Trà bắt đầu nguội, hương vị dịu ngọt ở đầu lười dần thay thế bằng vị đắng chát.
Bầu trời đêm vẫn mang trong mình một vẻ đẹp huyền bí âm u, mặt trăng như lưỡi liềm màu bạc của tử thần và ngàn ngôi sao là hàng ngàn linh hồn màu trắng đục rực rỡ giữa dải ngân hà mênh mông.
Cố Thanh Thanh thu hồi ánh mắt, đặt tách trà xuống mặt bàn, giọng nói ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ vang lên “Vào đi”.
Trước cửa phòng, nơi vốn đang trống rỗng bỗng xuất hiện một bóng dáng. Toàn thân hắn được bao bọc bởi bộ y phục màu đen, chỉ để lộ hai con mắt sáng rực như chim ưng. Quỷ Ảnh tự nhiên bước đến trước mặt nàng, hắn chẳng thèm bố thí cho Công Tôn Vận chật vật dưới sàn một ánh mắt, giọng khàn khàn:
“Bẩm tiểu thư, thuộc hạ đã lấy được vật ngài yêu cầu”
Gió ngoài vườn lại nổi lên, những đám mây lặng lẽ che đi những ánh sáng yếu ớt của mặt trăng. Vạt áo trắng khẽ tung bay, ánh mắt của Cố Thanh Thanh sắc bén cùng cao ngạo từ trên nhìn xuống Công Tôn Vận.
Này minh chủ, ngươi có biết áo trắng ta mặc cho ngày giỗ Cố gia? Quả thật trùng hợp đáng ghét, ngày ngươi chọn cũng là ngày mà họ tạ thế!
Quỷ Ảnh hiểu ý, hắn đặt vật bọc trong vải thô lấy từ tay áo đặt lên bàn, sau đó lập tức biến mất khỏi căn phòng. Bầu không khí im lặng một lần nữa lại bao trùm lên.
“Minh chủ, kì thật lần này tiểu nữ tới không phải là vì mục đích trả thù” Thanh Thanh híp mắt lại, nàng chủ động phá vỡ im lặng, hay đúng hơn chỉ nàng mới có khả năng - “Tiểu nữ bao năm nay phiêu bạt giang hồ, tứ cố vô thân, tiểu nữ đã sớm trở nên mệt mỏi, chỉ mong có chỗ an toàn mà dừng chân.”
Công Tôn Vận thập phần bất ngờ, đôi mắt vốn đang vô hồn chìm trong tuyệt vọng lập tức rực sáng. Song, nó chẳng thể che lấp được sát ý nồng đậm mà hắn ta đắc ý cho rằng đã che giấu tốt. Hắn gật đầu liên tục, dù nội tâm của Cố Thanh Thanh lạnh lùng mỉa mai, ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn phối hợp diễn hí kịch cùng hắn.
Nàng cầm vật Quỷ Ảnh vừa đưa, ôn nhu bỏ vào trong tay hắn, thì thầm:
“Ngài hãy cầm cho chắc nhé!”
Công Tôn Vận theo bản năng lập tức nghe lời. Nhưng hắn chưa kịp định hình được vật trong tay đã phun ra một ngụm máu, lãnh một chưởng mạnh mẽ mà nàng đánh tới.
Bằng cây hái, tử thần đã thu nhận sinh mạng hắn.
Thanh Thanh đặt ngón trỏ lên môi, làm như vừa lãng quên điều gì đó, sau đó nhìn nam nhân trung niên chết không nhắm mắt dưới chân, nàng có chút trẻ con cười nghịch ngợm
“Nga, lừa ngài đó!” Tiếng cười của nàng trong trẻ như ngọc rung, miệng cười như hoa nở.
Nàng từ tốn uống cạn ly trà rồi cất mọi thứ về chỗ cũ, sau đó khép cửa bước ra ngoài.
“Ổn rồi, các ngươi cũng phụ bọn họ chạy vòng vòng xung quanh nơi này đi”
Thanh Thanh nói với hai tên thị vệ bên ngoài ban nãy. Họ nhìn nhau cười, chắp tay cung kính quỳ xuống nói. “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Đêm nay, chỉ e nơi này sáng nhất thành Trường An a!
Thanh Thanh bang quơ rút từ trong tay áo ra một bức họa, lòng nàng thầm khinh bỉ, cái gì mà trân kì dị vật, so với tranh của ngoại tổ phụ còn không đáng một hào! Nàng vận khinh công, lao đi khỏi nhanh như một cơn gió.
Kế hoạch của nàng mong rằng không có lỗ hổng. Lần này Cố Thanh Thanh đã tính toán vô cùng cần thận, nàng không thể ngang nhiên mà trả thù như nữ chính, càng không thể cuồng ngạo viết to hai chữ “Cố gia” lên tường, làm vậy, còn không phải bị vây cánh tàn dư của Công Tôn Vận hành đến chết sao? Thật xin lỗi, nàng đâu phải nữ chính.
Ngoài mặt, Phù Sinh Cốc trông như không hề biết đến sự xuất hiện của yến tiệc, 101 kỹ nữ các nàng cũng có đầy đủ nhân chứng trong thời gian hạ sát, các nàng chưa hề đặt một chân ra khỏi đại sảnh. Ly rượu nàng bỏ thuốc cũng bị thủ tiêu kỹ càng, cho dù mời thầy thuốc, làm bá chủ y thuật giang hồ còn không phải Phù Sinh Cốc hay sao? Khoảng cách giữa nàng và sơn trang của minh chủ ngày một xa hơn, Thanh Thanh cố gắng di rời suy nghĩ của bản thân khỏi lúc nàng ra tay.
Hình ảnh hắn ngã xuống…
Tiếng tim đột ngột dừng lại…
Máu…
Hô hấp ngày một trở nên rối loạn, toàn thân nàng run rẩy kịch liệt. Ha, quả nhiên là vô dụng, một chút phẩm chất của nữ chính cũng không có. Cho dù căm hận đến thế nào đi chăng nữa, Cố Thanh Thanh cũng không có khả năng vô cảm giết người. Lớp phấn trang điểm của diễn viên dần bị tróc ra, dời khỏi sân khấu, nàng không thể tiếp tục đóng vai…
Thanh Thanh bỗng đột ngột dừng lại. Đứng trên ngọn cây, nàng cố gắng bình ổn lại giọng mình, nói vọng về đằng sau.
“Không hiểu các hạ có chuyện gì muốn bàn với tiểu nữ?”
“Không nghĩ tới lại bị cô nương phát hiện ra sớm như vậy. Chỉ là cô nương mượn thanh danh tại hạ đem gửi lung tung như vậy quả thật là mang cho tại hạ không ít phiền phức” Phía sau truyền đến một tiếng cười trầm ổn đáp lại.
Trong lòng Thanh Thanh một mảnh lạnh lẽo, làm chuyện xấu bị bắt gặp, lại vừa đúng lúc tâm trạng bất ổn như vậy, có phần khó chịu.
“Tin tức của các hạ thật nhanh chóng, không ngờ đó là lá thư giả mạo. Chỉ là tiểu nữ vẫn không hiểu các hạ đang ám chỉ điều gì?”
Ô Nha vốn là nhân vật ít đất diễn nhất trong tiểu thuyết, hắn xuất thân thần bí, chỉ được nhắc đến trong vài chương, sau đó, không có sau đó.
Tiếng cười phía đằng sau ngày càng trở nên thâm trầm, nàng thêm cảnh giác, nắm chặt ngân châm giấu kĩ trong tay.
Không rõ từ lúc nào, ngay tại cành cây trước mặt, một nam nhân đã lặng yên đứng đó. Hắn đeo mặt nạ, nàng mang mạng; hắn y phục đen, nàng y phục trắng; hắn đứng trong tối, nàng ánh trăng soi rọi.
Ô Nha híp mắt, khóe môi mỏng lộ ra sau mặt nạ khẽ cong lên một cách tà mị. Hắn đột nhiên giơ lên ly rượu bằng vàng ròng khắc hình sinh động. Ly rượu đó vốn dĩ phải bị thuộc hạ của nàng thủ tiêu!!
Cố Thanh Thanh mày nhíu càng chặt, nàng lập tức phóng ra mấy chục ngân châm trên tay hướng đến người hắn. Đáng tiếc, mỗi châm của nàng đều bị Ô Nha khéo léo né tránh.
“Ô Nha, cho dù ngươi trực diện ra nói với bọn họ là do ta ra tay cũng chẳng ai tin! Bằng chứng trên tay ngươi hoàn toàn vô dụng!”
Giữa ban đêm, sợi chỉ nối ở một thân ngân châm như ẩn như hiển, giống như tơ nhện, mềm mỏng mà bền chắc. Ngân châm phóng ra càng nhiều, mười đầu ngón tay của nàng linh hoạt chuyển động như đang gảy một khúc nhạc, mà ngân châm sắc bén cũng bị điều khiển, mang theo một nội lực lớn liên tục tấn công hắn.
Tiếp tục như vậy hoàn toàn không ổn, Thanh Thanh nàng thủ pháp giống như sát thủ, ra tay lập tức đoạt mạng, tuyệt đối không dây dưa, càng kéo dài càng gây thêm bất lợi cho nàng. Tuy vậy, hiện tại mỗi chiêu nàng tung ra lại chẳng hề dứt khoát.
Không thể dứt khoát đoạt mạng. Đây chính là nhược điểm chí mạng của Cố Thanh Thanh.
Hai mươi bảy năm sống trong vòng xoay của pháp luật hà khắc, ý nghĩ [Mạng người thập phần đáng quý] đã sớm thâm căn cố đế trong tư tưởng cũng như suy nghĩ của nàng. Giết người vô cảm, nàng không làm được, cả đời cũng không làm được.
“Cô nương, không nên khinh thường khả năng của ta như vậy.” Ô Nha ghé sát vào tai nàng thì thầm, đôi môi như có như không lướt qua vành tai, bàn tay đẹp đẽ, trắng nõn của hắn vân vê mái tóc đen óng, mượt như mây của Thanh Thanh.
Bầu trời đêm vẫn mang trong mình một vẻ đẹp huyền bí âm u, mặt trăng như lưỡi liềm màu bạc của tử thần và ngàn ngôi sao là hàng ngàn linh hồn màu trắng đục rực rỡ giữa dải ngân hà mênh mông.
Cố Thanh Thanh thu hồi ánh mắt, đặt tách trà xuống mặt bàn, giọng nói ngọt ngào đặc trưng của thiếu nữ vang lên “Vào đi”.
Trước cửa phòng, nơi vốn đang trống rỗng bỗng xuất hiện một bóng dáng. Toàn thân hắn được bao bọc bởi bộ y phục màu đen, chỉ để lộ hai con mắt sáng rực như chim ưng. Quỷ Ảnh tự nhiên bước đến trước mặt nàng, hắn chẳng thèm bố thí cho Công Tôn Vận chật vật dưới sàn một ánh mắt, giọng khàn khàn:
“Bẩm tiểu thư, thuộc hạ đã lấy được vật ngài yêu cầu”
Gió ngoài vườn lại nổi lên, những đám mây lặng lẽ che đi những ánh sáng yếu ớt của mặt trăng. Vạt áo trắng khẽ tung bay, ánh mắt của Cố Thanh Thanh sắc bén cùng cao ngạo từ trên nhìn xuống Công Tôn Vận.
Này minh chủ, ngươi có biết áo trắng ta mặc cho ngày giỗ Cố gia? Quả thật trùng hợp đáng ghét, ngày ngươi chọn cũng là ngày mà họ tạ thế!
Quỷ Ảnh hiểu ý, hắn đặt vật bọc trong vải thô lấy từ tay áo đặt lên bàn, sau đó lập tức biến mất khỏi căn phòng. Bầu không khí im lặng một lần nữa lại bao trùm lên.
“Minh chủ, kì thật lần này tiểu nữ tới không phải là vì mục đích trả thù” Thanh Thanh híp mắt lại, nàng chủ động phá vỡ im lặng, hay đúng hơn chỉ nàng mới có khả năng - “Tiểu nữ bao năm nay phiêu bạt giang hồ, tứ cố vô thân, tiểu nữ đã sớm trở nên mệt mỏi, chỉ mong có chỗ an toàn mà dừng chân.”
Công Tôn Vận thập phần bất ngờ, đôi mắt vốn đang vô hồn chìm trong tuyệt vọng lập tức rực sáng. Song, nó chẳng thể che lấp được sát ý nồng đậm mà hắn ta đắc ý cho rằng đã che giấu tốt. Hắn gật đầu liên tục, dù nội tâm của Cố Thanh Thanh lạnh lùng mỉa mai, ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn phối hợp diễn hí kịch cùng hắn.
Nàng cầm vật Quỷ Ảnh vừa đưa, ôn nhu bỏ vào trong tay hắn, thì thầm:
“Ngài hãy cầm cho chắc nhé!”
Công Tôn Vận theo bản năng lập tức nghe lời. Nhưng hắn chưa kịp định hình được vật trong tay đã phun ra một ngụm máu, lãnh một chưởng mạnh mẽ mà nàng đánh tới.
Bằng cây hái, tử thần đã thu nhận sinh mạng hắn.
Thanh Thanh đặt ngón trỏ lên môi, làm như vừa lãng quên điều gì đó, sau đó nhìn nam nhân trung niên chết không nhắm mắt dưới chân, nàng có chút trẻ con cười nghịch ngợm
“Nga, lừa ngài đó!” Tiếng cười của nàng trong trẻ như ngọc rung, miệng cười như hoa nở.
Nàng từ tốn uống cạn ly trà rồi cất mọi thứ về chỗ cũ, sau đó khép cửa bước ra ngoài.
“Ổn rồi, các ngươi cũng phụ bọn họ chạy vòng vòng xung quanh nơi này đi”
Thanh Thanh nói với hai tên thị vệ bên ngoài ban nãy. Họ nhìn nhau cười, chắp tay cung kính quỳ xuống nói. “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Đêm nay, chỉ e nơi này sáng nhất thành Trường An a!
Thanh Thanh bang quơ rút từ trong tay áo ra một bức họa, lòng nàng thầm khinh bỉ, cái gì mà trân kì dị vật, so với tranh của ngoại tổ phụ còn không đáng một hào! Nàng vận khinh công, lao đi khỏi nhanh như một cơn gió.
Kế hoạch của nàng mong rằng không có lỗ hổng. Lần này Cố Thanh Thanh đã tính toán vô cùng cần thận, nàng không thể ngang nhiên mà trả thù như nữ chính, càng không thể cuồng ngạo viết to hai chữ “Cố gia” lên tường, làm vậy, còn không phải bị vây cánh tàn dư của Công Tôn Vận hành đến chết sao? Thật xin lỗi, nàng đâu phải nữ chính.
Ngoài mặt, Phù Sinh Cốc trông như không hề biết đến sự xuất hiện của yến tiệc, 101 kỹ nữ các nàng cũng có đầy đủ nhân chứng trong thời gian hạ sát, các nàng chưa hề đặt một chân ra khỏi đại sảnh. Ly rượu nàng bỏ thuốc cũng bị thủ tiêu kỹ càng, cho dù mời thầy thuốc, làm bá chủ y thuật giang hồ còn không phải Phù Sinh Cốc hay sao? Khoảng cách giữa nàng và sơn trang của minh chủ ngày một xa hơn, Thanh Thanh cố gắng di rời suy nghĩ của bản thân khỏi lúc nàng ra tay.
Hình ảnh hắn ngã xuống…
Tiếng tim đột ngột dừng lại…
Máu…
Hô hấp ngày một trở nên rối loạn, toàn thân nàng run rẩy kịch liệt. Ha, quả nhiên là vô dụng, một chút phẩm chất của nữ chính cũng không có. Cho dù căm hận đến thế nào đi chăng nữa, Cố Thanh Thanh cũng không có khả năng vô cảm giết người. Lớp phấn trang điểm của diễn viên dần bị tróc ra, dời khỏi sân khấu, nàng không thể tiếp tục đóng vai…
Thanh Thanh bỗng đột ngột dừng lại. Đứng trên ngọn cây, nàng cố gắng bình ổn lại giọng mình, nói vọng về đằng sau.
“Không hiểu các hạ có chuyện gì muốn bàn với tiểu nữ?”
“Không nghĩ tới lại bị cô nương phát hiện ra sớm như vậy. Chỉ là cô nương mượn thanh danh tại hạ đem gửi lung tung như vậy quả thật là mang cho tại hạ không ít phiền phức” Phía sau truyền đến một tiếng cười trầm ổn đáp lại.
Trong lòng Thanh Thanh một mảnh lạnh lẽo, làm chuyện xấu bị bắt gặp, lại vừa đúng lúc tâm trạng bất ổn như vậy, có phần khó chịu.
“Tin tức của các hạ thật nhanh chóng, không ngờ đó là lá thư giả mạo. Chỉ là tiểu nữ vẫn không hiểu các hạ đang ám chỉ điều gì?”
Ô Nha vốn là nhân vật ít đất diễn nhất trong tiểu thuyết, hắn xuất thân thần bí, chỉ được nhắc đến trong vài chương, sau đó, không có sau đó.
Tiếng cười phía đằng sau ngày càng trở nên thâm trầm, nàng thêm cảnh giác, nắm chặt ngân châm giấu kĩ trong tay.
Không rõ từ lúc nào, ngay tại cành cây trước mặt, một nam nhân đã lặng yên đứng đó. Hắn đeo mặt nạ, nàng mang mạng; hắn y phục đen, nàng y phục trắng; hắn đứng trong tối, nàng ánh trăng soi rọi.
Ô Nha híp mắt, khóe môi mỏng lộ ra sau mặt nạ khẽ cong lên một cách tà mị. Hắn đột nhiên giơ lên ly rượu bằng vàng ròng khắc hình sinh động. Ly rượu đó vốn dĩ phải bị thuộc hạ của nàng thủ tiêu!!
Cố Thanh Thanh mày nhíu càng chặt, nàng lập tức phóng ra mấy chục ngân châm trên tay hướng đến người hắn. Đáng tiếc, mỗi châm của nàng đều bị Ô Nha khéo léo né tránh.
“Ô Nha, cho dù ngươi trực diện ra nói với bọn họ là do ta ra tay cũng chẳng ai tin! Bằng chứng trên tay ngươi hoàn toàn vô dụng!”
Giữa ban đêm, sợi chỉ nối ở một thân ngân châm như ẩn như hiển, giống như tơ nhện, mềm mỏng mà bền chắc. Ngân châm phóng ra càng nhiều, mười đầu ngón tay của nàng linh hoạt chuyển động như đang gảy một khúc nhạc, mà ngân châm sắc bén cũng bị điều khiển, mang theo một nội lực lớn liên tục tấn công hắn.
Tiếp tục như vậy hoàn toàn không ổn, Thanh Thanh nàng thủ pháp giống như sát thủ, ra tay lập tức đoạt mạng, tuyệt đối không dây dưa, càng kéo dài càng gây thêm bất lợi cho nàng. Tuy vậy, hiện tại mỗi chiêu nàng tung ra lại chẳng hề dứt khoát.
Không thể dứt khoát đoạt mạng. Đây chính là nhược điểm chí mạng của Cố Thanh Thanh.
Hai mươi bảy năm sống trong vòng xoay của pháp luật hà khắc, ý nghĩ [Mạng người thập phần đáng quý] đã sớm thâm căn cố đế trong tư tưởng cũng như suy nghĩ của nàng. Giết người vô cảm, nàng không làm được, cả đời cũng không làm được.
“Cô nương, không nên khinh thường khả năng của ta như vậy.” Ô Nha ghé sát vào tai nàng thì thầm, đôi môi như có như không lướt qua vành tai, bàn tay đẹp đẽ, trắng nõn của hắn vân vê mái tóc đen óng, mượt như mây của Thanh Thanh.
Danh sách chương