Lúc trường thi mở cửa, ở An Bình hầu phủ Yên Nhiên đang đứng ngồi không yên.

Nhu Nương nhìn Yên Nhiên đang bồn chồn lo lắng nhẹ giọng nói:

- Nữu Nữu, rót cho nương chén trà.

Nhu Nương nói xong, Yên Nhiên như mất hồn mất vía đi đến bàn tròn, cầm lấy ấm trà châm trà, chén trà đầy, nước trà tràn ra:

- Yên Nhiên.

Nhu Nương đoạt ấm trà trong tay nữ nhi:

- Có nóng không? Yên Nhiên lấy lại tinh thần, áy náy nói:

- Nữ nhi khiển nương lo lắng rồi.

Nhu Nương dùng khăn tử lau nước trà trên bàn tay Yên Nhiên:

- Ngươi phải tin tưởng hắn, là ngươi chọn hắn. Nương cùng phụ thân ngươi đều biết hắn là người tình thâm ý trọng, cũng không định ngăn đón các ngươi nữa, nhưng Yên Nhiên lúc này bộ dáng ngươi là thế nào.

Nhu Nương nắm tay Yên Nhiên ngồi lên kháng sàng ở gàn cửa sổ:

- Ngươi là đứa nhỏ có hiểu biết, hiện tại nương cũng rất yên tâm, ngươi gả vào Nhữ Dương vương phủ cũng không đơn giản là làm thê tử của biểu ca ngươi, mà ngươi làm thế tử phi, tương lai là Nhữ Dương vương phi, trên thân gánh chịu trách nhiệm trọng trách.

- Nương, nữ nhi biết.

Yên Nhiên gật đàu:

- Là... Là do nữ nhi không biết biểu ca ở trường thi đang trong tình huống gì, không biết hắn có thể...

Chuyện này thay đổi vận mệnh của biểu ca, là lần đầu thi khoa cử, sao Yên Nhiên lại không khẩn trương?

Tuy nàng đã tự an ủi chính mình, biểu ca nhất định có thể đậu tiến sĩ, nhất định nổi danh.

Nhưng không có cách gì áp chế lo lắng trong lòng, chuyện từng trải qua ở kiếp trước khiến Yên Nhiên hiểu rõ ràng.

Cho dù đại di an bài tất cả, nếu bọn họ không cẩn thận sẽ có khả năng phá tan ưu thế cùng cố gắng.

Mặc kệ là ai cũng không đáng tin cậy chỉ có thể tin vào chính mình. Rõ ràng hiện tại so với quá khứ đã thay đổi.

Nhưng Yên Nhiên vẫn còn khẩn trương, vẫn nhớ rõ bộ dạng biểu ca buồn bực không vui.

Kiếp trước biểu ca từng hâm mộ Triệu Duệ Giác có thể hành xử tùy ý...

Nhu Nương nhìn nữ nhi đang cúi đầu, hàng lông mi run rẩy bất an:

- Năm đó lúc Nhữ Dương vương lãnh binh xuất chinh, lão gia cũng là phó tướng đồng hành. Ta cùng đại di ngươi đưa tiễn trượng phu ra chiến trường, ai cũng nói điều không tốt, không biết bọn hắn có thể bình an về kinh hay không, bọn hắn đi ròi, đại di ngươi lo liệu vương phủ, nơi đó có biết bao nhiêu người lạnh lùng chế giễu thổi gió? Đại di ngươi đêu có thể bình tĩnh phản đòn, lúc phụng dưỡng thái phi, nàng sẽ không biểu lộ nhớ thương Nhữ Dương vương, chỉ có đêm hôm khuya khoắt, thì nàng mới

có thể biểu lộ tâm tình, lúc trời sáng ở trước mặt mọi người, nàng lại là Nhữ Dương vương phi ổn trọng tự tin. Sau đó nàng té xỉu, mới biết nàng đã hoài thai, nhưng nàng vẫn trước sau như một...Chuyện sau đó ngươi cũng biết rồi.

-Dạ.

- Biểu ca ngươi tính tình giống đại di ngươi, thích ai sẽ đem tất cả thậm chí cả tính mạng tình nguyện đặt vào tay người đó. Cuối cùng Nhữ Dương vương vẫn cô phụ đại di ngươi.

Nhu Nương nhẹ nhàng vuốt ve trán Yên Nhiên:

- Nữ nhi của ta không gặp phải người phụ lòng bạc tình như Nhữ Dương vương. Lúc đó đại di ngươi rất lo lắng cho hắn, cũng tin tưởng hắn sẽ khải hoàn. Lúc ngươi ở bãi săn có hiểu biết, nên không đi tìm biểu ca ngươi, lúc này hắn đang ở trường thi khảo thí, tuy chịu khổ một chút, nhưng tính mạng không lo, vậy mà ngươi còn lo lắng cho hắn.

Yên Nhiên không có cách gì nói rõ với Nhu Nương:

- Còn nương thì sao? Không phải nương cũng lo lắng cho phụ thân sao?

Nhu Nương cười nói:

- Sao có thể không lo lắng cho hắn? Năm đó đại di ngươi có thai, phụ thân ngươi xuất chinh, thì tổ mẫu ngươi bị bệnh nặng, nàng muốn trước khi nàng nhắm mắt có thể nhìn thấy phụ thân ngươi, nhưng nương biết rõ chí hướng của phụ thân ngươi, nếu bỏ lỡ làn này không chỉnh chiến, không biết khỉ nào mới có cơ hội xuất chỉnh, nương hao hết tâm tư chiểu cố tổ mẫu ngươi, trấn an nàng nói lão gia sẽ nhanh chóng trở về, nói với nàng tin tức đã truyền ra chiến trường, ta hạ lệnh che lại miệng đám người có mặt trong phủ, câu tổ mẫu ngươi có thể chống đỡ đợi phụ thân ngươi hòi kinh.

- Tổ mẫu vẫn không đợi được? Phụ thân không trách nương?

- Từ xưa trung hiếu không thể lưỡng toàn, điểm này lão gia hiểu còn rõ ràng hơn nương.

Yên Nhiên đỡ Nhu Nương dựa người vào đệm:

- Lão gia không thể gặp mặt mẫu thân lần cuối, vẫn là tiếc nuối. Nhưng khiến mẫu tử bọn hắn không thể gặp mặt nhau, trách nhiệm này do nương gánh vác toàn bộ, năm đó tổ mẫu ngươi thường xuyên khó dễ nương, sau khi phụ thân ngươi xuất chinh, có thể nói là nương không có một ngày tốt lành, trời còn chưa sáng đã phải đi phụng dưỡng tổ mẫu ngươi, vừa đứng là đứng cả ngày, cho đến lúc nàng nghỉ ngơi, nương mới có thể trở về phòng. Thừa dịp nàng ngủ trưa, nương còn phải xử lý gia vụ, dù bị như vậy, thì nương cũng không nói một câu với phụ thân ngươi, chỉ nói với hắn tất cả đều tốt, đừng nhớ đừng lo, cho đến lúc tổ mẫu ngươi hấp hối, ta quỳ gối trước mặt tổ mẫu ngươi, thừa nhận mình chưa báo tin cho lão gia biết, tổ mẫu ngươi nói với ta, nàng đã sớm biết.

Nhu Nương nhìn vòng tay trên tay nàng, đã đeo nhiều năm như vậy, mà màu xanh biếc giống như trong suốt màu nước trong.

Ánh sáng dịu dàng không chói mắt, chỉ cần là người trong nghề nhìn một cái liền biết vật này bất phàm, có thể nói là thiên kim khó cầu.

- Đây là lời của tổ mẫu ngươi trước khi chết bệnh nói với ta, là Lý gia truyền gia chi bảo, tổ mẫu ngươi tưởng niệm nhi tử, nhưng cuối cùng nàng hiểu rõ ràng, lão gia chỉ có thể hết lòng vì Quân, hiếu đặt ở phía saư ta gánh vác phần trách nhiệm này, lão gia không biết, cũng không cần thống khổ vì lựa chọn, hắn ở trên chiến trường sẽ không phân tâm, chuyên tâm nghênh chiến Man Di, người bên ngoài nói ta vô tình, không để ý đến ý nguyện của bà bà trước khi lâm chung, người nói lời này không hiểu tâm tư của ta, ta cũng không vì lời các nàng nói mà tức giận, chỉ càn phụ thân ngươi hiểu ta... Hiểu ta là đủ.

(Yul: truyền gia chi bảo là bảo vật gia truyền.)

- Tuy ta không làm được chuyện khiến thể gian đều biết, như đại di ngươi đến trước Kim Loan Điện, nhưng ta cũng làm được chuyện mà một người thê tử cần phải làm, Nữu Nữu, biểu ca ngươi cũng sẽ có một ngày ở trên chiến trường, ngươi cùng nương, cùng đại di ngươi, đều phải đối mặt nhưng lại không cùng một dạng.

Nhu Nương vuốt ve hai má của Yên Nhiên:

- Nghe không hiểu? Ngươi có con đường của mình, tự ngươi phải bước đi.

- Phụ thân không trách nương, nhưng nếu là Nhữ Dương vương...

Ánh mắt Nhu Nương sáng ngời:

- Đây cũng là chuyện mà nương muốn nói với ngươi, nhìn đúng người rồi quyết định nên làm thế nào, đại di ngươi đời này đã chịu thiệt thòi, nàng kiêu ngạo, cương cường, thật ra nàng nhìn người còn hoàn mỹ chính xác hơn nương nhiều, nhưng nàng đã rơi vào, vì kiêu ngạo lại không chịu thua, thủ đoạn tranh thủ tình cảm có không ít, nhưng nàng lại không làm, cũng không nói, tin tưởng hắn sẽ hiểu nàng, nhưng Nhữ Dương vương... Không phải là người như thể, Nhữ Dương vương cùng phụ thân ngươi không cũng một loại người, hắn không hiểu thế nào là đau tiếc người, cũng không biết vì thê tử mà suy tính, không phải cứ đem người âuyểm nâng niu trong lòng bàn tay, đem tất cả thứ tốt đẹp trên thể gian này bày ra trước mặt thì chính là tình thâm. Nhữ Dương vương không hiểu đại tỷ, cho tới bây giờ vẫn không hiểu.

Nhàn Nương có sự kiên trì cùng kiêu ngạo, Nhu Nương cũng có kiến thức cùng lý trí.

Yên Nhiên dựa đầu vào vai Nhu Nương, rốt cuộc kiếp trước nàng đã bỏ lỡ bao nhiêu?

Vì sao tin lời người ngoài cho rằng mẫu thân là người yếu đuối vô dụng, cho rằng mẫu thân không để ý sự sống chết của tổ mẫu.

Không cho tổ mẫu cùng phụ thân gặp mặt lần cuối, ở trong lòng hoàng đế, chữ trung đặt ở trên đầu.

Một khi phụ thân đang lâm chiến lại lựa chọn trở về kinh phụng dưỡng tổ mẫu.

Cho dù lúc đó An Bình hầu không bị cái gì, nhưng sau này hoàng đế nhất định sẽ tìm cớ đoạt tước hủy đan thư khiết khoán.

Yên Nhiên nghe nói mẫu thân từng bị phụ thân lúc khải hoàn, phạt quỳ ở từ đường.

Nhưng nghe ca ca nói, lúc nửa đêm phụ thân quỳ cùng nàng, còn đưa cho nàng y phục cùng điểm tâm.

Phụ thân chỉ phạt cho người ngoài thấy, mặc kệ là kiếp trước, hay là kiếp này, mẫu thân vẫn luôn được phụ thân tôn trọng.

Đám thiếp thất thông phòng của phụ thâm đều bị mẫu thân vô thanh vô thức thu thập, mà phụ thân lại không hề hay biết.

Tuy không thấy được tổ mẫu chính là tiếc nuối, nhưng trong lòng phụ thân rất cảm kích.

Như lời mẫu thân đã nói, không cần đối mặt lựa chọn giữa trung với hiếu, tổ mẫu giảng giải gia truyền cho mẫu thân đủ để giải thích tất cả.

- Nương rất giỏi giang.

Nhu Nương cười lắc đầu:

- Nương không giỏi giang, từ nhỏ kiến thức, tài học, năng lực của nương đều kém hơn đại di ngươi, nương từng chán nản, mất mát, cũng từng ghen tị. Nhưng sau đó nương đã nghĩ thông suốt, trên thể gian này không có người giống nhau, ta cần gì phải sống chết so sánh sao sáng hơn trăng? Cho dù trăng sáng, thì sao ở trong trời đêm cũng có vị trí của chính mình. Cuộc đời này đã trải qua, tuy nương không được hưởng thụ bằng đại di ngươi, không có địa vị chói mất như nàng. Nhưng cuộc sống phu thê của nương so với đại di ngươi còn hạnh phúc hơn nhiều lắm.

- Nữu Nữu sinh trong hàu phủ, một đời vinh hoa phú quý, lập gia thất cũng là môn đăng hộ đối với người ta.

Nhu Nương càm tay Yên Nhiên:

- Có được người đồng tâm, cả đời không rời. Đời này nương cũng có thể nhắm mắt.

- Nương.

- Trước kia nương không vui khi để ngươi gả cho thế tử, ngươi rất xúc động, tính tình lại quật cường, không bị đầu rơi máu chảy tuyệt đối không quay đầu, nếu đã nhìn nhận ai là người tốt, thì mặc kệ nàng làm cái gì, thì ngươi cũng có thể tìm cớ thuyết giải nàng là người tốt, trừ phi ngươi... Trừ phi ngươi có thể nhận ra, nhưng lúc ngươi nhận ra, tất cả đều đã muộn, biểu ca ngươi lại quá đểý đến ngươi, ngươi nói, hắn đều nghe, cho dù không ủng hộ thì cũng không muốn để ngươi thương tâm, sẽ theo ngươi, gạt ngươi, nhưng ngươi cùng thế tử có ràng buộc, nương lại không đành lòng chia rẽ, nương biết ngoài hắn thì không có người nào đối với ngươi tình thâm như vậy.

Nhu Nương nói bóng nói gió rồi chuyển lời:

- Lúc này nương đã yên tâm, tuy Nữu Nữu còn có một chút khuyết điểm, nhưng khuyết điểm không che lăp được ưu điểm... Nữu Nữu sinh ra đã là mỹ ngọc nguyên vẹn, không thể kém hơn người bên ngoài. Thể tử cũng biết nên làm như thế nào là tốt nhất với ngươi, tình huống của Nhữ Dương vương phủ rất phức tạp, các ngươi đòng tâm, sẽ không chịu khổ.

- Ta có điều này, muốn nói với Nữu Nữu, không chỉ lựa chọn người đáng giá, mà còn phải tin tưởng hấn.

- Dạ, nữ nhi nhớ rõ.

Đại di đã chọn sai người, cho dù có tin tưởng hắn lần nữa, thì cũng không thể nào trở lại lúc phu thê cầm sắt cùng minh.

Mẫu thân không xuất sắc bằng đại di, nhưng nàng chọn đúng người, có thể vui vẻ hạnh phúc cả đời.

Kiếp trước nếu không phải nàng tùy hứng, ra sức tác hợp ca ca cùng khuê mật, nếu mẫu thân không bệnh tật, thì có lẽ đã không có nhi tức không xứng chức như vậy.

Ba ngày sau, hoàng hôn gió lạnh cuồn cuộn tuyết rơi, trời hơi âm u.

Trường thi mở ra đại môn, cử tử vì khoa cử tỷ thí mà bị tra tấn ba ngày, vẻ mặt mệt mỏi rời khỏi trường thi.

Trong mắt bọn họ thỉnh thoảng sẽ có vui sướng, hoặc có tiếc hận, hoặc có mất mát, hoặc có thống khổ.

Yên Nhiên ngồi trong xe ngựa lặng lẽ đẩy ra màn xe, nhìn về phía đại môn trường thi, nàng chỉ muốn nhìn biểu ca một chút thôi.

Một đám lại một đám cử tử đi qua, lúc Yên Nhiên sốt ruột, thì Triệu Duệ Kỳ xuất hiện ở cửa, bên người hắn vẫn là người giống như lúc đi vào...Ngọc lang Phó Tuấn Khanh

Hai người bọn hắn sóng vai đi ra trường thi, bọn họ cũng không cần hỏi thi như thế nào.

Tuy vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng đôi mắt bọn hắn rất bình tĩnh, mấy người xung quanh tự động lui ra phía sau.

Không có ai tới gần hai người bọn hắn.

- Triệu huynh, lúc yết bảng dạo phố sẽ gặp.

           

- Phó huynh, một lời đã định.

Giám khảo khoa cử tuyển năm bài thi xuất sắc nhất để chung một chỗ, trong đó có hai bài thi mở ra đặt song song với nhau.

Hai bài này khiến bọn hắn tranh cãi rất nhiều, bài nào cũng xuất chúng, chủ quản thật sự khó có thể chọn lựa:

- Đi ra công bố.

           

- Triệu Duệ Kỳ.... Phó Tuấn Khanh...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện