Số mệnh lại bắt đầu.
Chính điện hoàng cung Y Tỉ rộng lớn, tĩnh mịch. Những tia nắng cuối ngày làm cảnh vật càng thêm hiu hắt, quạnh quẽ. Không khí trầm lắng bao phủ lên hai người đàn ông. Dường như đã từ lâu không ai lên tiếng.
"Cô ấy, cô ấy thế nào rồi ạ?" Cuối cùng không nén nổi, chàng trai trẻ cất tiếng hỏi, vẻ mặt khẩn khoản, tha thiết.
"Nó tỉnh rồi. Cậu có thể đi." Người đàn ông trung niên buông tiếng thở dài, buồn rầu nói tiếp: "Nhưng đáng tiếc là nó đã quên hết ký ức của một năm qua, ngay cả cậu, nó cũng không nhớ. Vì thế... có lẽ cậu cũng không cần ở đây nữa".
"Điều này..." Chàng trai khẽ cúi đầu, ánh mắt ẩn chứa rất nhiều tâm sự, những giọt nước mắt long lanh chỉ chực trào ra. "Nhưng liệu phép thuật của cô ấy có bị ảnh hưởng không ạ?" "Phải gánh chịu những chấn thương nặng nề như thế, linh lực của nó có thể đã bị phá hủy hoàn toàn." Người đàn ông trung niên lại thở dài, trong lời nói chất chứa bao nỗi lòng.
"Ta sẽ giúp nó lấy lại phép thuật, cho đến khi nó có thể tự gánh vác được trọng trách mới thôi." "Vậy bá phụ, phiền bác giao cái này cho cô ấy." Chàng trai lấy ra từ trong người ra một chiếc vòng thạch anh tỏa những tia sáng óng ánh màu tím biếc, vui vẻ đưa đến trước mặt người đàn ông trung niên.
"Cậu..." Người đàn ông trung niên định nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt và hành động thành khẩn của chàng trai, ông ta lại ngập ngừng, lặng lẽ nhận chiếc vòng đeo tay, nắm chặt lấy rồi nói: "Cậu yên tâm, ta sẽ trao lại cho nó".
"Cảm ơn bá phụ!" Nghe người đàn ông trung niên nói vậy, chàng trai thở phào như trút được gánh nặng trong lòng.
"Dù có thể cô ấy không còn nhớ cháu, nhưng cháu mãi mãi không quên cô ấy, cháu sẽ luôn ở bên cô ấy, âm thầm bảo vệ cô ấy, quyết tâm theo đuổi cô ấy một lần nữa, cháu hi vọng bác sẽ cho phép."
"Nếu cậu quyết tâm như thế, ta cũng không phản đối." Khuôn mặt vốn lạnh lùng của người ông ta chợt toát lên những tình cảm ấm áp.
"Ta biết cậu thật lòng với con bé, nhưng việc mà cậu cần làm bây giờ là làm sao cho nó nhận ra được tấm chân tình của cậu, bằng không, nếu để người khác cướp mất, thì lúc đó cậu có muốn trách cũng chẳng thể trách ai được!"
"Không thể nào, cô ấy nhất định thuộc về cháu, không ai có thể giành được." Chàng trai khẳng khái khẳng định.
"Được rồi, cậu hãy đi đi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát." Mặc dù đã cố gắng tỏ ra tỉnh táo nhưng ông ta không che giấu được vẻ mệt mỏi vì cặp lông mày trĩu xuống.
"Vâng, vậy cháu đi đây, nhờ bác chăm sóc cô ấy." Chàng trai khẽ cúi người lễ phép chào rồi quay đi.
Ánh hoàng hôn nhạt nhòa bao trùm lên cảnh vật, vô tình chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của chàng trai. Anh ta lưu luyến nhìn lại hoàng cung nguy nga, nơi có người con gái anh yêu, rồi quay đầu bước đi.
Bánh xe định mệnh một lần nữa trở về điểm xuất phát, số phận của họ lại được an bài.
Chàng trai tự nhủ lần này nhất định sẽ không để tuột mất cô gái...
Chính điện hoàng cung Y Tỉ rộng lớn, tĩnh mịch. Những tia nắng cuối ngày làm cảnh vật càng thêm hiu hắt, quạnh quẽ. Không khí trầm lắng bao phủ lên hai người đàn ông. Dường như đã từ lâu không ai lên tiếng.
"Cô ấy, cô ấy thế nào rồi ạ?" Cuối cùng không nén nổi, chàng trai trẻ cất tiếng hỏi, vẻ mặt khẩn khoản, tha thiết.
"Nó tỉnh rồi. Cậu có thể đi." Người đàn ông trung niên buông tiếng thở dài, buồn rầu nói tiếp: "Nhưng đáng tiếc là nó đã quên hết ký ức của một năm qua, ngay cả cậu, nó cũng không nhớ. Vì thế... có lẽ cậu cũng không cần ở đây nữa".
"Điều này..." Chàng trai khẽ cúi đầu, ánh mắt ẩn chứa rất nhiều tâm sự, những giọt nước mắt long lanh chỉ chực trào ra. "Nhưng liệu phép thuật của cô ấy có bị ảnh hưởng không ạ?" "Phải gánh chịu những chấn thương nặng nề như thế, linh lực của nó có thể đã bị phá hủy hoàn toàn." Người đàn ông trung niên lại thở dài, trong lời nói chất chứa bao nỗi lòng.
"Ta sẽ giúp nó lấy lại phép thuật, cho đến khi nó có thể tự gánh vác được trọng trách mới thôi." "Vậy bá phụ, phiền bác giao cái này cho cô ấy." Chàng trai lấy ra từ trong người ra một chiếc vòng thạch anh tỏa những tia sáng óng ánh màu tím biếc, vui vẻ đưa đến trước mặt người đàn ông trung niên.
"Cậu..." Người đàn ông trung niên định nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt và hành động thành khẩn của chàng trai, ông ta lại ngập ngừng, lặng lẽ nhận chiếc vòng đeo tay, nắm chặt lấy rồi nói: "Cậu yên tâm, ta sẽ trao lại cho nó".
"Cảm ơn bá phụ!" Nghe người đàn ông trung niên nói vậy, chàng trai thở phào như trút được gánh nặng trong lòng.
"Dù có thể cô ấy không còn nhớ cháu, nhưng cháu mãi mãi không quên cô ấy, cháu sẽ luôn ở bên cô ấy, âm thầm bảo vệ cô ấy, quyết tâm theo đuổi cô ấy một lần nữa, cháu hi vọng bác sẽ cho phép."
"Nếu cậu quyết tâm như thế, ta cũng không phản đối." Khuôn mặt vốn lạnh lùng của người ông ta chợt toát lên những tình cảm ấm áp.
"Ta biết cậu thật lòng với con bé, nhưng việc mà cậu cần làm bây giờ là làm sao cho nó nhận ra được tấm chân tình của cậu, bằng không, nếu để người khác cướp mất, thì lúc đó cậu có muốn trách cũng chẳng thể trách ai được!"
"Không thể nào, cô ấy nhất định thuộc về cháu, không ai có thể giành được." Chàng trai khẳng khái khẳng định.
"Được rồi, cậu hãy đi đi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát." Mặc dù đã cố gắng tỏ ra tỉnh táo nhưng ông ta không che giấu được vẻ mệt mỏi vì cặp lông mày trĩu xuống.
"Vâng, vậy cháu đi đây, nhờ bác chăm sóc cô ấy." Chàng trai khẽ cúi người lễ phép chào rồi quay đi.
Ánh hoàng hôn nhạt nhòa bao trùm lên cảnh vật, vô tình chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của chàng trai. Anh ta lưu luyến nhìn lại hoàng cung nguy nga, nơi có người con gái anh yêu, rồi quay đầu bước đi.
Bánh xe định mệnh một lần nữa trở về điểm xuất phát, số phận của họ lại được an bài.
Chàng trai tự nhủ lần này nhất định sẽ không để tuột mất cô gái...
Danh sách chương