Màn đêm buông xuống. Nhóm Dật Ân chia đều vị trí cho nhau xoay quanh đống lửa hừng hực nướng gà rừng biến dị to khoảng 25 cen-ti.
Khoảng trống rất rộng rãi, đan xen tiếng lách cách của tia lửa va chạm là tiếng nói chuyện không dứt.
Song Hoan gối đầu lên đùi Song Mặc tủm tỉm cười, giọng nói cất lên đậm mùi nghi ngờ:"Tiểu tử kia thật là con của lão đại?"
Du Hàn liếc qua không nói gì. Xem ra tên này chưa chừa a, muốn bị Tam tiểu thiếu gia đánh.
"Aiii, quan hệ này đúng là không thể dùng từ xa cách hình dung nha." Thác Viễn bẻ chân gà nhai nhai nói.
"Không biết chị dâu đang ở đâu? Vẻ mặt Tam tiểu thiếu gia như vậy, không phải chị dâu đã chết rồi?" Song Hoan một chút tội lỗi cũng không có, rất tự nhiên bát quái về sống chết của người ta.
Thác Viễn giật khoé miệng im lặng. Hắn rất thức thời, sẽ không tham gia vào chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Dù chị dâu và lão đại không có tình cảm gì hết nhưng cũng không nên nguyền rủa a, muốn chết sớm sao? Lão đại là ai a? Là người cực kì bao che khuyết điểm. Song Hoan cậu nên cầu cho lão đại không nghe thấy mấy lời này a, nếu không e rằng khó sống rồi.
Nhóm người bên Du Hàn càng náo nhiệt, bên chỗ Dật Ân càng lộ rõ không khí trầm tĩnh lại có biểu cảm của hai cha con hình thức ở chung càng thêm quái dị.
Dật Ân cứng nhắc vỗ đầu Diệp Thần:"Ăn đi." Hắn không phải không nghe mấy người kia nói, chẳng qua trong lòng nổi lên chút chột dạ cùng bối rối không hiểu làm hắn có chút mất tự nhiên.
Đối với đứa con chỉ thông qua sắp xếp của hắn từ thiết bị liên lạc, hơn chín năm không gặp há có thể nói thân liền thuộc. Còn chưa nói hắn vốn là người vô tâm sở dục, con cái này đó đúng là trói buộc. Sự lạnh lẽo có sẵn trong máu, thuộc hạ hắn đều hiểu được.
Nay gặp Diệp Thần không biểu hiện cha con không nhận là tốt lắm rồi. Huống hồ nhìn bộ dạng của Diệp Thần, huyết thống không tách rời làm cho hắn càng muốn bù đắp. Chính hắn cũng trưởng thành từ gia giáo Song gia, đương nhiên hiểu được khổ cực cùng khổ tâm mấy năm nay của Diệp Thần.
Nói không xót là không có khả năng, Diệp Thần còn nhỏ vậy mà đã phải chịu bao áp lực từ phía Song gia khi không có người cha như hắn chống đỡ.
Hắn tự nhận hắn không phải người cha tốt, gián tiếp làm đứa con vừa chào đời phải đối mặt với Song gia lãnh tình tàn nhẫn trả giá tuổi thơ để lớn lên. Cho nên hiện tại hắn muốn bù đắp thật tốt cho đứa con này.
Đáng tiếc Dật Ân không biết, hiện tại khao khát của Diệp Thần đối với hai chữ tình cha đã phai nhạt vài phần. Một người đối hắn lạnh nhạt so với một người luôn lo nghĩ tính toán cho hắn cùng cả chín năm trời nương tựa vào nhau sống, hắn tất nhiên hướng về mẹ - - Diệp Tuyên Dã!
Tuy nhiên, đối mặt cùng người cha mặt lạnh thế nhưng vỗ đầu cưng chiều làm cho hắn có chút không thích ứng nhưng nhiều hơn vẫn là phần ỷ lại trong tiềm thức của mấy năm qua. Diệp Thần híp mắt cười gặm đùi gà ăn ngon lành.
Dật Ân mím môi. Hoá ra trao đi yêu thương rất dễ dàng thoả mãn một người, nhưng từ trước giờ hắn lại tiếc rẻ cho đi....cho đi mới có nhận lại. Nhìn Diệp Thần ăn, trong lòng nói không nên lời ấm áp. Bao năm qua, cạnh hắn ngoài vắng lặng vẫn là trống rỗng của sự cô độc, hiện tại xuất hiện đứa con tuy hơi không quen, nhưng cũng không có bài xích.
Ăn xong, Diệp Thần lau tay ngẩng đầu mong đợi nhìn Dật Ân:"Baba, chúng ta sẽ đi tìm mẹ chứ?" Đối với đứa con như hắn còn có thể lạnh nhạt suốt chín năm trời, với người mẹ sinh ra hắn thì baba có bao nhiêu cảm tình đây?
Cảm giác bị tính kế hẳn sẽ không dễ chịu chút nào. Mà hai mẹ con hắn, chính là người khiến baba bị tính kế. Hiện tại có thể an lành ngồi ăn cùng, đã may mắn lắm rồi, nhưng hắn muốn nhanh chóng tìm được mẹ.
Cảm giác bất an cùng mất mát kia, hắn không cách nào thừa nhận nổi nếu mẹ xảy ra chuyện gì.
Dật Ân cười một tiếng xoa đầu Diệp Thần, đáp ứng:"Đương nhiên. Đó là vợ ta mà."
Diệp Thần sửng sốt, tim dâng lên tia sung sướng mãn nguyện. Baba không giận hắn. Cũng không có ghét mẹ. Tốt quá, thật tốt!
Nhìn thần tình Diệp Thần, Dật Ân nhẹ nhàng nhếch môi, mắt lấp đầy ý cười xinh đẹp.
♪
Nếu nói bên Dật Ân đang cải tiến quan hệ rất vui vẻ thì nơi bọn Tuyên Dã lại hết sức âm trầm gợn gáy.
Sau một thời gian lâu đi theo Tuyên Dã, Song Nhân lúc này mới phát hiện ra bệnh khiết phích của cô đã ăn sâu vào máu hết thuốc trị.
Muốn phát hiện nói dễ không dễ nói khó không khó, đơn giản lúc bị dơ bẩn thì tính nhẫn nại cùng nét lạnh nhạt hoàn toàn mất sạch. Thêm vào đó là sự nóng nảy uỷ khuất làm người ta cảm thấy đáng yêu.
Uỷ khuất, đúng là uỷ khuất! Vẻ mặt non nớt lại hiện ra chút bất mãn càng khiến Diệp Tuyên Dã trở nên trẻ con đáng yêu.
Chỉ tiếc, Diệp Tuyên Dã là loại người bản thân khó khăn thì phải làm người ta vất vả mới nguôi ngoai uỷ khuất bản thân phải chịu. Cho nên hiện tại bọn họ là thớt cho cô chém loạn.
Nhất là Hy Chang cực kì vô tâm mặc Tuyên Dã giày vò, nhưng cô bé lại cười tít mắt vui vẻ đến thế là cùng. Không phải bé bị ngốc mà bé không muốn thủ hạ của mình lần lượt về với đất mẹ nhờ công cuộc phát tiết không giới hạn bởi đến bây giờ tiểu Anh còn chưa tìm ra nguồn nước.
Mà ngày nào tiểu Anh chưa tìm ra nước cho Tuyên di tắm, thuộc hạ của bé tất còn chịu giày xé dài dài. Vì vậy bé phải hi sinh anh dũng bảo vệ thuộc hạ mặc Tuyên di xoa nắn mặt đỏ bừng.
Bé là Thần một phương hệ mộc, thuộc hạ đương nhiên là cây cối rồi. Nói bảo vệ cho oai chứ thật ra bàn tay Tuyên di mềm mại rất thoải mái, cô không nỡ xa nha. *rưng rưng*
Nhưng...
"Tuyên di, người còn nắn nữa con sẽ biến thành bánh bao phì đó." Hy Chang bĩu môi đáng thương hề hề nói.
"Hừ." Tuyên Dã không nói hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tay vẫn tiếp tục nắn hai má phấn nộn của Hy Chang. Haha, xúc cảm thật tốt nha. Cũng là nơi phát tiết buồn bực tốt nha. (= ̄∇ ̄)ノ
Hy Chang cắn cắn môi mặc Tuyên Dã chà đạp. Lại nhìn hàng cây bên chụi lủi bé không khỏi cảm thán, dị năng của Tuyên di không phải mạnh bình thường thôi a. Qua đợt trọng thương kỳ này dị năng lại được đưa đến tầm cao mới.
Thuộc hạ của bé là minh chứng tốt nhất. Đinh rải rác bên đường là minh chứng tốt nhất của dị năng Thay đổi phân tử.
Loại phát tiết này thật tà ác! Rủi người khác bị cán lủng bánh xe thì làm sao bây giờ? Ở nơi hoang vắng này tìm đâu ra để thay đây?
À mà chuyện này đâu liên quan tới bé đâu nhỉ, bé chỉ lo những thuộc hạ này đã trở về với đất mẹ mà còn không được yên nghỉ à. Nhìn vẻ mặt của Hy Chang, Tuyên Dã 囧.
Con bé này lấy đâu ra nhiều thương cảm thế này, thương tiếc đến nỗi buồn thay số phận của những lá cây chỉ kém chưa đi đem những lá cây bị biến thành đinh chôn xuống.
Phi! Đúng là vấn đề thiếu iốt mà. Thiên a, ngây thơ cũng có thể cảm hoá nha. Tránh xa con bé này mới tốt. Nghĩ nghĩ, Tuyên Dã tiếp tục véo má Hy Chang, xúc cảm mềm mịn làm cô yêu thích không rời tay. Ừm...phát tiết xong rồi tránh cũng không muộn nhỉ?
Có điều Tuyên Dã hoàn toàn không biết bản thân trong mắt Song Nhân lại trở thành kẻ đáng yêu.
Rõ ràng cảm giác dơ bẩn trên người làm cho cô rất khó chịu nhưng khi nhìn thấy nguồn nước tiểu Anh tìm cho cô. Cô hoàn toàn dậy không nổi tâm tư đi tắm.
Thấy Tuyên Dã nhìn mặt nước chằm chằm không buông, Hy Chang nóng nảy:"Tuyên di sao người còn chưa tắm? Có vấn đề gì sao?" Ngày nào Tuyên di còn chưa thoả mãn nhu cầu sạch sẽ, bé còn phải bị dằn vặt dài dài a.
Có vấn đề? Đúng là vấn đề này rất là lớn nữa nha. Liếc tiểu Anh đang cúi đầu nhỏ rỉa lông, Tuyên Dã nhếch môi. Cô dám khẳng định con chim này cố ý tìm cho cô địa điểm thế này!!
Tiểu Anh cảm nhận được khí lạnh không ngừng đâm vào thân thể bé nhỏ, lập tức co rụt toàn thân biến thành cục bông mini thoạt nhìn rất giống marimo.
Tuyên Dã co rút môi, trong lòng rất khinh thường tiểu Anh dám làm không dám nhận.
Song Nhân đảo mắt nhìn hồ nước trong veo có thể thấy cả đáy hồ, không khỏi mở miệng:"Hồ này...có vấn đề thật sao?"
Tuyên Dã nhíu mi gật đầu, đạm bạc giải thích:"Hồ này có vật thể lạ, mà vật thể lạ này lại có dị năng tinh thần phủ tinh thần khắp hồ tạo ảo giác cho con mồi buông lỏng. Người không biết lại tưởng hồ rất cạn, mà vật thể kia có tính hung ác. Nó thế nào ngu ngốc chỉ đơn thuần tạo ảo giác?" Hồ này, một bước sảy chân có thể mất mạng! Con chim tiểu Anh thế mà tìm việc làm khó cô. Muốn tắm còn phải giải quyết vật thể lạ kia.
Một việc so với một việc càng làm cô thêm phiền! Ánh mắt Tuyên Dã nhìn tiểu Anh càng thêm bất thiện.
Song Nhân ngạc nhiên thốt:"Sao cô biết?"
Tuyên Dã:"Bí mật vĩnh viễn là bí mật."
Khoé môi Song Nhân co quắp. Làm ơn đừng biểu hiện thần bí mà vẻ mặt lại gian tà thế không a.
Lại nói sao cô biết? Đương nhiên trong hoạ có phúc, sau trận quằn quại dị năng không những nâng cao một bậc, mà đôi mắt tím biến dị càng phát huy triệt để công năng của nó - - - năng lực xuyên thấu!
Mà dị năng xuyên thấu mới sơ cấp không thể nhìn rõ vật thể lạ cố chơi trốn tìm với cô.
Đáng chết! Cô chỉ muốn yên lành đi tắm thôi mà cũng không được!!
Lão thiên gia đang trêu chọc cô sao?
Khoảng trống rất rộng rãi, đan xen tiếng lách cách của tia lửa va chạm là tiếng nói chuyện không dứt.
Song Hoan gối đầu lên đùi Song Mặc tủm tỉm cười, giọng nói cất lên đậm mùi nghi ngờ:"Tiểu tử kia thật là con của lão đại?"
Du Hàn liếc qua không nói gì. Xem ra tên này chưa chừa a, muốn bị Tam tiểu thiếu gia đánh.
"Aiii, quan hệ này đúng là không thể dùng từ xa cách hình dung nha." Thác Viễn bẻ chân gà nhai nhai nói.
"Không biết chị dâu đang ở đâu? Vẻ mặt Tam tiểu thiếu gia như vậy, không phải chị dâu đã chết rồi?" Song Hoan một chút tội lỗi cũng không có, rất tự nhiên bát quái về sống chết của người ta.
Thác Viễn giật khoé miệng im lặng. Hắn rất thức thời, sẽ không tham gia vào chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Dù chị dâu và lão đại không có tình cảm gì hết nhưng cũng không nên nguyền rủa a, muốn chết sớm sao? Lão đại là ai a? Là người cực kì bao che khuyết điểm. Song Hoan cậu nên cầu cho lão đại không nghe thấy mấy lời này a, nếu không e rằng khó sống rồi.
Nhóm người bên Du Hàn càng náo nhiệt, bên chỗ Dật Ân càng lộ rõ không khí trầm tĩnh lại có biểu cảm của hai cha con hình thức ở chung càng thêm quái dị.
Dật Ân cứng nhắc vỗ đầu Diệp Thần:"Ăn đi." Hắn không phải không nghe mấy người kia nói, chẳng qua trong lòng nổi lên chút chột dạ cùng bối rối không hiểu làm hắn có chút mất tự nhiên.
Đối với đứa con chỉ thông qua sắp xếp của hắn từ thiết bị liên lạc, hơn chín năm không gặp há có thể nói thân liền thuộc. Còn chưa nói hắn vốn là người vô tâm sở dục, con cái này đó đúng là trói buộc. Sự lạnh lẽo có sẵn trong máu, thuộc hạ hắn đều hiểu được.
Nay gặp Diệp Thần không biểu hiện cha con không nhận là tốt lắm rồi. Huống hồ nhìn bộ dạng của Diệp Thần, huyết thống không tách rời làm cho hắn càng muốn bù đắp. Chính hắn cũng trưởng thành từ gia giáo Song gia, đương nhiên hiểu được khổ cực cùng khổ tâm mấy năm nay của Diệp Thần.
Nói không xót là không có khả năng, Diệp Thần còn nhỏ vậy mà đã phải chịu bao áp lực từ phía Song gia khi không có người cha như hắn chống đỡ.
Hắn tự nhận hắn không phải người cha tốt, gián tiếp làm đứa con vừa chào đời phải đối mặt với Song gia lãnh tình tàn nhẫn trả giá tuổi thơ để lớn lên. Cho nên hiện tại hắn muốn bù đắp thật tốt cho đứa con này.
Đáng tiếc Dật Ân không biết, hiện tại khao khát của Diệp Thần đối với hai chữ tình cha đã phai nhạt vài phần. Một người đối hắn lạnh nhạt so với một người luôn lo nghĩ tính toán cho hắn cùng cả chín năm trời nương tựa vào nhau sống, hắn tất nhiên hướng về mẹ - - Diệp Tuyên Dã!
Tuy nhiên, đối mặt cùng người cha mặt lạnh thế nhưng vỗ đầu cưng chiều làm cho hắn có chút không thích ứng nhưng nhiều hơn vẫn là phần ỷ lại trong tiềm thức của mấy năm qua. Diệp Thần híp mắt cười gặm đùi gà ăn ngon lành.
Dật Ân mím môi. Hoá ra trao đi yêu thương rất dễ dàng thoả mãn một người, nhưng từ trước giờ hắn lại tiếc rẻ cho đi....cho đi mới có nhận lại. Nhìn Diệp Thần ăn, trong lòng nói không nên lời ấm áp. Bao năm qua, cạnh hắn ngoài vắng lặng vẫn là trống rỗng của sự cô độc, hiện tại xuất hiện đứa con tuy hơi không quen, nhưng cũng không có bài xích.
Ăn xong, Diệp Thần lau tay ngẩng đầu mong đợi nhìn Dật Ân:"Baba, chúng ta sẽ đi tìm mẹ chứ?" Đối với đứa con như hắn còn có thể lạnh nhạt suốt chín năm trời, với người mẹ sinh ra hắn thì baba có bao nhiêu cảm tình đây?
Cảm giác bị tính kế hẳn sẽ không dễ chịu chút nào. Mà hai mẹ con hắn, chính là người khiến baba bị tính kế. Hiện tại có thể an lành ngồi ăn cùng, đã may mắn lắm rồi, nhưng hắn muốn nhanh chóng tìm được mẹ.
Cảm giác bất an cùng mất mát kia, hắn không cách nào thừa nhận nổi nếu mẹ xảy ra chuyện gì.
Dật Ân cười một tiếng xoa đầu Diệp Thần, đáp ứng:"Đương nhiên. Đó là vợ ta mà."
Diệp Thần sửng sốt, tim dâng lên tia sung sướng mãn nguyện. Baba không giận hắn. Cũng không có ghét mẹ. Tốt quá, thật tốt!
Nhìn thần tình Diệp Thần, Dật Ân nhẹ nhàng nhếch môi, mắt lấp đầy ý cười xinh đẹp.
♪
Nếu nói bên Dật Ân đang cải tiến quan hệ rất vui vẻ thì nơi bọn Tuyên Dã lại hết sức âm trầm gợn gáy.
Sau một thời gian lâu đi theo Tuyên Dã, Song Nhân lúc này mới phát hiện ra bệnh khiết phích của cô đã ăn sâu vào máu hết thuốc trị.
Muốn phát hiện nói dễ không dễ nói khó không khó, đơn giản lúc bị dơ bẩn thì tính nhẫn nại cùng nét lạnh nhạt hoàn toàn mất sạch. Thêm vào đó là sự nóng nảy uỷ khuất làm người ta cảm thấy đáng yêu.
Uỷ khuất, đúng là uỷ khuất! Vẻ mặt non nớt lại hiện ra chút bất mãn càng khiến Diệp Tuyên Dã trở nên trẻ con đáng yêu.
Chỉ tiếc, Diệp Tuyên Dã là loại người bản thân khó khăn thì phải làm người ta vất vả mới nguôi ngoai uỷ khuất bản thân phải chịu. Cho nên hiện tại bọn họ là thớt cho cô chém loạn.
Nhất là Hy Chang cực kì vô tâm mặc Tuyên Dã giày vò, nhưng cô bé lại cười tít mắt vui vẻ đến thế là cùng. Không phải bé bị ngốc mà bé không muốn thủ hạ của mình lần lượt về với đất mẹ nhờ công cuộc phát tiết không giới hạn bởi đến bây giờ tiểu Anh còn chưa tìm ra nguồn nước.
Mà ngày nào tiểu Anh chưa tìm ra nước cho Tuyên di tắm, thuộc hạ của bé tất còn chịu giày xé dài dài. Vì vậy bé phải hi sinh anh dũng bảo vệ thuộc hạ mặc Tuyên di xoa nắn mặt đỏ bừng.
Bé là Thần một phương hệ mộc, thuộc hạ đương nhiên là cây cối rồi. Nói bảo vệ cho oai chứ thật ra bàn tay Tuyên di mềm mại rất thoải mái, cô không nỡ xa nha. *rưng rưng*
Nhưng...
"Tuyên di, người còn nắn nữa con sẽ biến thành bánh bao phì đó." Hy Chang bĩu môi đáng thương hề hề nói.
"Hừ." Tuyên Dã không nói hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tay vẫn tiếp tục nắn hai má phấn nộn của Hy Chang. Haha, xúc cảm thật tốt nha. Cũng là nơi phát tiết buồn bực tốt nha. (= ̄∇ ̄)ノ
Hy Chang cắn cắn môi mặc Tuyên Dã chà đạp. Lại nhìn hàng cây bên chụi lủi bé không khỏi cảm thán, dị năng của Tuyên di không phải mạnh bình thường thôi a. Qua đợt trọng thương kỳ này dị năng lại được đưa đến tầm cao mới.
Thuộc hạ của bé là minh chứng tốt nhất. Đinh rải rác bên đường là minh chứng tốt nhất của dị năng Thay đổi phân tử.
Loại phát tiết này thật tà ác! Rủi người khác bị cán lủng bánh xe thì làm sao bây giờ? Ở nơi hoang vắng này tìm đâu ra để thay đây?
À mà chuyện này đâu liên quan tới bé đâu nhỉ, bé chỉ lo những thuộc hạ này đã trở về với đất mẹ mà còn không được yên nghỉ à. Nhìn vẻ mặt của Hy Chang, Tuyên Dã 囧.
Con bé này lấy đâu ra nhiều thương cảm thế này, thương tiếc đến nỗi buồn thay số phận của những lá cây chỉ kém chưa đi đem những lá cây bị biến thành đinh chôn xuống.
Phi! Đúng là vấn đề thiếu iốt mà. Thiên a, ngây thơ cũng có thể cảm hoá nha. Tránh xa con bé này mới tốt. Nghĩ nghĩ, Tuyên Dã tiếp tục véo má Hy Chang, xúc cảm mềm mịn làm cô yêu thích không rời tay. Ừm...phát tiết xong rồi tránh cũng không muộn nhỉ?
Có điều Tuyên Dã hoàn toàn không biết bản thân trong mắt Song Nhân lại trở thành kẻ đáng yêu.
Rõ ràng cảm giác dơ bẩn trên người làm cho cô rất khó chịu nhưng khi nhìn thấy nguồn nước tiểu Anh tìm cho cô. Cô hoàn toàn dậy không nổi tâm tư đi tắm.
Thấy Tuyên Dã nhìn mặt nước chằm chằm không buông, Hy Chang nóng nảy:"Tuyên di sao người còn chưa tắm? Có vấn đề gì sao?" Ngày nào Tuyên di còn chưa thoả mãn nhu cầu sạch sẽ, bé còn phải bị dằn vặt dài dài a.
Có vấn đề? Đúng là vấn đề này rất là lớn nữa nha. Liếc tiểu Anh đang cúi đầu nhỏ rỉa lông, Tuyên Dã nhếch môi. Cô dám khẳng định con chim này cố ý tìm cho cô địa điểm thế này!!
Tiểu Anh cảm nhận được khí lạnh không ngừng đâm vào thân thể bé nhỏ, lập tức co rụt toàn thân biến thành cục bông mini thoạt nhìn rất giống marimo.
Tuyên Dã co rút môi, trong lòng rất khinh thường tiểu Anh dám làm không dám nhận.
Song Nhân đảo mắt nhìn hồ nước trong veo có thể thấy cả đáy hồ, không khỏi mở miệng:"Hồ này...có vấn đề thật sao?"
Tuyên Dã nhíu mi gật đầu, đạm bạc giải thích:"Hồ này có vật thể lạ, mà vật thể lạ này lại có dị năng tinh thần phủ tinh thần khắp hồ tạo ảo giác cho con mồi buông lỏng. Người không biết lại tưởng hồ rất cạn, mà vật thể kia có tính hung ác. Nó thế nào ngu ngốc chỉ đơn thuần tạo ảo giác?" Hồ này, một bước sảy chân có thể mất mạng! Con chim tiểu Anh thế mà tìm việc làm khó cô. Muốn tắm còn phải giải quyết vật thể lạ kia.
Một việc so với một việc càng làm cô thêm phiền! Ánh mắt Tuyên Dã nhìn tiểu Anh càng thêm bất thiện.
Song Nhân ngạc nhiên thốt:"Sao cô biết?"
Tuyên Dã:"Bí mật vĩnh viễn là bí mật."
Khoé môi Song Nhân co quắp. Làm ơn đừng biểu hiện thần bí mà vẻ mặt lại gian tà thế không a.
Lại nói sao cô biết? Đương nhiên trong hoạ có phúc, sau trận quằn quại dị năng không những nâng cao một bậc, mà đôi mắt tím biến dị càng phát huy triệt để công năng của nó - - - năng lực xuyên thấu!
Mà dị năng xuyên thấu mới sơ cấp không thể nhìn rõ vật thể lạ cố chơi trốn tìm với cô.
Đáng chết! Cô chỉ muốn yên lành đi tắm thôi mà cũng không được!!
Lão thiên gia đang trêu chọc cô sao?
Danh sách chương