Diệp Tuyên Dã đen mặt. Trong lòng dâng lên tia thở dài, chẳng lẽ trên đời này thực sự tồn tại một người ôn nhu ấm áp chân thật? Tuyên Dã xoa mắt cười khổ. Ánh mắt nhìn người của cô lúc nào cũng tệ hại, đến tận kiếp này vẫn không thể tốt hơn bao nhiêu.

Kiếp trước đối với cô, đó là một đoạn hồi ức thống khổ mà cô không bao giờ muốn nhớ đến.

Đàn ông đều không phải thứ tốt lành. Nhất là loại đàn ông chuyên phun mật ngọt dụ dỗ phụ nữ.

Tầm mắt nóng rực của Tuyên Dã lập tức chuyển sang chằm chằm nhắm vào gáy của Ôn Phi Dương.

Cảm nhận được ánh mắt cực không tốt không rõ nguyên do từ lão đại của đội ngũ ba người, Ôn Phi Dương lặng lẽ rơi mồ hôi.

Hắn nhớ bản thân đâu có đắc tội cô chỗ nào. Vì sao cô lại khắp nơi nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn kia, đừng nói là khuôn mặt hắn giống kẻ thù cô. Vậy thật quá xui xẻo rồi.

"Chú xinh đẹp, chú sao vậy?" Thấy chú xinh đẹp đột nhiên cứng người sắc mặt không tốt, Hy Chang lo lắng nhìn theo thấy Tuyên Dã liền an lòng khoe khoang:"Có phải chú thấy Tuyên a di rất xinh đẹp hay không? A di còn rất tốt bụng nữa nếu không nhờ a di, con và bà đã trôn vùi tại thành phố Y rồi." Giọng bé buồn buồn ôm chặt lấy tay chú xinh đẹp rầu rĩ nói.

"Qủa thật rất đẹp, thủ lĩnh không phải bị bạch tạng tại sao tóc lại trắng, gen di truyền cũng không kì lạ vậy chứ." Trông cô hệt tinh linh tuyết không nhiễm bụi trần, phong thái cực kì vang vọng lại có khi an tĩnh đến lạnh nhạt. Một con người sao lại được xây từ nhiều mặt mâu thuẫn như thế.

"Là a di nhớ Thần ca đến bạc đầu a. Thần ca bị thất lạc trước khi xảy ra hiện tượng Ám Thiên." Hy Chang hồn nhiên nói. Dĩ nhiên bé cũng biết điều gì nên nói điều gì không nên nói. Nam sắc ấy à, mây bay thôi~~ So với Tuyên a di cho bà cháu bé ân huệ lớn như vậy, chỉ là hạt cát.

Ôn Phi Dương lúc này còn không biết hồ đồ nghiêm túc nghe Hy Chang hồ ngôn loạn ngữ đảo lộn trắng đen.

Bên này Tuyên Dã lại hết sức phiền não. Không biết vật tư trong không gian còn bao nhiêu. Đối với không gian ngoài ý muốn này, cô không biết nên cảm tạ hay mắng chửi lão thiên gia quá trêu ngươi.

Cho cô không gian, thân thể không tiến vào được thì thôi đi, ngay cả linh thức cũng không vào được. Làm cho cô không biết vật tư còn bao nhiêu, cầm cự được bao ngày.

Kể từ lúc mạt thế xảy ra thời gian thu thập vật tư lần trước cũng đã trôi qua rất lâu rồi...

Bất quá lần sau chỉ cần ghi nhớ số vào và tính toán đồ lấy ra là ổn.

Tuyên Dã cúi đầu ngắm mái tóc đã chẳng thể trở lại màu đen như lúc đầu, để lại trong lòng cô một vết tích tiếc nuối nhàn nhạt. Giữa làn tóc trắng tuyết chỉ có một nhánh đen nhỏ lạc loài, cô chợt hoang mang.

Không biết lần sử dụng năng lượng kia tiếp theo, khi nhánh tóc đen cuối cùng này chuyển sang trắng đơn thuần......Chuyện gì sẽ xảy ra?

"A di, con đói." Hy Chang nghiêng đầu xoa bụng phiền não nói.

Tuyên Dã khẽ cười:"Nói nhiều quá nhanh đói à?" Cũng không chút cố kỵ Ôn Phi Dương là người ngoài, tâm thần vừa niệm pudding trà xanh xuất hiện trên tay đưa cho Hy Chang.

Hy Chang bĩu môi đi qua nhận pudding thơm cầm muỗng múc một miếng thật to bỏ vào miệng.

Mạt thế mà vẫn còn người dùng thứ này làm điểm tâm khuya, quả thật không phải xa xỉ bình thường.

Nhìn bộ dạng thản nhiên vốn là thế của Hy Chang, Ôn Phi Dương nhịn không được cảm thán.

"Hừ, ăn nhanh rồi ngủ. Mai chúng ta còn phải đi thu thập vật tư." Bỏ qua ánh mắt rưng rưng tràn đầy cảm kích của Hy Chang, Tuyên Dã lạnh giọng dập tắt khao khát dâng tràn của bé.

Biết ngay mà ==. Nhưng không sao, bé biết Tuyên a di tốt, ngoài lạnh trong nóng ^0^.

(Thông cảm cho sự ngây thơ ngu muội của bé Chang)

Rửa tay xong xuôi, Hy Chang lên xe đắp chân cho Song Nhân chăm chú nhìn gương mặt bình yên khi ngủ của bà. Trong mắt Hy Chang lóe lên âm trầm không nên xuất hiện trên bé gái trong sáng như Hy Chang, Hy Chang khổ sở nắm tay Song Nhân thì thầm:"Chúng ta đừng quay lại nơi đó nữa được không?"

Tuyên Dã nằm trên nóc xe nghe hết thảy. Gương mặt không chút biểu cảm, khóe miệng nhếch lên nét cười hờ hững đến vô tình.

Cuộc đời ai cũng có một câu chuyện mà chính họ không bao giờ muốn chia sẻ cùng ai, chỉ quyết giữ lại trong lòng như giữ kín một bí mật.

Chính cô cũng có. Cả nhớ cô cũng không nguyện. Suốt ngày cứ hồi tưởng lại những chuyện không vui, chi bằng cố gắng sống tốt mới là đạo.

Hy Chang chính là điển hình của cụm từ sau cơn mưa trời lại sáng.

"A di, a di con muốn ăn sandwich, uống sữa." Bé vừa đánh răng rửa mặt xong, lập tức nhảy lên người Tuyên di nũng nịu đòi ăn.

"Suốt ngày chỉ biết ăn, thức ăn đâu phải vô tận." Tuyên Dã cau mày nói.

"Oa, sẽ không. Con ăn rất ít." Nhìn biểu tình 'nên vứt ở đâu' của Tuyên Dã, Hy Chang phát sầu ủ rũ nói.

"Còn không mau tìm địa điểm siêu thị." Cô khoanh tay không hài lòng.

"Con đâu phải hệ tinh thần." Hy Chang quay lưng mân môi.

"5...4....3...2.."

"Được rồi, được rồi. Con tìm." Tuyên di suốt ngày cứ bóc lột sức lao động của bé, lần này phải tìm siêu thị thật lớn để bù đẳp tôn thương này mới được.

Về phần Tuyên Dã đương nhiên cô chẳng cảm thấy chút tội lỗi nào khi bắt nạt trẻ con, vẫn ung dung ngồi ghế lái nhắm mắt dưỡng thần.

Hừ! Suốt ngày cứ ỷ thân phận người lớn ức hiếp bé! ╭(╯^╰)╮

Hy Chang nhắm mắt tập trung phát tán tinh thần lực. Mấy hàng cây bên lề bốc lên lượng linh lực xanh nhạt, xa xa cũng dịch chuyển tới gần dung hợp thành một đoàn xanh thể đi vào mi tâm của Hy Chang.

Mi tâm có hình cỏ bốn lá dần biến mất theo xanh thể.

Hy Chang mở mắt ra trong trẻo cười tít mắt:"Phía trước 2,5km có siêu thị....rất lớn...cực lớn~"

Tuyên Dã dời mắt sang nhìn Hy Chang. Quả nhiên, thần một phương chính là lợi hại như vậy. Những thứ thuộc lĩnh vực dị năng của thần một phương phải khuất phục mệnh lệnh tuyệt đối.

Hy Chang hệ mộc, cây lại có linh tính. Hành động của Hy Chang ban nãy dĩ nhiên là lấy thông tin từ lực lượng thiên nhiên.

"Còn có, mấy cái cây nói bà bà thăng cấp sắp tỉnh rồi." Hy Chang tủm tỉm cười.

Tuyên Dã quay mặt đi. Đúng là hệ thực vật nhiều khi làm cho người ta ghen tị chết. Tuy nhiên không thể phủ nhận một điều, thực vật cũng lợi hại ghê gớm.

Đừng quên trên hành tinh này cây cối chiếm 67%, khi Hy Chang thống lĩnh được chúng nó nổi dậy....đúng là kinh dị. Chỉ tiếc, có thần một phương hệ hỏa khắc tinh của hệ mộc.

Chỉ là, Song Nhân mới kích phát dị năng đã thăng cấp!!! Đây là đạo lí gì vậy hả!!!! ლ(¯ロ¯ლ)

Phanh!

Diệp Tuyên Dã bước xuống xe quay đầu lại nhìn Ôn Phi Dương chỉ vào Hy Chang nói:"Canh chừng nó cẩn thận."

"Tôi sẽ bảo vệ tiểu Chang." Ôn Phi Dương kiên định nói.

Tuyên Dã xùy một tiếng quay người đi vào siêu thị. Cô chỉ muốn hắn đừng để con bé kia chạy loạn thôi, hắn hiểu sai cô cũng không phải lỗi của cô. ╮(╯_╰)╭

Siêu thị này đúng như miêu tả của Hy Chang, rất lớn. Đồng nghĩa vật phẩm cũng rất nhiều.

Quan sát xung quanh tang thi lẻ tẻ, cô có thể đưa ra kết luận. Siêu thị xây ở ngoại ô mới khai trương, cho nên ít người. Vì vậy thời điểm bộc phát chỉ có nhân viên và một số người biến thành tang thi.

Chỉ là...

Sau khi giải quyết hết số tang thi ít ỏi, Tuyên Dã nhíu mày.

Có cái gì đó rất kỳ quái.

Tỷ như ở nơi ngoại ô thế này, tang thi không có thức ăn lẽ ra nên rời khỏi siêu thị không có người để tìm thức ăn chứ.

Tỷ như, đành thì có máy phát điện nhưng điện cũng không nhiều đến nổi vô tận huống hồ thời gian mạt thế đã hơn ba tháng.

Tỷ như, tại sao nơi này lại đặc biệt yên tĩnh như vậy....

Tuyên Dã híp mắt cảnh giác nhìn chung quanh.

Không có gì bất thường a.

Tuyên Dã nhún vai huýt gió thu hết vật phẩm trong siêu thị vào không gian. Đến bây giờ cô cũng không biết giới hạn không gian là bao nhiêu. Cho nên, có thể thu tuyệt không bỏ xót!

Chừa cho người đến sau, không có khả năng.

Tiếng xé gió tập kích sau lưng, Tuyên Dã lui về sau rút kiếm ra.

Không có gì....

Ngoại trừ hàng khung trưng bày vật phẩm trống trơn trong siêu thị cùng tiếng lách cách của máy tính tiền.....quả thật không có gì hết.

*Roẹt* Tay áo bị xé rách, trên cánh tay hiện ra dấu vết dài khảm sâu vào da thịt trắng mịn của Tuyên Dã tạo nên một mảng đối lập. Máu đen tích tách rơi xuống sàn nhà.

Đồng tử Tuyên Dã co rút, cô hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh.

Cư nhiên lại gặp tang thi ẩn hình, dạo này dị năng ẩn hình sao giống rau củ vậy. Ở đâu cũng có thể gặp....TMD!

Cô muốn giết nó! Nên biết rằng từ lúc mạt thế tới giờ cô chưa bao giờ bị thương đâu.

Có một khả năng vượt ngoài dự đoán của cô nữa, tang thi song hệ! Vừa có tinh thần lực che đi khí tức tạo ảo giác vừa có dị năng ẩn hình, đụng phải tang thi như vậy, chỉ có thể nói cô quá xui xẻo.

Có lẽ nó định chờ cô rơi vào ảo giác để dễ dàng K.O nhưng lại không ngờ cô thu hết mọi vật phẩm có ý rời đi. Nó đương nhiên không để con mồi chạy đi như thế, cho nên ra đòn công kích.

Vô thanh vô tức đả thương cô.

Đôi mắt mắt tím lóe lên, cô chỉ mơ hồ thấy dấu vết gió. Chỉ có thể chật vật né tránh, nếu không phải xác định nó song hệ, cô thực nghi ngờ nó tam hệ - dị năng tốc độ.

Đến bây giờ, trên người cô đã có ba vết thương.

Khốn kiếp!

Tuyên Dã tung lá chắn không gian, hô nhỏ:"Khóa."

Trong vòng không gian kết giới, tiếng thét vang vọng cả siêu thị. Điều này đã thể hiện, tang thi song hệ đã bị cô tóm gọn.

Bóng dáng tang thi hiện lộ ra, Tuyên Dã run rẩy lui lại một bước:"Thân ái..." Không thể nào...không có khả năng...

Đúng vậy, Diệp Thần của cô không có khả năng biến thành tang thi.

Tuyên Dã bóp chặt tay, mục tiêu khóa bị không gian kết giới bóp nát máu đen tung té, ngay cả xương thịt cũng không còn cho thấy chiêu khóa mục tiêu này tàn ác bao nhiêu, hung hiểm thế nào.

Vô lực xem kho hàng, Tuyên Dã thở dốc đi ra ngoài, đầu càng lúc càng nóng rực vừa ra đến bậc thềm cô ngã quỵ xuống bất tỉnh, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh lạ thường.

Cô nghe thấy giọng Hy Chang lo lắng, Song Nhân phân phó Ôn Phi Dương đỡ cô lên xe.

Hy Chang nghẹn ngào nắm tay áo Song Nhân:"Tuyên di sẽ không biến thành tang thi đâu, đúng không bà?"

"Ta không biết..." Song Nhân ngưng trọng, lát sau nói tiếp:"Nếu hiện tại có dị năng giả hệ niệm lực...thì tình hình sẽ không cần tồi tệ như vậy.."

"Bà có thể ép độc ra không?" Ôn Phi Dương suy tư.

"Dị năng hệ ám phải đạt cấp 5 mới làm được." Bà hiển nhiên mới vào cấp 2 thôi.

Song Nhân liếc nhìn con đường sâu sắc nói:"Đi, hiện tại nhanh đi.Có đội ngũ khoảng hơn sáu người sắp tới." Bọn họ thân đơn thế cô e rằng phải chịu áp bức, nhân tính bây giờ thực sự khiến người ta lạnh lòng.

Hơn nữa, bà cảm nhận được bọn họ rất cường đại. Nhất là người đội trưởng!.

Song Nhân phụ trách lái xe, Ôn Phi Dương ngồi ghế sau với Hy Chang đang lau vết thương.

Trên người Tuyên Dã có ngoài chút xây xát thì có ba vết thương rất sâu vẫn đang chảy máu đen.

Trên cánh tay, sau lưng nặng nề nhất tấm lưng trắng ngần hiện lên vết tích cào xát ghê rợn, máu ở chân ướt đẫm ghế.

Hy Chang ôm Tuyên Dã bật khóc. Tuyên di chưa từng bị thương, nhưng khi bị thương lại là lúc đi đến hồi tử vong---bước chân chênh vênh giữa ranh giới con người và tang thi.

Các bạn cây khuyên bé đừng quá lo lắng....Nhưng bé làm thế nào không lo đây...Thần trở về mà không thấy Tuyên di, không biết sẽ ra sao. Cảm giác mất mẹ, lòng bé vẫn còn khắc sâu. Thần ca có chịu được không?

Ôn Phi Dương thở dài vỗ vai Hy Chang, kéo bé qua một bên an ủi:"Đừng phiền cô ấy nghỉ ngơi."

"Vâng." Hy Chang vùi đầu vào ngực Ôn Phi Dương nhẹ giọng đáp.

Ôn Phi Dương cảnh giác nhìn xung quanh, Song Nhân tập trung lái xe, Hy Chang mang theo mặt đầy nước mặt ngủ thiếp đi.

Không một ai phát hiện nhánh tóc màu đen cuối cùng của Tuyên Dã dần ngã sang màu trắng tuyết.

+

-

×

÷

"Lão đại.." Du Hàn há hốc mồm không biết nên thông báo thế nào.

Thác Viễn thấy vẻ mặt đó lập tức vui sướng khi người gặp họa. Hiếm khi thấy Du Hàn luống cuống, dĩ nhiên là gây họa lớn rồi hả.

Song Hoan tựa vào anh trai tủm tỉm cười.

"Ngoại trừ kho hàng có số lượng ít ỏi, thì....tất cả trống rỗng."

Trống rỗng!!!? Σ( ° △ °|||)

Ngay cả Song Mặc cũng phải sửng sốt, nói chi đến những người khác đang kinh ngạc vô thanh.

Dật Ân ngạc nhiên cười thú vị. Thật là một người bá đạo?

"Lão đại..." Du Hàn u oán. Đây là vấn đề lương thực trong mấy ngày tới, xin ngài có chút biểu tìnhT lo lắng đi.

"Đụng phải tang thi song hệ tinh thần cùng hóa hình, không biết người kia có thể sống được bao lâu." Song Hoan cong môi nói.

"Hử?" Dật Ân nhướng mày ra hiệu nói tiếp.

"Là tang thi song hệ cấp 2." Song Hoan mỉm cười bổ sung.

"Nhân tài, có thể thu." Song Mặc gật đầu.

"Hừ, có gì lợi hại chứ, cuối cùng vẫn phải chết thôi."Diệp Thẩm Ni cười khinh miệt.

"Cô có thể tự lĩnh giáo." Song Hoan hứng thú dâng trào hỏi:"Cần tôi giúp cô không?"

Mặt Diệp Thẩm Ni trắng bệch, cô tái nhợt lắc đầu. Đùa gì vậy, không chết cũng còn lại nửa cái mạng.

Thiên gia thật biết đùa, cho người luôn sợ thiên hạ không loạn như Song Hoan dị năng mô phỏng.

Du Hàn buồn cười lắc đầu:"Lão đại, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi. Siêu thị này rất kỳ quái. Không chừng còn có tang thi hệ lôi đang tiến cấp."

Song Mặc gật đầu tán thành.

Thác Viễn cũng đồng ý gật đầu. Hắn cảm giác được khí tức không bình thường ở đây. Có thể tránh phiền toái tuyệt không nên đi trêu chọc.

Diệp Thẩm Ni biết sắc đẹp của mình chẳng thể làm động lòng ai trong đội ngũ này nên biết thân biết phận im lặng cúi đầu giảm sự tồn tại của mình.

Tuy hệ quang của cô có thể chữa thương rất quan trọng ở mạt thế này, nhưng trong đội ngũ trâu bò này bị thương là một chuyện hi hữu.

Dật Ân cúi đầu săm soi lượng thể xanh biển uốn lượn thành vòng trong tay mình.

Dị năng của hắn đến bây giờ vẫn là một ẩn số tựa như bí ẩn của kim tự tháp Ai Cập cổ xưa.

Khi trong suốt, khi rực rỡ tia lửa, khi dịu nhạt sóng sánh....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện