Hách Liên Chi cùng Hồ Tử nhanh chóng lao ra thủy tạ xem xét, đừng nói núi giả, đến hòn đá cũng nát bấy, trong không khí tràn ngập nồng nặc mùi quặng, hai người cơ hồ đồng thời nghĩ đến uy lực như thế này Tiểu Nguyệt làm thế nào nghĩ ra được. Hách Liên Chi tỉ mỉ hồi tưởng lại quá trình chế tạo thuốc nổ, nguyên lý coi như vô cùng đơn giản, nhưng chưa từng có ai làm qua, hôm nay có vũ khí như thế này, thế cục nam bắc đúng là khó đoán.
Hách Liên Chi nhìn qua cửa sổ nhà thủy tạ, thấy Tiểu Nguyệt dường như cũng không thật cao hứng, thậm chí trên mặt có chút không đành lòng cùng tịch mịch. Lòng Hách Liên Chi chợt động, bất quá vẫn ngó xung quanh Hồ Tử, lặng lẽ vào thủy tạ. Tiểu Nguyệt có chút xuất thần nhìn trên đất, nhữ thứ pháo đốt còn chưa kịp hủy đi, trong lòng thực tế rất mâu thuẫn. Thuốc nổ uy lực rất mạnh, cho dù chính mắt thấy, Hách Liên Chi và Hồ Tử sợ cũng không hiểu rõ bằng Tiểu Nguyệt, trong mấy trăm năm ở Trung Quốc, vật này đã giết đi không biết bao nhiêu người, nhưng thứ này vốn cùng mình không quan hệ, nhưng hôm nay mình ở thời đại này lại phát minh ra vật này, mang lại cho người nơi này bao nhiêu ác mộng, làm cho người người nhà tan cửa nát, gia đình ly tán.
Chiến tranh mặc dù tất phải đổ máu, nhưng nếu do một tay mình tạo thành, Tiểu Nguyệt vô cùng khổ sở. Nhìn bên ngoài, Hồ Tử mặt đầy mừng rỡ, thôi cũng coi như chỉ lần này thôi, tất cả vì người nhà, thật ra thì chiến tranh vốn là hai mặt, không phải ngươi chết thì ta mất, Tiểu Nguyệt có chút nhức đầu xoa bóp thái dương. Hách Liên Chi tròng mắt xẹt qua một tia thương xót, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần như thế, sống chết tự nhiên khó tránh khỏi, ta với ngươi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, không ai muốn những thứ đó”
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu đụng ngay đôi mắt nâu trầm của Hách Liên Chi đang nhìn mình, trong mắt lóe lên thương tiếc đau lòng, làm Tiểu Nguyệt không khỏi nghĩ đến một người khác, khẽ cười khổ, quả nhiên thói quen rất khó từ bỏ, nỗi nhớ cũng không thể dùng ý chí mà dời đi.
Kinh thành tại Đông cung Hàn Mặc Các đèn dầu sáng ngời, nơi này được Thái tử Vân Tử Xung làm thành thư phòng, nguyên nhân rất đơn giản, địa thế cao, ở trên cao vô luận đọc sách hay xem công văn, ngẩng đầu là có thể ngắm trăng. Sáng ngời như vậy, trong sáng như thế, giống như nha đầu kia hai mắt chuyển động, càng giống như hương vị của nàng, Vân Tử Xung bất giác có chút mờ mịt. Mọi chuyện phát triển hắn không thể nào khống chế, theo quy củ Nghiêu Quốc túc trực bên linh cữu ba bảy hai mươi mốt ngày, cho nên Vân Tử Xung thay cha vào linh đường túc trực để làm tròn chữ hiếu, đây là điều hiển nhiên. Nhưng điều Vân Tử Xung không thể nào ngờ tới, hai mươi mốt ngày sau, mình vội vàng ra cung chạy về phủ Thế tử, Cúc Nguyệt các đã không còn bóng người, chỉ còn lại mảnh giấy nhỏ, tựa như châm chọc cũng tựa như là quyết liệt.
Vân Tử Xung lúc ấy cả người phát run, trước mắt như tối sầm bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại lần nữa ở phòng ngủ trong Đông cung, ông ngoại Tư Mã Chu ngồi ở mép giường thần sắc khó lường, cầm trong tay chính là thư của Tiểu Nguyệt để lại. Vân Tử Xung chợt ngồi dậy, nhưng cả người mất thăng bằng, chốc lát lại ngã xuống, cả người phảng phất không có một tia khí lực, nhưng vẫn thật thấp hỏi: “Nàng đi đâu? Tại sao lại để thư lưu lại?”
Tư Mã Chu thở dài nói: “Con túc trực bên linh cữu lâu ngày cơ thể đã mệt mỏi, lại tức giận quá độ, lúc này mới như thế, nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏi hẳn, Tiểu Nguyệt nha đầu kia theo ca ca đi đến Uyên thành”
“Uyên thành?” Hai hàng lông mày đẹp của Vân Tử Xung nhíu lại: “Uyên thành, nàng như thế nào lại đi Uyên thành, nơi đó không phải là đang giao chiến sao?”
Ánh mắt Tư Mã Chu hơi chớp động nói: “Hách Liên Chi đề cử Kỷ Thần Tinh, Hoàng thượng hạ chỉ, phá lệ tổ chức tỷ võ ở cung điện, Kỷ Thần Tinh ngay cả võ sinh giỏi nhất của Thái học cũng đánh thắng, lấy được chức tướng quân, mấy ngày trước đi Uyên thành đối chiến”
Vân Tử Xung kinh hãi, mới có hai mươi ngày, bên ngoài đã long trời lở đất, Vân Tử Xung cũng so với ai khác rất hiểu Tiểu Nguyệt, nàng đặt nặng tình thân lên trên cả, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn ca ca đi chịu chết, tất nhiên phải đi theo. Nhưng chuyện như vậy thật không tưởng tượng nổi, quan viên triều đình từ trước tới giờ đều là chọn lựa từ Thái học học viện, mà Kỷ Thần Tinh ở học viện Phong Hoa xa kinh thành như thế làm sao có thể, đây hết thảy đều không thích hợp. Vân Tử Xung có dự cảm xấu, tựa như lần này, đồ đạc quý báu nhất của mình sắp vụt mất.
Vân Tử Xung trong đầu nhanh chóng chuyển: Hách Liên Chi, đúng vậy Hách Liên Chi. Vân Tử Xung ánh mắt lóe lên một tia tức giận, nhất định là tên này giở trò, từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Hách Liên Chi nhìn Tiểu Nguyệt, Vân Tử Xung cũng biết người đàn ông này giống mình, đều thầm thích Tiểu Nguyệt. Thế nên hắn không hợp với tên kia, tên kia ngoài mặt ôn nhu, bên trong tuyệt đối âm hiểm xảo trá. Kế này nếu như hắn đoán không sai, Hách Liên Chi nhất cử lưỡng tiện một kế ly gián, đem Tiểu Nguyệt kéo đến cạnh y, cũng khiến mình và Tiểu Nguyệt xa nhau. Từ bài thơ ở Cúc Nguyệt các, Vân Tử Xung có thể tưởng tượng, tâm tình của nha đầu lúc ấy là uỷ khuất xen lẫn tức giận.
Vân Tử Xung âm thầm suy nghĩ, mình phải mau chóng đi Uyển thành, nếu không hiểu lầm càng lâu, sẽ sinh biến cố. Kế hoạch tuy cấp bách, nhưng không cản nổi mọi chuyện biến hóa, nghỉ ngơi một ngày sau, mặc dù có chút không làm được gì, bất quá Vân Tử Xung vẫn kiên quyết đi Uyển thành, nhưng phụ hoàng Vân Diệp trong một đêm đột nhiên bị bệnh, giữ chân Vân Tử Xung lại. Dù Vân Tử Xung vội vàng, cũng phải trấn giữ kinh thành, hơn nữa thời khắc giao chiến lại gần kề.
Trên bàn ánh nến đột nhiên bùng lên, thức tỉnh Vân Tử Xung đang trầm tư, thở dài thật thấp, đứng lên đi tới cửa sổ, bóng đêm thật sâu, ánh trăng mông lung, tính ra đầy là lần đầu tiên mình với Tiểu Nguyệt chia lìa mà không biết trước được. Màu đen vô tận trên bầu trời, cùng ánh trăng đột nhiên dị thường sáng ngời kia, như đôi mắt trong suốt của Tiểu Nguyệt. Nỗi nhớ như không mời mà tới, lúc nào cũng quấy nhiễu Vân Tử Xung, không biết nha đầu tuyệt tình đó, hôm nay thế nào.
Vân Tử Xung quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía đối diện, khóe miệng bất đắc dĩ mỉm cười, trên tường là bức họa, mình tự tay vẽ hoa đào, bên cạnh là mấy câu thơ Tiểu Nguyệt đề lên:
“Ở thôn đào có am hoa
Trong am một vị tiên hoa thuở nào
Tiên hoa trồng cội hoa đào
Lại đem hoa hái đổi bầu rượu thơm
Tỉnh cơn ngồi cạnh gốc hương
Say thời nằm dưới cội đơm ngủ vùi
Tỉnh say ngày lại qua ngày
Hoa tàn hoa nở năm tày nối năm
Nguyện cùng hoa rượu chết nằm
Chẳng mong khom gối trước dằm ngựa xe
Người vui xa mã xênh xê
Kẻ nghèo ta đấy duyên tề rượu hoa”
Bên ngoài Uyển thành Chiêu vương dựng lều lớn, Chiêu vương Vân Tử Liệt cầm một quyển thơ, chính là tập thơ của Nghiêu Quốc những năm gần đây mới ra, bao gồm những bài thơ của thí sinh xuất sắc nhất Nghiêu Quốc được ghi chép lại, ngược lại Vân Tử Liệt thích nhất bài thơ của một cô gái mới được ghi lại, đó là bài thơ “Thơ Hoa đào”:
“Bần hàn, phú quý so ra
Trời cao, đất lạnh sánh mà được sao
Ngựa xe tranh với thanh cao
Người thời tất bật, ta cầu thong dong
Người cười ta kẻ điên khùng
Ta cười người đấy, người chừng hiểu chăng?
Thấy không hào kiệt Ngũ Lăng
Mộ nào hoa rượu, đất san ruộng cày.”
Nói thật, đây không giống như bài thơ một cô gái có thể làm ra, thơ ví phú quý với bần tiện, phảng phất tiêu sái vui vẻ như vậy, kì nhân Kỷ Tiểu Nguyệt, những năm gần đây có thể nói là gây chấn động lớn ở Nghiêu Quốc danh. Mọi người ai cũng biết, được xưng là đệ nhất tài nữ của Nghiêu Quốc, nhưng điểm kỳ lạ là, đến nay cũng chỉ có một bài thơ hoa đào mà thôi, bất quá đọc hết bài thơ này, người ta có thể thấy được khát vọng của một kỳ nhân.
Vân Tử Liệt lần đầu tiên biết, thì ra nữ tử không chỉ hữu dụng ở trên giường, những phương diện khác cũng có chút tài, cũng không biết tài nữ này, ở trên giường không biết sẽ biểu hiện thế nào, có phải cũng như những cô gái ở dưới thân mình hay không, hay vẫn còn mùi vị khác. Nghĩ đến đấy, bất giác tà mị cười một tiếng, tiện tay để tập thơ xuống, đứng lên đi ra lều lớn, bên ngoài có một cô gái xinh đẹp vận cung trang vội vàng thi lễ, Vân Tử Liệt khoát tay một cái nói: “ Ngươi không cần đi theo, bổn vương tùy ý đi một chút”
Cô gái trầm mặc chốc lát, vội vàng vào trướng lấy ra một cái áo khoác, đuổi theo Vân Tử Liệt vội vàng khoác lên vai y, Vân Tử Liệt giữ chặt áo khoác. Trong bóng đêm thật dày từng trận gió đêm thổi lạnh lẽo, y cất bước đi về phía trước, cô gái phía sau lặng lẽ đi theo, ngẩng đầu có thể thấy trên thành lâu một ngọn đèn dầu, chiếu trên đấy vô số sao trời, ngươc lại tạo thành một cảnh trí thật đặc biệt.
Uyển thành mặc dù có lợi về địa thế, tấn công sẽ gặp khó khăn, bất quá nói thật cũng đáng để Vân Tử Liệt để mắt đến, Vân Tử Liệt để ý đến chủ soái Nghiêu Quốc phái tới là người nào. Kỷ Thần Tinh, là một tên vô danh tiểu tốt, mới mười sáu tuổi, thân phận hèn mọn, làm thế nào quen biết được Tư Mã gia. Vân Tử Liệt thật tò mò, theo tin tức ám vệ hôm nay truyền đến, nếu nói điểm khác biệt duy nhất của Kỷ Thần Tinh, thì chính là có một muội muội nổi danh. Kỷ Thần Tinh là ca ca ruột của Kỷ Tiểu Nguyệt, mà thân phận Kỷ Tiểu Nguyệt, cả Nghiêu Quốc không người không biết, là đệ tử của Tư Mã Chu, cũng nhận được khen ngợi của rất nhiều học giả.
Chỉ có mặt văn thơ xuất sắc, ngoài điểm này cũng không có gì đặc biệt, bất quá quan hệ với Tư Mã Chu thật làm người ta khó đoán, con ngươi Vân Tử Liệt chợt lóe, thầm nghĩ: Đến đây Kỷ Thần Tinh, bổn vương sẽ thử sức với ngươi. Lại mở miệng nói: “Tử Nguyệt, truyền ý chỉ bổn vương, sáng sớm ngày mai toàn lực công thành”
Cô gái đáp ứng phía sau đáp ứng một tiếng, bóng dáng rất nhanh biến mất trong doanh trướng, đang lúc Vân Tử Liệt ngước nhìn bầu trời đêm, không khỏi thật thấp cười: “Kỷ Thần Tinh, Kỷ Tiểu Nguyệt, hai cái tên đều cao cao tại thượng, để bổn vương tự tay nhìn xem thế nào”
Mà lúc này trong Uyển thành, cơ hồ tất cả mọi người đều theo Tiểu Nguyệt chế túi thuốc nổ, Hồ Tử có chút năng khiếu về vũ khí, từ Tiểu Nguyệt chỉ điểm thùng thuốc nổ, hắn cho người bỏ thuốc nổ vào trong một cái túi sắt so với túi nước thì nhỏ hơn, như vậy khi ném ra sẽ có uy lực hơn. Tiểu Nguyệt nhìn thấy có chút cười khổ, vạn bất đắc dĩ là ý của mình, nhưng ý của Hồ Tử tương tự có chút giống với nguyên lý đạn pháo, như vậy sẽ tăng tiến lực sát thương gì đó, thật không biết vũ khí này sẽ khiến cho thời đại chuyển biến nhiều thế nào.
Ba ngày qua đã chế tạo được mấy ngàn cái, toàn bộ vận chuyển lên thành lâu để chuẩn bị chiến tranh, Hách Liên nói không quá ngày mai Chiêu vương sẽ công thành, cho nên dù ngoài mặt không có động tĩnh, Uyển thành cũng đề phòng mấy ngày nay. Tiểu Nguyệt bây giờ không ngủ được, mới suy nghĩ lên thành lâu nhìn Hồ Tử cùng Hách Liên Chi, hai người kia đã ba ngày không ngủ.
Lúc Tiểu Nguyệt đi lên thành lâu thì Hồ Tử cùng Hách Liên Chi còn đang nhiệt tình thảo luận, đề tài là làm như thế nào để tăng thêm uy lực cho thuốc nổ, nhìn thấy Tiểu Nguyệt hai người đều ngẩn ra, Hách Liên Chi đứng lên cười nói: “Đã trễ thế này sao không nghỉ ngơi?”
Thanh âm rất ôn nhu, tựa như con người y, lộ ra ôn nhuận tha thiết. Tiểu Nguyêt nhìn y mấy lần, ngay cả không ngủ nghỉ như thế, Hách Liên Chi vẫn quần áo chỉnh tề, hành động thong dong, giơ tay nhấc chân đều không thấy chút mệt mỏi, nhìn kỹ không thấy bất kỳ dấu hiệu mệt mỏi nào, Tiểu Nguyệt không khỏi cười nói: “Ta chỉ không ngủ được mà thôi”
Hách Liên Chi ánh mắt chợt hiểu rõ, thấp giọng nói: “Không ngủ được, là đang nhớ người nhà sao?”
Ánh mắt Tiểu Nguyêt có chút thất thần, xem như người nhà sao, Vân Tử Xung là người mà trong lòng Tiểu Nguyệt rất khó xác định, Hồ Tử lại dị thướng hưng phấn nói: “Đại Nha, muội nghĩ thứ này thật lợi hại, vật như vậy có thể địch thiên quân vạn mã”
Tiểu Nguyệt giật mình, vội vàng nói: “Ca đã đáp ứng muội, qua lần này, cùng muội trở về Nguyệt thành đúng không, chẳng lẽ ca đã quên Minh Tuệ”
Nhắc đến Minh Tuệ, Tiểu Nguyệt không khỏi cười nhạt, Tư Mã Tuấn mới đi ba ngày, Tư Mã Minh Tuệ liền gỉa nam trang một mình đi tới Uyển thành. Chiến địa tình yêu từ trước tới nay phát triển nhanh chóng, thời gian có mấy ngày, Tư Mã Minh Tuệ cùng Hồ Tử đã tình chàng ý thiếp, tư định chung thân, khiến Tư Mã Minh Tuệ còn giống xuyên không đến hơn nàng, tác phong rất lớn mật, tư tưởng rất thoáng, bất quá Tiểu Nguyệt dĩ nhiên lạc quan về mặt này, dù sao có tình yêu, có lẽ Hồ Tử sẽ buông tha mộng anh hùng cũng nên.
Vô luận thế nào, lần sau mình nhất định mang hắn trở về, Hồ Tử nhức đầu cười một tiếng nói: “Được, sau lần này, chúng ta cùng trở về Nguyệt thành. Được rồi, muội còn càu nhàu nhiều hơn so với Minh Tuệ”
Hách Liên Chi cùng Tiểu Nguyệt bật cười, sắc trời tờ mờ sáng, đột nhiên dưới chân thành bất giác một hồi kèn giống lên, ai nấy kinh hãi, vội vàng nhìn quanh, đối diện nghiễm nhiên đã bày ra một bộ dạng công thành, thang cùng quân đội đã sẵn sang nghênh địch, kèn thổi lên, từng trận tiếng la truyền đến, Hồ Tử vội vàng tiến đến nói: “Quân địch đến, chuẩn bị cùng bổn tướng chiến đấu”
Vừa dứt lời, binh sĩ canh giữ ở thành liền nhanh chóng xếp thành hàng, Hồ Tử chỉ một cái dưới thành nói: “Chỉ cần bọn họ vừa tiến gần đến, liền đốt thùng thuốc nổ ném xuống, ta cũng muốn xem máu thịt bọn họ có phải làm bằng sắt không”
Tiểu Nguyệt không khỏi liên tiếp lui về phía sau, nói thật, Tiểu Nguyệt bây giờ không có dũng khí tận mắt chứng kiến thương vong, hơn nữa thứ tử vong này còn là do mình mang đến, lui mấy bước suýt nữa trượt chân ngã. Hách Liên Chi vội vàng tiến lên đỡ được thân thể nàng, dưới ánh đèn gương mặt trắng nõn của Tiểu Nguyệt cơ hồ không còn tí máu, hiện ra trong mắt trong suốt tái nhợt, thân thể mềm nhũn có chút suy yếu, Hách Liên Chi vội vàng đỡ eo nàng, đỡ nàng tựa trên vai mình, cảm giác một trận mùi thơm ngọt ngào từ trên người nàng truyền tới, như lan như xạ.
Hách Liên Chi còn chưa kịp trở về chỗ, liền nghe thấy từng tiếng nổ mạnh, nhất thời đất trời rung chuyển, tiếng kêu thảm thiết bất giác bên tai. Hách Liên Chi vội vàng kêu người hầu đỡ Tiểu Nguyệt về phủ, mình tiến lên nhìn lại, dưới thành một mảnh ánh lửa khói mù lóe ra, liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết đã giảm, bắc quân luôn nhanh nhẹn dũng mãnh, cho nên lần bại trận này khí thế nhất thời giảm sút.
Nghe được âm thanh lui quân, Vân Tử Liệt cũng biết đã bại, y tận mắt thấy ở thành lâu trên Uyển thành đổ xuống thứ gì, mang theo đốm lửa nhỏ rồi xuống đất nổ tung, lập tức chết một mảnh, nơi đó có loại vật này, ở đâu ra loại vật này. Vân Tử Liệt lập tức ra lệnh lui quân, không có hạ trại ở đây, mà thối lui cách Uyển thành năm mươi dặm tới Hoạn thành trú chân.
Hoạn thành cũng là một thành phố núi, địa thế tiện lợi, dân chúng giàu có, nguyên là vừa mới hình thành. Lúc này sắc trời đã sáng, Vân Tử Liệt ngồi thật cao trong đại sảnh, trước mặt là cái thùng sắt quái dị chưa nổ, chính là cái này, khiến y nếm tư vị của thất bại. Y quét mắt mọi người dưới bậc thang, vô luân văn thần võ tướng, đều đối với vật này tràn đầy sợ hãi, đây là vật gì, do ai chế tạo. Mọi người suy nghĩ sâu xa, thì ra Nghiêu Quốc còn có nhân tài quỷ thần như thế, thật sơ xuất.
(Đào hoa am ca - Người dịch: hieusol - http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=1743)
Hách Liên Chi nhìn qua cửa sổ nhà thủy tạ, thấy Tiểu Nguyệt dường như cũng không thật cao hứng, thậm chí trên mặt có chút không đành lòng cùng tịch mịch. Lòng Hách Liên Chi chợt động, bất quá vẫn ngó xung quanh Hồ Tử, lặng lẽ vào thủy tạ. Tiểu Nguyệt có chút xuất thần nhìn trên đất, nhữ thứ pháo đốt còn chưa kịp hủy đi, trong lòng thực tế rất mâu thuẫn. Thuốc nổ uy lực rất mạnh, cho dù chính mắt thấy, Hách Liên Chi và Hồ Tử sợ cũng không hiểu rõ bằng Tiểu Nguyệt, trong mấy trăm năm ở Trung Quốc, vật này đã giết đi không biết bao nhiêu người, nhưng thứ này vốn cùng mình không quan hệ, nhưng hôm nay mình ở thời đại này lại phát minh ra vật này, mang lại cho người nơi này bao nhiêu ác mộng, làm cho người người nhà tan cửa nát, gia đình ly tán.
Chiến tranh mặc dù tất phải đổ máu, nhưng nếu do một tay mình tạo thành, Tiểu Nguyệt vô cùng khổ sở. Nhìn bên ngoài, Hồ Tử mặt đầy mừng rỡ, thôi cũng coi như chỉ lần này thôi, tất cả vì người nhà, thật ra thì chiến tranh vốn là hai mặt, không phải ngươi chết thì ta mất, Tiểu Nguyệt có chút nhức đầu xoa bóp thái dương. Hách Liên Chi tròng mắt xẹt qua một tia thương xót, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần như thế, sống chết tự nhiên khó tránh khỏi, ta với ngươi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, không ai muốn những thứ đó”
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu đụng ngay đôi mắt nâu trầm của Hách Liên Chi đang nhìn mình, trong mắt lóe lên thương tiếc đau lòng, làm Tiểu Nguyệt không khỏi nghĩ đến một người khác, khẽ cười khổ, quả nhiên thói quen rất khó từ bỏ, nỗi nhớ cũng không thể dùng ý chí mà dời đi.
Kinh thành tại Đông cung Hàn Mặc Các đèn dầu sáng ngời, nơi này được Thái tử Vân Tử Xung làm thành thư phòng, nguyên nhân rất đơn giản, địa thế cao, ở trên cao vô luận đọc sách hay xem công văn, ngẩng đầu là có thể ngắm trăng. Sáng ngời như vậy, trong sáng như thế, giống như nha đầu kia hai mắt chuyển động, càng giống như hương vị của nàng, Vân Tử Xung bất giác có chút mờ mịt. Mọi chuyện phát triển hắn không thể nào khống chế, theo quy củ Nghiêu Quốc túc trực bên linh cữu ba bảy hai mươi mốt ngày, cho nên Vân Tử Xung thay cha vào linh đường túc trực để làm tròn chữ hiếu, đây là điều hiển nhiên. Nhưng điều Vân Tử Xung không thể nào ngờ tới, hai mươi mốt ngày sau, mình vội vàng ra cung chạy về phủ Thế tử, Cúc Nguyệt các đã không còn bóng người, chỉ còn lại mảnh giấy nhỏ, tựa như châm chọc cũng tựa như là quyết liệt.
Vân Tử Xung lúc ấy cả người phát run, trước mắt như tối sầm bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại lần nữa ở phòng ngủ trong Đông cung, ông ngoại Tư Mã Chu ngồi ở mép giường thần sắc khó lường, cầm trong tay chính là thư của Tiểu Nguyệt để lại. Vân Tử Xung chợt ngồi dậy, nhưng cả người mất thăng bằng, chốc lát lại ngã xuống, cả người phảng phất không có một tia khí lực, nhưng vẫn thật thấp hỏi: “Nàng đi đâu? Tại sao lại để thư lưu lại?”
Tư Mã Chu thở dài nói: “Con túc trực bên linh cữu lâu ngày cơ thể đã mệt mỏi, lại tức giận quá độ, lúc này mới như thế, nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏi hẳn, Tiểu Nguyệt nha đầu kia theo ca ca đi đến Uyên thành”
“Uyên thành?” Hai hàng lông mày đẹp của Vân Tử Xung nhíu lại: “Uyên thành, nàng như thế nào lại đi Uyên thành, nơi đó không phải là đang giao chiến sao?”
Ánh mắt Tư Mã Chu hơi chớp động nói: “Hách Liên Chi đề cử Kỷ Thần Tinh, Hoàng thượng hạ chỉ, phá lệ tổ chức tỷ võ ở cung điện, Kỷ Thần Tinh ngay cả võ sinh giỏi nhất của Thái học cũng đánh thắng, lấy được chức tướng quân, mấy ngày trước đi Uyên thành đối chiến”
Vân Tử Xung kinh hãi, mới có hai mươi ngày, bên ngoài đã long trời lở đất, Vân Tử Xung cũng so với ai khác rất hiểu Tiểu Nguyệt, nàng đặt nặng tình thân lên trên cả, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn ca ca đi chịu chết, tất nhiên phải đi theo. Nhưng chuyện như vậy thật không tưởng tượng nổi, quan viên triều đình từ trước tới giờ đều là chọn lựa từ Thái học học viện, mà Kỷ Thần Tinh ở học viện Phong Hoa xa kinh thành như thế làm sao có thể, đây hết thảy đều không thích hợp. Vân Tử Xung có dự cảm xấu, tựa như lần này, đồ đạc quý báu nhất của mình sắp vụt mất.
Vân Tử Xung trong đầu nhanh chóng chuyển: Hách Liên Chi, đúng vậy Hách Liên Chi. Vân Tử Xung ánh mắt lóe lên một tia tức giận, nhất định là tên này giở trò, từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Hách Liên Chi nhìn Tiểu Nguyệt, Vân Tử Xung cũng biết người đàn ông này giống mình, đều thầm thích Tiểu Nguyệt. Thế nên hắn không hợp với tên kia, tên kia ngoài mặt ôn nhu, bên trong tuyệt đối âm hiểm xảo trá. Kế này nếu như hắn đoán không sai, Hách Liên Chi nhất cử lưỡng tiện một kế ly gián, đem Tiểu Nguyệt kéo đến cạnh y, cũng khiến mình và Tiểu Nguyệt xa nhau. Từ bài thơ ở Cúc Nguyệt các, Vân Tử Xung có thể tưởng tượng, tâm tình của nha đầu lúc ấy là uỷ khuất xen lẫn tức giận.
Vân Tử Xung âm thầm suy nghĩ, mình phải mau chóng đi Uyển thành, nếu không hiểu lầm càng lâu, sẽ sinh biến cố. Kế hoạch tuy cấp bách, nhưng không cản nổi mọi chuyện biến hóa, nghỉ ngơi một ngày sau, mặc dù có chút không làm được gì, bất quá Vân Tử Xung vẫn kiên quyết đi Uyển thành, nhưng phụ hoàng Vân Diệp trong một đêm đột nhiên bị bệnh, giữ chân Vân Tử Xung lại. Dù Vân Tử Xung vội vàng, cũng phải trấn giữ kinh thành, hơn nữa thời khắc giao chiến lại gần kề.
Trên bàn ánh nến đột nhiên bùng lên, thức tỉnh Vân Tử Xung đang trầm tư, thở dài thật thấp, đứng lên đi tới cửa sổ, bóng đêm thật sâu, ánh trăng mông lung, tính ra đầy là lần đầu tiên mình với Tiểu Nguyệt chia lìa mà không biết trước được. Màu đen vô tận trên bầu trời, cùng ánh trăng đột nhiên dị thường sáng ngời kia, như đôi mắt trong suốt của Tiểu Nguyệt. Nỗi nhớ như không mời mà tới, lúc nào cũng quấy nhiễu Vân Tử Xung, không biết nha đầu tuyệt tình đó, hôm nay thế nào.
Vân Tử Xung quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía đối diện, khóe miệng bất đắc dĩ mỉm cười, trên tường là bức họa, mình tự tay vẽ hoa đào, bên cạnh là mấy câu thơ Tiểu Nguyệt đề lên:
“Ở thôn đào có am hoa
Trong am một vị tiên hoa thuở nào
Tiên hoa trồng cội hoa đào
Lại đem hoa hái đổi bầu rượu thơm
Tỉnh cơn ngồi cạnh gốc hương
Say thời nằm dưới cội đơm ngủ vùi
Tỉnh say ngày lại qua ngày
Hoa tàn hoa nở năm tày nối năm
Nguyện cùng hoa rượu chết nằm
Chẳng mong khom gối trước dằm ngựa xe
Người vui xa mã xênh xê
Kẻ nghèo ta đấy duyên tề rượu hoa”
Bên ngoài Uyển thành Chiêu vương dựng lều lớn, Chiêu vương Vân Tử Liệt cầm một quyển thơ, chính là tập thơ của Nghiêu Quốc những năm gần đây mới ra, bao gồm những bài thơ của thí sinh xuất sắc nhất Nghiêu Quốc được ghi chép lại, ngược lại Vân Tử Liệt thích nhất bài thơ của một cô gái mới được ghi lại, đó là bài thơ “Thơ Hoa đào”:
“Bần hàn, phú quý so ra
Trời cao, đất lạnh sánh mà được sao
Ngựa xe tranh với thanh cao
Người thời tất bật, ta cầu thong dong
Người cười ta kẻ điên khùng
Ta cười người đấy, người chừng hiểu chăng?
Thấy không hào kiệt Ngũ Lăng
Mộ nào hoa rượu, đất san ruộng cày.”
Nói thật, đây không giống như bài thơ một cô gái có thể làm ra, thơ ví phú quý với bần tiện, phảng phất tiêu sái vui vẻ như vậy, kì nhân Kỷ Tiểu Nguyệt, những năm gần đây có thể nói là gây chấn động lớn ở Nghiêu Quốc danh. Mọi người ai cũng biết, được xưng là đệ nhất tài nữ của Nghiêu Quốc, nhưng điểm kỳ lạ là, đến nay cũng chỉ có một bài thơ hoa đào mà thôi, bất quá đọc hết bài thơ này, người ta có thể thấy được khát vọng của một kỳ nhân.
Vân Tử Liệt lần đầu tiên biết, thì ra nữ tử không chỉ hữu dụng ở trên giường, những phương diện khác cũng có chút tài, cũng không biết tài nữ này, ở trên giường không biết sẽ biểu hiện thế nào, có phải cũng như những cô gái ở dưới thân mình hay không, hay vẫn còn mùi vị khác. Nghĩ đến đấy, bất giác tà mị cười một tiếng, tiện tay để tập thơ xuống, đứng lên đi ra lều lớn, bên ngoài có một cô gái xinh đẹp vận cung trang vội vàng thi lễ, Vân Tử Liệt khoát tay một cái nói: “ Ngươi không cần đi theo, bổn vương tùy ý đi một chút”
Cô gái trầm mặc chốc lát, vội vàng vào trướng lấy ra một cái áo khoác, đuổi theo Vân Tử Liệt vội vàng khoác lên vai y, Vân Tử Liệt giữ chặt áo khoác. Trong bóng đêm thật dày từng trận gió đêm thổi lạnh lẽo, y cất bước đi về phía trước, cô gái phía sau lặng lẽ đi theo, ngẩng đầu có thể thấy trên thành lâu một ngọn đèn dầu, chiếu trên đấy vô số sao trời, ngươc lại tạo thành một cảnh trí thật đặc biệt.
Uyển thành mặc dù có lợi về địa thế, tấn công sẽ gặp khó khăn, bất quá nói thật cũng đáng để Vân Tử Liệt để mắt đến, Vân Tử Liệt để ý đến chủ soái Nghiêu Quốc phái tới là người nào. Kỷ Thần Tinh, là một tên vô danh tiểu tốt, mới mười sáu tuổi, thân phận hèn mọn, làm thế nào quen biết được Tư Mã gia. Vân Tử Liệt thật tò mò, theo tin tức ám vệ hôm nay truyền đến, nếu nói điểm khác biệt duy nhất của Kỷ Thần Tinh, thì chính là có một muội muội nổi danh. Kỷ Thần Tinh là ca ca ruột của Kỷ Tiểu Nguyệt, mà thân phận Kỷ Tiểu Nguyệt, cả Nghiêu Quốc không người không biết, là đệ tử của Tư Mã Chu, cũng nhận được khen ngợi của rất nhiều học giả.
Chỉ có mặt văn thơ xuất sắc, ngoài điểm này cũng không có gì đặc biệt, bất quá quan hệ với Tư Mã Chu thật làm người ta khó đoán, con ngươi Vân Tử Liệt chợt lóe, thầm nghĩ: Đến đây Kỷ Thần Tinh, bổn vương sẽ thử sức với ngươi. Lại mở miệng nói: “Tử Nguyệt, truyền ý chỉ bổn vương, sáng sớm ngày mai toàn lực công thành”
Cô gái đáp ứng phía sau đáp ứng một tiếng, bóng dáng rất nhanh biến mất trong doanh trướng, đang lúc Vân Tử Liệt ngước nhìn bầu trời đêm, không khỏi thật thấp cười: “Kỷ Thần Tinh, Kỷ Tiểu Nguyệt, hai cái tên đều cao cao tại thượng, để bổn vương tự tay nhìn xem thế nào”
Mà lúc này trong Uyển thành, cơ hồ tất cả mọi người đều theo Tiểu Nguyệt chế túi thuốc nổ, Hồ Tử có chút năng khiếu về vũ khí, từ Tiểu Nguyệt chỉ điểm thùng thuốc nổ, hắn cho người bỏ thuốc nổ vào trong một cái túi sắt so với túi nước thì nhỏ hơn, như vậy khi ném ra sẽ có uy lực hơn. Tiểu Nguyệt nhìn thấy có chút cười khổ, vạn bất đắc dĩ là ý của mình, nhưng ý của Hồ Tử tương tự có chút giống với nguyên lý đạn pháo, như vậy sẽ tăng tiến lực sát thương gì đó, thật không biết vũ khí này sẽ khiến cho thời đại chuyển biến nhiều thế nào.
Ba ngày qua đã chế tạo được mấy ngàn cái, toàn bộ vận chuyển lên thành lâu để chuẩn bị chiến tranh, Hách Liên nói không quá ngày mai Chiêu vương sẽ công thành, cho nên dù ngoài mặt không có động tĩnh, Uyển thành cũng đề phòng mấy ngày nay. Tiểu Nguyệt bây giờ không ngủ được, mới suy nghĩ lên thành lâu nhìn Hồ Tử cùng Hách Liên Chi, hai người kia đã ba ngày không ngủ.
Lúc Tiểu Nguyệt đi lên thành lâu thì Hồ Tử cùng Hách Liên Chi còn đang nhiệt tình thảo luận, đề tài là làm như thế nào để tăng thêm uy lực cho thuốc nổ, nhìn thấy Tiểu Nguyệt hai người đều ngẩn ra, Hách Liên Chi đứng lên cười nói: “Đã trễ thế này sao không nghỉ ngơi?”
Thanh âm rất ôn nhu, tựa như con người y, lộ ra ôn nhuận tha thiết. Tiểu Nguyêt nhìn y mấy lần, ngay cả không ngủ nghỉ như thế, Hách Liên Chi vẫn quần áo chỉnh tề, hành động thong dong, giơ tay nhấc chân đều không thấy chút mệt mỏi, nhìn kỹ không thấy bất kỳ dấu hiệu mệt mỏi nào, Tiểu Nguyệt không khỏi cười nói: “Ta chỉ không ngủ được mà thôi”
Hách Liên Chi ánh mắt chợt hiểu rõ, thấp giọng nói: “Không ngủ được, là đang nhớ người nhà sao?”
Ánh mắt Tiểu Nguyêt có chút thất thần, xem như người nhà sao, Vân Tử Xung là người mà trong lòng Tiểu Nguyệt rất khó xác định, Hồ Tử lại dị thướng hưng phấn nói: “Đại Nha, muội nghĩ thứ này thật lợi hại, vật như vậy có thể địch thiên quân vạn mã”
Tiểu Nguyệt giật mình, vội vàng nói: “Ca đã đáp ứng muội, qua lần này, cùng muội trở về Nguyệt thành đúng không, chẳng lẽ ca đã quên Minh Tuệ”
Nhắc đến Minh Tuệ, Tiểu Nguyệt không khỏi cười nhạt, Tư Mã Tuấn mới đi ba ngày, Tư Mã Minh Tuệ liền gỉa nam trang một mình đi tới Uyển thành. Chiến địa tình yêu từ trước tới nay phát triển nhanh chóng, thời gian có mấy ngày, Tư Mã Minh Tuệ cùng Hồ Tử đã tình chàng ý thiếp, tư định chung thân, khiến Tư Mã Minh Tuệ còn giống xuyên không đến hơn nàng, tác phong rất lớn mật, tư tưởng rất thoáng, bất quá Tiểu Nguyệt dĩ nhiên lạc quan về mặt này, dù sao có tình yêu, có lẽ Hồ Tử sẽ buông tha mộng anh hùng cũng nên.
Vô luận thế nào, lần sau mình nhất định mang hắn trở về, Hồ Tử nhức đầu cười một tiếng nói: “Được, sau lần này, chúng ta cùng trở về Nguyệt thành. Được rồi, muội còn càu nhàu nhiều hơn so với Minh Tuệ”
Hách Liên Chi cùng Tiểu Nguyệt bật cười, sắc trời tờ mờ sáng, đột nhiên dưới chân thành bất giác một hồi kèn giống lên, ai nấy kinh hãi, vội vàng nhìn quanh, đối diện nghiễm nhiên đã bày ra một bộ dạng công thành, thang cùng quân đội đã sẵn sang nghênh địch, kèn thổi lên, từng trận tiếng la truyền đến, Hồ Tử vội vàng tiến đến nói: “Quân địch đến, chuẩn bị cùng bổn tướng chiến đấu”
Vừa dứt lời, binh sĩ canh giữ ở thành liền nhanh chóng xếp thành hàng, Hồ Tử chỉ một cái dưới thành nói: “Chỉ cần bọn họ vừa tiến gần đến, liền đốt thùng thuốc nổ ném xuống, ta cũng muốn xem máu thịt bọn họ có phải làm bằng sắt không”
Tiểu Nguyệt không khỏi liên tiếp lui về phía sau, nói thật, Tiểu Nguyệt bây giờ không có dũng khí tận mắt chứng kiến thương vong, hơn nữa thứ tử vong này còn là do mình mang đến, lui mấy bước suýt nữa trượt chân ngã. Hách Liên Chi vội vàng tiến lên đỡ được thân thể nàng, dưới ánh đèn gương mặt trắng nõn của Tiểu Nguyệt cơ hồ không còn tí máu, hiện ra trong mắt trong suốt tái nhợt, thân thể mềm nhũn có chút suy yếu, Hách Liên Chi vội vàng đỡ eo nàng, đỡ nàng tựa trên vai mình, cảm giác một trận mùi thơm ngọt ngào từ trên người nàng truyền tới, như lan như xạ.
Hách Liên Chi còn chưa kịp trở về chỗ, liền nghe thấy từng tiếng nổ mạnh, nhất thời đất trời rung chuyển, tiếng kêu thảm thiết bất giác bên tai. Hách Liên Chi vội vàng kêu người hầu đỡ Tiểu Nguyệt về phủ, mình tiến lên nhìn lại, dưới thành một mảnh ánh lửa khói mù lóe ra, liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết đã giảm, bắc quân luôn nhanh nhẹn dũng mãnh, cho nên lần bại trận này khí thế nhất thời giảm sút.
Nghe được âm thanh lui quân, Vân Tử Liệt cũng biết đã bại, y tận mắt thấy ở thành lâu trên Uyển thành đổ xuống thứ gì, mang theo đốm lửa nhỏ rồi xuống đất nổ tung, lập tức chết một mảnh, nơi đó có loại vật này, ở đâu ra loại vật này. Vân Tử Liệt lập tức ra lệnh lui quân, không có hạ trại ở đây, mà thối lui cách Uyển thành năm mươi dặm tới Hoạn thành trú chân.
Hoạn thành cũng là một thành phố núi, địa thế tiện lợi, dân chúng giàu có, nguyên là vừa mới hình thành. Lúc này sắc trời đã sáng, Vân Tử Liệt ngồi thật cao trong đại sảnh, trước mặt là cái thùng sắt quái dị chưa nổ, chính là cái này, khiến y nếm tư vị của thất bại. Y quét mắt mọi người dưới bậc thang, vô luân văn thần võ tướng, đều đối với vật này tràn đầy sợ hãi, đây là vật gì, do ai chế tạo. Mọi người suy nghĩ sâu xa, thì ra Nghiêu Quốc còn có nhân tài quỷ thần như thế, thật sơ xuất.
(Đào hoa am ca - Người dịch: hieusol - http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=1743)
Danh sách chương