Nhìn bóng dáng cô đơn hậm hực của tiểu mập mạp, những lời hoa ngôn xảo ngữ để dụ thiếu niên của Tiêu Vãn liền kẹt lại trong miệng.
Vốn còn muốn ném hắn ở lại, tự mình cưỡi xe ngựa đi về, nhưng bỗng nhớ lại đôi mắt ngập nước trong vắt kia, lòng Tiêu Vãn bỗng trở nên mềm nhũn.
Nhưng nàng sợ lời nói nặng sẽ kích thích tiểu mập mạp kia làm ra việc ngốc nghếch, nhưng mặc kệ thì lòng nàng sẽ băn khoăn.
Cuối cùng thì nếu hôm nay không phải là nàng ra lệnh cho Xuân Mai mua chuộc quai sai tuần tra rời đi, muốn để cho ba tên côn đồ bắt cóc một người như vậy mà không ai biết thì cũng khóc.
Huống chi, bây giờ gió mạnh, mây đen, nơi rừng núi hoang vắng, phía trước còn có hồ lớn, nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm nha!
Do dự một lát, nàng dè dặt bước tới, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.
"Thật ra, ta và ngươi giống nhau, cũng là một kiểu người......" Nhìn mặt hồ sóng nước lóng lánh, âm thanh của Tiêu Vãn nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo một chút hậm hực.
Thiếu niên lúc này đang yên lặng nức nở, nhịn không được nâng tai trộm lắng nghe.
"Khi sinh ta, cha ta bị khó sinh mà mất, đến mặt cha ta, ta còn không được nhìn thấy.
Mẫu thân bận lo việc quốc sự, cơ bản rất ít khi về phủ, khi còn nhỏ, số lần ta có thể nhìn mặt người có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cho dù là khó gặp mặt nhau như vậy, bà cũng không hề để tâm, chỉ hỏi về việc học tập.
Từ nhỏ tới lớn, đều là tổ mẫu lo cho ta.
Tổ mẫu rất đáng sợ, đối xử với ta còn cực kỳ nghiêm khắc, có lần ta trộm đi theo bằng hữu dạo thanh lâu, bị người dùng gậy hung hăng đánh một trận.
Khi đó ta rất giận người, nhưng năm trước, tổ mẫu chết trận khi đại chiến với Nam Cương......!Khi đó, lòng ta cảm thấy rất trống rỗng.......! Cực kỳ khó chịu......!Cho dù bệ hạ có cho tổ mẫu đủ các loại vinh dự, nhưng người đã không còn nữa, vậy còn lợi ích gì......"
"Bây giờ trong nhà rất u ám, người tổ mẫu duy nhất quan tâm ta cũng đã qua đời......!Mà tất cả bọn họ đều ghét bỏ ta, chỉ ước gì ta biến mất sớm một chút......!Ta nghĩ bây giờ nếu ta biến mất luôn, không chừng còn có thể trừ bớt tai hại cho kinh thành......"
Thiếu niên yên lặng nghe, đôi mắt vốn hồng hồng lại bởi vì lời lẩm bẩm lần thứ hai của Tiêu Vãn mà đỏ bừng lên.
Nhưng vừa ngẩng đầu, lại thấy Tiêu Vãn bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt đầy tuyệt vọng muốn đi nhảy hồ.
Hắn vội vàng vươn bàn tay bụ bẫm đầy thịt, lo lắng nắm tay áo nàng, cực kỳ khẩn trương nói: "Đừng......!Đừng......!Nhảy......"
Hắn kéo mạnh tay như vậy, tay áo Tiêu Vãn xẹt một cái bị rách.
Do lực tác dụng lên, vốn chỉ định giả vờ, hù dọa thiếu niên một chút, ai ngờ Tiêu Vãn trượt chân, vạn phần bi thống rơi vào hồ.
May mà nước bên hồ không sâu lắm, Tiêu Vãn "phù" một tiếng ngoi lên.
Ai ngờ, thiếu niên trên bờ hô một tiếng, vậy mà lại mang vẻ mặt anh dũng hy sinh mà nhảy xuống.
Một đám hoa thủy tiên rơi trên người, trên mặt, Tiêu Vãn cạn lời nhìn thiếu niên kinh hoảng quẫy quẫy, rõ ràng không biết bơi, lại cứ cố mà bơi tới chỗ này.
Thấy Tiêu Vãn không sao nổi trên mặt nước, thiếu niên quẫy cái tay mập mạp đầy thịt, kích động nói: "Thật tốt quá, ngươi không......!sao......! Ục ục......"
Kết quả vừa mở miệng, một ngụm nước lớn rót vào miệng hắn, sặc tới ho khan.
Vốn thiếu niên không biết bơi, lúc này càng hoảng loạn.
Sau khi đau khổ giãy giụa một trận, thần mình lạnh băng kiệt sức, dần chìm vào đáy hồ.
Tiêu Vãn nhìn thấy một quả cầu thịt vừa nãy còn vui mừng khôn xiết bỗng im lặng, chìm xuống nước.
Nàng hoảng hốt, vội vàng bơi qua.
Thiếu niên vốn trắng trẻo mập mạp, tròn tròn phì phì, lúc này vì quần áo thấm nước nên càng nặng không nhấc nổi.
Mất rất nhiều sức kéo thiếu niên lên hồ, Tiêu Vãn vội vàng vỗ mặt hắn, hỏi: "Uy, uy! Tỉnh tỉnh, tỉnh lại đi!"
Rõ ràng còn hô hấp mỏng manh, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh.
Tiêu Vãn ấn bụng hắn, muốn hắn phun nước hồ trong dạ dày ra, nhưng thiếu niên vẫn không có phản ứng.
Vì thế Tiêu Vãn càng hoảng hốt, nàng nghĩ đủ các cách cấp cứu người, cuối cùng nhìn thiếu niên có gương mặt mập phì phì kia, nàng mang vẻ mặt anh dũng hy sinh, cúi xuống, thổi khí vào đôi môi tái nhợt tím tái kia......!Cố gắng hết sức......!Hoàn toàn không tình nguyện mà thổi khí......
Tiêu Vãn bây giờ bối rối vô cùng.
Chẳng lẽ nụ hôn đầu tiên mình vất vả giữ gìn lại chôn vùi ở miệng một tiểu bánh bao mập mạp sao?! Thế này nàng có làm người trong lòng thất vọng không đây!
Một năm nay, tuy Tiêu Vãn chơi bời lêu lổng, đi thanh lâu, đánh bạc, đùa giỡn mỹ thiếu niên, nhưng cũng chỉ đùa giỡn, sờ tay, hoàn toàn là bởi vì đang ở kỳ phản nghịch, cho nên mơi khiến cho bản thân trông như ăn chơi trác táng, cố ý là Tiêu Ngọc Dung giận.
Nhưng nếu thật sự bảo Tiêu Vãn làm gì, trong lòng nàng vẫn có rào cản.
Chỉ sợ toàn bộ người trong kinh thành này cũng không dám tin, một kẻ có danh tiếng lộn xộn, ăn chơi trác táng như nàng lại có một niềm tin đặc biệt trung trinh với tình yêu của mình, kiên định cho rằng mình chỉ thân mật với người mình thích, chỉ cưới người mình thích, chỉ trải qua đêm đẹp với người mình thích.
Chỉ cần là người nàng thích, nàng sẽ ở bên hắn, chỉ đối xử tốt với mình hắn.
Cho nên kiếp trước, ba năm Tiêu Vãn theo đuổi Quý Thư Mặc, dần thu lại toàn bộ tật xấu, ví dụ như đi dạo thanh lâu, đùa giỡn mỹ nam chẳng hạn.
Mà chính bởi vì suy nghĩ trung trinh này của nàng, mới khiến cho nàng hận thấu xương việc Tạ Sơ Thần phá hoại đại hôn hạnh phúc của nàng và Quý Thư Mặc!
Giờ phút này, Tiêu Vãn dựa theo suy nghĩ cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, thấy chết không sờn cấp cứu cho tiểu bánh bao mập mạp hôn mê.
Nhưng tới khi thật sự hôn rồi, nàng mới bất ngờ nhận ra, môi đối phương thật sự mềm mại, căng mịn, so với trong tưởng tượng còn tốt đẹp hơn......
Tiêu Vãn không khỏi nhìn kĩ một chút.
Sau khi tinh tế quan sát, nàng phát hiện thiếu niên vì nhảy vào trong hồ nên coi như rửa sạch toàn thân, khuôn mặt vốn dơ hề hề sạch sẽ ra không ít.
Nàng theo bản năng dùng tay áo lau bên mặt hắn, lại vén mái tóc dài của hắn sang một bên.
Sau khi mặt dày vô sỉ véo hai bên má mềm mại đậy thịt của đối phương xong, Tiêu Vãn ngoài ý muốn phát hiện ra tiểu mập mạp tuy rất mập mạp, còn hơi ngốc nghếch, nhưng thịt căng mịn trên mặt, cùng với khuôn mặt trong sáng, ngũ quan lại cực kỳ xinh đẹp.
Từ từ! Nàng đang cứu người mà!
Sao tự nhiên lại nảy lên ý nghĩ với tiểu mập mạp như vậy! Khẩu vị của nàng quá nặng rồi!
"Ngươi......!Ngươi......" Khi Tiêu Vãn đang miên man bất định, thiếu niên bị nàng đè dưới thân bỗng hoảng sợ mở to hai mắt, vẻ mặt "Ngươi đang làm gì" mà nhìn bàn tay Tiêu Vãn trên mặt mình, cùng với đôi môi đang chạm vào mình......
Tiêu Vãn vội vàng đẩy hắn ra, xoa môi nói: "Vừa rồi ngươi chết đuối, ta chỉ cấp cứu ngươi thôi......!Ngươi đừng nghĩ lung tung......"
Nói như vậy, nghĩ tới xúc cảm mềm mại vừa rồi, lòng Tiêu Vãn lại giật mình.
Nàng quay đầu, cố ý nói: "Mùi vị sặc nước không dễ chịu phải không, ngươi còn muốn nhảy hồ tự sát nữa sao?"
Thiếu niên hoảng sợ lắc đầu, rất lâu, hắn nhẹ nhàng kéo tay áo Tiêu Vãn, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng đừng......!Nhảy hồ......!Thật sự rất khó chịu......"
Thấy thiêu niên ngoan như vậy, Tiêu Vãn vừa lòng gật đầu, khó có được nghiêm túc nói: "Vừa rồi thời điểm ta nhảy hồ ngươi cũng lo lắng phải không.
Chúng ta mới gặp nhau được một lần, vẫn là người xa lạ mà ngươi đã lo lắng như vậy.
Ngươi nghĩ thử cha ngươi mà xem, chắc chắn sau khi ngươi vừa mất tích, sẽ cực kỳ đau lòng."
Thiếu niên cắn môi không nói, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Tiêu Vãn tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Mẹ ngươi tuy đã qua đời, nhưng bà đã ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi khôn lớn, chắc chắn không hy vọng ngươi làm ra việc ngốc nghếch như thế, càng không thể vì giận ngươi mà ghét ngươi được."
"Cha thật sự sẽ không trách ta sao?" Thiếu niên do dự hỏi.
"Tin tưởng ta, chắc chắn sẽ không trách ngươi đâu."
Rất lâu sau, thấy thiếu niên dần dần bị mình dao động, Tiêu Vãn nhẹ nhàng mở miệng: "Bây giờ ta mang ngươi về nhà, cha ngươi chắc chắn đang chờ ngươi."
Thiếu niên chần chờ một chút, gật đầu.
Tiêu Vãn cảm thấy trong lòng vui vẻ, nhưng rất nhanh nàng liền nhận ra một vấn đề rất bi kịch.
Bây giờ hai người bọn họ đều ướt sũng, đối phương tuy là một tiểu mập mạp, nhưng cũng là một tiểu mập mạp xinh đẹp! Hơn nữa còn là một tiểu mập mạp chưa lập gia đình!
Nàng đã xem hết thân mình nhà người ta rồi, chẳng phải là sẽ......!sẽ......
Bỏ qua việc sợ xác chết, Tiêu Vãn vội lột sạch quần áo của các nàng, chột dạ nhìn chỗ khác, đưa quần áo qua.
"Quần áo ướt, tạm thời chấp nhận mặc cái này đi......"
Vốn thiếu niên chưa nhận ra gì, nhưng Tiêu Vãn vừa nói vậy, mới phát hiện ra cả người mình đang ướt sũng.
Bởi vì bạch y dính nước nên nhìn một cái liền không sót gì, gương mặt hắn liền nổi lên hai đám mây đỏ.
Nhưng khi thấy Tiêu Vãn quay đầu không nhìn, trong lòng lại dâng lên một chút mất mát, dù sao thì mình cũng xấu như vậy, không có gì đẹp cả.
Nhưng khi Tiêu Vãn đưa lưng về phía hắn bắt đầu thay đồ, ánh mắt mất mát khi biến mất thay thế cho sự ngượng ngùng, tai đỏ lên nhìn da thịt tinh tế trơn bóng của Tiêu Vãn.
Nhưng, hắn trộm ngẩng đầu, liền phát hiện ra trên lưng trắng nõn của Tiêu Vãn có một vài miệng vết thương chảy máu đầm đìa, lập tức hốt hoảng: "Ngươi, trên lưng ngươi bị thương......"
"À, chút vết thương này, không sao.
Ta bôi chút thuốc lên là được." Tuy rằng dính nước vào, miệng vết thương bị xé mở làm Tiêu Vãn đau muốn chết, nhưng ở trước mặt nam nhân, làm sao Tiêu Vãn có thể to ra đau đớn được, đành cắn răng nhịn.
Không nhìn thấy ánh mắt lo lắng của thiếu niên, Tiêu Vãn đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng hỏi: "Mặc xong rồi sao? Mặc xong rồi thì chúng ta lên xe ngựa đi."
Mãi vẫn không thấy thiếu niên đáp lại, Tiêu Vãn nghi ngờ quay đầu, lại thấy hắn vẫn ướt sũng như cũ, đang cắn chặt môi.
"Rất xin lỗi......" Hắn nhẹ nhàng nghẹn ngào, "Ta hại ngươi bị thương......"
"Thật sự không có việc gì." Cho rằng thiếu niên không muốn mặc quần áo bẩn như vậy, Tiêu Vãn cầm áo khoác ngoài của nữ tử, vội khoác lên người hắn, nói, "Ngươi khoác tạm đi, ta đốt lửa một chút.
Chờ khi nào quần áo khô rồi, ta sẽ mang ngươi về nhà."
Vì thế, Tiêu Vãn, người có kỹ năng sinh tồn là con số không liền vụng về tìm vài nhành cây, nhóm lửa.
Rất lâu, nhìn thấy thiếu niên thần sắc quái quái, nàng một bên nhóm lửa một bên an ủi: "Thật ra trên đời, còn có rất nhiều loại sinh hoạt thanh thản chờ ngươi hưởng thụ, còn có rất nhiều món ăn ngon chờ ngươi nếm thử.
Có vẻ bình thường ngươi rất ít khi ra ngoài chơi, chắc là không biết bên ngoài kinh thành có rất nhiều nơi để vui chơi đi......"
Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu: "Bình thường......!Đúng là không thể nào ra ngoài......"
Tiêu Vãn hơi mỉm cười, ánh lửa ấm áp cũng là tâm trạng con người bình thản ấm áp hơn: "Vậy nếu có cơ hội, ngươi có thể tới phía đông kinh thành, ở đó rất thích hợp để đạp thanh.
Có có thể đi du thuyền Tây Hồ, bây giờ ở Tây Hồ đang có liễu hồng đào, mặt nước sóng sánh lóng lánh, rất xinh đẹp."
Tiêu Vãn nói, có một chút hướng tới cảnh tượng hẹn hò với Quý Thư Mặc trong tương lai, không khỏi nói: "Tương lai, nhất định sẽ có một người ngươi thích, thay mẹ của ngươi yêu quý, chăm sóc ngươi, khi đó ngươi sẽ không còn cô đơn nữa, so với lúc trước lại càng hạnh phúc, cho nên đừng bao giờ làm những việc ngốc nghếch đó nữa, nên nghĩ về những điều vui vẻ."
Vốn chỉ là cảm khái, thuận miệng nói, ai ngờ thiếu niên bỗng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp trong vắt nghiêm túc nhìn mình: "Bọn họ nói ta vừa béo vừa xấu, lại không có tài cán gì, căn bản sẽ không có người thật lòng thích ta......"
Vừa béo vừa xấu, không có tài cán? Nghĩ đến danh tiếng tệ hại của người kia trong kinh thành, Tiêu Vãn cười nói: "Ngươi sợ cái gì, không phải còn có Tạ Sơ Thần kia lót cho ngươi sao.
Nghe nói hắn điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo ngang ngược, cầm kỳ thi họa không thứ nào tinh thông.
Nghe nói còn cực kỳ xấu xí! Không ai muốn, cũng không ai cần."
Muốn an ủi thiếu niên nghĩ quẩn trong lòng, nhưng nàng hoàn toàn không biết lời nói vô tâm của mình lại giống như ngàn vạn mũi tên vô hình đâm vào lòng hắn......
Thiếu niên hơi tức giận quay đầu: "Lời đồn chưa chắc đã có thể tin......"
"Sao lại không thể tin." Tiêu Vãn tức giận mở miệng, "Lần trước khi ta đi ngang qua Tạ phủ, ta có mắng hắn một câu, ai ngờ hắn liền ném một cuốn sách lên mặt ta, sau đó còn đứng bên tường mắng ta.
Tiêu Vãn Ta lớn đến chừng này, lần đầu tiên thấy nam tử dữ dằn như thế! Lời đồn này chắc chắn có thể tin!"
(Candy: Không biết có ai nhận ra đoạn ký ức này nằm trong giấc mơ trước kia mấy chương truyện của Thần ca không nhỉ.
Hóa ra là ký ức chứ không phải mơ.)
Thiếu niên cắn môi, uể oải co người.
Thấy thiếu niên không vui, Tiêu Vãn cho rằng hắn buồn vì nghĩ sẽ không có người thật lòng thích hắn, không có người đưa hắn ra ngoài chơi.
Lúc này gần như không hề nghĩ ngợi, nàng buột miệng: "Nếu sau này không có ai mang ngươi ra ngoài chơi, ta sẽ đưa ngươi đi.
Chúng ta có thể vừa du thuyền, vừa ăn uống!"
Nói xong, nàng lập tức hối hận, không hiểu sao mình lại thân mật với một thiếu niên béo mất đi nguyên tắc thẩm mỹ đầu tiên này.
Nếu bị nhóm bạn tốt nhìn thấy, có lẽ sẽ bị cười nhạo mất.
"Thật sao?"
Nhưng thấy ánh mắt sáng rực của thiếu niên, Tiêu Vãn không nói nên được lời cự tuyệt tàn nhẫn, đành gật đầu.
"Quần áo khô rồi, chúng ta về thôi."
Thấy thiếu niên khập khiễng bò không được lên xe ngựa, Tiêu Vãn ngồi xổm xuống, khó có được dịu dàng nói: "Để ta cõng ngươi lên xe ngựa......"
Thiếu thiên do dự nhìn vết thương trên lưng Tiêu Vãn, rất lâu, mới vươn đôi tay tròn trịa ôm cổ Tiêu Vãn.
Nhưng thân mình tròn vo của hắn căn bản không bò lên nổi cổ Tiêu Vãn, mà hắn cứ kéo như thế, Tiêu Vãn cảm thấy cổ mình sắp đứt rồi.
( =))) )
Vì thế, hết chỗ nói, nàng phí sức chín trâu hai hổ, ôm ngang hắn lên.
Chỉ là bế hắn lên xe ngựa, Tiêu Vãn đã mệt thở hồng hộc.
Nàng liếc nhìn thân thể tròn xoe trong lòng, cùng đôi mắt trong suốt tròn vo như nai con kia, khẽ thở dài: "Ngươi thật sự quá nặng......!Tiêu Vãn ta ôm nhiều mỹ nhân như vậy, chỉ có ngươi là nặng nhất......!chắc phải hai trăm cân mất......"
"Mẫu thân nói, tròn tròn mập mạp có phúc......"
"Mẫu thân lừa ngươi đấy, nữ tử chúng ta thích người thon dài mảnh khảnh, tròn tròn mập mạp là vì ngươi ăn quá nhiều thôi."
Sau khi bế thiếu niên lên xe ngựa, Tiêu Vãn đưa thuốc mỡ cho hắn, bảo hắn bôi một ít.
Thấy thiếu niên bôi thuốc xong, nàng cởi dây buộc tóc màu đỏ xuống, băng bó cho cổ chân hơi trật của hắn.
Cúi đầu nhìn động tác cẩn thận chuyên chú của Tiêu Vãn, thiếu niên đỏ mặt: "Nữ tử các ngươi trừ việc thích người gầy ra, còn thích kiểu nam tử như thế nào nữa?"
Đột nhiên hỏi một vấn đề như thế, Tiêu Vãn hơi ngạc nhiên, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt, thấy đôi mắt trong suốt của hắn như lấp lánh ánh sáng, khẩn trương nhìn mình.
Mà âm thanh mềm mại nhỏ nhẹ của hắn vừa buông ra, gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên hai đám mây đỏ một cách khả nghi.
Trách không được tự dưng kỳ lạ như vậy, sợ người khác không cưới mình, hóa ra đó có người mình thích rồi.
Bây giờ lại thông minh một chút, tìm hiểu nhờ nàng.
"Nam tử tất nhiên phải hiền lành, dịu dàng như nước, ôn nhu nhẹ nhàng, tài hoa hơn người......"
Nghĩ đến thiếu niên đệ nhất kinh thành kia, Tiêu Vãn mỉm cười, nói: "Nếu ngươi có thể giống như tài tử đệ nhất kinh thành Quý Thư Mặc, chắc chắn có thể bắt được lòng người ngươi thích."
"Thật sao?"
"Thật mà!" Tiêu Vãn gật đầu.
"Đúng rồi, còn chưa hỏi tên công tử, ta nên đưa ngươi tới đâu?"
"Cứ......!Thả ta ở chỗ hẻm nhỏ kia là được, ta sẽ tự về." Thiếu niên ngập ngừng đáp.
Cho rằng đối phương không muốn người danh tiếng không tốt như mình vào nhà, làm cho người nhà hiểu lầm, cho nên không nói tên và địa chỉ của mình ra, Tiêu Vãn gật đầu hiểu rõ, không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng mà, trong lòng nàng vẫn có một chút xíu không thoải mái, cho rằng mình vất vả cứu một tiểu béo mập, làm cho bản thân chật vật, toàn thân bị thương, đối phương chẳng những không thấy mang ơn, lại còn ghét bỏ mình.
Đợi tới khi tới hẻm nhỏ, Tiêu Vãn lại ôm thiếu niên xuống xe ngựa.
Nhưng, lúc nàng đang chuẩn bị muốn đi, thiếu niên bỗng vươn tay, giữ tay áo nàng.
"Cảm ơn Tiêu tiểu thư, đã cứu ta......"
"Ta sẽ không làm việc ngốc nghếch nữa......!Ta, ta về sau......!Sẽ tới tìm ngươi......"
Gương mặt hắn đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Nhất định có thể trở thành người tài mạo song toàn giống như Quý công tử vậy......"
Một lượng ký ức giống như thủy triều đổ tràn vào đầu Tiêu Vãn.
—— bởi vì ngươi là anh hùng của ta, cho nên, thích ngươi......
Tiêu Vãn luôn cho rằng Tạ Sơ Thần coi nàng là anh hùng vì nàng đã giúp hắn trừng trị Tạ Thanh Vinh - kẻ giết mẫu thân của hắn, nhưng bây giờ, nàng mới biết từ anh hùng trong miệng Tạ Sơ Thần là chỉ ân cứu mạng ba năm trước.
Thật ra, ba năm trước đây nàng cứu hắn chỉ bởi vì mình đuổi quan tuần tra đi, trong lòng thấy bứt rứt, mới nổi lên lòng thương hại với Tạ Sơ Thần.
Sau khi tiễn Tạ Sơ Thần đi rồi, nàng lập tức về phủ.
Bởi vì lúc đó, nàng bị trọng thương, lại ngại mặt mũi, mới ra vẻ cậy mạnh trước mặt Tạ Sơ Thần rằng mình không sao cả, càng bởi vì phản nghịch, không nói nguyên nhân chuyện này cho Tiêu Ngọc Dung.
Vì thế tới mấy ngày sau, vết thương trên người nàng càng ngày càng nặng, mơ màng hôn mê suốt mười ngày trên giường.
Sau khi biết Tiêu Vãn bị thương, Tiêu Ngọc Dung trừng phạt Xuân Mai vì không bảo vệ được chủ, liền đưa hai thuộc hạ bên người mình là Vân Yên và Họa Hạ tới bên cạnh Tiêu Vãn làm nha hoàn.
Sau khi Vân Yên và Họa Hạ trở thành nha hoàn của mình, Tiêu Vãn bị quản rất chặt tới tức giận, dưới sự giận dữ, nàng sửa tên hai người thành hai cái tên rất tục.
Mà chuyện mình từng cứu Tạ Sơ Thần cũng bị nàng quên bẵng đi, càng miễn bàn tới ước định sẽ dẫn hắn đi du thuyền trong kinh thành.
Trước khi sống lại, Tiêu Vãn chuyên chú lập kế hoạch theo đuổi Quý Thư Mặc.
Còn ngọc bội tổ truyền cho Chính Quân của Tiêu gia, Tiêu Vãn từng sai Vân Yên và Họa Hạ lén lút đi tìm rất lâu.
Nhưng cho dù tìm thế nào, vẫn không thấy bóng dáng ngọc bội đâu.
Vì thế, nàng đánh nhận là mình xui xẻo làm rơi dưới đáy hồ, cho nên không thể không từ bỏ việc tìm kiếm.
Bây giờ, nhớ lại chuyện ba năm trước đây, Tiêu Vãn vẫn mơ hồ, dù sao cũng đã sống hai đời, tất cả những ký ức đều chồng chéo lên nhau, vô cùng hỗn loạn và hoang mang.
Nhưng có một điều, Tiêu Vãn tuyệt đối không nhớ lầm.
Đó chính là ba năm trước đây, người nàng cứu rõ ràng là một tiểu bánh bao béo mập nha! Trắng trắng mập mập, tròn tròn mịn màng, mềm mại ngốc nghếch!
Tại sao mới có ba năm trôi qua, tiểu bánh bao mập mạp tròn trịa năm đó lại trở thành một mỹ thiếu niên yểu điệu dịu dàng như vậy?!.
Vốn còn muốn ném hắn ở lại, tự mình cưỡi xe ngựa đi về, nhưng bỗng nhớ lại đôi mắt ngập nước trong vắt kia, lòng Tiêu Vãn bỗng trở nên mềm nhũn.
Nhưng nàng sợ lời nói nặng sẽ kích thích tiểu mập mạp kia làm ra việc ngốc nghếch, nhưng mặc kệ thì lòng nàng sẽ băn khoăn.
Cuối cùng thì nếu hôm nay không phải là nàng ra lệnh cho Xuân Mai mua chuộc quai sai tuần tra rời đi, muốn để cho ba tên côn đồ bắt cóc một người như vậy mà không ai biết thì cũng khóc.
Huống chi, bây giờ gió mạnh, mây đen, nơi rừng núi hoang vắng, phía trước còn có hồ lớn, nhìn thế nào cũng thấy nguy hiểm nha!
Do dự một lát, nàng dè dặt bước tới, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.
"Thật ra, ta và ngươi giống nhau, cũng là một kiểu người......" Nhìn mặt hồ sóng nước lóng lánh, âm thanh của Tiêu Vãn nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo một chút hậm hực.
Thiếu niên lúc này đang yên lặng nức nở, nhịn không được nâng tai trộm lắng nghe.
"Khi sinh ta, cha ta bị khó sinh mà mất, đến mặt cha ta, ta còn không được nhìn thấy.
Mẫu thân bận lo việc quốc sự, cơ bản rất ít khi về phủ, khi còn nhỏ, số lần ta có thể nhìn mặt người có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cho dù là khó gặp mặt nhau như vậy, bà cũng không hề để tâm, chỉ hỏi về việc học tập.
Từ nhỏ tới lớn, đều là tổ mẫu lo cho ta.
Tổ mẫu rất đáng sợ, đối xử với ta còn cực kỳ nghiêm khắc, có lần ta trộm đi theo bằng hữu dạo thanh lâu, bị người dùng gậy hung hăng đánh một trận.
Khi đó ta rất giận người, nhưng năm trước, tổ mẫu chết trận khi đại chiến với Nam Cương......!Khi đó, lòng ta cảm thấy rất trống rỗng.......! Cực kỳ khó chịu......!Cho dù bệ hạ có cho tổ mẫu đủ các loại vinh dự, nhưng người đã không còn nữa, vậy còn lợi ích gì......"
"Bây giờ trong nhà rất u ám, người tổ mẫu duy nhất quan tâm ta cũng đã qua đời......!Mà tất cả bọn họ đều ghét bỏ ta, chỉ ước gì ta biến mất sớm một chút......!Ta nghĩ bây giờ nếu ta biến mất luôn, không chừng còn có thể trừ bớt tai hại cho kinh thành......"
Thiếu niên yên lặng nghe, đôi mắt vốn hồng hồng lại bởi vì lời lẩm bẩm lần thứ hai của Tiêu Vãn mà đỏ bừng lên.
Nhưng vừa ngẩng đầu, lại thấy Tiêu Vãn bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt đầy tuyệt vọng muốn đi nhảy hồ.
Hắn vội vàng vươn bàn tay bụ bẫm đầy thịt, lo lắng nắm tay áo nàng, cực kỳ khẩn trương nói: "Đừng......!Đừng......!Nhảy......"
Hắn kéo mạnh tay như vậy, tay áo Tiêu Vãn xẹt một cái bị rách.
Do lực tác dụng lên, vốn chỉ định giả vờ, hù dọa thiếu niên một chút, ai ngờ Tiêu Vãn trượt chân, vạn phần bi thống rơi vào hồ.
May mà nước bên hồ không sâu lắm, Tiêu Vãn "phù" một tiếng ngoi lên.
Ai ngờ, thiếu niên trên bờ hô một tiếng, vậy mà lại mang vẻ mặt anh dũng hy sinh mà nhảy xuống.
Một đám hoa thủy tiên rơi trên người, trên mặt, Tiêu Vãn cạn lời nhìn thiếu niên kinh hoảng quẫy quẫy, rõ ràng không biết bơi, lại cứ cố mà bơi tới chỗ này.
Thấy Tiêu Vãn không sao nổi trên mặt nước, thiếu niên quẫy cái tay mập mạp đầy thịt, kích động nói: "Thật tốt quá, ngươi không......!sao......! Ục ục......"
Kết quả vừa mở miệng, một ngụm nước lớn rót vào miệng hắn, sặc tới ho khan.
Vốn thiếu niên không biết bơi, lúc này càng hoảng loạn.
Sau khi đau khổ giãy giụa một trận, thần mình lạnh băng kiệt sức, dần chìm vào đáy hồ.
Tiêu Vãn nhìn thấy một quả cầu thịt vừa nãy còn vui mừng khôn xiết bỗng im lặng, chìm xuống nước.
Nàng hoảng hốt, vội vàng bơi qua.
Thiếu niên vốn trắng trẻo mập mạp, tròn tròn phì phì, lúc này vì quần áo thấm nước nên càng nặng không nhấc nổi.
Mất rất nhiều sức kéo thiếu niên lên hồ, Tiêu Vãn vội vàng vỗ mặt hắn, hỏi: "Uy, uy! Tỉnh tỉnh, tỉnh lại đi!"
Rõ ràng còn hô hấp mỏng manh, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh.
Tiêu Vãn ấn bụng hắn, muốn hắn phun nước hồ trong dạ dày ra, nhưng thiếu niên vẫn không có phản ứng.
Vì thế Tiêu Vãn càng hoảng hốt, nàng nghĩ đủ các cách cấp cứu người, cuối cùng nhìn thiếu niên có gương mặt mập phì phì kia, nàng mang vẻ mặt anh dũng hy sinh, cúi xuống, thổi khí vào đôi môi tái nhợt tím tái kia......!Cố gắng hết sức......!Hoàn toàn không tình nguyện mà thổi khí......
Tiêu Vãn bây giờ bối rối vô cùng.
Chẳng lẽ nụ hôn đầu tiên mình vất vả giữ gìn lại chôn vùi ở miệng một tiểu bánh bao mập mạp sao?! Thế này nàng có làm người trong lòng thất vọng không đây!
Một năm nay, tuy Tiêu Vãn chơi bời lêu lổng, đi thanh lâu, đánh bạc, đùa giỡn mỹ thiếu niên, nhưng cũng chỉ đùa giỡn, sờ tay, hoàn toàn là bởi vì đang ở kỳ phản nghịch, cho nên mơi khiến cho bản thân trông như ăn chơi trác táng, cố ý là Tiêu Ngọc Dung giận.
Nhưng nếu thật sự bảo Tiêu Vãn làm gì, trong lòng nàng vẫn có rào cản.
Chỉ sợ toàn bộ người trong kinh thành này cũng không dám tin, một kẻ có danh tiếng lộn xộn, ăn chơi trác táng như nàng lại có một niềm tin đặc biệt trung trinh với tình yêu của mình, kiên định cho rằng mình chỉ thân mật với người mình thích, chỉ cưới người mình thích, chỉ trải qua đêm đẹp với người mình thích.
Chỉ cần là người nàng thích, nàng sẽ ở bên hắn, chỉ đối xử tốt với mình hắn.
Cho nên kiếp trước, ba năm Tiêu Vãn theo đuổi Quý Thư Mặc, dần thu lại toàn bộ tật xấu, ví dụ như đi dạo thanh lâu, đùa giỡn mỹ nam chẳng hạn.
Mà chính bởi vì suy nghĩ trung trinh này của nàng, mới khiến cho nàng hận thấu xương việc Tạ Sơ Thần phá hoại đại hôn hạnh phúc của nàng và Quý Thư Mặc!
Giờ phút này, Tiêu Vãn dựa theo suy nghĩ cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, thấy chết không sờn cấp cứu cho tiểu bánh bao mập mạp hôn mê.
Nhưng tới khi thật sự hôn rồi, nàng mới bất ngờ nhận ra, môi đối phương thật sự mềm mại, căng mịn, so với trong tưởng tượng còn tốt đẹp hơn......
Tiêu Vãn không khỏi nhìn kĩ một chút.
Sau khi tinh tế quan sát, nàng phát hiện thiếu niên vì nhảy vào trong hồ nên coi như rửa sạch toàn thân, khuôn mặt vốn dơ hề hề sạch sẽ ra không ít.
Nàng theo bản năng dùng tay áo lau bên mặt hắn, lại vén mái tóc dài của hắn sang một bên.
Sau khi mặt dày vô sỉ véo hai bên má mềm mại đậy thịt của đối phương xong, Tiêu Vãn ngoài ý muốn phát hiện ra tiểu mập mạp tuy rất mập mạp, còn hơi ngốc nghếch, nhưng thịt căng mịn trên mặt, cùng với khuôn mặt trong sáng, ngũ quan lại cực kỳ xinh đẹp.
Từ từ! Nàng đang cứu người mà!
Sao tự nhiên lại nảy lên ý nghĩ với tiểu mập mạp như vậy! Khẩu vị của nàng quá nặng rồi!
"Ngươi......!Ngươi......" Khi Tiêu Vãn đang miên man bất định, thiếu niên bị nàng đè dưới thân bỗng hoảng sợ mở to hai mắt, vẻ mặt "Ngươi đang làm gì" mà nhìn bàn tay Tiêu Vãn trên mặt mình, cùng với đôi môi đang chạm vào mình......
Tiêu Vãn vội vàng đẩy hắn ra, xoa môi nói: "Vừa rồi ngươi chết đuối, ta chỉ cấp cứu ngươi thôi......!Ngươi đừng nghĩ lung tung......"
Nói như vậy, nghĩ tới xúc cảm mềm mại vừa rồi, lòng Tiêu Vãn lại giật mình.
Nàng quay đầu, cố ý nói: "Mùi vị sặc nước không dễ chịu phải không, ngươi còn muốn nhảy hồ tự sát nữa sao?"
Thiếu niên hoảng sợ lắc đầu, rất lâu, hắn nhẹ nhàng kéo tay áo Tiêu Vãn, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng đừng......!Nhảy hồ......!Thật sự rất khó chịu......"
Thấy thiêu niên ngoan như vậy, Tiêu Vãn vừa lòng gật đầu, khó có được nghiêm túc nói: "Vừa rồi thời điểm ta nhảy hồ ngươi cũng lo lắng phải không.
Chúng ta mới gặp nhau được một lần, vẫn là người xa lạ mà ngươi đã lo lắng như vậy.
Ngươi nghĩ thử cha ngươi mà xem, chắc chắn sau khi ngươi vừa mất tích, sẽ cực kỳ đau lòng."
Thiếu niên cắn môi không nói, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Tiêu Vãn tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Mẹ ngươi tuy đã qua đời, nhưng bà đã ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi khôn lớn, chắc chắn không hy vọng ngươi làm ra việc ngốc nghếch như thế, càng không thể vì giận ngươi mà ghét ngươi được."
"Cha thật sự sẽ không trách ta sao?" Thiếu niên do dự hỏi.
"Tin tưởng ta, chắc chắn sẽ không trách ngươi đâu."
Rất lâu sau, thấy thiếu niên dần dần bị mình dao động, Tiêu Vãn nhẹ nhàng mở miệng: "Bây giờ ta mang ngươi về nhà, cha ngươi chắc chắn đang chờ ngươi."
Thiếu niên chần chờ một chút, gật đầu.
Tiêu Vãn cảm thấy trong lòng vui vẻ, nhưng rất nhanh nàng liền nhận ra một vấn đề rất bi kịch.
Bây giờ hai người bọn họ đều ướt sũng, đối phương tuy là một tiểu mập mạp, nhưng cũng là một tiểu mập mạp xinh đẹp! Hơn nữa còn là một tiểu mập mạp chưa lập gia đình!
Nàng đã xem hết thân mình nhà người ta rồi, chẳng phải là sẽ......!sẽ......
Bỏ qua việc sợ xác chết, Tiêu Vãn vội lột sạch quần áo của các nàng, chột dạ nhìn chỗ khác, đưa quần áo qua.
"Quần áo ướt, tạm thời chấp nhận mặc cái này đi......"
Vốn thiếu niên chưa nhận ra gì, nhưng Tiêu Vãn vừa nói vậy, mới phát hiện ra cả người mình đang ướt sũng.
Bởi vì bạch y dính nước nên nhìn một cái liền không sót gì, gương mặt hắn liền nổi lên hai đám mây đỏ.
Nhưng khi thấy Tiêu Vãn quay đầu không nhìn, trong lòng lại dâng lên một chút mất mát, dù sao thì mình cũng xấu như vậy, không có gì đẹp cả.
Nhưng khi Tiêu Vãn đưa lưng về phía hắn bắt đầu thay đồ, ánh mắt mất mát khi biến mất thay thế cho sự ngượng ngùng, tai đỏ lên nhìn da thịt tinh tế trơn bóng của Tiêu Vãn.
Nhưng, hắn trộm ngẩng đầu, liền phát hiện ra trên lưng trắng nõn của Tiêu Vãn có một vài miệng vết thương chảy máu đầm đìa, lập tức hốt hoảng: "Ngươi, trên lưng ngươi bị thương......"
"À, chút vết thương này, không sao.
Ta bôi chút thuốc lên là được." Tuy rằng dính nước vào, miệng vết thương bị xé mở làm Tiêu Vãn đau muốn chết, nhưng ở trước mặt nam nhân, làm sao Tiêu Vãn có thể to ra đau đớn được, đành cắn răng nhịn.
Không nhìn thấy ánh mắt lo lắng của thiếu niên, Tiêu Vãn đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng hỏi: "Mặc xong rồi sao? Mặc xong rồi thì chúng ta lên xe ngựa đi."
Mãi vẫn không thấy thiếu niên đáp lại, Tiêu Vãn nghi ngờ quay đầu, lại thấy hắn vẫn ướt sũng như cũ, đang cắn chặt môi.
"Rất xin lỗi......" Hắn nhẹ nhàng nghẹn ngào, "Ta hại ngươi bị thương......"
"Thật sự không có việc gì." Cho rằng thiếu niên không muốn mặc quần áo bẩn như vậy, Tiêu Vãn cầm áo khoác ngoài của nữ tử, vội khoác lên người hắn, nói, "Ngươi khoác tạm đi, ta đốt lửa một chút.
Chờ khi nào quần áo khô rồi, ta sẽ mang ngươi về nhà."
Vì thế, Tiêu Vãn, người có kỹ năng sinh tồn là con số không liền vụng về tìm vài nhành cây, nhóm lửa.
Rất lâu, nhìn thấy thiếu niên thần sắc quái quái, nàng một bên nhóm lửa một bên an ủi: "Thật ra trên đời, còn có rất nhiều loại sinh hoạt thanh thản chờ ngươi hưởng thụ, còn có rất nhiều món ăn ngon chờ ngươi nếm thử.
Có vẻ bình thường ngươi rất ít khi ra ngoài chơi, chắc là không biết bên ngoài kinh thành có rất nhiều nơi để vui chơi đi......"
Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu: "Bình thường......!Đúng là không thể nào ra ngoài......"
Tiêu Vãn hơi mỉm cười, ánh lửa ấm áp cũng là tâm trạng con người bình thản ấm áp hơn: "Vậy nếu có cơ hội, ngươi có thể tới phía đông kinh thành, ở đó rất thích hợp để đạp thanh.
Có có thể đi du thuyền Tây Hồ, bây giờ ở Tây Hồ đang có liễu hồng đào, mặt nước sóng sánh lóng lánh, rất xinh đẹp."
Tiêu Vãn nói, có một chút hướng tới cảnh tượng hẹn hò với Quý Thư Mặc trong tương lai, không khỏi nói: "Tương lai, nhất định sẽ có một người ngươi thích, thay mẹ của ngươi yêu quý, chăm sóc ngươi, khi đó ngươi sẽ không còn cô đơn nữa, so với lúc trước lại càng hạnh phúc, cho nên đừng bao giờ làm những việc ngốc nghếch đó nữa, nên nghĩ về những điều vui vẻ."
Vốn chỉ là cảm khái, thuận miệng nói, ai ngờ thiếu niên bỗng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp trong vắt nghiêm túc nhìn mình: "Bọn họ nói ta vừa béo vừa xấu, lại không có tài cán gì, căn bản sẽ không có người thật lòng thích ta......"
Vừa béo vừa xấu, không có tài cán? Nghĩ đến danh tiếng tệ hại của người kia trong kinh thành, Tiêu Vãn cười nói: "Ngươi sợ cái gì, không phải còn có Tạ Sơ Thần kia lót cho ngươi sao.
Nghe nói hắn điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo ngang ngược, cầm kỳ thi họa không thứ nào tinh thông.
Nghe nói còn cực kỳ xấu xí! Không ai muốn, cũng không ai cần."
Muốn an ủi thiếu niên nghĩ quẩn trong lòng, nhưng nàng hoàn toàn không biết lời nói vô tâm của mình lại giống như ngàn vạn mũi tên vô hình đâm vào lòng hắn......
Thiếu niên hơi tức giận quay đầu: "Lời đồn chưa chắc đã có thể tin......"
"Sao lại không thể tin." Tiêu Vãn tức giận mở miệng, "Lần trước khi ta đi ngang qua Tạ phủ, ta có mắng hắn một câu, ai ngờ hắn liền ném một cuốn sách lên mặt ta, sau đó còn đứng bên tường mắng ta.
Tiêu Vãn Ta lớn đến chừng này, lần đầu tiên thấy nam tử dữ dằn như thế! Lời đồn này chắc chắn có thể tin!"
(Candy: Không biết có ai nhận ra đoạn ký ức này nằm trong giấc mơ trước kia mấy chương truyện của Thần ca không nhỉ.
Hóa ra là ký ức chứ không phải mơ.)
Thiếu niên cắn môi, uể oải co người.
Thấy thiếu niên không vui, Tiêu Vãn cho rằng hắn buồn vì nghĩ sẽ không có người thật lòng thích hắn, không có người đưa hắn ra ngoài chơi.
Lúc này gần như không hề nghĩ ngợi, nàng buột miệng: "Nếu sau này không có ai mang ngươi ra ngoài chơi, ta sẽ đưa ngươi đi.
Chúng ta có thể vừa du thuyền, vừa ăn uống!"
Nói xong, nàng lập tức hối hận, không hiểu sao mình lại thân mật với một thiếu niên béo mất đi nguyên tắc thẩm mỹ đầu tiên này.
Nếu bị nhóm bạn tốt nhìn thấy, có lẽ sẽ bị cười nhạo mất.
"Thật sao?"
Nhưng thấy ánh mắt sáng rực của thiếu niên, Tiêu Vãn không nói nên được lời cự tuyệt tàn nhẫn, đành gật đầu.
"Quần áo khô rồi, chúng ta về thôi."
Thấy thiếu niên khập khiễng bò không được lên xe ngựa, Tiêu Vãn ngồi xổm xuống, khó có được dịu dàng nói: "Để ta cõng ngươi lên xe ngựa......"
Thiếu thiên do dự nhìn vết thương trên lưng Tiêu Vãn, rất lâu, mới vươn đôi tay tròn trịa ôm cổ Tiêu Vãn.
Nhưng thân mình tròn vo của hắn căn bản không bò lên nổi cổ Tiêu Vãn, mà hắn cứ kéo như thế, Tiêu Vãn cảm thấy cổ mình sắp đứt rồi.
( =))) )
Vì thế, hết chỗ nói, nàng phí sức chín trâu hai hổ, ôm ngang hắn lên.
Chỉ là bế hắn lên xe ngựa, Tiêu Vãn đã mệt thở hồng hộc.
Nàng liếc nhìn thân thể tròn xoe trong lòng, cùng đôi mắt trong suốt tròn vo như nai con kia, khẽ thở dài: "Ngươi thật sự quá nặng......!Tiêu Vãn ta ôm nhiều mỹ nhân như vậy, chỉ có ngươi là nặng nhất......!chắc phải hai trăm cân mất......"
"Mẫu thân nói, tròn tròn mập mạp có phúc......"
"Mẫu thân lừa ngươi đấy, nữ tử chúng ta thích người thon dài mảnh khảnh, tròn tròn mập mạp là vì ngươi ăn quá nhiều thôi."
Sau khi bế thiếu niên lên xe ngựa, Tiêu Vãn đưa thuốc mỡ cho hắn, bảo hắn bôi một ít.
Thấy thiếu niên bôi thuốc xong, nàng cởi dây buộc tóc màu đỏ xuống, băng bó cho cổ chân hơi trật của hắn.
Cúi đầu nhìn động tác cẩn thận chuyên chú của Tiêu Vãn, thiếu niên đỏ mặt: "Nữ tử các ngươi trừ việc thích người gầy ra, còn thích kiểu nam tử như thế nào nữa?"
Đột nhiên hỏi một vấn đề như thế, Tiêu Vãn hơi ngạc nhiên, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt, thấy đôi mắt trong suốt của hắn như lấp lánh ánh sáng, khẩn trương nhìn mình.
Mà âm thanh mềm mại nhỏ nhẹ của hắn vừa buông ra, gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên hai đám mây đỏ một cách khả nghi.
Trách không được tự dưng kỳ lạ như vậy, sợ người khác không cưới mình, hóa ra đó có người mình thích rồi.
Bây giờ lại thông minh một chút, tìm hiểu nhờ nàng.
"Nam tử tất nhiên phải hiền lành, dịu dàng như nước, ôn nhu nhẹ nhàng, tài hoa hơn người......"
Nghĩ đến thiếu niên đệ nhất kinh thành kia, Tiêu Vãn mỉm cười, nói: "Nếu ngươi có thể giống như tài tử đệ nhất kinh thành Quý Thư Mặc, chắc chắn có thể bắt được lòng người ngươi thích."
"Thật sao?"
"Thật mà!" Tiêu Vãn gật đầu.
"Đúng rồi, còn chưa hỏi tên công tử, ta nên đưa ngươi tới đâu?"
"Cứ......!Thả ta ở chỗ hẻm nhỏ kia là được, ta sẽ tự về." Thiếu niên ngập ngừng đáp.
Cho rằng đối phương không muốn người danh tiếng không tốt như mình vào nhà, làm cho người nhà hiểu lầm, cho nên không nói tên và địa chỉ của mình ra, Tiêu Vãn gật đầu hiểu rõ, không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng mà, trong lòng nàng vẫn có một chút xíu không thoải mái, cho rằng mình vất vả cứu một tiểu béo mập, làm cho bản thân chật vật, toàn thân bị thương, đối phương chẳng những không thấy mang ơn, lại còn ghét bỏ mình.
Đợi tới khi tới hẻm nhỏ, Tiêu Vãn lại ôm thiếu niên xuống xe ngựa.
Nhưng, lúc nàng đang chuẩn bị muốn đi, thiếu niên bỗng vươn tay, giữ tay áo nàng.
"Cảm ơn Tiêu tiểu thư, đã cứu ta......"
"Ta sẽ không làm việc ngốc nghếch nữa......!Ta, ta về sau......!Sẽ tới tìm ngươi......"
Gương mặt hắn đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Nhất định có thể trở thành người tài mạo song toàn giống như Quý công tử vậy......"
Một lượng ký ức giống như thủy triều đổ tràn vào đầu Tiêu Vãn.
—— bởi vì ngươi là anh hùng của ta, cho nên, thích ngươi......
Tiêu Vãn luôn cho rằng Tạ Sơ Thần coi nàng là anh hùng vì nàng đã giúp hắn trừng trị Tạ Thanh Vinh - kẻ giết mẫu thân của hắn, nhưng bây giờ, nàng mới biết từ anh hùng trong miệng Tạ Sơ Thần là chỉ ân cứu mạng ba năm trước.
Thật ra, ba năm trước đây nàng cứu hắn chỉ bởi vì mình đuổi quan tuần tra đi, trong lòng thấy bứt rứt, mới nổi lên lòng thương hại với Tạ Sơ Thần.
Sau khi tiễn Tạ Sơ Thần đi rồi, nàng lập tức về phủ.
Bởi vì lúc đó, nàng bị trọng thương, lại ngại mặt mũi, mới ra vẻ cậy mạnh trước mặt Tạ Sơ Thần rằng mình không sao cả, càng bởi vì phản nghịch, không nói nguyên nhân chuyện này cho Tiêu Ngọc Dung.
Vì thế tới mấy ngày sau, vết thương trên người nàng càng ngày càng nặng, mơ màng hôn mê suốt mười ngày trên giường.
Sau khi biết Tiêu Vãn bị thương, Tiêu Ngọc Dung trừng phạt Xuân Mai vì không bảo vệ được chủ, liền đưa hai thuộc hạ bên người mình là Vân Yên và Họa Hạ tới bên cạnh Tiêu Vãn làm nha hoàn.
Sau khi Vân Yên và Họa Hạ trở thành nha hoàn của mình, Tiêu Vãn bị quản rất chặt tới tức giận, dưới sự giận dữ, nàng sửa tên hai người thành hai cái tên rất tục.
Mà chuyện mình từng cứu Tạ Sơ Thần cũng bị nàng quên bẵng đi, càng miễn bàn tới ước định sẽ dẫn hắn đi du thuyền trong kinh thành.
Trước khi sống lại, Tiêu Vãn chuyên chú lập kế hoạch theo đuổi Quý Thư Mặc.
Còn ngọc bội tổ truyền cho Chính Quân của Tiêu gia, Tiêu Vãn từng sai Vân Yên và Họa Hạ lén lút đi tìm rất lâu.
Nhưng cho dù tìm thế nào, vẫn không thấy bóng dáng ngọc bội đâu.
Vì thế, nàng đánh nhận là mình xui xẻo làm rơi dưới đáy hồ, cho nên không thể không từ bỏ việc tìm kiếm.
Bây giờ, nhớ lại chuyện ba năm trước đây, Tiêu Vãn vẫn mơ hồ, dù sao cũng đã sống hai đời, tất cả những ký ức đều chồng chéo lên nhau, vô cùng hỗn loạn và hoang mang.
Nhưng có một điều, Tiêu Vãn tuyệt đối không nhớ lầm.
Đó chính là ba năm trước đây, người nàng cứu rõ ràng là một tiểu bánh bao béo mập nha! Trắng trắng mập mập, tròn tròn mịn màng, mềm mại ngốc nghếch!
Tại sao mới có ba năm trôi qua, tiểu bánh bao mập mạp tròn trịa năm đó lại trở thành một mỹ thiếu niên yểu điệu dịu dàng như vậy?!.
Danh sách chương