Lương Nhược Vi không nghĩ tới cô ta sẽ gặp phải tai nạn xe cộ trên đường, cô ta ở dưới sự va chạm mãnh liệt mất đi ý thức, thời điểm tỉnh lại, cô ta đang nằm trên mặt đất, cả người đều đang đau.

Xung quanh là âm thanh ầm ĩ báo động cùng đám người xem náo nhiệt, có một người cảnh sát ở bên cạnh cô ta, vẫn luôn đang gọi cô ta, hỏi tên gọi của cô ta là gì, hỏi cô ta có biết chuyện gì xảy ra không? Cô ta mờ mịt chớp mắt một cái, đầu óc đã chịu va chạm có chút ngây thơ.

“Tôi tên Lương Nhược Vi.”

“Tôi đang trên đường về nhà.”

“Tai nạn xe cộ……”

Đúng vậy, cô ta đang trên đường đưa Diệp Vi về nhà, xảy ra tai nạn xe cộ.

“Bọn họ đâu?”

Tài xế cùng Diệp Vi đâu?

“Bọn họ đều còn sống, cũng bị thương giống cô, bên cạnh có người chăm sóc, cô đừng lo lắng.”

Lương Nhược Vi nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng cô ta không thích Diệp Vi, cũng nghĩ tới nếu trên đời này không có Diệp Vi thì tốt rồi, cũng bởi vì tuyệt vọng hận không thể khiến Diệp Vi đi tìm chết, nhưng cô ta chỉ là suy nghĩ mà thôi, không nghĩ tới thật sự khiến Diệp Vi chết.

Đối với tai nạn xe cộ cô ta có sợ hãi rất sâu, bởi vì đời trước cô ta chính là chết vào tai nạn xe cộ, ở một lần lại một lần sau khi cô ta bị Từ Trì từ chối.

Lúc ấy tuy rằng nhà họ Lương tổn thất rất lớn, cuối cùng không đi đến nông nỗi phá sản, cô ta vui vẻ vì cuối cùng cũng bảo vệ được nhà họ Lương, vui vẻ chạy đi tìm Từ Trì, chính là Từ Trì lại nói cho cô ta, nếu không có chuyện gì đáng nói, về sau cô ta cũng đừng đi tìm hắn nữa.

“Chúng ta…… Cho dù không làm tình lữ được cũng có thể là bạn bè a.” Lúc ấy cô ta nói như vậy, bởi vì thật sự là cô ta không muốn mất đi Từ Trì, sau khi trải qua quá nhiều chuyện như vậy, cô ta mới biết được Từ Trì có bao nhiêu tốt, cô ta yêu hắn, không muốn mất đi hắn.

“Không có việc gì nói, chúng ta không cần gặp lại.” Nhưng hắn lại nói, “Quan hệ của chúng ta, không thể làm bạn bè.”

“Vì sao không thể? Chúng ta quen biết hơn hai mươi năm, tình cảm nhiều năm của chúng ta như vậy sao có thể nói không liền không có?! Bởi vì Diệp Vi sao? Anh vì Diệp Vi mà đối xử với em như vậy?”

“Ừm, tôi không muốn làm Diệp Vi khổ sở.”

Bởi vì Diệp Vi sẽ khổ sở, bởi vì Diệp Vi không thích, cho nên ngay cả bạn bè cũng không muốn làm với cô ta.

Hắn lạnh nhạt tuyệt tình, trong đầy đầu óc đều là Diệp Vi, mà cô ta trở thành quá khứ râu ria của hắn.

“Em thì sao? Anh không quan tâm cảm nhận của em sao? Anh đã không quan tâm em khổ sở hay không sao? Anh vì một người phụ nữ mà đối xử với em như vậy? Trước kia rõ ràng anh không phải như thế, em chỉ là có một chút không vui, anh cũng sẽ khẩn trương vô cùng, nghĩ cách dỗ em vui vẻ a……”

“Nhược Vi, chúng ta đã kết thúc. Hiện tại tôi có người nhà mà tôi phải chiếu cố.”

“Người nhà? Diệp Vi sao?”

“Ừm, chúng tôi muốn kết hôn.”

Kết hôn?

Từ Trì muốn cùng Diệp Vi kết hôn?!

Cô ta không dám tin tưởng, lòng tràn đầy đau khổ, hối hận lúc trước không nên chia tay tuyệt tình với Từ Trì như vậy, cô ta hối hận, là thật sự hối hận, lúc ấy cô ta cũng thật sự là hận không thể không có người tên Diệp Vi này, hận không thể khiến cô đi tìm chết, cũng bởi vì chuyện này, cô ta lái xe khi tâm thần không yên, đem chân ga phanh sai, xảy ra tai nạn xe cộ.

Lần tai nạn xe cộ này trực tiếp đoạt đi mạng sống của cô ta, cô ta cho rằng cả đời này của mình đều xong rồi, lại không tưởng được cô ta nhờ họa được phúc, lại lần nữa mở to mắt, cô ta về tới quá khứ, trở lại lúc nhà họ Lương chưa phá sản, thời điểm Từ Trì cùng Diệp Vi vừa mới bắt đầu ở bên nhau. Cô ta có cơ hội lại tới một lần, có cơ hội đi vãn hồi tất cả đã từng.

Cô ta cho rằng bản thân có thể vãn hồi tất cả, cô ta sẽ thay đổi vận mệnh phá sản của nhà họ Lương, cô ta cũng sẽ quay lại với Từ Trì.

Cô ta vốn tưởng rằng có thể thay đổi tiếc nuối đời trước, chính là vì sao, cô ta vẫn mất đi Từ Trì.

Hiện giờ cô ta lại gặp phải tai nạn xe cộ, cô ta lại lần nữa gặp phải tử vong, mọi chuyện xảy ra trước sau hai đời lặp lại phát ra ở trong đầu cô ta, cô ta phát hiện tuy rằng cô ta trọng sinh, cô ta lợi dụng tiên tri tránh họa, lợi dụng tiên tri sáng tạo vô số lợi ích cho chính mình, cô ta cho rằng cô ta thay đổi, tương lai liền cũng thay đổi, nhưng cô ta chung quy không có thay đổi, cô ta trọng sinh, lại vẫn là Lương Nhược Vi đời trước.

Cô ta vẫn là cô ta trước kia.

Cô ta không có thay đổi chút nào, cho nên vẫn là lặp lại con đường trước kia.

Cái nhận thức này khiến cho trong lòng Lương Nhược Vi hơi đau, cô ta vừa hối lại hận, cực kỳ đau khổ.

Cô ta nhắm mắt lại nằm một lát, đột nhiên nghe được một cái âm thanh quen thuộc từ nơi không xa truyền đến, co ta nghe thấy âm thanh hắn nghẹn ngào tiếng hô lên: “Đều câm miệng!”

Là âm thanh của Từ Trì!

Từ Trì tới? Từ Trì tới?!

Hiện giờ cô ta nghe được âm thanh Từ Trì, vẫn là nhịn không được sẽ kích động, sẽ chờ mong, sẽ khổ sở, sẽ ủy khuất, cô ta vẫn luôn chịu đựng sợ hãi cùng nước mắt mãnh liệt mà đến, cô ta mở choàng mắt, theo âm thanh nhìn lại, quả nhiên thấy cách đó không xa, người đàn ông cao lớn quỳ trên mặt đất, cả người hắn đều nằm sấp ở đằng kia, lỗ tai sắp dán đến mặt đất.

Bởi vì tiếng gầm rú nứt phổi khàn khàn của hắn, người xung quanh đều nhìn qua đó.

Mà người trước hắn, còn có một người phụ nữ đang nằm ở đó.

Cô mặc váy đen, là Diệp Vi!

Cái bóng dáng cao lớn kia lại còng xuống cứng ngắc, giờ phút này quỳ gối trước mặt Diệp Vi, mang theo rùng mình khiến người ta khó có thể bỏ qua.

―― hắn đang phát run!

Lương Nhược Vi cả kinh thiếu chút nữa bò lên từ trên mặt đất, lại bị người bên cạnh đè xuống, “Đừng cử động, hiện tại còn không biết bên trong thân thể của cô có tổn thương không nhìn thấy hay không, tốt nhất đừng cử động nữa.”

Lương Nhược Vi lại bất chấp nhiều như vậy, cô ta chống ở chỗ đó, trừng lớn đôi mắt nhìn Từ Trì, nhìn bộ dáng cảm xúc mất khống chế đến phát run của hắn.

Vì sao phát run? Đang sợ hãi sao, đang sợ hãi sao, đang lo lắng mất đi Diệp Vi sao?

Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Từ Trì như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Từ Trì hoảng loạn đến không biết làm sao như vậy, Từ Trì ở trong trí nhớ của cô ta, từ trước đến nay là thong dong, lạnh nhạt, cũng cường đại, hắn thông minh cùng cơ trí, khiến người ta theo thói quen đi ngước nhìn hắn, phảng phất không có bất kỳ cái sự việc gì có thể đánh sập hắn.

Khi còn nhỏ, thậm chí cô ta thường xuyên đùa giỡn Từ Trì lấy sự thất thố của hắn làm vui, đương nhiên cuối cùng nhận được đều là ánh mắt bất đắc dĩ của Từ Trì.

Gia gia mà ngay cả cô ta cũng không khen đều nói, thành tựu tương lai của Từ Trì tuyệt đối không tầm thường, hắn có thể vượt qua Từ gia gia!

Từ Trì như vậy, hiện giờ quỳ gối trước mặt Diệp Vi, bởi vì sợ hãi mà phát run.

Lúc này Lương Nhược Vi làm sao còn sẽ cho rằng bản thân có thể từ trong tay Diệp Vi đoạt lại Từ Trì chứ? Từ Trì đã sớm bất tri bất giác mà yêu Diệp Vi đi, chỉ là chính hắn không biết thôi. Giống như cô ta, không muốn đối mặt với sự thật này.

Cô ta nhìn bản thân đầy người là vết thương, cười tự giễu, chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng lại chết lặng, loại cảm giác bị xem nhẹ bị từ bỏ này, cô ta sớm nên làm quen không phải sao?

Trải qua trước sau hai đời, rốt cuộc cô ta thừa nhận, cũng không thể không thừa nhận, Từ Trì thật sự thật sự không yêu cô ta, hắn yêu Diệp Vi.

Hiện giờ Từ Trì, tràn đầy trong lòng lẫn mắt đều là Diệp Vi, ai cũng không thể thay đổi.

Cô ta nằm trở về, cam chịu số phận nhắm mắt lại.

Nhưng mà một lát, cô ta đột nhiên nghe được âm thanh hoảng loạn của Từ Trì lại lần nữa truyền đến:

“Anh biết, anh biết.”

“Em là Diệp Vi.”

“Diệp Vi em không cần ngủ, xe cứu thương lập tức liền đến, chắc chắn em kiên trì được!”

“Diệp Vi? Diệp Vi! Diệp Vi ――”

Trong lòng Lương Nhược Vi cả kinh, cuống quít mở to mắt, bắt lấy tay cảnh sát hỏi: “Làm sao vậy? Diệp Vi làm sao vậy?”

“Tình trạng vết thương của người bệnh rất nghiêm trọng, trái tim sắp ngừng đập, nhất định phải tiến hành giải phẫu ngay lập tức!”

Cái gì?! Tình trạng vết thương của Diệp Vi lại nghiêm trọng như vậy? Sực lực trên người Lương Nhược Vi trong nháy mắt liền biến mất.

Cô ta nhìn về phía Từ Trì, người đàn ông cường đại kia, giờ phút này thoạt nhìn vậy mà vô cùng yếu ớt.

Thẳng đến thật lâu về sau, trong mơ của Lương Nhược Vi, đều là bộ dáng Từ Trì tê tâm phế liệt gọi Diệp Vi.

……

Tuy rằng có túi khí cùng đai an toàn bảo vệ, tài xế vẫn bởi vì va chạm mãnh liệt bị đâm thành não chấn động nặng, ngực có mấy chỗ gãy xương, trên người còn có không ít vết thương pha lê cắt qua, cũng may mạng lớn vận khí tốt, còn sống.

Lương Nhược Vi chặt đứt hai cái xương sườn, cánh tay phải cùng chân trái gãy xương, trên trán có một vết thương pha lê cắt qua, trên người có vô số vết trầy da, yêu cầu tĩnh dưỡng, chỉ là vết thương trên trán, rất có thể sẽ lưu sẹo. Bởi vì cô ta ngồi ở vị trí phía sau chỗ điều khiển, tài xế theo bản năng né tránh khiến tổn thương cô ta phải chịu giảm bớt rất nhiều.

So sánh với bọn họ, vết thương của Diệp Vi liền quá mức nghiêm trọng, bởi vì va chạm tạo thành ngoại thương nghiêm trọng cho cô, ngay cả lá gan của thân thể cũng có thể tan vỡ, đương nhiên bị thương nặng nhất, vẫn là một khối pha lê cắm vào trong đầu cô, chỉ là giải phẫu, liền tiến hành từ trời tối đến hừng đông.

Lúc này, rõ ràng thời gian nhoáng một cái liền trôi qua, vào giờ phút này có vẻ vô cùng dài lâu.

……

Tào Hằng đã ở bệnh viện bồi một đêm, Từ Trì ở bên ngoài phòng phẫu thuật liền chưa từng nhúc nhích, hắn đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm hàng chữ màu đỏ sáng lên trên cửa lớn phòng giải phẫu, ngay cả đôi mắt hắn cũng biến thành màu đỏ quỷ dị.

Hắn trên tay, trên quần, còn có vết máu khô cạn.

Là Diệp Vi.

Tào Hằng muốn hắn đi đổi một bộ quần áo, hắn cũng không để ý tới, cuối cùng Tào Hằng mặc hắn.

Cha mẹ Diệp Vi nhận được tin cũng vội vàng chạy tới, lúc này đôi mắt của hai người cũng đỏ bừng, nếp nhăn loang lổ trên mặt tràn đầy ngưng trọng.

Thời điểm hừng đông, Tào Hằng đi nhìn Lương Nhược Vi.

Lương Nhược Vi đã tỉnh lại, cô ta ngốc lăng ngồi ở trên giường, thấy hắn ta tới, nháy mắt kích động hỏi: “Diệp Vi thế nào?”

Tào Hằng lắc đầu, trầm trọng nói: “Còn đang phẫu thuật, bác sĩ đã từng đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch tới, muốn chúng ta chuẩn bị tốt cho trường hợp xấu nhất. Bởi vì có lẽ cho dù giải phẫu thành công, cô ấy cũng rất có thể sẽ vẫn chưa tỉnh lại……”

Lương Nhược Vi đau khổ che mặt nói lại: “Thật xin lỗi, chị sai rồi, chị lại sai rồi, chị nên nghe em, chị không nên đi tìm Diệp Vi. Nếu chị không đi tìm cô ấy, liền sẽ không biến thành cái dạng như ngày hôm nay. Diệp Vi liền sẽ không xảy ra chuyện! Đều do chị!”

Tào Hằng nhìn Lương Nhược như vậy Vi thở dài, ngay cả lời an ủi cũng không thể nói ra.

Diệp Vi còn đang ở phòng phẫu thuật, rất có thể sẽ chết, hắn ta không thể nói chuyện này là ngoài ý muốn, không có liên quan đến Lương Nhược Vi linh tinh.

Tuy rằng hắn ta cùng Lương Nhược Vi là bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn, nhưng là lúc này đây, hắn cũng không có biện pháp giải vây cho cô ta, Diệp Vi là vô tội, cô vô tội bị Từ Trì lợi dụng, bản thân bị lừa gạt, lại bị Lương Nhược Vi uy hiếp, hiện giờ còn phải thiếu chút nữa mất đi mạng sống……

“Đừng khóc, chị dưỡng thương cho tốt trước đi, em tin tưởng Diệp Vi sẽ không có việc gì.”

“Thật vậy chăng?” Lương Nhược Vi phảng phất giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vẻ mặt chờ mong nhìn Tào Hằng.

Tào Hằng im lặng một lát: “Em cũng hy vọng như thế, Diệp Vi kiên cường như vậy, nhiệt tình yêu thương mạng sống nhiệt tình yêu thương cuộc đời như vậy, em tin tưởng cô ấy sẽ nỗ lực sống sót.”

Lương Nhược Vi: “……”

Tào Hằng nói: “Chị nghỉ ngơi đi, em đi xem Diệp Vi.”

Lương Nhược Vi gọi hắn ta: “Từ Trì đâu? Hắn có khỏe không?”

Tào Hằng lắc đầu, nghĩ đến bộ dáng của Từ Trì, hắn ta thở dài nói: “Em không biết.”

Trước kia hắn ta vẫn luôn cho rằng Từ Trì không quên được Lương Nhược Vi, hắn ta cho rằng người Từ Trì thích chính là Lương Nhược Vi, hắn ta chưa từng nghĩ tới, trọng lượng của Diệp Vi ở trong lòng Từ Trì, cứ một ngày lại một ngày gia tăng, hắn ta càng không nghĩ tới, có một ngày, Từ Trì sẽ chân chính thích Diệp Vi.

Đều lúc này, hắn ta nơi nào còn không thể nghĩ đến, Từ Trì đã bất tri bất giác mà thích Diệp Vi chứ?

Là hắn ta quá ngốc.

Hắn ta nhìn Lương Nhược Vi, “Chị nghỉ ngơi đi, có tin tức em sẽ nói cho chị.”

Mắt thấy Tào Hằng rời khỏi phòng bệnh, Lương Nhược Vi cười tự giễu, cô ta nằm ở trên giường bệnh, nhìn trần nhà trống rỗng, lòng cô ta tràn đầy buồn khổ, chỉ cảm thấy bản thân là một trò cười.

Chờ một lát, liền chờ đến lúc trời chạng vạng.

Tào Hằng lại đây nói cho cô ta, Diệp Vi giải phẫu rốt cuộc kết thúc, hiện giờ ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, đáng tiếc bởi vì tình trạng vết thương của cô quá nặng, tuy rằng giải phẫu thành công, nhưng là cô rất có thể vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.

Nói cách khác, cô sẽ trở thành người thực vật.

Lương Nhược Vi rốt cuộc ngồi không yên, cô ta gọi người tìm xe lăn tới, đẩy cô ta đi nhìn Diệp Vi.

Nhưng mà cô ta không thấy Diệp Vi trước, ngược lại thấy Từ Trì trước.

Người đàn ông kia đứng ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU, trên người còn mặc quần áo ngày hôm qua, bẩn bẩn, nhíu nhíu, có mùi hôi của máu tanh. Cách pha lê, hắn thẳng ngơ ngác nhìn bên trong, không chớp mắt, bộ dáng trông mòn con mắt, thoạt nhìn có chờ đợi cùng sợ hãi bí ẩn nào đó, lại như là tuyệt vọng.

Hắn đang ngóng trông Diệp Vi có thể tỉnh lại, hắn có rất nhiều lời muốn nói với cô, đáng tiếc một lần Diệp Vi ngủ này, chính là hôn mê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện