Thích...
Kiếp trước, Tiêu Vãn có thành kiến hắn ăn trộm ngọc bội, vào Tiêu gia mưu đồ bất chính, luôn cười nhạo tình yêu hắn đối với nàng chỉ là đồ rẻ mạt, nhưng trải qua một kiếp người, nàng hiểu rõ thân phận của hắn, càng tin tưởng, có lẽ là Tạ Sơ Thần thật lòng thích mình.
Nhưng nàng không rõ, hắn đã biết nàng là đứa con phá gia, chỉ biết ăn chơi phá hoại, suốt ngày lêu lổng trà đình tửu quán, sao còn thích nàng như vậy? Chẳng lẽ, lúc nhỏ đầu Tạ Sơ Thần thật sự không phải bị cửa kẹp thì chính là bị lừa đá cho nên mới có những suy nghĩ trái người thường?
“Trước đây chúng ta từng gặp qua sao?” Tiêu Vãn hỏi điều nàng khó hiểu nhất sau khi sống lại.
“Chuyện đó là đương nhiên!” Tạ Sơ Thần ợ một hơi, bất mãn chống nạnh, vẻ mặt dữ dằn nói: “Chúng ta gặp rất rất rất nhiều lần! Ba năm trước đã từng gặp! Nàng, nàng...”
Vừa nghe Tạ Sơ Thần nhắc ba năm trước, Tiêu Vãn lập tức chột dạ.
Ba năm trước...!khoảng thời gian đó mình còn là tên khốn nạn thích đi chọc ghẹo mĩ nam nhà lành mà! Chẳng lẽ ba năm trước Tạ Sơ Thần chính là đối tượng nàng chọc ghẹo? Chẳng lẽ Tạ Sơ Thần thật sự là nợ phong lưu của nàng?
Nhưng không có khả năng, ba năm trước mình luôn tránh thật xa vị Tạ thiếu gia nổi tiếng điêu ngoa này mà!
“Ba năm trước ta có ước hẹn với ngươ chuyện gì hay không? Ngọc bội là ta đưa cho ngươi? Hay là ta cứu ngươi, nên ngươi muốn lấy thân báo đáp?” Trước đây khi đeo đuổi mỹ nam, Tiêu Vãn dùng đủ các loại âm mưu quỷ kế và chiêu nàng hay dùng nhất chính là thuê vài người giả dạng côn đồ, diễn một màn anh hùng cứu mĩ nhân.
Vừa nhắc tới ngọc bội, Tạ Sơ Thần chau mày lại, cong môi lên : “Sơ Thần nhặt...” Nói xong, cả người hắn mềm nhũn như bún ngã vào người Tiêu Vãn.
“Nóng quá...” Hắn thở dốc, đôi mắt to lúng liếng mơ màng nhìn Tiêu Vãn, hắn cảm thấy người khó chịu, đầu không ngừng cọ qua cọ lại trên ngực nàng: “Ưm… thoải mái quá…”
“……”
Thấy Tiêu Vãn không đẩy mình ra, Tạ Sơ Thần run rẩy vươn hai tay, ôm chặt Tiêu Vãn, tâm như đường mật nhỏ giọng thì thầm: “Thê chủ...!Ta rất vui vẻ, rốt cuộc có thể gả cho nàng...!Cứ như một giấc chiêm bao.
Ta rất sợ, sợ khi tỉnh lại, mộng đẹp sẽ không còn...!” Một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi vào trong lồng ngực vững chãi của Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn nhìn bộ dạng lúc này của Tạ Sơ Thần tâm đau như dao cắt.
Nàng vươn tay ôm chặt hắn vào lòng “Đừng khóc…”.
Đừng khóc...!?!
Thê chủ an ủi hắn?! Nàng bảo hắn đừng khóc?!
Tạ Sơ Thần ngây ngô lẩm bẩm lại lời Tiêu Vãn vài lần, sợ mình tương tư quá sinh ra ảo ảnh, hắn lại duỗi tay, bàn tay bé nhỏ cẩn thận sờ soạng khắp người Tiêu Vãn, xác định mình đang nằm mơ, hay là...!Hiện thực...
Sờ soạng năm lần bốn lượt, phát hiện thê chủ của hắn không có biến mất, hắn hít một hơi, tham lam hưởng thụ mùi hương nữ tính đặt trưng của nàng.
Hắn cao hứng rúc vào lòng Tiêu Vãn, giọng nói run run không thể tin được : “Thê chủ, nàng...!ôm ta?!”
“Ngoan.” Tiêu Vãn ôn nhu xoa xoa mái tóc dài óng mượt, nàng sợ hãi không dám nhìn vào mắt của Tạ Sơ Thần.
Nàng sợ, sợ khi nhìn thấy vui sướng và tình yêu ngập tràn trong mắt hắn, tâm sẽ dao động, nàng sẽ...!sẽ bất chấp tất cả giữ hắn ở bên mình.
Không quan tâm hắn sẽ chịu uất ức gì.
Không quan tâm đến việc nếu nàng không bảo vệ được Tiêu gia, Tạ Sơ Thần sẽ...!sẽ...
Nghĩ đến đây, Tiêu Vãn cảm thấy máu trong người đông cứng lại.
Vòng tay siết chặt Tạ Sơ Thần hơn nữa.
Sống lại, Tiêu Vãn cảm nhận sâu sắc hơn ai hết, trên đời này người yêu thương nàng nhất ngoài mẫu thân ra chỉ có Tạ Sơ Thần.
Đối với một người dốc hết tâm can ra đối đãi với mình như vậy, không ai có thể đành lòng nhìn hắn bị mình liên luỵ chịu biết bao khổ sở.
Nếu nàng thất bại không bảo vệ được Tiêu gia, không bảo vệ được mẫu thân, nàng sẽ khó chịu, sẽ tự trách nhưng nàng biết, đó là định mệnh, trốn không thoát chạy không xong, nhưng Tạ Sơ Thần thì khác.
Hạnh phúc của hắn nằm trong khả năng của nàng.
Tạ Sơ Thần chịu tổn thương đều là lỗi của Tiêu Vãn.
Là do nàng ích kỷ, nàng...
Trong lúc Tiêu Vãn chìm trong suy tư thì Tạ Sơ Thần cũng đang rối rắm với hàng loạt dấu hỏi.
Thê chủ ôm nàng? Nàng không đẩy hắn ra còn thật sự ôm hắn?
Tạ Sơ Thần cảm thấy mình đang bồng bềnh trên những đám mây, hắn không tài nào tiếp nhận được sự thật này.
Tiêu Vãn trước nay luôn chán ghét hắn hôm nay rất dịu dàng, nàng ôm hắn, còn an ủi hắn, bảo hắn đừng khóc.
Bên môi xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
Thê chủ, nàng đã chấp nhận thân phận của ta rồi phải không!
Tuy ngoài miệng chưa từng thốt ra lời nào oán thán nhưng Tạ Sơ Thần vẫn canh cánh trong lòng tình cảnh ban sáng.
Đều là phu lang, nàng cũng muốn được như Quý Thư Mặc, được thê chủ ôm vào lòng!
Tạ Sơ Thần ngửa đầu, nhìn Tiêu Vãn cười ngây ngô, ngón tay khẽ vuốt môi nàng: “Thê chủ, môi nàng thật mềm, mềm mại còn hơn lụa nữa.” Giọng nói nhu tình quyến rũ, đầu lưỡi khẽ lướt qua môi nàng.
Tiêu Vãn híp mắt, nàng vô cùng ngạc nhiên và tức giận.
Ai đã dạy Tạ Sơ Thần ?
Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ lâu, nàng lập tức như hổ đói vồ mồi, ngậm chặt lấy phiến lưỡi ướt át kia, không cho nó cơ hội trốn tránh.
Đầu lưỡi ngay lập tức tiến vào trong miệng nàng, lướt qua răng nanh, lúc lưỡi nàng tiến tới thì lại bất ngờ thu về.
Mỗ nam say rượu sau khi trộm hương bất mãn bĩu môi: “Quá đắng, ăn không ngon...”
Tiêu Vãn hóa đá tại chỗ.
Không ngon?! Hắn dám bảo nàng không “ngon”? Quả thật tự ái nữ nhân của Tiêu Vãn bị đánh một đòn trí mạng tổn thương nghiêm trọng.
Tạ Sơ Thần lại tựa vào trong ngực Tiêu Vãn cười si ngốc, tham lam hô hấp mùi thom thoang thoảng trên người Tiêu Vãn, dần dần bước vào mộng đẹp.
Thiếu niên mền mại không xương trong ngực, hơi thở ấm áp khiến Tiêu Vãn không biết phải làm sao, như có kích động muốn thân cận.
Là một tay chơi lão luyện, Tiêu Vãn nàng lại bị một thiếu niên mới ra đời làm dao động quyết tâm lớn nhất từ sau khi sống lại tới nay.
Rất nhanh, nàng lại cắn răng, làm ra một quyết định nhẫn tâm.
Mùa hè ánh mặt trời cực kỳ sáng rỡ, xuyên thấu qua song cửa sổ ấm áp chiếu rọi vào trong phòng.
Quý Thư Mặc khẽ mở mắt, phát hiện mình đang bị Tiêu Vãn ôm vào trong ngực.
Da thịt ấm áp kề chặt nhau, thân thể hắn lại dán vào trước ngực Tiêu Vãn, đôi tay càng thêm chủ động ôm eo nhỏ Tiêu Vãn.
Cảm nhận được thân thể nữ nhân ấm áp, mặt của hắn không khống chế được mà nóng lên, sao cũng không nhớ nổi rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Hình như sau khi hắn uống rượu giao bôi, đi ngủ thiếp đi.
Ảo não day day huyệt thái dương, hắn có chút tức giận trừng mắt liếc Tiêu Vãn ăn đậu hũ hắn suốt một đêm, ai ngờ đúng lúc đó Tiêu Vãn mở hai mắt ra, trong lòng hắn hơi hồi hộp một chút, chột dạ dời ánh mắt đi.
"Chào buổi sáng, Thư Mặc." Tiêu Vãn dùng giọng nói dịu dàng ngọt ngấy nhẹ nhàng thổi thở ben tai Quý Thư Mặc, thấy hắn cả người nổi da gà, trên mặt không khỏi tràn ra nụ cười.
Đối mặt với sự thân mật của Tiêu Vãn, Quý Thư Mặc có chút không biết theo ai, hắn lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách với Tiêu Vãn.
Ai ngờ, Tiêu Vãn hoàn toàn coi thường hắn chán ghét, hắn lui nàng tiến, hắn kinh hoảng, nàng mỉm cười.
Nàng cười đến mặt dịu dàng vô hại, cơ hồ dồn Quý Thư Mặc đến góc tường, cũng khi hắn băn khoăn lo lắng thì khẽ hôn lên trán hắn, dịu dàng giống nhau kiếp trước: "Đồ ăn sáng muốn ăn cái gì? Ta cho người đi chuẩn bị."
Quý Thư Mặc quay đầu qua, trong mắt lướt qua vẻ chán ghét và xem thường, ngoài miệng lại lạnh nhạt nói: "Nghe thê chủ quyết định."
Kiếp trước, Tiêu Vãn cưng chiều Quý Thư Mặc lên trời, mỗi sáng sớm cũng sẽ cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng.
Kiếp này, Tiêu Vãn tiếp tục cưng chìu, chỉ là mục đích, lại khác nhau một trời một vực với kiếp trước.
Lòng mang hận ý, Tiêu Vãn chỉ dịu dàng nói mấy câu, đã bị chính mình làm nghẹn chết, càng khỏi nói đến Quý Thư Mặc oán hận nàng như vậy sẽ tức giận đến mức nào.
Trong lòng nàng âm thầm thán phục Quý Thư Mặc nhẫn nại, có thể ngụy trang trước mặt người mình ghét như vậy hơn một năm, thật là làm khó hắn.
.
.
.
.
.
Mà kiếp trước mắt nàng thật sự bị mù, sự chán ghét rõ ràng như vậy mà lại cho rằng Quý Thư Mặc xấu hổ e thẹn.
Đời này, nàng không còn vì Quý Thư Mặc mà sống nữa, là vì mình, vì Tiêu gia phải sống thật tốt, nhìn những tra nam tiện nữ đời trước tự ăn quả ác, mất hết danh dự!
Kiếp trước, Tiêu Vãn có thành kiến hắn ăn trộm ngọc bội, vào Tiêu gia mưu đồ bất chính, luôn cười nhạo tình yêu hắn đối với nàng chỉ là đồ rẻ mạt, nhưng trải qua một kiếp người, nàng hiểu rõ thân phận của hắn, càng tin tưởng, có lẽ là Tạ Sơ Thần thật lòng thích mình.
Nhưng nàng không rõ, hắn đã biết nàng là đứa con phá gia, chỉ biết ăn chơi phá hoại, suốt ngày lêu lổng trà đình tửu quán, sao còn thích nàng như vậy? Chẳng lẽ, lúc nhỏ đầu Tạ Sơ Thần thật sự không phải bị cửa kẹp thì chính là bị lừa đá cho nên mới có những suy nghĩ trái người thường?
“Trước đây chúng ta từng gặp qua sao?” Tiêu Vãn hỏi điều nàng khó hiểu nhất sau khi sống lại.
“Chuyện đó là đương nhiên!” Tạ Sơ Thần ợ một hơi, bất mãn chống nạnh, vẻ mặt dữ dằn nói: “Chúng ta gặp rất rất rất nhiều lần! Ba năm trước đã từng gặp! Nàng, nàng...”
Vừa nghe Tạ Sơ Thần nhắc ba năm trước, Tiêu Vãn lập tức chột dạ.
Ba năm trước...!khoảng thời gian đó mình còn là tên khốn nạn thích đi chọc ghẹo mĩ nam nhà lành mà! Chẳng lẽ ba năm trước Tạ Sơ Thần chính là đối tượng nàng chọc ghẹo? Chẳng lẽ Tạ Sơ Thần thật sự là nợ phong lưu của nàng?
Nhưng không có khả năng, ba năm trước mình luôn tránh thật xa vị Tạ thiếu gia nổi tiếng điêu ngoa này mà!
“Ba năm trước ta có ước hẹn với ngươ chuyện gì hay không? Ngọc bội là ta đưa cho ngươi? Hay là ta cứu ngươi, nên ngươi muốn lấy thân báo đáp?” Trước đây khi đeo đuổi mỹ nam, Tiêu Vãn dùng đủ các loại âm mưu quỷ kế và chiêu nàng hay dùng nhất chính là thuê vài người giả dạng côn đồ, diễn một màn anh hùng cứu mĩ nhân.
Vừa nhắc tới ngọc bội, Tạ Sơ Thần chau mày lại, cong môi lên : “Sơ Thần nhặt...” Nói xong, cả người hắn mềm nhũn như bún ngã vào người Tiêu Vãn.
“Nóng quá...” Hắn thở dốc, đôi mắt to lúng liếng mơ màng nhìn Tiêu Vãn, hắn cảm thấy người khó chịu, đầu không ngừng cọ qua cọ lại trên ngực nàng: “Ưm… thoải mái quá…”
“……”
Thấy Tiêu Vãn không đẩy mình ra, Tạ Sơ Thần run rẩy vươn hai tay, ôm chặt Tiêu Vãn, tâm như đường mật nhỏ giọng thì thầm: “Thê chủ...!Ta rất vui vẻ, rốt cuộc có thể gả cho nàng...!Cứ như một giấc chiêm bao.
Ta rất sợ, sợ khi tỉnh lại, mộng đẹp sẽ không còn...!” Một giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi vào trong lồng ngực vững chãi của Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn nhìn bộ dạng lúc này của Tạ Sơ Thần tâm đau như dao cắt.
Nàng vươn tay ôm chặt hắn vào lòng “Đừng khóc…”.
Đừng khóc...!?!
Thê chủ an ủi hắn?! Nàng bảo hắn đừng khóc?!
Tạ Sơ Thần ngây ngô lẩm bẩm lại lời Tiêu Vãn vài lần, sợ mình tương tư quá sinh ra ảo ảnh, hắn lại duỗi tay, bàn tay bé nhỏ cẩn thận sờ soạng khắp người Tiêu Vãn, xác định mình đang nằm mơ, hay là...!Hiện thực...
Sờ soạng năm lần bốn lượt, phát hiện thê chủ của hắn không có biến mất, hắn hít một hơi, tham lam hưởng thụ mùi hương nữ tính đặt trưng của nàng.
Hắn cao hứng rúc vào lòng Tiêu Vãn, giọng nói run run không thể tin được : “Thê chủ, nàng...!ôm ta?!”
“Ngoan.” Tiêu Vãn ôn nhu xoa xoa mái tóc dài óng mượt, nàng sợ hãi không dám nhìn vào mắt của Tạ Sơ Thần.
Nàng sợ, sợ khi nhìn thấy vui sướng và tình yêu ngập tràn trong mắt hắn, tâm sẽ dao động, nàng sẽ...!sẽ bất chấp tất cả giữ hắn ở bên mình.
Không quan tâm hắn sẽ chịu uất ức gì.
Không quan tâm đến việc nếu nàng không bảo vệ được Tiêu gia, Tạ Sơ Thần sẽ...!sẽ...
Nghĩ đến đây, Tiêu Vãn cảm thấy máu trong người đông cứng lại.
Vòng tay siết chặt Tạ Sơ Thần hơn nữa.
Sống lại, Tiêu Vãn cảm nhận sâu sắc hơn ai hết, trên đời này người yêu thương nàng nhất ngoài mẫu thân ra chỉ có Tạ Sơ Thần.
Đối với một người dốc hết tâm can ra đối đãi với mình như vậy, không ai có thể đành lòng nhìn hắn bị mình liên luỵ chịu biết bao khổ sở.
Nếu nàng thất bại không bảo vệ được Tiêu gia, không bảo vệ được mẫu thân, nàng sẽ khó chịu, sẽ tự trách nhưng nàng biết, đó là định mệnh, trốn không thoát chạy không xong, nhưng Tạ Sơ Thần thì khác.
Hạnh phúc của hắn nằm trong khả năng của nàng.
Tạ Sơ Thần chịu tổn thương đều là lỗi của Tiêu Vãn.
Là do nàng ích kỷ, nàng...
Trong lúc Tiêu Vãn chìm trong suy tư thì Tạ Sơ Thần cũng đang rối rắm với hàng loạt dấu hỏi.
Thê chủ ôm nàng? Nàng không đẩy hắn ra còn thật sự ôm hắn?
Tạ Sơ Thần cảm thấy mình đang bồng bềnh trên những đám mây, hắn không tài nào tiếp nhận được sự thật này.
Tiêu Vãn trước nay luôn chán ghét hắn hôm nay rất dịu dàng, nàng ôm hắn, còn an ủi hắn, bảo hắn đừng khóc.
Bên môi xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
Thê chủ, nàng đã chấp nhận thân phận của ta rồi phải không!
Tuy ngoài miệng chưa từng thốt ra lời nào oán thán nhưng Tạ Sơ Thần vẫn canh cánh trong lòng tình cảnh ban sáng.
Đều là phu lang, nàng cũng muốn được như Quý Thư Mặc, được thê chủ ôm vào lòng!
Tạ Sơ Thần ngửa đầu, nhìn Tiêu Vãn cười ngây ngô, ngón tay khẽ vuốt môi nàng: “Thê chủ, môi nàng thật mềm, mềm mại còn hơn lụa nữa.” Giọng nói nhu tình quyến rũ, đầu lưỡi khẽ lướt qua môi nàng.
Tiêu Vãn híp mắt, nàng vô cùng ngạc nhiên và tức giận.
Ai đã dạy Tạ Sơ Thần ?
Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ lâu, nàng lập tức như hổ đói vồ mồi, ngậm chặt lấy phiến lưỡi ướt át kia, không cho nó cơ hội trốn tránh.
Đầu lưỡi ngay lập tức tiến vào trong miệng nàng, lướt qua răng nanh, lúc lưỡi nàng tiến tới thì lại bất ngờ thu về.
Mỗ nam say rượu sau khi trộm hương bất mãn bĩu môi: “Quá đắng, ăn không ngon...”
Tiêu Vãn hóa đá tại chỗ.
Không ngon?! Hắn dám bảo nàng không “ngon”? Quả thật tự ái nữ nhân của Tiêu Vãn bị đánh một đòn trí mạng tổn thương nghiêm trọng.
Tạ Sơ Thần lại tựa vào trong ngực Tiêu Vãn cười si ngốc, tham lam hô hấp mùi thom thoang thoảng trên người Tiêu Vãn, dần dần bước vào mộng đẹp.
Thiếu niên mền mại không xương trong ngực, hơi thở ấm áp khiến Tiêu Vãn không biết phải làm sao, như có kích động muốn thân cận.
Là một tay chơi lão luyện, Tiêu Vãn nàng lại bị một thiếu niên mới ra đời làm dao động quyết tâm lớn nhất từ sau khi sống lại tới nay.
Rất nhanh, nàng lại cắn răng, làm ra một quyết định nhẫn tâm.
Mùa hè ánh mặt trời cực kỳ sáng rỡ, xuyên thấu qua song cửa sổ ấm áp chiếu rọi vào trong phòng.
Quý Thư Mặc khẽ mở mắt, phát hiện mình đang bị Tiêu Vãn ôm vào trong ngực.
Da thịt ấm áp kề chặt nhau, thân thể hắn lại dán vào trước ngực Tiêu Vãn, đôi tay càng thêm chủ động ôm eo nhỏ Tiêu Vãn.
Cảm nhận được thân thể nữ nhân ấm áp, mặt của hắn không khống chế được mà nóng lên, sao cũng không nhớ nổi rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Hình như sau khi hắn uống rượu giao bôi, đi ngủ thiếp đi.
Ảo não day day huyệt thái dương, hắn có chút tức giận trừng mắt liếc Tiêu Vãn ăn đậu hũ hắn suốt một đêm, ai ngờ đúng lúc đó Tiêu Vãn mở hai mắt ra, trong lòng hắn hơi hồi hộp một chút, chột dạ dời ánh mắt đi.
"Chào buổi sáng, Thư Mặc." Tiêu Vãn dùng giọng nói dịu dàng ngọt ngấy nhẹ nhàng thổi thở ben tai Quý Thư Mặc, thấy hắn cả người nổi da gà, trên mặt không khỏi tràn ra nụ cười.
Đối mặt với sự thân mật của Tiêu Vãn, Quý Thư Mặc có chút không biết theo ai, hắn lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách với Tiêu Vãn.
Ai ngờ, Tiêu Vãn hoàn toàn coi thường hắn chán ghét, hắn lui nàng tiến, hắn kinh hoảng, nàng mỉm cười.
Nàng cười đến mặt dịu dàng vô hại, cơ hồ dồn Quý Thư Mặc đến góc tường, cũng khi hắn băn khoăn lo lắng thì khẽ hôn lên trán hắn, dịu dàng giống nhau kiếp trước: "Đồ ăn sáng muốn ăn cái gì? Ta cho người đi chuẩn bị."
Quý Thư Mặc quay đầu qua, trong mắt lướt qua vẻ chán ghét và xem thường, ngoài miệng lại lạnh nhạt nói: "Nghe thê chủ quyết định."
Kiếp trước, Tiêu Vãn cưng chiều Quý Thư Mặc lên trời, mỗi sáng sớm cũng sẽ cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng.
Kiếp này, Tiêu Vãn tiếp tục cưng chìu, chỉ là mục đích, lại khác nhau một trời một vực với kiếp trước.
Lòng mang hận ý, Tiêu Vãn chỉ dịu dàng nói mấy câu, đã bị chính mình làm nghẹn chết, càng khỏi nói đến Quý Thư Mặc oán hận nàng như vậy sẽ tức giận đến mức nào.
Trong lòng nàng âm thầm thán phục Quý Thư Mặc nhẫn nại, có thể ngụy trang trước mặt người mình ghét như vậy hơn một năm, thật là làm khó hắn.
.
.
.
.
.
Mà kiếp trước mắt nàng thật sự bị mù, sự chán ghét rõ ràng như vậy mà lại cho rằng Quý Thư Mặc xấu hổ e thẹn.
Đời này, nàng không còn vì Quý Thư Mặc mà sống nữa, là vì mình, vì Tiêu gia phải sống thật tốt, nhìn những tra nam tiện nữ đời trước tự ăn quả ác, mất hết danh dự!
Danh sách chương