che miệng ho khan.

Có bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô.

Trong miệng Ngu Trà đều là vị ngọt.

Lục Dĩ Hoài chỉ cho cô uống một ngụm, lấy lại cái ly trong tay cô, hỏi: "Uống được không?"

Thanh âm rất ôn nhu.

Ngu Trà ngốc ngốc: "... Uống rất ngon."

Các nam sinh đối diện cười, "Lục ca còn đùa giỡn chị dâu nhỏ, lừa cô ấy uống rượu."

Ha ha ha ha chị dâu nhỏ thật đáng yêu."

"Lục ca quá xấu rồi, sao có thể như vậy."

Bọn họ đương nhiên biết Lục Dĩ Hoài hiện tại không nên uống rượu, căn bản chưa hề rót rượu, ban đầu lúc Ngu Trà nói chuyện bọn họ vẫn còn bất ngờ, sau đó liền hùa theo ý tưởng của Lục Dĩ Hoài.

Ngu Trà phản ứng chậm vài giây, hình như đây là mùi trái cây, căn bản không phải rượu.

Cô lập tức giận đỏ mặt, "Anh gạt tôi."

"Là chính em nói đó là rượu." Lục Dĩ Hoài cũng thực vô tội, hắn trực tiếp cầm ly uống một ngụm, "Uống khá ngon."

Tầm mắt Ngu Trà dừng trên môi hắn.

Rõ ràng đó là cái ly cô đã uống, hắn còn uống...... Từ từ, chính cô ban đầu cũng uống ly của hắn?

Ngu Trà bây giơ chỉ muốn tìm chỗ chui xuống.

Mặc dù đời trước quan hệ của họ rất thân mật, nhưng bây giờ vẫn còn rất trong sạch, cô rất xấu hổ.

Ngu Trà liếm liếm môi, nếm được một chút hương vị còn lưu lại.

Tầm mắt Lục Dĩ Hoài chuyển qua liền thấy được hình ảnh đó, đầu lưỡi mềm mại liếm cánh môi, mang theo nhan sắc kiều diễm.

Cặp mắt hắn tối lại, cầm ly nhấp một ngụm.

Ngay vị trí Ngu Trà vừa uống.

Ăn xong, nhóm Ngu Trà không ở lâu bên ngoài, thời gian đến tiết tự học không còn lâu.

Mùa hè trời tối muộn, hoàng hôn vừa buông xuống, vẫn còn lại vài tia nắng chiều, toàn bộ thế giới có vẻ mang một sắc màu ấm áp mông lung.

Lúc này Ngu Trà đã nhận thấy cô đã đặt nặng vấn đề quá mức.

Đời trước lòng cô tự thấy ai oán, trong mắt đều là oán hận, không hưởng thụ cuộc sống, chỉ biết cố gắng thay đổi, tự làm mệt bản thân.

Hiện tại cô sẽ không sống như đời trước.

Lâm Thu Thu cùng Thượng Thần vẫn nhớ mãi chuyện lúc nãy, nói: "Mình thấy bọn người Lục Dĩ Hoài cũng phải phải quá khó gần."

Thượng Thần đáp: "Cũng không khác mấy nam sinh bình thường."

Điểm khác biệt duy nhất chính là, trên người của Lục Dĩ Hoài hay Tần Du bọn họ có sự khinh cuồng của tuổi trẻ, khí phách hăng hái, giống như thiếu niên lớn lên dưới ánh mặt trời, tràn ngập hy vọng.

Không ai không thích bọn họ.

Thượng Thần quay qua Ngu Trà, chế nhạo nói: "Nói đến chuyện này, Chị dâu nhỏ là việc gì a?"

"Đúng vậy đúng vậy." Lâm Thu Thu cũng xoay đầu, "Sao mình không biết chuyện này, nếu để nữ sinh khác biết chắc sẽ phát điên lên mất."

Ngu Trà nói: "Bọn họ nói bừa, các cậu đừng để ý."

"Nhưng mà Lục Dĩ Hoài đối xử với cậu rất tốt a." Lâm Thu Thu nghĩ nghĩ nói: "Tuy rằng hôm nay hắn lừa cậu uống nước trái cây ha ha ha ha ha."

Nhắc tới việc này, Ngu Trà liền bực bội.

Thượng Thần nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, "Đừng tức giận, mặt phồng lên hết rồi."

Các cô cũng không nghĩ Ngu Trà sẽ thay Lục Dĩ Hoài uống rượu, lúc ấy đang định cản lại thì bị Tần Du ngăn.

Hai cô gái nhỏ cũng không dám lớn mật cãi lại bọn họ.

"Đừng nói tới hắn." Ngu Trà chớp mắt.

Thượng Thần lại hỏi: "Cậu vẫn chưa nói chuyện gì đã xảy ra đó."

Ngu Trà thuận miệng bịa ra một cớ.

Đương nhiên các cô không tin, cô đành đem vài chuyện đơn giản của Ngu gia nói lại, kể cả chuyện Lục gia.

Lâm Thu Thu lòng đầy căm phẫn: "Ngu gia thật không phải thứ tốt, không muốn thì lúc trước đừng nhận nuôi, đem về lại làm ra loại chuyện này."

Ngu Trà ở Ngu gia sống mấy năm nay, mỗi ngày phải làm việc, còn phải quan sát sắc mặt Ngu Minh Nhã, không bằng sống tự do tự tại ở cô nhi viện.

Thượng Thần nói: "Không sao hết, bây giờ hãy để đám người Ngu gia cút đi."

Lâm Thu Thu phụ họa nói: "Hôm nay Ngu Minh Nhã đã bị tức chết rồi."

Thượng Thần lấy điện thoại ra, cười nói: "Nào, chúng ta nhờ người chụp một tấm hình chung, chúc mừng cuộc sống mới bắt đầu."

Vừa vặn một nữ sinh đi ngang qua, Thượng Thần liền đi qua nhờ cô ấy.

Một lát sau, hình chụp ra lò, ba nữ sinh đứng một chỗ, sau lưng là ráng màu ấm áp, nhu hòa dừng trên ba người.

"Thật đẹp."

Thượng Thần tiện tay đăng lên vòng bạn bè, không lâu sau đã có nhiều người ấn thích.

Ồn ào về lại lớp học đã là mười phút sau, trong phòng có người chưa về, có người đang làm đề.

Ngu Trà cũng lấy sách ra đọc.

Chỉ là tâm tư của cô hôm nay không đặt trên chữ, dứt khoát lấy bút ra, vẽ lên giấy một nhân vật hoạt hình đang đi.

"Trà Trà, cậu vẽ thật đẹp." Lâm Thu Thu kinh ngạc nói: "Chỉ là, sao nhìn giống ai a?"

Ngu Trà phục hồi tinh thần, "Cái gì?"

Lâm Thu Thu nhỏ giọng nói: "Mình thấy rất giống Lục Dĩ Hoài, cậu còn vẽ hắn như vậy, cũng quá đáng sợ..."

Ngu Trà cúi đầu xem.

Vốn dĩ trên giấy là hình một người nhưng cô đã vẽ lên, vẽ theo kiểu truyện tranh, cô còn vẽ thêm một cái xe lăn.

Ngu Trà vội vàng dùng tẩy chuẩn bị bôi đi.

Lâm Thu Thu tay mắt lanh lẹ ngăn cản, "Bôi làm gì, rất đáng yêu a."

Ngu Trà nói: "Cũng không thể ăn."

"Mình nhớ lúc trước cậu vẽ rất đẹp." Lâm Thu Thu nâng mặt, "Sao cậu không đăng lên Weibo, nhiều người cũng đăng nhiều truyện tranh bốn ô."

Ngu Trà nghe cô nói vậy cũng có chút động tâm.

Trước kia khi ở cô nhi viện cô cũng đã vẽ, sau khi đến Ngu gia, đăng ký Weibo, đăng vài bức, nhưng cuộc sống ở Ngu gia đã làm cô không còn tâm tư đăng tranh lên nữa.

Thừa dịp chưa vào học, Ngu Trà tìm lại Weibo trước kia.

Weibo của cô rất đơn giản, tên là Trà Trà, bài viết cũng chưa đến hai mươi, đều là vài bản phác họa, rất ít fan.

Lâm Thu Thu sáp lại nhìn chung, "Vẽ như vậy không đăng lên được. Cậu đi mua dụng cụ vẽ đi, loại vẽ truyện tranh đó."

Trước kia cô cũng không biết.

Ngu Trà ừ một tiếng, trong lòng nhớ kỹ việc này, tiện tay chụp hình ảnh vừa vẽ đăng lên, nửa ngày cũng chưa có người phản hồi.

Chỉ là khi sắp thoát ra, cô nhìn thấy có người bình luận.

"Vẽ thật đáng yêu a."

-

Trong trường vốn dĩ không có bí mật, chuyện xảy ra ở lầu một lúc chạng vạng được truyền đi, huống chi còn là việc về nữ thần Ngu Minh Nhã của bọn họ.

Ban bảy, lúc này mấy chị em của Ngu Minh Nhã đang vây quanh bàn cô ta.

"Minh Nhã, em gái cậu cũng thật không biết tốt xấu."

"Bản thân buổi tối không về còn viện nhiều lý do."

Ngu Minh Nhã đau đầu, đang nghĩ khi về nhà phải giải thích chuyện chìa khóa như thế nào, ôn nhu nói: "Mình không ngờ em gái không nói với chúng ta, nếu em ấy nói thì làm sao có thể không cho."

Chị em xung quanh nghe vậy liền tiến lên an ủi.

Đúng lúc này, một nữ sinh nhìn thấy hình ảnh, sắc mặt biến đổi, nói: "Minh Nhã, em gái cậu cùng bọn Lục Dĩ Hoài ăn cơm chung."

Có người không tin: "Đường Hiểu Thanh lúc trước đã mời Lục Dĩ Hoài ăn cơm nhưng cũng không được, đều không cho mặt mũi, sao có thể cho Ngu Trà sắc mặt tốt?"

"Kỳ thật, nhìn dáng người Ngu Trà cũng có thể được."

"Cậu nhìn hình này đi, có phải là Ngu Trà hay không?" Nữ sinh đặt điện thoại lên bàn, mọi người đều thấy rõ.

Ảnh chụp hình như là chụp lén ngoài cửa hàng, Lục Dĩ Hoài cùng Ngu Trà ngồi cạnh nhau, tuy rằng bên cạnh còn những người khác, nhưng đều không phải trọng điểm.

"Xem ra em gái cậu dựa vào Lục gia."

"Thật là không biết xấu hổ, thừa dịp Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện liền chạy lại."

Ngu Minh Nhã sắc mặt cũng không đẹp, mặc dù cô ta biết chuyện Lục Dĩ Hoài nhưng vẫn không nhìn nổi người khác tiếp cận hắn.

Mọi người đều biết Ngu Trà là con nuôi.

Trước kia Lục Dĩ Hoài là đối tượng thầm mến của các cô, chẳng qua là ngại Ngu Minh Nhã, vẫn luôn không dám nói.

Bây giờ một nữ sinh tùy tiện cũng có thể lui tới cùng hắn, tự nhiên mọi người đều không vui.

Lương Trình Trình từ bên ngoài trở về nói: "Ngu Minh Nhã, tôi thấy em gái cậu cũng rất xinh đẹp, Lục Dĩ Hoài động tâm cũng rất bình thường."

Lương Trình Trình cùng Ngu Minh Nhã ngày thường tuy rất hòa bình, nhưng đều thấy ngứa mắt người kia, Lương Trình Trình không thích bộ dạng giả tạo của Ngu Minh Nhã.

Đặc biệt là khi người mình thích bị Ngu Minh Nhã câu dẫn.

Thật vất vả mới có cơ hội đâm chọt Ngu Minh Nhã, đã nhìn không quen cô ta làm bộ làm tích nên càng đổ dầu vào lửa.

Ngu Minh Nhã nén giận trong lòng, trên mặt lại cười nhẹ nhàng, "Có thể là vô tình gặp, vì hết chỗ nên mới ngồi chung."

Lương Trình Trình nga một tiếng, nói: "Tối hôm nay tôi ăn ở tiệm đó, bên trong vẫn còn chỗ trống."

Thì ra là còn nửa đoạn phía sau đang chờ.

Ngu Minh Nhã tươi cười nhạt dần, nói: "Có khi là em gái tôi thích Lục Dĩ Hoài, muốn ăn cùng cũng bình thường."

"Minh Nhã cậu yên tâm, Lục Dĩ Hoài chắc chắn sẽ không thích loại mồ côi này."

"Mình thấy không chừng là do mưu kế của Ngu Trà, không phải cô ta buổi tối không về nhà sao, bản lĩnh câu dẫn con trai cũng học được."

Các nữ sinh nghị luận sôi nổi, Ngu Minh Nhã ánh mắt lóe lóe, cũng không lên tiếng, cô ta cảm thấy nên để mặc bọn họ suy đoán mới tốt.

Lời đồn đãi chính là trong lúc lơ đãng mới truyền ra.

Tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, Ngu Trà mới đi tới phòng học, chưa kịp mở cửa ra, liền nghe thấy được giọng nói bên trong.

"Hôm nay Ngu Minh Nhã bị mất hết mặt mũi, biết ngay là cô ta không làm được gì, sao có thể so sánh với Hiểu Thanh của chúng ta."

Ngu Trà không nhúc nhích, sợ phát ra âm thanh.

Cô biết Hiểu Thanh là ai, cấp ba có Đường Hiểu Thanh nổi danh, dung mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, nam sinh ở kí túc xá thảo luận rất nhiều về cô ta.

"Hiểu Thanh, cậu nhìn bộ dáng Lục Dĩ Hoài hôm nay đi."

Đường Hiểu Thanh nhìn gương trang điểm, đôi mắt hình viên đạn nhìn qua, nói: "Nhìn thấy thì sao."

Cô ta còn nhớ rõ sự việc mất mặt lúc trước, toàn trường đều biết, rất bực bội xấu hổ.

Nữ sinh bên cạnh sáp lại gần, cười nói: "Trước kia Lục Dĩ Hoài đã không có ai, bây giờ cũng chỉ là kẻ tàn phế, rất nhiều người không dám lại gần. Đây là một cơ hội, nếu sau này chờ hắn yêu cậu..."

Đoạn sau không nói cũng biết.

Đường Hiểu Thanh dừng động tác, nghĩ đến cái gì, nở nụ cười, "Được, tôi biết rồi."

Thực rõ ràng, cô ta đã động tâm với cái chủ ý này.

Thực nhanh, đề tài lại chuyển sang quần áo mới ra.

Ngu Trà đứng bên ngoài, cảm thấy cả người phát lạnh.

Hết chương 6

#xanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện