Những ngày anh ở nhà là những ngày thật sự yên bình đối với tôi. Ko còn những sự gay gắt từ phía mẹ chồng, ko còn phải ra đồng làm những công việc nặng nhọc. Hết kỳ phép, mai anh lại đi rồi. Chúng tôi mới hoang ái xong, tôi chỉ thích nằm mãi trong tay anh như này thôi.

- Mai anh lại đi làm lại rồi, sẽ nhớ em lắm.

- Em cũng vậy, thích được bên anh mãi thôi.

Như sực nhớ ra điều gì, anh với tay lấy cái Quần vứt dưới chân giường, lấy ra 1 đống tiền tầm 5 triệu đếm đếm rồi đưa cho tôi 2 triệu.

- Giữ lấy số này, muốn ăn gì hay mua gì thì cứ dùng, hết lại bảo anh.

- Thôi anh ạ, em ở nhà, cơm nước ngày 3 bữa có mẹ lo rồi, ko cần gì đâu. Em chỉ xin 300 ngàn phòng lúc đau ốm thôi.

- Ko phải ngại, ko dùng thì em cứ cất đấy, để dành thì cũng thành 1 khoản.

Nghe anh nói cũng đúng nên tôi cầm lấy, để dưới gối mà chưa vội cất đi, cứ tranh thủ quấn lại nhau thôi, chứ anh đi cũng gần 3 tháng mới về.

Tôi tiễn anh lên xe, nhìn xe khách đi thật xa tôi mới về. Mẹ chồng tôi đã đứng chặn ngay ngỏ.

- Chồng đi làm ăn vất vả chứ có phải đi gái đâu mà làm gì quản chặt thế, mau xách cuốc ra làm lại cái vườn rau cho tôi.

Tôi dựng xe rồi lại vác cuốc đi làm vườn.

.....

Lúc trước tôi thấy chị Mai đưa tiền cho mẹ chồng, mẹ chồng tôi vui lắm, lại thương chị Mai nữa. Sẵn tiền hôm trước anh đưa cho, tôi lại ko dùng gì nên lấy 1,5tr đưa cho mẹ chồng tôi, bởi tôi cũng muốn bà vui và cũng yêu thương tôi.

- Mẹ, con có ít tiền, con xin biếu mẹ ạ.

Thái độ mẹ chồng tôi ko vui vẻ như tôi đã nghĩ, bà hằn giọng, liếc đôi mắt đầy lửa nhìn tôi.

- Tiền, tiền gì mà biếu? Đây là tiền con trai tôi vất vả đi làm kiếm được. Cái thứ ở ko ăn bám như cô làm gì mà có tiền.

Rồi mẹ chồng tôi giựt tiền trên tay tôi, vừa đi vừa đếm rồi đi vào phòng ngủ của bà. Tôi thấy tự nhiên miệng tôi có vị đắng, sống mũi lại cay cay.

.....

Tôi ngồi nhặt rau mà mắt nhìn xa xăm ra ngoài ngõ, tính đi tính lại gần tháng nữa anh lại về, sao mà tôi thấy lâu quá ko biết.

- Này cô kia, lo mà nhặt rau nhanh cái tay xem nào. Tôi còn phải nấu cơm. Gớm, người thì ở ko, có mấy việc đồng án nhẹ tênh mà sao ăn nhiều thế ko biết.

Tôi nào dám nói gì, việc đồng án vất vả, bán mặt cho đất bán lưng cho trời giữa cái nắng thiêu đốt mà mẹ chồng tôi lại bảo nhẹ tênh.

- Còn ko nhanh cái tay lên, lề mà lề mề. Gái dưới này thiếu gì, mà lại lên kia móc ra vậy ko biết, con với chả cái.

Lúc nào cũng vậy mâm cơm dọn sẵn là chị Mai đi làm về. Vẫn dáng vẻ ôn tồn chào đón của mẹ chồng tôi với chị Mai.

- Về rồi à con, mồ hôi mồ hám thế kia. Vất vả quá mà, có giống ai ở không, ăn bám lại còn ăn nhiều.

Câu nói ấy, ánh mắt ấy của mẹ chồng tôi, như đá xoáy vào tâm can tôi, đau nhói.

- Kìa mẹ...

Chị Mai níu lấy vạt áo mẹ chồng tôi mà kéo kéo, mặt nhăn đi 1 tí, kiểu là đừng nên nói thế.

- Sợ gì mà ko nói, có sao nói thế ấy chứ.

Tôi chỉ lặng lẽ đứng 1 bên ko dám lên tiếng, ko dám phân bày cho bản thân. Bởi tôi nghèo, tôi vô học, 1 đứa mồ côi cả họ hàng.

Chị Mai rửa mặt rửa tay xong ngồi vào bàn thì lúc này mới được ăn cơm. Mẹ chồng tôi như sực nhớ.

- Mai, khi nào thằng Bách về vậy con, mấy tháng rồi, từ lúc em nó cưới vợ.

- Vâng, mấy hôm nữa anh ấy về mẹ ạ. Anh ấy mới gọi điện cho con hôm qua, anh về hẳn 1 tháng.

- Vậy à, ôi làm gì mà mấy tháng mới về, làm mẹ cũng nhớ nó quá, ko biết mập ốm sao.

- Mẹ lo gì, vài hôm nữa về sẽ biết ngay mẹ à. Mẹ ăn món này đi ạ.

- Ừ, con ăn miếng cả này xem, ngon lắm đấy.

Lúc nào cũng vậy, tôi luôn là người thừa trong nhà này nếu ko có chồng tôi. Thôi kệ, ai thương mình bằng cơm bằng gạo, ăn no là ấm lòng. Những lúc mẹ chồng tôi ko quá gắt, tôi còn gắp được miếng thịt, miếng cá. Còn lại thì... cứ rau và muối đậu.

Ọe... ọe....

Chị Mai bỗng thấy buồn nôn, bịt miệng chạy ra sau nhà, mẹ chồng tôi buôn đũa mà chạy theo, tôi cũng chạy theo chứ có dám ngồi đó ăn 1 mình đâu.

Ọe... ọe...

Mẹ chồng tôi vỗ vỗ lưng cho chị.

- Con sao vậy Mai, sao lại nôn thế kia, ốm rồi phải ko.

Chị Mai thở dốc, tay vẫn vuốt vuốt cổ.

- Con Ko biết nữa mẹ à, tự nhiên cho miếng cá vào miệng lại buồn nôn.

- Hay là do con Linh rửa cá ko sạch sẽ hả? Mẹ chồng tôi lại lườm và quát tôi, tôi đưa 2 tay lên huơ huơ.

- Ko đâu mẹ, con rửa sạch lắm mà.

Mẹ chồng tôi lại thay đổi ngay thái độ được, lại ôn tồn với chị Mai.

- Vào nhà nghĩ đi, để mẹ đi mua thuốc.

- Ko cần đâu mẹ, con nghĩ con.. lại có em bé mẹ à.

Mẹ chồng tôi mừng ra mặt.

- Thật á, ôi phúc cho nhà này quá cơ.

- Vâng, tại mấy tháng nay rồi, con ko có kinh mẹ à.

- Nào, vào nhà, vào nhà... mẹ dìu vào nhà nào.

Chị Mai vui vẻ bấu vào tay mẹ chồng mà vào nhà, trở lại mâm cơm.

- Ôi cá, kinh quá mẹ à.

- À thế thôi. Linh mang cá xuống dưới đi, lấy thêm đồ ăn sang kia mà ăn. Để đây cái Mai lại ko ăn được.

- Vâng mẹ.

Nhờ phước chị Mai buồn nôn mà bữa đó mình tôi được ăn nguyên con cá rô chiên giòn.

.....

Nhìn trước ngó sau, sau khi chắc mẩm là mẹ chồng tôi đã ra khỏi nhà. Tôi để cây lau nhà sang 1 bên, đi lại bên cạnh chị Mai, chị ấy đang cắt dưa leo đắp mặt.

- Chị Mai, chị Mai... em hỏi này tí.

- Ừ, gì vậy Linh?

- Mấy tháng ko có kinh là có bầu hả chị?

- Ừ.

- Mà có bầu là nôn ọe hả chị?

- Ừ.

Rồi tôi ngồi im đăm chiêu suy nghĩ, hình như có cái gi đó sai sai thì phải.

- Em sao vậy Linh?

- Em... em mấy tháng nay ko có kinh, nhưng em ko nôn ọe, ngược lại em thèm ăn thèm ngủ ghê lắm. Nhiều khi vác cuốc ra đồng mà vẫn buồn ngủ lắm.

- Cũng còn tùy.

Chị Mai như kiểu bất ngờ, nên ngồi ngay dậy.

- Linh... hay em cũng có bầu rồi?

- Em ko biết chị ạ, đợi anh Khoa về em nói anh ấy dẫn đi khám thử.

- Ôi giồi, thời buổi nào rồi, chờ chị tí.

Chị Mai đi vào phòng chị rồi mang ra cái gì đấy đưa tôi.

- Đây mang vào thử xem.

Tôi cứ cầm đưa lên đưa xuống xem, mãi vẫn ko biết là cái gì.

- Chị, cái gì đây chị, dùng thế nào ạ?

- Đọc đi.

Tôi cúi mặt ỉu xìu.

- Em... em ko biết chữ.

Chị Mai mới giằng lấy cái vật trên tay tôi.

- Đây, cái bé này là để nước tiểu vào đây, 2/3 thôi nhé. Sau để cái cây này vào đây, thẳng đứng sát vào mép nhé, chờ 5 phút mà có 2 vạch đỏ là có bầu. Mà 1 vạch là ko có bầu nhé, hiểu chưa.

- Vâng, em hiểu rồi. Em cảm ơn chị.

- Ừ.

Chị Mai lại tiếp tục nằm dài đắp mặt nạ làm đẹp, còn tôi lau nhà xong cũng vào nhà vệ sinh làm theo những gì chị bảo.

......

Tôi nhắm mắt, hồi hộp, tôi lạy trời phật phù hộ cho tôi. Hết 5 phút, tôi từ từ mở mắt ra, kết quả nó khiến tôi vui sướng tột cùng. 18 tuổi, tôi đã được làm mẹ.

- Chị Mai.. chị Mai ơi, em cũng 2 vạch rồi mừng quá chị à.

- Ừ, chúc mừng em.

Thái độ chị Mai vẫn dửng dưng lắm, vì ai lấy chồng rồi mà chả có bầu, đó là điều bình thường mà. Nhưng tôi ko để ý đến thái độ của chị, tôi chỉ đang để ý cái cái que thử và nghĩ sẽ vui thế nào khi báo cho anh biết.

Mẹ chồng tôi đi từ ngoài vào, chắc bà vừa đi chợ về, tay xách nhiều đồ lắm. Tôi vội chạy ra xách phụ cho mẹ chồng tôi.

- Mẹ ơi mẹ mới đi chợ về ạ?

- Cô ko thấy sao mà còn hỏi, cái Mai đâu?

- Dạ, chị ấy đang đắp mặt ạ.

- Xách vào bếp đi.

- Vâng.

Mẹ chồng tôi vào nhà, lại chỗ chị Mai nhìn nhìn,thấy chị Mai ngủ nên bà xuống dưới bếp.

- Ơ, sao mẹ ko lên trên có quạt cho mát.

- Thôi để cái Mai nó ngủ, ko lại ồn.

Tôi lấy cho mẹ chồng tôi cốc nước, rồi lấy quạt mo cau quạt cho bà.

- Mời mẹ dùng nước ạ.

Mẹ chồng tôi ko đáp lại, bưng cốc nước lên uống.

- Mẹ, con.. con có bầu rồi ạ.

- Ờ.

- Con giống chị Mai, con cũng có bầu ạ.

- Ờ, này soạn đồ trong giỏ ra rồi làm đi, để tôi còn nấu cơm, cái mai dậy có mà ăn

- Mẹ... mẹ.. ko vui sao, giống chị Mai ấy.

- Vui, vui lắm, chị có bầu chị ăn nhiều hao cơm của tôi thêm, tôi lại thấy bình thường. Phụ nữ lấy chồng mà ko có bầu, hóa nào cây độc ko trái à.

Mẹ chồng tôi nói 1 hơi rồi phủi đít quần, hừ 1 tiếng lại trở về phòng của bà.

Nước mắt tôi rơi lã chả, nhỏ lên cả áo. Sao lại khóc, sao tôi lại khóc thế này, chắc là do tôi vó bầu nên dễ nhạy cảm thôi đó mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện