Miệng vàng lời ngọc của nữ hoàng bệ hạ nặng ngàn vàng, nháy mắt như một đạo sấm sét nổ vang bên tai mọi người.

Đặc biệt là Lý Nhược Hoa vốn đang tưởng rằng sẽ nắm chắc chiến thắng trong tay, lập tức ngốc ngay tại chỗ.

Nếu không phải đang ở bên trong Điện Kim Loan, nếu không phải là đang đối mặt với nữ hoàng bệ hạ uy nghiêm nghiêm nghị, nàng ta đã sớm hét lên rồi.
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì Tiêu Vãn lại là Trạng Nguyên?!
Tuy không nghe được đoạn đối thoại cuối cùng của Tiêu Vãn vì âm thanh quá nhỏ, nhưng nhóm quan giám thị sau khi nghe được những lời nói thao thao bất tuyệt, họ đã bị kinh ngạc bởi sự lớn mật và những lời nói đầy ẩn ý của nàng rồi.
Không thể không nói, việc Tiêu Vãn suy xét tới tình hình tai nạn trong tương lai đầu tiên đúng là vô cùng chính xác.

Quốc khố còn chưa đầy đủ, không phải là thời cơ tốt để nữ hoàng bệ hạ tự mình xuất trận.

Mà Tiêu Vãn thân là một người dân bình thường mà lại càng quan tâm tới việc quan trọng này của quốc gia hơn cả các quan viên, thậm chí nàng càng suy xét chu toàn, lâu dài.
Trước đó, những giám thị từng nghi ngờ Tiêu Vãn gian lận đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, khả năng biện luận của Tiêu Vãn tốt như thế, không chỉ vậy còn viết ra được phương pháp mở kênh đào trị lũ ở thi hội.

Trong cuộc thi đình, nàng dám ngỗ nghịch phản bác lại tâm tình tốt muốn tự xuất trận của nữ hoàng, lớn gan bác bỏ nữ hoàng không quan tâm tới dân chúng, lại càng cặn kẽ phân tích ra những nguy hiểm tiềm tàng đối với đất nước trong tương lai.
Người như vậy sao có thể gian lận?!
Cơ trí quả cảm, đúng là nhân tài khó có được!
Thấy các giám khảo im lặng, Sở Thiên Duyệt lạnh mặt hỏi: "Sao không hé răng, chẳng lẽ các ngươi không hài lòng với quyết định của trẫm? Vậy các ngươi nói đi, trừ Tiêu Vãn ra, ai có tư cách trở thành Trạng Nguyên cuộc thi lần này!"
"Bệ hạ nói phải." Các quan đều cung kính nói, "Chúng thần nhất trí cho rằng ngoài Tiêu Vãn ra thì không ai có tư cách này cả."
Sở Thiên Duyệt vừa lòng gật đầu, nhàn nhạt phân phó: "Bây giờ thi đình đã kết thúc, các vị thí sinh về phủ đi.

Sáng sớm ngày mai sẽ công bố thứ tự trên bảng."
Những năm trước, trong cuộc thi đình nữ hoàng sẽ trực tiếp tuyên bố vị trí của tam giáp, thế nhưng hôm nay chỉ tuyển một mình Trạng Nguyên? Hơn nữa còn là Tiêu Vãn?!
Các thí sinh lạc lõng rời khỏi điện.
"Tiêu Vãn!" Vừa ra khỏi Điện Kim Loan, Lý Nhược Hoa rốt cuộc không nhịn được chặn đường Tiêu Vãn.

Mặt nàng ta xanh mét, cắn răng nói nhỏ: "Ngươi rốt cuộc đã nói gì với nữ hoàng ở phút cuối đó, vì sao nữ hoàng bỗng nhiên phong ngươi làm Trạng Nguyên!"
Tuy mình ở gần Tiêu Vãn nhất, nhưng Tiêu Vãn đáng chết lại lén lút nói gì đó ở phút cuối cùng trước mặt nữ hoàng, khiến nữ hoàng tự mình phong nàng làm Trạng Nguyên!
Rõ ràng nàng đạt hạng nhất bài luận văn! Chẳng lẽ vì Tiêu Vãn dám chống đối nên nữ hoàng lau mắt mà nhìn? Hay là vì nàng mặc quần áo đẹp, làm cho nữ hoàng thích?
Vốn nắm chắc vị trí thứ nhất, nhưng lại bị cái bao cỏ mình đã từng khinh bỉ ghét bỏ nhất vượt lên, việc này khiến cho Lý Nhược Hoa không thể nào cam tâm được!
Tuy Lý Nhược Hoa đã cố gắng đè thấp giọng, nhưng chữ "Trạng Nguyên" hùng hổ như vậy lại làm cho mấy trăm thí sinh chờ ngoài điện cảm thấy như bị nổ tung rồi!
Không dám tin mà nhìn Lý Nhược Hoa mặt xanh mét, lại hoảng sợ nhìn Tiêu Vãn mang vẻ mặt bình tĩnh.

Cảm thấy Lý Nhược Hoa đang nói đùa! Cái bao cỏ Tiêu Vãn này sao có thể là Trạng Nguyên được!
Đợi cho tới khi tám vị thí sinh kia thêm mắm thêm muối kể lại cảnh tượng lúc thi đình, mọi người mới dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ mà đánh giá Tiêu Vãn.
"Tiêu Vãn, vì sao ngươi không mở miệng." Thấy vẻ mặt Tiêu Vãn thanh cao coi thường mình, Lý Nhược Hoa cảm thấy hụt hẫng, không nhịn được hừ một tiếng, "Chẳng lẽ là nói bí mật không ai được biết sao, cho nên mới không dám nói công khai!"

"Lý tiểu thư, chớ có cho rằng ngươi đọc binh pháp Tôn Tử thì có thể lý luận suông." Thu lại nét cười nhạt trên mặt, ánh mắt Tiêu Vãn nặng nề, "Chiến tranh không giống như ngươi tưởng tượng, dễ dàng tới như vậy, sẽ chết rất nhiều người.

Mà thiên tai, cũng như vậy.

Lòng nữ hoàng bệ hạ là hướng về dân chúng, đó cũng là chuyện quốc gia đại sự, tất nhiên biết mình cần nhân tài, chứ không phải một kẻ có tài ăn nói dùng để nịnh nọt vua."
"Ngươi!" Lý Nhược Hoa luôn ăn nói trôi chảy, nhưng vào lúc này lại bị khí thế dọa người của Tiêu Vãn dọa cho nghẹn tại chỗ.

Nàng ta vừa muốn phản bác, cửa lớn Điện Kim Loan bỗng mở ra, Sở Thiên Duyệt mang sắc mặt không vui đi ra.
"Lý Nhược Hoa, ngươi nghi ngờ Tiêu Vãn không xứng làm Trạng Nguyên, chẳng lẽ trách trẫm có mắt không tròng?"
Không ngờ nữ hoàng bệ hạ lại tự mình ra che chở cho Tiêu Vãn, hai chân Lý Nhược Hoa mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Khác hẳn tư thế vênh váo đắc ý vừa rồi trước mặt Tiêu Vãn, môi run rẩy, hoảng sợ nói: "Thảo dân không dám, thảo dân biết sai rồi!"
"Lý Nhược Hoa, vốn là biết năm nay ngươi tham gia thi, trẫm rất chờ mong.

Nhưng trăm triệu cũng không ngờ, văn của ngươi tuy hay, nhưng ánh mắt thiển cận, bụng dạ nhỏ không nhận thua." Sắc mặt Sở Thiên Duyệt lạnh lùng, nhìn Lý Nhược Hoa đang quỳ dưới đất bằng ánh mắt đầy thất vọng, "Người đời phong cho ngươi là tài nữ đệ nhất kinh thành, trẫm lại cảm thấy ngươi không xứng với cái danh hiệu này."
Lời nói của Sở Thiên Duyệt như một gáo nước lạnh dội thẳng lên người Lý Nhược Hoa.

Nàng ta hoang mang sợ hãi nhìn Sở Thiên Duyệt, không tự chủ run lẩy bẩy, âm thanh khô khốc: "Bệ hạ, xin nghe thảo dân giải thích......"
Hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt trắng bệch như giấy và cơ thể lung lay sắp ngã của Lý Nhược Hoa, Sở Thiên Duyệt bỏ đi gương mặt tức giận vừa nãy, ngược lại ôn hòa mở miệng nói với Tiêu Vãn: "Tiêu Vãn, theo trẫm tới ngự thư phòng đi.

Về chuyện mở kênh đào, trẫm muốn bàn bạc kĩ càng với ngươi một chút, nhanh chóng quy hoạch xong việc này."
Thấy Tiêu Vãn rời đi với nữ hoàng, các thí sinh còn lại đều lui về nhà, Lý Nhược Hoa luôn cao cao tại thượng, được mọi người nâng trên tay bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Mình khổ tâm mất bao lâu để đạt được vị trí đệ nhất tài nữ này, ai ngờ lại trở thành trò cười trước mặt mọi người, bị nữ hoàng nói là mình không xứng.
Vốn không cam tâm tình nguyện bại dưới tay Tiêu Vãn, lúc này nhận được sự thật tàn khốc như vậy càng làm nàng cảm thấy suy sụp.

Mắt nàng đỏ lên, nằm trên mặt đất lạnh băng khóc không thành tiếng.
Trong ngự thư phòng, Sở Thiên Duyệt nhìn Tiêu Vãn, âm thanh vững vàng nói: "Tiêu Vãn, ngươi nói đúng.

Trẫm tổ chức khoa cử là để tuyển chọn ngươi có tài, yêu cầu chính là lời nói thật khó nghe, thần tử có thể xuất lực vì đất nước, chứ không phải kẻ nịnh nọt không tài đức hay những kẻ có tài ăn nói hơn người chỉ để nịnh nọt vua."
Nghĩ đến kiếp trước Lý Nhược Hoa không phải Trạng Nguyên, nhưng cũng được là bảng nhãn, Tiêu Vãn ngập ngừng, nhỏ giọng mở miệng: "Lý tiểu thư có thể trở thành tài nữ đệ nhất kinh thành, có lẽ cũng không phải là không có lý do, bệ hạ trách cứ nàng như vậy, đối với nàng thật sự có hơi khắc nghiệt......"
"Hôm nay nàng dám ăn nói lỗ mãng với ngươi - Trạng Nguyên mới được phong trong cung, như vậy sẽ khiến cho những người khác bàn luận về quyết định trẫm đã làm ra.

Ngươi là người có học lực thực sự, được danh hiệu Trạng Nguyên, thậm chí rất nhiều công việc như mở kênh đào cũng cần ngươi hỗ trợ.

Đương nhiên trẫm phải bảo vệ ngươi." Sở Thiên Duyệt hừ lạnh một tiếng, nói, "Nếu nàng ta thông minh, sẽ không nghi ngờ quyết định của trẫm."

Biết bệ hạ vì mình giết gà dọa khỉ cảnh cáo mọi người, Tiêu Vãn sợ run, không khỏi mở miệng nói: "Bệ hạ có bất cứ nghi vấn gì cứ việc hỏi thảo dân.

Thảo dân biết gì sẽ nói hết, không giấu diếm nửa lời."
"Lũ lụt Hoàng Hà vẫn luôn là vấn đề khiến trẫm đau đầu.

Những năm gần đây, trẫm liên tục phát trăm vạn lượng bạc dùng để sửa đê, lại bị tham quan âm thầm chia nhau.

Hoàng Hà vỡ đê, người khổ là mấy vạn dân chúng.

Ba tháng trước, trẫm phái khâm sai đại thần đi điều tra, rốt cuộc cũng có chút manh mối.

Huyện lệnh Mục Ninh Ngôn tham ô đã bị bắt giữ về kinh.

Nhưng tuy là bắt được tham quan, tình hình tai nạn thì vẫn kéo dài không ngừng, tạo thành họa tàn sát bừa bãi bây giờ."
Nghĩ đến tình cảnh Hoàng Hà gặp lũ lụt, quan lại tham ô không thể tin ai.

Sở Thiên Duyệt mệt mỏi thở dài: "Tiêu Vãn, ngươi có cách giải thích độc đáo đối với phương pháp trị lũ, trẫm hy vọng có thể phong ngươi làm khâm sai đại thần đi xem tình hình trị lũ của Hoàng Hà.

Không biết ý ngươi thế nào? Giờ phút này, Sở Thiên Duyệt mới nói ra ý đồ mình giữ Tiêu Vãn lại.
"Thảo dân chỉ đề ra kiến giải vụng về, chứ không phải đích thân tới nơi tai nạn xảy ra." Nghĩ đến đủ việc kiếp trước, Tiêu Vãn nhẹ nhàng mở miệng, "Bệ hạ, Mục Ninh Ngôn thật sự là đầu sỏ gây tội tham ô sao? Theo suy đoán của thảo dân, đây là có người cố ý đổ tội lên đầu bà ấy."
Kiếp trước, chuyện tham ô ở Hoàng Hà tới tận tháng 11 mới chân chính công bố, mà Mục Ninh Ngôn là người đưa ra phương pháp trị lũ bằng kênh đào đúng là trở thành con dê thế tội.

Bà ấy là người chính trục, nổi tiếng là thanh liêm với đất nước ở trong huyện, nhưng lại bị người khác vu oan hãm hại, mang trên lưng tội danh tham ô bị bắt giữ về kinh thành.
Thẳng tới một tháng sau, người dân trong huyện vượt qua ngàn dặm đường xa xôi xông tới kinh thành kêu oan, mọi người mới biết Mục Ninh Ngôn bị oan.

Tháng 11, án này lại được giao cho thùa tướng, mới bắt được hung phạm tham ô đứng sau màn!
"Bệ hạ, khâm sai đại thần ngài phái ra có phải là Tư Vương Đan Vương đại nhân của Công Bộ không." Bị Tiêu Vãn dùng một lời nói trúng chân tướng, Sở Thiên Duyệt nghiêm túc gật đầu.
Thấy gần như mọi chuyện không khác so với kiếp trước, Tiêu Vãn nâng giọng nói: "Xin bệ hạ phái người điều tra vị Vương đại nhân này vị tri phủ của Ninh Châu, có lẽ sẽ tìm thấy manh mối ngoài ý muộn."
"Tiêu Vãn." Giọng nói của Sở Thiên Duyệt trở nên nặng nề, "Ngươi nghi ngờ bọn họ mới là độc thủ phía sau màn? Nếu Vương Đan là hung phạm, vậy thì chẳng phải trẫm quá ngu xuẩn rồi, lại đi phái bà ta điều tra tham ô!"
Theo như giải thích vụng về của thảo dân, Mục Ninh Ngôn chỉ là một quan huyện lệnh nhỏ bé, không có khả năng bằng sức của một mình người này để tham ô mấy trăm vạn khoản tiền được.

Nếu như bà ấy thực sự kiếm được khoản tiền lớn như thế thì đã sớm đi tiêu dao hưởng thụ cuộc sống rồi, không thể nào có chuyện vẫn quyết tâm ở lại nơi gặp tai nạn nghiêm trọng nhất trong nước, làm cho bản thân lúc nào cũng phải lo lắng và đề phòng với vấn đề lũ lụt được.

Tiền bạc là được phát xuống từ Công Bộ, cho nên thảo dân nghi ngờ trong Công Bộ có vấn đề.


Cùng lúc đó, tri phủ của Hoàng Hạ lại có khả năng trực tiếp tiếp xúc với tiền bạc, cho nên thảo dân mới xin bệ hạ điều tra kĩ hai người này, có lẽ sẽ có manh mối ngoài ý muốn."
Thấy Sở Thiên Duyệt càng ngày càng nhìn mình với đôi mắt đầy nghi ngờ, Tiêu Vãn mới nghĩ tới việc mình chưa từng tới Hoàng Hà, không thể nào biết rõ những chuyện đã phát sinh ở đó được, liền vội bổ sung: "Thảo dân từng gặp được một đôi vợ chồng chạy trốn từ huyện ấy tới ở trong kinh thành, bọn họ nói cho thảo dân tình hình lũ lụt ở trong nước, Mục Ninh Ngôn lại là vị quan yêu nước thương dân liêm chính, cho nên thảo dân mới nghi ngờ chuyện này có vấn đề......"
Tuy đã giải thích như vậy, nhưng trong lời nói của Tiêu Vãn lại có rất nhiều sơ hở.

Sở Thiên Duyệt cũng không theo đuổi câu trả lời làm gì, ngược lại nặng nề hỏi: "Có thể phân tích mọi chuyện rõ ràng như thế, ngươi nói nếu ngươi không phải là người thích hợp tới khu tai nạn kia, vậy ai thì thích hợp?"
"Thưa bệ hạ, là Mục Ninh Ngôn." Tiêu Vãn ngẩng đầu lên, nghiêm túc mở miệng: "Huyện trong nước đã gặp lũ lụt nhiều năm, thân là huyện lệnh, Mục Ninh Ngôn lại chưa bao giờ bỏ cuộc, toàn tâm toàn ý cố gắng trị lũ lụt.

Nàng đã trú ở Hoàng Hà nhiều năm, trị lũ cũng nhiều năm, so với bất cứ người nào cũng đều biết rõ về thế nước của Hoàng Hà hơn, là người thích hợp nhất trong lòng thảo dân."
Sở Thiên Duyệt lạnh lùng phản đối: "Tuy bà ta không phải độc thủ sau màn, nhưng ai biết đâu lỡ là đồng lõa, sự thanh liêm có lẽ chỉ là giả dối biểu hiện ra bên ngoài."
"Vậy sau khi bệ hạ phái người điều tra lại chuyện này một lần nữa, nếu có thể trả lại trong sạch cho Mục Ninh Ngôn được thì tốt.

Thảo dân khẩn cầu, cho phép bà ấy cùng tham gia phương án mở kênh đào, có thể làm ít công to."
Kiếp trước Mục Ninh Ngôn ở tháng 10 mới được trao trả trong sạch, tháng 11 tra ra một chuỗi tham quan.

Kiếp này không thể kéo dài lâu như vậy, kéo dài một ngày, tình hình tàn sát của tai nạn sẽ càng kéo dài thêm.

Sau đó, Tiêu Vãn lại đem tất cả những gì mình biết về phương án mở kênh đào cho Sở Thiên Duyệt biết, Sở Thiên Duyệt một bên nghiêm túc nghe, một bên tinh tế đánh giá Tiêu Vãn đang thao thao bất tuyệt.
Bà càng nghe, đối với suy nghĩ cặn kẽ của Tiêu Vãn lại càng khiếp sợ, thế cho nên càng không thể hiểu nổi, tại sao một tài nữ sáng chói lọi như thế này lại bị dân chúng trong kinh thành ghét bỏ, nhục mạ, thậm chí còn lan truyền đủ loại việc xấu năm xưa?
Thảo luận suốt đêm, Tiêu Vãn nhận ra Sở Thiên Duyệt cũng không uy nghiêm hung hãn, trở mặt vô tình, ngu ngốc không nói lý lẽ như mình từng nghĩ.

Thấy khi Sở Thiên Duyệt nói chuyện với mình dùng lời lẽ ôn hòa, nàng không khỏi dần thả lỏng, không câu nệ sợ hãi nữa, xưng hô cũng từ "thảo dân" trở thành "vi thần".
Kiếp trước, sau khi mẫu thân vào tù là tự nữ hoàng thẩm vấn.

Mẫu thân vô tội, tất nhiên sẽ không nhận tội.

Cho dù bằng chứng dày như núi, lấy sự trung thành và tận tâm mấy năm nay của mẫu thân, nữ hoàng tất nhiên sẽ không phán xử tử cả nhà Tiêu gia chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng kiếp trước Sở Mộ Thanh lại dùng kế, đầu tiên là dụ Tiêu Khinh Như nhận tội khai ra mẫu thân, sau đó nhằm vào lúc nữ hoàng thẩm vấn khiến mẫu thân trúng độc, tạo thành vẻ ngoài sợ tội tự sát.

Mà lục soát được chứng cứ trong phủ Thái Nữ, càng khiến nữ hoàng nhận định là Sở Thi Ngọc muốn đoạt ngôi vị hoàng đế mà ám sát Sở Mạch Dung, cùng việc Tiêu gia cấu kết với nước địch, làm cho quốc gia chìm trong chiến tranh dầu sôi lửa bỏng, không khỏi cảm thấy đau lòng thất vọng đối với Sở Thi Ngọc.
Kiếp trước Sở Mộ Thanh cấu kết với Binh Bộ Thị Lang Vương Nham, làm cho nữ hoàng nghi ngờ, dùng tốc độ nhanh chóng xử trảm Tiêu gia.

Mà nàng ta lại làm cho Quý Thư Mặc trăm phương ngàn kế lẻn vào Tiêu phủ, giấu thứ gọi là chứng cứ phạm tội thông đồng với địch, trừ lần đó ra, còn phủ Thái Nữ! Bên người Sở Thi Ngọc chắc chắn cũng có người của Sở Mộ Thanh gài vào!
Mà Sở Mộ Thanh âm thầm cấu kết với quân địch, khi nữ hoàng đang đau khổ, liền cố ý mang binh đánh đuổi quân địch, làm cho danh tiếng chiến thần của mình lan xa, được dân chúng kinh thành yêu mến, trở thành Thái Nữ*.
(Candy: Thái nữ: Thái nữ ở Nữ tôn quốc tương đương với Thái tử nhé.)
Kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không để Sở Mộ Thanh được như ý!
"Tiêu Vãn, cuộc nói chuyện hôm nay mang đến cho trẫm rất nhiều cảm xúc.

Bây giờ cũng đã giờ dần rồi, ngươi ở lại trong cung nghỉ ngơi đi.

Giờ Tỵ công bố, trẫm sẽ cho ngươi chức vị Trạng Nguyên danh xứng với thực cưỡi ngựa về phủ, không để bất cứ kẻ nào nghi ngờ."
Tiêu Vãn cung kính nói: "Tạ bệ hạ hậu ái."

Sở Thiên Duyệt gật đầu cười nói: "Trẫm rất chờ mong biểu hiện sau này của ngươi ở triều đình, hy vọng ngươi sẽ không để trẫm thất vọng."
Thức đến tận giờ dần, Tiêu Vãn luôn căng thẳng cũng thấy mệt mỏi.

Đợi tới khi cung nữ đưa mình tới biệt viện nghỉ ngơi, nàng liền lăn ra giường ngủ ngon lành.

Nàng không biết, một đêm mình không về phủ, đã nâng lên sóng to gió lớn trong Tiêu phủ như thế nào.
Luôn lo lắng tính tình nóng nảy của Tiêu Vãn khiến nàng chống đối lại nữ hoàng, thân là mẹ, Tiêu Ngọc Dung lo lắng ơi là lo lắng, buồn bực tới tóc cũng trắng.

Mắt thấy đến giờ Tý rồi mà Tiêu Vãn vẫn chưa về, bà cuối cùng cũng không nhịn được lo lắng nữa, vội vàng vào cung.
Khi thị vệ báo cho mình rằng Tiêu Ngọc Dung đang lo lắng sốt ruột chờ ở đại điện, Sở Thiên Duyệt buồn cười, vội mời vị trọng thần này vào thư phòng.
Vừa thấy thánh thượng, Tiêu Ngọc Dung hoảng hốt quỳ xuống: "Bệ hạ, nếu Vãn nhi chống đối, mong ngài bớt giận! Có muốn trách phạt, thần nguyện chịu thay Vãn nhi."
(Candy: Ta không biết mọi người thấy sao chứ ta thấy Tiêu Ngọc Dung có cả tình phụ tử lẫn tình mẫu tử, mà ta cũng cực kỳ thích nhân vật này nữa, khiến ta cảm động giống như khi đọc về nhân vật cha của Quý U trong truyện "Phi thường hoàn mỹ" ấy.

)
"Trẫm phong Tiêu Vãn làm Trạng Nguyên năm nay, vừa rồi chỉ nói chuyện với nàng một đêm, bảo nàng nghỉ lại trong cung." Kể lại biểu hiện lúc thi đình của Tiêu Vãn cùng với những lời nói của nàng cho Tiêu Ngọc Dung và Ninh Thái Phó.

Sở Thiên Duyệt kín đáo mở miệng: "Ngọc Dung, ngươi có nói cho Tiêu Vãn về chuyện đánh lén Nam Cương trước kia không vậy? Tiêu Vãn đối với địa thế của Nam Cương rất quen thuộc, trẫm cảm thấy có chút kỳ quặc."
Tiêu Ngọc Dung kinh ngạc, vội nói: "Thần chưa bao giờ nói về chuyện quân vụ với Vãn nhi cả." Nàng chần chờ một chút, lại nói: "Nhưng khoảng thời gian trước, nàng từng nói chuyện với thần, nàng nói muốn báo thù cho mẫu thân*.

Có lẽ là canh cánh trong lòng chuyện bốn năm trước, cho nên mới tra xét chuyện của Nam Cương."
(Candy: Mẫu thân ở đây không phải là chỉ mẹ của Tiêu Vãn - Tiêu Ngọc Dung mà là chỉ mẹ của Tiêu Ngọc Dung - Tiêu Đại tướng quân.

Ý Tiêu Ngọc Dung muốn nói là Tiêu Vãn từng nói rằng nàng muốn báo thù cho bà của mình bởi vì nàng vẫn canh cánh trong lòng về sự hy sinh của bà ngoại khi ra chiến trường đấu với quân Nam Cương vào bốn năm trước.)
"Hôm nay, cái cách mà Tiêu Vãn quát trẫm, khí thế đó làm trẫm nhớ tới Tiêu Đại tướng quân oai phong một cõi.

Tiêu Đại tướng quân đi rồi, Đông Ngụy như mất đi một con hổ dữ." Sở Thiên Duyệt tiếc hận nói xong, lại nhẹ nhàng mở miệng: "Trước đó ái khanh nói đúng, bây giờ không phải là thời điểm tốt để trẫm xuất quân ra trận.

Muốn xử lý việc ngoài thì phải xử lý việc trong nhà trước, trẫm đã đặt trọng tâm sai chỗ rồi......"
Tiêu Ngọc Dung từng phản đối việc nữ hoàng ra trận, thấy nữ hoàng luôn quyết định giữ ý kiến của mình bỗng nhiên chuyển biến thái độ, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, bỗng nghe Sở Thiên Duyệt nói: "Hôm nay, Tiêu Vãn nói cho trẫm một kế mượn đao giết người.

Tuy là hay, nhưng bởi vì nàng còn trẻ, thiếu kinh nghiệm thực chiến, ý tưởng muốn vu oan này cũng hơi lý tưởng hóa quá.

Cho nên, muốn đưa nó vào hành động, cần tới ái khanh vậy."
Tiêu Ngọc Dung hơi sửng sốt, sau đó cung kính nói: "Dạ, bệ hạ."
Giờ Thìn, Tiêu Vãn bị cung nữ đánh thức.

Trong lúc mơ hồ, bị cung nữ tay nhân nhanh lẹ đổi quần áo, tới khi tỉnh táo, nàng phát hiện ra áo choàng Tạ Sơ Thần tự tay làm vì mình lại bị người ta ném xuống đất!
Nàng vội quát: "Hôm nay về phủ, ta chỉ muốn mặc bộ này!"
"Thưa Tiêu Trạng nguyên." Cung nữ giật mình nhưng rồi cung kính hồi thần, "Bệ hạ nói hôm nay muốn cho Trạng Nguyên đi một vòng về phủ để chúc mừng.

Vừa rồi nô tỳ phát hiện bộ quần áo này không phải là chính trang, cho nên muốn giúp đại nhân thay quan phục mới, xin đại nhân bớt giận.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện