Từng đợt đau lòng hành hạ, Tiểu Nguyệt muốn ngủ cũng không được, không biết qua bao lâu, cảm giác đau lòng mới dần rời đi, Tiểu Nguyệt đang muốn ngủ một giấc, nhưng bên tai truyền đến thanh âm nhốn nháo, làm cho Tiểu Nguyệt thật sự là rất đau đớn, la lớn: "Đừng làm ồn”

Thế nhưng không ai để ý nàng, bên tai thanh âm bám riết không tha lại vang lên, Tiểu Nguyệt không còn biện pháp, cố gắng mở mí mắt giống như nặng ngàn cân, chiếu vào mắt quả thật là khuôn mặt tiều tụy lo lắng của ông nội bà nội cùng ba mẹ, Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, muốn cử động, lại phát hiện chính mình toàn thân không có tí khí lực nào. Đúng là ba mẹ, ông nội và bà nội cũng lộ ra sự ngạc nhiên và hạnh phúc, ông nội vội vàng bắt lấy cổ tay nàng xem mạch, mà ba cùng mẹ cơ hồ lập tức liền xông ra ngoài.

Tiểu Nguyệt hơi hơi xoay đầu đánh giá chung quanh, cực kỳ hiển nhiên, nơi này là phòng bệnh ở bệnh viện, mà còn, ánh mắt Tiểu Nguyệt đảo qua bên cạnh là túi truyền dịch, đang từng tí thong thả chuyển qua mạch của chính mình, Tiểu Nguyệt đoán chừng hẳn là vật bổ sung dinh dưỡng để duy trì sinh mệnh. Qua nửa ngày, ông nội khẽ cười, sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt nói: "Như thế nào nhìn ông nội như vậy, hôn mê một tháng, không nhớ ông nội nữa sao" 

Tiểu Nguyệt nghĩ muốn há mồm nói chuyện, lại phát hiện cổ họng vừa khô và đau, bà nội vội vàng cầm một ly nước, nhẹ nhàng đỡ Tiểu Nguyệt tựa vào thành giường, Tiểu Nguyệt uống vài ngụm, mới mở miệng nói: "Vì sao con ở trong này" 

Thanh âm khàn khàn mà trầm thấp, ông nội bà nội không có trả lời, ba mẹ đã cùng một bác sĩ đi đến, bác sĩ này Tiểu Nguyệt biết, họ Lý là học trò của ba. Qua một loạt kiểm tra xong bác sĩ Lý mới nói: "Thầy, mọi người yên tâm, Tiểu Nguyệt đã không còn đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng và bổ sung dinh dưỡng. Dù sao một tháng qua chỉ trông vào dịch dinh dưỡng, mãi thế thì không được". Nói xong đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Nguyệt hài hước nói: "Đàn em, anh nói này, sao hái thuốc cũng thật tâm như vậy, cây Thạch Hộc Lan tuy quý cũng không sánh nổi bằng mạng sống của em đâu. May mà vách núi đen có một thân cây vươn ra đỡ em, không thì hậu quả thật sự không tưởng được. Thế nhưng số em cũng không tồi, tuy không biết em vì nguyên nhân gì mà hôn mê, hôm nay lại vì cái gì lại đột nhiên tỉnh, nhưng em có thể tỉnh lại đã là trong cái rủi có cái may rồi. Có lẽ em là một ca bệnh mà y học không sao giải thích nổi" 

Nói xong gật gật đầu đi ra ngoài, ba mẹ vội vàng nói: "Như thế nào, Tiểu Nguyệt có gì không thoải mái" 

Tiểu Nguyệt lắc đầu, chậm rãi dựa vào trong lòng mẹ, ấm áp quen thuộc làm Tiểu Nguyệt cảm giác một lời khó nói hết, chính mình làm sao có thể nói rõ ràng, một mình kỳ lạ xuyên qua, chính mình cũng hoài nghi tất cả chỉ là một giấc mơ dài mà thôi. Dù sao nơi nào có Nghiêu Quốc, có những nam nhân xuât sắc như vậy, toàn bộ so với tiểu thuyết càng không chân thật hơn, nhưng cảm giác đau lòng này Tiểu Nguyệt vẫn nhớ rõ ràng. Tiểu Nguyệt không khỏi lắc đầu, hết thảy đã trở về hiện thực rồi, mình không có rớt xuống vách núi, như thế tất cả đều không phải sự thật, chính mình lại có thể trải qua cuộc sống bình thường hiện đại thật tốt, tuy đáy lòng vẫn ân ẩn mất mác. 

Một tuần sau, Tiểu Nguyệt ra viện, dù sao tuổi còn trẻ, thân thể cũng không tồi, cho nên khôi phục rất nhanh. Ba mẹ rất nhanh lại tiếp tục hành trình bận rộn mà Tiểu Nguyệt nhiệm vụ hiện giờ là tĩnh dưỡng, ở nhà tĩnh dưỡng mười ngày, Tiểu Nguyệt đã mạnh khoẻ trở lại, có chút ngồi không yên, bà nội nhìn nàng ở trong sân không ngừng chuyển động cười nói: "Tiểu Nguyệt nếu muốn đi thì đi đi"

Tiểu Nguyệt lắc lắc đầu nói: "Không biết ra ngoài làm gì, đi nơi nào cũng không có hứng thú" 

Bà nội đột nhiên nhớ tới một chuyện nói: "Không bằng cháu thay bà đến Thành Tây miếu lễ tạ thần đi, thời điểm cháu hôn mê, bà đều cầu xin ở đó, cháu quả nhiên tỉnh dậy. Vẫn đi lễ tạ phật mới được, không thì Phật tổ sẽ trách tội"

Tiểu Nguyệt vốn không tin những thứ này, nhưng trong lòng chợt nghĩ tới Tuệ Không đại sư trong mộng, lại nói: “Được! Bà nội, con đi" 

Bà nội gật gật đầu, bà nội nói miếu kia tại Thành Tây, nghe nói cực kỳ linh, cho nên khách cúng bái và cư sĩ rất nhiều, đại khái hương khói vượng, bố thí nhiều, cho nên miếu cũng được tu sửa cực kỳ huy hoàng, Tự Miếu ở cửa đều là quán nhỏ bán một chút nhang cùng cống phẩm, còn có một chút nghe nói là chuỗi Phật châu cùng Ngọc Thạch, Tiểu Nguyệt đi dạo qua một chút, đến cửa miếu, mua chút nhang rồi tiến vào. Tiểu Nguyệt cho tới giờ chưa từng tới nơi này, đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, tựa như đang thảo luận về thiên văn học trên internet, xã hội hiện giờ mọi người càng chú trọng vấn đề ký thác tinh thần.

Tiểu Nguyệt vòng qua phía trước đến chỗ chính điện, chính điện thờ Quan Âm ngàn mắt ngàn tay, vô luận bạn đứng ở góc nào, đều giống như có Bồ Tát cao cao tại thượng từ ái nhìn chăm chú vào người, tựa như đang nhìn con mình, trong ánh mắt ẩn chứa đại ái cùng từ bi. Có lẽ thời gian không đúng, khách đến cúng bái cũng không nhiều, ít ỏi có thể đếm được mười mấy người mà thôi. Tiểu Nguyệt quỳ gối ở bồ đoàn, cực kỳ thành kính quỳ lạy, dù sao cũng là thay chính mình tới tạ ơn, quỳ lạy xong, đứng dậy đi đến lư hương ngoài điện, đem nhang đã đốt trong tay cắm vài, mới xoay người đi về phía bên cạnh đ, Tự Miếu rất lớn, bên cạnh có một cái cửa hông, thông ra hậu viện của Tự Miếu.

Tiểu Nguyệt thăm dò nhìn xem, không khỏi sửng sốt, hậu viện có vài cây hoa đào nở rộ, đoá hoa nhỏ mềm nở đầy cành. Tiểu Nguyệt nhìn hai bên, thấy không có bảng hiệu cấm vào mới cất bước tiến vào. Tuy chỉ vài cây cũng rất sum xuê, tán cây to chứa đầy hoa đào, một trận gió thổi qua, đóa hoa phất phới rơi xuống, khiến cho Tiểu Nguyệt có cảm giác như từng quen biết. Thấp thoáng sau những nhánh cây, có một gian thiện phòng ở phía sau cây hoa đào, Tiểu Nguyệt theo đường đá nhỏ đi tới, thiện phòng mở ra, Tiểu Nguyệt không khỏi ngạc nhiên. Người đi tới là một lão hòa thượng mặc áo cà sa, khuôn mặt vậy mà giống Tuệ Không đại sư ở trong mộng của Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt nhất thời có một loại cảm giác như rơi vào mộng, không biết chính mình là Trang Chu trở về hay là một con bướm, cực kỳ hỗn loạn, ngạc nhiên qua đi, Tiểu Nguyệt vội vàng cười nói: "Quấy rầy đại sư, xin lượng thứ" 

Lão hòa thượng mỉm cười: "A di đà Phật, nữ thí chủ đã hữu duyên, mời người vào thiện phòng một chút được không" 

Tiểu Nguyệt suy xét phút chốc đáp: "Như vậy xin quấy rầy đại sư" 

Lão hòa thượng nhiều lần vuốt chòm râu của mình nói: "Nữ thí chủ mời" 

Tiểu Nguyệt theo Lão hòa thượng vào phòng, phòng không lớn, nhưng bố trí mang màu sắc cực kỳ cổ xưa, hoàn toàn không có yếu tố của hiện đại, thậm chí ngay cả đèn điện cũng tìm không thấy, thế nhưng trên bàn trà thấp cạnh cửa sổ có một ngọn nến, bên cạnh đấy có hai cái bồ đoàn, lão hòa thượng nói: "Mời ngồi" 

Tiểu Nguyệt rất quen thuộc ngồi xổm ở mặt trên, Lão hòa thượng hơi lộ ra mỉm cười, ngồi đối diện Tiểu Nguyệt. Trên bàn có một ấm trà, cùng mấy ly bằng trúc, Lão hòa thượng rót hai ly trà, đem một ly đưa cho Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt cúi đầu, vừa thấy không khỏi sửng sốt, nước trà trong chén xanh biếc trong suốt, nổi lên vài miếng lá trúa xanh nhạt, đúng là trà Trúc Diệp đã lâu không thấy. Tiểu Nguyệt không khỏi ngầm cười khổ, chẳng lẽ đầu mình loạn rồi, vì sao lại nghĩ tới chuyện tình trong mộng chứ. Lão hòa thượng trầm mặc nửa ngày nói: "Lão nạp pháp danh Tuệ Không" 

Tiểu Nguyệt suýt nữa bị sặc, vội vàng ngẩng đầu lên nói: "Người nói pháp danh người là Tuệ Không" 

Lão hòa thượng nói: "Đúng vậy" 

Tiểu Nguyệt lộ ra biểu tình không còn gì để nói, thầm nghĩ, đây cũng quá trùng hợp, cùng một khuôn mặt, thậm chí tên cũng giống nhau, đây là có chuyện gì, sững sờ nhìn lão hòa thượng đối diện, trong lúc này không biết nên nói cái gì cho tốt. Lão hòa thượng trái lại cũng chưa nói gì, mà là nhẹ nhàng niệm vài câu: " Phật dạy: Người ta có hai mươi sự khó: Bần cùng mà bố thí là khó; Hào quý mà học Ðạo là khó; Bỏ thân mạng ắt chết là khó; Ðược thấy kinh Phật là khó; Sanh gặp đời có Phật là khó; Nhịn sắc, nhịn dục là khó; Thấy tốt mà chẳng mong cầu là khó; Bị sỉ nhục mà chẳng tức giận là khó; Có thế lực mà không lạm dụng là khó; Gặp việc mà vô tâm là khó; Học rộng, nghiên cứu nhiều là khó; Dẹp trừ tánh ngã mạn là khó; Chẳng khinh người chưa học là khó; Thực hành tâm bình đẳng là khó; Chẳng nói thị phi là khó; Gặp được Thiện-tri-thức là khó; Học Ðạo, thấy được tánh là khó; Tùy duyên hóa độ người là khó; Thấy cảnh mà không động là khó; Khéo biết phương tiện là khó. Nữ thí chủ cuối cùng không hiểu được được triệt để nên nhất thời an nhàn, nơi đó đã trải qua mấy đời cực khổ liên miên. Phật có câu, ta không vào địa ngục thì ai vào, người ở đây yên bình, nơi khác lại là nước sôi lửa bỏng, nữ thí chủ vẫn sớm nên trở về giải cứu chúng sinh, mới đúng là công đức a" 

Tiểu Nguyệt nhìn ông rồi đáp: "Đúng vậy, con đã quyết định rồi, mặc kệ đó là giấc mộng hay là sự thực, con cũng không muốn trải qua cảm giác bất lực và đau lòng một lần nữa. Mong đại sư thông cảm, con không phải Bồ Tát, con cứu không được chúng sinh, con chỉ có thể cứu bản thân con thôi" 

Nói xong đứng lên vừa muốn ra ngoài, Tuệ Không đại sư nói: "Thí chủ dừng bước, lão tự tiện thay đổi Thiên Cơ, đến nơi đây là đã làm ngược ý trời, chắc chắn sẽ giảm thọ, nhưng ta vẫn còn điều muốn nói, thỉnh nữ thí chủ suy nghĩ kĩ". Nói xong đem chuỗi Phật châu trên cổ tay đưa cho nàng lại tiếp: "Mười ngày sau chính là một cơ hội, tưởng niệm thường là môi giới tốt nhất, lão nói đến đây, mong thí chủ cẩn thận xem xét" 

Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn tiếp nhận Phật châu, thần tốc xoay người ra khỏi thiện phòng cùng tiểu viện, vội vã theo đường cũ trở về tới đại điện bên ngoài, nhưng nghĩ nghĩ thấy không quá thích hợp, lại thuận đường trở về, nhưng nơi đó làm gì còn cửa hông chứa hoa đào và tiểu viện, chỉ còn một tường viện thôi. Tiểu Nguyệt sờ sờ Phật châu trong tay, trốn chạy ra khỏi Tự Miếu về nhà, trở về trong nhà, đơn giản ứng phó bà nội vài câu, liền xông về trong phòng của mình, nằm ở trên giường cẩn thận chu đáo xem Phật châu trong tay, vô luận là màu sắc hay xúc cảm, đều hết sức quen thuộc.

Tiểu Nguyệt khẽ thở dài, cảm giác từ trong lòng nảy lên tới một loại tang thương và mệt mỏi, không khỏi nhắm mắt lại ngủ. Khi Tiểu Nguyệt tiến nhập vào mộng, cảnh mộng dường như bị ngăn cách mà trở nên mông lung, cảnh vật rất quen thuộc, lờ mờ là Nghiệp thành sông Tinh Nguyệt, nước sông chảy xiết quay cuồng, mà Nghiệp thành trong ngoài đều đầy khói súng. Đại quân dưới thành nghiễm nhiên là quân đội của Vân Tử Liệt, mà cửa thành mở rộng ra, đứng đó là Vân Tử Xung. Hai người ở trên ngựa không biết nói gì, Tiểu Nguyệt nghe không được, mà một mảnh khói thuốc súng bắn ra, bóng dáng hai người nhất thời biến mất, đầy đất đều là máu chảy thành sông và thi thể cháy đen khiến người buồn nôn.

Mà dần dần Tiểu Nguyệt tựa hồ nghe thấy rất nhiều tiếng người kêu la và ngựa hí, cùng tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai là những thanh âm âm vang. Ẩn ẩn, nàng biết toàn bộ những điều này đều do mình tạo ra, nếu không phải chính mình mang thuốc nổ vào nởi này, sẽ không có cảnh thây phơi khắp đồng như vậy. Tiểu Nguyệt vội vàng che lỗ tai, không muốn nghe thanh âm chung quanh, nhưng một bàn tay đột nhiên lấy tay bên tai nàng ra, Tiểu Nguyệt sững sờ ngẩng đầu, là Vân Tử Liệt với vẻ mặt hung dữ, y cúi đầu bảo: "Ta nói rồi, ta sẽ làm cho cả Nghiêu Quốc chôn cùng ngươi. Nếu ngươi dưới suối vàng biết được hãy lập tức trở lại, cho dù chỉ là linh hồn ta cũng muốn, có được không?" 

Một khắc cuối cùng, khuôn mặt đột nhiên biến thành Tử Xung, ôm lấy Tiểu Nguyệt thì thào: "Ngươi đã nói nguyện một lòng vì người, bên cửa búi tóc xanh. Ngươi nuốt lời, Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, ngươi nuốt lời" 

Tiếp theo là vô số thi thể huyết nhục mơ hồ, chỉ vào nàng gào thét: "Ngươi là hung thủ, Kỷ Tiểu Nguyệt ngươi là hung thủ" 

Tiểu Nguyệt vội vàng lắc đầu cãi lại: "Ta không phải, ta thật sự không phải" 

"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt" 

Một trận lay động kịch liệt, Tiểu Nguyệt đột nhiên mở to mắt, là bà nội có chút sốt ruột, nhìn nàng thức dậy vội hỏi: "Cháu la gì vậy, bà ở bên ngoài đều nghe thấy được, chẳng lẽ là ác mộng" 

Tiểu Nguyệt bình tĩnh, miễn cưỡng cười đáp: "Không có việc gì bà nội, hẳn là do hôm qua xem phim kinh dị " 

Bà nội lườm nàng một cái nói: "Bà đã bảo những thứ ấy đừng nên xem, không thực tế lại bạo lực máu me, nhìn không có lợi tí nào, về sau đừng xem nữa" 

Tiểu Nguyệt gật đầu đáp ứng, bà nội mới yên tâm đi ra ngoài, Tiểu Nguyệt không khỏi sờ sờ Phật châu trên cổ tay, thầm nghĩ, đã bao lâu chưa mơ về Nghiêu Quốc rồi, vì sao hôm nay đeo Phật châu này lại lập tức mơ giấc mộng quỷ dị kia. Nàng nhức đầu đành dùng điều khiển từ xa mở TV đối diện lên, trên tivi đang truyền phát tin tức về thiên văn: "Theo các nhà thiên văn học dò xét, mười ngày sau, thành phố sẽ xuất hiện kỳ quan hiếm gặp, mặt trăng và sao cùng chiếu sáng. Ở trong phố có thể nhìn đến rõ ràng, ngàn năm khó gặp, mọi người đến lúc đó đừng bỏ qua" 

Tiểu Nguyệt phiền toái bấm xuống điều khiển từ xa, hình ảnh nhất thời biến mất, Tiểu Nguyệt cúi đầu ôm đầu gối cuộn mình lại, cảm giác trong lòng bất ổn lo lắng, chẳng lẽ chính mình vẫn muốn trở về. Trận loạn thế khó xử kia, mình rất không dễ dàng mà trốn ra được, Tiểu Nguyệt thật sự không có dũng khí quay về đối mặt, Tiểu Nguyệt cực kỳ hiểu bản thân mình, nàng chẳng khác gì đà điểu, có thể trốn bao lâu thì trốn. Thở dài thật dài, Tiểu Nguyệt quyết định tạm thời không nghĩ đến việc này, tháo xuống Phật châu trên cổ tay, ném tới ngăn kéo ở tủ đầu giường, xuống dưới đi tìm ông nội. Ông nội đang ngồi trong viện dưới gốc cây tử đằng chà lau đàn nhị, thấy Tiểu Nguyệt xuống nói: "Tới đây kéo một khúc Đêm dài đi, đã lâu không nghe rồi".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện