Sau khi Nhàn Nương có tâm tư hợp tác với tứ hoàng tử, thì nàng vẫn luôn chú ý hướng đi của tứ hoàng tử.

Nhưng nàng mới vào cung, không thể để hoàng hậu nhìn ra manh mối, trừ ăn mặc xa hoa lãng phí.

Thì Nhàn Nương vẫn giống như vị cung tần bình thường, không tranh thủ tình cảm, hiếu thuận với thái hậu, đối với hoàng hậu nương nương cũng rất cung kính.

Nếu không phải Nhàn Nương xa hoa thích hưởng thụ, thì nàng chính là một vị phi tử hoàn mỹ nhất hậu cung.

Hoàng hậu tức nghẹn tìm không ra lỗi lầm của Nhàn Nương, Nhàn Nương làm rất hoàn hảo.

Hoàng đế vẫn trước sau như một thịnh sủng hoàng hậu, đối với Nhàn Nương có chút vắng vẻ.

Mỗi ngày Nhàn Nương ăn ngon ngủ ngon không hề bị ảnh hưởng, cứ như thế chớp mắt đã qua ba tháng.

Số lần hoàng thượng triệu hạnh Nhàn Nương có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhàn Nương vẫn không sao cả, ngược lại còn khuyên thái hậu nương nương:

- Hoàng thượng chính là hoàng thượng, hắn không sủng ta, ta còn có thể như thế nào? Ta biết hoàng thượng là vì người mới để cho ta tiến cung, nhìn hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương cầm sắt cùng minh, ta rất hâm mộ, nhưng ta không phải là hoàng hậu nương nương.

- Ngươi này nha đầu ngốc, tức chết ai gia, ngươi hâm mộ có ích lợi gì? Nếu có thể giống như ngươi nghĩ, thì trong hậu cung còn cái gì là phân tranh.

Nhàn Nương khom người nghe giáo huấn, nâng mí mắt nhìn thấy thái hậu nương nương rất tức giận, Nhàn Nương tìm lý do nói:

-  Hoàng hậu nương nương vì hoàng thượng chịu rất nhiều năm khổ sở, nay hoàng thượng sủng ái hoàng hậu nương nương cũng là nhiều năm đúc kết tình nghĩa.

- Vô liêm sỉ, nàng chịu cái gì khổ? Ai gia...

Thái hậu buồn bực trong lòng, rất phẫn nộ vì Nhàn Nương không tranh:

- Ai gia như thế nào lại dưỡng ra ngươi cái đồ vô dụng như vậy? Ngươi không nghĩ tới phụ huynh của ngươi? Không nhớ thương ngôi vị hoàng hậu? Trong lòng Nhàn Nương cảm thấy thất vọng, thái hậu như thế nào từ sâu trong cung đấu giành phần thắng?

Lại vẫn có ý nghĩ muốn xung hôn giành thắng lợi? Trước kia cẩn thận suy tính đi đâu rồi?

Tuy hiện tại ở đây cung nhân nô tài không nhiều lắm, bọn họ cũng rất cung kính, nhưng trong đó làm sao có thể không có người của hoàng thượng?

Thái Hậu càng cầm giữ quyền bính thì càng đẩy hoàng thượng về phía Trinh Nương.

Nàng cho thái hậu bậc thang để đi xuống, mà thái hậu lại không biết bước xuống.

Nhàn Nương ngăn chặn cơn tức, thấp giọng nói:

- Triều đại không có điều lệ phế hậu, hiện nay người là thái hậu nương nương, thân sinh nhi tử đăng cơ làm đế, trước kia người ăn bao nhiêu khổ, nhận bao nhiêu ủy khuất người còn có thể nhận hết, người có cái gì không bỏ xuống được? Trong hậu cung ai dám mạo phạm người? Hoàng hậu nương nương là nhi tức của người, nàng là do Nhữ Dương vương phi hiền lương thục đức giáo dưỡng, nàng sẽ không dám bất hiếu với người, hoàng thượng cũng rất hiếu thuận với người.

Nhàn Nương quỳ gối trước mặt thái hậu:

- Chất nữ biết người cũng không dễ dàng, vì bệ hạ thao nát tâm can, ở trong cung đấu đá chìm nổi, người chịu khổ sở trong lòng hoàng thượng cũng biết, hoàng thượng còn ân phong phụ thân của ta làm Thừa Ân hầu, lúc người an hưởng tuổi già không phải tốt lắm sao? Trước kia nhận bao nhiêu khổ thì hiện tại hưởng phúc bấy nhiêu, cũng là người muốn, bệ hạ là minh quân, thiên hạ đại sự đã có hắn quan tâm, người mệt mỏi tính kế nửa đời người, nay bệ hạ đã trưởng thành, cũng là lúc người hưởng thụ hiếu thuận của hoàng thượng.

Mày liễu của thái hậu dựng thẳng, tức giận chỉ vào Nhàn Nương:

- Không có tiền đồ, ngươi đồ không có tiền đồ...

- Hoàng hậu nương nương vì bệ hạ thương tổn hai chân, bệnh căn không dứt, người hãy thông cảm cho hoàng hậu nương nương đi.

Nhàn Nương cúi đầu, thái hậu tức giận mất hết khí lực, nâng cánh tay:

- Ngươi đứng lên đi.

- Dạ.

Khóe miệng Nhàn Nương khẽ cong, thái hậu nương nương còn không có ngu xuẩn đến độ bất trị.

Như thế xem ra thái hậu nương nương không phải chỉ có thể sử dụng một lần.

.Trước kia Nhàn Nương tính lợi dụng thái hậu cùng hoàng thượng thường xuyên xung đột mà hành sự.

Hoàng thượng sẽ vì thanh danh hiếu thuận mà suy nghĩ, chỉ có thể sủng nàng chấn an thái hậu, cho thái hậu một chút trông cậy.

Hoàng Thượng cũng không quên ngoại gia, đối xử với thái hậu vẫn là hiếu thuận để ý.

Vào cung đã nhiều ngày, Nhàn Nương phát hiện hoàng đế có tính tình khác, là cố chấp...

Hắn vắng vẻ Nhàn Nương, là vì không thích, thậm chí không thèm để ý đến phản ứng của thái hậu, hoặc là nói hắn còn có thể đối nghịch với thái hậu.

Kể từ đó kế hoạch ban đầu mà Nhàn Nương định ra không thể dùng.

Nhàn Nương đã từng làm mẫu thân, biết được nhi tử là vận mệnh của mẫu thân.

Thái Hậu chính là không phục Trinh Nương, không phục Trinh Nương được bệ hạ kính tôn như thân mẫu.

Điều này làm cho thái hậu không sao chịu nổi.

Đừng nhìn thái hậu đối xử với Trinh Nương rất hòa thuận, luôn khen ngợi Trinh Nương tốt đẹp.

Nhưng thái hậu cũng là bất đắc dĩ, ai hy vọng đứa nhỏ mà mình tâm tâm niệm niệm khổ sở nuôi lớn lại thân cận với ngoại nhân hơn thân sinh mẫu thân?

Càng muốn nắm chặt, lại càng mất đi, tính tình hoàng thượng cố chấp có lẽ là di truyền từ thái hậu.

Chính vì thái hậu dùng sai phương pháp, mới khiến cho Trinh Nương càng ngày càng có vị trí trọng yếu trong lòng hoàng thượng.

Thái hậu cũng chỉ có thể càng ngày càng thích Trinh Nương.

Nói đến chuyện sắc phong huynh đệ ngoại gia của thái hậu làm hầu tước, cũng có thể thể hiện điểm này.

Đầu tiên hoàng thượng sẽ không chấp nhận, thái hậu chỉ có thể nhờ Trinh Nương đi hoà giải, như thế mới có được tước vị.

Nếu thái hậu quyến luyến quyền bính có tâm niệm tiền triều nữ đế, thì Nhàn Nương còn có thể suy nghĩ cẩn thận.

Nhưng thái hậu can thiệp triều chính phần lớn đều là việc nhỏ, tất cả đều vô dụng.

Nhàn Nương cảm thấy thái hậu cũng không dễ dàng, sẽ làm sai, nàng sẽ không trực diện ra chủ ý, so với Trinh Nương, có một số việc xử lý quả thật có một chút độc đáo.

Nhàn Nương hận Trinh Nương, nhưng không thể không thừa nhận hiện nay Trinh Nương là đối thủ tốt.

Không giống thứ nữ trong trí nhớ của nàng, đã làm Nhữ Dương vương phi quá lâu, bản chất của Trinh Nương cũng có chút biến hóa.

Nhàn Nương đồng tình nhìn thái hậu, thân sinh nhi tử lại cùng nàng lục đục, khó trách nàng càng sốt ruột lại càng phạm lỗi lầm.

- Trong lòng hoàng thượng chứa hoàng hậu nương nương, nếu người luôn đối xử với hoàng hậu nương nương mặt mày nhăn nhó bới móc thiếu sót, thì hoàng thượng sẽ thương tâm, người cùng hoàng hậu nương nương ở trong lòng hắn là nặng nhất, chẳng lẽ người muốn nhìn hoàng thượng không vui? Tiên đế hậu cung ba ngàn mỹ nữ, nhưng tiên đế chỉ chung tình một mình người, người đã từng vì bệ hạ nhẫn nại rất nhiều, lúc này người hãy lui một bước cùng hoàng hậu nương nương giữ hòa khí, bệ hạ sẽ không gặp thế khó xử.

Thái hậu thở dài:

- Nhi tử của ai gia chỉ nhớ hoàng hậu vì hắn làm như thế nào, vì hắn nhận hết ủy khuất, nhưng hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới ai gia? Dựa vào cái gì ai gia dưỡng dục nhi tử lại đi thân cận với người khác, ai gia vì hắn...Vì hắn làm bao nhiêu chuyện còn chưa đủ sao? Lúc trước ai gia chiếu cố thất hoàng tử, ai gia đánh hắn, ai gia so với hắn càng thống khổ hơn, năm đó hoàng hậu phạt ai gia quỳ trong tuyết...Ai gia chính là không nói mà thôi, ai gia dưỡng dục nhi tử cũng không nhớ rõ...

- Hoàng thượng vẫn nhớ rõ, nhớ rõ.

Nhàn Nương thấy thái hậu biểu diễn than thở khóc lóc âm thầm giơ ngón tay cái.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được, hoàng hậu chịu khổ, nhưng này đó khổ sở so với thái hậu mà nói thì còn kém xa.

Đêm dài yên tĩnh, hoàng thượng sẽ suy nghĩ hắn từng là cửu hoàng tử dù như thế nào cũng không được sủng ái sao có thể đăng cơ?

Khi nào thì Trinh Nương bắt đầu tới gần hắn? Hoàng hậu gả cho hắn cũng không có gì ủy khuất.

Nàng là hoàng tử phi, so với thái hậu ai nhận nhiều ủy khuất? Hoàng hậu vào cung hoàng thượng liền sủng, đau, che chở....

Còn thái hậu đâu? Ở trong cung không chỉ có tranh thủ tình cảm còn phải giúp đỡ nhi tử hãm hại đoạt đích, ai làm được nhiều?

Thái hậu liên miên cằn nhằn nói xong chuyện cũ, Nhàn Nương thường thường bồi vào hai ba câu.

Đương nhiên phần lớn đều nói tốt cho hoàng hậu, thỉnh thái hậu nương nương vì hoàng thượng mà nhẫn nhịn một chút.

Trước lúc Nhàn Nương chuẩn bị rời khỏi tẩm cung của thái hậu, thái hậu âm thầm nhéo nhéo lòng bàn tay của nàng, trong mắt ẩn hiện vui mừng.

- Ngươi so với ai gia còn suy nghĩ sâu xa hơn, cũng so với ai gia còn có phúc khí hơn.

- Thần thiếp không muốn để cho người, để cho hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương bị khó xử, các người vui vẻ, thần thiếp cũng sẽ vui vẻ.

Nhàn Nương quỳ gối hành lễ, các ngươi vui vẻ, ta cũng tiện tiến hành bước tiếp theo.

Kiếp trước Nhàn Nương rất ít khi nói như vậy, nhưng không nói không có nghĩa là nàng không biết.

Kiếp trước nàng nhận hết khổ sở, đổi lấy được cái gì?

Nàng không phải không thể khóc, mà là không có cơ hội để khóc, Đào Tử vén lên màn nhuyễn kiệu Thanh Tước.

- Chủ tử, đến rồi.

- Ừ

Đào Tử cúi đầu, Nhàn Nương che giấu đôi mắt phiến hồng, nhắm mắt trầm tĩnh một lúc.

Nhàn Nương bước ra phượng liễn, nhưng không giống Phượng Hoàng phượng liễn của hoàng hậu.

Quý phi là Thanh Tước, sau khi đi vào, Nhàn Nương không ngoài ý muốn thấy được hoàng thượng đã nhiều ngày không gặp.

- Tham kiến hoàng thượng.

- Bình thân.

Hoàng thượng nâng Nhàn Nương lên, nhìn thấy khóe mắt nàng ửng đỏ, hoàng thương nhẹ giọng nói:

- Ái phi vất vả rồi.

- Bầu bạn bên người thái hậu nương nương là phúc phần sao có thể là vất vả? Thần thiếp chỉ có thể lấy bồ liễu chi tư phụng dưỡng hoàng thượng, thần thiếp tự biết thân phận.

( Yul: bồ liễu chi tư chỉ thân phận thấp hèn, dung mạo tầm thường)

- Bồ liễu chi tư? Trẫm lại nhìn thấy ái phi là khuynh quốc khuynh thành.

Hoàng thượng nói lời này là thật tâm, hơn nữa còn đem một cây trâm Điểm Thúy cài vào búi tóc của Nhàn Nương.

Trâm cài xẹt qua lòng bàn tay của hắn, thanh âm của hắn thấp thuần:

- Rất xứng với ái phi.

Nhàn Nương xoay người nhìn vào gương, lưu lại bóng dáng như thiếu nữ hoài xuân ngượng ngùng trong mắt hoàng thượng.

Nhưng trong mắt hoàng thượng lại không phải như thế, trong mắt của hắn có hơn một phần thâm thúy, cùng với cân nhắc bất định.

Nhàn Nương buông gương xuống, quả nhiên rất xứng với nàng, nàng rất sợ hoàng thượng ban cho nàng trang sức quá yểu điệu.

Nhưng nhìn lúc này, tuy vẫn chưa hoàn toàn ảnh hưởng đến hoàng thượng, nhưng trong mắt hắn nhìn thấy là Nhàn Nương, chứ không phải vị Nhàn biểu muội kia.

Dùng thiện xong hoàng thượng nhận được hai phân sổ con cần phải xử lý, Nhàn Nương đem phòng tặng cho hắn.

Cũng không vây quanh hiến dâng trà nước hầu hạ, mà ở phía sau bức rèm che, nằm nghiêng người trên tháp mỹ nhân.

Một người phê duyệt tấu chương, một người đọc sách, trong phòng yên tĩnh vô cùng.

Bổng nhiên hoàng thượng ném xuống sổ con, sổ con tùy ý rơi trên mặt đất:

- Thật quá quắc, nào có bộ dáng hoàng thân quốc thích?

Nhàn Nương không mặn không nhạt nói một câu:

- Hoàng thượng bớt giận.

Ánh mắt hoàng thượng nhìn Nhàn Nương chuyên chú vài phần:

- Nếu bọn họ đều giống như Nhữ Dương vương phi, trẫm sẽ không tức giận đến thế.

- Không phải hoàng thượng đã nói, Nhữ Dương vương phi chỉ có một? Người có thể giống như nàng toàn tâm vì bệ hạ mà suy nghĩ thì quá ít, thần thiếp thường nghe thái hậu nương nương nói, nàng sẽ không để người khó xử.

Nhàn Nương đẩy rèm che, cười khanh khách đối diện với hoàng thượng:

- Nếu không người để cho Nhữ Dương vương phi Triệu Mạnh thị đến dạy đám hoàng thâm quốc thích khiến cho người tức giận...

- Hoàng thượng.

Nhàn Nương bị hoàng thượng ôm lấy, xuyên qua bức rèm che đi đến tháp mỹ nhân, hoàng đế nhẹ giọng nói:

- Sau này nàng hãy gọi nàng ấy là vương phi, gọi là Triệu Mạnh thị không tốt.

Nhàn Nương khanh khách nở nụ cười:

- Hoàng thượng không hiểu nàng, nàng tuân thủ tam tòng tứ đức, đem nhi tử của trượng phu trở thành trời, có thể quán xuyến dòng tộc phu gia, nàng rất cao hứng...

Hoàng thượng từ trong tay thái giám tiếp nhận chén canh hạt sen:

- Trẫm có chút đói bụng, ái phi cùng trẫm dùng canh được không?

- Tuân chỉ.

Nhàn Nương hào phóng bồi hoàng thượng dùng canh hạt sen, sau đó bị hắn hôn chặn, Nhàn Nương nhíu mày nói:

- Hoàng thượng nhẹ chút, thần thiếp đau.

- Ừ...Nơi đó...Thật thoải mái...

Nếu tránh không được, thì cứ hưởng thụ, ngay cả hoàng thượng cũng biết hưởng thụ mỹ nhân.

Nhàn Nương mang theo ý cười, càng xinh đẹp không gì sánh bằng, hoàng thượng, một đêm ân sủng thù lao có chút thấp.

Ngày mai Nhữ Dương vương phi vào cung, Nhàn Nương ôm cổ hoàng thượng, kéo hắn về phía mình.

Ngày mai cũng nên hội ngộ Trinh Nương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện