Sau khi bị rơi vào gọng kiềm của Lý Gia Thành, cô bất ngờ bị anh nhấc bổng lên. Lý Gia Thành bế ngang Trần Viện, tha cô thẳng đến giường ngủ. Trần Viện hoàn toàn không kịp phản ứng, trong đầu chỉ còn âm thanh ong ong. Cho đến khi cả cơ thể được đặt lên tấm chăn mềm mại cô mới lấy lại được tinh thần của mình, Trần Viện vừa định lên tiếng lại bị một ngọn núi lớn đổ ập lên người.
Giây phút cơ thể Lý Gia Thành bao trùm lấy Trần Viện, anh cảm thấy hơi thở mình dồn dập hơn bao giờ hết, anh nhanh chóng tìm thấy đôi môi mềm của cô, gấp gáp mút lấy. Trần Viện bị hành động mạnh mẽ của anh làm đau, khẽ rên lên. Âm thanh này rơi vào tay của Lý Gia Thành như ma chú, khiến anh càng thêm điên cuồng, anh đặt tay sau gáy Trần Viện, kéo sát khoảng cách giữa hai người, tham lam đưa lưỡi vào tuần tra từng ngóc ngách trong khoang miệng cô. Sự phản kháng yếu ớt của Trần Viện dần dần bị ngọn lửa đam mê giữa hai người thay thế, cô vòng tay ra trước ôm lấy cổ anh, mút thật mạnh chiếc lưỡi bá đạo đang càn quét trong miệng mình, nhiệt tình đáp trả. Hai người hôn nhau thật nồng nhiệt, thật lâu, cho đến khi một cánh tay không an phận của Lý Gia Thành chạm vào mép váy Trần Viện, nhẹ nhành vuốt ve bắp đùi non mịn của cô. Trần Viện bị Lý Gia Thành hôn đến đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không nhận ra được hành động mờ ám của Lý Gia Thành, hoặc có nhận ra đi nữa thì nó lại càng làm cô thêm điên cuồng. Bàn tay to chậm rãi dò xét bên trong cơ thể cô cho đến khi chạm vào một bên đẩy đà tràn đầy sức sống, Lý Gia Thành cảm giác bản thân như sắp nổ tung, gấp gáp đẩy lớp áp lót vướng víu của cô lên cao, vội vàng nắm chặt lấy vật mà anh vẫn hằng tôn thờ và khao khát. Có nằm mơ anh cũng không thể tưởng tượng ra được cảm xúc mềm mại và đàn hồi vô cùng tuyệt mỹ này. Anh buông tha cho đôi môi của Trần Viện, sau đó liền vùi đầu lên ngực cô, cách lớp váy ngủ mà tham lam mút lấy.
Trần Viện bị hành động cuối cùng này của Lý Gia Thành kéo trở về hiện thực, cô hoảng sợ đẩy anh ra, nhưng có vẻ điều này vẫn không có tác dụng. Trần Viện cố dằn xuống sự sợ hãi, kêu lên: “Anh Gia Thành, anh nghe em nói, anh Gia Thành.”
Tia lý trí cuối cùng còn sót lại của Lý Gia Thành phát huy tác dụng, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt nhuốm đẫm màu tình dục.
Thấy Lý Gia Thành đã nghe được mình, cô liền nhanh chóng lên tiếng: “Anh nghe em nói, chúng ta không thể làm như vậy.”
Bàn tay Lý Gia Thành giấu sau lớp áo của Trần Viện vẫn không ngừng xoa bóp đỉnh núi mềm mại kia, anh bất mãn chất vấn: “Tại sao?”
“A…” Trần Viện cảm thấy vị trí giữa hai người trong trường hợp này có chút không đúng, rõ ràng người bị chiếm tiện nghi là cô, cô chẳng những không được quyền phản đối mà còn phải tận tâm giải thích giải tỏa bất mãn của Lý Gia Thành sao? Tuy là vậy, cô vẫn rất kiên nhẫn nói: “…Hai chúng ta đều là người phương Đông, em nghĩ chuyện này chỉ nên làm vào ngày kết hôn thôi.” Trần Viện vẫn luôn là người rất truyền thống, chưa bao giờ dám nghĩ để những chuyện thế này phát sinh trước hôn nhân.
Đôi mày cau chặt của Lý Gia Thành lúc này mới giãn ra, anh nói có chút gấp gáp: “Em đừng lo, anh lớn lên từ nhỏ ở Mỹ, anh sẽ không để ý đâu.” Nói xong anh lại cúi đầu xuống tiếp tục chiến đấu.
Trần Viện đen mặt, kéo đầu anh ra khỏi ngực mình, anh không để ý nhưng mà em để ý được chưa, tại sao vào những lúc quan trọng, Lý Gia Thành luôn hiểu sai trọng tâm của vấn đề nhỉ? “Anh…anh dừng lại, ý em là chuyện này chỉ nên làm sau khi kết hôn, không phải ngay lúc này.” Trần Viện lại tiếp tục khuyên nhủ.
Lý Gia Thành anh mắt chợt lóe sáng, chẳng lẽ Trần Viện đang nhắc nhở anh cầu hôn cô ấy? Tốt quá! Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn mà. Trần Viện của anh hoàn mỹ như thế, chắc chắn người theo đuổi không ít, biện pháp tốt nhất là đem cô ấy cột chặt lên người mình, để cả thiên hạ đều biết cô là người của anh.
Lý Gia Thành lúc này mới chịu rút tay ra khỏi váy Trần Viện, anh ngồi dậy, trịnh trọng nâng cô đối diện với mình. Trần Viện thấy anh cuối cùng cũng chịu dừng lại, thở dài một hơi, nhưng chưa nhẹ nhõm được bao lâu thì…
“Ngày mai chúng ta kết hôn đi.”
Cái gì! Trần Viện trợn mắt, há to miệng nhìn Lý Gia Thành: “Anh…anh vừa nói cái gì?”
Lý Gia Thành đắc ý, nhìn vẻ mặt của Trần Viện, chắc chắn là kinh hỉ không nói nên lời, anh rất hào phóng mà lặp lại: “Ngày mai chúng ta kết hôn đi.”
“Không thể nào, kết hôn là một chuyện rất phức tạp, phải để cha mẹ hai bên lo liệu mới được chứ.”
Lý Gia Thành lại cau mày không cho là đúng: “Có gì phức tạp, em chỉ cần đem hộ khẩu theo là được rồi, mình đăng ký kết hôn trước, chờ ba mẹ em về lại tính chuyện nghi thức sau.”
Cái này chính là đám cưới mì ăn liền trong truyền thuyết sao? Nhưng mà không được, Trần Viện còn rất trẻ, hơn nữa cô chỉ mới đặt chân vào giới giải trí, vừa phát hiện ra tân đại lục này, vẫn chưa lăn lộn đủ, làm sao có thể chôn mình vào nấm mồ hôn nhân được.
“Em còn nhỏ lắm, chưa lấy chồng được đâu.” Trần Viện phân trần.
“Không nhỏ, em đủ tuổi kết hôn rồi.” Lý Gia Thành phản bác.
“Em vẫn chưa học xong.”
“Kết hôn xong em lại đi học tiếp.”
“Không đâu, nếu có gia đình nhất định sẽ bị phân tâm, học không giỏi, không tốt nghiệp được, sau này trở thành người thất học, không có bằng cấp, không có nghề nghiệp.”
“Anh nuôi em.”
Thấy Lý Gia Thành lại bắt đầu nổi lên tật cố chấp, Trần Viện quyết định tung sát chiêu. Cô nhào vào lòng anh, khóe mắt ửng hồng, nức nở nói: “Em còn nhỏ lắm, chưa chuẩn bị tâm lý để lập gia đình, em còn muốn đi học, muốn đi chơi, nếu có chồng rồi sẽ có nhiều chuyện để lo lắng hơn, em còn chưa muốn đâu.”
Thấy đôi mắt đỏ hoe của Trần Viện, Lý Gia Thành đau lòng không thôi, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao hết, anh sẽ thay em lo lắng tất cả, em muốn học thì học, muốn chơi thì chơi, kết hôn hay không cũng chẳng có gì thay đổi hết.”
“Không muốn, kết hôn và chưa kết hôn làm sao giống nhau được. Em còn phải đi học, phải đi làm. Ít nhất…ít nhất cũng phải đợi đến khi..tốt nghiệp mới được.” Trần Viện khóe mắt ướt át, dụi đầu vào lồng ngực Lý Gia Thành ỉ ôi.
Lý Gia Thành đối với bộ dạng này của Trần Viện luôn không có sức chống cự, đành phải gật đầu chấp thuận: “Thôi được rồi, vậy thì đợi em tốt nghiệp.”
Dù là vậy anh vẫn có chút không cam tâm: “Nhưng chúng ta phải đính hôn
trước.” Lý Gia Thành ra yêu sách, nếu chưa được làm chồng thì ít nhất cũng phải trở thành hôn phu của Trần Viện.
Trần Viện thở dài, như vậy cũng tốt, bạn trai cô đẹp trai như vậy, khó tránh sẽ có ong bướm vây chung quanh, đính hôn xem như là mua trước một phần bảo hiểm đi: “Được rồi, cái này để em về nói với ba mẹ.”
Lý Gia Thành lúc này mới hài lòng đem Trần Viện ôm vào lòng. Trần Viện cúi đầu tựa vào ngực anh, lại phát hiện thêm một chuyện động trời. Chiếc khăn tắm vốn dĩ còn quấn trên hông Lý Gia Thành không biết từ lúc nào đã rơi xuống, anh hiện tại đang trong tình trạng hoàn toàn lõa lồ, Trần Viện thậm chí còn nhìn thấy rất rõ ràng vật to lớn ở giữa hai chân anh đang ngẩng đầu dữ tợn nhìn mình, vô cùng chân thật, vô cùng sinh động…
“A..a…a…a…a…..” Trần Viện hoảng hốt, theo bản năng thét to lên, đẩy Lý Gia Thành ra.
Lý Gia Thành nhíu mày, nhìn xuống thằng em trai của mình, rồi lại nhìn vẻ mặt Trần Viện, sau đó nhếch miệng cười đắc ý. Trần Viện đây là đang bị kích thước của anh làm cho hoảng sợ chứ gì.
“Anh…anh đừng qua đây.” Trần Viện giơ tay ngăn Lý Gia Thành lại gần, tụt khỏi giường: “Em…em…đi về ngủ.” Nói xong liền biến mất khỏi phòng.
Nhìn theo bóng như chạy nhanh như con thỏ nhỏ đang hoảng sợ, lại nhìn xuống vật to lớn đang vươn cờ kháng nghị bên dưới, Lý Gia Thành thở dài. Nếu Trần Viện không đồng ý, anh chắc chắn sẽ không bao giờ ép buộc cô, chẳng biết phải chờ đến bao giờ mới có thể ăn cô vào bụng đây. Anh lắc đầu cười khổ, đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, không lâu sau, bên trong liền vọng ra tiếng nước chảy cùng âm thanh ồ ồ thở dốc.
Ở một căn phòng khác, Trần Viện ngồi ngay ngắn trên giường, đối diện với đôi mắt như tia laze của Lý Nhã Hân.
Lý Nhã Hân khoanh tay, đi vòng quanh Trần Viện thu thập chứng cứ. Thứ nhất, đôi môi sưng đỏ ướt át; thứ hai, váy áo xốc xếch; thứ ba, đi chân trần, bỏ cả dép lê. Thu hoạch khá phong phú, điều này khiến Lý Nhã Hân phấn khích không thôi. Cô xoa xoa hai bàn tay, vẻ mặt hèn mọn xấu xa xấn về phía Trần Viện: “Nói mình nghe đi, hồi nãy cậu và anh hai làm gì vậy?”
Trần Viện đỏ mặt xoay sang chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt bát quái của Lý Nhã Hân: “Chẳng làm gì cả.”
Lý Nhã Hân tiếp tục không buông tha: “Làm sao có thể, thành thật khai báo trước khi mình sử dụng nghiêm hình.”
“Chẳng có gì, mình tắm rồi trò chuyện với anh Gia Thành một chút thôi.” Trần Viện ánh mắt lãng tránh nói.
“A…” Lý Nhã Hân kéo dài âm thanh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí: “Trò chuyện! Trò chuyện về vấn đề gì mà mình lại nghe thấy cậu thét vừa to, vừa phấn khích như vậy?”
Trần Viện trợn mắt, trân trối nhìn Lý Nhã Hân. Ai mà ngờ được căn biệt thự cao cấp này lại có hệ thống cách âm tệ đến như vậy chứ. Hơn nữa phòng hai anh em nhà bọn họ cũng không phải cách vách, làm sao Lý Nhã Hân có thể nghe được tiếng thét của cô? Chẳng lẽ âm thanh lúc nãy của cô rất lớn? Cái này thật không khoa học nha! Trần Viện trăm nghĩ ngàn nghĩ chắc chắn cũng sẽ không suy đoán được Lý Nhã Hân ban nãy đã áp sát tai vào cửa phòng Lý Gia Thành để nghe lén động tĩnh giữa hai người.
Trần Viện thẹn quá hóa giận, chụp cái gối bên cạnh ném về phía Lý Nhã Hân, sau đó nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu. Lý Nhã Hân nhanh tay chụp được, cười hì hì chui vào chăn của Trần Viện: “Nè, đừng ngủ, kể mình nghe hồi nãy anh hai làm gì mà cậu kêu to phấn khích như vậy?” Lý Nhã Hân càng nghĩ càng thấy ám muội, cảm thấy anh hai của mình quả nhiên là lợi hại, nhanh như vậy đã bắt được Trần Viện rồi.
Trần Viện ngồi dậy, hung ác trừng mắt với Lý Nhã Hân. Cái gì mà phấn khích. Bôi nhọ! Hoàn toàn là bôi nhọ! Rõ ràng lúc nãy cô bị dọa đến sợ hãi mới kêu lên, qua miệng Lý Nhã Hân liền trở thành chuyện mờ ám: “Không được dùng từ loạn như vậy, mình ban nãy là kêu to sợ hãi, biết chưa!” Trần Viện nói xong lại nằm xuống nhắm mắt.
“A…” Lý Nhã Hân kinh ngạc há to miệng. Anh hai khiến Trần Viện hoảng sợ! Không ngờ tình huống bên trong phòng so với cô suy đoán còn mãnh liệt hơn nhiều. Lý Nhã Hân trong đầu liên tục bổ não ngàn lẽ một hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn.
“Này…khoan hãy ngủ, cậu chưa nói hết mà, anh hai đã làm gì mà cậu phải hoảng sợ. Này, này.” Thấy Trần Viện đã nhắm mắt, Lý Nhã Hân lay cánh tay của cô.
Trần Viện hé mắt, đe dọa: “Cậu còn lèm bèm nữa, mình kêu anh Gia Thành lấy lại con xe mới của cậu!”
Lý Nhã Hân trừng mắt nhìn Trần Viện, trong lòng thầm nghĩ Trần Viện thật to gan, dám ức hiếp em chồng như cô. Anh hai nhất định phải hung ác hơn nữa, khiến cho Trần Viện một ngày, à không, ba ngày ba đêm không thể xuống giường, để Trần Viện chừa cái tật xấu này.
Giây phút cơ thể Lý Gia Thành bao trùm lấy Trần Viện, anh cảm thấy hơi thở mình dồn dập hơn bao giờ hết, anh nhanh chóng tìm thấy đôi môi mềm của cô, gấp gáp mút lấy. Trần Viện bị hành động mạnh mẽ của anh làm đau, khẽ rên lên. Âm thanh này rơi vào tay của Lý Gia Thành như ma chú, khiến anh càng thêm điên cuồng, anh đặt tay sau gáy Trần Viện, kéo sát khoảng cách giữa hai người, tham lam đưa lưỡi vào tuần tra từng ngóc ngách trong khoang miệng cô. Sự phản kháng yếu ớt của Trần Viện dần dần bị ngọn lửa đam mê giữa hai người thay thế, cô vòng tay ra trước ôm lấy cổ anh, mút thật mạnh chiếc lưỡi bá đạo đang càn quét trong miệng mình, nhiệt tình đáp trả. Hai người hôn nhau thật nồng nhiệt, thật lâu, cho đến khi một cánh tay không an phận của Lý Gia Thành chạm vào mép váy Trần Viện, nhẹ nhành vuốt ve bắp đùi non mịn của cô. Trần Viện bị Lý Gia Thành hôn đến đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không nhận ra được hành động mờ ám của Lý Gia Thành, hoặc có nhận ra đi nữa thì nó lại càng làm cô thêm điên cuồng. Bàn tay to chậm rãi dò xét bên trong cơ thể cô cho đến khi chạm vào một bên đẩy đà tràn đầy sức sống, Lý Gia Thành cảm giác bản thân như sắp nổ tung, gấp gáp đẩy lớp áp lót vướng víu của cô lên cao, vội vàng nắm chặt lấy vật mà anh vẫn hằng tôn thờ và khao khát. Có nằm mơ anh cũng không thể tưởng tượng ra được cảm xúc mềm mại và đàn hồi vô cùng tuyệt mỹ này. Anh buông tha cho đôi môi của Trần Viện, sau đó liền vùi đầu lên ngực cô, cách lớp váy ngủ mà tham lam mút lấy.
Trần Viện bị hành động cuối cùng này của Lý Gia Thành kéo trở về hiện thực, cô hoảng sợ đẩy anh ra, nhưng có vẻ điều này vẫn không có tác dụng. Trần Viện cố dằn xuống sự sợ hãi, kêu lên: “Anh Gia Thành, anh nghe em nói, anh Gia Thành.”
Tia lý trí cuối cùng còn sót lại của Lý Gia Thành phát huy tác dụng, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt nhuốm đẫm màu tình dục.
Thấy Lý Gia Thành đã nghe được mình, cô liền nhanh chóng lên tiếng: “Anh nghe em nói, chúng ta không thể làm như vậy.”
Bàn tay Lý Gia Thành giấu sau lớp áo của Trần Viện vẫn không ngừng xoa bóp đỉnh núi mềm mại kia, anh bất mãn chất vấn: “Tại sao?”
“A…” Trần Viện cảm thấy vị trí giữa hai người trong trường hợp này có chút không đúng, rõ ràng người bị chiếm tiện nghi là cô, cô chẳng những không được quyền phản đối mà còn phải tận tâm giải thích giải tỏa bất mãn của Lý Gia Thành sao? Tuy là vậy, cô vẫn rất kiên nhẫn nói: “…Hai chúng ta đều là người phương Đông, em nghĩ chuyện này chỉ nên làm vào ngày kết hôn thôi.” Trần Viện vẫn luôn là người rất truyền thống, chưa bao giờ dám nghĩ để những chuyện thế này phát sinh trước hôn nhân.
Đôi mày cau chặt của Lý Gia Thành lúc này mới giãn ra, anh nói có chút gấp gáp: “Em đừng lo, anh lớn lên từ nhỏ ở Mỹ, anh sẽ không để ý đâu.” Nói xong anh lại cúi đầu xuống tiếp tục chiến đấu.
Trần Viện đen mặt, kéo đầu anh ra khỏi ngực mình, anh không để ý nhưng mà em để ý được chưa, tại sao vào những lúc quan trọng, Lý Gia Thành luôn hiểu sai trọng tâm của vấn đề nhỉ? “Anh…anh dừng lại, ý em là chuyện này chỉ nên làm sau khi kết hôn, không phải ngay lúc này.” Trần Viện lại tiếp tục khuyên nhủ.
Lý Gia Thành anh mắt chợt lóe sáng, chẳng lẽ Trần Viện đang nhắc nhở anh cầu hôn cô ấy? Tốt quá! Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn mà. Trần Viện của anh hoàn mỹ như thế, chắc chắn người theo đuổi không ít, biện pháp tốt nhất là đem cô ấy cột chặt lên người mình, để cả thiên hạ đều biết cô là người của anh.
Lý Gia Thành lúc này mới chịu rút tay ra khỏi váy Trần Viện, anh ngồi dậy, trịnh trọng nâng cô đối diện với mình. Trần Viện thấy anh cuối cùng cũng chịu dừng lại, thở dài một hơi, nhưng chưa nhẹ nhõm được bao lâu thì…
“Ngày mai chúng ta kết hôn đi.”
Cái gì! Trần Viện trợn mắt, há to miệng nhìn Lý Gia Thành: “Anh…anh vừa nói cái gì?”
Lý Gia Thành đắc ý, nhìn vẻ mặt của Trần Viện, chắc chắn là kinh hỉ không nói nên lời, anh rất hào phóng mà lặp lại: “Ngày mai chúng ta kết hôn đi.”
“Không thể nào, kết hôn là một chuyện rất phức tạp, phải để cha mẹ hai bên lo liệu mới được chứ.”
Lý Gia Thành lại cau mày không cho là đúng: “Có gì phức tạp, em chỉ cần đem hộ khẩu theo là được rồi, mình đăng ký kết hôn trước, chờ ba mẹ em về lại tính chuyện nghi thức sau.”
Cái này chính là đám cưới mì ăn liền trong truyền thuyết sao? Nhưng mà không được, Trần Viện còn rất trẻ, hơn nữa cô chỉ mới đặt chân vào giới giải trí, vừa phát hiện ra tân đại lục này, vẫn chưa lăn lộn đủ, làm sao có thể chôn mình vào nấm mồ hôn nhân được.
“Em còn nhỏ lắm, chưa lấy chồng được đâu.” Trần Viện phân trần.
“Không nhỏ, em đủ tuổi kết hôn rồi.” Lý Gia Thành phản bác.
“Em vẫn chưa học xong.”
“Kết hôn xong em lại đi học tiếp.”
“Không đâu, nếu có gia đình nhất định sẽ bị phân tâm, học không giỏi, không tốt nghiệp được, sau này trở thành người thất học, không có bằng cấp, không có nghề nghiệp.”
“Anh nuôi em.”
Thấy Lý Gia Thành lại bắt đầu nổi lên tật cố chấp, Trần Viện quyết định tung sát chiêu. Cô nhào vào lòng anh, khóe mắt ửng hồng, nức nở nói: “Em còn nhỏ lắm, chưa chuẩn bị tâm lý để lập gia đình, em còn muốn đi học, muốn đi chơi, nếu có chồng rồi sẽ có nhiều chuyện để lo lắng hơn, em còn chưa muốn đâu.”
Thấy đôi mắt đỏ hoe của Trần Viện, Lý Gia Thành đau lòng không thôi, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao hết, anh sẽ thay em lo lắng tất cả, em muốn học thì học, muốn chơi thì chơi, kết hôn hay không cũng chẳng có gì thay đổi hết.”
“Không muốn, kết hôn và chưa kết hôn làm sao giống nhau được. Em còn phải đi học, phải đi làm. Ít nhất…ít nhất cũng phải đợi đến khi..tốt nghiệp mới được.” Trần Viện khóe mắt ướt át, dụi đầu vào lồng ngực Lý Gia Thành ỉ ôi.
Lý Gia Thành đối với bộ dạng này của Trần Viện luôn không có sức chống cự, đành phải gật đầu chấp thuận: “Thôi được rồi, vậy thì đợi em tốt nghiệp.”
Dù là vậy anh vẫn có chút không cam tâm: “Nhưng chúng ta phải đính hôn
trước.” Lý Gia Thành ra yêu sách, nếu chưa được làm chồng thì ít nhất cũng phải trở thành hôn phu của Trần Viện.
Trần Viện thở dài, như vậy cũng tốt, bạn trai cô đẹp trai như vậy, khó tránh sẽ có ong bướm vây chung quanh, đính hôn xem như là mua trước một phần bảo hiểm đi: “Được rồi, cái này để em về nói với ba mẹ.”
Lý Gia Thành lúc này mới hài lòng đem Trần Viện ôm vào lòng. Trần Viện cúi đầu tựa vào ngực anh, lại phát hiện thêm một chuyện động trời. Chiếc khăn tắm vốn dĩ còn quấn trên hông Lý Gia Thành không biết từ lúc nào đã rơi xuống, anh hiện tại đang trong tình trạng hoàn toàn lõa lồ, Trần Viện thậm chí còn nhìn thấy rất rõ ràng vật to lớn ở giữa hai chân anh đang ngẩng đầu dữ tợn nhìn mình, vô cùng chân thật, vô cùng sinh động…
“A..a…a…a…a…..” Trần Viện hoảng hốt, theo bản năng thét to lên, đẩy Lý Gia Thành ra.
Lý Gia Thành nhíu mày, nhìn xuống thằng em trai của mình, rồi lại nhìn vẻ mặt Trần Viện, sau đó nhếch miệng cười đắc ý. Trần Viện đây là đang bị kích thước của anh làm cho hoảng sợ chứ gì.
“Anh…anh đừng qua đây.” Trần Viện giơ tay ngăn Lý Gia Thành lại gần, tụt khỏi giường: “Em…em…đi về ngủ.” Nói xong liền biến mất khỏi phòng.
Nhìn theo bóng như chạy nhanh như con thỏ nhỏ đang hoảng sợ, lại nhìn xuống vật to lớn đang vươn cờ kháng nghị bên dưới, Lý Gia Thành thở dài. Nếu Trần Viện không đồng ý, anh chắc chắn sẽ không bao giờ ép buộc cô, chẳng biết phải chờ đến bao giờ mới có thể ăn cô vào bụng đây. Anh lắc đầu cười khổ, đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, không lâu sau, bên trong liền vọng ra tiếng nước chảy cùng âm thanh ồ ồ thở dốc.
Ở một căn phòng khác, Trần Viện ngồi ngay ngắn trên giường, đối diện với đôi mắt như tia laze của Lý Nhã Hân.
Lý Nhã Hân khoanh tay, đi vòng quanh Trần Viện thu thập chứng cứ. Thứ nhất, đôi môi sưng đỏ ướt át; thứ hai, váy áo xốc xếch; thứ ba, đi chân trần, bỏ cả dép lê. Thu hoạch khá phong phú, điều này khiến Lý Nhã Hân phấn khích không thôi. Cô xoa xoa hai bàn tay, vẻ mặt hèn mọn xấu xa xấn về phía Trần Viện: “Nói mình nghe đi, hồi nãy cậu và anh hai làm gì vậy?”
Trần Viện đỏ mặt xoay sang chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt bát quái của Lý Nhã Hân: “Chẳng làm gì cả.”
Lý Nhã Hân tiếp tục không buông tha: “Làm sao có thể, thành thật khai báo trước khi mình sử dụng nghiêm hình.”
“Chẳng có gì, mình tắm rồi trò chuyện với anh Gia Thành một chút thôi.” Trần Viện ánh mắt lãng tránh nói.
“A…” Lý Nhã Hân kéo dài âm thanh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thần bí: “Trò chuyện! Trò chuyện về vấn đề gì mà mình lại nghe thấy cậu thét vừa to, vừa phấn khích như vậy?”
Trần Viện trợn mắt, trân trối nhìn Lý Nhã Hân. Ai mà ngờ được căn biệt thự cao cấp này lại có hệ thống cách âm tệ đến như vậy chứ. Hơn nữa phòng hai anh em nhà bọn họ cũng không phải cách vách, làm sao Lý Nhã Hân có thể nghe được tiếng thét của cô? Chẳng lẽ âm thanh lúc nãy của cô rất lớn? Cái này thật không khoa học nha! Trần Viện trăm nghĩ ngàn nghĩ chắc chắn cũng sẽ không suy đoán được Lý Nhã Hân ban nãy đã áp sát tai vào cửa phòng Lý Gia Thành để nghe lén động tĩnh giữa hai người.
Trần Viện thẹn quá hóa giận, chụp cái gối bên cạnh ném về phía Lý Nhã Hân, sau đó nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu. Lý Nhã Hân nhanh tay chụp được, cười hì hì chui vào chăn của Trần Viện: “Nè, đừng ngủ, kể mình nghe hồi nãy anh hai làm gì mà cậu kêu to phấn khích như vậy?” Lý Nhã Hân càng nghĩ càng thấy ám muội, cảm thấy anh hai của mình quả nhiên là lợi hại, nhanh như vậy đã bắt được Trần Viện rồi.
Trần Viện ngồi dậy, hung ác trừng mắt với Lý Nhã Hân. Cái gì mà phấn khích. Bôi nhọ! Hoàn toàn là bôi nhọ! Rõ ràng lúc nãy cô bị dọa đến sợ hãi mới kêu lên, qua miệng Lý Nhã Hân liền trở thành chuyện mờ ám: “Không được dùng từ loạn như vậy, mình ban nãy là kêu to sợ hãi, biết chưa!” Trần Viện nói xong lại nằm xuống nhắm mắt.
“A…” Lý Nhã Hân kinh ngạc há to miệng. Anh hai khiến Trần Viện hoảng sợ! Không ngờ tình huống bên trong phòng so với cô suy đoán còn mãnh liệt hơn nhiều. Lý Nhã Hân trong đầu liên tục bổ não ngàn lẽ một hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn.
“Này…khoan hãy ngủ, cậu chưa nói hết mà, anh hai đã làm gì mà cậu phải hoảng sợ. Này, này.” Thấy Trần Viện đã nhắm mắt, Lý Nhã Hân lay cánh tay của cô.
Trần Viện hé mắt, đe dọa: “Cậu còn lèm bèm nữa, mình kêu anh Gia Thành lấy lại con xe mới của cậu!”
Lý Nhã Hân trừng mắt nhìn Trần Viện, trong lòng thầm nghĩ Trần Viện thật to gan, dám ức hiếp em chồng như cô. Anh hai nhất định phải hung ác hơn nữa, khiến cho Trần Viện một ngày, à không, ba ngày ba đêm không thể xuống giường, để Trần Viện chừa cái tật xấu này.
Danh sách chương