Tiêu Vãn nói lời dịu dàng, ánh mắt quan tâm, không làm Tạ Sơ Thần hâm mộ một chút nào, lại khiến hắn chua xót khổ sở.
Hắn có chút không cam lòng, buồn bã mở to ánh mắt dần dần ửng hồng, đôi tay ở trong tay áo nắm thật chặt, muốn epd những giọt nước mắt đang đảo quanh hộc mắt chảy ngược vào.
Ánh mắt của hắn hết sức chán nản, ngước mắt nhìn Tiêu Vãn, trong ánh mắt phức tạp dâng lên khổ sở và nỗi khổ riêng.
Tiêu Vãn hoàn toàn không biết, một câu nói tuỳ tiện của nàng, đã đập nát toàn bộ thành trì dũng khí mà Tạ Sơ Thần trăm cay nghìn đắng dựng lên.
“Người đâu, mau mời hai vị thiếu gia hồi phủ, đừng đứng ngốc ở Tiêu gia lâu quá, lại ảnh hưởng đến thanh danh của quý tiểu thư, còn làm hại Thư Mặc hiểu lầm ta.”
Tiêu Vãn nói xong câu đó, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt ai oán của Tạ Sơ Thần, cũng che đi nửa gương mặt thống khổ không cách nào kìm nén nổi của nàng, càng che đi ánh lệ trong mắt nàng: Tạ Sơ Thần, mau chán ghét ta, mau căm hận ta! Mau rời khỏi Tiêu gia! Đừng tìm kiếm giống như kiếp trước, ngu ngốc như trước.
.
.
.
.
.
Ta căn bản không xứng làm thê chủ của ngươi.
.
.
.
.
.
Nghe những lời khinh miệt của Tiêu Vãn với Tạ Sơ Thần, trên dưới Tiêu gia ai nấy đều chấn động.
Tiêu Vãn là ai chứ? Căn bản chỉ là một tiểu thư con nhà giàu ngang ngược phách lối chỉ biết suốt ngày ăn chơi tầm hoa bắt bướm, nếu không phải gặp được Quý Thư Mặc, trong kinh thành không biết có bao nhiêu thiếu niên nhà lành bị nàng đùa giỡn mất mặt, thậm chí những nam tử đã có thê chủ mà có dung mạo xinh đẹp, Tiêu Vãn cũng sẽ rục rịch.
Thế cho nên mấy thiếu niên đến tuổi cập kê vừa nghe Tiêu Vãn muốn đi dạo phố, sợ tới mức trốn trong nhà đóng chặt cửa, có người còn cố ý bôi nhọ làm xấu mình.
Cả kinh thành chỉ có độc nhất một người Tiêu Vãn không bao giờ chọc ghẹo, người đó chính là Tạ thiếu gia Tạ gia, cũng không phải do Tiêu Vãn tốt lành gì, mà là, tiếng xấu của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần quả thực tám lạng nửa cân, cho nên Tiêu Vãn luôn khinh thường đứng chung.
Nàng chỉ thích nam nhân tài sắc vẹn toàn, tỷ như kinh thành đệ nhất tài tử Quý Thư Mặc.
Hôm qua náo loạn một trận, mọi người đều cho rằng, Tiêu Vãn rốt cuộc quơ độc trảo về phía Tạ Sơ Thần “chỉ có sắc mà không có tài”, chọc Tạ Sơ Thần điên lên, đại náo tiệc mừng.
Ai biết bọn họ lại là lần thứ hai gặp mặt?! Hơn nữa nghe khẩu khí khinh thường của Tiêu Vãn, tất cả đều là Tạ Sơ Thần tự mình đa tình, yêu thương nhung nhớ, mặt dày mày dạn bám theo nàng?!
Thật sự là gặp quỷ mà! Lại có người coi trọng đệ nhất hoàn khố đệ tử kinh thành? Ánh mắt kiểu gì thế này...
“Ta mới sợ ngươi làm ô uế danh dự thiếu gia nhà ta!” Chiêu Nhi mắng một tiếng, kiêu ngạo hất cằm: “Thiếu gia, chúng ta đi!”
Chiêu Nhi lôi kéo Tạ Sơ Thần, lại phát hiện hắn như cọc gỗ cứng ngắc đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
“Còn đứng đó mặt dày không chịu đi?” Nhìn Tạ Sơ Thần giả vờ kiên cường như vậy, trong lòng Tiêu Vãn vạn phần khó chịu.
Nàng nhíu mày, quay sang Quý Thư Mặc vẫn đứng một bên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm cổ tay hắn: “Thư Mặc, chúng ta đi thôi, ta nôn nóng muốn bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu ...”
Quý Thư Mặc hoàn toàn không để ý Tiêu Vãn có khúc mắc tình cảm với ai, ngược lại, Tiêu Vãn càng nhiều nợ phong lưu, càng có nhiều nam nhân vây quanh nàng, hắn càng mừng vì trút được gánh nặng.
Sau này không bị nàng bám theo quấy rầy càng tự do tự tại.
Cũng là nam nhân, thấy Tiêu Vãn bạc tình bạc nghĩa như thế, từ tận đáy lòng Quý Thư Mặc càng thêm chán ghét nàng, hắn nhịn không được hất tay Tiêu Vãn ra, muốn kéo giãn khoảng cách với nàng, ai biết, lại bị Tiêu Vãn nắm chặt cổ tay, dùng sức kéo hắn vào trong ngực.
Không phải dịu dàng nắm lấy, càng không phải thân mật mười ngón đan xen, mà là dùng sức nắm, hoàn toàn không cho hắn cơ hội cự tuyệt, gần như bóp nát cổ tay của hắn.
“Thư Mặc, về lễ vật hồi môn, ta nghĩ, cha mẹ ngươi nhất định vừa lòng...”
Lời nói ôn nhu đến cực điểm khiến Quý Thư Mặc cả người không rét mà run, luôn cảm thấy đằng sau lời ngon tiếng ngọt đó là sự lạnh lẽo đáng sợ, báo hiệu một cơn mưa giông bão táp sắp ùn ùn kéo đến...
“Thư Mặc, cảm lạnh sao? Đang bình thường sao lại run bần bật thế kia?” Vẻ mặt Tiêu Vãn lo lắng, kéo Quý Thư Mặc vào trong ngực, đồng thời xoa bàn tay lạnh như băng của hắn .
Tiêu Vãn lại nhìn Tạ Sơ Thần một cái, rồi xoay người ôm Quý Thư Mặc rời khỏi, ẩn giấu dưới tay áo là năm ngón tay đang siết thật chặt, cố nén nỗi đau đớn giờ đây đang ăn mòn toàn bộ phủ tạng của nàng.
Đau dài không bằng đau ngắn! Hãy để tơ tình hoàn toàn chặt đứt từ đây!
Tạ Sơ Thần lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người “Ân ân ái ái” đi xa, lệ đọng trong mắt từ từ rơi xuống, tan vỡ trong không khí.
Tạ Sơ Thần nhìn Quý Thư Mặc mặc trường bào xanh nhạt, thanh nhã cao quý.
Còn mình...!Váy áo nhăn nhúm, chân đi tập tễnh, bị người chán ghét...
Chiêu Nhi giúp Tạ Sơ Thần lau gương mặt chẳng biết lúc nào đã ướt sũng, hắn quay qua trừng mấy gương mặt đang nhìn chằm chằm khinh bỉ thiếu gia hắn, lòng hết sức căm phẫn.
Mấy người này thật quá đáng.
Thấy người ta thất thế, đã không thương xót thì chớ còn bày ra bộ mặt khinh miệt.
Cả người Chiêu Nhi sôi sùng sục, chịu hết nổi lên tiếng: “Thiếu gia, chúng ta trở về đi.”
“Trở về, trở về nơi đó...!?” Lòng tan nát muốn rơi lệ, nhưng hắn cố gắng đè nén, không muốn lộ ra giọng nghẹn ngào.
Chiêu Nhi gấp đến độ dậm chân: “Tất nhiên là về nhà rồi! Người mất tích một đêm, chính quân ở nhà nhất định rất lo lắng!” Hắn không rõ, rốt cuộc thiếu gia của mình bị làm sao, đường đường đại thiếu gia cao quý không làm, lại cứ nhất định muốn chạy đến Tiêu gia tự rước lấy nhục, hơn nữa còn là bức hôn loại nữ nhân cặn bã như Tiêu Vãn!
Tạ Sơ Thần nhìn Chiêu Nhi, sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Về nhà...? Nhà, nơi nào còn nhà của hắn...
Cuối cùng, hắn cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: “Được, chúng ta về nhà đi.”
Sau đó cả người gần như dựa hoàn toàn vào Chiêu Nhi, hai chủ tớ khập khễnh rời khỏi Tiêu gia.
Theo phong tục Đông Ngụy, chỉ một số ít chính thê được thê chủ hết mực sủng ái mới được cùng thê chủ đem theo hậu lễ về nhà mẹ đẻ ngay hôm sau sau đại hôn.
Trắc thê và thị thiếp phải ba ngày sau mới được lại mặt, hơn nữa thê chủ sẽ không đi cùng.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Vãn nắm tay Quý Thư Mặc bước xuống xe ngựa, từ xa đã thấy Quý phụ mẫu đứng chờ trước cổng.
Vừa thấy Tiêu Vãn tới, Quý mẫu nhanh chân bước lên phía trước, thân mật nắm tay Tiêu Vãn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo tới đảo lui trên cái đống trọng lễ Tiêu Vãn mang đến, cười nói: “Vãn Nhi, chẳng qua là về nhà ăn bữa cơm, cần gì mang nhiều lễ vật như vậy?”
“Không biết nhạc phụ nhạc mẫu thích cái gì, tiểu tế thuận tay mang đến vài món đồ quý trong phủ.”
Tiêu Vãn hào phóng vỗ tay ra hiệu, ngay lập tức đám người hầu đem tất cả những hộp quà chất đầy trên xe xuống.
Mấy trăm cái mở ra cùng lúc, bên trong đều là ngọc Phỉ Thuý thượng đẳng và đủ thứ kỳ trân dị bảo trăm năm hiếm gặp.
Minh châu diễm sắc rực rỡ loá mắt càng thu hút nhiều ánh mắt hâm mộ của những người dân vây xem.
Còn trong mấy cái rương phía sau chính là đồ cổ vô giá và tranh chữ!
Vừa thấy bức tranh chữ Nhan Chân Khanh, ánh mắt Quý mẫu sáng ngời.
Khi cặp mắt sáng quắc như diều hâu của nàng ta dừng trên những món đồ cổ rực rỡ muôn màu và bức tranh chữ rồng bay phượng múa thì hạnh phúc muốn ngất đi.
Quý mẫu tên là Quý Hiểu Phong, là hộ bộ thị lang, thuộc dòng quan tứ phẩm.
Bổng lộc hộ bộ thị lang không nhiều, Quý Hiểu Phong lại có sở thích sưu tầm nhiều đồ cổ trân quý và tranh chữ, dẫn đến Quý phủ thường xuyên thu không đủ chi.
Tiêu Vãn vì muốn lấy được Quý Thư Mặc từng dùng nhiều cách lấy lòng Quý gia, dỗ nhạc mẫu vui vẻ, tỷ như tại lúc Quý phủ gặp khó khăn, tặng cho Quý phủ một tiệm gạo và một cửa hàng vải.
Tỷ như biết được Quý Hiểu Phong thích sưu tầm đồ cổ và tranh chữ, nàng không ngại hao tốn hai ngàn lượng hoàng kim, dâng lên không ít tuyệt thế trân quý.
Hiện tại, hai gian cửa hàng này càng ngày càng kinh doanh phát đạt, Quý Hiểu Phong liền gả bán Quý Thư Mặc cho Tiêu Vãn, coi như trả ơn, vì thế Quý Thư Mặc “cực kỳ không tình nguyện” gả cho Tiêu Vãn.
Bây giờ ngẫm lại, việc Quý phủ gặp khó khăn tài chính xem ra có chút hoang đường, rất có khả năng là Quý gia cố ý tạo ra lý do bòn rút tiền của nàng, sau đó thuận nước đẩy thuyền để Quý Thư Mặc vào Tiêu gia làm nội gián.
Dù sao một người từ trước tới nay luôn chán ghét mình đột nhiên vào một ngày nào đó đáp ứng mình cầu hôn, thật làm người ta hoài nghi.
Đợi sau khi trở về, nàng phải sai Vân Yên đi điều tra kỹ lưỡng mới được.
Nhìn trân phẩm mình không cần bỏ tiền ra mà cũng có được, Quý Hiểu Phong phấn khởi đến ngu luôn, ông ta lắp ba lắp bắp nói: “ Vãn Nhi, con quả thực quá lãng phí rồi...”
Kiếp trước, Tiêu Vãn ngu ngốc cho rằng, mình cố gắng kết cục cũng đã làm cho vị nhạc phụ này thật lòng thích mình.
Nhưng vừa rồi, khi nàng mới vừa đặt chân tới cửa, thái độ của nàng ta nhìn bề ngoài như thân thiết khăng khít, nhưng chỉ cần để ý quan sát một chút thôi, không khó nhận ra tia khinh miệt và châm chọc vô cùng rõ ràng trong mắt nàng ta.
Chỉ đến khi nhìn thấy đống quà cáp sau lưng Tiêu Vãn thì hai mắt nàng ta mới rực sáng, vẻ mặt kích động.
Buồn cười là, kiếp trước Tiêu Vãn lý giải vẻ mặt kích động này thành “nhạc phụ tốt” của nàng nhìn thấy nàng trở về thì hết sức vui mừng, còn tưởng rằng nàng ta luôn thương yêu nàng, coi nàng như nữ nhi ruột thịt.
Kiếp trước quả thật nàng rất ngốc!
Hiện tại, nhìn đồ cổ và tranh chữ trân quý như vậy rơi vào trong tay mẫu thân của kẻ thù, lồng ngực Tiêu Vãn vạn phần khó chịu, tiểu nhân trong lòng lại tao nhã nhảy xổ ra.
Thấy ánh mắt Quý mẫu tham lam nhìn chằm chằm vào bức tranh chữ Nhan Chân Khanh, ngón tay lưu luyến không rời sờ tới sờ lui, Tiêu Vãn biết mà còn hỏi: “Nhạc mẫu, người có thích bức Nhan Chân Khanh không? Bức họa này là bút tích thật của Ngô Chu Tử, do Vãn Nhi dùng vạn lượng hoàng kim mới mua được.”
“Vãn Nhi, con đây là xem nhạc mẫu như người ngoài sao?” Trước mặt bao nhiêu người, Quý Hiểu Phong cố ý làm ra vẻ khách sáo dối trá: “Hôm nay con có thể đưa Mặc nhi về lại mặt là ta rất vui rồi, cần gì tốn kém như thế, còn chuẩn bị nhiều nghi thức xã giao như vậy nữa?”
“Nhạc mẫu nói rất đúng.
Ban nãy ở nhà, Vãn Nhi cũng đã suy nghĩ thật lâu không biết khi về lại mặt nên đưa lễ vật gì mới có thể biểu đạt hết tâm ý của Vãn Nhi đối với nhạc mẫu, cảm ơn nhạc mẫu đã sinh ra Thư Mặc, đã dạy dỗ hắn, con mới có thể có một phu lang tốt như vậy, cho nên hôm nay con cố ý chọn hết những trân bảo quý giá nhất Tiêu gia, dự định để nhạc mẫu tùy ý lựa chọn.
Nay nhạc phụ đã nói vậy, sực nhớ nhạc mẫu trước giờ có tiếng thanh liêm, Vãn Nhi thực sự rất áy náy, cảm thấy mình quá coi trọng nghi thức xã giao rồi, quả thực đã làm một chuyện vô cùng hồ đồ...”
Tiêu Vãn vẻ mặt áy náy “Là ta suy nghĩ không chu đáo, là ta sai”, nói ra những lời khiến Quý Hiểu Phong giận đến nghiến răng: “ Vân Yên, Họa Hạ, thu lại tất cả mọi thứ đưa hết về phủ cho ta.
Đừng để cho người ngoài hiểu lầm, cho rằng nhạc mẫu là đang bán nhi tử, chứ không phải là gả nhi tử.
Nhạc mẫu của ta làm quan liêm khiết, trước nay luôn khinh thường những thứ nghi thức xã giao này!”
Tiêu Vãn ra đòn sát thủ khiến người Quý gia trở tay không kịp, nhất là Quý Hiểu Phong trơ mắt nhìn những trân phẩm rực rỡ muôn màu trước đó còn thuộc về mình từ từ đi xa, lại không thể ngăn cản.
Nếu bây giờ ông nhận những lễ vật này, chẳng phải trước mặt mọi người bêu rếu mình bán nhi tử sao?! Tự nhận mình làm quan không thanh liêm?!
Nhìn vịt chết đến miệng còn bay, người Quý gia tức giận bẻ khớp tay răng rắc.
Khi nghe được những tiếng bàn luận xôn xao đè nén ý cười từ người dân bốn phía, Quý Hiểu Phong nhất thời mất hết mặt mũi, niềm nở lúc đầu lập tức tan thành mây khói: “Bên ngoài gió lớn, mau vào đi.”
Làm như không phát hiện sắc mặt Quý Hiểu Phong đen hơn than và Quý Thư Mặc ra sức nháy mắt, Tiêu Vãn mỉm cười, da mặt dày nói: “ Đa tạ nhạc mẫu quan tâm.” Sau đó, nàng hai tay trống trơn nghênh ngang, đường hoàng tiến vào Quý phủ.
Trong lòng Tiêu Vãn không khỏi cười trộm, trong ngày lại mặt đem xe lễ vật về, e rằng nàng là người duy nhất tại Đông Ngụy.
.
Hắn có chút không cam lòng, buồn bã mở to ánh mắt dần dần ửng hồng, đôi tay ở trong tay áo nắm thật chặt, muốn epd những giọt nước mắt đang đảo quanh hộc mắt chảy ngược vào.
Ánh mắt của hắn hết sức chán nản, ngước mắt nhìn Tiêu Vãn, trong ánh mắt phức tạp dâng lên khổ sở và nỗi khổ riêng.
Tiêu Vãn hoàn toàn không biết, một câu nói tuỳ tiện của nàng, đã đập nát toàn bộ thành trì dũng khí mà Tạ Sơ Thần trăm cay nghìn đắng dựng lên.
“Người đâu, mau mời hai vị thiếu gia hồi phủ, đừng đứng ngốc ở Tiêu gia lâu quá, lại ảnh hưởng đến thanh danh của quý tiểu thư, còn làm hại Thư Mặc hiểu lầm ta.”
Tiêu Vãn nói xong câu đó, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt ai oán của Tạ Sơ Thần, cũng che đi nửa gương mặt thống khổ không cách nào kìm nén nổi của nàng, càng che đi ánh lệ trong mắt nàng: Tạ Sơ Thần, mau chán ghét ta, mau căm hận ta! Mau rời khỏi Tiêu gia! Đừng tìm kiếm giống như kiếp trước, ngu ngốc như trước.
.
.
.
.
.
Ta căn bản không xứng làm thê chủ của ngươi.
.
.
.
.
.
Nghe những lời khinh miệt của Tiêu Vãn với Tạ Sơ Thần, trên dưới Tiêu gia ai nấy đều chấn động.
Tiêu Vãn là ai chứ? Căn bản chỉ là một tiểu thư con nhà giàu ngang ngược phách lối chỉ biết suốt ngày ăn chơi tầm hoa bắt bướm, nếu không phải gặp được Quý Thư Mặc, trong kinh thành không biết có bao nhiêu thiếu niên nhà lành bị nàng đùa giỡn mất mặt, thậm chí những nam tử đã có thê chủ mà có dung mạo xinh đẹp, Tiêu Vãn cũng sẽ rục rịch.
Thế cho nên mấy thiếu niên đến tuổi cập kê vừa nghe Tiêu Vãn muốn đi dạo phố, sợ tới mức trốn trong nhà đóng chặt cửa, có người còn cố ý bôi nhọ làm xấu mình.
Cả kinh thành chỉ có độc nhất một người Tiêu Vãn không bao giờ chọc ghẹo, người đó chính là Tạ thiếu gia Tạ gia, cũng không phải do Tiêu Vãn tốt lành gì, mà là, tiếng xấu của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần quả thực tám lạng nửa cân, cho nên Tiêu Vãn luôn khinh thường đứng chung.
Nàng chỉ thích nam nhân tài sắc vẹn toàn, tỷ như kinh thành đệ nhất tài tử Quý Thư Mặc.
Hôm qua náo loạn một trận, mọi người đều cho rằng, Tiêu Vãn rốt cuộc quơ độc trảo về phía Tạ Sơ Thần “chỉ có sắc mà không có tài”, chọc Tạ Sơ Thần điên lên, đại náo tiệc mừng.
Ai biết bọn họ lại là lần thứ hai gặp mặt?! Hơn nữa nghe khẩu khí khinh thường của Tiêu Vãn, tất cả đều là Tạ Sơ Thần tự mình đa tình, yêu thương nhung nhớ, mặt dày mày dạn bám theo nàng?!
Thật sự là gặp quỷ mà! Lại có người coi trọng đệ nhất hoàn khố đệ tử kinh thành? Ánh mắt kiểu gì thế này...
“Ta mới sợ ngươi làm ô uế danh dự thiếu gia nhà ta!” Chiêu Nhi mắng một tiếng, kiêu ngạo hất cằm: “Thiếu gia, chúng ta đi!”
Chiêu Nhi lôi kéo Tạ Sơ Thần, lại phát hiện hắn như cọc gỗ cứng ngắc đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
“Còn đứng đó mặt dày không chịu đi?” Nhìn Tạ Sơ Thần giả vờ kiên cường như vậy, trong lòng Tiêu Vãn vạn phần khó chịu.
Nàng nhíu mày, quay sang Quý Thư Mặc vẫn đứng một bên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm cổ tay hắn: “Thư Mặc, chúng ta đi thôi, ta nôn nóng muốn bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu ...”
Quý Thư Mặc hoàn toàn không để ý Tiêu Vãn có khúc mắc tình cảm với ai, ngược lại, Tiêu Vãn càng nhiều nợ phong lưu, càng có nhiều nam nhân vây quanh nàng, hắn càng mừng vì trút được gánh nặng.
Sau này không bị nàng bám theo quấy rầy càng tự do tự tại.
Cũng là nam nhân, thấy Tiêu Vãn bạc tình bạc nghĩa như thế, từ tận đáy lòng Quý Thư Mặc càng thêm chán ghét nàng, hắn nhịn không được hất tay Tiêu Vãn ra, muốn kéo giãn khoảng cách với nàng, ai biết, lại bị Tiêu Vãn nắm chặt cổ tay, dùng sức kéo hắn vào trong ngực.
Không phải dịu dàng nắm lấy, càng không phải thân mật mười ngón đan xen, mà là dùng sức nắm, hoàn toàn không cho hắn cơ hội cự tuyệt, gần như bóp nát cổ tay của hắn.
“Thư Mặc, về lễ vật hồi môn, ta nghĩ, cha mẹ ngươi nhất định vừa lòng...”
Lời nói ôn nhu đến cực điểm khiến Quý Thư Mặc cả người không rét mà run, luôn cảm thấy đằng sau lời ngon tiếng ngọt đó là sự lạnh lẽo đáng sợ, báo hiệu một cơn mưa giông bão táp sắp ùn ùn kéo đến...
“Thư Mặc, cảm lạnh sao? Đang bình thường sao lại run bần bật thế kia?” Vẻ mặt Tiêu Vãn lo lắng, kéo Quý Thư Mặc vào trong ngực, đồng thời xoa bàn tay lạnh như băng của hắn .
Tiêu Vãn lại nhìn Tạ Sơ Thần một cái, rồi xoay người ôm Quý Thư Mặc rời khỏi, ẩn giấu dưới tay áo là năm ngón tay đang siết thật chặt, cố nén nỗi đau đớn giờ đây đang ăn mòn toàn bộ phủ tạng của nàng.
Đau dài không bằng đau ngắn! Hãy để tơ tình hoàn toàn chặt đứt từ đây!
Tạ Sơ Thần lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người “Ân ân ái ái” đi xa, lệ đọng trong mắt từ từ rơi xuống, tan vỡ trong không khí.
Tạ Sơ Thần nhìn Quý Thư Mặc mặc trường bào xanh nhạt, thanh nhã cao quý.
Còn mình...!Váy áo nhăn nhúm, chân đi tập tễnh, bị người chán ghét...
Chiêu Nhi giúp Tạ Sơ Thần lau gương mặt chẳng biết lúc nào đã ướt sũng, hắn quay qua trừng mấy gương mặt đang nhìn chằm chằm khinh bỉ thiếu gia hắn, lòng hết sức căm phẫn.
Mấy người này thật quá đáng.
Thấy người ta thất thế, đã không thương xót thì chớ còn bày ra bộ mặt khinh miệt.
Cả người Chiêu Nhi sôi sùng sục, chịu hết nổi lên tiếng: “Thiếu gia, chúng ta trở về đi.”
“Trở về, trở về nơi đó...!?” Lòng tan nát muốn rơi lệ, nhưng hắn cố gắng đè nén, không muốn lộ ra giọng nghẹn ngào.
Chiêu Nhi gấp đến độ dậm chân: “Tất nhiên là về nhà rồi! Người mất tích một đêm, chính quân ở nhà nhất định rất lo lắng!” Hắn không rõ, rốt cuộc thiếu gia của mình bị làm sao, đường đường đại thiếu gia cao quý không làm, lại cứ nhất định muốn chạy đến Tiêu gia tự rước lấy nhục, hơn nữa còn là bức hôn loại nữ nhân cặn bã như Tiêu Vãn!
Tạ Sơ Thần nhìn Chiêu Nhi, sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Về nhà...? Nhà, nơi nào còn nhà của hắn...
Cuối cùng, hắn cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: “Được, chúng ta về nhà đi.”
Sau đó cả người gần như dựa hoàn toàn vào Chiêu Nhi, hai chủ tớ khập khễnh rời khỏi Tiêu gia.
Theo phong tục Đông Ngụy, chỉ một số ít chính thê được thê chủ hết mực sủng ái mới được cùng thê chủ đem theo hậu lễ về nhà mẹ đẻ ngay hôm sau sau đại hôn.
Trắc thê và thị thiếp phải ba ngày sau mới được lại mặt, hơn nữa thê chủ sẽ không đi cùng.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Vãn nắm tay Quý Thư Mặc bước xuống xe ngựa, từ xa đã thấy Quý phụ mẫu đứng chờ trước cổng.
Vừa thấy Tiêu Vãn tới, Quý mẫu nhanh chân bước lên phía trước, thân mật nắm tay Tiêu Vãn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo tới đảo lui trên cái đống trọng lễ Tiêu Vãn mang đến, cười nói: “Vãn Nhi, chẳng qua là về nhà ăn bữa cơm, cần gì mang nhiều lễ vật như vậy?”
“Không biết nhạc phụ nhạc mẫu thích cái gì, tiểu tế thuận tay mang đến vài món đồ quý trong phủ.”
Tiêu Vãn hào phóng vỗ tay ra hiệu, ngay lập tức đám người hầu đem tất cả những hộp quà chất đầy trên xe xuống.
Mấy trăm cái mở ra cùng lúc, bên trong đều là ngọc Phỉ Thuý thượng đẳng và đủ thứ kỳ trân dị bảo trăm năm hiếm gặp.
Minh châu diễm sắc rực rỡ loá mắt càng thu hút nhiều ánh mắt hâm mộ của những người dân vây xem.
Còn trong mấy cái rương phía sau chính là đồ cổ vô giá và tranh chữ!
Vừa thấy bức tranh chữ Nhan Chân Khanh, ánh mắt Quý mẫu sáng ngời.
Khi cặp mắt sáng quắc như diều hâu của nàng ta dừng trên những món đồ cổ rực rỡ muôn màu và bức tranh chữ rồng bay phượng múa thì hạnh phúc muốn ngất đi.
Quý mẫu tên là Quý Hiểu Phong, là hộ bộ thị lang, thuộc dòng quan tứ phẩm.
Bổng lộc hộ bộ thị lang không nhiều, Quý Hiểu Phong lại có sở thích sưu tầm nhiều đồ cổ trân quý và tranh chữ, dẫn đến Quý phủ thường xuyên thu không đủ chi.
Tiêu Vãn vì muốn lấy được Quý Thư Mặc từng dùng nhiều cách lấy lòng Quý gia, dỗ nhạc mẫu vui vẻ, tỷ như tại lúc Quý phủ gặp khó khăn, tặng cho Quý phủ một tiệm gạo và một cửa hàng vải.
Tỷ như biết được Quý Hiểu Phong thích sưu tầm đồ cổ và tranh chữ, nàng không ngại hao tốn hai ngàn lượng hoàng kim, dâng lên không ít tuyệt thế trân quý.
Hiện tại, hai gian cửa hàng này càng ngày càng kinh doanh phát đạt, Quý Hiểu Phong liền gả bán Quý Thư Mặc cho Tiêu Vãn, coi như trả ơn, vì thế Quý Thư Mặc “cực kỳ không tình nguyện” gả cho Tiêu Vãn.
Bây giờ ngẫm lại, việc Quý phủ gặp khó khăn tài chính xem ra có chút hoang đường, rất có khả năng là Quý gia cố ý tạo ra lý do bòn rút tiền của nàng, sau đó thuận nước đẩy thuyền để Quý Thư Mặc vào Tiêu gia làm nội gián.
Dù sao một người từ trước tới nay luôn chán ghét mình đột nhiên vào một ngày nào đó đáp ứng mình cầu hôn, thật làm người ta hoài nghi.
Đợi sau khi trở về, nàng phải sai Vân Yên đi điều tra kỹ lưỡng mới được.
Nhìn trân phẩm mình không cần bỏ tiền ra mà cũng có được, Quý Hiểu Phong phấn khởi đến ngu luôn, ông ta lắp ba lắp bắp nói: “ Vãn Nhi, con quả thực quá lãng phí rồi...”
Kiếp trước, Tiêu Vãn ngu ngốc cho rằng, mình cố gắng kết cục cũng đã làm cho vị nhạc phụ này thật lòng thích mình.
Nhưng vừa rồi, khi nàng mới vừa đặt chân tới cửa, thái độ của nàng ta nhìn bề ngoài như thân thiết khăng khít, nhưng chỉ cần để ý quan sát một chút thôi, không khó nhận ra tia khinh miệt và châm chọc vô cùng rõ ràng trong mắt nàng ta.
Chỉ đến khi nhìn thấy đống quà cáp sau lưng Tiêu Vãn thì hai mắt nàng ta mới rực sáng, vẻ mặt kích động.
Buồn cười là, kiếp trước Tiêu Vãn lý giải vẻ mặt kích động này thành “nhạc phụ tốt” của nàng nhìn thấy nàng trở về thì hết sức vui mừng, còn tưởng rằng nàng ta luôn thương yêu nàng, coi nàng như nữ nhi ruột thịt.
Kiếp trước quả thật nàng rất ngốc!
Hiện tại, nhìn đồ cổ và tranh chữ trân quý như vậy rơi vào trong tay mẫu thân của kẻ thù, lồng ngực Tiêu Vãn vạn phần khó chịu, tiểu nhân trong lòng lại tao nhã nhảy xổ ra.
Thấy ánh mắt Quý mẫu tham lam nhìn chằm chằm vào bức tranh chữ Nhan Chân Khanh, ngón tay lưu luyến không rời sờ tới sờ lui, Tiêu Vãn biết mà còn hỏi: “Nhạc mẫu, người có thích bức Nhan Chân Khanh không? Bức họa này là bút tích thật của Ngô Chu Tử, do Vãn Nhi dùng vạn lượng hoàng kim mới mua được.”
“Vãn Nhi, con đây là xem nhạc mẫu như người ngoài sao?” Trước mặt bao nhiêu người, Quý Hiểu Phong cố ý làm ra vẻ khách sáo dối trá: “Hôm nay con có thể đưa Mặc nhi về lại mặt là ta rất vui rồi, cần gì tốn kém như thế, còn chuẩn bị nhiều nghi thức xã giao như vậy nữa?”
“Nhạc mẫu nói rất đúng.
Ban nãy ở nhà, Vãn Nhi cũng đã suy nghĩ thật lâu không biết khi về lại mặt nên đưa lễ vật gì mới có thể biểu đạt hết tâm ý của Vãn Nhi đối với nhạc mẫu, cảm ơn nhạc mẫu đã sinh ra Thư Mặc, đã dạy dỗ hắn, con mới có thể có một phu lang tốt như vậy, cho nên hôm nay con cố ý chọn hết những trân bảo quý giá nhất Tiêu gia, dự định để nhạc mẫu tùy ý lựa chọn.
Nay nhạc phụ đã nói vậy, sực nhớ nhạc mẫu trước giờ có tiếng thanh liêm, Vãn Nhi thực sự rất áy náy, cảm thấy mình quá coi trọng nghi thức xã giao rồi, quả thực đã làm một chuyện vô cùng hồ đồ...”
Tiêu Vãn vẻ mặt áy náy “Là ta suy nghĩ không chu đáo, là ta sai”, nói ra những lời khiến Quý Hiểu Phong giận đến nghiến răng: “ Vân Yên, Họa Hạ, thu lại tất cả mọi thứ đưa hết về phủ cho ta.
Đừng để cho người ngoài hiểu lầm, cho rằng nhạc mẫu là đang bán nhi tử, chứ không phải là gả nhi tử.
Nhạc mẫu của ta làm quan liêm khiết, trước nay luôn khinh thường những thứ nghi thức xã giao này!”
Tiêu Vãn ra đòn sát thủ khiến người Quý gia trở tay không kịp, nhất là Quý Hiểu Phong trơ mắt nhìn những trân phẩm rực rỡ muôn màu trước đó còn thuộc về mình từ từ đi xa, lại không thể ngăn cản.
Nếu bây giờ ông nhận những lễ vật này, chẳng phải trước mặt mọi người bêu rếu mình bán nhi tử sao?! Tự nhận mình làm quan không thanh liêm?!
Nhìn vịt chết đến miệng còn bay, người Quý gia tức giận bẻ khớp tay răng rắc.
Khi nghe được những tiếng bàn luận xôn xao đè nén ý cười từ người dân bốn phía, Quý Hiểu Phong nhất thời mất hết mặt mũi, niềm nở lúc đầu lập tức tan thành mây khói: “Bên ngoài gió lớn, mau vào đi.”
Làm như không phát hiện sắc mặt Quý Hiểu Phong đen hơn than và Quý Thư Mặc ra sức nháy mắt, Tiêu Vãn mỉm cười, da mặt dày nói: “ Đa tạ nhạc mẫu quan tâm.” Sau đó, nàng hai tay trống trơn nghênh ngang, đường hoàng tiến vào Quý phủ.
Trong lòng Tiêu Vãn không khỏi cười trộm, trong ngày lại mặt đem xe lễ vật về, e rằng nàng là người duy nhất tại Đông Ngụy.
.
Danh sách chương