Edit: Diệp.

Tưởng Phỉ có một người anh trai, một người em trai, anh làm lão nhị, không nhận chú ý, không nhận chờ mong quá mức, không nhận sủng ái đặc biệt, tạm chấp nhận đi, dù sao không ảnh hưởng đến anh phát ngốc, cũng không ảnh hưởng anh ăn nhậu chơi bời.

Bởi vì anh sinh ra giàu có, gia thế cực tốt, ông bà nội là giáo sư đại học, ba thì bất mãn với gia đình áp bách đi ra ngoài làm ăn, không cẩn thận liền làm ra tài sản vài chục tỷ, mẹ thì là danh môn khuê tú.

(Editor tới đây chỉ có một câu: Clm:)))))

Anh ngậm muỗng vàng sinh ra, trước nay chưa từng vì tiền mà phát sầu, căn bản không biết tư vị bần cùng, thẳng đến khi gặp được Diệp Vi, đó là một cô gái nhỏ xấu hoắc.

Lần đầu tiên anh chú ý tới cô, là ở trên nghi thức kéo cờ thứ hai, cô làm học sinh đại biểu lên đài diễn thuyết, đọc một bài văn tên là 《 Tôi không dũng cảm 》, lần đầu tiên hắn biết, thì ra có người có thể nghèo đến có tài hoa như vậy.

Diệp Vi thật sự quá lợi hại, vẻn vẹn bằng một bài văn, đã gợi lên lòng hiếu kỳ của anh, làm anh muốn đi thể nghiệm một chút cái gì là sinh hoạt bần cùng.

Sau đó quả thật anh đi theo Diệp Vi đến cái thôn trên ngọn núi nhỏ kia, anh nhìn cái gì cũng mới lạ, nhìn cái gì cũng mới mẻ, sáng sớm đã chạy loạn khắp thôn; cũng đi theo Diệp Vi xuống ruộng làm việc, thử được tư vị lưng rộng bị cái sọt đè gãy, cảm nhận được cái gì gọi là đáng sợ khi bị ánh mặt trời phơi đến tróc da; rốt cuộc anh cũng biết cả một bàn người chỉ ăn một chậu cải cầu vồng xào thịt khô, là thật sự không thể ăn, thịt khô để lâu rồi nên ăn rất khô, cải cầu vồng cho nhiều dầu đi nữa khi ăn cũng có một cổ hương vị chua xót, ăn nhiều còn thích chảy nước miếng.

Anh biết rất nhiều, cũng từ trong miệng người khác biết được Diệp Vi chết ở cái thôn núi nhỏ kia.

Diệp Vi đã chết, anh từng đi tế bái cô vài lần, ngoại trừ đốt cho cô nhiều tiền giấy chút ―― chủ yếu vẫn sợ cô nghèo ―― còn tế khoai lang đỏ chưng cho cô vài lần, để cô nếm thử hương vị đã từng, nhưng mà có lẽ cô sẽ nôn ra, không muốn ăn như vậy nữa, nhưng khẳng định địa phủ cũng không có thứ này, lâu rồi không ăn nhất định rất nhớ.

Có một lần anh và Chương Dục cùng đi tế bái Diệp Vi, Chương Dục từng nói: “Cậu cứ khẳng định Diệp Vi nhất định sẽ xuống địa ngục, không chắc cô ấy sẽ lên thiên đường đấy.”

Tưởng Phỉ còn cảm thấy Chương Dục không thể hiểu được: “Bởi vì một đời này Diệp Vi trôi qua quá tầm thường, thường thường không có gì lạ, mỗi ngày đều đang vì ăn no mặc ấm mà lo lắng, không làm được chuyện gì tốt mà người lành nên làm, cũng chưa từng làm việc gì có thành tích với xã hội, không có đại công đức, thiên đường dễ lên như vậy sao?”

“……” Chương Dục đột nhiên cảm thấy mệt tâm, “Làm sao Diệp Vi lại không làm cái gì, cô ấy còn quyên sách quyên tiền cho trường học trong thôn, đây không tính là người tốt chuyện tốt sao?”

Tưởng Phỉ xua xua tay: “Lúc này mới có bao nhiêu chứ, vé vào cửa thiên đường thấp như vậy, là người đều có thể lên rồi.”

“…………” Chương Dục càng cảm thấy mệt tâm hơn.

Mặc dù hắn không phải là người mê tín, hắn cho rằng người đã chết chính là đã chết, cái gọi là hồn phách chẳng qua chỉ là an ủi mình trên phương diện tâm lý mà thôi, nhưng sau đó hắn vẫn lấy danh nghĩa Diệp Vi làm không ít từ thiện, từng quyên khoản, từng tu sửa đường, từng giúp học sinh nghèo vượt khó, từng tài trợ sở nghiên cứu y học.

Nếu trên đời này thật sự có thiên đường, hắn hy vọng Diệp Vi có thể đi, cả đời này cô chịu quá nhiều khổ, sau khi chết thì không cần chịu tội nữa.

Tưởng Phỉ đối với cách làm của hắn vẫn giữ nguyên ý kiến: “Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh đi, cố lên.”

“…………” Rất tốt, không giội nước lạnh cho hắn đã rất không tồi rồi.

Chương Dục vẫn luôn cảm thấy Tưởng Phỉ là người mà cái gì cũng có thể nhìn thấu, anh biếng nhác, bộ dáng là hoàn toàn không quan tâm cái gì, lại giống như nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, làm cái gì cũng nóng lòng muốn thử.

Mỗi lần Chương Dục nhớ tới Diệp Vi thì sẽ cảm thấy tiếc nuối và khổ sở, hắn cho rằng Tưởng Phỉ cũng đúng vậy, nhưng rất ít khi hắn tìm được cảm xúc khổ sở từ trên mặt Tưởng Phỉ lúc nhắc tới Diệp Vi, nhưng nếu nói Tưởng Phỉ chỉ xem Diệp Vi như là một người có quen biết, vì sao cậu ta lại đi cả ngàn dặm xa xôi cũng phải đến cái thôn núi nhỏ kia, chỉ vì tế một chậu khoai lang đỏ chưng cho Diệp Vi, còn nói: Không ai đoạt với cô, ăn đi.

Thẳng đến khi Tưởng Phỉ bị tai nạn xe cộ nằm viện, bệnh tình hết sức nguy kịch, Chương Dục đứng ở trước giường bệnh, lại nghĩ tới Diệp Vi sợ hãi khi chết.

Cả phòng người đều đang khóc, ngược lại Tưởng Phỉ là người bình tĩnh nhất, không khóc không nháo, trái lại còn an ủi bọn họ. Không đúng, nói là bình tĩnh, càng giống như là một loại thức thời “Dù sao không cứu được chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ không bằng chừa chút sức lực sống lâu trong chốc lát”, còn nói: “Mấy người đừng cố khóc, nhìn con nhiều một chút, nói chuyện với con. Về sau không còn cơ hội.”

Ở đây: “……” Trong lúc nhất thời cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Mẹ Tưởng Phỉ tức giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh anh, thời điểm con trai cả sinh ra thứ gì bà cũng muốn cho nó tốt nhất, con thứ hai sinh ra, ngược lại không có tâm tình kích động, chấp nhận nuôi, cũng không cần đặc biệt mua quần áo gì đó, dù sao cũng mặc của con trai lớn, đến con trai út, bởi vì là nhỏ nhất ngược lại lại cho nhiều tinh lực và cưng chiều nhất, bà thừa nhận, chăm sóc con thứ hai không tinh tế bằng con trai cả, quan tâm cho con thứ hai cũng không nhiều bằng con trai út, nhưng cái này không có nghĩ là bà không thương nó a.

Đừng nói mẹ Tưởng Phỉ tức giận đến muốn đánh người, ngay cả Chương Dục cũng không nhịn được muốn đánh anh, vì sao cũng sắp chết, cậu ta còn có thể bình tĩnh như vậy? Phảng phất trên đời này không có chuyện gì có thể khiến cậu dao động.

Nhưng không có cách nào phủ nhận, Tưởng Phỉ vĩnh viễn là người nhận rõ hiện thức nhất, cũng là tiếp thu hiện thực nhanh nhất.

Có lẽ cũng bởi vì tâm thái anh tốt, sau khi chết Tưởng Phỉ được Cục Thời Quản nhận, lúc ban đầu là kinh ngạc, khiếp sợ, sau đó là nghi hoặc, rất nhanh anh đã bình tĩnh lại, thích ứng cũng rất nhanh, so với những người mới hoài nghi này hoài nghi kia, thậm chí có ý đồ chạy trốn, quả thực anh ngoan đến không chỗ nào chê.

Mặc dù khi chết tuổi anh còn rất trẻ, nhưng lại không có tiếc nuối, cha mẹ thì anh trai và em trai, cũng không có gì không buông xuống được, cho nên anh mới có thể tiếp thu chuyện mình đã tử vong nhanh như vậy.

Anh nghe theo Cục Thời Quản Cục sắp xếp, học tập, kiểm tra, còn thành học sinh ba tốt, trở thành nhân vật đại biểu lần này của bọn họ, bởi vì anh cũng đủ trầm ổn bình tĩnh (?). Anh hoàn thành học tập hoàn mỹ, thông qua kiểm tra, tiến vào kỳ thực tập, thành một nhân viên của Cục Thời Quản Cục.

Anh vốn chính là một người rất dễ dàng cảm thấy hứng thú với cái gì mới, đối với Cục Thời Quản thần bí, anh có quá nhiều tò mò và ý tưởng. Hiện giờ nghiên cứu Cục Thời Quản ngược lại trở thành chuyện quan trọng nhất trong lòng của anh.

……

Tưởng Phỉ lấy thành tích đặc biệt tốt tiến vào kỳ thực tập, mà nhiệm vụ đầu tiên của anh vậy mà là tổ hợp hai người, cộng sự của anh là một người phụ nữ tên là Diệp Vi, rất khéo, cùng một cái tên với Diệp Vi trong trí nhớ anh.

Các cô có khuôn mặt khác biệt. Tính cách cũng không giống nhau.

Diệp Vi trong trí nhớ là trầm mặc, bị sọt ép cong lưng, cho dù ở cuối cùng cô lộ ra hàm răng bén nhọn, cũng có vẻ có chút vụng về. Diệp Vi trước mắt quá mức lạnh nhạt, cô tùy ý mà tự tại, không giống với những nhiệm vụ giả khác, hoặc là quá mức trầm mặc, hoặc là quá mức kiêu ngạo, trong ánh mắt luôn có ngạo mạn khó có thể hình dung. Cái này khiến cho Tưởng Phỉ hoài nghi một lần nữa cô như vậy có thể sắm vai nhiệm vụ nữ phụ ác độc tốt hay không.

Nhưng mà ở lần hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, cái nhìn của anh đối với Diệp Vi đã thay đổi.

Có lẽ là bởi vì cô có thể phục chế nguyên nữ phụ “Ngu xuẩn”, “Ác độc”, “Vô tri” hoàn mỹ, việc phục chế này đối với người Cục Thời Quản mà nói cũng không phải việc gì khó, dù sao đây là rèn luyện hằng ngày của nhiệm vụ giả, nếu ngay cả cái này cũng không làm được, thì không có cách nào thông qua kiểm tra.

Sở dĩ anh sẽ thay đổi cái nhìn với Diệp Vi, có lẽ là ở chỗ cô đem tất cả tính chất đặc biệt của nữ phụ ác độc đều “Nạp vì mình có (*)”, ở thế giới nhiệm vụ, cô bỏ qua hết tất cả những gì thuộc về mình, cô chính là ngu xuẩn ác độc vô tri, cái này rất giống là hiểu được một đạo lý, cô hiểu được nữ phụ ác độc, cho nên cô trở thành nữ phụ ác độc, hơn nữa đối với cái này không có chút hoài nghi nào. Cô hoàn toàn dung nhập mình vào nhân vật, khiến người ta không tìm ra chút sơ hở nào.

(*) 纳为己有 - Một thành ngữ tiếng Trung, bính âm là zhàn wéi jǐ yǒu, có nghĩa là sở hữu những thứ không phải của riêng ai.

Thế giới nhiệm vụ đầu tiên của anh và Diệp Vi có chút đặc biệt, anh là một thiếu niên thiên tài, nhưng đồng thời cũng là một người tàn tật thiếu hụt hai chân bởi vì tai nạn xe cộ. Diệp Vi là bạn học của anh, là một cô gái nhỏ thông minh xinh đẹp, có không ít nam sinh theo đuổi cô, đi ở sân thể dục thậm chí còn có người huýt sáo.

Ở trong tình yêu của anh và Diệp Vi, là Diệp Vi theo đuổi anh trước, đáng tiếc hai người ở bên nhau chỉ được mấy tháng đã xảy ra ngoài ý muốn, anh không chịu nổi sự chênh lệch cực lớn kia, không gượng dậy nổi, Diệp Vi cũng bởi vậy mà vứt bỏ anh.

Anh vốn đã quái gở, ở trường học cũng không có mấy người bạn, cho dù anh có đứng đầu trường, đầu thành phố hàng năm, thậm chí trong thi đua Olympic cả nước tổ chức các loại cũng cầm không ít giải thưởng, ở trong mắt bạn học anh cũng chỉ là một quái nhân tính cách quái dị, bọn họ sùng bái anh, ghen ghét anh, lại sợ hãi anh. Là Diệp Vi cường ngạnh xâm nhập vào sinh hoạt của anh, nói thích anh, muốn làm bạn với anh, không màng anh phản đối, muốn trở thành một phần trong đời anh, nhưng cuối cùng người vứt bỏ anh cũng là cô, bởi vì cô sợ hãi thân hình tàn tật của anh, sợ hãi tính cách tối tăm tùy thời phát giận của anh, cô chạy trốn.

Tính cách của anh trở nên càng thêm quái gở, cũng càng tối tăm hơn, táo bạo, cũng càng thêm cực đoan rồi cực đoan, anh không dễ dàng tin bất cứ kẻ nào, cũng không tin cái gọi là tình yêu, không ai có thể tới gần anh.

Thẳng đến khi nữ chủ đơn thuần thiện lương xuất hiện, cô ấy phảng phất như là một vệt ánh sáng chiếu vào sinh mệnh anh, cô ấy không sợ hãi anh cũng không khinh thường anh, còn đối xử với anh như một người bình thường, từng chút từng chút lôi anh ra khỏi vực sâu hắc ám. Đáng tiếc nữ chủ thích chính là nam chủ, anh muốn có được nữ chủ, tất nhiên dùng hết tất cả biện pháp cũng muốn cướp người ta tới tay. Cũng vậy, phàm là muốn tổn thương nữ chủ, một người anh cũng sẽ không bỏ qua.

Cố tình Diệp Vi đồ không có mắt kia còn chạy đến trước mặt anh cầu hợp tác, cô muốn nam chủ, anh muốn nữ chủ, mục đích cuối cùng đều giống nhau, cớ sao mà không giúp nhau chứ? Tưởng Phỉ cho rằng lấy thân phận của hai người học, thời điểm chỉ có hai người thì không cần diễn đi? Anh lười lắm, có thể không làm thì không làm, có thể đơn giản thì đơn giản một chút, ai ngờ cô diễn đến mức còn rất có tâm, ánh mắt nhìn anh tràn ngập thăm dò và tính toán, một chút cũng không có lạnh nhạt và tuỳ tính ở Cục Thời Quản.

Dáng vẻ này, đương nhiên cũng không có ý tứ muốn cùng anh nhận nhau, phát huy “Nơi làm việc không bạn bè gì hết” tới cực hạn rồi.

Diệp Vi: “Tôi biết anh thích cô ta, tôi có thể giúp anh có được cô ta, chúng ta hợp tác là chuyện tốt cùng có lợi nha, cớ sao mà không làm chứ?”

Tưởng Phỉ: “Há?”

Diệp Vi: “Chỉ cần chúng ta liên thủ, tôi bảo đảm, anh sẽ có được thứ anh muốn.”

Tưởng Phỉ: “À.”

Diệp Vi: “Tôi sẽ giúp anh.”

Tưởng Phỉ: “Ồ.”

Diệp Vi: “Anh suy nghĩ một chút đi, nghĩ thông suốt thì liên hệ với tôi.”

Cô khom lưng đưa tấm danh thiếp cho Tưởng Phỉ, vẻ mặt đắc ý, sắc mặt Tưởng Phỉ âm trầm, ngay cả lông mày cũng không có nâng một chút.

Diệp Vi:…… Tưởng Phỉ này quả nhiên lợi hại, bất động thanh sắc đã biểu hiện chẳng thèm ngó tới và phiền chán với cô đến vô cùng nhuần nhuyễn. Là đối thủ hữu lực cạnh tranh nhân viên ưu tú với cô!

Chính là đáng tiếc, bọn họ xuyên vào chính là một bá tổng (tổng tài bá đạo) văn, đi lộ tuyến chính là Mary Sue anh yêu em em không yêu anh, nếu là cứu rỗi văn mà nói, không chắc Tưởng Phỉ có thể làm nam chủ, được nữ chủ ngọt ấm manh (*) chữa khỏi tâm linh bị thương.

(*) Ngọt ngào, ấm áp, dễ thương (moe).

Tưởng Phỉ: Không hổ là nhân tài tổ trưởng Giả coi trọng, thật sự là thời thời khắc khắc cũng không thả lỏng.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân có mấy lần cô có thể nhận được max điểm đánh giá.

Nhưng mà càng ở chung với Diệp Vi, Tưởng Phỉ lại càng có cảm giác quen thuộc không sao hiểu được với cô, loại cảm giác này rất vi diệu, bởi vì anh luôn liên hệ cô với Diệp Vi trong trí nhớ của anh, rõ ràng là hai người khác biệt, nhưng anh cứ có loại cảm giác kỳ quái đó.

Đặc biệt là ở lúc anh thấy cô phát huy lực lượng nữ phụ ác độc quá mạnh, làm cho nam nữ chủ tức gần chết, thiếu chút nữa trực tiếp chia rẽ nam nữ chủ, loại cảm giác này liền càng thêm mãnh liệt.

Thẳng đến đại kết cục cuối cùng, thân là nữ phụ ác độc Diệp Vi vì cứu nam chủ mà táng thân dưới bánh xe, anh nhìn Diệp Vi một thân là máu, nhìn cô duỗi hai chân ra, chết.

“Là cô à?”

Đây câu đầu tiên anh nói khi trở lại Cục Thời Quản, nhìn thấy Diệp Vi.

Diệp Vi chớp đôi mắt: “Tôi?”

Tưởng Phỉ: “Chính là cô.”

Đồng hương gặp đồng hương, tình tiết nước mắt lưng tròng không có xuất hiện.

Tưởng Phỉ: “Xem ra nhân viên ưu tú trừ tôi ra thì không thể là ai khác.”

Diệp Vi: “?? Có ý gì đấy?”

Tưởng Phỉ: “Tôi nhận ra cô, chứng minh trình độ làm việc của cô còn kém một chút như vậy.”

Diệp Vi: “…………”

Cô thấy Tưởng Phỉ chắp hai tay sau lưng chậm rãi ung dung rời đi, không nhịn được trợn trắng mắt.

Vị đồng nghiệp này không khỏi cũng quá coi thường cô rồi đi?

- Hết phiên ngoại 1-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện