Tiêu Vãn chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình sẽ vì lấy lòng một đứa bé, lại cầm dây cỏ bện châu chấu, nhớ ngày đó, nàng vì đuổi theo Quý Thư Mặc mà học, hôm nay lại dùng dụ dỗ ở trên người của tiểu quỷ.
Nhưng nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn Tiêu Tiêu trắng nõn nà tràn đầy mong đợi, lại thấy Tạ Sơ Thần chớp mắt to mặt tò mò, Tiêu Vãn khẽ ho một tiếng, nhanh chóng bện cho bọn hắn một người một con.
Cầm châu chấu màu xanh trong tay, Tiêu Tiêu cười khanh khách, lộ ra hai cái răng mèo khả ái.

Hắn chơi châu chấu, hưng phấn chạy tới chạy lui, thậm chí giãy dụa thân thể tròn vo, bò qua bò lại trên lưng Tiêu Vãn, hình như hoàn toàn quên trước kia mình rất sợ vị đại tỷ hung hăng này.
Mặc dù kiếp trước Tiêu Vãn không thích Tiêu Tiêu, nhưng Tiêu Tiêu lúc nhỏ cũng rất muốn thân cận vị đại tỷ này, tỷ như trong tay đại tỷ luôn có đồ chơi tốt, trong phòng đại tỷ luôn có món ăn ngon này nọ, nhưng sau mấy lần đụng vách tường, hắn dần dần không nhịn được mà sợ Tiêu Vãn, thậm chí sau khi lớn lên biết đích thứ khác biệt, không thể làm gì khác hơn là núp ở góc mặt nhìn lén đích tỷ nhà mình.
Trước đó vài ngày, Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc mặc thử đồ cưới thì Tiêu Tiêu phát hiện đại tỷ mình và đại tỷ phu đều rất đẹp.

Hắn nghe lời đồn đãi bên ngoài, tỷ phu làm người hòa thiện (hiền hòa thiện lương), vừa là tài tử thứ nhất Kinh Thành, cho nên muốn chơi với tỷ phu, muốn tỷ phu dạy hắn học, ai ngờ tỷ phu nghiêm mặt, vẻ mặt chán ghét, làm hại mình bị đại tỷ chửi mắng đuổ đi.
Tức chết hắn!
Nghĩ như vậy, Tiêu Tiêu liếc liếc về phía Tạ Sơ Thần, hài lòng gật đầu.: vẫn là Sơ Thần ca ca tốt!
Trên lưng năng trĩu, Tiêu Vãn vừa muốn quát lớn, lại nghe được Tiêu Tiêu nhu nhu mở miệng: "Đại tỷ, ngươi nói không hung ta đấy!"
Tiêu Vãn im lặng, không thể làm gì khác hơn là mặc cho Tiêu Tiêu chơi đùa.
Thấy Tiêu Vãn thỏa hiệp, Tiêu Tiêu lập tức đưa tay nhỏ bé mập phì ra, rà qua rà lại ở trên mặt Tiêu Vãn.

Một đôi mắt dí dỏm chớp chớp với Tạ Sơ Thần đối diện, khóe miệng nhếch lên, hiển lộ ra vẻ mặt bướng bỉnh.

Tạ Sơ Thần đang đang cầm châu chấu Tiêu Vãn đưa cho hắn cẩn thận từng li từng tí suy nghĩ, vừa ngẩng đầu, lại thấy mặt của Tiêu Vãn bị Tiêu Tiêu vê bảy uốn tám lệch ra, thậm chí trên đầu Tiêu Vãn còn bị ghim hai cái bím tóc.

Hắn lập tức"Xì" một tiếng, bật cười.

Thấy mặt Tiêu Vãn nghi ngờ nhìn về phía mình, Tạ Sơ Thần liều mạng ngừng cười, ánh mắt nhanh chóng rời đi chỗ khác, nhưng khóe miệng nhếch lên lại bán đứng tâm tình của hắn.

Tuy biết là Tiêu Tiêu giở trò quỷ, nhưng thấy Tạ Sơ Thần vui vẻ như thế, chút buồn bực trong lòng Tiêu Vãn, lập tức biến thành mây bay.

Nhất là nhìn thấy mặt Tạ Sơ Thần cười trộm mà chơi châu chấu trong tay, vẻ mặt dịu dàng ấy là loại cẩn thận lại mến yêu, trong đầu của Tiêu Vãn càng thêm ấm áp.
Nàng nhớ, mình cũng cho Quý Thư Mặc một con châu chấu như vậy, lại bị hắn xem thường khẽ xì một tiếng, vô tình ném xuống trên đất.

.

.

.

.

.

Khẽ trào phúng nàng ngây thơ.

.

.

.

.

.
"Đại tỷ!" Tiêu Tiêu bò đến trên người của Tiêu Vãn, ở bên tai nàng nhỏ giọng mở miệng: "Sơ Thần ca ca là người rất tốt, vị đại ca ca kia là người xấu!"
Hắn mặc dù nhỏ, nhưng biết đích tỷ mình cưới hai vị phu lang, vị đại ca ca kia hung như thế.

Sơ Thần ca ca là người rất tốt, hắn không muốn về sau Sơ Thần ca ca bị vị ca ca xấu kia khi dễ!
Tiêu Vãn cụp mắt suy nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt thành thật trên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Tiêu Tiêu, trong lòng không khỏi nghĩ: Tiêu Tiêu tuy nhỏ, lại còn hiểu nhìn người tâm hơn nàng kiếp trước, có thể phân biệt được người tốt người xấu.
Nàng gật đầu một cái, nhỏ giọng dặn dò: "Tiêu nhi, hắn không phải ca ca của ngươi, là tỷ phu của ngươi.

Biết không, về sau phải gọi tỷ phu."
Tiêu Tiêu ngẹo đầu nhìn Tiêu Vãn, Tiêu Vãn đẩy hắn, thúc giục: "Qua đi, kêu một tiếng tỷ phu."
Tiêu Tiêu mở trừng hai mắt, thấy vẻ mặt Tiêu Vãn thành thật, hắn lập tức chay như bay vào trong ngực Tạ Sơ Thần, giòn giã hô: "Tỷ phu! Tỷ phu!"
Tạ Sơ Thần còn đắm chìm trong quà tặng nhỏ Tiêu Vãn đưa hắn, thình lình bị Tiêu Tiêu bổ nhào về phía trước như vậy, cả người hắn ngã ở trên sân cỏ, không đợi lấy lại tinh thần, truyền tới bên tai từng tiếng "tỷ phu" ngọt ngào.
Tỷ phu?
Giờ phút này, trong lòng Tạ Sơ Thần nói không ra là tư vị gì, chỉ biết mình đang đối diện với ánh mắt Tiêu Vãn dịu dàng thì tim lại gia tốc mãnh liệt bắt đầu nhảy lên, cơ hồ khiến hắn hít thở không thông.
Tiêu Vãn nửa ngồi, đỡ Tạ Sơ Thần hóa đá từ trên bãi cỏ dậy, lại đưa tay ra dấu sờ đầu nhỏ Tiêu Tiêu, khóe miệng chứa đựng nụ cười dịu dàng: "Thật biết nghe lời ~"
Tiêu Tiêu kiêu ngạo nâng đầu nhỏ lên, phồng má nói: "Tiêu nhi vẫn rất biết điều ~"
Nói xong, hắn duỗi tay nhỏ bé dài mập mạp, làm nũng nói: "Đại tỷ, ôm ôm!"
Tiêu Vãn mỉm cười mà ôm lấy hắn, Tiêu Tiêu nhếch miệng cười một tiếng, nhanh nhẫu bò đến trên đầu Tiêu Vãn, hai chân khẽ chống ngồi ở trên cổ của nàng, sau đó lôi đuôi sam Tiêu Vãn, cười hắc hắc.
Tạ Sơ Thần sợ Tiêu Tiêu ngồi sập Tiêu Vãn, vội vàng lo lắng nói: "Tiêu nhi, xuống đi!"
Thấy Tạ Sơ Thần khẩn trương vì mình như vậy, Tiêu Vãn câu khóe miệng nói: "Sơ Thần ghen tỵ sao? Có muốn ta ôm như vậy hay không?"
Tạ Sơ Thần mắc cỡ mặt đỏ lên, lộp bộp nói không ra nửa câu.

Tiêu Vãn thấy hắn như vậy trong lòng lại lắc đầu nhăn nhó, lập tức ôm hắn vào lòng.
Nàng nhẹ nhàng cọ gương mặt của hắn, hô hấp ấm áp lao thẳng tới cổ của hắn, thân thiết như vậy khiến Tạ Sơ Thần xấu hổ, lại tràn đầy mong đợi.
Cặp mắt xinh đẹp chớp chớp, lông mi thật dài thì thỉnh thoảng chà nhẹ gò má của Tiêu Vãn.
Hông khí mập mờ, lại khiến Tiêu Vãn động lòng, hận không được lập tức hôn lên cặp mắt xinh đẹp biết nói chuyện kia.
Mà Tiêu Tiêu thấy hai người thân thiết như vậy, thẹn thùng che mặt, cười khanh khách .
Nhìn từ xa, cảnh tượng ấm áp vui vẻ hòa thuận giống như một nhà ba người.

Nhưng Vương thị vội vàng chạy tới cũng đang nhìn thấy Tiêu Tiêu ngồi ở trên cổ Tiêu Vãn thì bị dọa sợ đến kinh hồn, nàng xông lên trước lôi kéo Tiêu Tiêu nghịch ngợm phá phách từ trên người Tiêu Vãn xuống, thân thể run run té quỵ dưới đất, phá vỡ không khí cờ bay phất phới lúc này đây.
"Đại tiểu thư tha mạng, là Tiêu nhi không hiểu chuyện đụng phải tiểu thư! Xin ngài tha thứ Tiêu nhi!"
Cơ hội trộm hương bị phá hư, Tiêu Vãn khó chịu mười phần, nhưng thấy Vương thị run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, trong đầu nàng không nhịn được hiện lên cảnh tượng mình chung sống với bọn họ.

Khinh thường, khinh bỉ, xem thường, vênh váo tự đắc.


.

.

.

.

.

Kể từ khi Vương thị vào cửa, hình như nàng đối với vị trắc quân mềm yếu khiếp đảm này không cho một ánh mắt tốt.
Hôm nay Vương thị sợ nàng như vậy, tất cả đều là chính nàng làm ra .
—— đại tỷ, mẹ bị sao vậy, sao lại không để ý tới ta? Mọi người sao vậy? Sao lại nhiều máu như vậy.

.

.

.

.

.
Tiêu Vãn nhẹ rũ mí mắt xuống, ngực buồn buồn căng đến khó chịu.
"Vương trắc quân, Tiêu nhi cũng không có làm gì sai." Hồi lâu, Tiêu Vãn đưa tay đỡ Vương thị lên, lần đầu tiên vẻ mặt ôn hòa nói: "Là ta để cho hắn ngồi ở trên cổ ta chơi đùa."
Tiêu Vãn giải thích khiến Vương thị run sợ, mà nàng tự mình đỡ hắn lên, càng làm cho hắn sợ hãi không dứt.

Hắn khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Vãn, không dám tin vị trước mắt này là đại tiểu thư ngày thường vênh váo hống hách!
Tiêu Tiêu lôi kéo vạt áo Vương thị, mím môi nói: "Phụ thân, Tiêu nhi vẫn rất biết điều, không có chọc đại tỷ tức giận.

.

.

.

.

."
"Hồ đồ cái gì!" Vương thị nhỏ giọng quát: "Để cho ngươi đọc sách, ngươi lại chạy ra ngoài chơi đùa! Hiện tại, mau trở về viện với ta!"
Tiêu Tiêu bất mãn phản bác: "Mới rồi Tiêu nhi rất nghiêm túc học Tam Tự kinh! Sơ Thần tỷ phu có dạy ta!"
Thấy Tiêu Tiêu Ba Lạp Ba Lạp muốn chạy tới chỗ Tạ Sơ Thần, Vương thị liền vội vàng kéo, hắn nở nụ cười với Tiêu Vãn nói: "Quấy rầy đại tiểu thư và Tạ phu lang rồi, ta mang Tiêu nhi trở về."
Tiêu Tiêu bị Vương thị níu lấy tránh thoát không ra, hai mắt thật to long lanh nhìn Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần, tội nghiệp nháy: "Đại tỷ, đại tỷ phu, sau này ta còn có thể tìm các ngươi chơi không?"
Thấy Tiêu Tiêu kêu Tạ Sơ Thần tỷ phu, Vương thị nheo mắt.

Ở Đông Nguỵ, chỉ có chính quân mới có thể bị xưng hô như thế.

Tiêu Vãn không có quát lớn, chẳng lẽ là chấp nhận Tạ Sơ Thần là chính quân?
Tiêu Vãn mỉm cười nói: "Dĩ nhiên có thể, có rãnh rỗi thì bồi bồi Sơ Thần nhiều chút."
"Ừm!"
Sau khi lưu luyến phất tay với Tiêu Tiêu, Tiêu Vãn thu hồi ánh mắt, lại thấy Tạ Sơ Thần đứng ở bên người của nàng, ánh mắt dịu dàng vẫn lưu luyến ngắm nhìn Tiêu Tiêu đã đi xa.

Nàng cúi đầu hỏi: "Sơ Thần, ngươi biết Tiêu nhi từ bao giờ vậy?"
"Hôm nay mới quen." Nghĩ đến dung nhan Tiêu Tiêu giống quá Tiêu Vãn, trong lòng Tạ Sơ Thần hiện lên một cỗ ấm áp, không nhịn được bật thốt lên: "Tiêu nhi thật đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được thích."
Dáng dấp Tiêu nhi giống thê chủ, làm cho người ta không nhịn được thích ~ nếu hắn và thê chủ có một đứa bé, nhất định cũng sẽ đáng yêu giống như Tiêu nhi vậy~
Tiêu Vãn ngưng mắt nhìn Tạ Sơ Thần, không buông tha nét mặt nào trên mặt hắn.

Thấy mắt phượng xinh đẹp của hắn khẽ nâng lên, mang theo tràn đầy nhu tính, hô hấp nàng cứng lại, nhỏ giọng mở miệng: "Sơ Thần, ngươi rất thích trẻ con sao?"
Tạ Sơ Thần không chút do dự đáp: "Ừ, rất thích."
Nghĩ đến Tiêu Tiêu khả ái, nghĩ đến cảnh tượng chung sống ấm áp với Tiêu Vãn, hắn ngượng ngùng liếc Tiêu Vãn một cái, nhỏ giọng thử dò xét hỏi: "Thê chủ, ngươi thích trẻ con không?"
Nếu có thể có một đứa bé với thê chủ, vậy cũng tốt.

.

.

.

.

.
"Ta?" Tiêu Vãn trầm mặc một chút, trong mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ bối rối.
Đối với trẻ con, Tiêu Vãn không quá thích, cũng không không thích.

Nhưng mà giờ phút này, nàng vẫn có thể tinh tường nhớ lại, khi nàng biết được mang thai Quý Thư Mặc, tâm tình của nàng rốt cuộc có bao nhiêu hưng phấn và vui sướng!
Nàng cả ngày lẫn đêm tràn đầy hạnh phúc được làm mẹ, thông báo khắp nơi, vì đứa bé sắp ra đời mà chuẩn bị quần áo và đồ chơi, thậm chí ngay cả tên cũng đã suy nghĩ một tram tám mươi cái rồi.
Nhưng cũng cười, nam nhân nàng nâng niu che chở trong lòng bàn tay, đứa con trong bụng, cũng không phải là của mình!
Mà nàng lại tàn nhẫn hơn hại chết thai nhi trong bụng Tạ Sơ Thần, tước đoạt vui sướng làm cha của Tạ Sơ Thần.

.

.


.

.

.
Đứa bé kia, đứa bé kia.

.

.

.

.

.

Bị nàng tự tay.

.

.

.

.

.

Hại chết.

.

.

.

.

.
Hồi tưởng lại khi đó, ánh mắt Tạ Sơ Thần tuyệt vọng vô hồn, lòng của Tiêu Vãn giống như bị từng châm từng châm ghim vào.

Nàng khẽ nhắm mắt, rất lâu sau đó, mới lấy dũng khí hỏi: "Sơ Thần, nếu như sau này, có người hại chết con của ngươi, ngươi sẽ như thế nào?"
Tạ Sơ Thần nhăn đầu lông mày, nhìn chằm chằm Tiêu Vãn, hình như không hiểu vì sao nàng hỏi như vậy.
Bị ánh mắt sáng quắc của Tạ Sơ Thần nhìn chằm chằm, Tiêu Vãn chột dạ nói: "Ta là nói nếu như.

.

.

.

.

."
"Ta sẽ liều mạng với hắn!" Tạ Sơ Thần nghiêm túc sưng mặt lên, giơ giơ quả đấm nhỏ, tức giận nói: "Bất luận kẻ nào cũng không được làm hại đứa bé của ta!"
Đứa bé của hắn, hắn sẽ bảo vệ tốt, tại sao có thể để người ta đả thương!
Hồi lâu, Tạ Sơ Thần len lén liếc mắt Tiêu Vãn một cái, nhỏ giọng hỏi: "Thê chủ, ngươi sẽ bảo vệ ta chứ.

.

.

.

.

."
"Ta.

.

.

.

.

." Tim không tự chủ căng thẳng, đau đớn mãnh liệt và áy náy xông lên nơi cổ họng Tiêu Vãn, khiến câu kia ngưng ở cổ họng không thoát ra được.


Thấy Tiêu Vãn run môi, mặt phờ phạc nói không ra lời, Tạ Sơ Thần giống như bị cà nhiễm sương(?), cả người ỉu xìu.

Hắn ỉu xìu mà đá đá tảng đá trên đất, buồn buồn thầm nói: "Bát tự còn chưa có trao đổi đấy.

.

.

.

.

."
Ở Đông Nguỵ, chính phu sinh hạ trưởng nữ trước, tiểu thiếp và tiểu thị phải được thê chủ đồng ý mới có thể mang thai.

Bình thường chỉ có được cưng chiều, mới được đối xử như vậy.
Tạ Sơ Thần buồn buồn nghĩ, mình đã bỏ lỡ cơ hội động phòng với thê chủ rồi, cũng không biết sau này v còn có cơ hội mang thai hay không.

.

.

.

.

.

Nếu ngay cả mang thai cũng không có cơ hội, vậy làm sao mà có đứa bé!
Hắn nghĩ, ngước đầu hỏi: "Thê chủ, ta có thể sinh đứa bé cho ngươi không? Ta không xa cầu hiện tại, cũng không xa cầu có thai sớm hơn Quý công tử, chỉ hy vọng sau này già rồi có một đứa bé có thể bồi làm bạn với ta.

.

.

.

.

."
—— thê chủ, có thể để cho ta sinh hạ đứa bé này sao? Ta muốn sinh hạ hắn.

.

.

.

.

.
—— thê chủ, van cầu ngài!
Thân thể Tiêu Vãn run lên, cả khuôn mặt càng trắng hơn mấy phần.
Thấy Tiêu Vãn chậm chạp không nói, Tạ Sơ Thần rũ cặp mắt xinh đẹp xuống, nói thật nhỏ: "Là Sơ Thần vượt biên giới."
"Không, không phải!" Nhìn thấy Tạ Sơ Thần thất vọng cúi thấp như vậy, tim Tiêu Vãn nhảy đến cổ họng, nàng hốt hoảng lắc lắc tay, vội vàng nói: "Ngươi muốn sinh thì sinh, ta tuyệt không ngăn! Vô luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ bảo về ngươi và đứa bé!"
Tạ Sơ Thần ngơ ngác nhìn mặt đỏ lên, nhìn Tiêu Vãn đầu đầy mồ hôi, thật lâu mới đỏ mặt nói: "Đứa bé cũng không phải là một mình ta muốn sinh thì sinh, thê chủ, chúng ta.

.

.

.

.

.

Chúng ta còn chưa có.

.

.

.

.

."
Gò má của hắn đỏ tươi, mắt to trong veo như nước khẽ, môi hồng muốn nói mà ngừng, khiến Tiêu Vãn có một loại kích động.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn chậm rãi vươn tay, nắm thật chặt ngón tay Tạ Sơ Thần giấu trong ống tay áo, ngón tay móc nhẹ, nhẹ nhàng kéo hắn đến trước người của mình.
Nàng khẽ khom người, mắt đối mắt với Tạ Sơ Thần, mũi đối với mũi, răng môi cơ hồ đụng nhau.
Giống như nàng, trong lòng bàn tay Tạ Sơ Thần đều là mồ hôi.

Có thể thấy được hắn cố lấy bao nhiêu dũng khí, mới nói ra lời nói kinh thế hãi tục như vậy.

Mà ngực nàng giống nhau dâng lên một cỗ bốc đồng, muốn trở thành thê chủ chân chính của hắn!
"Đại tiểu thư, ngươi ở đây à!" Lúc này, một giọng nói sát phong cảnh từ phía sau lưng vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân liên tiếp từ xa đến gần truyền đến.
Tiêu Vãn giận đến gân xanh hằn lên, nàng thật sự không nghĩ ra, tại sao có thể có nhiều người thích tớ vào lúc này như vậy, nhảy ra phá hư nàng và Sơ Thần thân thiết !
Tiêu Vãn mặt lạnh ngẩng đầu nhìn lại, thấy nhị trắc quân Liễu thị của Tiêu Ngọc Dung mặc toàn thân trường bào màu đỏ trang điểm lộng lẫy, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi tới.

Phía sau hắn trừ hai gã sai vặt cận thân, còn có hai nữ tử trung niên.
Hai người này Tiêu Vãn có chút quen mắt, một vị là Thôi quản sự Tiêu phủ, một vị khác là Trần thị phòng thu chi.
Nụ cười nịnh hót trang dung tinh sảo, Liễu thị nhẹ nhàng bước liên tục, đi tới trước người của Tiêu Vãn, nhẹ nhàng khẽ nhún người, cười nói: "Đại tiểu thư, sổ sách tháng sáu đã thanh toán xong chưa?"
Thấy mặt của Tiêu Vãn âm trầm, trong lòng Liễu thị biết nàng căn bản không có thời gian nhìn sổ sách, khóe miệng hắn khẽ cong.

Hai mắt tràn đầy là tính toán.


"Đại tiểu thư, bây giờ đã là trung tuần tháng bảy, làm sao ngươi còn chưa có thanh toán hết sổ sách chứ." Liễu thị kinh ngạc che miệng, lo âu nói: "Không có coi xong sổ sách, liền không cách nào phát tiền tháng cho mọi người.

Thôi quản sự, nên làm gì cho phải đây?"
Thôi quản sự ở bên đáp: "Đại tiểu thư sợ là vội vàng ôn tập cho khoa cử, cho nên không có thời gian tra xét sổ sách thôi.

Trong lúc Quý chính quân không về phủ, không bằng giao cho Liễu trắc quân xem xét giúp.

Đại tiểu thư, ý của ngài như thế nào?"
Tác giả có lời muốn nói: cảm tạ LLL cùng lân vân ném một chỗ lôi, cám ơn!
Nhằm vào một hiểu lầm, làm ra bình luận, ở trong chứa tình tiết kiếp trước:
Chuyện quan trọng nói ba lần: nam chủ không phải Tiểu Tam, không phải Tiểu Tam, không phải Tiểu Tam!
Bên dưới còn tầm hơn một trang tác giả giải thích về nội dung và chứng minh câu nói “nam chủ không phải tiểu tam’ của mình, mình không có edit đoạn đấy, nhưng mình vẫn sẽ để ở bên dưới để bạn nào muốn hiểu thêm về truyện thì có thể đọc qua nha ^^
(((((((Nhìn nhắn lại nói nam chủ nhặt được ngọc bội ép cưới phá hư nữ chủ cùng nam phụ tình cảm, đã để ta uất ức.

Chứng kiến tới nam chủ là tiểu tam bàn về, âm hiểm mang thai chửa càng làm cho ta thổ một búng máu.

Ta không biết có bao nhiêu người là như vậy nhìn nam chủ.

Đầu tiên, nam chủ không phải Tiểu Tam, tác giả chính ta tại Quá Khứ Hiện Tại Vị Lai cũng sẽ không viết chủ giác là tiểu tam văn.

Dĩ nhiên cổ đại nha, vai phụ ...!Tiểu thiếp nhất định là có, nếu không lấy ở đâu trạch đấu cung đấu đấy.
Vì không khiến người ta hiểu lầm, ta đơn giản lộ bài hạ: nam chủ là tiên biết nữ chủ, hơn nữa cùng nữ chủ từng có"Ước định".

Mọi người biết nữ chủ trước kia không phải là cái gì hảo điểu, tâm địa gian giảo liền đem Tạ Sơ Thần lừa, ngây ngô chờ.

Vì nữ chủ bỏ ra ba năm thanh xuân cùng cố gắng, chỉ vì trở thành cái đó tài mạo song toàn người.
Dĩ nhiên ở kiếp trước Tiêu Vãn trong ánh mắt, nam chủ chính là phá hư nàng và quý thư Men yêu"Tiểu Tam".

Ở Quý Thư Mặc trong mắt, ngay cả có thằng ngu đưa tới cửa lợi dụng.

Chớ đánh giá cao kiếp trước nam phụ đối với nữ chủ tình cảm, nhìn thấy nam chủ đứa ngốc dường như đưa tới cửa bị hắn lợi dụng, hắn còn mừng rỡ vỗ tay.

( các ngươi cảm thấy kiếp trước nam phụ không đồng ý, yêu thầm nam phụ nữ chủ dám đồng ý? ! ! ! Đã sớm thừa dịp lúc không có người giết chết nam chủ )
Có người nói nam chủ ép nữ chủ cưới hành động là lường gạt, đích xác là không được, cho nên hắn kết cục cũng rất hỏng bét.

Nhưng nữ chủ một dạng, nàng đuổi theo một không thích người của mình ròng rã ba năm, nam phụ cũng cảm thấy phiền a, cũng cùng nữ chủ giống nhau chán ghét tâm tình a.

Cho nên nữ chủ kết cục cũng rất hỏng bét.

Nói cách khác hai người này vì tình trả ngu ngốc cửa cuối cùng đều rất thảm.
Cho nên nữ chủ sống lại, quyết định quay đầu lại, ở trong quá trình, cảm nhận được năm đó nam chủ tâm tình, bởi vì nam chủ giống như nàng, thích một người sau toàn cơ bắp, mặc kệ thật là xấu một vị bỏ ra, cho nên bi kịch.

Mà nam phụ cũng cảm nhận được nữ chủ tâm tình, cho nên mới có này thiên văn.
Rất nhiều kịch tình không nghĩ tới sớm lộ bài, nhưng có một chút phải nói rõ ràng, nói gì nam chủ thiết kế mang thai quyến rũ nữ chủ ...!Giả dối không có thật, nói nam chủ phá hư nam nữ chủ tình cảm càng thêm giả dối không có thật! Ngươi cảm thấy một uốn éo Tiểu Bạch Thỏ nam chủ, làm cho bỏ thuốc quyến rũ chuyện như vậy sao? Hắn quả thật đơn thuần cho là mình chỉ cần làm xong tất cả, ngoan ngoãn, thê chủ nhất định sẽ chú ý hắn, quả thật buồn cười a! Tiêu Vãn đoạt ngọc bội đưa cho Quý Thư Mặc hậu, liền căn bản quên hắn, bọn họ gặp mặt số lần cục đếm trên đầu ngón tay.
Kiếp trước nam chủ tình cảm rất phức tạp, cũng không còn hiện tại như vậy tinh khiết.

Hắn thích Tiêu Vãn, vì nàng thay đổi tất cả, đầy cõi lòng hi vọng có thể làm cho nàng chú ý, phát hiện nàng có người thích sau chỉ có thể yên lặng nhìn chăm chú vào, ròng rã ba năm, hắn biết cả đời mình so ra kém Quý Thư Mặc, cũng cả đời sẽ không bị nữ chủ thích.

Cho nên vẫn không có lấy ra ngọc bội tìm nữ chủ, vốn là bỏ qua.

Nếu quả thật muốn lường gạt cần gì đợi đến ba năm sau nữ chủ muốn kết hôn nam phụ lúc? Sớm một chút, thừa dịp nữ chủ không thích nam phụ lúc tìm tới cửa cơ hội còn lớn hơn một chút.
Nhưng Từ Thanh cái đó cơ hội, để cho hắn sinh ra một loại dũng khí, nếu muốn gả cho người đáng ghét, không bằng gả cho Tiêu Vãn.

Dù là thất bại, mình ngày sau cũng sẽ không hối hận, ít nhất mình cuối cùng cố gắng qua.

Dĩ nhiên, hắn thành công gả cho Tiêu chậm, cũng vì sự vọng động của mình bỏ ra giá cao, phá hủy tóc, đả thương chân, nằm ở trên giường một tháng dưỡng bệnh.

Dưỡng tốt bệnh nhìn thấy thê chủ ngã bệnh, theo phụ thân dặn dò len lén cho thê chủ nấu thuốc, kết quả bị thê chủ hiểu lầm là nam phụ gây nên, sau lại lại ác độc phải mắng một trận.

Rồi sau đó phụ thân bị độc mạn tính độc chết.

Hắn còn sống người thân duy nhất chỉ có Tiêu chậm.
Nhưng hắn biết Tiêu Vãn ghét mình, cho nên một mực yên lặng lặng yên sống ở trong góc, suốt cả một năm, hai người cũng không còn gặp mặt vài lần, dĩ nhiên gặp mặt chính là Tiêu Vãn cười nhạo hắn xấu xí vô năng ....!Thậm chí nữ chủ hiểu lầm đứa bé, hiểu lầm rất nhiều rất nhiều việc, hắn cũng cắn răng nuốt.

Dĩ nhiên không có cắn răng, cũng bị nam phụ phản gián được như ý.

Khi đó, hắn biết rõ, ba năm trước đây chuyện bất quá là một mình làm một giấc mơ đẹp, nữ chủ cũng không phải là hắn tưởng tượng cái hình dạng kia tốt đẹp, khi đó có thể nói là rất thất vọng rất tuyệt vọng.
Nhưng nữ chủ bị phán hình thì hắn còn là xông ra ngoài, quỳ toàn bộ năm ngày chỉ vì cứu nữ chủ.
Hắn là cá so giá ngu tương đối là đơn thuần người, có thể nói ngu xuẩn, trong lòng của hắn chỉ có một tín niệm, đó chính là nữ chủ.

Nữ chủ là hắn sống tiếp duy nhất tín niệm, cho nên hắn toàn bộ trái tim đều cho nữ chủ.
Có thể mắng nữ chủ kiếp trước mảnh vụn ( đem kiếp trước tạo nên phải càng mảnh vụn, mới có thể thể hiện bây giờ tốt ), cũng có thể mắng nam chủ kiếp trước ngu xuẩn, nếu như mắng nam chủ tiện, nam chủ là tiểu tam, thật xin lỗi, ta tánh khí nóng nảy thời điểm, sẽ thật thật siêu cấp khó chịu! Khó chịu kết quả chính là ta muốn chết lãng phí gõ chữ chuyện tình, con ngựa như vậy một chuỗi dài nói nhảm.

( dĩ nhiên cơ trí ta quyết định sửa đổi một chút có thể thay đổi thành kiếp trước nam chủ ngoại truyện ~)
Thật xin lỗi, cảm xúc có chút nóng nảy.

Ta hiểu rõ những người này phải không thích nam chủ, nhưng ta đối với nam chủ là chân ái, hắn là chống đỡ ta viết bản này văn một nửa động lực, giữa những hàng chữ đều là hi vọng che chở hắn, hoặc là ngược ngược khi dễ thịt thịt hắn.

Nữ chủ phấn đấu là một nửa kia động lực, có thể nói là ngược mảnh vụn con đường trưởng thành.

Nam phụ cũng thế, có hắn cửa, mới có bản này sống lại văn.

Ta không hy vọng mọi người đối với văn có bất kỳ hiểu lầm, cho nên không cẩn thận lộ bài này sao nhiều, tìm đường chết.

.

.

.

.

.
Chỉ là không cần gấp gáp, lộ bài đều là kiếp trước, kiếp này dù sao đã không giống nhau ~.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện