- Hoàng hậu nương nương có ý chỉ, Mạnh Trinh Nương tiếp chỉ.

Trinh Nương quỳ gối dập đầu:

- Có thần nữ.

- Mạnh thị phụ giúp quốc gia có công, được dân chúng cung phụng, đặc biệt cho phép Mạnh thị Trinh Nương đi đến Chủng Đậu Cung tu hành, phụng chiếu lệnh của bệ hạ sắc phong Mạnh thị Trinh Nương là Chủng Đậu Nữ, hưởng bổng lộc huyện chủ, khâm thử.

- Thần nữ khấu tạ long ân, khấu tạ hoàng hậu nương nương.

Trinh Nương dập đàu, tiếp ý chỉ, vẻ mặt bình thản không hề có ý không ưng thuận.

Mạnh lão gia rất cao hứng, thưởng bạc cho thái giám tuyên chỉ, Trinh Nương khéo léo ứng đối bọn hạ nhân đến chúc mừng, ngại ngùng nói:

- Phụ thân, nữ nhi không muốn gặp người bên ngoài, muốn về nghỉ ngơi.

- Đi đi.

Mạnh lão gia vẫn cho rằng đi Chủng Đậu Cung tu hành là chuyện tốt, Trinh Nương coi như đã có hôn ước với Nhữ Dương vương.

Hắn không quan tâm đến chuyện chung thân của Trinh Nương, Trinh Nương còn nhỏ, thành thân trễ một chút cũng không sao, đi tu hành có thể mang lại nhiều ưu việt cho Mạnh gia.

Trinh Nương trở lại tú lâu, Vân Nhi cùng đám nha hoàn đều chúc mừng nàng, Vân Nhi thấy vẻ mặt Trinh Nương bình thản.

Đem vài đồng tiền phân chia cho đám nha hoàn, đỡ Trinh Nương vào thư phòng.

- Hoàng hậu nương nương tự mình hạ ý chỉ, sao chủ tử lại mất hứng? Người không chỉ có thanh danh là Chủng Đậu Nữ, còn có bổng lộc của huyện chủ, không phải là chuyện tốt sao? Trinh Nương ngồi trên thư án, cầm bút viết thư, tự giễu nói:

- Sao lại là chuyện tốt? Ta đi Chủng Đậu Cung làm sao tu hành? Là làm bia ngắm, làm con tin, bệnh thiên hoa loại bệnh này có nhiều sự tình hiếm lạ, có người chịu được, nhưng có những người... Tự xưng là cao hơn súc vật, dùng súc vật thử nghiệm rồi bẩm báo lên bệ hạ, một khi quá trình chữa trị xuất hiện chuyện ngoàiý muốn, tất cả đêu là lỗi của ta, tu hành...Làm không tốt sẽ thành mất ấẫu.

Vân Nhi hoảng sợ nói:

- Vay phải làm sao bây giờ? Bệ hạ có thể nào trách cứ người?

- Hắn là hoàng đế, có chuyện gì không thể làm?

Trinh Nương an ủi Vân Nhi:

- Cũng may phương thuốc chữa bệnh thiên hoa không có vấn đề, ngươi hãy yên tâm ta sẽ không có chuyện gì.

- Chỉ là...Chỉ là...NhữDương vương phỉ, thù này...

Sau khi Trinh Nương tiếp ý chỉ cũng biết sau lưng có người trợ giúp, chỉ có Nhữ Dương vương phi biết tâm tư của nàng.

Đã được ra hưởng thụ huyện chủ cung phụng, vậy huyện chủ cáo mệnh thì sao?

Không có cáo mệnh cũng chỉ là danh bất chính ngôn bất thuận mà thôi, Trinh Nương nắm chặt bút lông.

Giống như ở trước mặt nàng là Nhàn Nương đang ngồi ung dung đẹp đẽ quý phái, Trinh nương nhẹ giọng nói:

- Ngươi không biết khoảng cách sinh ra mỹ cảm, mông lung như có như không mới là dụ hoặc, Nhữ Dương vương điện hạ sẽ nhớ mãi không quên, dù ngươi có mang ta đến chân trời đi nữa, thì hắn vẫn như cũ sẽ nhớ rõ ta.

Trinh Nương nhếch môi, trên giấy viết lời ly biệt, vừa ngượng ngùng bất an, vừa sợ hãi lưu luyến chờ đợi đều được viết lên trang giấy.

Giữa những hàng chữ lộ ra tình ý, nàng không nói sẽ làm Nhữ Dương vương luôn nghĩ đến nàng.

Nhưng xem thư xong Nhữ Dương vương sẽ càng nhớ thương lo lắng cho nàng.

Trinh Nương cắt một luồng tóc, lấy ra hàu bao tú uyên ương hí thủy, đem luồng tóc bỏ vào trong.

Uyên ương ngụ ý trung trinh, Trinh Nương đem thư cùng hàu bao giao cho Vân Nhi, trịnh trọng nói:

- Nhất định phải đưa đến tay vương gia.

-Dạ.

Dù nàng ở Chủng Đậu Cung, vẫn có thể thường xuyên viết thư cho Nhữ Dương vương, trấn an, an ủi hắn, so với những người đứng trước mặt hắn tương giao thì nàng khác lạ hơn.

Nữ tử muốn hiến thân cho Nhữ Dương vương nhiều lắm, không ít người tranh thủ tình cảm, chỉ có nàng...

Trinh Nương cong môi:

- Ta sẽ cho hắn biết, ta đi Chủng Đậu Cung tu hành, chỉ vì muốn xứng với hắn, khiến hắn biết chỉ có ta mới thích hợp làm Nhữ Dương vương phi.

Sau khi Yên Nhiên biết hoàng hậu nương nương hạ ý chỉ, lại đến Nhữ Dương vương phủ.

Lúc vào cửa, thì nhìn thấy Nhàn Nương đang cầm một bao thư, bên trong chậu than vẫn còn lưu lại một góc hầu bao, Yên Nhiên đi đến gần:

- Đại di, là thư của vương gia?

Nhàn Nương cười cười:

- Không phải, là có người tính đưa cho vương gia, ngươi cũng nhìn đi, ta không ngờ cửu muội muội có văn thái tốt như vậy, lúc trước nàng còn nói là đọc sách cũng không xong, chớ không phải cửu muội muội có thiên phú dị bẩm đi?

Yên Nhiên xem thư xong, nàng cũng không giật mình, Trinh Nương có bản sự thế nào nàng đã sớm biết, nói:

- Ta nhớ rõ thân mẫu của nàng chỉ biết được vài mặt chữ, không biết có phải nàng có sư phụ?

- Chuyện ở Mạnh gia, lúc này không dám nói, trước kia loại chuyện này sao có thể giấu diếm được ngoại tổ mẫu ngươi? Trinh Nương...Không phải yêu nghiệt, thì ai là yêu nghiệt? Nàng có thể nắm bắt tâm của nam nhân, ta thành thân lâu như vậy còn không bằng nàng, Yên Nhiên, ngươi có thể nhìn ra ý đồ trong thư của nàng?

           

- Không phải sẽ khiến Nhữ Dương vương điện hạ nhớ rõ nàng sao? Không đúng...Đợi chút còn có...

Yên Nhiên đọc lại rất nhanh:

- Là thái phi điện hạ, khuyên hắn hiếu thuận thật nhiều với mẫu thân, người cùng thái phi điện hạ trong lúc đó... nàng nói thế này không phải càng tỏ vẻ hiền lành? Còn nhắc đến thứ nữ với Nhữ Dương vương điện hạ, nàng nói chuyện này để làm gì? Là thương hại thứ nữ đều sống trong cảnh khổ? Hay là mờ ám, ám chỉ người không từ ái? Bạc đãi thứ xuất?

Trinh Nương đối xử rất tốt với thứ nữ trong vương phủ, quan tâm hôn sự của các nàng, vì các nàng lựa chọn phu gia tốt.

Chưa bao giờ nghĩ sẽ đem thứ nữ trở thành quân cờ, khiến Nhữ Dương vương cảm động không thôi, Trinh Nương có rất nhiều ưu việt.

Nhàn Nương vừa lòng cười nói:

- Ngươi có thể nghĩ đến những điểm này là tốt rồi, Trinh Nương có ý tưởng tốt lắm, nhưng ta quản lý vương phủ nhiều năm như vậy, bên người vương gia sao có thể không có người của ta? Nàng muốn ngàn dặm truyền thư, cũng phải xem ta có muốn cho nàng cơ hội này không, muốn giấu diếm ta sợ là uổng phí một phần tâm tư này rồi.

- Không phải nên nói cho biểu ca biết sao? Trinh di cũng sẽ hao phí một phàn tâm tư.

Yên Nhiên nhắc nhở Nhàn Nương, một khi Nhàn Nương mất, biểu ca cũng không đến mức bị Trinh Nương lừa gạt.

Nếu trong lòng không có cảnh giác, nếu làm không tốt tương lai sẽ khiến Trinh Nương tìm được chỗ trống mà chui vào.

- Ngươi không nói ta cũng quên thông báo cho Kỳ nhi, dạo này nhìn hắn khổ học, mỗi ngày trừ thỉnh an thái phi cùng ta, thì hắn vẫn tự nhốt mình trong thư phòng, ta thật  lo lắng hắn làm hư thân mình.

Nhàn Nương vừa nói, vừa đánh giá Yên Nhiên, vẻ mặt nàng lo lắng, Nhàn Nương nói:

- Nếu ta nói với hắn, khó tránh sẽ có ý bức bách hắn, các ngươi vẫn luôn thân thiết, ta đem việc này giao cho ngươi,

Yên Nhiên, giúp ta được không?

Yên Nhiên biết ý tứ của Nhàn Nương, nhưng nàng cũng không yên lòng, một khi đã như vậy, nàng sẽ không nói thêm gì nữa.

Sẽ không miễn cưỡng chính mình, không bỏ xuống được thì thôi, càn gì khiến mình phải thống khổ:

- Ta đi gặp hắn, thuận tiện nhắc tới cũng tốt, nhưng thư này?

- Ta cũng không nhận được thư tín gì đâu, vương gia có rất nhiều công hàm, không chừng đã đánh mất.

- Nàng sẽ không hỏi sao?

- Người truyền tin cầm bạc chạy mất, vương gia biết đi đâu mà tìm? Nàng sẽ không tiện đưa thư, ở trong Chủng Đậu Cung, hoàng hậu nương nương sẽ sai người trông chừng nàng, nàng sẽ không được tự tại như ở Mạnh phủ.

Yên Nhiên nghĩ đến hành động của Trinh Nương, nhắc nhở nói:

- Dù hoàn cảnh có khó khăn hơn nữa, nàng vẫn trôi qua rất tốt, từ từ đem những người từng mượn sức, thu tóm nhân tâm hướng vè nàng.

- Ngươi không hiểu, sao ta lại cổ động hoàng hậu nương nương ban cho nàng bổng lộc huyện chủ? Trong cung có lễ nghi ma ma dạy quy củ rất nghiêm khắc, có bổng lộc huyện chủ, tuy không phải huyện chủ, nhưng không thể không có quy củ của huyện chủ, nàng ở nơi nào cũng sẽ bề bộn nhiều việc, sau này dù thư rơi vào trong tay vương gia, chỉ cần Kỳ nhi không chịu thua kém, nàng có tính kể nhiều hơn nữa đều uổng phí, ta không tin vương gia bị mỹ nhân vờn quanh, còn có thể nhớ rõ nàng ở nơi xa?

Yên Nhiên cũng không nói gì nữa, Trinh Nương sẽ không đơn giản như vậy.

Nhưng nếu nói Trinh Nương quá lợi hại, sẽ làm đại di  lo lắng, biểu ca chỉ cần không chịu thua kém, Trinh Nương có dụng tâm nhiều hơn nữa cũng không thương tổn được hắn.

Yên Nhiên rời đi, Nhàn Nương nhắm mắt, nàng sẽ khiến người trong thiên hạ nhớ kỹ nàng, nhớ kỹ Mạnh Nhàn Nương.

Nếu Nhữ Dương vương dám bạc đãi Kỳ nhi, hắn sẽ bị người trong thiên hạ nhổ nước miếng, nhiêu đó cũng đủ để hắn chết đuối.

Càng không có cách gì sống yên ổn trong triều đình, địa vị quyền lực so với Trinh Nương còn quan trọng hơn.

P/s NN hạ cờ sau này những nước cờ này vây hãm vạn kiếp bất phục...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện