Sau buổi biểu diễn, sáu người cùng nhau tiến vào một quán cà phê gần đó. Tổ hợp năm chàng trai ăn mặc kỳ quái cùng một cô gái xinh đẹp không biết đã hấp dẫn ánh mắt của biết bao nhiêu người qua đường.

Trần Viện biết những người này đa số đều có gia thế tốt. Họ đến với âm nhạc không phải vì tiền mà là vì đam mê. Cho nên muốn dùng tiền để thuyết phục họ là không thể nào.

Mọi người ngồi xuống gọi thức uống, Đào Minh Vũ lần lượt giới thiệu từng thành viên trong nhóm cho Trần Viện, những người còn lại có tên lần lượt là: Minh, Triệt, Luân, Thức. Minh cùng Triệt học cùng trường với Trần Viện và Minh Vũ, đều là lớp 11. Còn Luân và Thức mới học lớp 10, trường khác. Trần Viện quan sát, theo cô cảm nhận, những chàng trai trẻ này nếu tháo bỏ mấy chiếc khuyên chướng mắt kia ra, hẳn đều là những anh chàng tuấn tú, duy chỉ có Luân hơi béo một chút, nhưng khuôn mặt lại có điểm đáng yêu. 

Các thành viên khác trong nhóm cũng không ngại ngùng đánh giá Trần Viện. Ấn tượng đầu tiên của bọn họ, chính là cô gái này rất xinh đẹp. Nhưng từ trước đến nay, những người xinh đẹp thường bị đánh đồng với bình hoa, cho nên họ cũng đang do dự, không biết chọn lựa của mình là đúng hay sai. Họ không nghi ngờ cô có ý hãm hại họ, họ chỉ sợ kế hoạch của cô rất hoành tráng, nhưng khi thực hiện thì lại không đến đâu, làm lãng phí thời gian của bọn họ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ nếu không theo Trần Viện, thì không biết sẽ đi hát đường phố đến bao giờ, bọn họ đi theo con đường này gia đình đều phản đối, cho nên không thể dựa vào gia đình để nổi tiếng. Họ yêu âm nhạc, họ muốn được một lần bùng cháy trên sân khấu.

“Trần Viện, bọn mình đã suy nghĩ kỹ, mình đồng ý với đề nghị của cậu.” Minh Vũ là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh.

Trần Viện đưa tay lên ngăn, không để Đào Minh Vũ nói: “Trước hết mình muốn nói ra một yêu cầu, nếu các cậu đồng ý thì chúng ta sẽ chính thức đứng cùng một đội.”

Mọi người có chút do dự, lát sau Minh Vũ lại lên tiếng: “Được, cậu nói đi.”

“Tôi sẽ giúp các cậu nổi tiếng, với điều kiện là các cậu phải thay đổi hình tượng hiện tại của mình.”

Triệt cau mày nói: “Chúng tôi cảm thấy hình tượng như vầy rất tốt, rất cá tính, như thế này mới là nghệ sĩ thực thụ.”

Trần Viện mỉm cười: “Các cậu khoan hãy nói, trước hết hãy cho tôi ý kiến về một vài thứ.” Trần Viện lấy trong ba lô ra một cái tablet, cô chọn tấm ảnh của một nhóm nhạc thần tượng châu Á được các cô gái trẻ xưng danh là tổ hợp mỹ nam đang rất được yêu thích, hướng về mọi người và hỏi: “Các cậu thấy bọn họ thế nào?”

Các chàng trai nhìn vào ảnh, trong đó là một dàn thanh niên tuấn tú, trắng trẻo, sạch sẽ, Thức chun mũi khinh thường: “Một lũ đàn ông ẻo lã.”

Trần Viện mỉm cười, chuyển sang hình ảnh thứ hai, trong ảnh là một nhóm nhạc châu Mỹ da màu, phong cách bọn họ tương đối giống với phong cách của Nam Nhi, cũng mặc những trang phục hip hop rườm ra, mắt mũi tai đính đầy khuyên lớn khuyên nhỏ, cô lại hỏi: “Còn bọn họ?”

Luân huýt sáo một tiếng: “So cool!”

Minh Vũ cũng hòa vào: “Rất phong cách.”

Trần Viện tiếp tục chuyển một hình nữa, lần này không phải là nhóm nhạc nào cả, mà là ba tấm ảnh của ba người ghép lại.

Minh Vũ Ngạc nhiên kêu lên: “Đây là Bác Học và Anh Tuấn lớp mình mà.”

Minh bên cạnh cũng kinh ngạc: “Đây không phải là Đình Lân lớp mình sao? Sao cậu lại lấy hình họ ra, họ có liên quan gì đến mấy nhóm nhạc đâu.”

Trần Viện vẫn không nói nhiều, mỉm cười thần bí: “Các cậu không cần để ý, chỉ cần cho mình nhận xét về ba người này.”

Cả đám trầm mặc một chút, một lúc sau Minh Vũ lên tiếng: “Bọn họ rất xuất sắc, ý mình là bọn họ học giỏi, lại có ngoại hình đẹp.”

Triệt: “Bọn họ rất thu hút người khác.”

Luân lại có chút không cam tâm: “Hừ, bọn họ đều là một đám thích giả danh thân sĩ ưu tú, không có gì tốt.”

Trần Viện nhìn cậu nhóc mập mạp này, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thú nhận đi cậu nhóc, ánh mắt của cậu đang bán đứng cậu, nó đang muốn nói rằng tôi rất ganh tỵ.”

Luân chun mũi lại, hừ một tiếng.

Đến lúc này, Trần Viện mới chốt lại những gì mình muốn nói, cô chỉ vào nhóm nhạc mỹ nam: “Nhìn vào bọn họ, những cậu trai sẽ nói rằng đây là một đám đàn ông ẻo lã.” Cô lại chỉ vào nhóm nhạc châu Mỹ: “Còn những người này, các cô gái sẽ phì mũi và bảo họ là người rừng, đương nhiên tôi không nói tất cả đều cho là như vậy, nhưng đa số đều nhận định như thế.” Sau đó lại chỉ vào tấm ảnh cuối cùng: “Còn bọn họ, chính là những thanh niên ưu tú của thời đại, họ có thành tích tốt, chơi thể thao giỏi, rất được mọi người hoan nghênh, họ chính là tình nhân trong mộng của các thiếu nữ, là đối tượng được sùng bái và học theo của các chàng trai. Nếu các cậu giữ nguyên hình ảnh hiện tại mà ra mắt khán giả, chắc chắn sẽ được chú ý, tuy nhiên sau khi mới lại qua đi, rất có khả năng sẽ bị mọi người quên lãng. Tin tôi đi, con người luôn có xu hướng bài xích những thứ không giống với mình.”

Minh Vũ ngắt lời, chỉ tay vào tấm ảnh cuối cùng: “Khoan đã, ý cậu là muốn bọn mình phải bắt chước bọn họ?”

“Không phải bắt chước, mà tôi muốn các cậu trở thành những thanh niên ưu tú thực thụ. Cậu xem bọn họ tính cách tốt, hình ảnh sạch sẽ, cử chỉ nho nhã, lễ độ, hơn thế nữa họ là những học sinh ưu tú. Thử nghĩ xem, nếu các cậu là bậc phụ huynh, các cậu có phải cũng muốn con mình hướng đến những người như vậy? Nếu các cậu mang hình tượng này, chắc chắn không chỉ có giới trẻ, mà người lớn tuổi cũng sẽ ủng hộ.”

Triệt cảm thấy Trần Viện nói có lý, nhưng: “Nếu thế chúng tôi phải sống giả dối so với con người thật của mình, như vậy có gì là tốt.”

Trần Viện vẫn kiên nhẫn nói: “Không, tôi không muốn các cậu thay đổi tính cách, các cậu vẫn nên là chính mình, là những chàng trai trẻ hoạt bát, sáng sủa và đầy đam mê. Cái tôi muốn các cậu thay đổi chính là hình ảnh của mình thôi, có được không?”

Các chàng trai lại lâm vào trầm tư suy nghĩ, một lát sau, Minh lại lên tiếng: “Cậu nói cũng có lý, nếu như vậy chúng tôi chỉ cần thay đổi kiểu tóc và trang phục là được, có phải không?”

Trần Viện lắc đầu: “Đó chỉ là một phần, cái tôi muốn chính là các cậu phải trở thành người ưu tú thực sự, muốn như vậy trước hết phải thi đỗ đại học, hơn nữa phải là đại học danh tiếng.”

“Không thể nào, làm sao bọn mình làm được?” Cả đám đều bị ý tưởng hoang đường của Trần Viện làm cho hoảng sợ. Bọn họ học không giỏi, muốn đỗ đại học đã là chuyện khó, huống chi là đại học danh tiếng.

“Sao lại không thể. Tôi biết các cậu ở đây sẽ có người không được gia đình chấp thuận đi theo con đường ca hát. Vậy tại sao không dùng thành tích của các cậu để chứng tỏ bản thân, mặc dù đi theo nghệ thuật, nhưng các cậu vẫn xứng đáng là người con ưu tú của ba mẹ mình? Tôi nói muốn các cậu đỗ đại học, tôi ắt có cách giúp các cậu, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào sự cố gắng của các cậu. Như thế nào?”

Nghe xong lời Trần Viện, trong lòng bọn họ như đang dậy sóng. Trần Viện nói rất đúng, bọn họ mỗi ngày đều phải chịu áp lực từ gia đình, bọn họ muốn làm ca sĩ, nhưng gia đình lại muốn hướng họ theo con đường khác. Vậy nếu như họ chứng tỏ bản thân mình đều có khả năng làm tốt cả hai việc thì như thế nào? Trần Viện nói có cách giúp họ, tại sao họ lại không thử.

Suy tính một hồi, Minh Vũ đại diện cả nhóm đồng ý với sắp xếp của Trần Viện. Trần Viện hài lòng mỉm cười, tất cả đều không nằm ngoài dự tính của cô: “Rất tốt, vài ngày nữa tôi sẽ sắp xếp gặp luật sư, chúng ta ký trước một thỏa thuận. Hiện tại tôi muốn các cậu tập trung vào chuyện học trên lớp và luyện tập, hai tháng tới chúng sẽ tham gia vòng loại cuộc thi “Tài năng âm nhạc”, cuộc thi kết thúc thì ký hợp đồng với giải trí Ban Mai. Các cậu xem có được không?”

“Tại sao không ký hợp đồng với công ty giải trí rồi mới dự thi?” Luân thắc mắt.
Minh ngồi bên cạnh, vươn tay vỗ lên đầu cậu một phát: “Ngu ngốc, ‘Tài năng âm nhạc’ là cuộc thi dành cho những nghệ sĩ nghiệp dư, chúng ta có công ty phía sau chắc chắn sẽ không có lợi.”

Nghe Trần Viện nhắc đến cuộc thi, cả bọn ý chí chiến đấu đều sôi sục, không do dự gật đầu đồng ý. Từ đây, cuộc đời của bọn họ sẽ bước sang trang mới.

“Được rồi, vậy các cậu trở về nói với ba mẹ là mình sẽ chuyển đến ký túc xá của công ty, tại đó tôi sẽ phân công người bổ túc các cậu những môn văn hóa thi đại học cùng với người tập huấn về âm nhạc cho các cậu. Nên đề cập với ba mẹ rằng tiền đề để các cậu đi đến đó chính là để thi đỗ đại học, như vậy sẽ dễ dàng được chấp thuận hơn, được không?”

Các chàng trai đều gật đầu đồng ý, nhiệt huyết bọn họ hiện tại đang dâng trào. Hai bên xếp lịch hẹn vào ngày hôm sau, trước khi ra về Trần Viện còn dặn dò một câu: “Luân, cậu phải giảm cân đi, tôi sẽ sắp xếp huấn luyện viên cho cậu.”

Bước ra khỏi quán cà phê, tâm trạng Trần Viện trở nên nhẹ nhàng. Người đại diện cho Nam Nhi cô đã tìm được hai ngày trước, người nọ cũng chấp nhận muốn một lần mạo hiểm cùng cô. Đó là một người đại diện trẻ mới ra nghề trong giải trí Ban Mai. Ba Trần thắc mắt tại sao cô lại chọn một người như vậy, cũng đã nhiều lần đề cử một vài người có kinh nghiệm khác cho cô, nhưng Trần Viện đều từ chối. Cô chọn người này vì có lý do.

Người đại diện này tên là Huỳnh Tấn Phát là một người đàn ông 24 tuổi, nếu chiếu theo kịch tình của tiểu thuyết, anh ta vài năm nữa sẽ rời khỏi giải trí Ban Mai, sau đó trở thành người đại diện của nữ chính. Nếu như vậy cũng không có điều gì đáng nói, nhưng từ trong tiểu thuyết Trần Viện biết được đây chính là một thiên tài có chỉ số IQ 200. Anh vốn là một thần đồng toán học, được tài trợ học bỗng để nghiên cứu chuyên sâu tại Mỹ. Tuy nhiên, người chị duy nhất của anh ta lại dấng thân vào giới giải trí rồi sa vào cạm bẫy và quy tắc ngầm, sau đó thân bại danh liệt. Lúc đó anh đã từ bỏ tất cả, trở về nước với hy vọng có thể ở cạnh người thân duy nhất của mình, về sau anh quyết tâm trở thành người đại diện nghệ sĩ, làm đại diện cho chị anh, để bảo vệ cô và giúp cô ta vực dậy. Nhưng người tính không bằng trời tính, người chị của anh ta không chịu nổi áp lực của scandal nên đã tự vẫn.

Hai năm qua anh vẫn tiếp tục ở lại làm người đại diện cho giải trí Ban Mai, trước mắt dưới tay anh vẫn chưa có nghệ sĩ nổi tiếng nào. Nếu như đã bị Trần Viện phát hiện, cô nhất định tóm chặt nhân tài này không buông.

Ngày hôm sau, nhóm nhạc Nam Nhi đúng hẹn đến nơi gặp mặt Trần Viện. Bên cạnh cô lúc này có luật sư và Huỳnh Tấn Phát. Hai bên ký kết thỏa thuận xong xuôi, Trần Viện đưa bọn họ đến “ký túc xá”. Nói là ký túc xá, thực chất đây chính là một căn biệt thự nhỏ do ba Trần đứng ra thuê cho cô. Nam Nhi chưa ký hợp đồng với giải trí Ban Mai, nên không thể tiến vào ký túc xá dành cho thực tập sinh được. Hơn nữa vào ký túc xá, chưa chắc gì thoải mái bằng ở đây.

Bắt đầu từ hôm nay, năm chàng trai trẻ này sẽ ở lại đây cùng với Huỳnh Tấn Phát. Thời khóa biểu của họ sau này, bao gồm việc học và luyện tập đều giao cho Huỳnh Tấn Phát. Trần Viện ban đầu đã nói sơ lược về kế hoạch phát triển trong tương lai của Nam Nhi với Huỳnh Tấn Phát, anh cảm thấy kế hoạch này rất khả thi, còn nói rằng chuyện thi đại học của bọn họ để anh lo liệu.

Các chàng trai trẻ lần đầu gặp người đại diện có chút căng thẳng, bọn họ cảm giác người đàn ông này có chút nghiêm khắc, đứng trước mặt anh ta lại có cảm giác như đứng trước thầy giáo vậy.

Trần Viện theo mọi người vào nhà, để bọn họ sắp xếp chỗ ngủ, sau đó tập trung ra phòng khách mở một hội nghị nho nhỏ. Trước hết đôi bên giới thiệu bản thân, sau đó bắt đầu bàn bạc vào vấn đề trọng tâm.

“Trong các cậu, có ai đã có bạn gái chưa?” Huỳnh Tấn Phát hỏi.

Các chàng trai đồng loạt lắc lắc đầu. Trần Viện khá hài lòng về điều này, các fan có xu hướng dễ dàng tiếp nhận những chàng trai trẻ độc thân hơn, đặc biệt là fan nữ.
“Tôi có một yêu cầu, trong vòng ba năm tới, các cậu không được có bạn gái, các cậu làm được chứ?”

Luân rụt rè hỏi: “Vậy sau đó…tụi em sẽ được tự do tìm bạn gái sao?”

Huỳnh Tấn Phát gật đầu, cả đám sau đó đều nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Trần Viện thấy bọn họ như vậy, trong lòng thầm bĩu môi: “Sau này anh Tấn Phát sẽ giúp các cậu lên thời gian biểu, tôi hy vọng các cậu hợp tác, nghe theo sắp xếp của anh ấy. Đặc biệt là chuyện học, nhất định không được lơ là.”

Minh Vũ thấy vậy, liền hỏi Trần Viện: “Cậu nói có cách giúp bọn mình đỗ đại học, là cách gì vây?”

Trần Viện không trả lời, xoay sang nhìn Huỳnh Tấn Phát. Thật ra cô cũng không biết là cách gì, chỉ biết Huỳnh Tấn Phát nói anh ta làm được.

Huỳnh Tấn Phát thấy mười hai con mắt đồng loạt nhìn về mình, đằng hắng một tiếng rồi nói: “Tôi sẽ sắp xếp gia sư dạy thêm cho các cậu.”

“Không phải chứ, như vậy có khác nào không làm gì, bọn em nếu học thêm liền đỗ đại học, vậy thì cũng không cần nhờ đến anh nữa rồi.”

Trần Viện có chút bất ngờ về câu trả lời của Huỳnh Tấn Phát, nhưng sau đó vẫn trấn an mọi người: “Các cậu không tin vào anh Tấn Phát hay không tin vào bản thân mình? Không bỏ ra công sức mà muốn nhanh chóng gặt được thành quả, vậy thì các cậu đến đây để làm gì? Các cậu muốn nổi tiếng thì phải hiểu được cái giá phải trả của nó như thế nào, hơn nữa cái giá này cũng không có gì lớn lao, các cậu chỉ cần cố gắng hết sức bản thân là được. Chẳng lẽ chỉ như vậy mà các cậu không làm được sao?”

Minh có chút ngại ngùng về phản ứng của mọi người: “Ý mình không phải như vậy. Đương nhiên bọn mình sẽ cố gắng hết sức. Chỉ tại ban đầu bọn mình tưởng rằng cậu có phương pháp đặc biệt giúp bọn mình đỗ đại học.”

Trần Viện lại nói: “Ngoài việc cố gắng học ra, còn phương pháp đặc biệt gì? Chẳng lẽ tôi mua chuộc hội đồng thi để nâng điểm các cậu, hay là đột nhập vào bộ giáo dục để cướp đề thi đại học? Nếu không dùng sức lực của bản thân thì làm sao chứng tỏ cho người khác thấy được các cậu là những nam sinh ưu tú.”

Năm chàng trai cúi đầu, giống như những đứa trẻ phạm lỗi đang chờ nghe giáo huấn.

“Tôi có thể cho các cậu đề thi.” Sau câu nói này của Huỳnh Tấn Phát, trong phòng đột nhiên im lặng đến mức có thể nghe được âm thanh của một cây kim rơi xuống.

“….Anh…làm thế nào….cướp sao?” Trần Viện lắp bắp hỏi.

“Tôi sẽ xem lại đề thi đại học mười năm nay của bộ giáo dục, sau đó soạn ra vài bộ đề có xác xuất được cho cao nhất.”

Trần Viện bừng tỉnh. Sao cô lại quên mất, có thần đồng toán học ở đây, cô còn lo lắng gì nữa. Cô phải nghiêm túc xem xét xem sau này có nên ôm sách vở qua đây học bài chung với bọn họ hay không. Dù sao cũng có một cái máy gian lận ở đây, dại gì mà không sử dụng.

Đám người Minh Vũ còn đang nghi hoặc, Trần Viện xua xua tay: “Còn nhìn cái gì, anh Tấn Phát nói như thế chính là như thế, sau này các cậu phải nghe theo sắp xếp của anh ấy đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện