Bọn Lục Dương và Triệu Huy ngồi ngồi bên xe gã say rượu này, bên trong xe còn một người phụ nữ nữa.
Về đồn cảnh sát, gã tỉnh táo không ít, không có dấu hiệu hung hăng như ban nãy.
"Mời anh xuất trình giấy tờ!"
Gã lấy ví ra, người phụ nữ bên cạnh gã ánh mắt từ nãy giờ hơi khó chịu, ả trang điểm rất đậm nhưng ả rất xinh kiểu hút hồn người nhìn, cặp mắt sẫm màu y hệt người lai, tóc nhộm bạc trắng, thân hình cực kì bốc lửa, nhìn thế nào cũng giống một ngôi sao nổi tiếng.
Người đàn ông này lại là trưởng phòng nhỏ trong Bạch thị.
Lục Dương đang thi hành công vụ thi thoảng cũng liếc ngang liếc dọc.
Nhâm Thạch nhìn nãy giờ chắc không lầm, cô ta không phải là người yêu đã vứt bỏ Trì Thanh chứ?
Nhâm Thạch nhắm mắt lại, tại sao Trì Thanh có thể quen loại đàn bà như vậy, nhìn cô ta trông rất đẹp nhưng hạng người gì vừa nhìn vào là biết, chẳng lẽ Trì Thanh bị mù.
Chắc chắn bộ ngực kia đã đập vào hai con mắt của hắn, khiến hắn mù lòa.
"Chậc chậc không ngờ mi lại có ham muốn này!"
Nhâm Thạch không cần nhìn cũng biết là ai, cũng không buồn đáp lại.
"Bần tăng phải đi rửa mắt, mi đừng nói là người quen của mi nữa nha?"
Gã đóng tiền xong trực tiếp dẫn người đi, vừa ra tới cổng, Phương Ngạo liền đuổi theo.
Bọn Lục Dương trố mắt lên, Nhâm Thạch tự động bay tới.
Không ngờ Phương Ngạo lại mở miệng nói chuyện với người phụ nữa này.
"Nhìn cô rất quen mắt?"
Gã bên cạnh nhăn mày, tỏ vẻ rất khó chịu xiết chặt tay ả lại, làm ả đau đớn, ả nhìn Phương Ngạo bằng ánh mắt phức tạp.
"Anh lầm người rồi!"
Ả đi chưa được nửa bước Phương Ngạo lại nói tiếp: "Cô có phải là Châu Liên người yêu của Trì Thanh?"
Ả khựng lại, nhường như hơi run rẩy, quay mặt lại, ánh mắt tối tăm nhìn Phương Ngạo.
Người đàn ông bên ả đột nhiên rống lên: "Mẹ nó Trì Thanh là thằng chó nào?"
Ả không giải thích với gã, tự động khoát vai gã: "Anh nhìn lầm người rồi!"
Hai người bước lên xa, đi khuất, Phương Ngạo cứ nhìn như vậy.
Hắn nghĩ hắn đoán đúng, cô chính là người yêu của Trì Thanh, lúc đó cô để tóc đen, cùng với Trì Thanh đi dự tiệc báo chụp ngay khoảnh khắc hai người khoát tay nhau âu yếm.
Phương Ngạo bất giác xoay người nhìn vào khoảng không chầm chầm, không hề chớp mắt, Nhâm Thạch đứng đằng sau hắn cả kinh, ánh mắt này giống như đốt trụi linh hồn cậu, hơn nữa, hai mắt lại tương giao, Nhâm Thạch chưa kịp nói gì, Phương Ngạo đã nói trước, vừa nói vừa bước tới
"Triệu Huy cậu về hả?"
Nhâm Thạch khó hiểu quay ra sau, Triệu Huy đang đứng ở cửa, vẫy tay chào hắn.
Thì ra hắn đang nhìn Triệu Huy, làm ông đây tưởng hắn nhìn mình, Nhâm Thạch cũng hết cả hồn.
"Anh cũng về đi, muộn rồi, bọn Lục Dương đang ăn mỳ gói ở trong!"
Phương Ngạo vỗ vai Triệu Huy: "Hôm nay cảm ơn cậu!"
Triệu Huy cười lớn: "Ơn nghĩa gì!"
Nhâm Thạch chống nạnh nhìn bọn họ cười, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Gần 11 giờ tối, bọn Lục Dương mới về đến nhà, Phương Ngạo tạm biệt Lục Dương, rồi rẻ đi hướng khác, chứ không phải là đường trong hẻm nhỏ.
Hắn đi nhanh, trên tay cằm tờ giấy đã bị vo lại, nơi hắn tới là một ngôi biệt thự khang trang nằm trên đường phố dành cho giới thượng lưu, hắn đi chậm rãi bỗng dưng ngừng lại, đứng sát vào thân cây.
Đằng xa tại khu biệt thự vang tiếng hét, tựa như xa trăm dặm, hắn đứng xa như còn nghe thấy được, một gã đàn ông đứng trước cổng nhà lớn, lôi kéo một người phụ nữ, gã ta không những hét còn vừa đánh vừa chửi thậm tệ.
"Con điếm này, mày chết với ông, lúc trước mày cặp kè với thằng chó nào?"
Người phụ nữ bị lôi cổ tay, gã vung tay lên tát người phụ nữ, làm đầu cô có chút choáng váng, mặc dù bị đau nhưng trên mặt không có nửa điểm xin tha, cũng không có nước mắt.
"Đó là chuyện trước kia rồi, không phải lúc trước anh còn nhiều phụ nữ hơn cả tôi sao?"
Lập tức người phụ nữ lại bị ăn một cú đấm, tóc bị nắm, gương mặt vặn ngược ra sau thê thảm vô cùng.
"Cho mày trả treo này!"
"Tao là đàn ông còn mày chỉ là một con đàn bà chết tiệt, bản thân mày không trong sạch mà còn lớn tiếng với tao sao?"
Gã định tung một cú nữa, đột nhiên cánh tay dừng lại ở không trung, cổ tay gã vang lên răng rắc hệt như xương gãy, làm gã đau đến tái mặt cuộn người lại, phía trước gã đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn, bịt khẩu trang.
"Mẹ! Mày là thằng chó nào?"
Phương Ngạo không nói, lấy còng tay từ trong túi ra, bẻ ngược gã lại, còng vào tay gã, tình hình chuyển biến quá đột ngột.
"Bạo hành phụ nữ ngay trên đường phố, có thể phạt tù lên đến ba năm, anh có quyền mời luật sư hoặc giữ im lặng!"
Phương Ngạo vừa nói hết câu, người phụ nữ bên cạnh hốt hoảng, nắm tay hắn: "Tôi xin anh, đừng làm như thế, đừng bắt, tất cả mọi chuyện là do tôi tự nguyện!"
Gã đàn ông cũng gằn lên: "Đúng vậy! Con ả đó ngoại tình ông đánh___a!"
Phương Ngạo bẻ cô tay gã, làm gã câm miệng hét lên, người đàn bà bỗng dưng quỳ xuống, nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt, tóc trắng ánh lên rất bắt mắt.
"Tôi xin anh, đừng___!"
Phương Ngạo không nghe kéo gã ta, vì theo dõi nên hắn không mang xe, đành phải đi bộ rồi, người đàn bà phía sau thấy Phương Ngạo quả quyết như vậy đột nhiên hét lên.
"Anh có phải là người khi nãy? Anh muốn hỏi gì, tôi sẽ trả lời, đừng bắt hắn ta đi, sẽ thiệt cho anh và thiệt cho cả tôi!"
Phương Ngạo nhăn mày, hiểu ý tứ trong lời nói của người đàn bà này, vừa vào đồn, gã sẽ có người bảo lãnh.
Phương Ngạo không thể làm gì ngoài thả gã ra, gã vừa thả đã chạy tọt vào trong, đóng cổng rầm một tiếng vang dội.
Châu Liên sửa soạn lại đầu tóc, ngẩng mặt lên nhìn Phương Ngạo: "Cảm ơn anh! Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, tôi sẽ trả lời!"
Phương Ngạo ngờ vực: "Tại sao muốn bao che cho gã ta?"
Châu Liên hỏi ngược lại: "Chuyện anh muốn hỏi là chuyện này sao?"
"Đương nhiên không phải!"
"Vậy thì vào vấn đề chính đi!"
Phương Ngạo biết sẽ không tra thêm được gì trong miệng Châu Liên, bởi cô rất nhất quyết, miệng lưỡi cũng rất sắt bén, hắn nói: "Cô là người yêu của Trì Thanh phải không?"
Châu Liên trầm ngâm một lúc, hai mắt như phủ sương mù, một lúc sau mới nói, cũng không hỏi Phương Ngạo hỏi cô vấn đề này làm gì: "Đúng vậy! Nhưng đó là chuyện của bốn năm trước rồi!"
Châu Liên làm bộ mặt hồi tưởng, ánh mắt như sắp khóc: "Anh ta rất tốt, nếu không vì chuyện này chúng tôi đã cưới nhau!"
"Chuyện gì!"
"Anh không nên hỏi thì hơn, anh còn hỏi gì nữa không?"
Phương Ngạo nhìn Châu Liên: "Cô có biết Trì Thanh đã đi đâu không?"
Châu Liên vòng tay lại: "Tôi không biết, nhưng anh ta không thể nào biến mất mà không để lại dấu vết, tôi đã cố liên lạc với anh ta sau khi công ty phá sản, tối đêm đó anh gọi điện thoại cho tôi, anh ta dường như uống rượu, nói năng loạn xạ, tôi không nghĩ là đêm đó anh ta sẽ biến mất không tung tích như vậy!"
Phương Ngạo trầm ngâm, suy nghĩ một người say không thể nào làm chủ bản thân, như vậy thì Trì Thanh đã đi đâu? Hắn nhớ lại tối hôm nay, da đầu hắn đột nhiên tê dại, hắn không tin là trùng hợp.
Châu Liên đột nhiên nhìn hắn, ánh mắt tăm tối nhìn vào trong biệt thự: "Tôi nghĩ việc Trì Thanh biến mất có liên quan tới Bạch thị!"
Phương Ngạo hơi kinh ngạc, việc này hắn đã lường trước được, không ngờ Châu Liên cũng có chung ý nghĩ này.
Châu Liên nhìn đồng hồ, đã trễ như vậy rồi, cô nhìn Phương Ngạo mở cổng đi vào, Phương Ngạo tiến tới: "Cô muốn vào đó, không sợ bị đánh nữa sao?"
Châu Liên cười nhạt: "Tôi quen rồi!"
Đến khi Châu Liên đi khuất Phương Ngạo mới rời đi, Châu Liên toát ra một cảm giác làm người ta rất mâu thuẫn, vừa nhìn sẽ thấy một ả đàn bà chanh chua, nhưng không phải, Châu Liên rất chín chắn, hệt như trải qua cuộc đời bất công mới tôi luyện được khí thế như vậy, Phương Ngạo nghĩ việc này không đơn giản, chuyện mà Châu Liên giấu rốt cuộc là chuyện gì?
Phương Ngạo đi đến trạm xe buýt cũng là chuyến cuối cùng, trong lúc đợi xe buýt theo thói quen làm một điếu thuốc, tâm trạng cũng được giải tỏa.
Bên này Nhâm Thạch đang truy tìm Phương Ngạo, một chút lơ là đã mất dấu hắn, mẹ nó! Cái thứ thánh phật luôn bám theo cậu làm cậu tức điên, nó nói nhiều cô cùng, mới vừa quay sang chửi, Phương Ngạo đã chạy mất, Nhâm Thạch phải đành về nhà hắn, chờ hắn về.
"Đừng đi theo ta nữa, trở về nơi chốn của mi đi!"
Nhâm Thạch bị ngu mới nhìn ra thứ này đang buồn bã, Nhâm Thạch nhận ra nó không đi theo nữa, coi bộ cũng ngoan ngoãn, cậu liền nhanh nhẹn bay vào nhà Phương Ngạo.
Phương Ngạo cũng vừa vặn trở về, ba mẹ hắn đã đi ngủ hết rồi cho nên hắn nhẹ nhàng hết mức có thể, cởi giày khóa cửa, trở về phòng.
Vừa mở cửa Phương Ngạo khựng lại một chút, đóng cửa phòng lại, thả đồ đạc xuống, theo thói quen cởi áo ra để thân trần, vác khăn nhỏ để bên cổ, lấy đồ vào phòng tắm, phòng tắm nhà hắn cũng không đến nổi chật hẹp, bỗng nhiên bàn tay nắm hờ cách cửa của hắn hơi run rẩy, tròng mắt lóe lên, không làm gì khác đóng cửa phòng tắm.
Nhâm Thạch đang cố gắng nhìn thân ảnh mình trước gương trong vô vọng, lập tức bị tiếng cửa dọa cho giật mình.
Phương Ngạo để trần thân trên thù lù bước vào, Nhâm Thạch nghĩ hắn chắc chắn sẽ chuẩn bị tắm, nhìn thấy hắn vặn vòi nước nóng, Nhâm Thạch như có ai đó níu lại, nửa bước cũng không rời, gương mặt cậu dọa người nay càng thêm dọa người, rất muốn nở nụ cười đê tiện.
Luồng khí không tự nhiên vay bủa xung quanh Phương Ngạo, hắn cởi quần chỉ để lại quần trong, vướng tay lên mở vòi sen, Nhâm Thạch càng nhìn càng phấn khích, liên tục tặc lưỡi.
Nhâm Thạch phải thừa nhận rằng, Phương Ngạo rất bức người, xung quanh hắn tỏa ra luồng khí hoang dã, nước nóng bóc hơi bao bọc cơ thể cường tráng của hắn, vì thấm nước, da trắng nõn, gân xanh trên tay trồi lên, tuy rằng vô cùng có sức hấp dẫn cậu, nhưng hiện tại đến bản năng cơ bản của đàn ông, chính là cậu không thể cương được nữa!?
Nhâm Thạch bi thương vuốt mặt, Phương Ngạo đã tắm xong, vắt khăn ra ngoài, Nhâm Thạch cũng nhanh chóng bay ra.
Phương Ngạo ngồi trên bàn làm việc, mở máy tính ra, Nhâm Thạch đi tới nhìn thấy hắn đang hút thuốc, cậu buột miệng thốt ra.
"Nhìn cái bản mặt hút thuốc của cậu thật sự làm tôi không chịu nổi!"
Tất nhiên Phương Ngạo không nói gì, Nhâm Thạch không phàn nàn nữa, bây giờ cậu đang nhìn chầm chầm vào bứa ảnh lóa mắt trên màn hình máy tính, người phụ nữ tóc nhuộm trắng, chả phải là Châu Liên sao? Phương Ngạo không phải đang si mê cô ả chứ? Nhâm Thạch tức điên.
"Nhìn cái bản mặc trông đứng đắn của cậu thì ra cậu cũng có bộ mặt này!"
Nhâm Thạch rất muốn dập máy tính, không ngờ cổ tay mát lạnh một trận, Nhâm Thạch trợn mắt trắng dã, xoay mặt qua, hoảng hốt đến nỗi không nói được lời nào.
Cư nhiên Phương Ngạo đang nắm cổ tay cậu, chặt cứng, ánh mắt mấy ngày nay không hề nhìn thấy cậu, nay lại đường đường chính chính mà nhìn thẳng vào đáy mắt, Nhâm Thạch chết trân, không ngờ được.
Lý nào lại như thế?
"Tại sao lại bám theo ta?"
______________
Về đồn cảnh sát, gã tỉnh táo không ít, không có dấu hiệu hung hăng như ban nãy.
"Mời anh xuất trình giấy tờ!"
Gã lấy ví ra, người phụ nữ bên cạnh gã ánh mắt từ nãy giờ hơi khó chịu, ả trang điểm rất đậm nhưng ả rất xinh kiểu hút hồn người nhìn, cặp mắt sẫm màu y hệt người lai, tóc nhộm bạc trắng, thân hình cực kì bốc lửa, nhìn thế nào cũng giống một ngôi sao nổi tiếng.
Người đàn ông này lại là trưởng phòng nhỏ trong Bạch thị.
Lục Dương đang thi hành công vụ thi thoảng cũng liếc ngang liếc dọc.
Nhâm Thạch nhìn nãy giờ chắc không lầm, cô ta không phải là người yêu đã vứt bỏ Trì Thanh chứ?
Nhâm Thạch nhắm mắt lại, tại sao Trì Thanh có thể quen loại đàn bà như vậy, nhìn cô ta trông rất đẹp nhưng hạng người gì vừa nhìn vào là biết, chẳng lẽ Trì Thanh bị mù.
Chắc chắn bộ ngực kia đã đập vào hai con mắt của hắn, khiến hắn mù lòa.
"Chậc chậc không ngờ mi lại có ham muốn này!"
Nhâm Thạch không cần nhìn cũng biết là ai, cũng không buồn đáp lại.
"Bần tăng phải đi rửa mắt, mi đừng nói là người quen của mi nữa nha?"
Gã đóng tiền xong trực tiếp dẫn người đi, vừa ra tới cổng, Phương Ngạo liền đuổi theo.
Bọn Lục Dương trố mắt lên, Nhâm Thạch tự động bay tới.
Không ngờ Phương Ngạo lại mở miệng nói chuyện với người phụ nữa này.
"Nhìn cô rất quen mắt?"
Gã bên cạnh nhăn mày, tỏ vẻ rất khó chịu xiết chặt tay ả lại, làm ả đau đớn, ả nhìn Phương Ngạo bằng ánh mắt phức tạp.
"Anh lầm người rồi!"
Ả đi chưa được nửa bước Phương Ngạo lại nói tiếp: "Cô có phải là Châu Liên người yêu của Trì Thanh?"
Ả khựng lại, nhường như hơi run rẩy, quay mặt lại, ánh mắt tối tăm nhìn Phương Ngạo.
Người đàn ông bên ả đột nhiên rống lên: "Mẹ nó Trì Thanh là thằng chó nào?"
Ả không giải thích với gã, tự động khoát vai gã: "Anh nhìn lầm người rồi!"
Hai người bước lên xa, đi khuất, Phương Ngạo cứ nhìn như vậy.
Hắn nghĩ hắn đoán đúng, cô chính là người yêu của Trì Thanh, lúc đó cô để tóc đen, cùng với Trì Thanh đi dự tiệc báo chụp ngay khoảnh khắc hai người khoát tay nhau âu yếm.
Phương Ngạo bất giác xoay người nhìn vào khoảng không chầm chầm, không hề chớp mắt, Nhâm Thạch đứng đằng sau hắn cả kinh, ánh mắt này giống như đốt trụi linh hồn cậu, hơn nữa, hai mắt lại tương giao, Nhâm Thạch chưa kịp nói gì, Phương Ngạo đã nói trước, vừa nói vừa bước tới
"Triệu Huy cậu về hả?"
Nhâm Thạch khó hiểu quay ra sau, Triệu Huy đang đứng ở cửa, vẫy tay chào hắn.
Thì ra hắn đang nhìn Triệu Huy, làm ông đây tưởng hắn nhìn mình, Nhâm Thạch cũng hết cả hồn.
"Anh cũng về đi, muộn rồi, bọn Lục Dương đang ăn mỳ gói ở trong!"
Phương Ngạo vỗ vai Triệu Huy: "Hôm nay cảm ơn cậu!"
Triệu Huy cười lớn: "Ơn nghĩa gì!"
Nhâm Thạch chống nạnh nhìn bọn họ cười, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Gần 11 giờ tối, bọn Lục Dương mới về đến nhà, Phương Ngạo tạm biệt Lục Dương, rồi rẻ đi hướng khác, chứ không phải là đường trong hẻm nhỏ.
Hắn đi nhanh, trên tay cằm tờ giấy đã bị vo lại, nơi hắn tới là một ngôi biệt thự khang trang nằm trên đường phố dành cho giới thượng lưu, hắn đi chậm rãi bỗng dưng ngừng lại, đứng sát vào thân cây.
Đằng xa tại khu biệt thự vang tiếng hét, tựa như xa trăm dặm, hắn đứng xa như còn nghe thấy được, một gã đàn ông đứng trước cổng nhà lớn, lôi kéo một người phụ nữ, gã ta không những hét còn vừa đánh vừa chửi thậm tệ.
"Con điếm này, mày chết với ông, lúc trước mày cặp kè với thằng chó nào?"
Người phụ nữ bị lôi cổ tay, gã vung tay lên tát người phụ nữ, làm đầu cô có chút choáng váng, mặc dù bị đau nhưng trên mặt không có nửa điểm xin tha, cũng không có nước mắt.
"Đó là chuyện trước kia rồi, không phải lúc trước anh còn nhiều phụ nữ hơn cả tôi sao?"
Lập tức người phụ nữ lại bị ăn một cú đấm, tóc bị nắm, gương mặt vặn ngược ra sau thê thảm vô cùng.
"Cho mày trả treo này!"
"Tao là đàn ông còn mày chỉ là một con đàn bà chết tiệt, bản thân mày không trong sạch mà còn lớn tiếng với tao sao?"
Gã định tung một cú nữa, đột nhiên cánh tay dừng lại ở không trung, cổ tay gã vang lên răng rắc hệt như xương gãy, làm gã đau đến tái mặt cuộn người lại, phía trước gã đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn, bịt khẩu trang.
"Mẹ! Mày là thằng chó nào?"
Phương Ngạo không nói, lấy còng tay từ trong túi ra, bẻ ngược gã lại, còng vào tay gã, tình hình chuyển biến quá đột ngột.
"Bạo hành phụ nữ ngay trên đường phố, có thể phạt tù lên đến ba năm, anh có quyền mời luật sư hoặc giữ im lặng!"
Phương Ngạo vừa nói hết câu, người phụ nữ bên cạnh hốt hoảng, nắm tay hắn: "Tôi xin anh, đừng làm như thế, đừng bắt, tất cả mọi chuyện là do tôi tự nguyện!"
Gã đàn ông cũng gằn lên: "Đúng vậy! Con ả đó ngoại tình ông đánh___a!"
Phương Ngạo bẻ cô tay gã, làm gã câm miệng hét lên, người đàn bà bỗng dưng quỳ xuống, nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt, tóc trắng ánh lên rất bắt mắt.
"Tôi xin anh, đừng___!"
Phương Ngạo không nghe kéo gã ta, vì theo dõi nên hắn không mang xe, đành phải đi bộ rồi, người đàn bà phía sau thấy Phương Ngạo quả quyết như vậy đột nhiên hét lên.
"Anh có phải là người khi nãy? Anh muốn hỏi gì, tôi sẽ trả lời, đừng bắt hắn ta đi, sẽ thiệt cho anh và thiệt cho cả tôi!"
Phương Ngạo nhăn mày, hiểu ý tứ trong lời nói của người đàn bà này, vừa vào đồn, gã sẽ có người bảo lãnh.
Phương Ngạo không thể làm gì ngoài thả gã ra, gã vừa thả đã chạy tọt vào trong, đóng cổng rầm một tiếng vang dội.
Châu Liên sửa soạn lại đầu tóc, ngẩng mặt lên nhìn Phương Ngạo: "Cảm ơn anh! Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, tôi sẽ trả lời!"
Phương Ngạo ngờ vực: "Tại sao muốn bao che cho gã ta?"
Châu Liên hỏi ngược lại: "Chuyện anh muốn hỏi là chuyện này sao?"
"Đương nhiên không phải!"
"Vậy thì vào vấn đề chính đi!"
Phương Ngạo biết sẽ không tra thêm được gì trong miệng Châu Liên, bởi cô rất nhất quyết, miệng lưỡi cũng rất sắt bén, hắn nói: "Cô là người yêu của Trì Thanh phải không?"
Châu Liên trầm ngâm một lúc, hai mắt như phủ sương mù, một lúc sau mới nói, cũng không hỏi Phương Ngạo hỏi cô vấn đề này làm gì: "Đúng vậy! Nhưng đó là chuyện của bốn năm trước rồi!"
Châu Liên làm bộ mặt hồi tưởng, ánh mắt như sắp khóc: "Anh ta rất tốt, nếu không vì chuyện này chúng tôi đã cưới nhau!"
"Chuyện gì!"
"Anh không nên hỏi thì hơn, anh còn hỏi gì nữa không?"
Phương Ngạo nhìn Châu Liên: "Cô có biết Trì Thanh đã đi đâu không?"
Châu Liên vòng tay lại: "Tôi không biết, nhưng anh ta không thể nào biến mất mà không để lại dấu vết, tôi đã cố liên lạc với anh ta sau khi công ty phá sản, tối đêm đó anh gọi điện thoại cho tôi, anh ta dường như uống rượu, nói năng loạn xạ, tôi không nghĩ là đêm đó anh ta sẽ biến mất không tung tích như vậy!"
Phương Ngạo trầm ngâm, suy nghĩ một người say không thể nào làm chủ bản thân, như vậy thì Trì Thanh đã đi đâu? Hắn nhớ lại tối hôm nay, da đầu hắn đột nhiên tê dại, hắn không tin là trùng hợp.
Châu Liên đột nhiên nhìn hắn, ánh mắt tăm tối nhìn vào trong biệt thự: "Tôi nghĩ việc Trì Thanh biến mất có liên quan tới Bạch thị!"
Phương Ngạo hơi kinh ngạc, việc này hắn đã lường trước được, không ngờ Châu Liên cũng có chung ý nghĩ này.
Châu Liên nhìn đồng hồ, đã trễ như vậy rồi, cô nhìn Phương Ngạo mở cổng đi vào, Phương Ngạo tiến tới: "Cô muốn vào đó, không sợ bị đánh nữa sao?"
Châu Liên cười nhạt: "Tôi quen rồi!"
Đến khi Châu Liên đi khuất Phương Ngạo mới rời đi, Châu Liên toát ra một cảm giác làm người ta rất mâu thuẫn, vừa nhìn sẽ thấy một ả đàn bà chanh chua, nhưng không phải, Châu Liên rất chín chắn, hệt như trải qua cuộc đời bất công mới tôi luyện được khí thế như vậy, Phương Ngạo nghĩ việc này không đơn giản, chuyện mà Châu Liên giấu rốt cuộc là chuyện gì?
Phương Ngạo đi đến trạm xe buýt cũng là chuyến cuối cùng, trong lúc đợi xe buýt theo thói quen làm một điếu thuốc, tâm trạng cũng được giải tỏa.
Bên này Nhâm Thạch đang truy tìm Phương Ngạo, một chút lơ là đã mất dấu hắn, mẹ nó! Cái thứ thánh phật luôn bám theo cậu làm cậu tức điên, nó nói nhiều cô cùng, mới vừa quay sang chửi, Phương Ngạo đã chạy mất, Nhâm Thạch phải đành về nhà hắn, chờ hắn về.
"Đừng đi theo ta nữa, trở về nơi chốn của mi đi!"
Nhâm Thạch bị ngu mới nhìn ra thứ này đang buồn bã, Nhâm Thạch nhận ra nó không đi theo nữa, coi bộ cũng ngoan ngoãn, cậu liền nhanh nhẹn bay vào nhà Phương Ngạo.
Phương Ngạo cũng vừa vặn trở về, ba mẹ hắn đã đi ngủ hết rồi cho nên hắn nhẹ nhàng hết mức có thể, cởi giày khóa cửa, trở về phòng.
Vừa mở cửa Phương Ngạo khựng lại một chút, đóng cửa phòng lại, thả đồ đạc xuống, theo thói quen cởi áo ra để thân trần, vác khăn nhỏ để bên cổ, lấy đồ vào phòng tắm, phòng tắm nhà hắn cũng không đến nổi chật hẹp, bỗng nhiên bàn tay nắm hờ cách cửa của hắn hơi run rẩy, tròng mắt lóe lên, không làm gì khác đóng cửa phòng tắm.
Nhâm Thạch đang cố gắng nhìn thân ảnh mình trước gương trong vô vọng, lập tức bị tiếng cửa dọa cho giật mình.
Phương Ngạo để trần thân trên thù lù bước vào, Nhâm Thạch nghĩ hắn chắc chắn sẽ chuẩn bị tắm, nhìn thấy hắn vặn vòi nước nóng, Nhâm Thạch như có ai đó níu lại, nửa bước cũng không rời, gương mặt cậu dọa người nay càng thêm dọa người, rất muốn nở nụ cười đê tiện.
Luồng khí không tự nhiên vay bủa xung quanh Phương Ngạo, hắn cởi quần chỉ để lại quần trong, vướng tay lên mở vòi sen, Nhâm Thạch càng nhìn càng phấn khích, liên tục tặc lưỡi.
Nhâm Thạch phải thừa nhận rằng, Phương Ngạo rất bức người, xung quanh hắn tỏa ra luồng khí hoang dã, nước nóng bóc hơi bao bọc cơ thể cường tráng của hắn, vì thấm nước, da trắng nõn, gân xanh trên tay trồi lên, tuy rằng vô cùng có sức hấp dẫn cậu, nhưng hiện tại đến bản năng cơ bản của đàn ông, chính là cậu không thể cương được nữa!?
Nhâm Thạch bi thương vuốt mặt, Phương Ngạo đã tắm xong, vắt khăn ra ngoài, Nhâm Thạch cũng nhanh chóng bay ra.
Phương Ngạo ngồi trên bàn làm việc, mở máy tính ra, Nhâm Thạch đi tới nhìn thấy hắn đang hút thuốc, cậu buột miệng thốt ra.
"Nhìn cái bản mặt hút thuốc của cậu thật sự làm tôi không chịu nổi!"
Tất nhiên Phương Ngạo không nói gì, Nhâm Thạch không phàn nàn nữa, bây giờ cậu đang nhìn chầm chầm vào bứa ảnh lóa mắt trên màn hình máy tính, người phụ nữ tóc nhuộm trắng, chả phải là Châu Liên sao? Phương Ngạo không phải đang si mê cô ả chứ? Nhâm Thạch tức điên.
"Nhìn cái bản mặc trông đứng đắn của cậu thì ra cậu cũng có bộ mặt này!"
Nhâm Thạch rất muốn dập máy tính, không ngờ cổ tay mát lạnh một trận, Nhâm Thạch trợn mắt trắng dã, xoay mặt qua, hoảng hốt đến nỗi không nói được lời nào.
Cư nhiên Phương Ngạo đang nắm cổ tay cậu, chặt cứng, ánh mắt mấy ngày nay không hề nhìn thấy cậu, nay lại đường đường chính chính mà nhìn thẳng vào đáy mắt, Nhâm Thạch chết trân, không ngờ được.
Lý nào lại như thế?
"Tại sao lại bám theo ta?"
______________
Danh sách chương