Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn Diệp Thần đầy khinh thường, thản nhiên vào nhà. Đem nơi này thành nhà chính mình, ngồi xuống xem tivi cùng Tuyên Dã.

"Cô nói cái gì!?" Sau khi định hình, Diệp Thần cả giận quát.

"Tôi nói cậu á! Ngu - ngốc !" Mắt không buồn rời tivi để nhìn hắn, cô bé tùy tiện mắng thêm một câu.

Diệp Thần tức không nên lời. Chính là cơn giận nhanh chóng lắng đọng, ngọn lửa khác lại bốc lên:"Nhưng, cô là ai chứ! Chạy vào nhà tôi làm gì hả!"

"Liên quan tới cậu? Không thì im đi, quyền đuổi khách thuộc về người khác." Cảm thấy chưa nói đủ, cô nhàn nhạt phun ra thêm một câu tuyên cáo.

Lúc này, Diệp Thần chính thức cấm thanh, ai oán nhìn mẹ mình - người đang vui sướng khi người gặp họa. Trên mặt hắn lúc này viết rõ ràng bốn chữ: "Mẹ, nhanh 'tiễn' khách!"

Đến Diệp Tuyên Dã cũng nhịn không được kéo kéo khóe môi. Lại di chuyển tầm mắt sang Nhạc Thiên Ly - người im lặng nãy giờ.

Cô nghĩ, một người không quen biết sẽ chạy vào nhà mình sao! Dĩ nhiên là không, cho nên, ngoại trừ Ly, cô không đoán ra con bé "dễ thương" này liên quan tới ai.

"Mẫn nhi..." Thiên Ly run giọng gọi.

Cô bé bây giờ mới quay đầu lại, nhìn Thiên Ly lên án, hừ lạnh:"Mẹ, người còn biết có người con như ta! Bỏ rơi ta...hừ!"

Xem cô như con nít, bỏ mặc cô tại Công viên trò chơi mà đi làm nhiệm vụ...đúng là người mẹ vô lương.

"Khô..ng..phải vậy!" Cô rũ vai hoàn toàn bất lực với sự tố cáo của đứa con gái thân yêu.

"Không quan tâm!" Nhạc Mẫn Vi khoanh tay giận dỗi, tiếp tục xem tivi.

Tuyên Dã cười cười, con bé này so với tính khí của Diệp Thần cũng không khác là bao.

Diệp Thần vỗ trán, được rồi! Sự tình xảy ra hôm nay thật đủ quỷ dị. Tạm thời dẹp chuyện này qua một bên, hắn đỡ Thiên Thiên vào phòng tắm, sẵn lấy một bộ quần áo cho cô, rồi mới ra ngoài đối diện với mẹ mình.

"Mẹ!" Hắn gọi Tuyên Dã một tiếng.

"Có chuyện gì sao!?" Cô hạ mi mắt, nhẹ giọng hỏi.

Diệp Thần giật mình. Mẹ như thế...là thất vọng về hắn? Trong lòng hiện lên sự mất mát không rõ nguyên do.

"Con, rất ổn!"

"Ừ." Cô đáp, giọng thấp đến mức không nghe ra tâm tình gì.

Hắn mệt mỏi vươn vai, sáng giờ xảy ra rất nhiều chuyện, tiêu hao không ít thể lực của hắn nên hiện tại hơi uể oải.

"A..." Thanh âm của Thiên Thiên từ trong phòng tắm phát ra khiến hắn tỉnh táo giây lát, sốt ruột mở cửa:"Thiên a.....!"

"Gràooo." Bỗng nhiên bị một vật thể lạ nhào tới, Diệp Thần thất thần trong giây lát, nhưng dù sao cũng một thân bản lĩnh đầy người, hắn nhanh chóng rút súng bắn vào vật thể có mùi hôi thối hai phát đến khi nó bất động hẳn.

Sau một hồi khiếp sợ, hắn hoảng hốt nhớ ra Thiên Thiên ở trong phòng tắm. Cô mất tích, chỉ là lát sau hắn nhận ra được bộ quần áo trên người vật thể lạ là của Thiên Thiên.

Diệp Thần biến sắc. Quay người, vừa vặn chạm mặt Tuyên Dã, người thu hết quá trình xảy ra sự việc vào trong mắt. Gương mặt như cũ lạnh nhạt, ánh mắt thêm một tia xa cách khó phát giác.

"Mẹ..." Dù sao, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, sau khi trải qua một hồi kinh hãi, đều sẽ cần an ủi.

"Haha.." Nhạc Mẫn Vi cười gằn không hề che giấu sự khinh miệt.

Hắn nhíu mày, có chút tức giận nhìn Mẫn Vi.

Nhạc Mẫn Vi cảm thấy cười đủ, lúc này dừng lại, nhàn nhạt phóng ra một câu có lực khủng với trái bom nguyên tử tân tiến:"Ở viện khoa hàn học mới phát hiện ra một lượng vi-rút xâm nhập vào bầu khí quyển qua các trận thiên tai từ vũ trụ, có khả năng lây lan 99,97888%, tốc độ lên đến 100m/s."

"Người bị lây nhiễm vi-rút, dấu hiệu đầu tiên là bị sốt, đồng tử hiện lên vệt xanh thu nhỏ thường bị nhầm lẫn với mê sảng trong cơn sốt. Lúc phát bệnh, cơ thể sẽ bốc mùi thối rữa, khoang miệng xuất hiện dị trạng như thèm thịt người, máu tươi và nội tạng,...hoàn toàn mất lí trí, cũng không có khả năng cứu chữa."

Nhạc Mẫn Vi kinh ngạc xoay sang Tuyên Dã, người mới nói chi tiết toàn bộ bệnh trạng không sai một li. À, không...so với khoa hàn học còn muốn chính xác hơn vạn phần.

Còn chuyện vì sao cô biết ấy à, hẳn sẽ không quên màn quăng bom đặc sắc đó chứ, cô chính là phụng mệnh đi trộm tài liệu của sở nghiên cứu quốc gia.

Người xưa có câu: Mẹ là sát thủ, con có thể tốt hơn bao nhiêu. Không sai, cô là Thần thâu (thần trộm )a.

Hiển nhiên, một câu chửi "ngu ngốc" của cô cũng không phải không có lí do. Và...hành động bất thường dẫn đến xung đột của a di Tuyên Dã...cũng chỉ muốn bảo vệ Diệp Thần mà thôi.

Nhưng cố tình là hắn không những không biết ơn, còn dùng hết khả năng chọc tức a di Tuyên Dã.

"Cái gì!???" Nhạc Thiên Ly trợn mắt bất khả tư nghị, cô hít một hơi thật sâu, bình ổn cảm xúc:"Là, mạt thế đến rồi sao!"

Mọi người im lặng, không ai một ai trả lời Thiên Ly, không gian yên tĩnh, truyền vào tai càng rõ rệt tiếng mưa rỉ rích ngoài kia. Bọn họ đều đang đợi một điều gì đó xảy ra, cảm giác lúc này thật khủng khiếp.

Ánh mắt Diệp Tuyên Dã vô định, thả tự do bên màn mưa âm u. Như nghĩ đến việc gì đó, cô nghiêng đầu nhìn Diệp Thần trở về phòng, bóng lưng nhỏ nhắn đáng thương. Khóe môi cô nhẹ cong, đáy mắt là một mảnh hàn ý.

| * | * | * |

Ánh đèn sáng rực cả dinh thự, âm thanh giày giẫm lên nền gạch hoa cương mĩ lệ vang vọng, tiếng trao đổi bàn luận về sự kiện nào đó, nế không lầm, hẳn là thương mại quốc tế chuyên giao đi.

Người đàn ông tóc đen bắt tay với người phụ nữ tóc vàng, anh cười một tiếng đầy tà mị mê hoặc:"Mong hợp tác vui vẻ!"

"Of course! I hope we will work long term." Người phụ nữ đáp rồi cất bước ra về.

Người đàn ông tầm mắt phiêu đãng trong mưa, lòng than nhẹ. Hy vọng tiểu Thần sẽ hảo hảo bảo vệ Dã nhi qua cơn bệnh dịch này.

Thân cũng là thành phần để phát triển quốc gia, đương nhiên tin tức không thể không nhanh nhạy được rồi. Và hiển nhiên, nào có cụ thể hơn bên Tuyên Dã chứ? Bởi vậy nên anh cứ cho rằng, đây là một bệnh dịch.

Thế nhưng, không ai ngờ đến, đó chỉ là dấu hiệu bắt đầu một kỉ nguyên mới, quá trình đào thải trái đất lại bắt đầu như hàng triệu trăm năm về trước - lúc con người chưa từng xuất hiện, trái đất lúc ấy còn tốt chán.

"Lão đại, Thần thiếu gia gọi khẩn cấp." Người đàn ông áo đen tóc bạch kim cung kính dâng điện thoại cho anh.

"Đưa đây!" Anh nhíu mày lạnh giọng, cầm lấy điện thoại.

Bên kia vang lên giọng nói nhỏ, không kìm chế được sự run rẫy:"Daddy, người sang đây được không?"

"Tiểu Thần, là chuyện gì!?"

"Dạ, có vi-rút không xác định xâm nhập vào Trái đất, mức độ lây lan kinh khủng. Daddy, người về nhanh đi." Diệp Thần bên kia nức nở khóc, lát sau giọng ngưng trọng thông báo.

"Daddy, mạt thế đến rồi. Dù người tin hay không thì, nó thật sự đang diễn ra. Người hãy cẩn thận với những thứ chung quanh, đề cao cảnh giác." Diệp Thần cũng không muốn tin, nhưng sự thật trước mắt, hắn không thể không tin.

"Được rồi! Nhanh nhất trong ngày mai, ta sẽ về." Giọng anh cũng thêm phần nghiêm nghị.

"Thác Viễn, tập hợp mọi người lại, đi tích trữ lương thực càng nhiều càng tốt .Trong ngày hôm nay, chúng ta về nước."

"Dạ!" Người đàn ông tên Thác Viễn đáp một tiếng, quay người rời đi.

Tại chân trời xẹt qua tia sấm huyền ảo.

~ . ~

"Tuyên Tuyên, có phải hay không...cô đã lường trước được.." Thiên Ly ngập ngừng.

"Vì sao lại hỏi như vậy!?" Cô tắt tivi, có chút buồn cười chuyển mắt lên người Thiên Ly, cái cô bạn này đang suy nghĩ gì thế.

"Tuyên a di, cô đừng buồn." Mẫn Vi vẻ mặt đồng cảm, vỗ vai cô an ủi.

"Thỉnh thoảng, con cũng sẽ chọc tức Ly mẹ, thấy không, Ly mẹ đâu có buồn!"

Tuyên Dã ... What!? Con bé đang nói cái gì vậy.

Thiên Ly .... Sao lại lôi cô vào đây? Trông biểu cảm hai người, Mẫn Vi nhất thời im lặng. Cảm thấy nghi hoặc, cô có làm gì sai sao!?

*Gràoooo*

Tuyên Dã đứng bật dậy, dự cảm xấu dâng trào.

*Rầm*Rầm* Tiếng đập cửa liên hồi đánh sâu vào tâm cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện