Chầm chậm bước thật lâu, Tiểu Nguyệt cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Tư Mã Chu, lúc này trời đã tối. Tại Vinh Đức đường, bên trong thư phòng, Tư Mã Chu vẫn đang siêng năng tra khảo điển tịch sách thuốc. Mặc dù biết thân thể Nữ đế không còn kéo dài được bao lâu, nhưng vì hàng triệu dân chúng Nghiêu Quốc, Tư Mã Chu vẫn muốn thử sức một lần, dù sao có thể kéo dài nhất thời thì có thêm một phần hi vọng. Thế nhưng từ hoàng cung trở lại đến bây giờ, vẫn chưa tìm được phương pháp thích hợp, Tư Mã Chu lụn bại thở dài một cái. Ngoài thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, xuyên thấu qua ánh sáng của đèn cung đình, mơ hồ phản chiếu hình ảnh của tiểu nha đầu.

Trên mặt Tư Mã Chu hiện lên nụ cười nói: “Tiểu Nguyệt sao? Vào đi”

Tiểu Nguyệt nhấc chân bước vào thư phòng, không ngại bên trong loạn đến phát sợ. Trên đất, trên án thư đều chất đống rất nhiều bộ sách, cả mặt tường giá sách đã lộn xộn không thể chịu nổi. Tiểu Nguyệt nhặt lên cuốn sách đã mở phân nửa, là một quyển sách tập hợp các phương thuốc dân gian, mở ra nửa tờ, chính là phương thuốc cổ truyền chữa ho lao, Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm cau mày, xem ra sư phó cũng rất gấp gáp, một thầy thuốc lý trí từ trước đến nay như vậy, thế mà phải tìm đối sách trong các phương thức cổ truyền.

Tư Mã Chu quét một vòng trong thư phòng lộn xộn không có chỗ đặt chân nói: “Đi, đi nhã thất lấy cho vi sư một bình trà Trúc Diệp” 

Tiểu Nguyệt cười một tiếng, đi theo Tư Mã Chu vào nhã thất cạnh thư phòng, nhã thất ngược lại cùng biệt viện bố trí giống nhau, từ bàn thấp đến ghế nệm đều là chế tạo từ trúc, thậm chí màn cửa sổ cũng là trúc xanh nhàn nhạt. Hai thầy trò ngồi đối diện nhau, sớm có người an trí xong bếp lò nhỏ, lúc này dụng cụ pha trà so với hiện đại còn kém xa, cái gọi là trà đạo vẫn còn dừng lại ở cách pha trà ban đầu, so với hiện đại không biết hạn chế nhiều bao nhiêu. Nói đơn giản chính là chọn xong trà, dùng nước thanh tuyền nấu sôi, thủ pháp pha trà của Tiểu Nguyệt là do Vân Tử Xung tự tay truyền lại, lại trải qua sự rèn luyện của Tư Mã Chu, cho nên mặc dù thời gian ngắn ngủi, vẫn coi như có da có thịt.

Tư Mã Chu rất thích trà Trúc Diệp, nói đến trà Trúc Diệp, danh như ý nghĩa chính là được hái lúc tiết mùa xuân xong đem phơi nắng, dùng nước sôi sớm một chút, lần nữa lại nấu trong nước suối là được. Mùi thơm ngọt miệng, màu lục nhạc kia cùng lớp nước trong suốt rõ ràng, có thể giải khát, tiêu nhiệt giải độc, tiêu đàm công hiệu, thật ra có thể coi như một loại trà thuốc. Tiểu Nguyệt vốn không thích trà Trúc Diệp lắm, bởi vì sau khi uống có vị hơi chát nên bình thường không uống loại trà này. Nhưng hôm nay lại cảm thấy mùi khác với thường ngày, có một loại mùi hết sức thơm ngát.

Có lẽ nước là nguyên nhân, ngày thường tuy là đất đồng bằng, bất quá cánh đồng phía thành đông cũng có một gò đất cao, kêu là Linh Tuyền sơn, lưng chừng núi có tòa Tự miếu Linh Huyền tự nổi tiếng cả nước, nghe nói cũng là bởi vì hàng năm có dòng thanh tuyền chảy róc rách vì thế mới được đặt tên. suối nước mát lạnh ngọt lành, nhiều gia tộc thế lực của Nghiêu Quốc thường đi lễ làm công đức, thuận tiện tới lấy chút thanh tuyền về pha trà, Tiểu Nguyệt là không có đi qua, bất quá trong sách có ghi lại dân tục của Nghiêu Quốc, đơn giản biết một chút.

Nhẹ nhàng nhấp lá trà trong miệng, Tư Mã Chu nói: “Đã trễ thế này nha đầu con còn không nghỉ ngơi, có chuyện muốn nói cùng vi sư sao?” 

Tiểu Nguyệt cẩn thận trầm ngâm hồi lâu, mở miệng nói: “Sư phó mới vừa rồi là tìm phương pháp chữa trị cho Hoàng thương?” 

Tư Mã Chu thả tay đặt chung trà xuống, thật sâu thở dài nói: “Bệnh của vạn tuế gia từ trước đến giờ khó có thể chữa tận gốc, sư phó tự phụ một thân y thuật cũng không cách nào chữa dứt, bất quá là muốn tìm biện pháp kéo dài thôi” 

Tiểu Nguyệt nói:” Ngược lại đệ tử lại có một biện pháp, có thể thử một lần”

“À! Đúng vậy, lão phu sao lại quên nha đầu con chứ, mặc dù y thuật không cao, bất quá về hiểu rõ dược có thể nói cả Nghiêu Quốc không có đến người thứ hai, con nói thử xem” 

Tiểu Nguyệt được ông khen mà có chút đỏ mặt: “Sư phó, con nói thử trước thôi, biện pháp của đệ tử cũng chỉ có thể thử một lần, nhưng có tác dụng hay không, đệ tử cũng không biết”

Tư Mã Chu vuốt vuốt râu mép của mình nói: “Đừng dài dòng nữa, mau nói ta nghe”

Tiểu Nguyệt nói: “ “Thuận Nhu Ngũ Thư” có ghi: Ho lao nhiệt, gây tổn hại, có trùng ở phế, làm người ta ho khan, thở hổn hển. Nguyên nhân chủ yếu của bệnh này là vì thể chất suy yếu, khí huyết chưa đủ, lao trùng truyền nhiễm. Bệnh bắt nguồn ở phổi, lâu thì liên quan đến tì thận, sâu hơn nữa thì truyền khắp ngũ tạng. Theo ban ngày đệ tử thấy, hoàng thượng sợ rằng đã ảnh hưởng đến tì thận.” 

Tư Mã Chu mỉm cười gật đầu nói:” Vân Chiêu Dung có nói vạn tuế gia hơn một tháng nay đã không thể ăn uống, bất quá là mỗi ngày đều dựa vào canh nhân sâm ngàn năm để duy trì” 

Tiểu Nguyệt nói: “Sư phó đã từng nói, lúc này nên bổ tì mà ích phế, bồi thổ để sinh kim, phù chính ích khí đúng không?” 

Tư Mã Chu gật đầu nói: “Không sai, đúng là nên như thế, cho nên phương thuốc ban ngày vi sư ghi là thêm giảm Bảo Chân thang, nhưng như thế sợ rằng đối với bệnh thể nặng nề của vạn tuế gia mà nói, tác dụng cũng không lớn”

“Biện pháp của đệ tử là, bỏ canh nhân sâm mỗi ngày đi thay bằng canh ngân hạnh tổ yến, mỗi ngày bỏ vào nửa chén Ngưu Nhũ để phối hợp (tráng) kiện tì (nuôi) dưỡng phế, có thể làm bệnh tình thuyên giảm chút”

Tư Mã Chu âm thầm suy nghĩ: Ngân hạnh vị ngọt, đắng, chát, bình, có độc, tuy vào phế thận có thể buộc phế bình suyễn nhưng lại có tính độc, thuốc như vậy dùng ở trên người khác cũng không đáng ngại gì nhưng vạn tuế gia lại là vua của một nước, này cũng có chút không tốt lắm. Thế nhưng khi Tư Mã Chu ngẩng đầu nhìn lướt qua nha đầu đối diện, thần thái thong dong, con ngươi tĩnh lặng, dù nàng nói có thể thử một lần, Tư Mã Chu vẫn tuyệt đối tin tưởng nha đầu này nếu mở miệng, tất nhiên vô cùng hữu dụng. 

Gần đây Tư Mã Chu thường muốn biết nha đầu này rút cuộc từ đâu tới, dù bề ngoài nhìn qua chỉ là một bé gái sáu tuổi nhưng qua mấy tháng tiếp xúc, Tư Mã Chu cảm thấy trong lòng nha đầu này là giả bộ, có lẽ bản thân chỉ mới thấy được một góc nhỏ của tảng băng mà thôi. Nàng biết kéo hồ cầm, biết hát hí khúc gì đấy rất đặc biệt, một tay kiếm pháp mặc dù trúc trắc, bất quá cũng có bài bản và đẹp mắt, các bộ sách đọc qua cũng rất nhiều và hiếm, lâu lâu lại bật thốt lên những luận điểm mình cho tới giờ vẫn chưa nghe qua, nhưng thật sâu sắc phảng phất như đã trao dồi qua trăm ngàn thứ.

Nói tóm lại, Tư Mã Chu cảm thấy đệ tử này của mình, hình như là một cô gái tài trí trác tuyệt, cơ duyên xảo hợp giấu trong thân thể một cô gái sáu tuổi. Chuyện kỳ quái như vậy, mình tuyệt đối không thể nói ra, nếu không sẽ đưa đến mầm móng tai vạ chưa biết chừng, bất quá như vậy cũng tốt. Lắm lúc nàng cũng là một nha đầu bướng bỉnh, giữa sự cơ trí lộ ra chút khả ái, nếu như nàng nói có thể chữa được bệnh tình Nữ đế, như vậy Tư Mã Chu liền tin tưởng tuyệt đối, nha đầu này là trời cao ban cho Nghiêu Quốc.

Càng suy nghĩ Tư Mã Chu càng thấy biện pháp này của Tiểu Nguyệt là dùng được, thật ra thì nói một cách thẳng thừng, bây giờ chẳng phải cũng không còn lựa chọn nào khác sao? Nghĩ đến đây, ông lại nhẹ giọng nói: “Ngân hạnh có độc con biết không?” 

Tiểu Nguyệt âm thầm nghĩ: Chính độc tính đấy có thể ức chế vi khuẩn bệnh lao, nếu không mình sẽ không từ thuốc ho của nhiều người tuyển chọn ra nó. Từ thanh âm có chút trầm thấp của Tư Mã Chu, Tiểu Nguyệt nhất thời hiểu được, bất kỳ thứ độc gì, trước giờ đều không thể đến gần Hoàng đế, mình nói biện pháp này, nếu như Tư Mã Chu thật chữa trị cho Nữ đế, vô luận kết quả thế nào, cuối cùng Tư Mã Chu vẫn phải chịu tội, đây là rất không thỏa. Nghĩ đến chỗ này Tiểu Nguyệt nói: “Ngân hạnh mặc dù có độc tính nhẹ, nhưng cơ hồ có thể coi thường, cũng đối với thân thể vạn tuế vô ngại. Thế nhưng sư phụ vẫn tìm trong triều một người có cùng địa vị, hai người cùng nhau thương lượng thì được hơn, tránh cho tương lai bị người khác lên án” 

Con ngươi Tư Mã Chu chợt lóe, thầm nghĩ:: Tìm người có cùng địa vì với mình đi thúc đẩy, chuyện càng thêm vững vàng, bất quá người này cũng không dễ tìm. Tư Mã Chu nghĩ ngợi tất cả các quan lại trong triều một lần, chợt nghĩ đến một người, trong lòng không khỏi vui lên. Đúng! Chính là hắn! Lão già Hách Liên Dục chính là người thỏa đáng nhất. Đầu tiên Hách Liên gia cũng coi như gia tộc rễ sâu lá tốt, ba đời đều vì Nghiêu Quốc phục vụ, coi như độc lập với Chiêu vương và Thái tử. Đứng giữa hai phía lại có quyền lực độc tôn, công minh liêm khiết, không mang tư lợi cá nhân, từ mọi góc độ đều vì Nghiêu Quốc mà đối đãi xử lý. Tuy có chút thanh cao cô độc, bất quá là quan thanh liêm nổi tiếng, vẫn có thể xem là một đời lưu danh Nghiêu Quốc.

Bất quá mặc dù lão gìa này vô cùng cố chấp thay đổi thất thường, lại có một đứa con nổi tiếng khắp nơi, nhớ y cũng xấp xỉ tuổi cháu mình, là con trai duy nhất của Đằng thiếp họ Viên, Hách Liên Chi. Nhắc đến Hách Liên Chi, Tư Mã Chu không khỏi có chút hâm mộ, tuy nói hài tử mình mới là tốt nhất, cho dù cháu mình Vân Tử Xung đã vô cùng xuất sắc, nhưng Tư Mã Chu không thể không thừa nhận, cùng mười sáu tuổi, Tử Xung vẫn kém Hách Liên Chi một bậc. Cổ nhân đã từng nói, tài so Tử Kiến, mạo so Phan An, Hách Liên Chi chính là hình mẫu tốt nhất ứng với câu nói này. Dù rằng nằm trong tam công tử nổi tiếng cả nước, Tử Xung cũng chỉ miễn cưỡng đứng thứ ba, Hách Liên Chi lại vững chắc ở vị trí thứ hai, thứ nhất đương nhiên là vị bá chủ trẻ tuổi nhất, Chiêu vương Vân Tử Liệt, có thể thấy Hạch Liên Chi đúng là kinh tài tuyệt diễm nha.

Năm ngoái mới mười lăm tuổi đã tên đề bảng vàng, đến cao trung đã trở thành trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố, có thể nói khi thành danh thiên hạ đều biết, cả nước đều kinh hãi, khiến Tư Mã Chu bấy giờ rất ghen tị. Thế nhưng đến hôm nay chính mình cũng không thua kém, ngoại trừ Tử Xung, ông cũng có một đệ tử sáu tuổi, so với Hách Liên Chi còn cao hơn một bậc. Nghĩ đến đây, Tư Mã Chu không khỏi đem Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi so sánh chung một chỗ. Dù nói bản thân muốn cùng lão nhân kia thương lượng, nhưng kể từ ngày Nữ đế bệnh nặng không thể lâm triều, hơn phân nửa việc triều chính đều do Thái tử chủ trì, trên thực tế Tư Mã Chu biết, chân chính xử lý chính sự lại là nữ nhi bừng bừng dã tâm Tư Mã Yến Nhã. Thế nên Thừa tướng Hách Liên Du rất bất mãn chuyện này, liền trốn đến biệt viện không tham gia chính sự, cho nên muốn động đến lão già kia, mình phải tự đi một chuyến thương lượng mới được.

Nghĩ vậy, Tư Mã Chu cười híp mắt nói: “Nha đầu con nói đến đây, làm vi sư nhớ tới một người. Vậy sáng sớm ngày mai, con theo vi sư đi ngoại giao một chút, thuận đường cũng có thể ngắm phong cảnh mùa thu ở kinh thành như thế nào”

Tiểu Nguyệt có chút buồn bực gật đầu một cái, thầm suy nghĩ sư phó ngược lại còn có nhã hứng ngắm phong cảnh, bất quá mình cũng đi ngắm cảnh cũng không tệ. Sáng sớm ngày thứ hai, tia nắng ban mai vừa lộ ra tiểu nha đầu liền gọi Tiểu Nguyệt tỉnh, Tiểu Nguyệt chỉ đành ngồi dậy, thầm nghĩ mới sáng sớm như vậy chẳng lẽ đã đi, ra khỏi Phong viện, Tiểu Nguyệt liếc nhìn sang viện Vân Tử Xung ở bên cạnh, bất giác thở dài. Từ ngày tới kinh thành, dường như Vân Tử Xung luôn mang trên lưng vỏ rùa nặng nề, loại u buồn tràn đầy nơi chân mày. Ngày hôm qua hắn nói với mình rằng sáng nay phải trở về Đông cung, không có Vân Tử Xung làm bạn, thế nên Tiểu Nguyệt có cảm giác nhàm chán tịch mịch.

Nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Tiểu Nguyệt nhanh chóng đi ra ngoài, trước cửa phủ là một chiếc xe ngựa sang trọng hơn ở Nguyệt thành nhiều, đen hồng đan xen nhau, sườn xe có điêu khắc hoa văn tinh sảo, giữa sự sang trọng vẫn lộ ra vẻ thanh nhã, xe ngựa rất rộng lớn. Tư Mã Chu quan sát Tiểu Nguyệt chốc lát, khẽ mỉm cười dắt tay Tiểu Nguyệt lên xe ngựa, xe ngựa đi hướng thành đông, bởi vì thời gian còn sớm, hai bên cửa hàng dọc đường đi vẫn chưa buôn bán, trên đường rất thanh tĩnh. Ra khỏi cửa thành, xe ngựa lại lọc cọc đi nửa canh giờ, mới nhìn thấy xa xa một ngọn núi thấp lùn, Tiểu Nguyệt đoán đại khái núi này trong sách ghi là Linh Tuyền sơn, cũng là gò đất duy nhất ở kinh thành được xưng là núi. Từ xa nhìn lại, khắp núi trong lành, thảm thực vật tươi tốt, gần chút có thể thấy ở giữa màu xanh biếc mơ hồ lộ ra mái ngói cong cong, đây chính là miếu Linh Tuyền tự của Hoàng gia Nghiêu Quốc.

Xe ngựa của Tư Mã Chu cũng không đi con đường to ở giữa, mà đi trên con đường mòn nhỏ bên cạnh, vòng về phía tây. Tiểu Nguyệt rất kỳ quái, nhưng ước chừng đi khoảng một khắc đồng hồ, mơ hồ có từng đợt mùi hoa nhẹ nhàng bay vào mũi, nhẹ mà không gay, khiến người ngửi phải cảm thấy rất thoải mái. Xe ngựa càng đi về phía trước, mùi thơm lại càng gần, rõ ràng thấy từ xa là một vườn hoa lớn và một rừng trúc. Tiểu Nguyệt không khỏi thầm nói, nguyên lai lại là mùi hoa này. Xe ngựa dừng trước một gian nhà trúc đơn giản, Tiểu Nguyệt ra xem ngược lại giống viện mình ở trong núi, trông tương tự nhưng lớn gấp mười mấy lần.

Tiểu Nguyệt cùng Tư Mã Chu xuống xe ngựa, từ rặng trúc nhìn vào bên trong, là một bờ cây dâm bụt cao nhìn không tới, ánh nắng ban mai chiếu trên những đóa hoa mới nở, dị thường kiều diễm xinh đẹp. Trên cổng trúc treo một tấm bảng không lớn không nhỏ bằng trúc, phía trên là hai chữ “Thuấn Hoa”, thư pháp ôn nhuận thanh nhã, Tư Mã Chu vuốt vuốt ria mép, quay đầu đối với Tiểu Nguyệt nói: “Nha đầu có biết vì sao nhà này lại gọi là Thuấn Hoa không?”.

Tiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, nhìn cả vườn cây dâm bụt nở rộ, không khỏi cười nói: “Chung xe có một cô nàng. Đẹp như hoa thuấn dịu dàng dung nhan. Ngao du sắp sửa gót hoan. Quỳnh cư chuỗi ngọc nàng đan vào người. Mạnh Khương xinh đẹp kia ơi. Đã bao đẹp đẽ càng ngời đoan trang. Đây có lẽ lấy từ Kinh Thi của Trịnh Phong”

Một tiếng vừa dứt, một trận tiếng cười từ bên trong truyền ra: “ Chỉ một câu nói đã vạch trần tên vườn của ta đây, nghe ra là thanh âm của một bé gái, lão phu cũng muốn xem một chút là đứa trẻ nhà ai”

Theo tiếng nói, từ bên trong bước ra một lão giả, tuổi xấp xỉ Tư Mã Chu, mặt mày hiền hậu, râu ria dù có chút hoa râm, bất quá nhìn ra đã từng là một mỹ nam. Dù tuổi đã già, cũng có thể nhìn ra lúc còn trẻ nhất định là một nhân vật tuấn tú lỗi lạc, một thân áo bào rộng, lúc đi lại phiêu phiêu như tiên, trong ấn tượng của Tiểu Nguyệt, lão giả này tựa như thế ngoại cao nhân trong sách hay nói. Sau lưng không có người làm, lại có một thiếu niên,cái gọi là quân tử như ngọc chính là chỉ người thiếu niên trước mắt này. Y khoảng mười lăm mười sáu tuổi, người mặc một bộ cẩm bào màu đen, thắt lưng buộc tơ lụa màu đồng, cùng màu với khăn chít đầu ở búi tóc. Ngũ quan người này từa tựa lão giả, phải nói là xuất sắc hơn chút, khí chất khiến người ta thật thoải mái, dù lần đầu tiên gặp mặt, cũng làm Tiểu Nguyệt như tắm gió xuân, tú nhã tuyệt luân, ôn nhuận như ngọc.

Tiểu Nguyệt chợt hiểu, vị lão giả này hẳn là Thừa tướng của Nghiêu Quốc Hách Liên Du đã từng được đề cập tới trong sách, thiếu niên xuất sắc sau lung có lẽ chính là một trong tam công tử Nghiêu Quốc, Hách Liên Chi. Tiểu Nguyệt không khỏi thầm so sánh trong long ưu khuyết của Vân Tử Liệt, Hách Liên Chi và Vân Tử Xung. Kết luận, Tiểu Nguyệt cảm thấy nên lấy ngọc thạch làm ví dụ, Vân Tử Liệt giống như ánh sáng ngọc lộng lẫy chói mắt, Vân Tử Xông tựa như phỉ thuý cao quý thanh lịch, mà Hách Liên Chi trước mắt lại như Hòa Thị Bích không chút tỳ vết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện