Mặc Uyên sẽ chú ý tới người như Diệp Vi này, là sau khi cô hẹn hò với Mặc Vũ, với hắn ta mà nói, Diệp Vi không phải Diệp Vi, mà là “bạn gái Mặc Vũ.”

Từ sau khi hắn ta biết Mặc Vũ tồn tại, hắn ta chán ghét hắn từ tận đáy lòng, hắn ta nhìn không được hắn sống tốt, hắn ta muốn cho hắn đau khổ, muốn cướp đoạt tất cả đồ vật bên cạnh hắn, mà “Mặc Vũ thích Diệp Vi” tự nhiên liền thành đối tượng cho hắn ta cướp đoạt.

Lúc sau tất cả đều là thuận lý thành chương, hắn ta từng tìm người điều tra Diệp Vi, biết là cô lớn lên được người trong nhà sủng thành tiểu thư yếu ớt, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu ngăn trở gì, hơi chút một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến cô lùi bước. Hắn ta quá hiểu rõ loại người này, thói quen sinh hoạt an nhàn ổn định, ngay cả một chút khó khăn trần gian cũng không chịu.

Hắn ta bắt đầu thiết kế Diệp Vi, khiến cô bị cấp trên làm khó dễ, bị đồng nghiệp xa lánh, khiến cô ở trên công việc nhận hết ủy khuất, mà Mặc Vũ có công việc vội vàng chưa xong, hắn không có thời gian bồi cô, an ủi cô, mâu thuẫn giữa hai người cứ tự nhiên mà sinh ra như vậy.

Kế hoạch của hắn ta rất thành công, quả nhiên Diệp Vi như hắn ta suy nghĩ vậy, bắt đầu cảm thấy thất bại, bắt đầu phiền chán làm việc, bắt đầu cảm thấy thất vọng với Mặc Vũ, ngay lúc này hắn ta xuất hiện, tự nhiên thành cọng rơm cứu mạng của Diệp Vi, cô sẽ giữ chặt lấy hắn ta không bỏ.

Chỉ cần hắn ta cướp Diệp Vi đi, Mặc Vũ tự nhiên sẽ đau khổ vạn phần.

Mục đích của hắn ta rất nhanh liền đạt thành, Diệp Vi trở thành chim hoàng yến bị hắn ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, Mặc Vũ cũng đau khổ không chịu nổi, mất hết mặt mũi.

Diệp Vi ở bên cạnh hắn mười phần dối trá, mỗi ngày cô sẽ cười với hắn ta, sẽ ngọt ngào gọi hắn ta là Mặc tiên sinh, sẽ mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài, đi dạo phố đi mua tất cả đồ đẹp mắt, đồ chơi tốt, bộ dáng giống như một chút cũng không khổ sở bởi vì chia tay, nhưng đồng dạng, cô cũng sẽ ở nơi hắn ta không nhìn thấy nghĩ đến Mặc Vũ, nghĩ đến ăn không ngon ngủ không yên.

Cô tự cho là giả bộ rất khá đã lừa được hắn ta, thật ra hắn đều xem ở trong mắt, chỉ coi như cái gì cũng không biết. Hắn ta thích loại cảm giác này.

Hơn nữa theo hắn ta biết, Mặc Vũ đi tìm cô rất nhiều lần, đáng tiếc phụ nữ bị tổn thương thấu tâm không muốn quay đầu lại, huống chi hắn ta cho cô nhiều “yêu thương” như vậy, có tiền tiêu không hết, người hầu phục vụ mỗi ngày, không cần lại nhìn sắc mặt người khác, nghe mệnh lệnh người ta làm việc, phụ nữ quen loại sinh hoạt này, sao có thể từ bỏ được, quay đầu lại trải qua những ngày cực khổ đã từng? Hắn ta cho cô sinh hoạt tốt nhất, khiến cô rốt cuộc không thể trở lại quá khứ.

Người yêu nhau rốt cuộc tách ra, cái nhận thức này khiến cho hắn ta mười phần vui vẻ, đồng thời lại có chút không thoải mái.

Mặc Vũ chẳng qua chỉ là đứa con riêng mà thôi, Diệp Vi vì sao sẽ thích người đàn ông như vậy? Hắn lại dựa vào cái gì cũng không cần làm là có thể có được tất cả mọi thứ hắn đã từng muốn, Mặc Sĩ Tông dựa vào cái gì ít khi nói cười với ta, cũng không nói một câu ôn hòa cổ vũ hắn lại hòa ái dễ gần với Mặc Vũ, thậm chí giúp đỡ ở sau lưng hắn ta vài lần.

Hắn muốn cho Mặc Vũ vạn kiếp bất phục (*), như vậy là có thể khiến cho Mặc Sĩ Tông đau khổ.

Vạn kiếp bất phục - 万劫不复: Đây là một câu thành ngữ có xuất xứ từ trung quốc mang ý nghĩa nếu đánh mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá thì sẽ không bao giờ lấy lại được, thông thường được sử dụng để nói đến những thứ trân quý chỉ có duy nhất, chỉ có thể sở hữu 1 lần trong đời ví như tính mạng con người, nếu mất đi một cách vô lý, phí phạm chẳng hạn như tự sát, tự tử.. thì ngàn kiếp cũng không thể khôi phục lại, không có được cơ hội lần thứ 2.

Diệp Vi cũng vẫn luôn làm rất tốt rất khá, chỉ là gần đây giống như là có chút vấn đề, dường như Mặc Vũ không thích Diệp Vi giống như trước đây vậy, ngược lại coi trọng người phụ nữ Miêu Thư Nhã kia.

Hắn ta gọi người luôn luôn chú ý Mặc Vũ, tự nhiên biết nhất cử nhất động của Mặc Vũ.

Mặc Vũ không biết bắt đầu từ khi nào đi, quan hệ với Miêu Thư Nhã càng ngày càng gần, hai người vừa là kẻ thù vừa là bạn, thưởng thức lẫn nhau, từ đồng bọn trên công việc, biến thành bạn bè trên sinh hoạt, đến bây giờ thậm chí cùng nhau mua thức ăn về nhà nấu cơm. Lại quan hệ nam nữ bình thường, đi gần như vậy, cũng sẽ trở nên không bình thường.

Lại nói hắn ta hiểu rõ Mặc Vũ, nếu không có thiện cảm với Miêu Thư Nhã, sao có thể gì gần với cô ta như vậy? Nếu Miêu Thư Nhã đối với Mặc Vũ không có thiện cảm, lại sao có thể để một người đàn ông thường xuyên ra vào nhà của mình, thậm chí còn tự mình làm đồ ăn đối phương thích.

Lang có tình, thiếp có ý, ở bên nhau chỉ là sớm muộn mà thôi.

Hắn ta đối với Miêu Thư Nhã không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ ba của Miêu Thư Nhã là Miêu Gia Cùng đã từng là tài xế của Mặc Sĩ Tông, sau lại bởi vì nguyên nhân do thân thể mà Miêu Gia Cùng từ chức, bởi vì Miêu Gia Cùng theo Mặc Sĩ Tông hơn hai mươi năm, Mặc Sĩ Tông nhớ tình bạn cũ, lén riêng cho ông ta hai trăm vạn tiền hưu. Lúc sau mỗi năm đến ngày nghỉ, Miêu Gia Cùng cũng sẽ gửi chút đặc sản quê nhà lại đây, đồ vật không quý trọng, đại diện cho tâm ý của ông ta, Mặc Sĩ Tông đối với việc này vẫn là rất vui vẻ.

Chỉ là hắn ta không nghĩ tới, Mặc Vũ vậy mà sẽ thích Miêu Thư Nhã.

Nếu Mặc Vũ không còn tình cảm với Diệp Vi, như vậy Diệp Vi liền không có giá trị lợi dụng với hắn ta.

Cũng tới lúc để cho Diệp Vi biết “Sự thật” rồi……

Mặc dù là theo kế hoạch này, chính là không biết vì sao, dường như trong lòng Mặc Uyên cảm thấy kế hoạch này không thể được, thậm chí hắn ta có chút không muốn để Diệp Vi biết sự thật, nhưng hắn ta không nghĩ rõ đây là vì sao vậy, mục đích cuối cùng của hắn ta chính là đối phó Mặc Vũ, vì sao lại không muốn chứ?

Có lẽ là bởi vì đôi mắt của Diệp Vi quá mức xinh đẹp, xinh đẹp đến mức hắn ta muốn giấu đi, mà nội tâm của hắn ta không muốn mất đi đôi mắt xinh đẹp này ……

Nhưng mà đôi mắt xinh đẹp ở trên đời này quá nhiều, nếu hắn ta muốn, không có một cái này, có thể lại tìm cái khác, không nhất định không phải Diệp Vi là không thể.

Vừa nghĩ như vậy, chút khác thường cuối cùng dưới đáy lòng Mặc Uyên cũng bị đè xuống.

Vốn là dựa vào kế hoạch, hắn ta nhất định phải để cho Diệp Vi trong lúc vô ý biết được chân tướng, lấy tính tình của cô, khẳng định sẽ chịu đả kích lớn không tiếp thu được, cô không cách nào ở lại bên cạnh hắn ta, chỉ có thể trở về tìm Mặc Vũ, rốt cuộc thân phận của Mặc Vũ không giống ngày xưa, sau đó cô sẽ không yên phận đến quấy nhiễu Mặc Vũ, ít nhất khiến cho Mặc Vũ không có biện pháp thuận lợi ở bên nhau với Miêu Thư Nhã, hắn ta lại thừa dịp ở trên công việc thiết lập bẫy rập cho hắn, tự nhiên Mặc Vũ sẽ không tốt được.

……

Kế hoạch rất nhanh liền bắt đầu.

Chiều hôm nay, Diệp Vi đi dạo phố xong trở về, cô lại mua không ít đồ vật, túi xách quần áo đồ trang sức, cốp xe cũng sắp không chứa được, lúc này đám người hầu đi lấy lên lầu cho cô, ba bốn người cũng chạy qua chạy lại năm sáu lần.

Cô thoải mái ngồi ở trên sô pha, dì người hầu lập tức đưa nước ép dưa hấu mới ép tới cho cô, thêm chút đá ở bên trong, uống một ngụm có thể lạnh từ miệng đến trong bụng, cả người đều thoải mái.

Đi dạo phố cũng là việc tốn thể lực, may mà cô chú trọng rèn luyện thể lực tốt, nếu không lúc này sớm mệt nằm sấp xuống.

Bác quản gia lại đây dùng tay ra hiệu kêu cô chớ có lên tiếng: “Tâm trạng tiên sinh không tốt, nghỉ ngơi ở phía sau sân.”

Quả nhiên động tác của Diệp Vi nhẹ lại, lo lắng nói: “Mặc tiên sinh làm sao vậy? Vì sao tâm trạng không tốt? Vẫn là bởi vì chuyện của chú với Mặc Vũ sao?”

Quản gia lắc đầu: “Tôi cũng không biết, việc này cô tự đến hỏi cậu ấy.”

Diệp Vi khó xử nói: “Khẳng định Mặc tiên sinh sẽ không nói cho tôi, hắn không thích cùng tôi nói những việc này.”

Bác quản gia nói: “Tôi đây cũng không có cách nào.”

Diệp Vi nghĩ nghĩ: “Tôi đây đi xem thử.”

Diệp Vi lại uống thêm một miếng nước dưa hấu, lúc này mới đứng dậy đi ra sau sân.

Bác quản gia nhìn Diệp Vi đi ra ngoài, ông ấy cầm lấy chiếc ly pha lê trên bàn, bước chân già thấp khớp chậm rì rì đi đến phòng bếp.

Diệp Vi xa xa đã thấy Mặc Uyên ngồi ở cạnh hồ nước, trước người cắm hai cái cần câu, đại kim ghé vào bên chân hắn ta, cái đuôi vung vung, thích ý vô cùng.

Mà phía sau Mặc Uyên, còn có Tiết Chiếu một thân tây trang phẳng phiu đứng đấy.

Diệp Vi chạy bước nhỏ đi qua, lỗ tai đại kim giật giật, đầu uốn éo, mắt chó một chút liền thấy Diệp Vi, nó nâng đầu lên nhìn thoáng qua, sau đó rất khinh thường quay đầu đi, còn nhích lại gần bên cạnh Mặc Uyên, một bộ dáng sủng phi đắc ý vì bá chiếm sủng ải.

Đi đến gần, Diệp Vi nghe được Tiết Chiếu đang nói chuyện.

“…… Tôn Toàn Thắng bên kia lại gọi điện thoại tới, nói muốn 500 vạn, nếu không cho hắn ta, hắn ta liền đem những việc lúc trước ngài muốn hắn ta đối phó Diệp Vi nói cho Mặc Vũ, hiện tại Mặc Vũ không giống ngày xưa, hắn là con trai của Mặc Sĩ Tông, nếu là hắn biết có người khi dễ bạn gái của hắn, chắc chắn hắn sẽ không để yên.”

“Tôi đã từ chối hắn ta.”

“Yên tâm, đối phương không biết thân phận thật sự của ngài, hắn ta nghĩ là một phú nhị đại nào coi trọng sắc đẹp của Diệp Vi.”

Tiết Chiếu nói, đột nhiên cảm giác có chút không đúng, giống như có một tầm mắt mãnh liệt dừng ở trên người cậu ta, đột nhiên cậu ta quay đầu lại, quả nhiên thấy Diệp Vi vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn cậu ta―― chỉ thấy Diệp Vi mặc một cái váy trắng nhỏ, một đầu tóc dài mềm mại buông xõa trên vai, trên mặt là lớp trang điểm nhạt nhưng tinh xảo, đẹp đến tươi đẹp không dính bụi trần, không gì sánh được. Ít nhất Tiết Chiếu nhìn Diệp Vi như vậy, sẽ không đem cô liên hệ với những người phụ nữ tục tằng tham lam đó.

Nhưng sắc mặt của cô lại cực kỳ tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp kia gắt gao nhìn cậu ta, hình như là không dám tin tưởng, lại giống như đang nghi ngờ lỗ tai của bản thân.

Nhất thời cậu ta hoảng sợ đến mức chân mềm một chút, cảm giác làm chuyện xấu bị bắt ngay tại trận cũng không tốt, cậu ta há miệng thở dốc, nhìn nhìn Diệp Vi, lại nhìn nhìn Mặc Uyên an an ổn ổn ngồi một bên, lúng túng nói: “Diệp, Diệp tiểu thư, cô đã trở lại a……”

Dường như lúc này Mặc Uyên phảng phất mới phát hiện Diệp Vi tồn tại, hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó liền xoay người không hề nhìn cô, giống như hắn ta làm những sự việc đó bị cô phát hiện cũng không có làm sao, hắn ta vốn không để bụng cô sẽ nghĩ như thế nào.

Ngược lại hắn ta vui vẻ ung dung, ngay cả cần câu đong đưa cũng không thể làm mí mắt của hắn động đậy một chút.

Qua hồi lâu, hắn ta mới nghe được Diệp Vi nói: “Mặc Uyên, chẳng lẽ ngài không muốn giải thích với em một chút sao?”

Mặc Uyên hoảng hốt một chút, nhớ tới đây hẳn là lần đầu tiên Diệp Vi ngay ở trước mặt hắn ta gọi tên hắn ta, cô luôn gọi hắn ta “Mặc tiên sinh, Mặc tiên sinh”, mỗi lần gọi tên hắn ta, âm cuối đều mang theo ngọt ngào, giống như mười phần thích hắn ta, ỷ lại hắn ta.

Đương nhiên cũng chỉ một cái chớp mắt, rất nhanh hắn ta đã phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng nói: “Có gì cần phải giải thích sao?”

Diệp Vi nói: “Em cũng quen biết một người gọi là Tôn Toàn Thắng, hắn ta là cấp trên ở công ty lúc trước của em.”

Mặc Uyên: “A.”

Tròng mắt Tiết Chiếu xoay chuyển, cậu ta rụt rụt cổ, hận không thể tìm một khe đất chui vào đi.

Cái trường hợp hiện tại này thật sự là hắn ta không nghĩ tới.

Diệp Vi lại nói: “Cho nên ‘Diệp Vi’ trong miệng hai người nói kia chính là em? Có phải hay không?”

Mặc Uyên không trả lời, Diệp Vi chỉ có thể nhìn về phía Tiết Chiếu: “Cậu nói, có phải hay không?”

Tiết Chiếu gục đầu xuống không dám nói lời nào, lúc này cậu ta nơi nào còn dám trả lời nói đúng vậy? Cậu ta liếc mắt Mặc Uyên, phát hiện người trong cuộc so với cậu ta còn bình tĩnh hơn nhiều.

Trên gương mặt tái nhợt của Mặc Uyên lạnh như băng, cặp mắt kia càng giống như là một con rắn độc u ám, hắn xoay người nhìn Diệp Vi: “Em thông minh như vậy, hẳn là biết chúng tôi nói chính là ai, có một số việc, nói được hiểu được, ngược lại không tốt.”

Diệp Vi cười lạnh một tiếng, dường như không chịu nổi cái đả kích này, chật vật lui về phía sau hai bước, “Cho nên người hai người nói thật sự là em? Tất cả những gì em chịu lúc trước, đều là ngài sắp xếp? Vì sao? Vì sao ngài lại muốn đối xử với em như vậy?”

Mặc Uyên nói: “Không có vì sao cả.”

Diệp Vi kéo kéo khóe miệng, cô cười một chút, sắc mặt tái nhợt, đầy trong mắt là không dám tin tưởng cùng bị thương.

Hắn ta thấy cặp mắt xinh đẹp kia của cô sáng lấp lánh, nay cả bộ dáng đang khóc cũng rất đẹp.

“Không có vì sao? Anh chính là đang chơi đùa tôi phải không?” Diệp Vi tức giận tận trời chất vấn, “Nhưng tôi không rõ, anh đường đường là tổng giám đốc Mặc thị, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm mà thôi, vì sao anh lại muốn trăm phương ngàn kế đối phó tôi như vậy chứ? Rốt cuộc tôi đắc tội anh ở chỗ nào?!”

Mặt Mặc Uyên không chút thay đổi, giờ phút này hắn đã không có ôn hòa như ngày xưa, trên mặt càng là không thấy chút ý cười nào, hắn ta chậm rãi giải thích: “Cô không đắc tội tôi chỗ nào, trách chỉ trách do cô, cô là bạn gái của Mặc Vũ.”

Bỗng nhiên Diệp Vi trợn to hai mắt, giờ khắc này, cô giống như cái gì cũng hiểu rõ: “Bởi vì tôi là bạn gái của Mặc Vũ? Nói như vậy, anh đã sớm biết Mặc Vũ là con trai của chú Mặc, cho nên anh cố ý, anh cố ý chia rẽ chúng tôi, bởi vì anh không muốn nhìn anh ấy sống tốt?”

Mặc Uyên nhìn cô, không có phủ nhận, khuôn mặt bình tĩnh trước sau như một, đã không có hoảng loạn khi mưu kế bị vạch trần, cũng không có áy náy với tự trách khi làm chuyện xấu, vẻ mặt của hắn bình tĩnh đến mức giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Con chó rõ ràng cảm giác được tình huống trước mắt không đúng lắm, nó đứng lên từ trên mặt đất, nhìn nhìn tiểu chủ nhân, lại nhìn nhìn cái con người đã từng tranh sủng với nó kia, há to miệng đẫm lệ kêu lên hai tiếng.

Diệp Vi đau khổ nói: “Mặc Uyên, anh thật quá đáng, sao anh lại có thể lợi dụng tôi như vậy! Anh biết không, tôi vẫn luôn rất cảm kích anh vì thời điểm tôi khó khăn bất lực nhất đã cứu tôi, không nghĩ tới anh mới là đầu sỏ gây tội hại tôi!”

Đột nhiên Mặc Uyên bị đôi mắt sáng lạn như lửa kia nhìn chằm chằm đến cả người đều không thoải mái, hắn ta xoay người dựa vào trên ghế nằm, hai tròng mắt nhẹ đóng lại: “Được rồi, cô có thể đi rồi.”

Diệp Vi lau đôi mắt, bộ dáng đau khổ vạn phần: “Đi a, đương nhiên tôi sẽ đi, tôi sẽ không ở lại bên cạnh tên ác ma như anh!”

Mặc Uyên thờ ơ ừ một tiếng.

Tiết Chiếu nhìn mắt Diệp Vi cố nén không khóc, đôi mắt chóp mũi của cô đều là đỏ rực, nhìn đặc biệt, mà Mặc Uyên lãnh khốc tuyệt tình, một chút ý nghĩ thương hương tiếc ngọc cũng không có.

Diệp Vi nói: “Tôi phải đi, có thể, nhưng đồ vật tôi cũng muốn mang đi toàn bộ.”

Tiết Chiếu: “……?”

Âm thanh Diệp Vi tàn nhẫn nói: “Coi như là thù lao anh lợi dụng tôi.”

Mặc Uyên: “Tùy cô.” Dù sao hắn ta không để bụng.

Diệp Vi lớn tiếng nói: “Mặc Uyên, tôi hận anh!”

Nói xong một câu này, cô lau mặt, xoay người liền chạy đi.

Tiết Chiếu còn chưa có phản ứng lại, liền thấy Diệp Vi chạy chậm biến mất ở trước mắt cậu ta, đây liền xong rồi? Chẳng lẽ không nên một khóc hai nháo ba thắt cổ một chút sao?

Cậu ta nhịn không được nhìn về phía Mặc Uyên, mới phát hiện Mặc Uyên cũng xuất thần nhìn nơi xa, trên gương mặt kia không có chút biểu cảm nào, căn bản khiến người ta nhìn không thấu hắn ta suy nghĩ cái gì.

Con chó nhìn nhìn chủ nhân, dường như cảm giác được tâm trạng của hắn ta không tốt, đầu chó liền cọ cọ ở trên đùi hắn.

Lúc này ngay cả thở mạnh Tiết Chiếu cũng không dám, cậu ta rũ đầu nói: “Thật xin lỗi Mặc tổng, tôi không biết Diệp tiểu thư đã trở lại, nếu tôi biết thì ngay cả lời muốn nói cũng sẽ không……”

Mặc Uyên có chút bực bội: “Câm miệng.”

Tiết Chiếu: “……”

Cậu ta một câu cũng không dám nói, thở mạnh cũng không dám, ngay cả con chó cũng không dám đẫm lệ kêu lên.

Cậu ta biết hiện tại Mặc Uyên không muốn bị người khác quấy rầy, cậu ta thật cẩn thận lùi về phòng khách, một hơi uống lên một chén nước, lúc này rốt cuộc mới thoải mái thở hổn một cái, ở bên cạnh Mặc Uyên lâu rồi, bệnh tim của hắn cũng có thể bị dọa ra đây.

Tiết Chiếu ngồi ở phòng khách một lát, không bao lâu, liền có người hầu tiến vào báo cáo nói: “Bên ngoài có một chiếc xe, nói là tới chuyển nhà?”

Bác quản gia cũng sửng sốt một chút, “Ai muốn chuyển nhà? Không ai chuyển nhà, kêu bọn họ đi đi.”

Người hầu vừa định đi, liền thấy Diệp Vi đôi mắt đỏ bừng xuống dưới: “Là tôi kêu, để cho bọn họ vào đi.”

Sau đó Tiết Chiếu liền thấy hai người đàn ông to lớn, bắt đầu cầm bao lớn bao nhỏ mang ra bên ngoài, bởi vì đồ vật rất nhiều, Diệp Vi còn gọi hai người hầu cùng nhau hỗ trợ, tới tới lui lui, xe vận tải nhỏ cũng rất nhanh bị nhét đầy.

Không cần phải nói, đầy một túi sách kia, tất cả đều là hàng xa xỉ mấy ngày nay cô mua.

Tiết Chiếu cũng trợn tròn mắt, bác quản gia cũng có chút ngây người, đây là chuyển nhà a?

Một mình Diệp Vi đi xuống cuối cùng, lúc này cô không chỉ có đôi mắt cái mũi hồng, mặt cũng là hồng, một đầu tóc dài cũng cột thành một cái đuôi ngựa cao cao, cái trán chóp mũi đều là mồ hôi, thoạt nhìn cả người sức sống thanh xuân vô cùng xinh đẹp.

Diệp Vi nói: “Nói cho Mặc Uyên, vĩnh viễn tôi cũng sẽ không tha thứ cho hắn, tôi sẽ không trở lại!”

Bác quản gia: “……”

Tiết Chiếu: “……”

Diệp Vi: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Cô đứng ở cổng lớn, quay đầu lại sâu xa nhìn thoáng qua, sau đó cũng không quay đầu lại lên xe rời đi.

Tiết Chiếu với bác quản gia đứng ở cửa, trơ mắt nhìn Diệp Vi đi theo chiếc xe vận tải cùng nhau rời đi, rốt cuộc phản ứng lại, vài thứ kia hẳn là cái gọi là “Thù lao lợi dụng cô.”

Tiết Chiếu:…… Đột nhiên có chút hâm mộ là như thế nào đây?

Mặc Uyên đứng ở cửa sổ tầng hai:……

Diệp Vi: Tạm biệt, tôi đã từng xa hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện